Trong cung ca múa mừng cảnh thái bình, cảnh tượng phồn vinh.
Hoàng đế uống xong rượu, hiển nhiên càng thêm cao hứng, nói với chúng đại thần: “Hôm nay trẫm đang rất vui, ngươi đi lấy bình rượu trân quý ủ ba mươi năm của trẫm tới đây, cho các vị đại nhân nếm thử.”
Đại thái giám vui vẻ đáp: “Dạ hoàng thượng, để nô tài đi lấy.”
Đại thái giám vừa rời khỏi đại điện, cửa sổ đại sảnh yến hội bỗng đóng hết lại.
Hoàng đế nhíu mày: “Sao thế? Sao tự nhiên lại đóng cửa? Cảnh xuân say lòng người, còn không nhanh mở ra để mọi người và trẫm cùng thưởng thức?”
Trong lúc nhất thời, trong điện lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đã nhìn ra, có người muốn phát động đảo chính.
Liễu quý nhân đứng dậy đầu tiên, cười với hoàng đế: “Hoàng thượng, trước tiên ngài đừng vội thưởng thức cảnh xuân. Bây giờ có một vở tuồng, mời hoàng thượng thưởng thức một chút.”
Hoàng đế nhìn về phía Liễu quý nhân, nghi hoặc hỏi: “Ồ? Liễu quý nhân còn chuẩn bị tiết mục? Thật có tâm.”
Liễu quý nhân từ từ vươn hai tay, nhẹ nhàng vỗ tay, rất nhanh, mấy chục tên lính mặc đồ đen vọt vào, trên tay ai cũng có một cây đao, kề trên cổ mọi người trong điện.
Chỉ có người của đảng Kính quốc công là không bị kề đao, mọi người đều nhìn ra, biến cố lần này là do ai khởi xướng.
Điều khiến người ta bất ngờ là, trên cổ Phi Ngọc công chúa cũng không có đao.
Hoàng đế không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía Phi Ngọc công chúa, hỏi: “Ngọc… Ngọc Nhi, ngươi… ngươi sao lại thế?”
Phi Ngọc công chúa đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi hoàng thượng, Ngọc Nhi cũng chỉ làm vậy để người dân Nam Chiêu được cơm no áo ấm. Có một chuyện ta không thể không nói thẳng với hoàng thượng, mục đích vào kinh của Ngọc Nhi là vì ngày hôm nay. hoàng thượng sao có thể không nghi ngờ, trên thế giới này làm gì có hai người nào có diện mạo giống nhau như đúc? Chỉ là cổ vương có chút tài mọn, mê hoặc thánh tâm thôi.”
Ánh mắt hoàng đế lộ vẻ đau thương, chỉ cười khổ: “Sao ta có thể không biết? Ta chỉ tự lừa mình thôi.”
Phi Ngọc công chúa quay người nhìn về phía Kính quốc công, nói: “Đại nhân, việc ta đáp ứng ngươi đã thành, vậy kế tiếp, trông cậy vào ngài rồi.”
Kính quốc công cười vang: “Phi Ngọc công chúa có thể nói là rất thức thời. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thực hiện. Chỉ là, Nam Cương cũng không phải thành trì giàu có sung túc gì cho cam, nếu Nam Chiêu muốn, cứ lấy đi là được.”
Hoàng đế không thể tin được nhìn Kính quốc công, nói: “Quốc công đại nhân, trẫm không ngờ ngươi lại vì lợi ích của bản thân mà bán đứng lãnh thổ của Đại Ninh. Dù Nam Chiêu và Đại Ninh có quan hệ tốt, nhưng ngươi cũng nên biết, quốc thổ bên ta tấc đất tất tranh. Ngàn vạn tướng sĩ đã hy sinh tính mạng để bảo vệ bờ cõi, mà chỉ một câu của ngươi, sự hi sinh của bọn họ đã trở nên vô nghĩa rồi sao?”
Kính quốc công cười lạnh: “Hoàng thượng, thần không biết cái gì là lãnh thổ hay không lãnh thổ. Chỉ biết rằng, những năm gần đây, Vương gia chúng ta tận tâm tận lực phụ tá ngươi. Nếu không nhờ có Vương gia, hoàng thượng có thể ngồi vững trên long ỷ hay sao? Nhưng ngươi làm ngược, làm khó Vương gia khắp nơi còn chưa tính, còn nâng đỡ Tô gia, để bọn họ tới đối phó với chúng ta. Không phải chúng ta không nói đạo lí, là do hoàng thượng vong ân phụ nghĩa!”
Nghe thấy bốn chữ này, hoàng đế sợ ngây người, hỏi: “Ta vong ân phụ nghĩa? Gia tài của Vương gia trị giá hàng tỉ, con cháu đời sau sẽ được thừa kế danh hiệu Kính quốc công, không thể bãi bỏ, những thứ này Vương gia các ngươi còn chưa vừa lòng ư? Cứ phải ép trẫm nhường long ỷ, ngươi mới vừa lòng?”
Kính quốc công xua tay: “Thế thì không cần đâu, ta không thích làm hoàng đế, đã phải lao tâm lao lực lại còn không thể bỏ việc. Chỉ cần hoàng thượng lập Tứ hoàng tử làm thái tử, về sau, Vương gia chúng ta vẫn sẽ tận tâm tận lực phụ tá ngươi. Dù sao Vương gia cũng không muốn tạo phản, chỉ muốn nâng đỡ người bên phe Vương gia lên làm hoàng đế. Nếu hoàng thượng sáng suốt thì đừng chống cự vô ích. Bây giờ từ trên xuống dưới hoàng cung đều đã bị đại quân của Tiết Qúy bao vây. Nếu hoàng thượng lập thái tử, chúng ta sẽ lập tức cho lui binh. Nếu không lập, thì cũng đừng trách chúng ta tàn nhẫn độc ác. Lúc trước Vương gia có thể nâng đỡ ngươi thượng vị, hiện giờ cũng có thể nâng đỡ Tứ hoàng tử. Đổi hoàng đế thôi mà, chuyện này cũng không phiền toái.”
Chúng đại thần đang ngồi đều sợ đến ngây người, đồng loạt nghĩ thầm, ngươi nghe lại xem, lời ngươi nói là tiếng người sao?
Nếu đổi hoàng đế là chuyện đơn giản như vậy, vậy trên thế gian này làm gì còn chuyện nào Kính quốc công ngươi làm không nổi nữa.
Hoàng đế vô cùng tức giận, run rẩy chỉ tay: “Sao ngươi lại chắc chắn lần khởi binh này sẽ thành công?”
Kính quốc công đắc ý nói: “Rượu hoàng thượng vừa uống có phải rất thơm ngon không? Ta cũng không gạt hoàng thượng, bên trong có một chút đồ bổ. Hoàng thượng uống vào tuy về sau sẽ không chết nhưng sẽ không còn tinh lực xử lí chuyện triều chính nữa. Bệnh tật ốm yếu là chuyện khó tránh khỏi, sao thần có thể để hoàng thượng làm việc vất vả? Không bằng giao cho Tứ hoàng tử, thái tử giám quốc cũng là chuyện đương nhiên. Nếu lập Lục hoàng tử làm thái tử, nó vẫn còn là trẻ con, có thể giúp hoàng thượng làm cái gì?’’
Hoàng đế tức giận nói: “Nếu trẫm không đồng ý thì sao?”
Kính quốc công cười nói: “Không đồng ý à? Thần nghe nói, Tô lão thái phi hiện đang ở thiền viện Giang Nam để tu Phật? Người của thần đã đi mời bà ấy rồi. Chỉ là hơi lo, không biết lão thái phi tuổi cao sức yếu, có trụ được quãng đường dài mệt nhọc không. Nhưng hoàng thượng đừng lo lắng, thần nhất định sẽ đưa người đến. Nếu Tô lão thái phi đã chết, thần sẽ mang đầu đến cho hoàng thượng!”
Hoàng đế giận quá hóa cười, nói: “Kính quốc công à Kính quốc công, ngươi thật đúng là trăm phương ngàn kế, trẫm cũng bội phục thủ đoạn của ngươi.”
Tuy rằng vẫn luôn biết Kính quốc công lòng lang dạ sói, nhưng tận mắt thấy những việc ông ta làm vẫn khiến lòng hoàng đế lạnh lẽo.
Hoàng đế nói: “Kính quốc công, trẫm vốn không muốn đuổi cùng giết tận ngươi. Dù sao vào thời điểm trẫm bất lực nhất, Vương gia đã ra toàn bộ sức lực, mới giúp trẫm trấn áp hoàn toàn những tên phản tặc đó. Nhưng những việc mà ngươi đã làm, thực sự khiến trẫm khó có thể tha thứ. Nếu lần này trẫm bao dung, sau này lúc trẫm băng hà, làm gì còn mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông Đại Ninh nữa?’’
Kính quốc công buồn cười: “Hoàng thượng, ngài nói cho ai nghe vậy? Bây giờ ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, điều gì làm ngươi tự tin ngươi còn tư cách tha thứ hay không tha thứ cho ta?”
Ánh mắt hoàng đế lạnh như băng, hỏi lại: “Ồ? Phải không?’’
Nói đoạn, hoàng đế cầm bầu rượu trong tay, ném choang một cái xuống đất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hơn một ngàn ám vệ vọt vào, chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ đã giết xong toàn bộ những tên lính cầm đao đó.
Nhóm hậu phi bị dọa đến hoa dung thất sắc, vẻ mặt Phi Ngọc công chúa lại vẫn bình tĩnh như cũ, phi thân tiến lên đá Liễu quý nhân đang chuẩn bị chạy trốn trở về rồi tự mình dùng dải lụa trên người để trói ả ta lại.
Liễu quý nhân rất đỗi kinh ngạc nhìn Phi Ngọc công chúa, hỏi: “Ngươi… Ngươi diễn kịch cho ta xem?”
Phi Ngọc công chúa cười cười, nói: “Không phải ta diễn kịch cho ngươi xem, mà là nhi tử ngoan của ta sắp xếp một hồi trò hay rồi diễn cho đám loạn thần tặc tử các ngươi xem.”
Kính quốc công kinh sợ tột độ, la lớn: “Tiết Quý đâu? Hai vạn nhân mã của Tiết Quý đâu? Không phải hắn đã bao vây hoàng cung rồi sao?”
Lúc này, cửa sổ trong đại điện mở toang, hai thiếu niên một trước một sau đi đến, cả người toàn máu là máu nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Bọn họ hành lễ với hoàng đế trước, Lục hoàng tử mới lên tiếng: “Phụ hoàng, không làm nhục mệnh. Phá hủy tổng cộng 106 ám cọc Bắc Liêu, đại quân của Tiết Qúy bị quân ta cướp giết ở kinh thành về Long Cốc. Còn binh mã bao vây hoàng cung…”
Lục hoàng tử xoay người, liền nhìn thấy Tô lão thái phi mặc nhung trang đang đi đến cùng với Tô Hạo Vân và Hàn tướng quân, tư thái oai hùng của Tô lão thái phi không hề thuyên giảm chút nào so với năm đó, vẻ mặt bà tràn ngập ý cười: “Không ngờ xương cốt già cả của ta lại có tác dụng vào giờ phút này. Hoàng nhi, con thế nào rồi?’’
Hoàng đế lập tức đứng dậy, tiến lên đỡ Tô lão thái phi, vẻ mặt cũng vô cùng vui vẻ nói: “Mẫu phi yên tâm, nhi thần không sao. Con cổ trùng nho nhỏ kia đã bị Ngọc Nhi gi.ết chế.t rồi. Còn làm phiền lão nhân gia ngài tự mình đến đây một chuyến, là nhi tử bất hiếu.”
Tô lão thái phi cầm trường mâu trên tay, cười vang: “Có sao đâu? Vì bảo vệ giang sơn Đại Ninh ta, quân Ngũ Cô Nương chúng ta không thể chối từ trách nhiệm!”
Hàn tướng quân chào kiểu nhà binh thay mặt cho quân Ngũ Cô Nương, hô theo một câu: “Không thể chối từ trách nhiệm!”
Kính quốc công không thể tin được mà nhìn cảnh tượng trước mắt, ông ta cực khổ trù tính lâu như vậy, thế mà chỉ một lát thôi mọi chuyện đã tan rã cả rồi?
Ông ta lắc đầu, lẩm bẩm một mình: “Không thể nào, đây không phải là thật, rõ ràng ta đã an bài ổn thỏa tất cả mọi chuyện rồi, sao các ngươi có thể phá vỡ cục diện này?’’
Lục hoàng tử đứng cùng Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử tiến lên nói: “Vậy ngươi có biết, vì để ngươi đi lên con đường này, chúng ta đã trải suốt bảy năm. Trong bảy năm này, mỗi một bước đều tiến hành dựa theo sự sắp xếp của Lục đệ. Quốc công đại nhân cũng coi như là nghe lời, quả nhiên đã đi vào bẫy của Lục đệ.”
Kính quốc công nhíu mày nhìn về phía Tứ hoàng tử, đại kinh thất sắc: “Ngươi… ngươi giả vờ thuận theo ý ta?”
Tứ hoàng tử cười nhạo: “Sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ đứng về phía kẻ thù đã cố giết mẹ ta chứ?’’
Kính quốc công suy sụp ngồi bệt xuống đất, ông ta biết giờ phút này tất cả đều đã bị hủy hoại rồi. Ông ta vừa kinh ngạc vừa thù hận nhìn về phía Lục hoàng tử, chỉ vào hắn nói: “Yêu nghiệt, tên yêu nghiệt nhà ngươi! Từ năm 4 tuổi ngươi đã bắt đầu giả ngây giả dại chỉ vì ngày hôm nay?’’
Lục hoàng tử khinh miệt nhìn ông ta một cái, nói: “Chuyện ta bị hạ độc phong thần là thật, chỉ là cảm ơn mệnh ta có quý nhân phù trợ, cuối cùng độc kia vẫn được giải. Khổ thân ngươi tính tới tính lui, thế có tính đến việc hôm nay ngươi sẽ rơi vào bước đường này không?’’
Hoàng đế nhẹ nhàng phất tay, Kính quốc công bị vài Vũ Lâm Vệ áp giải xuống.
Đại thần không bị kề đao vào cổ cũng bị trói lại, xem ra triều đình sẽ bắt đầu một đợt thay máu.
Liễu quý nhân cũng bị cột vào trước điện, ả ta cười lạnh nhìn về phía hoàng đế, nói: “Liễu Bán Hạ tự biết nghiệp chướng nặng nề, hoàng thượng không cần mềm lòng, thần thiếp chỉ cầu được chết. Tội ta phạm chính là tội mưu phản, tru di cửu tộc cũng không tính là quá. Xin hoàng thượng hãy ban chết cho Liễu thị để chuộc lại tội nghiệt của ta.’’
Một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào: “Ồ? Thế à? Ngươi thật sự cảm thấy, sai lầm của ngươi sẽ được đền bằng mạng người Liễu thị?’’
Mọi người nhìn ra ngoài điện, người tới là Liễu Hạnh Lâm, bên cạnh hắn là Liễu Bán Hạ và Cơ tiên sinh.
Ba người hành lễ với hoàng đế, Liễu Hạnh Lâm nói trước: “Hoàng thượng, yêu nữ này giả mạo xá muội để vào cung tuyển tú, chuyện này không hề liên quan đến xá muội, tất cả là do ả ta tự làm tự chịu.’’
Liễu quý nhân thấy vậy thì giãy dụa đứng lên, hét lớn một tiếng: “Ngươi… ngươi… ngươi có cút ngay đi không? Liễu gia các ngươi giúp yêu tinh hại người, để ta làm yêu tinh hại nước mất nhà tan, tất cả các ngươi đều đáng chết!’’
Thật ra hoàng đế đã sớm biết rõ hết thảy chuyện trước mắt, lúc Lục hoàng tử trù định thế cục đã nói mỗi một bước của kế hoạch cho ngài nghe.
Cho nên ngài mới chắc chắn muốn truyền vị trí thái tử cho Lục hoàng tử.
Ngài nhìn cảnh tượng trước mắt, hỏi: “Này… Liễu đại nhân, có thể nói cho ta biết các ngươi và ả có ân oán gút mắc gì không?’’