Năm đó hoa hạnh nở rộ, Diệp Phỉ Nhiên mười bảy tuổi. Tiêu Tông đăng cơ, đổi niên hiệu thành Minh Đức, sử viết Đại Ninh - Võ Đế Minh Đức.
Vì vừa mới đăng cơ nên Tiêu Tông luôn có những phiền não nho nhỏ. Mấy ngày nay, văn võ bá quan đều nháo nhào hết lên bảo hắn phải lập hậu, ồn ào đến nỗi đầu hắn muốn nổ tung. Hết cách nên hắn đành phải tạm thời đẩy chính vụ sang cho Đại thần phụ chính và Thừa Tướng đại nhân.
Mà Diệp Phỉ Nhiên không thể ở trong cung được, do đó Hoàng Đế đã sửa Đông cung thành Tàng Kim cung cho cậu ở. Bởi vì Đông cung chỉ cách Hoàng cung một bức tường, trên cơ bản luôn có một nửa ở ngoài cung.
Lúc này Diệp Phỉ Nhiên đang rất vui vẻ, mỗi ngày cậu đều phải cưỡi ngựa chạy ra ngoài đi chơi mới được. Vì thế, đa số thời điểm Hoàng Đế đến thì hầu như cậu không có ở nhà.
May thay hôm nay Tiêu Tông không bỏ lỡ cơ hội, vì cậu đang lười nhác nằm trên sập lật sách. Không biết quyển sách này có chỗ nào hấp dẫn mà cậu lại tập trung như thế.
Thình lình, Tiêu Tông tiến lên hỏi: “Phỉ Nhi đang xem gì vậy?”
Ai ngờ vừa mới nghe thấy tiếng hắn, cậu đã hoảng hốt giấu nhẹm quyển sách xuống dưới gối, chột dạ quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Tông ca ca, huynh đến rồi à? Hè hè… chỉ là một quyển sách giải trí thôi mà, không có giá trị gì cả. Huynh có xem cũng chẳng tiếp thu được gì đâu.”
Nhưng Tiêu Tông lại bảo: “Hừm… cũng đã lâu ta chưa xem sách giải trí. Giờ thấy ngươi tập trung xem như thế, chắc hẳn nội dung bên trong rất hấp dẫn nhỉ?”
Não Diệp Phỉ Nhiên nhanh chóng xử lý, cậu chỉ mong mau mắn tìm ra cách đẩy cái đề tài này đi, nói: “Cũng đâu có gì hấp dẫn đâu. Đúng rồi, không phải lúc này huynh đang thượng triều sau? Sao lại chạy đến chỗ ta vậy?”
Tiêu Tông bất đắc dĩ nói: “Vừa thượng triều là các đại thần liền nháo nhào hết lên, đòi ta phải lập Hoàng hậu, còn cầm mấy bức họa cho ta nhìn. Ta nhìn một cái là thấy phiền nên đến chỗ ngươi trốn.”
Diệp Phỉ Nhiên cười nghiêng cười ngả, vừa cười vừa nói: “Huynh trốn chỗ ta được mùng một có trốn được mười lăm không? Ta thấy không bằng huynh chấp nhận đi! Mấy cái bức họa đó đâu rồi? Để ta giúp huynh tham mưu chút nào, tẩu tử tương lai của ta cũng phải để ta nhìn coi có thuận mắt không cái đã ha?”
Nghe thế, bỗng Tiêu Tông có chút tức giận, hỏi: “Phỉ Nhi, ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
Cậu thản nhiên trả lời: “Không thì sao? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng. Ca ca không thành thân thì chẳng lẽ làm cẩu độc thân cả đời à?”
Tiêu Tông nghĩ thầm, cẩu độc thân là đang hình dung cái gì, cạn lời nói: “Vậy còn Phỉ Nhi thì sao? Ngươi năm nay cũng mười bảy rồi, nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu có từng nhắc ngươi thành hôn chưa?”
Diệp Phỉ Nhiên chân thành lắc đầu: “Huynh không rõ phụ mẫu ta ra sao à, bọn họ đương nhiên là không quan tâm đến chuyện ta muốn thành thân hay không rồi. Thí dụ như đại ca với nhị ca nè, hai người họ một người thì gả ra ngoài, một người lại cưới nam tẩu tử cho ta. Hai người bọn họ còn đang bận tâm hôn sự của hai người kia mà. Đại Oánh tỷ tỷ tính ra cũng tốt, nhưng không ngờ tỷ ấy lại lấy chồng được ba năm rồi. Dù là ở rể nhưng trong ba năm cũng sinh được những hai đứa, còn đều mang họ Tô. Đối với phụ mẫu ta mà nói thì ta có thành thân hay không cũng không quan trọng, miễn sao ta vui vẻ mới là quan trọng.”
Những lời Diệp Phỉ Nhiên nói cũng không sai, người nhà họ Tô vốn dĩ không để ý đến chuyện con nối dõi. Mà con của Đại Oánh họ Tô cũng là vì hôn phu của nàng là cô nhi, chính hắn cũng không biết bản thân họ gì.
Từ nhỏ đã ở trong đội quân của nhà họ Tô mà lớn lên, dựa vào sự bồi dưỡng của bọn họ mà trưởng thành. Giờ cũng đã là một tướng quân tam phẩm.
Hắn không giống Diệp Thừa Trạch, tuy vị tướng quân này là người thô kệch nhưng lại đối xử với Đại Oánh rất tốt. Hắn chủ động đem họ mình sửa thành Tô cũng vì muốn cảm nhớ đến ơn dưỡng dục của nhà họ.
Hai phu thê cùng chung chí hướng, hiện giờ đang đóng giữ Bắc Cương chống đỡ mấy đội giặc cỏ.
Nhưng thật ra con của hai người vẫn ở lại kinh thành, nói là hai người bọn họ suốt ngày ở bên ngoài tuần tra không có thời gian chăm sóc cho đôi nhi nữ.
Diệp Phỉ Nhiên càng là bị người nhà họ Tô và phu thê Tô Hạo Vân chiều thành một đứa nhỏ mãi không lớn. Dẫu Tô Hạo Thanh từng nói bọn họ đừng có cưng chiều Phỉ Nhi quá, song quay đầu lại ông còn chiều cậu nhiều hơn cả Tô Hạo Vân.
Trong một biến cố vào mười năm trước, Tô Hạo Vân và Liễu Hạnh Lâm may mắn hiểu nhau, ở tuổi bốn mươi liền kết thành phu thê.
Liễu Hạnh Lâm cũng không nỡ để Tô Hạo Vân gần bốn mươi rồi mà còn phải sinh con, liền châm cho mình, tuy rằng hành phòng bình thường, nhưng không thể sinh con nối dõi được nữa.
Mà người khác lúc nào cũng sốt ruột dùm hai người họ, bọn họ nói Liễu thái y thành hôn mấy năm nay sao lại chưa có con. Thân là đại phu vậy mà không biết tự điều trị cho mình.
Còn Liễu Huyền Hồ thì đã có kiều thê trong ngực, con cũng đã có ba đứa. Hiện tại còn kinh doanh một y quán, mỗi ngày đều sống rất tốt.
Bấy giờ, Tiêu Tông nằm xuống bên cạnh Diệp Phỉ Nhiên, gật đầu đáp: “Đúng thật. Thế mà hiện tại ta lại hy vọng mình là con cái của nhà họ Tô. Nếu như vậy thì ta có thể thoải mái khỏi thành thân.”
Diệp Phỉ Nhiên nhíu mày nói: “Ca, sao ca lại không thành thân? Vì không thích hả?”
Trong lòng Tiêu Tông đương nhiên có suy nghĩ riêng của mình, hắn nhìn Diệp Phỉ Nhiên, tim bỗng siết chặt một chút, gần nửa ngày sau mới hỏi: “Phỉ Nhi, ngươi có người nào mình yêu thích không?”
Thật ra thì Diệp Phỉ Nhiên rất ngây thơ. Đời trước cậu chưa từng thích một ai, huống hồ đời này cậu chỉ lo ăn ăn uống uống, ngắm nghía cảnh đẹp nhân gian nên sẽ không bao giờ nghĩ đến mấy việc này.
Rồi cậu ngẫm nghĩ một lát, mới nói: “Chưa từng trải qua cảm giác đó. Nhưng ca ca, thích một người sẽ có cảm giác gì? Thật ra, ta cũng muốn biết…”
Tiêu Tông nghe thế, bèn hỏi: “Hả? Muốn biết cái gì?”
Diệp Phỉ Nhiên nghịch ngợm ôm cổ Tiêu Tông, hôn lên môi hắn một cái rồi bướng bỉnh nói: “Ta rất muốn biết hôn có cảm giác gì. Ha ha, ca, môi ca mềm quá hà.”
Cậu nào hay cả người Tiêu Tông sắp nổ tung tới nơi, trong nháy mắt đầu hắn đều là pháo hoa, nửa ngày trời vẫn chưa hoàn hồn.
Mà Diệp Phỉ Nhiên thấy hắn phát ngốc, hỏi tiếp: “Ca, làm sao vậy? Không sao chứ? Ta chỉ hôn một cái thôi mà? Ca có cần lố đến mức ấy không?”
Gần nửa ngày trôi qua, Tiêu Tông mới chậm rãi thở ra một hơi, áp lên trái tim đang đập của mình: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu. Cái ngươi vừa làm không gọi là hôn, nhiều lắm chỉ là dính vào một chút.”
Diệp Phỉ Nhiên nghe vậy, càng thấy hiếu kỳ mà hỏi: “Ồ? Không gọi là hôn hả? Thế thì sao mới gọi là hôn? Ta thấy đồng học trước kia của ta cũng hôn như vậy mà, lúc đi học đều sẽ trộm hôn một chút á…”
Rồi không chờ Diệp Phỉ Nhiên nói xong, Tiêu Tông đã đè cậu xuống giường và ngậm lấy bờ môi của cậu. Cảm xúc mềm mại ẩm ướt truyền đến, trong hô hấp toàn là mùi vị của đối phương.
Tiêu Tông hôn rất bá đạo, hắn dùng sức m.út li.ếm cánh môi của Diệp Phỉ Nhiên, khiến cậu cảm thấy môi có chút đau đến nỗi phải nhíu mày. Nhưng loại cảm giác này lại rất thoải mái, người thoáng run rẩy trong vô thức, nâng cánh tay lên ôm lấy cổ của hắn.
Một lát sau, Tiêu Tông hơi dịch môi ra, gọi một tiếng: “Phỉ Nhi, ngươi thích hôn sao?”
Và khi thấy cậu gật đầu, hắn lần nữa dán môi mình lên môi cậu, dẫn dắt cậu chìm sâu vào khoái lạc, ngày một đắm đuối, xâu xé nhau ước chừng mười phút.
Cái hôn kết thúc, song hô hấp của Diệp Phỉ Nhiên lại có chút hỗn loạn. Gương mặt cậu ửng hồng, môi bị m.út li.ếm đến sưng đỏ, chưa kể tâm trí lâng lâng trôi nổi ở góc nào. Cậu ngơ ra, lẩm bẩm nói: “Hóa ra đây mới thật sự là hôn.”
Có lẽ, lúc trước cậu quan sát chưa kỹ rồi. Mà xưa nay, bản thân cậu chỉ lo đi làm kiếm sống nên ngay cả bản năng vốn có này của nhân loại cũng chưa từng mở chốt.
So với cậu, trái tim của Tiêu Tông nhảy nhót ngày một kịch liệt hơn trước. Đúng vậy, bí mật từ trước đến nay của hắn là hắn rất thích Diệp Phỉ Nhiên.
Có lẽ là do từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, chính mắt chứng kiến tình yêu của Hoàng thúc và đại biểu ca, còn có Tứ ca cùng với nhị biểu ca. Sự kết hợp của họ làm cho bối phận rối tung cả lên. Mà lúc tình đầu sơ khai của Tiêu Tông đến thì chỉ có Diệp Phỉ Nhiên là ở cạnh hắn.
Hiện giờ hắn đã hơn hai mươi tuổi, việc lập hậu cũng kéo dài gần một năm rồi mà trong lòng hắn cũng chỉ có mỗi Diệp Phỉ Nhiên. Hắn thở dài, mở miệng nói: “Cho nên Phỉ Nhi, ngươi…chán ghét việc ta hôn ngươi sao?”
Diệp Phỉ Nhiên ngây thơ lắc đầu: “Không…không chán ghét.”
Rốt cuộc thì Tiêu Tông cũng nói ra câu nói chôn chặt dưới đáy lòng: “Vậy…ta có thể thích ngươi không?”
Nghe đến đó cậu có hơi ngốc, hỏi: “Ca, thích một người thì cần phải người đó đồng ý mới được sao?”
Tiêu Tông thoáng giật mình trước câu hỏi đó, ngay sau đó hắn lắc đầu: “Chắc là…không cần?”
Thế rồi Diệp Phỉ Nhiên cười, nói: “Vậy huynh hỏi ta làm gì?”
Tiêu Tông đáp: “Vì ta muốn ngươi cũng thích ta. Hiện tại ta làm Hoàng đế, có rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ. Nhưng có một việc ta muốn được tự mình làm chủ, đó là dù cho có là ai đi nữa cũng không thể bắt ép ta thích một người mà ta không thích. Ta chỉ thích ngươi, cũng hy vọng ngươi có thể thích ta. Nếu…nếu ngươi không thích ta, ta cũng có thể đợi, đợi đến lúc ngươi thích ta mới thôi.”
Diệp Phỉ Nhiên không trả lời, sờ ngực mình không biết phải làm sao.
Tiêu Tông thấy vậy, nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Cậu lắc đầu, đáp: “Không phải, là nơi này của ta đập dữ quá. Ca, nếu thích một người thì tim sẽ đập nhanh như vậy sao? Vậy thì ta nghĩ, chắc là ta cũng thích huynh á? Chỉ là trước kia ta cũng chưa từng thích ai hết nên không biết cảm giác đó là thế nào. Huynh thích ta, nhưng ta có thích huynh hay không thì huynh có thể chờ ta xác nhận lại chút không?”
Lời này đã làm cho Tiêu Tông rất vui, hắn gật đầu thật mạnh: “Ngươi muốn xác nhận bao lâu cũng được, chỉ cần ngươi cho phép ta thích ngươi.”
Diệp Phỉ Nhiên không biết phải nói thế nào: “Ca, ta đã nói rồi, huynh thích ta là chuyện của huynh, không cần ta phải đồng ý. Đúng rồi ca, ngày mai huynh còn muốn trốn khỏi thượng triều không? Nếu muốn thì hai chúng ta đi leo núi nha!”
Đúng lúc đang xuân, mỗi ngày Diệp Phỉ Nhiên đều thưởng thức đủ các loại phong cảnh ở kinh thành, chỉ duy nhất chưa nghĩ đến sẽ một mình đi leo núi.
Cậu cảm thấy leo núi đạp thanh là phải đi chung với bạn tốt, nhưng nếu có thể đi chung với người mình thích thì còn gì tuyệt bằng.
Tiêu Tông nghe thế, gật đầu: “Ta đã đẩy đại sự trong triều cho vài vị đại nhân, Hoàng thúc và đại biểu huynh cùng nhau hỗ trợ xử lý. Phụ chính đại nhân sẽ thay ta phê duyệt tấu chương, buổi tối ta sẽ đem những chuyện đại sự hắn không xử lý được ra làm.”
Hiện giờ, Đại Ninh ở dưới gót sắt uy hiếp của Tiêu Tông, khắp nơi đều không có trộm cước, đạo tặc bị bắt đều sẽ bị xử cực hình.
Loạn thế dùng trọng điển, hiện giờ Tiêu Tông vừa mới thống nhất năm nước vừa hay cần phải tạo uy hiếp nhiều hơn.
Diệp Phỉ Nhiên nói: “Vậy thì tốt quá! Ta sai trù phòng làm một ít đồ ăn ngon, chúng ta đi chơi ngoài ngoại thành sẵn ăn cơm dã ngoại luôn. Huynh muốn ăn cái gì? Ta sai bọn họ chuẩn bị nhiều một chút. Bên phía trường học miễn phí của Cơ tiên sinh, à đúng rồi trường đó giờ đã sửa lại thành Quốc học rồi.”
Sau khi Cơ tiên sinh khởi xướng việc nam nữ thiếu nhi ở Đại Ninh trước chín tuổi phải nhập Quốc học, tiếp thu giáo dục miễn phí ít nhất ba năm liên tục, thì Đại Ninh cũng coi như bước đầu thực hiện kế hoạch xóa nạn mù chữ.
Diệp Phỉ Nhiên rất bội phục sự chấp nhất đối với giáo dục của Cơ tiên sinh, cũng may nàng có kết cục rất tốt, nàng cùng Vương Kỳ ở bên nhau.
Sau khi Vương gia bị xử trảm, Vương Kỳ cũng tự mình tặng đồ hối lộ cho Kính Quốc Công nên Kính Quốc Công đối với chuyện đoạn tuyệt quan hệ với hắn cũng bình thường trở lại, ngược lại nói: “May mắn là ngươi đã thoát ly Vương gia, nếu không Vương gia chúng ta thật sự là cái gì cũng chẳng còn.”
Trước khi chết, ông ta cũng coi như là bình thản, chết cũng có ý nghĩa.
Vương Hoàng Hậu tự sát, Vương Trinh và những con cháu khác của Vương gia cũng bị lưu đày tại nơi khổ hàn Tây Bắc. Nữ quyến tắc trở thành khổ dịch.
Sang ngày hôm sau, Diệp Phỉ Nhiên cùng với Tiêu Tông mang theo một đoàn tùy tùng đi núi Vọng Thiên ở Nam Giao. Tuy rằng không phải ngọn núi cao nhất kinh thành nhưng lại là ngọn núi đẹp nhất.
Hai người leo lên tới đỉnh núi, tuy Diệp Phỉ Nhiên treo hai cái quầng thâm to tướng trên mắt, nhưng tâm trạng lại cực kì tốt. Cậu đứng ở nơi cảnh xuân đẹp không sao tả xiết mà cười với Tiêu Tông nói: “Ca ca, ta cũng thích huynh.”
Tiêu Tông vừa mừng vừa sợ nhìn Diệp Phỉ Nhiên, bỗng thấy cậu đưa cho hắn một quyển sách. Quyển sách đó chính là quyển mà ngày hôm qua cậu lặng lẽ giấu đi dưới gối.
Hắn rũ mắt xuống liền thấy được tên của quyển sách: Công tử Long Dương!