Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 120

Vì Hoàng Đế muốn lập nam hậu nên bá tánh dân chúng đều xôn xao không thôi. Có người nói hắn ta là do thần tiên phái đến cứu vớt Đại Ninh, cũng có người nói hắn chính là Đế Vương bị Yêu Hậu mê hoặc dẫn đến diệt quốc.

Mà dẫu mọi chuyện có thành ra thế nào thì cũng đều tốt cả. Mặt khác, Đại Ninh ngày càng phát triển vượt trội, dần dần trở thành Chính Đức thịnh thế, được đời sau ca ngợi không thôi. 

Dân chúng cũng dần dần biết tới Diệp Phỉ Nhiên. Có một lần Đại Ninh gặp phải một trận Hồng Thủy trăm năm khó thấy, cậu đã dùng lương kế cứu được mấy vạn bá tánh gặp nạn Hồng Thủy.

Lúc đó cậu còn ôm trong ngực một đứa nhỏ khoảng ba tuổi. Không những đứa nhỏ này toát lên cái vẻ phấn điêu ngọc trác, mà nó còn giống với Diệp Phỉ Nhiên như đúc, thậm chí còn mang đôi nét giống Tiêu Tông. Mọi người thấy thế liền gọi nhóc là Nữ Oa công tử.

Dân chúng cảm thấy hậu nhân của Nữ Oa không nhất định là con gái, và có thể người sinh ra ngài ấy chưa chắc đã là nữ tử. Thế là họ tin chắc rằng, Tiểu Thái Tử là do chính Hoàng Hậu Diệp Phỉ Nhiên thân sinh.

Lúc Diệp Phỉ Nhiên trị thủy cũng biết được kết cục của nam chính nhỏ Diệp Kỳ Sâm.

Thật ra mọi người không cố tình tìm phiền toái cho Diệp Kỳ Sâm, cũng không phái người đi đối phó hắn. Chỉ là, họ để hắn nhận từ Cơ tiên sinh một thứ kỳ bảo đến từ Tây Vực - Cổ Đồng Tử.

Nhận lấy Cổ Đồng Tử xong thì Diệp Kỳ Sâm liền trở thành một tiến sĩ cực kỳ bình thường, mà hào quang trên người hắn cũng bất chợt biến mất.

Lúc đầu, nam chính nhỏ chưa phát giác được có gì khác thường. Đó là do hiệu ứng dư lại của hào quang. Mãi đến một ngày, hắn đi dạy học, lại bị một đám người nhận hối lộ từ đồ đệ mắng chửi danh tiếng của hắn, sau cùng xé nát chứng chỉ hành nghề.

Từ đây, Diệp Kỳ Sâm không còn bất cứ thứ gì hơn người nữa, hắn chỉ là một tiến sĩ cực kỳ bình thường, không học tập chăm chỉ gì trong nhiều năm.

Và vì nhiều lần phạm sai, hắn đã bị Viện Hàn Lâm gạch bỏ danh ngạch. Lại bởi vì dạy học quá bình thường vô vị nên bị thư viện Hàn Thần đuổi đi.

Sau đó hắn dựa vào việc bán tranh chữ mà kiếm sống, phát hiện ra công việc này cũng rất khó kiếm sống. Hắn cũng không nghĩ ra được vì sao bản thân đường đường là tiến sĩ mà lại lưu lạc đến nông nỗi này.

Một thời gian sau thì trạng thái tinh thần của hắn xảy ra vấn đề, đến khi mưa to kéo đến thì chỗ ở của hắn đã bị Hồng Thủy cuốn đi, ngay cả xác cũng chẳng biết trôi tới nơi đâu.

Thậm chí, cao nhân chỉ điểm sau lưng hắn từ đầu đến cuối đều không xuất hiện. Có người suy đoán người nọ đã chết trong lúc nước lũ dâng cao, cũng có người đoán người nọ thật ra chẳng hề tồn tại, chỉ là do Cổ Đồng Tử hóa hình ra mà thôi. 

Lúc tin tức truyền đến tai Hằng Thân Vương thì hắn đang khai hoang ở chân núi Bắc Sơn. 

Thật ra hắn vẫn luôn rất buồn bực, vì sao đất của phụ hoàng cùng với Trương mẫu phi vô cùng tươi tốt còn đất của hắn thì chỉ mọc đầy cỏ dại. Rõ ràng hắn vẫn luôn nỗ lực làm cỏ, vậy mà cỏ dại và đậu mầm vẫn cứ mọc. 

Tiêu Hằng quay về phía nhà gỗ gọi: “Phụ thân, mẫu thân, hai người ra đây xem chuyện này là như nào? Ngày nào con cũng nhổ cỏ tới nỗi người đầy mồ hôi mà cỏ vẫn mọc lên như cũ, nhổ cỡ nào cũng không hết được. Còn hai người ngày nào cũng ngồi dưới tán cây hóng mát mà lúa lại lớn lên rất tốt! Đất này thiên vị người này người nọ nữa à?”

Sau khi Hoàng Đế và Trương Thục phi ẩn cư nơi điền viên, Tiêu Hằng đã nhìn trúng mảnh đất rất là phong thủy này. Khi hắn dọn tới cách vách cũng xây một ngôi nhà gỗ giống như hàng xóm xung quanh. Đấy là chưa nói đến chuyện thôn dân phụ cận còn cho rằng bọn họ là một nhà ba người, có điều mẫu thân nhìn qua rất trẻ thôi. 

Tiêu Dật Hoằng lấy tên giả là Tiêu Nhiễm, ông nghe con gọi mình liền từ dưới tán cây vẫy vẫy quạt hướng về phía hắn: “Con tự xem con nhổ cỏ thế nào đi? Dù dao liềm của con chặt rất nhanh, nhưng chỉ chặt cành lá phía trên còn rễ phía dưới có chặt đâu. Thế thì sao nó không thể mọc lên được? Chuyện làm cỏ này thì lâu lâu làm một lần được rồi. Con muốn nhổ cỏ tận gốc thì cho dù có dùng dao liềm cũng phải đào đất lên, chặt bỏ gốc mới trừ được hậu hoạn về sau. Hầy, vị phụ đã dạy con biết bao lần rồi, họa mà không trừ tận gốc thì xuân đến lại mọc lên cho coi!”

Tiêu Hằng hiểu được, vui vẻ nói: “Phụ thân nói phải, con hiểu rồi.”

Nói xong hắn vung dao chặt đứt gốc cỏ, chỉ chốc lát sau đồng ruộng không còn một cọng cỏ. 

Cách đó không xa, Trương Mẫn Đồng cười nói: “Chàng chọc nó làm gì? Cùng lắm thì thiếp dùng chút tài mọn làm cỏ đó bị trùng độc cắn chết mà thôi. Ngày mai thiếp cũng sẽ rải thêm một ít trùng độc giúp Hằng Nhi dẹp sạch đám cỏ, vậy không phải tốt hơn sao?”

Tiêu Nhiễm vẫy vẫy tay: “Không phải vậy, chiều con chẳng phải là giết nó à. Nàng nhìn đi, không phải giờ nó hiểu thêm được một đạo lý nữa à?” 

Trương Mẫn Đồng hết đường nói: “Chàng thật sự cho rằng nó đến chỗ này chỉ để giúp chàng trồng trọt à? Chẳng qua là nó muốn thể hiện lòng hiếu thảo của mình thôi. Không ngoan ngoãn ở phủ Hằng Vương mà lại chạy đến vùng hoang vu dã ngoại bồi chàng ăn rau dại uống nước đục. Có đứa con tốt như vậy chàng vui rồi ha!” 

Tiêu Nhiễm vui vẻ nói: “Thật ra Tông Nhi cũng là một đứa con trai tốt. Giờ nó được bá tánh tín nhiệm, còn có được một đứa con dâu tốt như thế. Chỉ tiếc là không có con. Có điều con cái thì lúc nào cũng đắt giá hơn mấy thứ khác, ta thấy Nặc Nhi của chúng ta tương lai nhất định có thể trở thành một Hoàng Đế tốt.”

Tiêu Nặc đã năm tuổi, cái miệng nhỏ gọi phụ thân ngọt xớt. 

Trương Mẫn Đồng gật đầu: “Đúng thật. Nặc Nhi sinh ra đã khiến người ta rất yêu thích, chỉ không thấy một thời gian mà thiếp đã nhớ nó rồi.”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, từ xa bọn họ có thể nhìn thấy được xe ngựa của Diệp Phỉ Nhiên dừng lại. Mà trên xe có thể thấy được một thân ảnh nhỏ nhảy xuống xe, nó vừa vẫy tay với bọn họ vừa chạy đến, miệng còn gọi: “Tổ phụ, tổ mẫu, Nặc Nhi tới rồi!”

Vừa nghe thấy tiếng của Tiêu Nặc, Tiêu Nhiễm cùng Trương Mẫn Đồng liền vui vẻ ra đón, trên mặt tươi cười rạng rỡ. 

Kết quả Tiêu Nặc mới vừa chạy hai bước liền bộp một tiếng, ngã cắm đầu xuống bùn. Nhóc kêu lên một tiếng lại chọc cho Diệp Phỉ Nhiên phía sau vui vẻ, cười nói: “Sao con lại chạy như thế? Phải nhìn kỹ dưới chân chứ!”

Tiêu Nặc cũng không khóc, bò dậy nói: “Con không nhìn thấy! Hì hì, không đợi phụ thân đâu!”

Nói xong nhóc liền chạy về phía tổ phụ và tổ mẫu, chui vào trong lòng tổ mẫu.

Trương Mẫn Đồng ôm nhóc lên, bất đắc dĩ phủi phủi bùn đất trên người nhóc nói: “Té có đau không? Để lần sau tổ phụ lấp hố này đi nhé.”

Diệp Phỉ Nhiên nói: “Mẫu thân cần gì phải chiều nó, trẻ con da dày thịt béo, té có mấy cái cũng không sao.”

Kỳ thật ở phương diện chăm trẻ, Trương Mẫn Đồng và Tiêu Nhiễm đều không phải người lành nghề nhưng lại không bằng sự nghiêm cẩn của Diệp Phỉ Nhiên. 

Tiêu Hằng thấy Diệp Phỉ Nhiên tới, cầm một bó cỏ lớn đi qua, vừa đút cho dê nhỏ ăn cỏ vừa nói: “Phỉ Nhi tới rồi à, đúng lúc hôm qua ta mới bắt được một con thỏ hoang mập mạp, chút nữa sẽ nướng cho các ngươi ăn.”

Diệp Phỉ Nhiên vừa nghe có thỏ hoang ăn, lập tức vui vẻ nói: “Vậy thì quá tốt rồi, ngươi chắc không biết xưởng nuôi thỏ năm trước đã bị ta ăn sạch rồi. Trên dưới Hợp cung cũng vì có ta mà đã bắt đầu ăn thịt thỏ. Bọn họ còn đặc biệt thích ăn đầu thỏ sốt cay! Chậc chậc, đúng là đã ghiền.”

Thực phẩm cay nóng cũng bắt đầu thịnh hành ở Đại Ninh, thậm chí lẩu cay còn được lưu truyền rộng rãi làm dân chúng ưa thích không thôi.

Phía sau Diệp Phỉ Nhiên là hai cung nữ thân cận - Nhạn Thư và Thanh Thư, trên tay các nàng nào là túi lớn túi nhỏ, tất cả đều để vào trong nhà gỗ của Tiêu Nhiễm và Trương Mẫn Đồng. 

Tuy nhà gỗ này bề ngoài không có gì đặc sắc, nhưng thực tế lại dùng gỗ tinh chế thành, đông ấm hạ mát cực kỳ thoải mái.

Tiêu Nặc rất thích nhà gỗ này, hễ đến là bò lên bò xuống nhà gỗ. Bởi vì nhà gỗ được chia thành hai tầng, nóc nhà còn có thể nhìn về phía xa rất thích hợp cho trẻ nhỏ chơi đùa.

Mà Nhạn Thư một tấc cũng không rời nhóc, bởi vì Tiểu Thái Tử bị thương là chuyện thường ngày, nàng sợ không cẩn thận một chút thì Tiêu Nặc sẽ té từ trên nóc nhà xuống. 

Nhạn Thư là nha hoàn hồi môn của Trương Mẫn Đồng. Vốn dĩ nàng đã sớm đính hôn, nhưng nàng luôn cảm thấy nếu cứ mù mờ mà gả ra ngoài thì chẳng có gì thú vị. Do đó, giờ nàng đã là chưởng hầu có phẩm cấp tối cao trong cung, phụ trách toàn bộ điều hành của Hoàng cung.

 

Cũng vì nàng không quá yên lòng giao Tiêu Nặc cho người khác. Chủ yếu là do con khỉ nhỏ này cả ngày quậy phá, tung tăng nhảy nhót khắp nơi, cung nữ trong cung thì công phu không nặng chẳng nhẹ nên chỉ có thể tự mình chăm sóc.

Lần gần nhất đây nhất Diệp Phỉ Nhiên mang con tới đây, nơi này đã vô cùng náo nhiệt, các thôn dân ở xa từng gặp cũng nhịn không được hướng về phía cậu chào hỏi: “Ây dô, cháu lão Tiêu lại tới thăm đấy à? Chậc, lão đúng là có phúc quá đi! Có điều lão đại nhà ngươi tuổi cũng nhỏ mà sao còn chưa thành thân?”

Tiêu Hằng đang làm thịt thỏ, nghe vậy liền ló đầu ra hét lên: “Ai nói ta chưa thành thân? Ta thành thân rồi! Chỉ là…chỉ là chưa có con, chuyện này muốn gấp cũng không được, ta cũng không thể muốn là được, đúng chứ?”

Hắn lẩm bẩm, lại tiếp tục quay về làm tiếp chính sự.

Diệp Phỉ Nhiên cũng hiểu được tâm sự của Tiêu Hằng. Thật ra, cậu đã đưa đá Nữ Oa cho Tiêu Hằng dùng rồi, mà không riêng gì Tiêu Hằng, cả Tô Dư Lan cũng có. 

Con của Tô Dư Lan đã chín tuổi. Tuy ngoài mặt họ luôn nói là con nuôi, nhưng gương mặt của đứa nhỏ lại rất giống Lạc Thân Vương bất cần đời kia. Cho nên không ít người truyền tai nhau rằng, không biết Tô Dư Lan có phải là có si.nh lý đặc thù gì hay không, nếu không thì tại sao bọn họ cũng có con nối dõi rồi.

Chỉ có mình Tiêu Hằng, kể từ khi ăn bột đá của Nữ Oa đến giờ đã năm năm, thậm chí cùng lúc với Diệp Phỉ Nhiên, hiện tại Tiêu Nặc đã năm tuổi mà hắn vẫn chưa có động tĩnh gì hết.

Liễu thái y vẫn luôn điều trị thân thể cho hắn, cũng nói thân thể hắn không có vấn đề gì hết nhưng không biết tại sao lại không mang thai được.

Hơn nữa, Liễu thái y cũng đã làm một vài nghiên cứu trên đá Nữ Oa. Hắn phát hiện ra trong bột đá Nữ Oa dường như có một con sâu nhỏ mà mắt thường khó thấy được. Tuy rằng nó đã chết rồi, những hắn vẫn có thể xác định được đó chính là một con sâu nhỏ.

Hắn hoài nghi rằng, con sâu đó là một loại cổ trùng của Tây Vực; nó có thể khiến cho thân thể của đàn ông trong một khoảng thời gian ngắn mọc ra t.ử c.ung, nhưng sẽ không làm thay đổi đặc tính vốn có của họ.

Chẳng qua thứ này chỉ dùng một lần, sinh xong một lần là mất đi tác dụng luôn, mà thời gian sau cũng sẽ dần bị cơ thể hấp thụ hết.

Nhưng mỗi tháng Cơ tiên sinh đều sẽ kiểm tra thân thể cho Tiêu Hằng, cũng sẽ dùng cổ trùng để tra xét tình hình bên trong cơ thể hắn. Thân thể hắn vẫn luôn ở giai đoạn hiệu nghiệm của đá Nữ Oa, sở dĩ không thể thụ thai chỉ có thể đổ lỗi cho duyên phận chưa tới mà thôi.

Kỳ thật Tiêu Hằng rất hưởng thụ sự kỳ diệu của đá Nữ Oa. Mọi người đều biết rằng, nam tử thừa hoan có đôi lúc rất đau đớn, rất cần hai bên tâm ý tương thông, thân thể thông hiểu thì mới có thể cùng nhau đạt được kh.oái c.ảm.

Nhưng khi đá Nữ Oa phát huy tác dụng thì có thể làm cho nam tử có được cảm giác không giống bình thường, cảm giác ấy không thể tả bằng lời được mà chỉ có ba người đã dùng qua mới hiểu được.

Ây dà, mặt khác thì ba ông công cũng hiểu được đó chính là phần thưởng của họ. 

Và nó cũng giúp cho bọn họ hiểu được một điều, nam tử mà trở nên quyến rũ rồi thì đúng là yêu nghiệt giáng thế.

Tiêu Hằng nướng thỏ rất ngon, trù nghệ của hắn gần đây đúng là ngày càng tốt. Thỏ nướng ngoài giòn trong mềm, cực kỳ ngon miệng.

Sau khi Diệp Phỉ Nhiên ăn xong thỏ nướng vẫn thấy chưa đã thèm, nhìn Tiêu Nặc đang chơi xích đu cách đó không xa bèn nhẹ giọng hỏi Tiêu Hằng: “Một tháng rồi mà nhị ca ta vẫn chưa về à?”

Tiêu Hằng gật đầu: “Ừm, một năm có thể về nhà dăm ba ngày đã tốt lắm rồi. Mấy năm nay Hoàng Thượng chủ yếu là phái hắn đi thăm dò diệt phỉ, đặc biệt là bên phía đông lại đột nhiên xuất hiện một đám hải tặc Đông Doanh thường xuyên đến quấy rối bá tánh của Bồng Lai Đảo. Có điều ngày hôm qua đã có tin chiến thắng trở về rồi, hẳn là huynh ấy sắp về rồi.”

Diệp Phỉ Nhiên gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ta cảm thấy chuyện này không thể trách ngươi, chuyện con cái cũng không phải một người là sinh được, nhị ca của ta cũng chiếm một phần trách nhiệm.”

Tiêu Hằng ngượng ngùng che mặt nhịn cười, nghĩ thầm cũng không thể toàn trách huynh ấy được. Nếu thân thể của mình có thể tốt lên được một chút thì cũng có thể theo huynh ấy tùy quân đi biên cảnh rồi.

Tiếc là thân thể hắn từ nhỏ đã không tốt, sau này nhờ dựa vào Băng Hy mà hồi phục được đôi chút. Nhưng tới Đông Cảnh là sẽ lên cơn suyễn ngay, không thể không trở lại ngay trong đêm.

Cứ vậy mà vợ chồng son đã nhiều năm mỗi người một nơi. Hơn nữa không biết tại sao, Diệp Phỉ Nhiên nhất định phải nhổ cỏ tận gốc bọn hải tặc ở Đông Doanh nên Tô Dư Tịch đành ở lại đóng quân thêm vài năm.

Như hiện giờ cũng tốt, đại thắng Đông Doanh rồi thì Tô Dư Tịch sẽ có thể nhanh chóng quay về. Mà nhắc đến cũng khéo thật, bọn họ chưa nhớ nhung gì y nhiều thì hai ngày sau y đã trở lại ngay trong đêm. Đã lâu rồi y chưa thấy thê tử nhà mình, vậy nên chẳng khách khí gì, khiến hai vợ chồng già nhà cách vách phải xấu hổ đến nỗi mặt già đỏ bừng.

Một năm sau, Tiêu Hằng sinh được một đứa con, đặt tên Tô Duyệt Ngôn. Qua ba năm, Tiêu Hằng lại sinh một đứa, đặt tên Tô Duyệt Quân. Và qua thêm hai năm nữa, Tiêu Hằng lại sinh thêm được đứa nữa, đặt tên là Tô Duyệt Khanh.

Diệp Phỉ Nhiên chứng kiến mà sợ ngây người, nghĩ thầm đúng là sóng sau xô sóng trước nhỉ? Lúc trước ‘ấy’ thì không ‘ấy’, nhưng đến lúc ‘ấy’ rồi thì phải ‘ấy’ tới nỗi sập giường đất luôn à?

Dù sao ta cũng không sinh, ngươi tham sống thì tự mình sinh đi!

Vì thế, Tiêu Tông đành trưng ra cái bản mặt tràn ngập sự ấm ức nhìn về phía Diệp Phỉ Nhiên. Và rất nhanh, cậu đã thỏa hiệp với hắn mà uống bột trà đá Nữ Oa: “Huynh nhìn lại bộ dáng không có tiền đồ của mình đi, cả ngày trầm mê nam sắc. Tương lai làm sao khiến Đại Ninh tốt lên được?”

Tiêu Tông ôm lấy Diệp Phỉ Nhiên, trầm giọng cười nói: “Còn có Nặc Nhi mà. Chúng ta dạy nó thật tốt, đợi đến khi nó lớn thì thảy cho nó làm Hoàng Đế, còn chúng ta thì noi theo phụ hoàng mẫu phi, đi Giang Nam tìm một chốn đẹp đẽ mà ẩn cư.”

Một năm sau, Diệp Phỉ Nhi sinh hạ Hoàng thứ tử Tiêu Vũ. Tiêu Vũ cùng Tiêu Tông, kiêu dũng thiện chiến, tương lai còn làm cho tuyến phòng thủ đất nước Đại Ninh thêm kiên cố.

Chẳng qua, mấy năm liên tục không có chiến sự nên mỗi ngày hắn đều làm phiền vị ca ca kia của mình. Nhưng ca ca bận rộn chính vụ, bèn phái đệ đệ ra ngoài khảo sát coi có thứ gì khó lường mà Tây Vực lưu lại hay không.

Tuy nhiên, thật ra làm gì có thứ gì khó lường đâu, chẳng qua là kiếm việc cho đệ đệ đang thừa sức lực làm thôi.

Cuối cùng, Diệp Phỉ Nhiên đã thẳng tay gạt bỏ ý nghĩa của đứa con lớn nhà mình: “Thế giới lớn như vậy, con vẫn nên đi xem thử đi. Tạm biệt con trai, tối nay con sẽ phải ra biển rồi đó.”

Tiêu Vũ đã đóng tàu suốt đêm, cậu cũng muốn dựa theo lời nói của phụ thân mà đi thử một vòng trái đất.

Cứ thế đôi phu phu - Diệp Phỉ Nhiên và Tiêu Tông đồng hành với nhau suốt quãng đường còn lại. Mặc cho, dòng chảy lịch sử chưa từng lưu lại ấn ký về hành trình tốt đẹp của bọn họ. Có người nói rằng, bọn họ đã xuôi theo gió đông mà đi, cũng có người nói bọn họ đã cầm tay nhau đi đến miền Tây Phương Cực Lạc.

Nhưng suy cho cùng, dù lời truyền tai có biến đổi ra sao thì con cháu đời sau cùng với bá tánh của Đại Ninh vẫn rất kính ngưỡng họ, lưu danh muôn thuở.

<Hết>

 

 

Bình Luận (0)
Comment