Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 21

Đúng vậy, những gì Diệp Phỉ Nhiên nói chính là kết cục của Lục Hoàng tử.

Hoàng tử ngây dại cũng không được tha, cuối cùng trở thành vật hy sinh của chính trị.

Hắn bị Hoàng đế đưa đến trường săn bắn. Khi đó hắn mới mười hai tuổi, không hiểu tại sao lại lạc khỏi Hoàng đế.

Sau đó trong trường săn phát hiện ra một con gấu hiếm gặp, mọi người vì tranh giành để bắt con gấu mà không để ý đến Lục Hoàng tử ngây ngô.

Khi đó con gấu cao gần bằng người, nặng ba bốn trăm cân, mấy chục người hợp sức mới khống chế được nó.

Nhưng sau khi họ chế ngự được con gấu, cũng phát hiện ra Lục Hoàng tử đã chết trong sự giẫm đạp bởi hàng chục con ngựa, đến mức xác không còn nguyên vẹn.

Tim Diệp Phỉ Nhiên đau nhói ngay lập tức, không kìm được bật khóc: "Lục Hoàng tử đẹp như vậy, lại chết thảm quá, hu hu hu, tôi không muốn, tôi muốn Lục Hoàng tử phải sống tốt. Người đẹp sống chính là đóng góp cho xã hội, khi mình lớn lên, nhất định phải bảo vệ tốt cho hắn!"

Lục Hoàng tử nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, mắt sáng lên, lấy ra một con ngựa gỗ nhỏ tự tay khắc từ trong ngực, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt Diệp Phỉ Nhiên.

Con ngựa gỗ nhỏ trông rất ngộ nghĩnh , lắc lư còn phát ra tiếng kêu cọt kẹt, Diệp Phỉ Nhiên trỗi dậy gen em bé, bật cười khúc khích.

Diệp phu nhân kinh ngạc, nói: "Đây là lần đầu tiên Phỉ Nhiên cười thành tiếng, Lục Hoàng tử giỏi quá, có thể chọc đệ đệ cười."

Lục Hoàng tử mỉm cười nhẹ, rồi lại trở về vẻ lạnh lùng như núi băng nhỏ, nhỏ tuổi mà đã có một khí chất uy nghiêm điềm tĩnh.

Trong mắt người khác, đó là biểu hiện của sự ngớ ngẩn, nhưng trong mắt Diệp Phỉ Nhiên, khí chất của Lục Hoàng tử không hề tầm thường, nếu không bị mưu hại, nhất định sẽ có thành tựu lớn.

Diệp Phỉ Nhiên nhìn con ngựa gỗ cọt kẹt, cố gắng lật người, duỗi tay chạm đến con ngựa gỗ.

Diệp phu nhân ngạc nhiên, vui mừng nói: "Phỉ Nhiên biết lật người rồi, mới chưa đầy ba tháng đã biết lẫy rồi, Lục Hoàng tử thật sự là quý nhân của Phỉ Nhiên. Chứng kiến nhiều lần đầu tiên của Phỉ Nhiên như vậy, tương lai các con nhất định sẽ trở thành huynh đệ tốt."

Lục Hoàng tử đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, gen em bé trong lòng Diệp Phỉ Nhiên bùng nổ, chộp lấy con ngựa gỗ nhỏ, cho vào miệng nhai, nhai làm cho con ngựa gỗ dính đầy nước miếng.

Diệp phu nhân: "... Ây, đây, đây, đây, Lục Hoàng tử khó khăn lắm mới khắc cho con, con lại nhai nó là sao?"

Diệp Phỉ Nhiên nghĩ: [Con cũng không muốn đâu, con mới ba tháng, đang trong giai đoạn ngứa răng. Ai mà ngờ xuyên thai mà cũng bị gen trẻ con chi phối.]

Diệp phu nhân lại hiểu thêm một từ: Xuyên thai.

Bằng cách hiểu của mình, nàng cho rằng có lẽ là Phỉ Nhiên mang theo ký ức của kiếp trước.

Hơn nữa còn nhận được cơ duyên gì đó, kèm theo một hệ thống kỳ diệu nữa.

Nhưng từ tình hình hiện tại, hệ thống này đối với nhà họ Tô, đối với bản thân cậu, đều là có lợi không có hại, còn có thể cứu mạng những người vô tội vào lúc quan trọng. 

Có lẽ Lục Hoàng tử lo lắng gỗ của con ngựa nhỏ quá cứng, suy nghĩ một lúc, hắn quay lại phòng khắc tiếp.

Đến tối, hắn mới đưa cho Diệp Phỉ Nhiên một thứ tương tự như n.úm v.ú giả làm bằng gỗ mềm.

Diệp Phỉ Nhiên kinh ngạc: [Uầy, Lục Hoàng tử uy vũ, hắn còn biết làm n.úm v.ú giả sao? A a a, Lục Hoàng tử thật ấm áp. Đã đẹp trai lại còn chu đáo. Không được, không được, khi mình lớn lên tuyệt đối không để hắn chịu bất cứ tổn hại nào. Dù sao cũng có hệ thống trong tay, biết trước được cốt truyện, ta muốn xem ai có thể sánh bằng ta! Ngay cả Diệp Kỳ Sâm sống lại cũng không làm gì được!"

Lục Hoàng tử và Diệp phu nhân đều nghe thấy tiếng lòng của cậu, cũng ngay lập tức nghe thấy cái tên Diệp Kỳ Sâm.

Trong lòng họ đã có sẵn kế hoạch, tương lai phải cẩn thận với Diệp Kỳ Sâm.

Có được danh hiệu cáo mệnh nhất phẩm của Hoàng đế ban, những ngày gần đây của Diệp phu nhân cũng yên bình không ít.

Nàng cũng không đi khoe khoang, sợ rằng chức vị của mình quá cao, gặp những phu nhân của các quan nhị phẩm tam phẩm trước đây, họ lại phải hành lễ, nàng khó đối mặt.

Một vài người chủ động đến chúc mừng, Diệp phu nhân cũng ghi nhớ từng người, biết rằng đây là những người có thể kết giao.

 

Có việc quan trọng là kỳ thi mùa thu sắp đến, đại biểu ca của Diệp Phỉ Nhiên là Tô Vũ Lan chuẩn bị bước vào kỳ thi lớn. 

Một tin tức phiền lòng khác là Nam Cung Cường được thả ra, đàn ông ở thời cổ đại quả nhiên không bị ảnh hưởng gì, vẫn vui vẻ chuẩn bị cho kỳ thi.

Thậm chí còn đến phủ Tô Vũ Lan nhiều lần, Tô Vũ Lan lại không thể đuổi gã đi.

Vẫn là chuyện Diệp Phỉ Nhiên đã nói trước đây, Tô Tướng quân đi Tây Nam dẹp loạn, quân lương của Bộ binh mãi không được cấp.

Đại chiến sắp đến, nếu trong nửa tháng nữa quân lương vẫn không đến, binh lính sẽ không có gì ăn, đừng nói đến việc thắng trận, sống sót cũng là vấn đề.

Diệp Phỉ Nhiên lo lắng ăn dưa trong nhà: [Đại cữu cữu thật thê thảm, chia lương thực của mình cho quân sĩ, bản thân bắt đầu chỉ ăn hai bữa một ngày, để binh sĩ có thể ăn no hơn. Nhưng đây chính là muối bỏ biển, một mình ông ấy có thể tiết kiệm được bao nhiêu lương thực chứ?]

Diệp phu nhân cũng biết, Bộ binh vì chuyện Diệp phu nhân bắt gian mà ôm hận trong lòng, càng chèn ép quân lương hơn.

Trước đây chỉ thiếu chút ít, giờ thì thành kéo dài không chịu cấp, Tô phu nhân ngày ngày đến Nam Cung gia đưa lễ, nhưng đều bị chặn lại.

Trong lòng nàng hiểu rõ mưu đồ của  Nam Cung gia, buộc nàng phải lựa chọn giữa chồng con, hoặc là từ bỏ cha để toàn quân bị tiêu diệt, hoặc từ bỏ con để thanh danh cả đời bị hủy hoại.

Lúc này Hoàng thượng đã bị che mắt, vì quân lương dành cho quân Tô gia đã được phê duyệt và đang trên đường vận chuyển, chỉ là không đến tay quân Tô gia mà thôi.

Chúng có thể mượn cớ là đang trên đường đi gặp phải thổ phỉ hoặc thiên tai, khiến số quân lương này biến mất một cách bí ẩn, cuối cùng làm đầy túi riêng của nhà Nam Cung và phủ Quốc công.

Diệp Phỉ Nhiên nhìn vào đống dưa về đại cữu cữu của mình, lại thấy một tấm bản đồ tuyến đường: [Ủa? Số quân lương đó hình như được giấu trong hang động ở vùng ngoại ô phía sau núi, vì vị trí kín đáo, chỉ có khoảng mười mấy người canh giữ. Nếu cử một đội quân đến đó, chẳng phải sẽ dễ dàng cướp được sao?"

Nghe xong lời của Diệp Phỉ Nhiên, Diệp phu nhân lập tức đứng dậy, dặn dò Ỷ Thúy: "Ngươi thay ta mang một bức thư cho Tô lão thái phi, nhờ bà ấy cấp ba trăm nữ binh cho ngươi. Nhớ là, càng cao to uy mãnh càng tốt, hóa trang thành đàn ông, dán râu vào. Ngươi cứ theo như trong thư, thay ta đi một chuyến đến Tây Nam. Lúc đó, ta sẽ nói ngươi về nhà mẹ đẻ có việc, đi ăn cưới huynh đệ nhà mẹ đẻ."

Ỷ Thúy thấy phu nhân nghiêm túc như vậy, biết chuyện này không hề đơn giản.

Ngay lập tức nhận thư, trịnh trọng đến phủ Lạc Thân Vương.

Diệp phu nhân thì bế Diệp Phỉ Nhiên, dẫn theo Lục Hoàng tử, mang theo ba cung nữ quản sự của Thục phi nương nương đến Tô phủ.

Tô phủ vẫn là phủ Đại tướng quân như trước đây, Hoàng thượng nhân từ, không vì Tô tướng quân hiện chỉ là võ tướng tam phẩm mà thu hồi lại nhà.

Tô phu nhân vừa thấy Diệp phu nhân đến, lập tức nắm tay nàng bắt đầu khóc lóc: "Muội muội, tẩu thực sự không còn cách nào nữa. Ta sắp bước nát ngưỡng cửa  Nam Cung gia rồi, họ vẫn không chịu nhả ra. Hoàng thượng thì luôn nói, ngân sách của Bộ binh đã trên đường. Nhưng đã gần nửa tháng rồi, vẫn chưa đến. Đi Tây Nam chỉ mất nhiều nhất là bảy ngày, sao có thể nửa tháng rồi mà chưa đến? Lần này đại ca muội đi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên lại vang lên: [Lần nà đại cữu cữu sẽ không nguy hiểm tính mạng, chỉ là quyết kháng cự đến cùng, đi thu gom lương thực từ dân chúng. Cuối cùng vẫn vì lực lượng vũ khí không đủ mà thua trận, Hoàng thượng giận dữ, giáng ba bậc, đi làm một quan trông coi cổng thành.”

Một người trông thành nho nhỏ, đương nhiên sẽ không được Diệp Thừa Trạch để vào mắt, lúc đó ông ta đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô.

Nếu không phải do Tô Vũ Lan thường đến đón Diệp Phỉ Nhiên khi còn nhỏ về nhà ở tạm, Diệp Thừa Trạch thậm chí không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.

Lúc đó ông ta đã thăng lên tam phẩm, đang là giai đoạn thăng tiến thuận lợi.

Nghe vậy, Tô phu nhân lo lắng bật khóc: “Bị giáng chức, bị tịch thu tài sản, đối với  Tô gia mà nói cũng không là gì. Nhưng sinh mạng của hàng vạn quân lính Tô gia, không thể cứ thế mà bị chôn vùi. Muội muội, phải làm sao đây?”

Diệp phu nhân đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, nói: “Đại tẩu, theo ta ra đây.”

Họ không muốn quấy rầy đến tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, sợ nó biết họ đang lén nghe thì sẽ không nói nữa, nên lén bắt đầu bàn kế hoạch.

Diệp phu nhân lén lút kể kế hoạch của mình cho Tô phu nhân nghe, sau khi nghe xong, Tô phu nhân liền vui mừng nói: “Thật sao? Ở hang động ngoại ô kinh thành thật sao?”

 

Diệp phu nhân đáp: “Theo tiếng lòng Phỉ Nhiên nói, nhất định là không sai. Đại tẩu đừng quá lo, ta đã phái Ỷ Thuý đi rồi, muộn nhất là lúc trời sẩm tối, Ỷ Thuý nhất định sẽ mang về tin tức tốt.”

Lúc này, Tô Vũ Lan cũng đang ở trong tình thế khó xử, trong tay y chuẩn bị sẵn hai bài văn tuyệt vời.

Một bài là thiên văn về trị quốc, chỉ cần đọc trước mặt Hoàng thượng, thì đỗ đầu chắc chắn là của y.

Bài còn lại nội dung cũng ổn, nhưng chạm đến điều kỵ húy của Hoàng thượng, nếu dâng lên trước mặt Hoàng thượng, đừng nói đến danh vị, không bị khép tội đã là Hoàng thượng nhân từ.

Nhưng chuyện của cha mình đang cấp bách, thân là người con, làm sao có thể ngồi yên không lo?

Dù có phải sống cả đời không danh phận thì sao, giống như Kỷ tiên sinh làm một thầy giáo cũng không tệ.

Khi Tô Vũ Lan đang phân vân, Nam Cung Cường lại đến, mặt đầy nhiệt tình chào hỏi: “Tô huynh! Ha ha, ta lại đến rồi, tìm huynh bàn luận về bài văn.”

Tô Vũ Lan nghĩ bụng, nếu phụ thân gặp chuyện, thì mình sẽ phải chịu trách nhiệm, chi bằng đưa bài văn cho gã ta.

Ai ngờ lúc này một giọng nói non nớt lại vang lên bên tai: [Đừng ngốc vậy đại biểu ca, dù huynh có đưa bài văn cho gã, gã cũng không giao quân lương cho đại cữu cữu đâu. Chúng muốn diệt sạch, không cho nhà họ Tô chúng ta có cơ hội phục hồi. Bên này dỗ huynh giao bài văn, bên kia lại định không đưa quân lương cho cữu cữu, cữu cữu phải chết, huynh cũng sẽ bị rớt, một mũi tên trúng hai con nhạn.]

Tô Vũ Lan dừng lại đôi tay đang đút vào tay áo, ngay lập tức đổi hướng, nghĩ rằng Tiểu biểu đệ nói đúng, đàm phán với  Nam Cung gia cũng giống như đang đàm phán với cọp vậy.

Thế nên y rút bài văn phạm húy ra, vui mừng nói với Nam Cung Cường: “Nam Cung huynh đến thật đúng lúc, ta vừa muốn tìm huynh để hỏi ý. Gần đây ta có sáng tác được một bài văn hay, Nam Cung huynh xem qua trước nhé? Nhưng… chuyện của gia phụ, xin Nam Cung huynh để tâm nhiều hơn.”

Nam Cung Cường lập tức vui vẻ, nhận bài văn rồi nhét vào tay áo, nói: “Đương nhiên, đương nhiên, chuyện của bá phụ, ta làm sao dám không để tâm?”

Cùng lúc đó, ở hang động ngoại ô kinh thành, nữ thủ lĩnh của Ngũ Cô Nương quân đang cười lạnh lùng: “Chỉ vài ba tên vô dụng này, năm tỷ muội chúng ta cũng xử lý được, cần chi đến ba trăm người?”

Bình Luận (0)
Comment