Diệp Thừa Trạch đang trốn cách đó không xa, nghe được tin này cũng trố mắt ra vì sốc. Ông ta là một quan viên tam phẩmta, theo lý mà nói thì phu nhân chỉ có thể được phong là thục nhân* hoặc là thạc nhân*.
*Thục nhân, thạc nhân: Chức danh mà vợ của các quan viên được ban thưởng sách phong theo phẩm cấp của chồng.
Nhưng Hoàng thượng lại cho nàng hẳn một cái chức nhất phẩm cáo mệnh, thế này có vượt cấp quá rồi không?
Diệp Thừa Trạch lại nghĩ, bây giờ Tô Hạo Vân là dưỡng mẫu của Lục hoàng tử ngu dại kia, này chắc là mẫu bằng tử quý*?
*Mẫu bằng tử quý: Đứa con được quý trọng kéo theo mẹ cũng được để tâm.
Càng nghĩ ông ta lại càng không phục, với tài năng và kiến thức của mình cộng thêm mười năm vất vả ở quan trường mà bây giờ ông ta chỉ mới là tam phẩm. Mà Tô Hạo Vân chỉ nhờ vào việc nhận nuôi Lục hoàng tử là đã nhảy thẳng lên nhất phẩm cáo mệnh.
Tuy nói là quan viên cấp thấp thấy quan viên cáo mệnh cấp cao thì không cần phải quỳ xuống, nhưng hành lễ thì vẫn phải hành lễ vì đây là phép tắc của thời Đại Ninh.
Diệp Thừa Trạch sắp tức chết rồi, ông ta đường đường là một nam nhi bảy thước, thế mà sắp tới phải hạ mình hành lễ với phu nhân mình.
Nghĩ đến đây, ông ta tức giận quay người rời đi, đi về phía viện của Tần Uyển Hề.
Tần Uyển Hề đang lấy lòng Diệp Kỳ Sâm nên nấu cho hắn rất nhiều món ngon, mà mấy ngày nay Diệp Kỳ Sâm cũng đã chấp nhận hiện thực mình là con vợ lẽ.
Cũng may chuyện học tập bên kia vô cùng suôn sẻ. Tứ hoàng tử đã cho người đến thông báo là tháng sau hắn có thể đến thượng thư phòng học tập.
Diệp Phỉ Nhiên mắng cái thượng thư phòng này cả một buổi, chết tiệt, chẳng phải chỉ có thời nhà Thanh mới có giả thiết này sao?
Tên tác giả này muốn bớt việc đây mà, ngay cả cái tên mới thôi cũng lười nghĩ?
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Diệp Thừa Trạch, Tần Uyển Hề vừa rót trà vừa dịu dàng hỏi: "Sao vậy Thừa lang? Có chuyện gì không vui sao?"
Sau đó Diệp Thừa Trạch nói chuyện Tô Hạo Vân được sách phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cho Tần Uyển Hề nghe, khiến tay Tần Uyển Hề châm trà run run lên làm nước trà tràn ra ngoài.
Giờ phút này, lòng Tần Uyển Hề đã ghen ghét đến mức vặn vẹo.
Tại sao chứ, chỉ vì Tô Hạo Vân kia có xuất thân tốt nên chuyện gì tốt đẹp cũng rơi lên đầu nàng sao?
Hơn nữa ả rất hối hận, nếu lúc trước ả thành công thì lúc này ả đã là phòng nhì, là tam phẩm chính thất thục nhân rồi.
Nhưng ả vẫn phải kiên nhẫn an ủi Diệp Thừa Trạch: Thừa lang, chuyện này chúng ta cũng không thể khống chế được. Tỷ tỷ nhận nuôi Lục hoàng tử, tuy trước mắt được phong cáo mệnh rất vẻ vang, nhưng về lâu về dài cũng không lạc quan mấy đâu. Bên Kính quốc công phủ cứ nhìn chằm chằm ấy, bên Lục hoàng tử càng vui vẻ đắc ý thì chẳng phải càng có khả năng bị Kính quốc công phủ xử trước sao?”
Diệp Thừa Trạch suy nghĩ một chút, nháy mắt vẻ mặt đã hiện lên nụ cười, ôm Tần Uyển Hề vào lòng: "Uyển Nhi nói thế cũng có lý."
Ánh mắt Tần Uyển Hề có vẻ hoảng sợ: "Đừng... còn con trai đấy, chàng để ý chút đi."
Diệp Kỳ Sâm giả vờ như không nhìn thấy gì, chỉ đang thủ một ván cờ, mà ván cờ này rất phức tạp, không phải là thứ mà một đứa trẻ sáu tuổi có thể phá giải được.
Ai ngờ hắn lại phá nó dễ như trở bàn tay, Diệp Thừa Trạch ngắm nghía một lúc còn thốt lên: "Hay lắm!"
Diệp Kỳ Sâm phá xong ván cờ, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Phụ thân, hà tất gì lại nóng vội nhất thời vậy? Chỉ cần giữ đúng lời con nói với người thì chuyện này trong vòng nửa năm sẽ xong, đừng nói là Tô gia với Lục hoàng tử, có ai ở kinh thành này dám không xem trọng người?”
Diệp Thừa Trạch đương nhiên biết sự việc đó là một thành tựu hiếm có. Mật thám Bắc Liêu đã để bảy tên ở kinh thành, Diệp Kỳ Sâm bảo hắn hủy hết bảy tên ẩn nấp này.
Tuy ông ta là người của bộ Hộ, những việc này đều nằm dưới sự quản lý của Đại Lý Tự, nếu vẫn không được gì, bộ Binh sẽ vào cuộc.
Nhưng triều đình không tuân theo nguyên tắc này, miễn là công thì bất kể là công trạng gì thì đều được tính vào hết, rồi sẽ được thăng chức lên chức vụ cao hơn.
Hơn nữa ông ta cũng có đủ lý do, những tên ẩn nấp này rất biết lựa chỗ núp, toàn núp ở khu mua bán nhộn nhịp và nhờ nương náu ngoài mặt tiền cửa hiệu nên được giấu rất kín.
Kết quả thật hay ho, hơn một nửa số cửa hàng này là tài sản của tổ nghiệp Diệp gia.
Diệp Kỳ Sâm đứng dưới danh nghĩa của Diệp Thừa Trạch đi thu tiền thuê để điều tra, chỉ cần bắt được mấy tên ẩn nấp này thì Diệp Kỳ Sâm thăng lên tam phẩm chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn còn lạnh lùng cười nói với Diệp Thừa Trạch: “Phụ thân cũng biết Tô gia có một bản đồ phòng thủ ở kinh thành đúng không? Tô Hạo Thanh đó từng là thống lĩnh cục phòng thủ kinh thành, bản đồ phòng thủ đó có ký hiệu của Tô gia, nếu phụ thân có thể lấy được bản đồ phòng thủ kinh thành này, vậy thì…”
Diệp Thừa Trạch không cần con trai nhắc nhở nhiều, ông ta hận Tô gia đến mức nào thì mười năm qua người có mắt sáng suốt cũng thấy được hết rồi.
Ông ta đã cẩn thận mười năm, nỗ lực khó khăn học tập hơn mười mấy năm, nhưng chỉ được cái tiếng là dựa hơi Tô gia, thì làm sao mà ông ta có thể nhẫn nhịn cho được?
Nghĩ đến đây, Diệp Thừa Trạch càng phấn khích hơn: “Tất nhiên trước đây ta đã từng nhìn thấy bản đồ phòng thủ này, Tô Hạo Vân rất thích nghiền ngẫm những chuyện này nên thường xuyên lấy ra quan sát. Hiện giờ chúng đều bị khóa trong tủ của hồi môn của nàng, nhưng… Không dễ lấy được đâu!”
Diệp phu nhân mới vừa nhận thánh chỉ sắc phong phong ở tiền viện, thì Diệp Phỉ Nhiên đã ăn được quả dưa này ở hậu viện.
Khi Diệp phu nhân quay lại, đã nghe thấy con trai mình lẩm bẩm: [Toi rồi, tên cha xấu xa muốn trộm bản đồ phòng thủ kinh thành của Tô gia! Mặc dù bản đồ phòng thủ kinh thành này là bố cục cũ từ mấy năm trước, nhưng Hoàng thượng cũng sẽ không nương tay với Tô gia chỉ vì nó là bố cục cũ. Đây là thứ đồ vô cùng quan trọng, nếu rơi vào tay Diệp Thừa Trạch, ông ta nhất định sẽ lợi dụng bản đồ phòng thủ kinh thành này để náo loạn! Nhỡ đâu ông ta lại vu oan giá họa ai thì sao?]
Diệp phu nhân nghe xong tiếng lòng kia thì sửng sốt, lập tức mở tủ tìm bản đồ phòng thủ kinh thành rồi ném thẳng vào chậu than thiêu đi.
Không sợ kẻ trộm ăn trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ đến mình.
Diệp phu nhân lập tức khịt mũi một cái, rồi rút ra một cuộn giấy khác, viết viết vẽ vẽ trên đó một cái ký hiệu giả của Tô gia, cũng dùng mực phai màu thường dùng trong quân đội. Sau khi mở ra nhiều lần thì vết mực sẽ phai đi.
Sau khi vẽ xong tất cả, Diệp phu nhân lại khóa cuộn giấy vào trong ngăn tủ.
Rồi nàng lại nghe thấy con trai mình lẩm bẩm mãi: [Diệp Kỳ Sâm này không hổ là nam chính sống lại, lần này sắp xếp cho Diệp Thừa Trạch lập công lớn. Không ngờ, Bắc Liêu vậy mà đã xếp một đống mật thám vào tổ nghiệp Diệp gia, có điều lấy cửa hàng làm lá chắn quả thực là một lựa chọn đúng đắn. Quả nhiên, từ xưa đến nay mật thám không ở thanh lâu thì cũng ẩn nấp trong phố xá sầm uất!]
Nghe xong, Diệp phu nhân lại có ngay một ý tưởng, hiện tại phần lớn sản nghiệp của tổ tiên Diệp gia đều nằm trong tay nàng, nên cứ lặng lẽ điều tra thì chắc chắn càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Hơn nữa, nàng vốn là con gái của võ tướng. Không giống như Diệp Thừa Trạch, quan văn vốn là trì hoãn, nói tốt thì là tỉ mỉ còn nói khó nghe là không làm được gì.
Diệp phu nhân lập tức ra lệnh cho Y Hồng: "Ta sẽ cho ngươi một số địa điểm, đến đó kiểm tra tình hình một chút, xong rồi về báo cáo lại cho ta."
Y Hồng và Ỷ Thúy vốn là hầu gái của Tô gia họ, cũng có xuất thân từ trong quân ngũ và là cá nhân xuất sắc còn tồn tại.
Đó cũng là của hồi môn được Tô lão thái phi cố ý chọn cho nàng khi thành hôn.
Y Hồng dạ một tiếng đã rời đi, tính tình nàng ấy ôn hòa, làm việc lại càng cẩn thận, rất thích hợp để tra những thứ bí ẩn này.
Diệp Phỉ Nhiên vẫn nằm đó ăn dưa, kết quả lại ăn trúng dưa của Lục hoàng tử. Cậu tò mò nhìn Lục hoàng tử đang lặng lẽ khắc thứ gì đó ở đó, không khỏi khâm phục: [Khắc đẹp thật, tay nghề cũng tinh tế, người thường cũng không làm tới vậy. Một hạt châu nhỏ như thế này mà như điêu khắc vi mô rồi? Sao hắn lại làm được vậy?]
Không biết Lục hoàng tử có cảm nhận được gì không, thế mà lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Phỉ Nhiên qua chiếc tivi nhỏ.
Lòng Diệp Phỉ Nhiên đánh thót, thầm nghĩ không lẽ mình bị bắt quả tang nhìn lén rồi à?
Cậu chột dạ xoay tần số lại tiếp tục ăn dưa của Diệp Thừa Trạch, buổi chiều Diệp Thừa Trạch bị Hoàng đế tuyên đi báo cáo, gần đây tài chính quốc khố căng thẳng, lại có mấy tai ương lớn cần cứu giúp nhưng kho bạc quốc khố tạm thời không có.
Diệp Thừa Trạch giả vờ làm chim cút cả buổi chiều, cuối cùng giải pháp mà ông ta nghĩ ra là tăng thuế lên.
Kết quả là Hoàng đế lấy nghiên mực đập vào trán ông ta, máu chảy xuống trán, còn bị mắng đầy đầu: “Bá tánh Đại Ninh vốn đã khốn khó rồi, ngươi lại còn muốn tăng thuế! Có chuyện này cũng không giải quyết được thì cần bộ Hộ các ngươi làm gì nữa?
Diệp Thừa Trạch quỳ sấp dưới đất, mặc cho Hoàng đế mắng chửi, trong lòng ông ta cũng đang chửi cha mắng mẹ, thượng thư bộ Hộ ngươi bảo ta lại đây nghe chửi, đúng là cấp trên tốt mà.
Nghe mắng xong, mặt mày Diệp Thừa Trạch xám xịt đi ra khỏi Thượng Càng Cung, nhưng đi tới chỗ rẽ lại gặp được Công chúa Vinh An.
Thấy trán ông ta chảy máu, Công chúa Vinh An không nhịn được mà phụt cười ra tiếng, Diệp Thừa Trạch bất lực nói: "Công chúa điện hạ, xin ngài đừng trêu chọc thần. Thần vừa mới chịu đựng cơn thịnh nộ của Hoàng thượng, bây lòng vẫn còn uất ức lắm."
Trong giọng điệu này như có mấy phần oán trách.
Công chúa Vinh An từng được Diệp Thừa Trạch cứu mạng, nên công chúa này đối đãi với ông ta khác với những người khác.
Thấy trán ông ta chảy máu, nàng ta nói với Diệp Thừa Trạch: "Đại nhân, mời đi lối này, tẩm cung của ta ở ngay lối rẽ, để ta mời thái y băng bó cho ngươi!"
Diệp Thừa Trạch hơi giật mình, lùi lại một bước: "Hay là thôi đi! Đó là khuê phòng của Công chúa điện hạ, thần làm sao dám vào."
Công chúa Vinh An che môi, cười khẽ: "Diệp đại nhân đang nghĩ gì vậy? Ta chỉ ngồi ngoài hoa viên chốc lát, tiện cho đại nhân mấy lời khuyên để khắc phục cửa ải khó khăn trước mắt của bộ Hộ xem thế nào.”
Ban đầu Diệp Thừa Trạch không muốn đi, nhưng khi nghĩ đến đối tượng là Công chúa Vinh An thì ông ta vẫn không nhịn được mà đi theo.
Diệp Phỉ Nhiên đang nhiệt tình ăn dưa, ánh mắt lại sáng lấp lánh: [Hay thật đấy, tên cha cặn bã này muốn ngấp ghé công chúa à? Công chúa còn đích thân lấy hộp thuốc để chữa vết thương trên trán cho tên cha cặn bã, còn tặng khăn thêu tay của mình cho ông ta. Đây là vật định tình hả? Lần này, biểu muội của mẫu thân tốn công dã tràng rồi, nếu công chúa nhúng tay vào, không biết cha cặn bã này sẽ chọn thế nào nhỉ? Nhưng đáng tiếc là Hoàng đế đã có ý định gả Công chúa Vinh An cho con trai thứ của phủ An Quốc Công, nên tên cha cặn bã không có cơ hội đâu ~! ”]
Diệp Phỉ Nhiên đang lẩm bẩm hăng say, thì nhìn thấy Diệp phu nhân nắm tay Lục hoàng tử đi vào.
Lục hoàng tử lại đeo chuỗi hạt kia lên cổ, nhưng điểm khác biệt là chuỗi hạt này đã không còn nguy hiểm nữa.
Diệp Phỉ Nhiên tò mò nhìn hắn, thấy Lục hoàng tử đi về phía mình rồi lại hôn lên mặt mình một cái.
Diệp Phỉ Nhiên: ...A a a, xấu hổ quá, Lục hoàng tử ngươi còn nhỏ tuổi đấy đừng có làm vậy được không?
Diệp phu nhân cười khúc khích: "Lục hoàng tử thích tiểu đệ đệ sao? Tiểu đệ đệ còn nhỏ, chưa đầy ba tháng tuổi. Gọi là Phỉ Nhiên, ngươi cũng có thể gọi nó là Phỉ Nhi."
Lục hoàng tử gật đầu: "Phỉ Nhi."
Diệp phu nhân ngạc nhiên: "Ai nói Lục hoàng tử ngốc nghếch nhỉ? Chẳng phải cái gì cũng biết sao?"
Diệp Phỉ Nhiên cũng ngước đôi mắt lấp lánh lên nhìn Lục hoàng tử, tiếng lòng nói: [Lục hoàng tử thông minh lại còn tuấn tú, không nên bị vó ngựa giẫm chết như vậy.]
Ánh mắt của Lục hoàng tử sáng lên khi nghe thấy giọng nói của Diệp Phỉ Nhiên, sau đó hắn lấy ra một con ngựa gỗ lật đật do mình chạm khắc rồi đặt nó lắc lư trên bàn trước mặt Diệp Phỉ Nhiên.