Sau khi Diệp phu nhân xem xong buổi phát sóng trực tiếp của Diệp Phỉ Nhiên thì sướng rơn, thậm chí Tần Uyển Hề tới thỉnh an thì vẻ mặt nàng vẫn hòa nhã.
Diệp phu nhân thực sự làm như lời mình nói là mạnh dạn đón Tần Uyển Hề vào phủ.
Hôm nay Tần Uyển Hề tới viện nàng kính trà, Diệp phu nhân vốn muốn làm khó làm dễ ả một chút, nhưng nghĩ tới bây giờ Diệp phủ đã bị nàng đào một cái vỏ rỗng. Vậy mà, Tần Uyển Hề còn dẫn theo một đứa nhỏ bị bỏ rơi không biết đã lụm ở đâu về cho Diệp Thừa Trạch nuôi nấng, khiến nàng nhịn không được mà vui vẻ không thôi.
Sau này Diệp phủ sẽ có hơi nhốn nháo nhưng vẫn thiếu chút lửa, Diệp Thừa Trạch đường đường là một quan lớn tam phẩm, nên chỉ có một phòng nhì như thế sao mà đủ được.?
Có điều, tạm thời Diệp phu nhân chỉ muốn nghĩ lại chút, hai ngày nay nàng hơi bận rộn, bận chăm sóc và mời lang y cho Lục hoàng tử.
Người đầu tiên được mời đương nhiên là Cơ tiên sinh, dù được gọi là Cơ tiên sinh nhưng thật ra là một cô nương. Bởi vì khi bận rộn thì làm lang y, khi nhàn rỗi lại đi dạy miễn phí cho các trường học ở nông thôn.
Diệp phu nhân thấy mày nàng nhíu chặt lại đã biết chuyện có lẽ không đơn giản rồi, quả nhiên Cơ tiên sinh nói ngay: “Lạ quá, mạch của đứa nhỏ này không có vấn đề gì, trái lại còn rất mạnh mẽ không giống trẻ nhỏ."
Diệp phu nhân khó hiểu: "Ý tiên sinh là?"
Cơ tiên sinh nghĩ một lúc rồi nói: “Giống như… mạch tướng của người trưởng thành xuất hiện trên người một đứa trẻ. Nếu người trưởng thành có mạch này thì lại càng khỏe mạnh trường thọ. Nhưng đứa trẻ này… Mạnh quá thì lại suy, nhịp đập mạnh như thế sợ là một đứa trẻ không thể chịu nổi."
Diệp phu nhân như suy tư gì đó rồi lại nói với Cơ tiên sinh: "Vậy tiên sinh xem lại lần nữa giúp ta, xem mạch của Phỉ Nhi thế nào?"
Cơ tiên sinh vô cùng am hiểu về khoa câm, cũng tức là khám bệnh cho trẻ em, vì chỉ có thể bắt mạch chứ không thể hỏi được gì nên được gọi là khoa câm.
Cơ tiên bấm lóng tay tính toán, hơi cảm nhận một chút đã biết: “Đứa trẻ này rất khỏe mạnh, phu nhân không cần phải lo lắng. Hơn nữa, tiểu công tử ăn uống rất tốt, dạ dày khỏe, phát triển cũng tốt. Bây giờ còn chưa được hai tháng mà lực nắm tay đã rất mạnh, chứng tỏ phu nhân đã nuôi dưỡng rất tốt.”
Nghe Cơ tiên sinh nói vậy thì khóe môi Diệp phu nhân lập tức nhếch lên, quay đầu ra hiệu cho Y Hồng đi lấy một túi bạc lớn đưa cho Cơ tiên sinh.
Cơ tiên sinh cũng không từ chối. Nàng rất thích dạy học miễn phí, trước giờ người bệnh nào đưa tiền khám bệnh thì cũng không từ chối, tất cả cũng chỉ để mua thêm đồ dùng dạy học và sách cho trẻ nhỏ ở nông thôn.
Diệp phu nhân còn đích thân tiễn Cơ tiên sinh ra khỏi phủ, trong phòng chỉ còn lại Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử.
Tiểu Phỉ Nhiên trừng to mắt nhìn chằm chằm Lục hoàng tử, Lục hoàng tử cũng nghiêng đầu tò mò nhìn cậu.
Lúc này, hệ thống trong Diệp Phỉ Nhiên đột nhiên hiện lên một câu: [Đing, nhân vật chủ chốt trong cốt truyện đã được mở khóa, tuyến của Lục hoàng tử Tiêu Tông đã được mở ra. Sau đây là tất cả manh mối về Lục hoàng tử Tiêu Tông, ký chủ muốn ăn bao nhiêu dưa thì ăn!]
Diệp Phỉ Nhiên ồ lên, lập tức bắt đầu ăn dưa của Lục hoàng tử.
Hóa ra Lục hoàng tử này lại được sinh ra trong vô vàn sủng ái, dù có ngu dại thì vẫn là đứa con được Hoàng thượng yêu thương nhất.
Nguyên nhân đương nhiên là do Thục quý phi đã chết, Hoàng đế với Thục phi mới là tình yêu thực thụ nên Lục hoàng tử là kết tinh tình yêu của họ.
Ngoài ra, lúc Lục hoàng tử ra đời thì trên bầu trời xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, ánh hoàng hôn kéo dài trên bầu trời rất lâu mà không tối đi, còn có con chim lạ bảy màu bay lượn trên Nhu Phúc Cung.
Hoàng đế cảm thấy người con trai này chắc chắn là quý tử mà nhà trời đưa xuống cho mình, nhưng lại không nói rõ mà chỉ đặt cho hắn một cái tên khác hẳn với tất cả các hoàng tử khác, Tiêu Tông.
Trước khi Lục hoàng tử được bốn tuổi, cũng đã thấy hắn khác biệt với đứa trẻ bình thường, trước đó không thèm học tập, nhưng chỉ cần nói tập võ luyện kiếm thì dù tuổi còn nhỏ vẫn chơi ra hình ra dáng.
Nhưng khi lên bốn tuổi, hắn đột nhiên lâm bệnh nặng, sốt cao liên tục tận nửa tháng không bớt, rồi đến khi cơn sốt hạ thì đã biến thành bộ dáng ngờ nghệch này.
Diệp Phỉ Nhiên cau mày nhìn dưa của hắn, tức giận nói: [Đây mà là bệnh cái gì, rõ ràng là có người bỏ độc! Lục hoàng tử này đáng yêu như vậy, mới bốn tuổi đã thành vật hi sinh đoạt đích của Kính quốc công phủ. Hoàng hậu Vương thị và Quý phi Dư thị đều xuất thân từ Kính quốc công, sao có thể dung túng Tứ hoàng tử Tiêu Hằng cạnh tranh với Tiêu Tông?]
Đôi mắt to xinh đẹp của Lục hoàng tử vẫn đang thờ ơ nhìn cậu, Diệp Phỉ Nhiên chợt thấy món trang sức trên người Lục hoàng tử, ngoài trừ ngọc bội khảm ngọc bích được Thục phi tặng cho thì còn có một chuỗi hạt châu.
Ngọc bội như vậy cậu cũng có một cái, chỉ là trên mặt được khảm hồng ngọc, còn hình thức thì cũng không có gì khác nhau.
Diệp Phỉ Nhiên cố gắng đánh thức Lục hoàng tử, nhưng bây giờ cậu vẫn còn là một đứa bé thì gọi kiểu gì?
Lúc này, cậu chợt nhớ đến viên thuốc giải độc ở cửa hàng trong hệ thống của mình, hình như thứ đó có thể giải mọi loại độc ngoại trừ loại trí mạng chết người!
Diệp Phỉ Nhiên lập tức mở cửa hàng trong hệ thống ra, nhưng lại bị giá cả dọa cho suýt sặc nước miếng chết. Một viên thuốc 180 đồng dưa, mình đổ mồ hôi sôi nước mắt mới tích góp được 200 đồng dưa, mà chỉ cần một viên thuốc là đã trở về vạch xuất phát.
Nhưng cậu nhìn phiên bản mini của mỹ nhân băng Lục hoàng tử, sau đó nhìn đồng dưa của mình rồi nhắm mắt lại.
Thứ đồ như đồng dưa này chỉ cần ăn dưa nhiều một chút thì sớm muộn gì cũng quay lại thôi.
Vì thế cậu tiêu gần hết đồng dưa của mình để đổi một viên thuốc giải độc cho Lục hoàng tử, đồng thời dựa theo sự hướng dẫn của hệ thống mà bôi thẳng lên người hắn.
Không thể không nói, viên thuốc giải độc trong hệ thống quả thực có tác dụng, đáng tiếc chỉ là vật phẩm dùng một lần, sau khi đổi đã biến thành màu xám, không thể đổi lại được nữa.
Cũng may sau khi Lục hoàng tử sử dụng thuốc giải độc, ánh mắt lập tức có thần hơn nhiều, nhưng vẫn cứ lộ ra chút mê mang.
Có lẽ hắn đang nghĩ tại sao mình lại xuất hiện ở nơi xa lạ này. Đứa trẻ tội nghiệp còn chưa biết mẫu phi của mình đã chết rồi nữa?
Diệp Phỉ Nhiên thở dài trong lòng: [Đáng tiếc, mặc dù ta đã giải độc cho ngươi. Nhưng chuỗi hạt châu khiến ngươi mơ mơ màng màng vẫn ở trên người ngươi, nó có tác dụng lâu dài, sẽ luôn ảnh hưởng đến ngươi. Nếu không ném nó đi thì việc ngu dại thêm lần nữa chỉ là vấn đề thời gian thôi.]
Lúc này, Lục hoàng tử nghe rõ được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên.
Hắn như đang suy nghĩ cũng như đang quan sát, rồi đột nhiên giống như một tảng băng tan, nở nụ cười với cậu.
Rồi sau đó còn cúi xuống hôn chụt một cái lên má cậu.
Trong nháy mắt, tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên đã tan đi, cậu ngơ ngác cả buổi nhìn bóng dáng Lục hoàng tử hôn xong rồi xoay người đi mất.
Mãi đến khi bóng dáng Lục hoàng tử biến mất khỏi phòng, Diệp Phỉ Nhiên mới bắt đầu hưng phấn kêu lên: [A, hắn hôn mình, hắn hôn mình, a, a, a, mỹ nhân băng giá, cho dù tảng băng có tan thì vẫn đẹp như vậy! Oa oa oa bờ môi của hắn mềm mại quá!]
Khi Diệp phu nhân quay lại, đã nghe thấy một loạt từ ngữ lộn xộn phát ra từ tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên.
Lúc đầu, Diệp phu nhân còn tưởng con trai mình bị gì đó k.ích th.ích, nhưng sau khi nghe lại thì hình như con trai nàng có vẻ khá phấn khích?
Sau khi xem xét cẩn thận, ây, sao lỗ tai của tên nhãi con vẫn còn đỏ vậy?
Mà Tiêu Tông vừa mới trở về phòng đã chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó tháo chuỗi hạt châu trên cổ ra rồi gói vào một tờ giấy dầu.
Sau đó lại tìm một mảnh gỗ, cầm một con dao điêu khắc thường mang theo bên mình rồi khắc nó theo hình dáng trong trí nhớ của mình.
Sau khi Lục hoàng ngu dại đã bắt đầu chạm khắc gỗ, trong Nhu Phúc Cung của Thục phi có rất nhiều món điêu khắc gỗ nhỏ của hắn, mỗi món đều rất tinh xảo, gần như là sống động như thật.
Nhạn Hồi thấy Lục hoàng tử lại đang điêu khắc gỗ thì cũng không nghĩ gì nhiều mà chỉ đóng cửa lại, còn hắn cứ yên tĩnh đợi.
Chỉ là lần này Lục hoàng tử lại khắc ra những hạt châu có chạm khắc tinh xảo, thế nhưng lại giống hệt chuỗi hạt châu lúc đầu mà hắn đeo trên cổ.
***
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Diệp phu nhân cũng có tâm trạng tốt, đưa Diệp Phỉ Nhiên đi tắm nắng ở hậu hoa viên.
Ai ngờ, trùng hợp thay, gặp phải Diệp Thừa Trạch mới hạ triều về.
Từ xa Diệp Thừa Trạch đã liếc nàng một cái, trong ánh mắt đã lạnh đi mấy phần, nhưng Diệp phu nhân lại rất vui vẻ mà mỉm cười với ông ta.
Đúng là có tiền vẫn là trên hết, bây giờ Diệp Thừa Trạch đành phải nhìn vào mắt nàng mà hành sự đấy.
Mấy ngày qua nàng đã làm một số công việc kế toán, mấy cái sản nghiệp mà nàng đang nắm trong tay, mỗi năm kiếm được ít lắm cũng bảy tám trăm nghìn lượng. Không hổ đã từng là thương gia giàu nhất kinh thành.
Của cải mà tổ tiên nhà họ Diệp tích lũy qua nhiều thế hệ cứ thế mà nằm trong tay Diệp phu nhân.
Diệp Thừa Trạch như nghĩ ra điều gì, rồi đi thẳng về phía nàng, lại không nhìn thẳng vào mắt nàng mà chỉ quay sang nơi khác lạnh giọng nhắc nhở: "Nghe nói nàng mang Lục hoàng tử về phủ nuôi dưỡng?"
Diệp phu nhân à lên một tiếng, hỏi: "Tiếng gió bên tai phu quân có hơi chậm nhỉ, cũng mấy ngày rồi mà giờ mới nghe nói?"
Diệp Thừa Trạch biết bây giờ nàng đã xa lánh mình, cũng chẳng muốn duy trì bề ngoài là phu thê hòa thuận nên chỉ nói: “Lục hoàng tử do Thục phi sinh ra, nhà mẹ suy thoái lại ngu dại. Vấn đề là nó từng uy hiếp địa vị của Tứ hoàng tử, nếu nàng mang nó về nhà nuôi dưỡng, chẳng phải sẽ kiếm thêm phiền phức cho Diệp gia chúng ta sao? Có điều, Hoàng thượng để nàng nuôi dưỡng thì quả thật là nàng không thể kháng chỉ không tuân. Nhưng ta khuyên nàng đừng quá quan tâm đến chuyện này, kẻo Kính quốc công phủ có ý kiến gì thì chuyện này cũng chẳng ích lợi gì cho nàng và Diệp gia.”
Diệp phu nhân cười khẩy: "Chuyện của Lục hoàng tử ngươi không phải lo. Nhưng mà phu quân à, Lục hoàng tử là máu mủ của Hoàng thượng, mà ngươi lại nói sau lưng ngài ấy như vậy, chẳng lẽ không sợ Hoàng thượng trị ngươi tội đại bất kính sao?"
Diệp Thừa Trạch nhìn quanh không có ai, tức giận nói: "Ta đây chỉ muốn tốt cho nàng thôi! Cứ tưởng nuôi con Hoàng thượng là vinh quang lắm hay gì?"
Diệp phu nhân còn muốn tranh cãi với ông ta thêm mấy câu nữa, nhưng Ỷ Thúy cách đó không xa đã vội chạy đến báo: "Phu nhân, Hồ công công truyền chỉ đã tới cửa rồi, người mau đi tiếp chỉ đi!"
Diệp Thừa Trạch nghi ngờ hỏi Ỷ Hồng: "Có chắc là muốn Diệp phu nhân đi tiếp chỉ không?"
Ỷ Thúy trả lời: "Thưa phải, họ còn nói đó là chuyện tốt nữa."
Diệp phu nhân không hỏi gì thêm, cứ thế ôm lấy Diệp Phỉ Nhiên rồi vội vàng đi tiếp chỉ, công công tuyên chỉ đã chờ ở đó, sau đó nàng lập tức quỳ gối tiếp chỉ.
Diệp Thừa Trạch cũng đến góp vui, nghĩ thầm không lẽ đây là răn dạy Tô thị để nàng ta để tâm đến Lục hoàng tử nhiều hơn chăng?
Kết quả, Hồ công công lại nói: "Chúc mừng Diệp phu nhân, chúc mừng Diệp phu nhân. Hoàng thượng sách phong cho ngài là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, nhà ta đến đây để gửi lời chúc mừng tới Diệp phu nhân."
Diệp phu nhân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu xuống hành lễ nghe Hồ công công tuyên chỉ.