Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 18

Khi trở lại Diệp gia, trời đã sáng rõ, cả đoàn người sau một đêm mệt mỏi không chịu nổi.

Diệp phu nhân càng buồn bã, ngồi thẫn thờ đến khi ánh chiều tà le lói. Lục hoàng tử được an trí tại phòng đông sương trong viện của Diệp phu nhân, một lần nữa thay đổi tất cả đồ đạc, tất cả đều là do ba đại cung nữ chưởng sự của Thục Phi mang từ trong cung đến.

Vì tâm trạng của Diệp phu nhân trong hai ngày này rất đau buồn nên nàng đã đóng cửa từ chối tiếp khách, không hề biết ở ngoài kia, Diệp gia đã trở thành đề tài đàm tiếu sôi nổi.

Trong giới quyền quý Kinh thành, khi các phu nhân gặp nhau, câu đầu tiên hỏi nhau đều là: “Ngươi có nghe nói gì không? Diệp gia…”

Có thể chuyện này của Diệp gia quá lớn, đến mức những chuyện của Hạ tiểu thư không ai còn nhắc đến. Dù vậy, Trường Viễn Hầu vẫn không thể nguôi ngoai.

Con gái ông ta vừa mới sảy thai, lại còn dùng phương pháp bạo lực như vậy, dù sao cũng là cốt nhục của mình, ông ta thực sự không nỡ phạt đòn. Chỉ có thể trút giận lên Nam Cung Cường, tới chỗ Hoàng Thượng xin xử lý Nam cung gia và Binh bộ nhiều lần.

Tuy nhiên, mấy ngày nay Hoàng Thượng cũng không vui, vừa mất người thân yêu, lại phải xa cách đứa con yêu quý nhất.

Thế là hắn tạm giao chính vụ cho Kính quốc công xử lý, phong ông ta làm phụ chính, cũng cho ông ta mang theo Tứ hoàng tử 12 tuổi rèn luyện luôn.

Từ đây, có thể thấy Tứ hoàng tử rất được Hoàng Thượng coi trọng, nhất định là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí Thái tử.

Nhưng Kinh Quốc công phụ chính lại khiến cho việc của Nam Cung Cường gặp nhiều trở ngại.

Binh bộ hiện đang do Kính quốc công nắm giữ, mà Nam Cung thế gia lại giữ địa vị cao trong Binh bộ. Kính quốc công làm sao có thể xử lý Nam Cung Cường? Chỉ trách mắng vài câu, rồi nói để không làm mất mặt Trường Viễn Hầu nên nhốt Nam Cung Cường vào Đại Lý tự nửa tháng.

Sở dĩ là nửa tháng, vì một tháng sau chính là kỳ thi mùa thu. Kỳ thi mùa Thu vốn dĩ đã định ở tháng này, nhưng vì tang sự của Thục Phi nương nương, Hoàng Thượng không có tâm trạng xử lý triều chính, nên đã kéo dài thêm một tháng.

Diệp Phỉ Nhiên không ngờ rằng, thi đại học ở cổ đại cũng bị hoãn. Dù nằm trong nhà, cậu vẫn kể lại tất cả những chuyện này cho mẫu thân nghe: [Chuyện của Nam Cung Cường khiến Trường Viễn Hầu tức giận đập mấy vỡ cái chén, nhưng cũng vô dụng, chuyện đã thành kết cục. Bây giờ Kính Quốc Công phủ thật sự một tay che trời, muốn ai chết thì người đó phải chết, Hoàng Thượng cũng không dễ dàng, bị bọn họ kìm kẹp.]

Hiện tại, Kính Quốc Công phủ không chỉ có Binh bộ, Hộ bộ, mà đa số triều thần cũng đứng về phía đảng của bọn hắn.

Những ai không đứng về phía họ cũng chỉ lo thân mình, nếu không sẽ bị chèn ép.

Tô Gia chính là thế gia bị chèn ép tiêu trừ đầu tiên, bước tiếp theo của bọn hắn có lẽ là ra tay với Tô tướng quân?

Trong phủ Trường Viễn Hầu, lão Hầu gia tức giận trong phủ chửi bới, mắng Nam Cung thị rồi mắng Vương thị, nhưng cũng chỉ là để hả giận.

Hạ Tích Nhiễm tự biết lỗi, phá thai xong bèn quỳ trước cửa viện của phụ thân. Hạ Hầu gia cũng đau lòng, nhưng trong lòng vẫn giận, giận con gái không thương tiếc bản thân, càng giận bản thân không có khả năng báo thù thay nàng.

Cuối cùng, ông vẫn không thể hạ quyết tâm, để người đỡ con gái vào phòng. Hạ Tích Nhiễm là một cô gái cứng cỏi, vào cửa xin lỗi cha mẹ trước, nhận sai, rồi nói: “Cha không cần lo lắng cho con nữa, con quyết định vào kỵ xạ doanh của Tô Lão thái phi. Đời này không còn có thể phụng dưỡng phụ mẫu, xin người hãy để con đi trải nghiệm nhân gian, chịu đựng nỗi đau nhân tình thế thái!”

Tô Lão thái phi xuất thân võ gia, dù vào cung, tiên đế vẫn khai ân, cho phép bà thành lập kỵ xạ doanh. Những cô gái này phần lớn xuất thân nghèo khổ, sau khi ra khỏi kỵ xạ doanh, thường chọn làm thị vệ trong cung, hưởng cùng phẩm cấp với nam thị vệ.

Cũng có một số gia nhập quân doanh, dẫn quân đánh trận, được gọi là Ngũ cô nương quân.

Hạ phu nhân nghe vậy, đau lòng nói: “Tích Nhi, con được nuông chiều từ nhỏ, làm sao chịu nổi khổ sở? Không được, ta không đồng ý!”

Hạ Tích Nhiễm lại quỳ trước mặt mẫu thân, kiên định nói: “Con bị thế này rồi, đời này không còn ý định lấy chồng. Nếu người ngoài có thể chịu khổ, vì sao con không thể? Nếu may mắn vào quân doanh, biết đâu con có thể mang lại danh dự cho phụ thân.”

Hai vợ chồng rất không đành lòng, nhưng bây giờ, dường như cũng không có con đường nào tốt hơn để đi.

Ngược lại, có thể gả thấp, ngẫm lại con gái Tô Lão tướng quân, gả thấp cho nhà thương nhân, mặc dù có danh vọng, nhưng Tô Lão tướng quân cũng hết sức lo liệu lót đường.

Bấy giờ, Tô Hạo Vân lại rơi vào cảnh thay ngoại thất nuôi con, lại khiến cả Kinh thành cười chê.

Huống chi con gái của họ có tiếng xấu như vậy, sợ là gả đi, nhà chồng cũng coi thường nàng.

Cuối cùng, vợ chồng Hạ Hầu gia đành phải đồng ý.

Diệp Phỉ Nhiên nghe chuyện đến đây, ngạc nhiên với Tô Lão thái phi: [Không ngờ Lão thái phi còn lập ra kỵ xạ doanh cho phái nữ, thật sự là không tầm thường, ít ra cũng cho các cô nương nghèo khổ một con đường sống.]

Diệp phu nhân như có điều suy nghĩ, những năm này nàng bị giữ lại trong hậu trạch, có lẽ đã lâu không đến kỵ xạ doanh cho phái nữ kia.

Hồi nhỏ, nàng thường xuyên lui tới nơi đó, thường xuyên dành được vị trí hạng nhất, được cô mẫu khen ngợi.

Bây giờ, quan hệ giữa nàng và Diệp Thừa Trạch đã trở nên như vậy, sớm muộn cũng sẽ chia cách, nói không chừng sau này có thể thường xuyên qua đó.

Liên quan đến việc Diệp phu nhân nhận nuôi Lục hoàng tử, Kinh thành cũng lan truyền, mọi người có nhiều ý kiến khác nhau, đa số không tán thành.

 Có thể làm người giám hộ cho Lục hoàng tử, nói nghe thì vinh quang, nhưng thực ra là trong cung muốn ném cái củ khoai nóng này đi.

Đặc biệt là Diệp Thừa Trạch và Tần Uyển Hề, cả hai đều biết Tứ hoàng tử mới là người được chọn để kế vị, nên đều đang chờ xem trò cười của Tô Hạo Vân.

Tần Uyển Hề mấy ngày nay rất vui vẻ, bởi vì Diệp phu nhân cuối cùng cũng đồng ý cho nàng ta danh phận thiếp thất vào tháng sau.

Vì vậy, mỗi lần gặp Diệp Thừa Trạch, Tần Uyển Hề đều cười quyến rũ, pha trà, nắn vai, còn thăm dò thái độ của ông ta: “Nghe nói tỷ tỷ đưa Lục hoàng tử về phủ, lão gia không đến thăm sao?”

Diệp Thừa Trạch lạnh lùng hừ một tiếng: “Một đứa trẻ ngốc nghếch, nghe nói trí lực chỉ hai ba tuổi, ta đến xem, nó có thể phản ứng gì?”

Tần Uyển Hề cười khẽ: “Lão gia nói đúng, tỷ tỷ hồ đồ rồi, cầm cái củ khoai nóng này, cũng là chuyện tốt. Nghe nói Kính Quốc Công phủ và Thục Phi từ trước đến nay không hợp nhau, tỷ tỷ đưa con của Thục Phi về, sợ là muốn gây phiền phức cho phủ chúng ta.”

Diệp Thừa Trạch nghe xong cũng tức giận: “Nàng ta và Thục Phi là bạn thân, nghe nói là lời trăn trối cuối cùng. Kỳ lạ là, theo lý mà nói, khi phi tử qua đời, hoàng tử nên được Hoàng Thượng chỉ định hậu phi nuôi dưỡng. Tại sao Lục hoàng tử lại được giao cho Tô Hạo Vân?”

Tần Uyển Hề không hiểu rắc rối trong đó, chỉ nói: “Ta chỉ sợ tỷ ấy liên lụy đến lão gia, bây giờ đối nghịch với Kính Quốc Công phủ, thật là không tốt.”

Diệp Thừa Trạch nghĩ đến cũng thấy không vui, trầm ngâm nói: “Uyển Nhi đừng lo, sớm muộn gì ta cũng sẽ bỏ Tô Hạo Vân. Chỉ là... Trước mắt Tô Lão thái phi còn khỏe mạnh, lại thêm Lạc Thân Vương và Tô Gia cũng không dễ đối phó. Đừng nói là Tô Gia quân mà Tô Đại tướng quân để lại, chỉ riêng Tô Hạo Thanh nóng tính kia...”

Diệp Thừa Trạch nghĩ đến những ký ức không vui, sắc mặt trở nên khó coi, một lát sau mới nói: “Nhưng Uyển Nhi đừng lo, Tô Gia cũng không còn nhảy nhót được bao lâu.”

Ánh mắt của Tần Uyển Hề đong đưa, sau khi nghe xong lại khẽ đánh vào chân Diệp Thừa Trạch: “Uyển Nhi không hiểu hùng tài vĩ đại của đàn ông các chàng, ta chỉ muốn hầu hạ lão gia, bảo vệ hậu trạch, chăm sóc tốt cho Sâm Nhi, cả đời này vậy là đủ rồi.”

Diệp Thừa Trạch lúc này cũng yêu thương, ôm lấy mặt nàng ta nói: “Đến lúc đó lại nâng Uyển Nhi lên làm chính thất, Sâm Nhi của chúng ta sẽ là trưởng tử, xem ai còn dám nói nửa lời.”

Trong lòng Tần Uyển Hề rất vui, nhưng ngoài mặt lại xấu hổ e thẹn: “Lão gia nói gì vậy, Uyển Nhi có thể gả cho Thừa Lang, đã là hạnh phúc lớn lao rồi.”

Lúc này Diệp phu nhân nghe hết chuyện, Diệp Phỉ Nhiên bật cười: [Hai người này không đi diễn kịch thật là đáng tiếc, ai cũng xứng đáng nhận giải diễn viên xuất sắc! Lão cha khốn nạn lại định bỏ rơi mẫu thân sao? Ha, thế mà cũng dám nghĩ!]

Diệp phu nhân sau khi nghe xong chỉ lạnh lùng cười, nghĩ thầm ngươi muốn bỏ ta, không dễ dàng vậy đâu. Ngươi muốn nâng đỡ Tần Uyển Hề ngươi để thay thế ta, cũng không đơn giản như vậy.

Trong lòng Diệp phu nhân đã có ý định riêng, chỉ cười rồi bảo Y Hồng: “Y Hồng, công khai chuyện tháng sau Diệp Phủ muốn nạp di nương vào phủ. Ta muốn mọi người trong Kinh Thành biết đến hiền danh của Tô Hạo Vân ta đây, vi phu nạp thiếp, còn chấp nhận con riêng vào cửa. Dại gì không sử dụng cơ hội tốt như vậy chứ?”

Nghe xong, Diệp Phỉ Nhiên hiểu mẹ mình đã có sự chuẩn bị cho riêng mình. Chỉ bằng trí thông minh của mẹ, chắc chắn là có thể đối phó với Tần Uyển Hề.

Không cần nói nhiều, chỉ cần nói đến chuyện mẫu thân vì cậu mà dành được một trăm vạn lượng, Diệp Phỉ Nhiên đã thấy mình có thể tự hào cả một đời.

Cứ như vậy, việc Diệp Phủ muốn công khai việc nạp thiếp nhận con riêng đã truyền khắp kinh thành, mọi người trong vòng quyền quý đều tán dương Diệp phu nhân: “Ghê gớm, đúng là không phải ai cũng có thể làm như vậy. Đây mới chính là một hiền thê! Đàn ông có một người vợ như vậy, lo gì thiếu thịnh vượng giàu có? Diệp đại nhân thật sự là có phúc lớn!”

Ở thời cổ đại, phụ nữ đáng thương như vậy đó. Đàn ông có người khác, còn phải vui vẻ nghênh đón vào cửa, nếu không người đó chính là phụ nhân ghen tuông.

Diệp Thừa Trạch bị đồng liêu khen thẳng ra mặt, trong lòng lại có loại cảm giác khó chịu, cũng đành phải khách khí cười theo: “Ngài quá khen rồi, tiện nội đích thật là hiền lành, những năm này cũng may mà có nàng. Có nàng ở đây, ta đúng là bớt phải lo xa.”

Lòng nghĩ các ngươi chỉ biết nàng ta hiền, không biết nàng ta tham, hơn phân nửa gia tài nhà họ Diệp đều ở trong tay nàng, cái danh hiền thục này của nàng ta thật ra là do ta tốn tiền mua được!

Diệp Thừa Trạch lại không thể nói. Vì nếu nói thì lại thành ông ta không có tài, ngay cả nữ nhân cũng không áp chế được.

Không nói lại tủi thân, việc mà chính mình đập tiền vào mới có, cuối cùng lại cho Tô Hạo Vân cái danh hiền đức, cái bồ hòn này ngậm quả thực rất khó chịu.

Càng khó chịu hơn là Diệp Kỳ Sâm, đời trước hắn yên lành làm con vợ cả, giờ lại biến thành con vợ lẽ, hơn nữa hiện tại toàn Kinh thành đều biết.

Diệp Phỉ Nhiên vui vẻ ăn dưa hóng hớt: [Bé nam chính tức giận tái mặt rồi, hơn nữa tháng sau hắn cũng muốn vào cung làm thư đồng, cái thân phận con vợ lẽ này hẳn sẽ khiến hắn bị chèn ép khá lâu đấy.]

Hoàng cung chính là địa ngục nâng cao giẫm thấp đó!

Bình Luận (0)
Comment