Thục phi nghe xong tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp phu nhân, vẻ mặt không thể tin nổi, hỏi: "A tỷ... Cái này?"
Diệp phu nhân gật đầu, nói: "Đồng Nhi cần phải được sắp xếp tốt, nếu Lục hoàng tử không được giao cho người thích hợp, dù muội có rời đi cũng không yên lòng!"
Thục phi ngơ ngác, hoàn toàn không biết mình đang trải qua chuyện gì, cuối cùng nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Nàng lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn thêu, trên đó thêu hai chữ "Đồng" và "Hoằng". Đương kim thánh thượng tên là Tiêu Dật Hoằng, có lẽ chỉ Thục phi mới dám gọi thẳng tên ngài ấy như vậy.
Từ đó có thể thấy Hoàng thượng đối xử với Thục phi thực sự không giống người khác.
Hậu cung nhiều giai nhân, chỉ có Thục phi là chân ái, còn lại đều là quan hệ triều đình sắp xếp.
Thục phi cố gắng đứng dậy, gọi: "Nhạn Hồi, ngươi tới đây."
Nhạn Hồi quỳ gối trước mặt Thục phi, lệ rơi đầy mặt: "Nương nương, ngài phân phó nô tỳ."
Thục phi nói: "Ngươi giao chiếc khăn này cho Hoàng thượng, ngài ấy sẽ tới gặp ta."
Nhạn Hồi nhận lấy chiếc khăn bèn đi làm việc, Thục phi không kìm được ho khan, kéo tay Diệp phu nhân nói: "A tỷ, ta bị bệnh này kỳ quặc lắm. Thâm cung này vốn không phải nơi mà người lương thiện như ta có thể ở được. Tông Nhi lại ngây ngốc, ta sợ ta vừa chết, nó sẽ bị hậu cung to lớn này ăn thịt. A tỷ, xin tỷ nhớ kỹ ân tình Đồng Nhi từng làm bạn với tỷ mười mấy năm, hãy thay ta chăm sóc nó lớn lên!"
Diệp phu nhân ngạc nhiên: "Cái này... Đồng Nhi, điều này ... không hợp quy củ."
Đây là hoàng tử, làm sao có thể giao cho người ngoài nuôi ngoài cung?
Dù là hoàng tử ngây ngốc, cũng không thể giao cho người khác, chỉ có thể giao cho phi tần đáng tin cậy.
Thục phi nắm chặt tay Diệp phu nhân: "Nhưng trước mắt, muội chỉ tin tưởng mỗi a tỷ. Phụ thân ta đã qua đời, mẫu thân đã già, ca ca hiện giờ cũng chỉ là tiểu quan tứ phẩm. Ngay cả bản thân còn chưa lo được, làm sao họ có thể bảo vệ Tông Nhi của ta? A tỷ có Tô lão thái phi ở phía trước, có Tô tướng quân ở phía sau, còn có kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban. Muội ích kỷ, trước khi chết muốn ủy thác Tông Nhi cho a tỷ. Nếu a tỷ đồng ý, ta..."
Thục phi nói xong, bèn muốn quỳ xuống trước mặt Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân lập tức ngăn nàng lại, nói: "Đồng nhi! Tuyệt đối không được! Ta tất nhiên là nói gì cũng được, chỉ là bên chỗ Hoàng thượng, ngài ấy sẽ đồng ý sao?"
Thục phi thấy nàng đồng ý, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "A tỷ không cần lo lắng, chỗ Hoàng thượng, ta sẽ tự nói."
Hoàng thượng nhân hậu, lại yêu nàng đến tận xương tủy, chút yêu cầu này, Thục phi vẫn có tự tin.
Diệp phu nhân đành phải gật đầu: "Vậy a tỷ đồng ý lời thỉnh cầu này của muội. Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ đối xử với Lục hoàng tử như con ruột, tuyệt không để ai tổn thương lấy một sợi lông của nó, nếu trái lời thề sẽ bị sét đánh!"
Thục phi đẫm lệ nhìn Diệp phu nhân, trong mắt đầy cảm kích, cuối cùng cũng yên lòng: "Vậy, muội đa tạ a tỷ."
Nàng lại phân phó một cung nữ khác: "Thị Thư, ngươi đưa Diệp phu nhân đến thiên điện nghỉ ngơi."
Thị Thư từ bên ngoài đi vào, vâng một tiếng, rồi dẫn Diệp phu nhân và đoàn người Diệp Phỉ Nhiên đến thiên điện của Nhu Phúc cung.
Chỉ chốc lát sau, hoàng đế liền tới Nhu Phúc cung, có thể thấy Thượng Càn cung của hoàng đế cách Nhu Phúc cung rất gần.
Hoàng đế ở tẩm cung của Thục phi khoảng chừng một nén hương thì có thái giám đến tuyên: "Hoàng thượng giá lâm, Tô thị nghênh đón."
Diệp phu nhân nhanh chóng sửa sang lại dung nhan, tiến lên hành lễ với hoàng đế, một giọng nói nho nhã vang lên từ trên cao: "Tô cô nương không cần đa lễ, đứng lên đáp lời là được."
Diệp phu nhân rất bất ngờ, đã lâu không ai gọi mình là Tô cô nương, có lẽ Đồng Nhi thường xuyên nhắc tới nàng trước mặt Hoàng thượng, vẫn gọi nàng là a tỷ Tô gia?
Quả nhiên như Diệp phu nhân nghĩ, câu đầu tiên Hoàng đế nói là: "Đồng Nhi thường xuyên nhắc tới ngươi, nói ngươi là người thân thiết nhất với nàng, khi còn bé còn từng cứu nàng. Ngươi là con gái của Tô đại tướng quân, quả nhiên cũng có khí chất anh hùng như Tô đại tướng quân."
Diệp phu nhân chỉ nói: "Không dám, Hoàng thượng quá khen rồi."
Diệp Phỉ Nhiên trong lòng nàng tò mò ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hoàng đế này nhìn qua khoảng ba mươi tám tuổi, không để râu, dáng vẻ rất xuất chúng.
Chỉ là vành mắt ửng đỏ, mi mắt ươn ướt, có lẽ Hoàng đế cũng rất đau lòng về Thục Phi.
Hoàng đế có thể có chân tình, cũng rất khó có được, nhưng hắn lại không biết, chính sự chân tình này đã khiến Thục phi mất mạng.
Diệp Phỉ Nhiên gặp ai cũng có thể nghe được dưa của người đó, giờ gặp hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Nhưng chuyện về Hoàng đế được giữ kín, cậu chỉ nghe được một ít, bèn cảm thán: [Hoàng thượng cũng đáng thương, gần như bị Kính Quốc công phủ nắm mất quyền. Khó khăn lắm mới có một tri kỷ, còn bị người tính kế đến chết.]
Hoàng đế nghe thấy tiếng châm chọc này, ngạc nhiên nhìn quanh, nhưng không thấy ai trong phòng, tưởng mình mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, đành thôi không nghĩ nhiều nữa.
Hắn dặn dò Diệp phu nhân vài câu, rồi nói: "Sau này Lục hoàng tử, nhờ Diệp phu nhân chăm sóc. Đây là tâm nguyện cuối cùng của Đồng Nhi, ta sao có thể không đồng ý."
Diệp phu nhân đáp: "Bệ hạ yên tâm, thần phụ chắc chắn sẽ coi Lục hoàng tử như con đẻ, tuyệt đối không để nó chịu chút ấm ức nào."
Hoàng đế nói: "Đồng Nhi nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, ta tất nhiên tin tưởng. Chỉ là..."
Hoàng đế dường như có nhiều tâm sự, nhưng lại không thể nói ra, chỉ sợ từ nay về sau, không còn ai nghe hắn giãi bày.
Trong thiên điện im lặng, đột nhiên từ chính điện truyền đến tiếng khóc của Nhạn Hồi: "Thục phi nương nương... qua đời rồi!"
Hoàng đế kinh hoàng, không kịp giữ mặt mũi, vội chạy về hướng chính điện, lớn tiếng gọi: "Đồng Nhi!"
Ánh mắt Diệp phu nhân trống rỗng, cuối cùng bi ai khóc thành tiếng, nàng quỳ xuống đất, cắn răng nói: "Thục phi nương nương, Đồng Nhi của ta, a tỷ đưa muội về miền tây phương cực lạc."
Diệp Phỉ Nhiên im lặng, tình cảnh này khiến cậu không khỏi xúc động, cảm thấy vô lực.
Trong hệ thống của cậu có giải độc đan, nhưng chỉ giải được dược tính không trí mạng, độc tính của Thục phi đã vào mạch máu, không thể cứu chữa.
Diệp Phỉ Nhiên nhìn mẫu thân đang khóc, lòng không khỏi khuyên: [Mẫu thân đừng khóc, người còn có con, còn có Lục hoàng tử. Chúng ta đều là người thân của người, sẽ bảo vệ tốt cho người.]
Ai ngờ Diệp phu nhân càng khóc dữ hơn, từ khi phụ thân qua đời, nàng không còn tự do như trước nữa, nghe theo lời Diệp Thừa Trạch trở về hậu trạch, toàn tâm nuôi con, kết quả chín năm nuôi dưỡng, chỉ để nhận lấy sự tính kế đến chết.
Hôm nay nàng cuối cùng cũng có huyết mạch của mình, cũng có người yêu nàng vô điều kiện.
Khóc rống một hồi, Diệp phu nhân đơij ở thiên điện một đêm, không ngủ, cho đến khi trời sáng.
Nàng tế bái Thục phi dưới sự dẫn dắt của đại thái giám, hoàng đế hạ chỉ lấy nghi thức quý phi hạ táng Thục phi, vì quá bi thống, không gặp lại Diệp phu nhân, mà để đại thái giám truyền chỉ, đưa Lục hoàng tử ra khỏi cung cùng ngày.
Lúc đi Diệp Phỉ Nhiên vừa tỉnh, nhìn Lục hoàng tử ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, chỉ cảm thấy vui mừng.
Lục hoàng tử sinh ra giống Thục phi, mắt to, mi dài, khóe mắt sắc bé, là kiểu mắt phượng hai mí.
Nhưng đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, trong ánh mắt đã lộ ra vẻ lạnh lùng, hai đầu lông mày cũng lộ vẻ lành lạnh.
Dọc đường ra khỏi hoàng cung, Diệp Phỉ Nhiên nghe được nhiều chuyện trong cung: [Hoàng thượng muốn phái tứ đại chưởng sự cung nữ của Thục phi nương nương tới hầu hạ Lục hoàng tử cho mẫu thân, nhưng một chưởng sự trong số đó lại treo cổ tự sát. Cung nữ chưởng sự đó hình như là... Cẩm Thư?]
[Đây không phải là tiểu cung nữ bị đại thái giám cư.ỡng b.ức sao? Nàng đột nhiên treo cổ tự tử, chắc chắn có uẩn khúc.]
[Hồ công công chỉ nói là Cẩm Thư trung thành, nguyện đi theo chủ, để nàng chôn cùng Thục phi nương nương.]
[Quý phi Dư thị đi thỉnh an Hoàng hậu Vương thị, hai người chúc mừng Thục phi qua đời... Ha ha, Thục phi chết quả nhiên là do bọn họ.]
Trong Trường Ninh cung, Dư quý phi cười: "Thục phi vừa chết, sẽ không ai chiếm đoạt Hoàng thượng. Còn có Lục hoàng tử do nàng ta sinh, ngốc nghếch khiến người ta phiền lòng. Đưa ra ngoài cung nuôi dưỡng cũng tốt, đỡ phải làm mất mặt hoàng gia."
Hoàng hậu mặc một thân thường phục hoa quý, hạt Đông châu trên cổ lớn như trứng bồ câu, không hổ là đích nữ của Kính Quốc Công phủ giàu có.
Nàng ta lạnh lùng cười một tiếng: "Con gái của tiểu quan mà dám tranh sủng trong hậu cung, không biết tự lượng sức mình."
Dư quý phi nói: "Tứ hoàng tử gần đây học tập rất tốt, tỷ có muốn thử dạy nó không?"
Ánh mắt hoàng hậu lóe lên sự không cam lòng rồi biến mất, ả ta nở nụ cười ôn hòa: "Đương nhiên là phải dạy dỗ tốt, Tứ hoàng tử là hy vọng duy nhất của chúng ta, muội cũng phải chú ý nhiều hơn, không thể lơ là học tập."
Dư quý phi cười tươi cúi chào: "Tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ dạy dỗ Tứ hoàng tử thật tốt, không để tỷ thất vọng."
Cho đến khi Dư quý phi rời đi, hoàng hậu mới buông nụ cười giữ cả ngày, đập vỡ chén trà.
Diệp Phỉ Nhiên đang xem diễn biến trực tiếp lập tức hiểu ra: "Thì ra hoàng hậu và Dư quý phi không hòa thuận như vẻ bề ngoài. Cũng đúng thôi, dù sao con của Dư quý phi cũng không gọi hoàng hậu là mẫu thân."
[Mặc dù Dư quý phi là biểu muội của hoàng hậu, cùng thuộc phủ Kính quốc công. Nhưng nếu tứ hoàng tử làm hoàng đế tương lai, quốc cữu và quốc trượng sẽ không thuộc dòng họ Vương mà trở thành dòng họ Dư. Ai, là người ai cũng sẽ tính toán vì mình.]
Diệp phu nhân nghe hết, quay đầu nhìn Lục hoàng tử, tiểu hoàng tử ngây ngô không biết mình đã bị loại.
Chỉ là ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai hình như có chút mờ mịt, không biết linh hồn bị giam cầm này đang suy nghĩ gì.