Sau khi biết tin, Diệp phu nhân liền giật mình, lo lắng bế Diệp Phỉ Nhiên quay lại viện.
Tuy nàng và Đồng Nhi mười mấy năm nay không qua lại nhiều, nhưng mười mấy năm nay các nàng vẫn luôn quan tâm đến nhau.
Mở ngăn bí mật của rương đựng của hồi môn ra, tất cả tín vật bên trong đều là những bức thư từ qua lại mấy năm nay của nàng và Đồng Nhi.
Nhìn những chiếc khăn thêu, túi thơm, kẹp tóc và mấy thứ khác, Diệp phu nhân không khỏi xót xa.
Bệnh của Đồng Nhi thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng Y Hồng:
“Phu nhân, Hồ công công ở trong cung tới truyền chỉ. Người mau ra đây tiếp chỉ đi!”
Diệp phu nhân vội vàng sửa sang lại đôi chút, trái lo phải nghĩ rồi cũng bế Diệp Phỉ Nhiên lên.
Nàng luôn cảm thấy căn bệnh này của Đồng Nhi rất kỳ lạ, tuy rằng Phỉ Nhi vẫn còn là con nít nhưng hệ thống kia của Phỉ Nhi nghe rất kỳ diệu, nói không chừng có thể giúp được gì đó.
Vì thế sau khi Diệp phu nhân tiếp chỉ liền có chút khó xử nói: “Công công, khuyển tử vừa đầy tháng nếu một chốc không thấy ta thì nhất định sẽ khóc nháo, có thể để cho thần phụ ôm theo nó được không?”
Nói xong, nàng bước tới đưa cho Hồ công công một tấm ngân phiếu lớn.
Hồ công công gật gật đầu nói: “Diệp phu nhân chỉ là gặp riêng Thục phi nương nương thôi, Hoàng Thượng cũng cho phép, người cứ tùy ý.”
Diệp phu nhân cảm ơn Hồ công công xong liền bế Diệp Phỉ Nhiên lên, mang theo hai nha hoàn cận thân lên xe ngựa vào cung.
Diệp Phỉ Nhiên mở to mắt tò mò nhìn xung quanh, thầm nghĩ:
[Vậy mà mình còn có thể vào cung, thế thì mình phải gặm dưa trong cung cho thiệt nhiều mới được. Dưa trong cung rất đáng giá, cơ hội tốt thế sao mà bỏ qua được.]
Diệp phu nhân bất đắc dĩ, tên tiểu tử thúi này, mỗi ngày chỉ biết ăn dưa, làm cho lão mẫu thân ta đây đau lòng muốn chết.
Không biết có phải là để xoa dịu tâm trạng của Diệp phu nhân hay không, Diệp Phỉ Nhiên lại bắt đầu phát sóng trực tiếp cho nàng:
[Biểu muội với phụ thân cặn bã đi đến phòng của Diệp Kỳ Sâm bắt Diệp Kỳ Sâm nhận thứ mẫu. Há Há, nam chính nhỏ có cốt khí thật, vậy mà vẫn đứng yên không nhúc nhích]
Trong viện của Diệp Kỳ Sâm, biến cố này thật sự khiến hắn trở tay không kịp.
Hắn được sống lại, mặc dù kiếp trước không quá suôn sẻ nhưng ít ra không bị vướng vào cái danh con vợ lẽ.
Thật ra, sau khi Diệp phu nhân không chết vì khó sinh thì Diệp Kỳ Sâm liền ý thức được chuyện này có chỗ bất thường.
Kiếp trước, sau khi Tần thị được nâng lên làm chính thất thì hắn mới nhận thân, từ đó mới danh chính ngôn thuận trở thành đích trưởng tử của Diệp gia, khi hành tẩu bên ngoài cũng tiện hơn nhiều.
Giờ lại vướng phải cái danh con vợ lẽ, nếu nói ra không biết sẽ thế nào đây?
Hắn nhíu mày nhìn Tần Uyển Hề, hỏi: “Người thật sự là mẫu thân thân sinh của ta?”
Tần Uyển Hề chột dạ, nhưng lại không lộ ra bất kỳ biểu hiện gì khác thường mà ngược lại bày ra vẻ mặt thâm tình nhìn Diệp Kỳ Sâm, nước mắt rơi lã chã:
“Sâm Nhi, nương biết con không chấp nhận ngay được. Nhưng nương thật sự là mẫu thân thân sinh của con. Cả đời này, người nương thương nhiều nhất là con, yêu nhiều nhất cũng là con. Tô thị cũng không phải thẩm thẩm của con, thúc thúc của con cũng không phải thúc thúc mà là phụ thân thân sinh của con!”
Trong lòng Diệp Kỳ Sâm không hề muốn, hắn đang êm đẹp làm con vợ cả sao nháy mắt liền thành con vợ lẽ mất rồi?
Nhưng hiện tại hắn chỉ là một đứa con nít 6 tuổi, ngay cả khi đích thứ không phân thì hắn cũng lười diễn.
Thấy hắn không nói lời nào, Diệp Thừa Trạch có chút không đành lòng nói: “Con nó còn nhỏ, nhất thời không tiếp thu được cũng có thể hiểu. Hơn nữa, mấy năm nay nó đều được nuôi dưỡng dưới danh của Tô Hạo Vân. Nàng muốn nó tiếp thu ngay lập tức thì sợ là có chút khó khăn. Tương lai còn dài, cứ từ từ đi!”
Trong lòng Tần Uyển Hề có chút hụt hẫng, coi như không phải là ả thân sinh nhưng ả cũng tận chức tận trách nuôi nó hai năm cơ mà.
Bốn năm qua ả cũng luôn chăm sóc hắn vì sợ hắn bị bỏ mặc.
Đứa nhỏ nhìn ả bằng ánh mắt cực kì lạnh lùng, như thể trong mắt của nó là hàn băng ngàn năm, khiến ả có chút khó chịu.
Tần Uyển Hề cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, nói: “Vậy…vậy chỉ có thể từ từ thôi, thiếp hiểu mà.”
Sau khi nghe xong tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhi, tâm tình của Diệp phu nhân có dịu lại, thầm nghĩ đến những tính toán của Tần Uyển Hề. Chỉ sợ là đứa con trai này của ả cũng chả để người mẹ như ả vào mắt đâu nhỉ?
Tuy rằng Diệp Kỳ Sâm không phải là con ruột của Diệp Thừa Trạch nhưng bản tính lại giống cực kỳ.
Nàng vui vẻ xem kịch, tuyệt đối sẽ không nói cho Diệp Thừa Trạch biết rằng ông ta bị Tần Uyển Hề tính kế đâu. Đến khi nào danh tiếng của ông ta bị mai một, nàng rất muốn nhìn rõ nét mặt hối hận đó của Diệp Thừa Trạch.
Xe ngựa chạy theo màn đêm tiến vào Hoàng cung, đi vào chốn cung đình canh phòng nghiêm ngặt lối đi cao tựa giếng sâu.
Tẩm cung của Thục phi gọi là Nhu Phúc Cung, tên cũng như người. Thục phi Trương Mẫn Đồng tính tình hiền lành đức độ, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có nàng xứng đáng với danh hiệu Thục phi.
Hồ công công phân phó: “Dừng xe, Diệp phu nhân, phía trước người chỉ có thể tự mình đi thôi.”
Ở trong cung, ngoại trừ khi thực hiện nghi thức mà Hoàng Thượng ban cho thì bất luận là kẻ nào cũng không có quyền tọa kiệu mà đi.
Diệp phu nhân theo tiếng xuống xe, trong lòng ng.ực ôm Diệp Phỉ Nhiên, phía sau có Y Hồng cùng Ỷ Thúy đi theo.
Sau khi đi vào Nhu Phúc Cung, cung nữ tùy thân của Thục phi - Nhạn Thư đã ở cửa nghênh đón. Đôi mắt Nhạn Thư khóc đỏ bừng, nhìn là biết tình hình của Thục phi không ổn.
Diệp phu nhân nôn nóng tiến lên hỏi: “Thục phi nương nương thế nào rồi?”
Nhạn Thư đáp: “Hoàng Thượng vừa tới thăm, nói là…bất luận nương nương muốn làm gì, đều tuân theo người.”
Nhạn Thư vừa nói nước mắt lại lã chã rơi, có thể thấy được chủ tớ tình thâm.
Trong lòng Diệp phu nhân trầm xuống, Diệp Phỉ Nhiên cũng thở dài: [Thục phi nương nương nào có bệnh gì đâu, chẳng qua là bị hạ cổ độc thôi. Nếu cổ độc còn chưa đi vào mạch máu thì còn có thể giải, chứ giờ thì…]
Diệp phu nhân vừa nghe vừa nghĩ thầm, quả nhiên bệnh của Đồng Nhi có vấn đề.
Thâm cung chính là thâm cung, ngay cả người có địa vị thân phận cao chủ quản tứ cung cũng sẽ có người sát hại.
Diệp Phỉ Nhiên chậc một tiếng, dưa trong Hoàng cung đúng là nhiều vô số kể. Cách đó không xa có một tiểu cung nữ xách đèn lồng, chính là tiểu cung nữ trong cung của Thục phi bị đại thái giám cư.ỡng b.ức.
Vừa lúc, Nhạn Thư gọi một tiếng: “Cẩm Thư, ngươi đứng đây thất thần làm gì? Sao lại không ở trong phòng hầu hạ nương nương mà lại chạy ra đây?”
Tiểu cung nữ tên Cẩm Thư lập tức hồi thần đáp lại: “Nhạn Thư tỷ, nương nương nói muốn yên tĩnh nên đuổi ta ra đây.”
Nhạn Thư không nói thêm gì, chỉ nói: “Ngươi đi gọi Lục hoàng tử tới đây đi! Chỉ sợ nương nương …”
Không qua nổi đêm nay.
Cẩm Thư nghe lệnh liền đi, còn Diệp Phỉ Nhiên lại tiếp tục ăn dưa của nàng ấy: [Đại thám giám cư.ỡng b.ức nàng là thái giám chưởng ấn* bên cạnh Hoàng Thượng, là người có uy quyền nhất nhị thập tứ nha môn** thời cổ, còn gọi là nội cung. Hắn muốn cung nữ dạng nào mà chả có, hà tất phải cư.ỡng b.ức một người có nhan sắc tầm thường như Cẩm Thư?]
*Thái giám chưởng ấn: Quan thái giám có quyền lực nhất trong Ty Lễ giám là Chưởng ấn thái giám (chỉ có duy nhất một người).
**Nội thập nhị giám là sở quan của hoạn quan
Diệp phu nhân một bên nghe con trai ăn dưa, một bên ôm cậu đi vào nội điện Nhu Phúc Cung.
Tối nay đèn đuốc ở Nhu Phúc cung sáng trưng, đều là vì chuẩn bị cho hậu sự của Thục phi. Diệp phu nhân bước vào tẩm cung của Thục phi, vừa nhìn liền thấy Thục phi gầy đến độ chỉ còn da bọc xương.
Sắc mặt nàng ấy nhợt nhạt không còn khí sắc, chỉ có đôi mắt to tròn sáng lên khi nhìn thấy nàng.
Cũng bởi thế mà có thể thấy được trước khi Thục phi bệnh thì nàng chính là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Diệp phu nhân giao Diệp Phỉ Nhiên cho Y Hồng rồi bước tới nắm lấy tay nàng ấy đến nỗi quên luôn cả hành lễ. Nàng chỉ gọi khẽ một tiếng Đồng Nhi đã nghẹn ngào, nước mắt cứ tuôn mãi không thôi.
Tâm tình của Thục phi thoạt nhìn trông rất tốt, nàng ấy nắm lấy tay Diệp phu nhân, giọng vẫn dịu dàng như xưa: “A tỷ, tỷ đừng khóc! Chuyện này với muội mà nói cũng chưa chắc là chuyện xấu. Tỷ cũng biết tính muội mà, tuy tính muội hiền lành nhưng lại không thích bị gò bó. Ngày bị tuyển vào cung thì đã chú định là một tấm bi kịch rồi. Nếu đời này vô sủng thì cuộc sống muội quá trôi chảy rồi, tiếc là Hoàng Thượng lại tình sâu nghĩa nặng với muội. Phụ thân cùng huynh muội lại không được như phụ thân cùng huynh của những phi tần khác. Hôm nay có thể gặp lại được a tỷ, Đồng Nhi chết không hối tiếc.”
Diệp phu nhân trách cứ nói: “Phi phi phi, tỷ không cho phép muội nói mấy lời xui xẻo như vậy!”
Thục phi khẽ cười, nhớ lại khoảng thời gian tự do rực rỡ thời thiếu nữ.
Diệp phu nhân ôm Thục phi vào lòng, thở dài nói: “Nếu tỷ muội ta đều không phải nữ tử thì có lẽ đã không phải cách xa nhau mười mấy năm như vậy nhỉ?”
Thục phi lắc đầu: “Thế sự vô thường, không gì là không thể đúng không? Đúng rồi a tỷ, mau ôm Phỉ Nhi lại đây cho muội nhìn đi. Nghe Nhạn Thư nói Phỉ Nhi của tỷ tỷ rất đáng yêu, muội còn chuẩn bị lễ vật cho nó nữa đó.”
Y Hồng nghe vậy, lập tức ôm Diệp Phỉ Nhiên đến bên cạnh Thục phi.
Thục phi vừa thấy Diệp Phỉ Nhiên liền thích cậu cực kì, lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội. Ngọc bội được khảm một viên Hồng ngọc, vừa tinh tế lại đẹp đẽ.
Thục phi nói: “Ngọc bội này vốn là một đôi, một cái trong đó muội đã cho Tông Nhi. Còn cái này thì tặng lại cho Phỉ Nhi.”
Diệp Phỉ Nhiên nghe thấy cái tên Tông nhi này lập tức bắt đầu lục thêm đống dưa về người nọ, chẳng bao lâu liền tìm được: “Lục hoàng tử Tiêu Tông, từ nhỏ thông minh dị thường làm cho Thánh Thượng yêu thích. Từ khi mắc phải bệnh dịch truyền nhiễm năm bốn tuổi thì trí lực chỉ còn dừng lại ở lúc hai ba tuổi. Giờ đã sáu tuổi nhưng vẫn là một đứa nhóc khờ dại.”
Diệp Phỉ Nhiên cảm thán: [Thê thảm quá, Thục phi đã thảm rồi mà con trai Thục phi còn thảm hơn, sao lại vậy chứ?]
Cậu lần theo dây dưa bới xuống, nhưng thấy phía dưới đen nhánh, không xem được gì.
Hẳn là còn những quả dưa khác chưa được mở khóa. Cậu phát hiện ra rằng, chỉ khi đến thời điểm xảy ra chuyện mới có dưa tương ứng xuất hiện.
Diệp Phỉ Nhiên cũng không nóng nảy, dù sao cậu cũng mới đầy tháng, về sau còn rất nhiều cơ hội để ăn hết dưa.
Ngoài cửa cung, rất nhanh đã có cung nữ hồi báo: “Nương nương, Lục hoàng tử tới rồi ạ.”
Diệp Phỉ Nhiên nghe tiếng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một cậu bé chừng sáu tuổi rất anh tuấn mặc áo gấm màu tím đi đến.
Tuy ánh mắt đứa nhỏ si ngốc nhưng không mang lại cảm giác điên điên khùng khùng. Nếu không nhìn vào mắt nó thì căn bản không nhìn ra được đứa nhỏ này là một đứa nhỏ bị khuyết tật trí lực.
Diệp Phỉ Nhiên nhịn không được khen một câu: [Đứa nhỏ này đẹp trai ghê, là người đẹp nhất mà mình từng thấy.]
Diệp phu nhân cũng đồng tình sâu sắc, liền hỏi Thục phi: “Vậy Đồng Nhi đã sắp xếp đường lui an toàn cho Lục hoàng tử chưa?”
Thục phi gật đầu: “Ta chết cũng không tiếc, chỉ có đứa nhỏ này là muội không thể bỏ xuống được. Muội có một người đồng tộc, gần đây cũng vào cung. Muội ấy với ta cũng thân cận, là Liễu quý nhân vào cung 2 năm trước.”
Ngay khi Thục phi dứt lời, một trái dưa lớn lập tức đập vào mặt Diệp Phỉ Nhiên, cậu lập tức đọc tiêu đề: [Hân An Liễu thị, năm trước được phong làm quý nhân. Ngoài mặt thì thân cận với Thục phi, thực tế thì đã sớm bị người của Hoàng Hậu mua chuộc, nhà mẹ cũng đã là người của phủ Kính Quốc Công]
Thục phi đang nhìn Lục hoàng tử thì giật mình, nhẹ giọng nói: “Này…”
Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên lần nữa truyền đến: [Thục phi nương nương là người tốt, chỉ là không biết nhìn người. Lục hoàng tử cũng vì thế mà bị đem cho người hại hắn thành đồ ngốc nuôi nấng]