Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 15

Diệp Thừa Trạch hoàn toàn bị động trước tình huống hiện giờ, hiện giờ Tô gia vẫn còn là một gia tộc có quyền thế lớn, chỉ riêng Tô lão thái phi cũng đã đủ trị ông ta rồi.

Huống hồ, đại ca của Tô gia hiện giờ cũng đang là một vị võ tướng tam phẩm, một Hộ bộ Thị lang như hắn khó mà địch nổi.

Ông ta vốn định chờ cho cấp bậc của mình tăng thêm một bậc, gần đây Sâm Nhi còn chỉ cho ông ta một cách để có thể lập thêm công lớn, ai mà ngờ lúc này lại xảy ra chuyện như thế này, điều này cũng chỉ có thể trách ông ta không kìm lòng được với Uyển nhi.

Nhưng làm sao ông ta có thể nhẫn tâm trách mắng Uyển Nhi được cơ chứ, nàng ta đã vì ông ta mà chịu biết bao nhiêu ấm ức, chỉ nhờ vào việc nàng ta sinh ra Sâm Nhi, nàng ta trong lòng ông ta đã có một vị trí nhất định. 

Diệp Phỉ Nhiên nằm ngủ say trong lòng Diệp phu nhân, nàng bảo Y Hồng đặt cậu lên xe đẩy, sau đó mở miệng nói: "Phu quân, thiếp chỉ hỏi ngài ba vấn đề, ngài tốt nhất vẫn nên thành thật trả lời thiếp.”

Tâm trạng của Diệp Thừa Trạch vô cùng hỗn loạn, gật đầu: "Phu nhân cứ hỏi, những gì ta biết thì ta nhất định sẽ nói cho nàng.”

Diệp phu nhân nói: "Bảy năm trước, Tần Uyển Hề sinh non, chuyện này là do ngài đã lên kế hoạch để ả ta giả vờ sinh non, rồi sau đó đưa ả ta về Giang Lâm có đúng không?"

Mặc dù Diệp Thừa Trạch không muốn thừa nhận, nhưng ông ta nhìn thấy dáng vẻ uất ức của Tần Uyển Hề, vẫn gật đầu trả lời: "...Đúng vậy, chuyện này..."

Diệp phu nhân hừ lạnh: "Phu quân, ngài không cần vội vã giải thích, ngài chỉ cần trả lời là có hay không là được rồi. Câu hỏi thứ hai, từ lúc ngài ở Giang Lâm, đã âm thầm để Diệp Kỳ Sâm nhận tổ quy tông, có phải hay không?”

Diệp Thừa Trạch nghe những câu hỏi này, ông ta coi những câu hỏi này đều là câu hỏi chí mạng, ngược lại, lại không thể không kiên trì trả lời: "Đúng vậy..."

Diệp phu nhân lại hỏi: "Phu quân, lúc Diệp Kỳ Sâm được hai tuổi, ngài đã mang nó về kinh thành, là vì muốn giao toàn bộ gia nghiệp của Diệp gia cho đứa con trai ngoài dã thú này sao? Chính vì muốn cho nó một danh phận, mà ngài đã để thiếp nuôi dưỡng nó trên danh nghĩa, còn muốn khiến thiếp cả đời này không có con, để nó danh chính ngôn thuận lên làm đích tử?”

Diệp Thừa Trạch ngẩng đầu nhìn người của Tô gia, lập tức lắc đầu: "Không! Không phải đâu phu nhân! Ta mang nó về, chỉ là không đành lòng để đứa nhỏ ở lại Giang Lâm một mình. Ta nuôi nó ở bên cạnh phu nhân, cũng chỉ vì muốn nó an ủi phu nhân mỗi khi cô đơn. Nhưng hiện giờ phu nhân đã có con, đương nhiên không thể để nó ở bên cạnh nàng nữa. Ta nhất định sẽ xử lý tốt quan hệ giữa nó và phu nhân, không để phu nhân phải khó xử thêm nữa.”

Diệp phu nhân tức giận, nàng nở nụ cười: "Diệp Thừa Trạch ơi Diệp Thừa Trạch, ngài tính toán hay đấy. May mắn là ta đã sinh một đứa con, nếu như ta không sinh được thì sao? Ta vì muốn sinh ra đứa trẻ này mà đã uống biết bao nhiêu thuốc bổ, uống bao nhiêu canh chứ? Dù là như thế, nhưng vì sinh nó, ta gần như đã mất đi nửa cái mạng. Nếu lúc ta sinh nó ra, không may mất mạng thì sẽ như thế nào? Ngài rốt cuộc là thiên vị Phỉ Nhi hay là Sâm nhi yêu quý của ngài hơn? Ngài tình nguyện đắc tội ta, cũng muốn hưng sư vấn tội lúc ta đang ở cữ, hỏi ta vì sao Diệp Kỳ Sâm lại bị thư viện Hàn Thần đuổi đi. Có phải trong lòng ngài đã coi đứa con ngoài dã thú này là người thừa kế đích thực của Diệp gia rồi hay không?”

Diệp Thừa Trạch bị dọa sợ, ngã xuống ghế, sau lưng chảy mồ hôi lạnh. Nhưng không phải ông ta sợ hãi mà là bị những lời Diệp phu nhân nói đâm trúng tim đen.

Kỳ thật nội tâm của ông ta vẫn thường có suy nghĩ Diệp phu nhân sẽ khó sinh mà mất mạng, thậm chí ông ta không chỉ một lần ở trước mặt Tần Uyển Hề bày tỏ rằng ông ta bị Tô gia áp chế đến nỗi không thở nổi.

Khi vừa mới thành hôn được hai ngày, ông ta đã bị một đám con cháu của Tô gia cười nhạo, họ nói Đại tướng quân vì để mở cho ông ta một con đường mà không tiếc đắc tội với thái phó đương triều, ngài ấy còn muốn dành cho ông ta một cơ hội ra ngoài rèn luyện.

Nhưng lúc đó rõ ràng ông ta đã đứng thứ tư trong cuộc thi tuyển chọn, mà cùng lúc đó, bên ngoài cũng yêu cầu cần năm người, tại sao ông ta lại phải nhường cơ hội đó cho con cháu của một vị quan khác?

Có thể thấy, cho dù đã ở rể Tô gia, ông ta vẫn phải chịu những sự đối xử bất công kia, không những vậy ông ta còn phải chịu sự cười nhạo của những tên võ tướng thô lỗ của Tô gia.

Tô Hạo Vân là một người không hiểu phong tình, cả ngày chỉ biết cưỡi ngựa vui chơi với con cháu Tô gia, nàng cũng không thích những chuyện hậu trạch.

Cũng may, Tần Uyển Hề là người biết quan tâm, nếu không, ông ta sẽ khó có thể sống một cuộc đời áp lực như thế này. 

Lúc này, điều ông ta muốn làm nhất chính là trực tiếp hòa ly với Tô Hạo Vân, như vậy, ông ta sẽ có thể thoát khỏi cái danh hiệu là kẻ ăn bám và kẻ dựa vào danh tiếng của Tô gia. 

Hơi thở của Diệp Thừa Trạch trở nên dồn dập, cho đến khi giọng nói của Tần Uyển Hề vang lên bên tai: "Đại nhân, ngươi mau nói chuyện đó là không phải, mau nói là không phải đi! Uyển Nhi chưa từng nghĩ tới chuyện tranh giành với tỷ tỷ, cũng chưa bao giờ mơ tưởng đến gia sản Diệp gia. Uyển Nhi chỉ muốn thường xuyên bầu bạn với đại nhân, tuyệt đối sẽ không uy hiếp đến địa vị của tỷ tỷ!”

Nhìn bọn họ diễn trò cả nửa ngày, Diệp phu nhân cảm thấy rất vô nghĩa, bọn họ chưa từng nói một câu thật lòng.

Diệp Thừa Trạch phục hồi tinh thần, gật đầu nói: "Uyển nhi nói đúng, cho dù Uyển Nhi có được vào nhà chúng ta, thì Sâm Nhi cũng chỉ là con thứ, làm sao có thể ảnh hưởng đến thân phận trưởng tử của Phỉ Nhi được chứ?"

Diệp phu nhân ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Phu quân nói như vậy, ngài cảm thấy ta sẽ tin sao?"

Diệp Thừa Trạch biết, Tô Hạo Vân lại muốn bàn điều kiện với ông ta, mấy ngày nay ông ta cũng coi như hiểu được, có thể Tô Hạo Vân đã sớm nhận ra có chuyện gì rồi.

Nàng từng bước từng bước ghi lại toàn bộ tài sản của Diệp gia với danh nghĩa của Phỉ Nhi, nàng sợ Sâm Nhi sẽ cướp đoạt chúng sao?

Diệp Thừa Trạch suy nghĩ: "Nếu phu nhân thật sự cảm thấy lo lắng, ta có thể bảo Sâm Nhi ký vào cam kết để chứng tỏ sau này nó sẽ không thừa kế bất kì một chút gia sản của Diệp gia.”

Diệp phu nhân nói: "Ta không tin, cam kết là thứ vô dụng nhất. Nếu ta chết, ai sẽ là người xác nhận những chứng cứ này nữa?”

Rốt cuộc thì Tô lão thái phi cũng không nghe nổi nữa, bà vỗ bàn: "Vân Nhi, không được nói những lời xui xẻo! Nhưng chuyện lập cam kết này, ta cũng không tin được. Tiên đế đã từng hạ di chiếu rằng sẽ không cho hậu cung can thiệp vào quốc sự, nhưng hiện giờ Kính Quốc Công phủ nhúng tay vào còn chưa đủ nhiều hay sao?"

Lạc Thân Vương chạm vào lão thái phi, ý bảo bà chú ý cẩn thận lời nói, mẫu phi của y chỗ nào cũng tốt, chỉ là đôi khi bà ấy hơi nóng nảy.

 

Diệp Thừa Trạch biết, nếu hôm nay ông ta không bị lột sạch da thì chắc chắn sẽ không thể rời khỏi cái viện này. 

Nhưng hôm nay nếu lớp da ấy được lột ra, thì chắc chắn những ân tình vợ chồng của ông ta và nàng sẽ không còn nữa.

Diệp phu nhân cảm thấy rất buồn cười, nàng và ông ta thành hôn đã được chín năm, nàng bị tính kế còn chưa đủ thê thảm hay sao?

Lúc này, những ân nghĩa vợ chồng kia cũng đừng mong được nhắc đến với nàng.

Diệp Thừa Trạch hít sâu một hơi, cuối cùng mở miệng nói: "Phu nhân nói đi! Chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, ta sẽ tình nguyện bồi thường lớn nhất cho Phỉ Nhi.”

Diệp phu nhân dặn dò: "Ỷ Thúy, người vào phòng mang tứ bảo ra đây.”

 

Ỷ Thúy nghe theo lời phân phó, liền mang theo giấy và bút mực tới, sau đó Diệp phu nhân bắt đầu viết.

Nàng quản lý hậu trạch của Diệp gia đã được chín năm, tất nhiên nàng là người hiểu rõ gia sản của Diệp gia nhất, trước mắt đột ngột xảy ra sự việc như thế này, Diệp Thừa Trạch cũng không có thời gian chuyển tài sản đi nơi khác.

Ngoại trừ một ít tài sản của ông ta ở Giang Lâm, Diệp phu nhân cơ bản đã viết hết lên giấy, nàng đưa tay lên, khoanh tròn hơn nửa số gia sản của Diệp gia đang kinh doanh, nàng đưa tờ giấy tới trước mặt Diệp Thừa Trạch: "Những thứ này, tất cả đều phải viết tên của Phỉ nhi, sau đó chúng ta có thể hòa thuận sống tiếp. Ngài muốn cưới Tần Uyển Hề của ngài vào cửa cũng được, ta sẽ không ngăn cản, ta còn có thể cho nàng ta sự hãnh diện khi được phu quân nạp làm thiếp. Nếu ngài muốn để Diệp Kỳ Sâm nhận tổ quy tông, ta cũng sẽ sẵn sàng chúc mừng, chỉ có điều con thứ sẽ mãi chỉ là con thứ, đừng hòng nghĩ đến chuyện chiếm lấy danh phận của Phỉ Nhi nhà ta. Phu quân, ngài hãy cân nhắc cho thật kỹ, tối nay còn rất nhiều thời gian, chúng ta có thể từ từ chờ.”

Diệp Thừa Trạch nhìn danh sách gia sản mà nàng viết ra, tính ra số đó cũng chiếm ít nhất hai phần ba toàn bộ gia sản trên danh nghĩa của ông ta.

Ông ta lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp phu nhân, hỏi: "Phu nhân, nàng nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?"

Diệp phu nhân nở nụ cười: "Phu quân cũng có thể không đồng ý, nhưng ngày mai...... Không, ngay bây giờ, ta sẽ đuổi mẹ con Tần Uyển Hề ra khỏi phủ. Ngược lại, ta muốn xem xem, trên dưới kinh thành này, ai dám nói với ta nửa chữ không. Cho dù làm loạn đến tận chỗ Hoàng thượng, ta cũng không sợ. Ngài đừng quên, Tô gia ta còn có một miếng kim bài miễn tử do chính Hoàng thượng ban cho!”

Sống lưng Diệp Thừa Trạch lại toát ra mồ hôi lạnh, trái lại, Tần Uyển Hề lại làm náo loạn lên, ả ta nằm xuống đất, khóc lóc kể lể: "Cầu xin tỷ, tỷ đừng đuổi ta ra khỏi phủ. Đại nhân, ngài hãy nể mặt Sâm Nhi, đừng đuổi ta ra khỏi phủ có được không?”

Diệp Thừa Trạch nhắm mắt lại, ông ta nghĩ tới sáng nay, Diệp Kỳ Sâm còn vừa mới bày cho ông ta một kế sách, ông ta nghĩ đến việc chỉ cần kế sách lần này thành công, trong vòng nửa năm, chắc chắn mình có thể thăng lên một cấp bậc, đến lúc đó ông ta chính là một quan thần cấp tam phẩm, như vậy Tô gia sẽ khó có thể áp chế được.

Hơn nữa, hai phần ba gia sản kia nếu giao cho Tô Hạo Vân, chỉ bằng bản lĩnh của nàng ấy, làm sao có thể kinh doanh tốt được chứ?

Sợ là không tới vài năm sau, những việc kinh doanh của nàng ta sẽ hoàn toàn thất bại.

Mà ông ta lại có tài kinh doanh, cho dù chỉ còn lại một phần ba gia sản đi chăng nữa, ông ta cũng có thể cướp lại những gì đã mất!

Nghĩ đến đây, Diệp Thừa Trạch tức giận cầm lấy bút lông, ký tên và đóng dấu trên khế thư do chính tay Diệp phu nhân viết, rồi đứng dậy rời đi, một đi không ngoảnh lại.

Tần Uyển Hề nhìn thấy trong phòng toàn là người của Tô gia, nếu như ả ta ở lại chắc chắn sẽ bị lột da ra mất, vì vậy ả ta cũng đứng lên, chạy đuổi theo.

Mãi cho đến khi không còn bóng người, Tô lão thái phi mới hùng hổ nện mạnh quải trượng xuống đất: "Chỉ lấy hai phần ba của hắn, quả nhiên là vẫn quá hời cho đồ vô ơn Diệp Thừa Trạch!”

Diệp Phỉ Nhiên tỉnh dậy liền nghe thấy Tô lão thái phi mắng người, cậu lúc này cũng không nhịn được mà bật cười, cậu không nghĩ tới lão thái phi lại là người có cá tính như vậy.

Lạc Thân Vương khẽ nói: "Mẫu phi, người nhớ phải chú ý thân phận của mình, làm sao người lại có thể mắng người như thế? Con thấy nên đánh cho một trận thì hơn.”

Tô phu nhân vô cùng tức giận, nói: "Ta thấy hắn bình thường vẫn luôn biết phép tắc, ai mà ngờ hắn lại làm ra loại chuyện thất đức như thế này. Hắn vậy mà lại giấu kĩ chuyện này tận những bảy năm rồi. Ngay cả đứa con ngoài dã thú kia, hắn cũng đã dám ngang nhiên dẫn nó về!”

Diệp phu nhân nghĩ thầm, hắn còn làm ra những chuyện ác độc hơn, hắn cho ta uống canh tránh thai liên tục trong chín năm, để ta không thể sinh con, chuyện này nếu mọi người mà biết chắc chắn sẽ bị hắn làm cho tức chết.

Diệp Phỉ Nhiên vừa dậy đã có dưa ăn, lúc này hai mắt cậu bỗng sáng lên ¥¥: [Ngủ một giấc tỉnh dậy, lại thấy mẫu thân đã dành lấy được hơn trăm vạn lượng cho ta, ta…ta…, ta cảm động muốn khóc!]

Nghe thấy giọng sữa của con trai, Diệp phu nhân nhịn không được liền bật cười, nói: "Được rồi, trước mắt chúng ta gần như đã nắm toàn bộ gia sản của Diệp gia trong tay, ngay cả Diệp Thừa Trạch và Tần Uyển Hề cũng không thể lật đổ chúng ta được.”

Tô lão thái phi thở dài, đứng lên nói: "Chỉ là Vân Nhi của ta phải chịu khổ rồi, cuộc sống sau này của con sẽ phải trải qua như thế nào đây?"

Tô Hạo Vân dường như đã trở nên thông suốt hơn rất nhiều: "Cô mẫu, rời khỏi đàn ông cũng không phải là không sống được. Hơn nữa, con sống là vì tiền chứ không phải đàn ông. Bây giờ con có tiền thì cần đàn ông để làm gì nữa?"

Diệp Phỉ Nhiên nằm trên cái giường nhỏ, cậu m.út ngón tay, hoan hô: [Mẫu thân, người nói rất đúng! Mẫu thân vạn tuế!]

Ngay khi Diệp Phỉ Nhiên đang hoan hô, lại một quả dưa đột ngột rơi xuống, Diệp Phỉ Nhiên ồ lên, nhíu mày nói: [Thục phi nương nương mắc bệnh nặng, vị công công truyền chỉ đang trên đường tới đây, nói là trước khi lâm chung, nàng muốn gặp mẫu thân một lần.]

  

Bình Luận (0)
Comment