Hơn mười mấy năm chinh chiến sa trường chẳng phải là phí công, lực tay của Diệp phu nhân đúng là không nhẹ.
Sau khi bị tát, khuôn mặt vốn trắng nõn của Tần Uyển Hề in hằn bốn dấu tay đỏ chót.
Lúc này Diệp Thừa Trạch vậy mà vẫn biết đường bảo vệ người con gái trong lòng mình, ông ta kéo Tần Uyển Hề ra sau lưng che chở, thế nhưng khi thấy Tô lão thái phi đứng đằng sau hậu thuẫn cho Diệp phu nhân, ông ta ngay lập tức không dám tiếp tục tức giận, hạ giọng nói: “Phu nhân, có gì cứ từ từ nói chuyện, đánh người là không đúng.”
Diệp phu nhân oán giận trừng mắt, chỉ về phía Tần Uyển Hề và Diệp Thừa Trạch mà nói: “Đánh người là chuyện không đúng? Thế các ngươi ở tiệc đầy tháng của Phỉ Nhi làm ra chuyện cẩu thả như thế này là đúng sao?”
Vừa lúc nãy bị người ta chỉ trỏ đàm tiếu, thế mà lúc này Hạ phu nhân vẫn có tâm trạng hùa theo: “Đúng thế đấy, Diệp phu nhân còn vừa mới sinh cho ngài một đích trưởng tử, Diệp đại nhân làm vậy, thật sự là không hợp lẽ cho lắm.”
Các vị phu nhân khác đang yên lặng dõi theo cuộc vui cũng gật đầu phụ hoạ, ra rả như giã tỏi, từng tiếng ‘đúng vậy đúng vậy’ vang lên sau lưng!
Diệp Phỉ Nhiên lúc này chỉ cảm thấy nực cười: [Mọi người thích thú quá ha, Hạ phu nhân lúc này đúng là chuyển mình từ “nông nô” sang “ca xướng” rồi.]
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng lòng của cậu, Hạ phu nhân hắng giọng, đ.è x.uố.ng khoé miệng vẫn đang cong lên vì nghe được lời đàm tiếu của nhà người khác, thế nhưng, Diệp gia cùng lắm là cưới thêm một người vợ lẽ, cũng không thể nào vượt qua được cái “nhơ nhuốc” của nhà bà ta.
Hạ phu nhân có chút thất vọng, nhưng mà, thôi cứ để sau lại nói đi!
Diệp phu nhân lạnh lùng nhìn Diệp Thừa Trạch, truy hỏi: “Phu quân muốn giải quyết việc này như thế nào?”
Trong lòng Diệp Thừa Trạch rất khó chịu, ông ta nghĩ tới phủ nhà ai mà không có thiếp thất đầy phủ, chỉ có mỗi Diệp phủ của ông ta, nạp duy nhất mình nàng ta là phu nhân, tới bây giờ hắn chỉ đơn độc vui vẻ cùng với Uyển Hề, nàng ta đã không chịu nổi rồi?
Thế nhưng ở dưới mi mắt của Tô lão thái phi, Diệp Thừa Trạch cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ ấm ức hỏi: “Phu nhân muốn sao thì làm thế đi!”
Diệp phu nhân bình tĩnh quét mắt đánh giá Tần Uyển Hề, lạnh lùng nói: “Vị Tần thị này vốn là biểu muội ở phương xa gặp khó khăn, được ta nhặt về. Vốn dĩ ta thấy nàng ta đáng thương, không nơi quay về, niệm tình cũ thời thuở nhỏ, mới để nàng ta ở lại đây. Ai mà ngờ được thế mà lại nuôi ra một con sói mắt trắng, nàng ta đã qua hai mươi tuổi vẫn còn chưa gả ra ngoài, hoá ra là muốn ngấp nghé phu quân của ta? Rất tốt, Tần Uyển Hề, nếu nhà ngươi đã bất nhân, thì cũng đừng trách ta bất nghĩa. Đã thế, vậy thì nhà ngươi mau cút đi! Diệp gia chúng ta, không nuôi cái loại ti tiện như ngươi.”
Tần Uyển Hề vừa mới nghe tới việc Diệp phu nhân muốn đuổi cổ ả ta đã gấp gáp, tiến đến quỳ trước mặt nàng đau khổ cầu xin: “Tỷ tỷ, là lỗi của muội. Thế nhưng muội… cũng là tại muội không kiềm chế được bản thân, tất cả đều là lỗi của muội, không liên quan đến Thừa lang. Muội nguyện chịu mọi trách phạt từ tỷ, nhưng mà… chỉ mong tỷ đừng đuổi muội ra khỏi phủ. Muội cam tâm tình nguyện làm tiện, làm nô cả đời, sống kiếp chồng chung với tỷ. Uyển Nhi không cần danh phận, không cần được công nhận, chỉ cần tỷ bằng lòng để muội ở lại bên Thừa lang, tỷ có muốn muội làm gì, muội cũng sẵn lòng.”
Diệp phụ nhân cười lạnh: “Hay cho một câu làm tiện, làm nô, suy nghĩ bẩn thỉu đến thế, ta không chịu nổi sự hầu hạ của ngươi!”
Tần Uyển Hề lại nhìn về phía Diệp Thừa Trạch, giữ tư thế quỳ lê tới trước mặt ông ta khóc lớn cầu xin: “Thừa lang, chàng mau giúp thiếp cầu tình với. Thiếp chỉ là không kiềm chế được chính mình, chỉ yêu phải người không nên yêu, có thể cho thiếp thêm một cơ hội nữa được không? Thiếp… thiếp…”
Diệp Phỉ Nhiên gào thét: [Ta không tới để phá hoại gia đình này, ta tới là để gia nhập gia đình này!]
Mọi người nghe thấy tiếng lòng này đều muốn bật cười, nhưng vẫn phải cố nén cười, ở trong hoàn cảnh này nếu có tiếng cười đúng là không quá thích hợp.
Tần Uyển Hề dừng lại ở chữ thiếp một hồi lâu, cũng chưa nói ra được thiếp sẽ như thế nào, chỉ níu chặt lấy chân Diệp Thừa Trạch sống chết không chịu buông tay.
Diệp phụ nhân đã hạ quyết tâm muốn đuổi Tần Uyển Hề ra khỏi đây, lạnh lùng nói: “Năm đó ta tìm cho ngươi bao nhiêu mối hôn sự ngươi cũng không chịu đồng ý, nếu sự việc đã thành ra thế này, ngươi cũng đừng mong ngây ngốc ở trong phủ nữa. Ỷ Thuý, Y Hồng, đi thu dọn hành lý cho biểu tiểu thư… À quên mất, trước kia biểu thiểu thư đơn độc mà đến, làm gì có hành lý gì? Thôi bỏ đi, cứ trực tiếp ném biểu tiểu thư ra khỏi đây là được!”
Tần Uyển Hề cuối cùng không nhịn nổi nữa, vừa khóc vừa gào: “Không! Không được! Tỷ, tỷ không được làm như thế, tỷ không có tư cách để đuổi mẫu thân của thứ trưởng tử Diệp gia ra khỏi phủ! Trong luật Đại Ninh có viết rõ quy định, nếu như vợ lẽ đã có con, vậy thì theo luật không thể do vợ cả hưu thê, mà buộc phải do gia chủ ra quyết định!”
Tuy rằng Diệp phu nhân đã sớm biết rõ chân tướng của sự việc, thế nhưng khi nghe Tần Uyển Hề nhắc đến việc này, nàng vẫn giả vờ kinh hãi nhìn về phía Diệp Thừa Trạch, tức giận hỏi: “Thứ trưởng tử? Phu quân, chàng nói xem đây là chuyện gì nữa?”
Nửa câu sau của Diệp phu nhân cao giọng giận dữ, như kiểu nếu hôm nay Diệp Thừa Trạch không cho nàng một lời giải thích rõ ràng, thì đừng hòng rời khỏi đây.
Những phu nhân đang hóng chuyện xung quanh càng thêm hồ hởi, Hạ phu nhân không nhịn được tự nhéo vào đùi một cái, trong lòng cứ lặp đi lặp lại mấy chữ, mình không nghe lầm chứ, mình không nghe lầm chứ?
Diệp gia thế mà đã có thêm một thứ trưởng tử, ôi, đúng là kinh thiên động địa, đây còn chẳng phải to gấp mấy lần cái chuyện xấu cỏn con của Tích Nhi nhà bà ta sao?
Lạy trời phù hộ, lần này chuyện mà khắp cả cái vòng tròn quyền quý trong kinh thành xào xáo chắc chắn là chuyện của người nhà Diệp gia rồi!
Cảm ơn công đức lớn lao của Diệp gia, Tích Nhi của ta được cứu rồi.
Diệp Thừa Trạch vốn đang trốn tránh ánh mắt, thế nhưng vừa nghĩ tới việc ông ta vừa mới thăng quan lên quan tam phẩm, thế là lại có thêm tự tin: “Chuyện này… Thật ra ta đã sớm muốn nói cho phu nhân biết rồi. Chuyện là năm đó, đứa con trong bụng của Uyển Hề chính là con của ta. Chỉ là ta sợ phu nhân nghĩ ngợi lung tung, nên mới đưa nàng ấy đến Giang Lâm sinh con. Ta vốn nghĩ, năm đó bụng phu nhân vẫn chưa có động tĩnh gì, nên mới…”
Diệp phu nhân tức điên người, trực tiếp tiến lên, giơ tay, gom góp hết sức lực tát vào mặt Diệp Thừa Trạch ba cái tát liên tiếp.
Những cú tát lần này chẳng những in năm đầu ngón tay, mà cả mặt Diệp Thừa Trạch cũng sưng vù lên luôn.
Đương nhiên Diệp Thừa Trạch không cam lòng chịu nhục trước nhiều danh môn quý phụ như thế, vừa mới định đánh trả, thì đã thấy lão thái phi nện mạnh cây quải trượng đầu rồng xuống đất, trầm giọng nói: “Ta xem người nào dám!”
Đây là đồ được vua ban thưởng, bên trên có thể đánh hôn quân, bên dưới có thể trị nịnh thần, đừng nói đến Diệp Thừa Trạch nhỏ bé, cho dù có là dòng nhà quý tộc cũng không dám làm càn trước mặt bà.
Diệp Thừa Trạch lập tức co đầu rụt cổ, không phục: “Từ xưa đến nay đàn ông tam thê tứ thiếp, làm gì có chính thê nào dám nói gì. Sau khi cưới Diệp Hạo Vân làm phu nhân, ta đã từng nhắc qua mấy chữ nạp thiếp lần nào chưa? Ta cùng với Uyển Hề, chẳng qua là tình đầu ý hợp, phu nhân thật sự không dung thứ được cho bọn ta sao?”
Diệp phu nhân tức đến mức bật cười: “Cho nên, ý của chàng là, nếu hôm nay ta không đồng ý chuyện này của chàng và ả, ta ắt phải mang danh đố kỵ có phải không?”
Diệp Thừa Trạch nhìn về phía lão thái phi, lại nhìn về phía Diệp phu nhân, giận dữ nói: “Ta không hề nói như thế!”
Tô lão thái phi thật sự không nhịn được nữa: “Diệp đại nhân, nếu như ngươi đã sớm có người trong lòng, vì sao lại không báo cho phu nhân? Vì sao lặng lẽ sinh con xong không đón về phủ? Ngươi dối gạt phu nhân như thế, rốt cuộc muốn như thế nào?”
Diệp Thừa Trạch không dám phản bác, mà Tần Uyển Hề đang quỳ dưới đất lại không thể tiếp tục kiên nhẫn, nói: “Thưa lão thái phi, không phải đại nhân không đón về phủ, thật ra là đã đón về rồi. Chỉ là, sợ tỷ tỷ tức giận, vốn muốn nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của tỷ tỷ, thế nhưng hiện nay tỷ tỷ cũng đã có cốt nhục thân sinh rồi, sợ là cũng chướng mắt con ta đến báo hiếu tỷ tỷ.”
Diệp phu nhân lại giận dữ: “Hả? Đã đón về phủ? Sao ta không biết?”
Diệp Thừa Trạch cuối cùng không thể tiếp tục giả chết được nữa, đành phải trả lời: “… Chính là Sâm Nhi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, ngay cả những phu nhân cũng không nhịn được thấp giọng nghị luận: “Ta nghe nói Diệp gia có một đứa cháu, từ nhỏ đã được Diệp phu nhân nuôi lớn, hình như gọi là cái gì … Sâm?”
“Diệp Kỳ Sâm, ta đã nói mà, sao lại tốn công phí sức với đứa cháu trai thế, còn cầu cạnh nhà mẹ đẻ Diệp phu nhân nhét vào Quốc tử giám dùi mài kinh sử, hoá ra vì là con ruột của Diệp đại nhân.”
“Vậy… Diệp phu nhân, chẳng phải đã nuôi con cho thiếp thất được bốn năm rồi sao? Chậc chậc chậc, Diệp phu nhân đáng thương quá?”
“Nếu như so sánh, vậy chuyện của thiên kim Hạ gia kia, không thể sánh bằng rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tuy thiên kim Hạ gia đã làm ra chuyện như thế, nhưng vẫn còn rất nhiều cơ hội gả thấp, nhưng Diệp phu nhân, vốn dĩ đã gả thấp, hiện tại còn gặp phải tình cảnh này…”
Tuy mấy lời xầm xì phía sau rất nhỏ, thế nhưng từng câu từng chữ đều đập vào tai Diệp phu nhân, hai mắt nàng đầy lạnh nhạt, nhìn chằm chằm về phía Diệp Thừa Trạch, chỉ đơn thuần xem ông ta muốn nói gì với mình.
Thật ra trái tim nàng từ lâu đã không còn đau nữa, nếu như nàng uống chén trà gừng đường đỏ mà Tần Uyển Hề dâng lên kia thì không biết nàng sẽ xảy ra chuyện gì.
Rồi tới lúc này, Tần Uyển Hề sẽ sớm được Diệp Thừa Trạch nạp vào phủ, lại theo chân Diệp Kỳ Sâm ngày càng bộc lộ tài năng mà được nâng lên làm chính thất.
Diệp phu nhân cười lạnh: “Tốt, rất tốt, Diệp Kỳ Sâm đúng không?”
Lúc này Diệp Thừa Trạch thật sự chột dạ, ông ta làm ra nhiều trò hề như vậy, nhưng trước mặt các quý nữ trong kinh thành, ông ta thật sự không dám thừa nhận. Bây giờ ông ta chỉ mong có thể hoà hoãn lại việc này, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Diệp gia, ông ta muốn đóng cửa tự xử lý.
Ông ta tiến lên nói nhỏ với Diệp phu nhân: “Phu nhân, chuyên lần này… Thật ra, chuyện lần này là do ta có lỗi trước. Thế nhưng, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của nhà chúng ta, có người ngoài ở đây làm vậy cũng không hay. Phu nhân xem, hay là chúng ta sắp xếp cho khách quý đi dùng thiện trước, đợi tiệc đầy tháng của Phỉ Nhi kết thúc xong xuôi thì chúng ta lại xử lý chuyện này sau?”
Thật ra Diệp phu nhân cố ý mang theo nhiều quý nữ trong kinh thành đến để chọc phá chuyện này mà, đến lúc này, mục đích của nàng cũng đã hoàn thành xong.
Nàng muốn xé to chuyện này ra, cũng là vì làm bước đệm, chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của nàng.
Diệp phu nhân giả vờ như đang đấu tranh nội tâm dữ dội, nàng đắn đo hồi lâu, cuối cùng mới quay người nhận lỗi với các quý nữ: “Việc ngày hôm nay là lỗi lầm của Diệp gia, là do Diệp gia ta chiêu đãi không chu toàn, đợi ngày khác ta nhất định sẽ tới cửa nhận lỗi với các vị.”
Mấy phu nhân nghe ngóng chuyện xấu đang hăng say, vừa nghe thấy Diệp phu nhân muốn “đuổi” các nàng đi, ngay lập tức cảm thấy hơi thất vọng.
Thế nhưng cũng không sao, hôm nay hóng thế đủ rồi, có thể hóng được tận hai chuyện đàm tiếu kinh thiên động địa, các phu nhân bây giờ cũng chỉ có thể ngượng ngùng trở về, tiếp tục thưởng thức các tiết mục ở ngự hoa viên.
Nhưng đã đến giờ này rồi, còn ai có tâm tình thưởng thức gì nữa, bọn họ tụm năm tụm ba lại, tất cả đều đang thảo luận chuyện xấu lúc nãy của Diệp gia.
Diệp Phỉ Nhiên lại mệt, sau khi cậu uống một bình sữa to thì ngáp dài, nằm gọn trong lòng mẫu thân, chậm rãi chìm vào giấc mộng đẹp.
Sau khi Diệp phu nhân đuổi những người vô can đến chuyện này đi, để cho Y Hồng và Ỷ Thúy đi đóng cửa viện của Tần Uyển Hề, tỏ rõ suy nghĩ của nàng. Nếu như không giải quyết xong chuyện này, đừng mong rời khỏi đây.
Mà lúc này thứ làm Diệp Thừa Trạch kiêng kị chính là, Tô lão thái phi vẫn chưa rời đi, Lạc Thân Vương và Tô phu nhân cũng ở lại.
Tô lão thái phi lạnh lùng ngồi xuống ghế chủ vị, mở miệng nói: “Đây là chuyện riêng của Diệp gia các ngươi, ta cũng không tiện chen vào, nhưng ta thân là cô mẫu của Vân Nhi, chúng ta ở đây đều là người nhà mẹ đẻ của nàng. Việc hôm nay, nếu như không xử lý tốt, cái danh Tô gia này chúng ta còn giữ lại làm gì.”
Lại là cảm giác bị người bày bố, chịu đắn đo dày vò, Diệp Thừa Trạch thật sự không chịu nổi nữa. Thế nhưng, người trước mặt ông ta là Tô lão thái phi, đến cả Hoàng thượng còn phải tôn kính vị này vài phần, ông ta hiện tại chỉ là một chức quan tam phẩm quèn, làm sao dám l.ỗ m.ãng, chỉ có thể cung kính dạ thưa: “Thưa vâng, thái phi nương nương lượng thứ, hạ quan chắc chắn sẽ cho Vân Nhi một lời giải thích công bằng.”