Khóe môi Diệp phu nhân giật giật, trong lòng nghĩ thằng nhóc thối này ăn dưa của mẫu thân cưng mà vui quá ha.
Tuy nhiên, so với lần đầu nghe được tiếng lòng của con trai, thì bây giờ Diệp phu nhân có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vốn dĩ nàng cũng đã thờ ơ với chuyện tình cảm từ lâu rồi.
Khi Diệp Thừa Trạch nhất quyết theo đuổi nàng, nàng cũng chỉ thấy hắn là người có phép tắc và nhã nhặn, không giống những ăn chơi trác táng trong kinh thành chỉ thích nàng vì thân phận là con gái của đại tướng quân.
Mặc dù, nàng đồng ý lời theo đuổi của Diệp Thừa Trạch, nhưng nàng vẫn luôn lạnh nhạt, xa cách và vẫn luôn đoan trang dè dặt.
Ngay cả khi mối quan hệ đang trong thời kỳ tốt đẹp nhất, nàng cũng chỉ nói chuyện về phong cảnh nơi chiến trường và phong tục ở những nơi xa xôi với hắn.
Cho nên lúc sự việc này xảy ra, Diệp phu nhân cũng không quá đau lòng, nàng chỉ cảm thấy có chút lạnh lẽo mà thôi.
Cho dù là trái tim này sắt đá, nhưng cũng không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Nàng quay đầu sang nhìn lão thái phi cười cười, nói: "Cô mẫu, chi bằng tối nay người đừng trở về Lạc Vương phủ nữa, người ở lại đây với ta một đêm có được không?"
Trong lòng Tô lão thái phi hiểu rõ, những ngày này trong nhà nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì Vân Nhi cũng sẽ không báo cho bà một chút tin tức nào.
Bà cũng hiếm khi tới đây một chuyến, liền gật đầu: "Vậy thì ta tất nhiên sẽ ở lại một đêm, chúng ta đã lâu không gặp, như vậy có vẻ không được thân thiết cho lắm.”
Y Hồng cùng Ỷ Thúy lúc này cũng đi tới bẩm báo: "Phu nhân, đường hội* đã chuẩn bị xong rồi, các vị phu nhân cũng đã đến ngồi vào vị trí, bây giờ người và lão thái phi có thể đi qua đó ạ.”
*Đường hội: biểu diễn tại nhà
Diệp Phỉ Nhiên vểnh tai lên nghe, vừa nghe là có đường hội, lúc này cậu mới bắt đầu hưng phấn: [A a a còn có cả đường hội nữa, mình còn chưa xem đường hội bao giờ đâu, muốn đi theo hóng hớt!]
Diệp phu nhân nghe được suy nghĩ nhỏ đó của cậu, nàng bất đắc dĩ đứng dậy đi vào phòng bế cậu lên: "Con đã ngủ cả buổi chiều rồi, không bằng con và mẫu thân cùng nhau đi xem đường hội nhé!"
Diệp Phỉ Nhiên trong lòng thầm mừng rỡ: [Tuyệt! Mẫu thân vạn tuế, trên đời này chỉ có người là tốt với ta nhất, người chính là bảo vật của ta.]
Các vị phu nhân, tiểu thư danh giá trong kinh thành lúc này đều đã ngồi trước sân khấu, chỉ còn chờ lão thái phi tới sẽ bắt đầu xem kịch.
Hôm nay các nàng đến đây, tuy khó thì thầm to nhỏ, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn vì được ăn dưa.
Chỉ riêng có hai vị nhất phẩm phu nhân thấp giọng trò chuyện với nhau, trong đó phu nhân của thái sư tỏ vẻ nuối tiếc đối với thiên kim Hạ gia: "Đứa nhỏ này là ta tự mình nhìn nó từ nhỏ đến lớn, trừ cái tính bướng bỉnh ra thì cũng không có tật xấu gì khác. Trách thì chỉ có thể trách tiểu tử ở Nam Cung gia kia, giả mạo văn thơ của người khác đi lừa gạt Hạ tiểu thư, quả thật không nên.”
Phu nhân Thừa tướng nghe xong lời này, cũng phụ họa nói theo một câu: "Quả thật, chỉ là con gái thì cần phải giữ lấy lễ nghi, nếu không giữ lấy lễ nghĩa mà làm ra chuyện sai trái, như vậy chẳng khác gì tự hủy hoại lấy cuộc đời mình.”
Diệp Phỉ Nhiên vừa vặn nghe được những lời này, cậu kịch liệt phản đối, ở trong lòng luôn miệng phản bác: [Gì, rõ ràng đây là lỗi của Nam Cung Cường, cổ đại quá hà khắc với phái nữ. Hạ tiểu thư quả là có sai, nhưng nàng ta sai ở chỗ là đã nhìn lầm người, tin nhầm người. Chỉ mới yêu đương thôi mà đã bị đánh giá như thế, chuyện này quá là không công bằng với phái nữ mà.]
Nghe được những suy nghĩ như này, trong nháy mắt, Diệp phu nhân liền thay đổi cái nhìn đối với đứa con trai này. Ở thời đại này không cho phép đàn bà được phạm phải sai lầm, đàn ông có thể lấy tam thê tứ thiếp, có thể cưới vợ hoặc nuôi ngoại thất, thế nhưng lại không cho phép bên nữ nảy sinh tình cảm với bên nam, họ chỉ có thể nghe theo lời sắp đặt của cha mẹ.
Lớn lên trong hoàn cảnh như thế này, nàng không cảm thấy gì, nhưng sau khi nghe những lời nói của con trai ngày hôm nay, nó dường như đã khiến nàng tỉnh ngộ, điều này quả thực rất không công bằng.
Các vị phu nhân, tiểu thư thấy Tô lão thái phi đến liền im lặng.
Theo lý mà nói, nếu một vị đích tử của quan viên tam phẩm đầy tháng, thì sẽ không có nhiều vị nhất phẩm, nhị phẩm phu nhân đến chúc mừng như vậy.
Ai bảo Tô lão tướng quân của Tô gia vẫn giữ được uy nghiêm, lại còn có Tô lão thái phi ở đằng kia chống đỡ, tất cả bọn họ đều là nể mặt người của Tô gia mà đến.
Lão thái phi cầm lấy danh sách kịch, khó xử nói: "Ta đã lâu rồi không đi nghe diễn kịch, mọi người có gì muốn nghe không?"
Bên cạnh đó có một vị phu nhân đề nghị: "Chi bằng chúng ta chọn một khúc "Đại Tây Sương" đi?”
“Tây sương ký " còn có tên là "Oanh Oanh truyện", đó là câu chuyện tình yêu giữa một chàng thư sinh nghèo và thiên kim danh giá ở thời cổ đại.
Diệp Phỉ Nhiên cười nhạo một tiếng: [Chuyện vừa rồi của Hạ tiểu thư không làm cho các người nhớ lâu có đúng không? Loại thoại bản này vốn đều do nam nhân viết, cơ bản đều là ý dâm của bản thân khi bị thiên kim nhà giàu từ chối gả. Hắn có từng nghĩ đến danh dự của tiểu thư Oanh Oanh không? Nói trắng ra, hắn chính là một tên ích kỷ, muốn trèo cao vào nhà giàu mà thôi.]
Tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được những suy nghĩ này, đặc biệt là Tô lão thái phi và Diệp phu nhân là những người nghe rõ ràng nhất.
Lập tức Tô lão thái phi cười nói: “‘Đại tây sương’ hay để lúc khác xem, bây giờ chúng ta hãy xem một khúc ‘Mục Quế Anh’ đi!"
Quyển sách này tuy rằng được viết theo yếu tố hư cấu, nhưng tác giả lại lười không muốn thêm những chi tiết mới mẻ khác, coi triều Đại Ninh giống giai đoạn lịch sử triều nhà Minh.
Cho nên những thứ trước thời nhà Minh, triều Đại Ninh đều có hết.
Theo tiếng chiêng trống vang lên, Mục Quế Anh khoác một thân trang phục oai hùng, đi lên sân khấu.
Đao Mã Đán trên người mặc những bộ quần áo sặc sỡ, diễn một màn múa thương đẹp mắt khiến cho Diệp phu nhân và Tô lão thái phi đều mê mẩn ngắm nhìn.
Cả hai người đều là con gái của các vị tướng quân, thời còn là thiếu nữ, họ cũng từng đi theo phụ thân và các vị huynh trưởng ra chiến trường.
Một người được tuyển vào cung để gả cho đại tướng, người còn lại thì phải chấp nhận quy tắc cuối cùng cùng của một người con gái, gả làm vợ người ta, điều này quả thực khiến cho người khác cảm thấy đáng tiếc.
Trên đài, Đao Mã Đán liên tục lộn nhào mười mấy vòng, Tô lão thái phi cùng Diệp phu nhân hò reo: "Hay! Hay lắm!’’
Các vị phu nhân cũng nhìn đến mê mẩn, thi nhau thảo luận: "Ngươi nói xem vì sao nữ tử Dương môn lại có thể mạnh hơn nữ tử bình thường nhiều như vậy chứ? Các nàng ấy có thể ra chiến trường, có thể giết địch, còn có thể khiến quân Kim vừa nghe tin đã sợ mất mật. Dựa vào cái gì mà chúng ta lại bị giam giữ ở hậu trạch chứ?"
Phu nhân Thừa tướng khẽ mỉm cười: "Ai nói chỉ có nữ tử Dương môn mới như thế? Các ngươi đã quên rằng lão thái phi của chúng ta năm đó cũng một mình trấn thủ Ngũ Cô Nương Quan đấy sao? Đây chính là chuyện ngay cả Thái thượng hoàng nhắc tới cũng phải tấm tắc khen thưởng.”
Ngũ Cô Nương Quan sở dĩ được gọi là Ngũ Cô Nương Quan cũng chính là bởi vì Tô lão thái phi mang theo bốn người thị nữ ngăn lại vạn binh mã ở phía trước, dùng kế sách cho đại quân tranh thủ trọn vẹn nửa canh giờ, còn đánh cho đại tướng của quân địch kêu cha gọi mẹ.
Lúc trước Thái Thượng Hoàng chọn Tô lão thái phi vào cung, không chỉ muốn lấy lòng Tô đại tướng quân, mà còn muốn tìm một người đáng tin cậy để quản lý hậu cung cho hắn.
Rốt cuộc thì Tô lão thái phi cũng làm được, bà không chỉ giúp Thái tử do Thái thượng hoàng sắc phong nâng cao địa vị, về sau bà cũng mai danh ẩn tích lui về ở ẩn, có thể nói đạo đức của bà rất tốt.
Lúc bà lui về ở ẩn thì quyền lực vẫn còn rất nghiêm minh, nhưng đến hiện tại thì đã bị vẩn đục.
Trong khi mọi người đều đang hăng say xem kịch, đột nhiên một nha hoàn vội vã chạy tới hồi báo: "Phu nhân, Hộ bộ Thượng thư đại nhân có việc gấp tìm lão gia, nô tỳ đi tìm ở nhiều viện rồi nhưng đều không tìm thấy, người có biết lão gia đang ở nơi nào không ạ?"
Diệp phu nhân khẽ nhếch môi cười, tiếng lòng của con trai cưng lúc này cũng truyền đến: [Ồ, trò hay thật sự sắp bắt đầu!]
Tô lão thái phi giả vờ tức giận cùng tiếng chiêng trống, nói: "Vớ vẩn, chuyện lớn như vậy, ở tiền viện có một đống người, vậy mà lại không thấy bóng dáng của hắn!"
Diệp phu nhân nhỏ giọng an ủi bà: "Cô mẫu, người đừng tức giận. Y Hồng Ỷ Thúy, các ngươi mau đi tìm lão gia đi, đừng để Thượng thư đại nhân phải chờ lâu.”
Y Hồng và Ỷ Thúy dẫn người hầu đi tìm, Diệp Phỉ Nhiên lại bắt đầu tò mò tìm dưa ăn: [Oa, thủ đoạn của biểu muội cao tay đấy, hóa ra là cha tồi đã uống phải một chén xuân dược của ả ta rót cho, hiện giờ đã ở trong phòng ả được nửa canh giờ. Chậc, bộ không sợ tinh tẫn nhân vong hả.]
Nghe xong những lời này, trong lòng Diệp phu nhân liền cảm thấy có chút buồn nôn, Tần Uyển Hề ơi Tần Uyển Hề, ngươi còn biết cái gì gọi là liêm sỉ hay không?
Đáng hận nhất chính là Diệp Thừa Trạch, trong lòng ông còn không rõ hôm nay là ngày gì hay sao?
Biết rõ Tần Uyển Hề có lòng gây rối, nhưng ông ta lại không quản được nửa thân dư.ới của mình. Nàng liền mượn một câu nói của Lạc Thân Vương: “Người như thế nên cắt đi mới có thể thành thật!”
Diệp Phỉ Nhiên còn đang ăn dưa: [Nào có Hộ bộ thượng thư nào đến tìm? Chẳng phải Hộ bộ thượng thư đang uống rượu cùng Lạc Thân Vương đó sao. Nha hoàn đó lừa người, chính là để người cho người hầu đi tìm hắn, sau đó sẽ phát hiện chân tướng sự việc của bọn họ.]
Diệp phu nhân không sốt ruột, nhưng nếu nàng ấy không sốt ruột, tự nhiên sẽ có người khác sốt ruột thay nàng.
Đúng như Diệp phu nhân dự đoán, Tần Uyển Hề thật sự gấp đến mức không chịu được nữa, ả ta nóng lòng chờ đợi nhưng lại không thấy Diệp phu nhân đến đây.
Ả ta đã ở lại với Diệp Thừa Trạch được một canh giờ rồi, nếu như còn ở lại thêm nữa, chỉ sợ là Diệp Thừa Trạch cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ với ả ta
.
Nhìn chén trà sâm đang dần nguội đi, Tần Uyển Hề rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, rót thêm cho Diệp Thừa Trạch một chén.
Diệp Thừa Trạch cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hôm nay ông ta hơi khác mọi khi, sao hôm nay ông ta cứ thấy mình sung sức làm sao?
Ông ta thật sự không biết rằng loại thuốc kia thật sự khiến ông ta sung như sói như hổ, lại đổi lấy tiêu hao cơ thể vì đại giới.
Y Hồng cùng với Ỷ Thúy lại làm bộ làm tịch tìm kiếm ông ta cả nửa canh giờ, mãi đến khi phu nhân sai người đưa tin tức cho các nàng, thì Y Hồng và Ỷ Thúy mới bắt đầu gióng trống khua chiêng chạy vào trong đường hội, vẻ mặt nôn nóng quỳ xuống trước mặt Diệp phu nhân.
Vẻ mặt của Diệp phu nhân không chút hoang mang, hỏi: "Trước mặt nhiều vị quý nhân như vậy, hai người các ngươi hốt hoảng như vậy thì còn thể thống gì nữa?"
Y Hồng lo lắng nói: "Phu...... phu nhân, chuyện...... chuyện không hay rồi......”
Diệp phu nhân tức giận: "Câm miệng, hôm nay là ngày đại hỉ, có chuyện lớn gì mà lại không hay chứ? Các ngươi không được nói lời xui xẻo như thế.”
Nhìn thấy vẻ mặt Y Hồng sắp khóc, Diệp phu nhân lại quay sang nhìn Ỷ Thúy: "Ỷ Thúy, ngươi nói rõ xem, nha đầu chết tiệt vô dụng.”
Ỷ Thúy nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, nàng ta chỉ tức giận giậm chân: "Lão gia vào viện của biểu tiểu thư đã được gần một canh giờ, cửa phòng biểu tiểu thư lại luôn đóng chặt, một canh giờ này lão gia quả thật chưa rời khỏi đó.”
Nghe Ỷ Thúy nói xong, các vị phu nhân lại tái xanh mặt mày, giống như sói đói nhìn thấy thịt.
Diệp phu nhân thì đột nhiên đứng dậy, hỏi: "Cái gì, sao lại có chuyện này?"
Hạ phu nhân vừa rồi còn chăm sóc con gái, lúc này cũng đã chạy tới đây để góp vui, nội tâm bà ta cười lạnh. Bà ta nghĩ thầm, hôm nay các ngươi muốn xem trò cười của ta, nhưng hôm nay ta muốn xem xem, trò cười của ai xấu hổ hơn.
Các vị phu nhân còn lại đều là những người thích hóng chuyện, nghĩ thầm trong vòng một ngày lại xuất hiện tận hai vở kịch, lần này tới Diệp gia thật sự là sự lựa chọn đúng đắn!
Diệp phu nhân cũng không để ý ánh mắt của mọi người, nàng trực tiếp đứng dậy đi đến viện của Tần Uyển Hề.
Cơ hội hóng hớt hiếm có, các vị phu nhân làm sao có thể bỏ qua được, chính vì thế, một đám người lần lượt cùng nhau đi tới.
Có lẽ Tần Uyển Hề sẽ không nghĩ tới trường hợp Diệp phu nhân lại có thể làm ra chuyện như vậy, nàng lại dám mang theo một nhóm hơn hai mươi vị phu nhân và tiểu thư trong kinh thành đi bắt gian tại viện của ả ta.
Cửa phòng của ả bị chính Lạc Thân Vương đá văng, Tần Uyển Hề nhìn thấy nhiều người đến như vậy, sắc mặt tái mét, dù sao thì lúc này cả ả ta và Diệp Thừa Trạch đều trông rất khó coi.
Trông khó coi nhất là Diệp Thừa Trạch, lúc nãy ả ta không nắm chắc liều lượng của thuốc, cho hơi quá liều, cho nên bây giờ Diệp Thừa Trạch tựa sát vào người ả ta như một con chó đực đ.ộng d.ục.
Biểu cảm trên mặt Lạc Thân Vương vô cùng đặc sắc, nghĩ thầm hôm nay mình có duyên với việc đạp cửa đúng không?
Diệp phu nhân diễn trò đến cùng, trước mặt các vị phu nhân và tiểu thư, đi thẳng tới trước mặt Tần Uyển Hề, giơ tay tát cho ả ta một bạt tai thật mạnh.
Chát, mặt Tần Uyển Hề bị đánh đau đến nỗi nổ đom đóm mắt.