Hai thúc cháu nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, bốn mắt nhìn nhau, hai người muốn hỏi nhưng lại không biết vì sao không hỏi ra miệng được.
Nhưng đều tò mò nhìn về phía Diệp Phỉ Nhiên đang nằm trong lòng Diệp phu nhân, Lạc Thân Vương tò mò hỏi: "Biểu tỷ, cháu ngoại ta thật sự là đáng yêu trắng trẻo, nhất định có chỗ nào hơn người nhỉ?"
Diệp phu nhân không muốn gạt người trong nhà, nhẹ giọng cười nói: "Không phải Vương gia đã biết sao?"
Trong mắt hai thúc cháu đầy háo hức tìm ra điều mới lạ, nhất là Tô Dư Lan, trong nhà đã lâu không có trẻ con nhỏ như vậy, y nhịn không được, hỏi: "Cô mẫu, có thể cho ta ôm Tiểu Phỉ Nhiên không?"
Diệp Phỉ Nhiên nhìn hết người này đến người kia, chỉ cảm thấy thân thích nhà mình ai cũng anh tuấn đẹp trai.
Lạc Thân Vương tất nhiên không cần phải nói, người đẹp vì lụa, mặc cẩm y hoa phục vào càng tôn lên vẻ anh vũ bất phàm của Lạc Thân Vương.
Biểu ca Dư Lan cũng vậy, tuy y không cao bằng Lạc Thân Vương, nhưng lại có khí chất thư sinh khó có thể gọi tên, làm cho người ta nhìn mà thoải mái.
Nghĩ đến kết cục của biểu ca Dư Lan, trong lòng Diệp Phỉ Nhiên lại thở dài.
Tô Dư Lan vừa thầm nghĩ đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ sao lại đa sầu đa cảm như vậy, đã nghe Diệp Phỉ Nhiên bới ra dưa của Đại biểu ca: [Đại biểu ca Tô Dư Lan, bởi vì bị Nam Cung Cường uy hiếp, không thể không ngầm chấp nhận chuyện bị gã đạo văn này. Trong kỳ thi đình, Nam Cung Cường dùng tác phẩm đạo thành công đạt được sự ưu ái của Hoàng thượng, được hạng nhất thi Đình. Mà Tô Dư Lan thì bởi vì văn chương bị đạo, cũng không chuẩn bị hai bài văn cho nên không thể trả lời vấn đề của Hoàng thượng, chọc giận long nhan, bị xóa tên trên bảng tiến sĩ...]
Nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, Tô Dư Lan cả kinh, nghĩ thầm tại sao lại như thế, chuyện biểu đệ nói không phải là sự thật đó chứ?
Bởi vì Tô Dư Lan là chủ dưa, cho nên tiếng lòng này y nghe rõ ràng nhất.
Trước mắt, vào kỳ thi Đình sắp tới, y cũng xác thực vừa mới viết ra một bài văn trị thế tự nhận là thập phần hoàn mỹ, nhưng trước mắt chưa hoàn thành, còn thiếu một chút.
Trước đó vài ngày Nam Cung Cường còn hỏi y, có tác phẩm hay nào có thể cho gã đọc thử một chút không, gã còn hứa hẹn, chờ khi hoàn thành nhất định sẽ lấy ra thảo luận cùng y.
Nhưng nếu như Nam Cung Cường mang theo tâm tư như vậy, vậy y phải suy xét mới được.
Tô Dư Lan thiên tính ôn hòa, không phải loại người sẽ tính toán thiệt hơn, Diệp Phỉ Nhiên nhìn thấy kết cục của y, nhịn không được nghĩ ra chủ ý thay y: [Theo ta thấy, ngươi nên viết một bài văn phạm húy cho gã xem. Để gã tùy tiện chép, chép ra hậu quả cũng để gã tự gánh chịu.]
Nghe giọng nói này, Tô Dư Lan không khỏi bật cười, trong lòng lúc này cũng có ý định của riêng mình.
Diệp Phỉ Nhiên còn đang lẩm bẩm: [Chỉ là đại biểu ca của ta rồng phượng trong loài người, làm sao lại trở thành bạn bè với loại người như Nam Cung Cường?]
Tô Dư Lan kỳ thật cũng rất bất đắc dĩ, Tô gia cùng Nam Cung gia vốn không có giao tình, chỉ là Tô tướng quân năm xưa phòng thủ biên giới nơi Nam Cương, quân lương gì gì đó tất cả đều do Binh bộ xử lý.
Nam Cung gia cũng là một đại gia tộc, Binh bộ thượng thư là ông ngoại ruột của Nam Cung Cường, cha của Nam Cung Cường lại là Binh bộ thị lang.
Tô Dư Lan và Nam Cung gia giữ gìn mối quan hệ, cũng là vì muốn quân lương có thể thuận lợi một chút.
Lần này Tô tướng quân đến Tây Nam tiêu diệt thổ phỉ, tiếp tế cũng là do Nam Cung gia phụ trách, hai người thật sự không tiện trở mặt.
Diệp Phỉ Nhiên cũng ăn quả dưa này: [Khó trách, hóa ra Nam Cung gia vẫn luôn ăn chặn quân lương của Tô gia. Mấy vạn đại quân vừa động, lương thảo quân lương này sẽ di chuyển theo, mà hết thảy cũng phải kết nối với Nam Cung gia. Ôi, cữu cữu thật đúng là không dễ dàng. Nhưng Đại biểu ca cũng không thể vì vậy mà bị Nam Cung gia quản chế, chắc hẳn lúc ấy nhất định có ẩn tình gì đó, mới có thể khiến cho Đại biểu ca lựa chọn như vậy!]
Tô Dư Lan cũng suy nghĩ nhiều hơn, nếu biểu đệ đã nói như vậy, thế thì gần đây Tô gia nhất định sẽ có thay đổi gì đó.
Diệp Phỉ Nhiên hồn nhiên không biết, ngáp một cái, lại nhét ngón tay cái vào miệng m.út ch.ùn ch.ụt, rất nhanh lại bị ép offline.
Diệp phu nhân nhìn mà cười không ngừng, nghĩ thầm ngươi vừa mới đầy tháng, đã lo lắng nhiều như vậy, thể lực chống đỡ hết nổi chứ gì?
Sau một trận binh hoang mã loạn ở hậu hoa viên, Hạ tiểu thư được an trí đến sương phòng nghỉ ngơi, Nam Cung Cường thì bị tùy tùng của Lạc Thân Vương tự mình áp giải trở về Nam Cung gia.
Nam Cung Cường đạo đức cá nhân có thiếu khuyết, tuy rằng không trái pháp luật, nhưng nếu tra cứu kỹ càng là có thể nhốt một thời gian.
Chỉ là khoa cử cổ đại cực kỳ không dễ dàng, trừ phi là chọc giận long nhan, do hoàng đế tự mình bãi miễn công danh, nếu không gã vẫn có tư cách tham gia kỳ thi Đình.
Chuyện này đối với giới quý tộc kinh thành mà nói, cũng chỉ là đề tài khôi hài để trà dư tửu hậu. Người duy nhất bị thương tổn cũng chỉ có Hạ tiểu thư, từ nay về sau chỉ sợ nàng khó nghị thân, phương án duy nhất có thể lựa chọn chắc cũng chỉ còn tuyển chồng ở rể.
Nhưng có thể thoát khỏi một tên cặn bã như Nam Cung Cường, cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Dù sao trong nguyên tác, sau khi Nam Cung Cường đắc thế cũng không cưới Hạ Tích Nhiễm vào cửa mà chỉ coi nàng như ngoại thất nuôi ở bên ngoài, càng khiến hai mẹ con họ nhận hết tủi nhục.
Hạ Tích Nhiễm mang danh nghĩa vợ lẽ của Lạc Thân Vương, danh bất chính ngôn bất thuận, cũng cắt đứt liên lạc với Hạ Hầu gia, chỉ có mẫu thân thỉnh thoảng tiếp tế một chút, cuộc sống có thể nói là khổ không thể tả.
Kết cục hôm nay, đối với nàng mà nói chưa hẳn là chuyện xấu.
Diệp Phỉ Nhiên ăn đủ một quả dưa lớn, nhận năm mươi đồng dưa vào sổ, sau khi tỉnh ngủ lại bị một chuyện vui lớn đánh thức.
Bởi vì kệ hàng lại mở ra một vật phẩm mới, là đạo cụ có công năng giải độc, giải độc đan. Nhìn qua có vẻ như rất hữu dụng.
Cậu nghiên cứu một chút công năng của vật này, bên trên ghi chú là: Có thể giải trừ tất cả độc tố, ngoại trừ độc tố trí mạng.
Thân ở hậu trạch đại gia tộc ngươi lừa ta gạt, thứ này quả thật là phòng trước khỏi họa.
Lúc này trong phòng không có ai, mẫu thân đang ở gian ngoài nói chuyện với Tô lão thái phi, thảo luận chuyện vừa rồi. Sau khi uống sữa tai thính mắt tinh, có thể nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ.
Tô lão thái phi nói: "Nếu không phải biết được chuyện này ở chỗ ngươi, Đường Nhi đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi."
Diệp phu nhân thở dài: "Ta cũng không nghĩ Hạ tiểu thư này lại kinh thiên động địa như thế, trách cũng chỉ trách lãng tử Nam Cung gia kia, cũng quá vô trách nhiệm!"
Tô lão thái phi gật đầu: "Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Hạ gia tiểu thư, công tử Nam Cung gia sai ở chỗ không nên đạo văn thơ của Lan Nhi đi trêu chọc người khác. Chỉ là, Nam Cung gia cũng là thế gia đại tộc, lại có dây mơ rễ má với hoàng hậu. Kính quốc công phủ hiện giờ quyền khuynh triều chính, mà ta lại vì tránh hiềm nghi, cố ý không cho Đường Nhi nhậm chức trong triều. Chỉ sợ đến cuối cùng, chuyện này cũng chẳng thể giải quyết được."
Diệp phu nhân trầm tư một lát, mở miệng nói: "Chuyện trong triều, ta không dám vọng nghị. Nhưng Kính Quốc Công phủ, quả thật có chút quá đáng. Lấy quân lương làm ví dụ, ca ca vì triều đình bôn tẩu khắp nơi trừ loạn, có nhiều lần đều là bởi vì quân lương tiếp tế không kịp thời đuổi tới, thiếu chút nữa làm cho các tướng sĩ uổng phí tính mạng. Bề ngoài là Nam Cung thế gia, trên thực tế có ai mà không biết, sau lưng có Kính Quốc Công phủ đang gây sự đâu? Bọn họ kiêng kỵ phụ thân ta, nhưng phụ thân đã qua đời. Hiện giờ ca ca cũng chỉ là một võ tướng tam phẩm, chẳng lẽ bọn họ còn muốn Tô gia ta diệt môn hay sao?"
Tô lão thái phi che miệng Diệp phu nhân, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận vách tường có tai, có một số việc, hai chúng ta hiểu rõ trong lòng là tốt rồi. Vốn ta không muốn để cho Hoàng thượng khó xử. Ở trong triều bảo Đường Nhi liên tục lùi, hiện giờ chỉ làm một Vương gia nhàn tản. Nếu bọn họ lại hùng hổ dọa người, ta cũng có thể không khách khí. Người bọn họ sợ cũng là quân cũ của Tô gia. Trước kia đi theo đại ca đông chinh tây thảo, hiện giờ đều là đại tướng dũng mạnh thiện chiến. Chỉ cần Tô gia nhi lang ta vung tay hô một tiếng, bọn họ ai dám không nghe lệnh? Tô gia ta chưa bao giờ có phản tâm, ngược lại là bị người có tâm lợi dụng. Lòng người thật đáng sợ! Sợ là bọn họ sẽ không bởi vì Tô gia chúng ta biết lễ nghĩa mà để cho chúng ta sống những ngày tháng bình yên."
Diệp Phỉ Nhiên nghe được tất cả những điều này, cũng coi như hiểu rõ mạch truyện về nhà họ Tô.
Thì ra Tô đại tướng quân bị người vu hãm công cao lấn chủ, cố ý chèn ép Tô gia đến nay, đầu sỏ gây ra tội ác này chính là phủ Kính Quốc Công của gia tộc Hoàng hậu.
Kính quốc công Vương thị, đây chính là gia tộc trợ lực cho nam nhiều nhất!
Hơn nữa Kính Quốc Công có một cô cháu gái ái mộ nam chủ như si như say, cả ngày chọc cho Tứ hoàng tử ghen tuông vô cùng.
Lúc đọc truyện, bình luận phía dưới toàn là mấy lời khen kiểu Tứ hoàng tử ghen thật đáng yêu, thụ lớn tuổi đỉnh cấp - Tứ hoàng tử Tiêu Hằng!
Diệp Phỉ Nhiên lại thấy dù thế nào cũng không thích hợp, nam chính nam nữ đều thông đồng thì không nói làm gì, bên này đùa bỡn cháu gái ruột Kính Quốc Công, bên kia lại nói lời yêu với Tứ hoàng tử, rồi lại nuôi một mỹ nhân ngoại thất khuynh quốc khuynh thành nối dõi tông đường cho mình.
Chuyện tốt toàn rơi xuống đầu ngươi, sảng văn có sảng hơn nữa cũng không thể sảng như vậy chứ?
Đương nhiên, lúc này Diệp Phỉ Nhiên chỉ muốn làm một thằng nhóc đủ tư cách, nằm ăn dưa và uống sữa là hai điều quan trọng nhất với cậu.
Nói xong cậu lại đổi cho mình một bình sữa bột, sức ăn của con nít đầy tháng tăng nhiều, cần uống trọn vẹn bốn bình sữa.
Hôm nay Diệp gia vì kiếm đủ mặt mũi, tổ chức tiệc đầy tháng của Diệp Phỉ Nhiên vô cùng náo nhiệt, Diệp phu nhân vui vẻ, biểu muội Tần Uyển Hề lại trốn ở trong phòng hờn dỗi.
Buổi tối còn có một buổi tiệc tối, Tần Uyển Hề bèn lấy cớ không khỏe trở về viện của mình.
Diệp Thừa Trạch đau lòng mỹ nhân, lặng lẽ thoát thân đi thăm ả.
Thấy nàng ta ở trong phòng rơi lệ, ông ta dịu dàng dỗ dành: "Tiểu mỹ nhân của ta ơi, sao nàng lại khóc rồi?"
Tần Uyển Hề quay lưng lại, như oán như giận nói: "Không có gì, ta chỉ khóc bản thân vô dụng, khóc bản thân không có gia thế như tỷ tỷ, cũng khóc bản thân không thể cho Sâm Nhi một bữa tiệc đầy tháng nở mày nở mặt."
Diệp Thừa Trạch ôm lấy nàng ta từ sau lưng, khẽ cười: "Ta còn tưởng gì, hóa ra là vì chuyện này. Sâm Nhi của chúng ta không giống vậy, nó mới sáu tuổi đã nổi danh khắp kinh thành, người người khen ngợi. Tương lai sẽ đi trên con đường làm quan, cần gì để ý những lợi lộc nhỏ trước mắt này?"
Tần Uyển Hề lại càng khóc dữ dội: "Nhưng trước mắt Sâm Nhi của ta chỉ được mọi người biết đến như đứa cháu đang học ở thư viện Hàn Thần của chàng, đi đâu cũng bị người ta coi thường. Nếu nó có danh phận, cho dù là con vợ lẽ, ít nhất cũng có thể vào Quốc Tử Giám. Thừa Lang, ta muốn trở thành tỷ tỷ, có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh chàng, càng có thể danh chính ngôn thuận để Sâm Nhi gọi ta một tiếng nương..."
Diệp Phỉ Nhiên vừa ngủ dậy đang bú sữa vừa khéo nhìn thấy dưa trên TV của biểu muội, lúc này mới vui tươi hớn hở bắt đầu nghĩ linh tinh: [Rốt cuộc biểu muội của mẫu thân cũng muốn ra tay rồi? Không biết nàng ta định dùng thủ đoạn gì để công khai mối quan hệ của nàng ta với ông cha tệ bạc của mình nhỉ?]
A ha ha đột nhiên thấy hào hứng ghê!