Hạ phu nhân bị con gái chọc giận suýt ngất, nửa ngày mới bảo bà đỡ vuốt lưng xoa dịu.
Bà đỡ cũng không đành lòng thấy tiểu thư mình tự tay nuôi lớn chịu nhục như vậy, liền cởi áo khoác của mình mặc vào cho nàng.
Hạ phu nhân khóc lóc quỳ gối trước mặt Tô lão thái phi, đau khổ cầu khẩn nói: "Thái phi nương nương, Tích nhi nó chỉ là vì tuổi nhỏ mà bị lừa dối, xin ngài đừng vì vậy mà trị tội nàng!"
Cổ đại vẫn còn rất hà khắc với phái nữ, có hôn ước rồi mà còn ở bên ngoài làm bậy thì gia đình nhà chồng có tư cách xử lý.
Con gái xuất giá tòng phu, phạm vào nữ đức, có nhà chồng thậm chí còn ép thả trôi sông.
Loại chuyện này đích thật là dư nghiệt phong kiến, nhưng đây cũng đúng là hiện trạng tàn khốc mà người con gái thời cổ đại phải đối mặt.
Tô lão thái phi chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Hạ phu nhân, nói: "Trường Viễn Hầu gia, nếu con gái ngươi đã ái mộ người khác, cần gì phải tới cung yến tham gia tuyển phi của Lạc Thân Vương?"
Hạ phu nhân lắc đầu: "Chuyện này chúng thần không đồng ý, ngay từ đầu đã không đồng ý. Công tử nhà Nam Cung Thị Lang này, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Tích Nhi. Chúng thần nhìn mà lo lắng, trước đây chưa từng cho bọn nó cơ hội gặp nhau. Chỉ là hôm nay, nhân dịp tiệc đầy tháng của thiếu gia nhà họ Diệp…”
Diệp phu nhân cười lạnh, không vui nói: "Hầu gia phu nhân nói những lời này chẳng lẽ còn muốn trách Phỉ Nhi của ta đã cho họ cơ hội gặp riêng hay sao?"
Diệp Phỉ Nhiên vừa nghe mẫu thân nói vậy, lúc này bắt đầu lên án: [Nói dối, rõ ràng bọn họ đã hẹn hò nhiều lần, Hạ tiểu thư còn to bụng rồi.]
Tất cả mọi người ở đây đều nghe được giọng nói châm chọc này, từng người hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn.
Ôi chao ôi, thật đúng là bất ngờ, không thể tưởng tượng được Hạ cô nương nhìn như đoan trang hiểu lễ nghĩa, lại có thể làm ra chuyện không theo lẽ thường như thế, thật sự là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa!
Hạ tiểu thư vẫn là dáng vẻ thấy chết không sờn: "Muốn giết muốn róc thịt ta cũng được, cùng lắm thì một xác hai mạng, ta và A Cường làm một đôi vợ chồng dưới âm phủ!"
Nam Cung Cường mặt nhăn như tàu lá chuối, lúc này bị dọa tới tính mạng, nghĩ thầm ta chỉ là muốn chơi đùa ngươi thôi, không muốn có con đâu!
Lại nói, ai muốn làm đôi vợ chồng dưới âm phủ với ngươi cơ, ta chính là con trai độc nhất của Binh bộ Thị lang, nhà ta còn phải nhờ vào ta giữ hương hỏa đây!
Cũng kỳ thật, không phải lần nào ta cũng cẩn thận b.ắn ra ngoài sao?
Đàn bà con gái phiền chết đi được, nàng ta cũng dễ mang thai quá rồi đó?
Diệp Phỉ Nhiên vui vẻ: [Ha, tên cặn bã! Hạ tiểu thư, chẳng lẽ ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao? Nam Cung Cường chẳng qua là muốn lợi dụng ngươi thôi, hắn căn bản không muốn chịu trách nhiệm với ngươi. Cho dù ngươi chết, cũng chỉ là chết vô ích, cần gì vì một tên cặn bã mà không yêu quý chính mình.]
Hạ tiểu thư nhìn trái nhìn phải, không rõ là ai đang nói chuyện, nơi này rõ ràng không có đứa bé nào, sao nàng ta có thể nghe thấy tiếng trẻ con?
Cuối cùng tầm mắt nàng ta rơi vào người Diệp Phỉ Nhiên trong lòng Diệp phu nhân. Lúc bấy giờ lại lắc đầu, nghĩ thầm không thể nào, đứa nhỏ kia vừa mới đầy tháng.
Hạ phu nhân vốn còn muốn giải thích cho con gái vài câu, ai ngờ con bé lại khai ra trước mặt nhiều người như vậy, đâu ai ngờ đến trong bụng nàng ta lại thật sự có con hoang?
Lúc này Hạ phu nhân thật sự tức ngất đi, bà đỡ vừa bấm người vừa xoa dịu, trấn an rất lâu mới tỉnh táo lại.
Diệp phu nhân cũng sợ tai nạn chết người, vội vàng cho người đi mời thầy thuốc.
Cũng may Hạ phu nhân thể chất tốt, không bao lâu liền bình tĩnh lại, khóc lóc cầu tình với lão thái phi: "Thái phi nương nương, Vương gia điện hạ, xin hai vị hãy giơ cao đánh khẽ! Ta quay về nhất định treo nó lên đánh, nhất định sẽ cho Lạc Thân Vương phủ một câu trả lời thỏa đáng. Hai vị làm ơn, chỉ cần giữ lại cho nó một cái mạng thôi…"
Dù sao cũng là miếng thịt trên người mình, Hạ phu nhân có một trai một gái, đều yêu quý vô cùng.
Tô lão thái phi vẫn chưa mở miệng nãy giờ rốt cục cũng lên tiếng: "Ai gia không phải là người lòng dạ ác độc, nếu đích nữ Hầu phủ đã có người trong lòng, ai gia cũng sẵn lòng giúp người hoàn thành ước nguyện. Chỉ là không biết Hạ tiểu thư và Nam Cung công tử, có thật là tình thâm như biển hay không?"
Hạ tiểu thư vừa nghe, trên khuôn mặt đẫm nước mắt rốt cục lộ ra một tia vui vẻ, quỳ xuống tiến lên hỏi: "Thái phi nương nương thật sự nguyện ý thành toàn cho ta và A Cường sao?"
Lão thái phi gật đầu: "Đương nhiên, chẳng qua... Nam Cung công tử, hình như cũng không quá tình nguyện nhỉ!"
Lúc này Nam Cung Cường đã không còn chút thể diện nào, tốt xấu gì Hạ tiểu thư cũng có áo che lại, Nam Cung Cường vẫn còn quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù.
Vốn gã cũng không muốn làm khổ bản thân với mấy chuyện phiền phức này, cũng đã nghĩ kỹ nên đi đâu trốn vài ngày, vừa nghe Tô lão thái phi hỏi như vậy, lúc này trong lòng lại có ý nghĩ khác.
Nếu quả thật có thể cưới thiên kim Hầu phủ, vậy đối với gã mà nói cũng là một chuyện tốt!
Nam Cung Cường lúc này chỉ tay lên trời thề: "Ta đối với Hạ tiểu thư tình thâm như biển, thiên địa có thể giám!"
Hạ tiểu thư cảm động nhìn về phía Nam Cung Cường, dịu dàng nói: "A Cường, ta biết ngay, nhất định là ngươi thật lòng yêu ta."
Lúc này, giọng nói trẻ con của Diệp Phỉ Nhiên lại truyền đến: [Hắn nói dối, hắn không phải thật lòng yêu ngươi, hắn chỉ coi trọng quyền thế Hầu phủ của ngươi thôi.]
Hạ tiểu thư lúc này cái gì cũng nghe không lọt, chỉ nói: "Chỉ cần Thái phi nương nương chịu thành toàn, Tích Nhiễm nguyện cả đời vì ngài đúc kim thân, mỗi ngày dâng ba nén hương thơm, cả cuộc đời này cầu phúc vì ngài."
Trong ánh mắt Tô lão thái phi đều là khinh miệt, bà sống đến tuổi này rồi, còn gì chưa từng thấy qua đâu.
Trạng thái lúc này của Nam Cung Cường cùng trạng thái vừa rồi hoàn toàn khác nhau, vả lại ánh mắt gã né tránh, vừa nhìn liền biết là đang nói dối.
Tô lão thái phi lại hỏi: "Ngươi nói các ngươi tình thâm như biển, có tín vật gì làm chứng cớ không? Ta cũng có thể làm mai cho các ngươi, để mọi người làm chứng."
Hạ tiểu thư nghĩ nghĩ, lúc này lấy ra ba phong thư từ trong tay áo, nói: "Đây chính là tín vật, A Cường vì ta mà viết thơ tình, tài hoa và nhân phẩm của hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được từ trong thơ!"
Diệp Phỉ Nhiên cười, nói: [Thơ trong thư này không phải do gã trộm của Đại biểu ca đó sao? Đó là bài thơ Đại biểu ca viết cho Lạc Thần Nữ!]
Tô Dư Lan đột nhiên bị cue, vẻ mặt mê man nhìn về phía Nam Cung Cường.
Nam Cung Cường có chút sốt ruột, mặt lộ vẻ cầu xin nhìn Tô Dư Lan.
Tô Dư Lan biết vị bạn tốt cùng trường này của mình cái gì cũng tốt, chỉ là có chút háo sắc, lại thích chơi đùa gái gú.
Chỉ là không nghĩ tới, gã lại dám rớ đến cả Lạc Thân Vương phi.
Bên trái là bạn học, bên phải là biểu thúc, vậy nhất định là phải đứng về phía biểu thúc thôi.
Hơn nữa Tô Dư Lan cực kỳ phản cảm việc người khác đạo văn của y, lúc này đọc lên ba bài thơ mình viết cho Lạc Thần Nữ kia: "Bóng hồng trời xa, Duyên dáng trên sóng, Mưa sen một nét, Cỏ thơm trải dài...."
[Dịch thơ:
Dáng vẻ kiêu sa, như chim hồng bay lượn trên trời,
Nét mềm mại duyên dáng trên sóng nước làm xao động lòng vua,
Một nét bút tinh tế phác họa cơn mưa sen,
Mặc dù cỏ thơm xanh mướt trải dài đến tận chân trời, cũng không sánh bằng (vẻ đẹp của nàng).
Bóng hồng trời xa
Duyên dáng trên sóng
Mưa sen một nét
Cỏ thơm trải dài.]
Hạ cô nương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Dư Lan, Tô Dư Lan mở miệng nói: "Bài thơ này là ta viết lúc đi Lạc Hà năm ấy, bởi vì chỉ là tiện tay viết cho nên cũng không có người truyền tụng. Hơn nữa ta thấy tác phẩm còn vụng về, cũng không cảm thấy đáng giá để giữ lại. Chỉ là không nghĩ tới, Nam Cung huynh lại lấy ra làm chuyện như vậy. Ta và ngươi là bạn tốt cùng trường, ta không muốn truy cứu trách nhiệm ngươi, chỉ là... Làm người phải thành thật. Nam Cung huynh, hai bài thơ khác, không phải là ngươi cùng đạo văn của ta đó chứ?"
Nam Cung Cường bị chặn họng không nói nên lời, duy chỉ có Hạ Tích Nhiễm kinh hãi như sét đánh ngang tai.
Vẻ mặt nàng ta không thể tin nổi, nàng nhìn về phía Nam Cung Cường: "A Cường...... Hắn nói thật sao?"
Nam Cung Cường ấp a ấp úng: "Tích Nhiễm, nàng nghe ta giải thích."
Hạ Tích Nhiễm nổi giận: "Ta hỏi ngươi, hắn nói có đúng không! Ngươi nói thật cho ta, Nam Cung Cường!"
Nam Cung Cường tự biết chuyện hôm nay không thể gạt được, cuối cùng vò đầu bứt tai nói: "Muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi, ta chỉ khen ngươi hai câu, ngươi liền vội vàng yêu thương nhung nhớ. Ta tặng cho ngươi một bài thơ, ngươi liền trả lời ta một cái khăn thêu. Ta hẹn ngươi hai lần, ngươi lại đến thật. Ngươi hỏi ta có nguyện ý cùng ngươi bên nhau trọn đời? Buồn cười, gặp dịp thì chơi thôi, tại sao phải ở bên nhau trọn đời? Nếu ta sớm biết ngươi là đích nữ Hầu phủ, ngay từ đầu ta nhất định sẽ không trêu chọc!"
Diệp Phỉ Nhiên lại bị chọc cười: [Ngươi đừng nói thế, ngay từ đầu ngươi đã biết nàng ta là đích nữ Hầu phủ rồi còn gì. Ngươi chỉ là không nghĩ tới, Hầu phủ người ta căn bản chướng mắt ngươi. Ngươi không cam lòng mới lừa gạt chà đạp cô nương nhà người ta, còn ôm tia hy vọng có thể làm cho đích nữ Hầu phủ gả thấp. Chẳng qua, lừa gạt chung quy vẫn là lừa gạt, cho dù ngươi lừa được nhất thời, chẳng lẽ có thể lừa được một đời sao? Sống cùng một chỗ lâu, sớm muộn cũng sẽ lộ ra bộ mặt thật.]
Hạ Tích Nhiễm hoàn toàn lạnh thấu tim, nước mắt như hạt châu đứt dây rơi xuống, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng bi thương.
Nàng đứng dậy, ném ngoại bào bà đỡ đưa cho nàng, cuối cùng nhìn thoáng qua Nam Cung Cường, xoay người đi nhặt lấy cục đá cách đó không xa.
Hạ phu nhân bị dọa bèn nhào tới, cho dù con gái thật sự làm ra chuyện xấu mặt, nhưng hôm nay bà ta cũng bất chấp, chỉ cần con gái có thể sống là được.
Ai ngờ Hạ Tích Nhiễm làm việc cũng đủ quyết tuyệt, không phải nàng muốn tìm chết, mà là nhắm tảng đá kia xuống ngay bụng, đột nhiên dùng sức đập xuống.
Trong sân vang lên tiếng thốt kinh hãi, một đám người ba chân bốn cẳng tiến lên cứu người.
Cũng may thầy thuốc Diệp phu nhân vừa mời đã tới, vội cầm hòm thuốc tiến lên chẩn trị cho Hạ tiểu thư.
Mà quần áo trên người Hạ Tích Nhiễm đã dính đầy máu, đứa bé tất nhiên là không giữ được, thầy thuốc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng chỉ có thể gắng hết sức bảo vệ Hạ cô nương, để cho nàng sau này còn có thể sinh đẻ. Đứa bé này... Đã không còn..."
Lúc này loạn cào cào, không ai để ý tới Nam Cung Cường, bên tai Lạc Thân Vương lúc này lại truyền đến một giọng sữa của trẻ con: [Nam Cung Cường muốn chạy!]
Lạc Thân Vương chỉ tiện tay rút cây sáo ngọc bên hông mình ra, bốp một tiếng đánh trúng đầu gối Nam Cung Cường. Nam Cung Cường quỳ rạp xuống đất, đúng lúc quỳ xuống trước mặt đại biểu ca Tô Dư Lan của Diệp Phỉ Nhiên.
Nam Cung Cường như cầu xin nhìn về phía Tô Dư Lan: "Tô huynh, cứu ta, phiền ngươi đưa tin cho gia phụ của ta."
Tô Dư Lan nhíu mày, hừ lạnh một tiếng nói: "Chính ngươi làm chuyện ác, ngươi vẫn nên tự mình gánh chịu hậu quả đi!"
Lạc Thân Vương cũng đứng trước mặt Tô Dư Lan, cười lạnh nói: "Ta thấy, loại người này, chỉ có cắt đi mới có thể thành thật."
Tô Dư Lan bị biểu thúc chọc cười, nhẹ giọng hành lễ với Lạc Thân Vương: "Bái kiến Lạc vương điện hạ."
Lạc Thân Vương nhặt cây sáo của mình về, tùy ý nói: "Thân thích nhà mình, cần gì đa lễ. Ngược lại là Tiểu Dư Lan ngươi, một năm không gặp, lại cao lên rồi?"
Tô Dư Lan không vui nói: "Cữu cữu, ta không còn nhỏ! Năm nay ta sẽ tham gia thi Đình!"
Lạc Thân Vương vuốt tóc y đầy cưng chiều: "Được được được, không nhỏ không nhỏ, ngươi lớn nhất, ngươi lớn hơn Tiểu Phỉ Nhiên."
Diệp Phỉ Nhiên luôn cảm thấy cuộc đối thoại này có chỗ nào không đúng, châm chọc một câu: [Nếu không thì hai người các ngươi so tài đi? ... Hoặc là ba chúng ta so tài? ... Mà thôi, ta thua.]