Chỉ là dù sao Hạ gia cũng là hầu tước thế gia, cho dù có người nghe thấy cũng không tiện nói ra.
Chỉ có Diệp phu nhân hỏi một câu: "Nghe nói Vương gia đã quyết định cưới thiên kim nhà Hạ Hầu gia làm Vương phi? Hôm nay phu nhân Hầu Gia cũng đến đây, sao không đưa theo lệnh tiểu thư cùng đến?"
Hạ phu nhân cực kỳ miễn cưỡng cười cười, đáp: "Đương nhiên Tích Nhi đang ở phòng khách cùng các thiên kim thế gia khác. Mấy chủ đề nói chuyện của các phụ nhân như chúng ta không hợp với mấy cô nương chưa xuất giá lắm."
Diệp phu nhân gật đầu nói: "Vậy thì, thân phận của Lạc Thân Vương phi tương lai tôn quý như vậy, ta cũng sợ thất lễ. Thế này đi, trưởng tẩu, không bằng tỷ để Đại Oánh đi cùng Hạ tiểu thư nhé?"
Hạ phu nhân vừa muốn từ chối đã thấy Tô Đại Oánh từ xa đi tới, nghe vậy đáp: "Ta vừa mới đi tìm Hạ tỷ tỷ...... Thế nhưng, Hạ tỷ tỷ không ở phòng khách, cũng không ở hậu hoa viên. Có lẽ là...... Có lẽ là có việc nên đi nơi khác chơi rồi!"
Về chút tâm tư của con gái, tất nhiên Hạ phu nhân biết rõ trong lòng, bà ta đương nhiên không đồng ý một chút nào.
Làm Lạc vương phi đường đường chính chính không thích, chẳng hiểu sao cứ muốn gả cho một tên công tử đến từ một gia tộc nhỏ quan tam phẩm, vả lại công tử này mồm mép trơn tru, vừa nhìn đã biết không phải một người chồng tốt.
Thế nhưng con gái ba lần bốn lượt chạy đi gặp mặt riêng tư với công tử Nam Cung gia kia. Bọn họ đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, chỉ có thể trông cậy vào hôn kỳ tháng sau nhanh chóng đến, chỉ cần gả vào Lạc Thân Vương phủ thành công, tất nhiên có thể đoạn tuyệt với công tử nhà Nam Cung kia.
Lạc Thân Vương Tiêu Cẩm Đường, dáng dấp lịch sự tuấn tú, cũng có một thân võ nghệ, còn được hoàng đế yêu thích.
Tô lão thái phi có ân dưỡng dục với Hoàng đế, cho nên Hoàng đế rất yêu quý vị đệ đệ này, rất sợ hai mẹ con nhà này bị thiệt thòi.
Nếu con gái có thể gả vào Lạc Thân Vương phủ, chẳng những cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý, mà ngay cả con trai của bọn họ cũng có thể mượn chút hào quang.
Hạ phu nhân ra nước cờ này rất hay, nhưng con gái vẫn luôn cản trở!
Lúc này Diệp Phỉ Nhiên lại được đưa dưa đến trước mặt, cậu hăng hái bừng bừng đuổi theo: [Nam Cung Cường quả nhiên đi gặp tiểu thư Hạ gia, lúc này bọn họ đang gặp riêng trong kho hàng nhỏ ở hậu viện. Nam Cung Cường này cũng thật to gan nha, không biết đây là Diệp phủ à? Động thủ động cước còn ra thể thống gì nữa!]
Tiếng lòng này như tiếng chuông vang, lúc này ngay cả Tô lão thái phi cũng nghe thấy.
Diệp phu nhân dần dần thăm dò bản tính của hệ thống mà Diệp Phỉ Nhiên đang mang theo, hẳn là người liên quan trong tin tức và chủ của tin tức đều có thể nghe được tiếng lòng của cậu, hơn nữa còn phải ở trong cùng một phạm vi không gian với cậu.
Nhưng cũng phải xem tình huống, nếu chủ dưa bất lợi cho phe mình, vậy tất nhiên sẽ không nghe được.
Hệ thống này rất biết bảo vệ chủ, Diệp phu nhân cảm thấy vô cùng vui mừng.
Diệp phu nhân ung dung thản nhiên nói: "Y Hồng, trong phủ gần đây đang tu sửa, ta sợ Hạ tiểu thư không cẩn thận giẫm phải cái gì không nên giẫm. Đường hỏng thì không sao, vạn nhất làm Hạ tiểu thư bị thương thì không tốt. Ngươi đi tìm đi, đừng thất lễ với khách quý."
Y Hồng đáp một tiếng ‘vâng’, Hạ phu nhân lại đứng dậy nói: "Không làm phiền người trong phủ, cứ... cứ để ta tự mình đi tìm!"
Diệp phu nhân cười khẽ: "Cũng được, chỉ sợ phu nhân Hầu gia không biết đường, lỡ như không tìm thấy thì làm sao đây?"
Hạ phu nhân nói thầm trong lòng, nghĩ thầm người vừa mới nói hươu nói vượn kia nhất định là cố ý gây sự, cũng may ngoại trừ bà ta ra thì không có ai nghe được, nếu không danh tiết của con gái mình có thể khó giữ.
Mắt thấy hôn kỳ sắp tới, bà ta cũng không muốn bể chuyện vào lúc này, bèn vội vàng chạy ra ngoài tìm người.
Kết quả, Hạ phu nhân đã đánh giá thấp bố cục của Diệp gia.
Quê Diệp Thừa Trạch ở Giang Nam, vô cùng thích làm hòn non bộ trong sân, kết quả Hạ phu nhân vòng bảy tám vòng, cứ như vậy mà bị lạc đường, vòng một hồi lâu mới đi ra được.
Diệp phu nhân thấy bà ta đi cả nửa ngày, dứt khoát ôm con trai nói: "Được, ta thấy hôm nay thời tiết tốt, chúng ta cũng nhàn rỗi, không bằng đi tìm con gái cùng phu nhân Hầu gia đi! Viện của ta có hơi lộn xộn, rất dễ lạc đường. Chỉ trách phu quân nhà ta thích chơi đùa, mỗi ngày đều mời thợ thủ công về nhà đục tới đục lui. Theo ý của ta ấy, trong viện chỉnh tề là được rồi. Làm nhiều trò như vậy, khách nhân đến sẽ dễ đi nhầm đường."
Bên cạnh có một phu nhân của một gia tộc nhỏ nịnh nọt: "Diệp đại nhân là chí sĩ phong nhã, yêu thích những thứ thanh nhã này cũng có thể hiểu. Không giống lão gia nhà ta, tặng ông ấy hòn non bộ ông ấy cũng chỉ coi là tảng đá."
Nhóm phu nhân cười vang một trận, người nói chính là gia quyến của một võ tướng trực thuộc Tô gia.
Diệp phu nhân đi ở phía trước, vừa đi vừa giới thiệu bố cục trong nhà: "Những thứ này đều là mời thợ thủ công Giang Lâm đến chế tạo, nơi này gọi là Thông U Hiên, thông tới một hành lang đình phía trước. Những hoa cỏ này cũng là mời thợ thủ công chuyên môn tới chăm sóc, cũng tốn chút thời gian."
Tô lão thái phi ở bên cạnh gật đầu nói: "Ta không có kiên nhẫn nhưng lại thích xem tranh giang hồ."
Lạc Thân Vương cười khẽ: "Đúng vậy, tranh giang hồ của ngài sắp chồng chất thành núi rồi."
Lão thái phi tức giận đánh con trai: "Tiểu tử thối này, cả ngày phá bàn của ta."
Diệp Phỉ Nhiên đang ăn dưa nghe vậy chớp chớp mắt nhìn hai mẹ con này, thật sự là một cảnh tượng ấm áp, đáng tiếc ấm áp bây giờ, đều là vì tôn lên cảnh tượng thê thảm sau này.
Tô lão thái phi nhìn qua đã hơn năm mươi tuổi, con trai lại vừa mới chừng hai mươi, ở thời cổ đại tức là lớn tuổi rồi mới sinh con.
Chắc là vì để chăm sóc đương kim thánh thượng nên lão thái phi đã bỏ lỡ tuổi sinh sản tốt nhất, dẫn đến chuyện ba mươi tuổi mới có đứa con đầu lòng.
Diệp phu nhân dẫn mọi người đi qua một cây cầu nhỏ lịch sự tao nhã, lại đi về phía con đường rợp bóng cây thông tới hậu viện, chỉ vào các loại hoa cúc trồng bên đường: "Mùa này, cũng chỉ có hoa cúc còn có thể thưởng thức. À, thật ra phía trước còn có một rừng phong đỏ. Vừa vào thu, lá phong sẽ rụng xuống, quả thực đỏ hơn cả lửa, cực kỳ đẹp. Các phu nhân có muốn theo ta đi xem không?"
Tô phu nhân phụ họa nói: "Tất nhiên là muốn rồi, chỉ là muội mới sinh con, thân thể có chịu đựng được không?"
Diệp phu nhân cười khẽ: "Trưởng tẩu nói đùa rồi, muội cũng giống tỷ, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, chút đường này có đáng là gì?"
Các phu nhân cũng bị Diệp phu nhân thuyết phục, đều muốn nhìn xem rừng phong rực đỏ cuối thu này.
Vì thế liền kéo nhau đi về phía góc đông bắc hậu hoa viên.
Diệp Phỉ Nhiên lần đầu tiên được ôm ra ngoài, hôm nay ánh mặt trời ấm áp, không gió cũng không mây, trời quang mây tạnh.
Hai bên đường là các loại hoa cúc cùng lá thu, phong cảnh thật đẹp, cậu nhịn không được mở to đôi mắt xinh đẹp thưởng thức.
Lão thái phi bên cạnh thấy mà không khỏi khen ngợi: "Phỉ Nhi có đôi mắt to thật linh động, như có thể thông linh vậy. Vân Nhi, ngươi có phát hiện Phỉ Nhi có chỗ nào hơn người không?"
Diệp phu nhân không dám công khai năng lực của Diệp Phỉ Nhiên, tuy rằng hệ thống có thể bảo vệ nó, nhưng mang ngọc có tội, loại chuyện này vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Trước mặt nhiều phu nhân như vậy, Diệp phu nhân cũng chỉ nhéo nhéo tay lão thái phi, nói: "Phỉ Nhi cũng chỉ là sinh ra đẹp hơn một chút, không phải mọi người đều nói, vẻ đẹp của khuôn mặt là đổi lấy đầu óc mà có sao. Ta thấy đứa nhỏ này ngốc vô cùng, không có chỗ nào hơn người. Chẳng qua dẫu sao cũng là ta sinh ra, chỉ cần có ta ở đây, nhất định sẽ coi nó như báu vật. Có chỗ hơn người hay không, đối với người làm mẫu thân như ta mà nói cũng không quan trọng."
Lão thái phi lúc này cũng hiểu ý tứ của cháu gái, khẽ cười: "Quả thật, ngươi xem ngày nào Đường Nhi cũng ghét bỏ ta, không phải ta cũng chỉ đành nhận đây sao?"
Lạc Thân Vương vẻ mặt vô tội: "Mẫu phi, sao người lại nói vậy? Con đã mặc kệ thân phận mà cùng người và một nhóm phụ nhân ngắm cảnh thu rồi, đã đến đây rồi mà người còn muốn oán giận con sao?"
Lão thái phi chỉ vào mũi y mắng: "Ngươi nhìn xem, nó còn uy hiếp ta."
Diệp Phỉ Nhiên nghe mà vui vẻ, mẹ con nên ở chung như thế, như vậy mới được gọi là niềm vui gia đình!
Đoàn người rốt cục đã đi tới chỗ rừng phong đỏ, đến cuối thu, lá phong quả nhiên đỏ thấu toàn bộ vườn góc đông bắc, rất khiến người ta yêu thích.
Nào ngờ phía xa lại nhìn thấy có người đang trốn dưới tàng cây, Y Hồng mắt sắc, lập tức hô lên: "Đây không phải là Lan Nhi bên cạnh Hạ cô nương sao?"
Mọi người lập tức quay đầu nhìn sang bên kia, quả nhiên thấy Lan Nhi né tránh, đang muốn đi đến hướng kho hàng.
Hạ phu nhân cũng nhìn ra có điều không đúng, lập tức tiến lên gọi Lan Nhi lại: "Đứng lại! Tiểu thư đâu?"
Lan Nhi dừng bước, gấp đến phát khóc, không có cách nào, nàng ta chỉ phải lớn tiếng hô về hướng kho hàng: "Tiểu thư, các phu nhân đến!"
Tiếc rằng lúc này Hạ tiểu thư và Nam Cung Cường đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, cơ bản không thể nghe thấy lời nhắc của Lan Nhi.
Hạ phu nhân lúc này nổi trận lôi đình, mang theo bà đỡ bên người bước nhanh về phía kho hàng, ánh mắt của các phu nhân đi cùng cũng lóe lên, thử hỏi thế gian này có ai mà không thích hóng chuyện?
Vì thế đoàn người vây quanh kho hàng chật như nêm cối.
Hạ phu nhân đi tới mới giật mình phát hiện mình l.ỗ m.ãng, lỡ như Tích Nhi thật sự đang làm chuyện mất mặt ở bên trong, vậy không phải cả đời này của con bé sẽ bị hủy sao?
Nhưng lúc này tên đã lên dây, cho dù bà ta không muốn đá cánh cửa kia, cũng không phải do bà ta quyết định, Tô lão thái phi là người đầu tiên không chịu.
Vương phi mà Lạc Thân Vương muốn cưới, làm sao có thể có vết nhơ về phẩm cách?
Lúc này Tô lão thái phi liền ra lệnh cho Lạc Thân Vương: "Đường Nhi, đá văng cánh cửa này cho ta!"
Lạc Thân Vương đã sớm nhìn rõ ý tứ của Diệp phu nhân, bởi vì tiếng lòng của em bé vừa rồi, Lạc Thân Vương cũng nghe được.
Vốn hôn sự này cũng là vì dỗ mẫu thân vui vẻ, y cũng không sốt ruột với chuyện hôn nhân. Có một cô vợ cũng coi như là vì đạo hiếu, không có cũng là tiêu diêu tự tại.
Lúc này y tiến lên, một cước đá văng cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy một đôi dã uyên ương đang nằm ở trên túi vải lanh đựng đất trồng hoa, quần áo xốc xếch trong kho hàng.
Hiển nhiên mọi người đến đã khiến đôi uyên ương này sợ hãi, nhất là Nam Cung Cường, vừa thấy Tô lão thái phi và Lạc Thân Vương, lại càng sợ hãi, thiếu chút nữa tè ra quần, vội mặc quần áo tử tế muốn trèo cửa sổ chạy ra ngoài, lại bị Lạc Thân dùng một cước đá trở về.
Diệp Phỉ Nhiên chậc chậc hai tiếng: [Hạ tiểu thư ơi là Hạ tiểu thư, ngươi có thấy rõ bộ mặt thật của người này không? Gã ngay cả che chở cũng không che chở cho ngươi, chỉ lo trốn ra ngoài.]
Cách đó không xa, Tô Dư Lan cũng cùng vài học sinh của thư viện Hàn Thần đi sang đây, chắc là tò mò náo nhiệt ở bên này thôi.
Hạ phu nhân tức giận đến mức môi run rẩy, lập tức giơ tay lên tát cho Hạ Tích Nhiễm một bạt tay.
Hạ Tích Nhiễm lại càng bướng bỉnh hơn, bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục, vừa rơi lệ vừa gào: "Người đánh chết ta đi, chẳng qua ta chỉ là công cụ để ngươi leo lên quyền quý, ta và A Cường thật lòng yêu nhau, cho dù ngươi đánh chết ta, ta cũng muốn ở bên hắn!"