Lúc này Diệp Thừa Trạch chỉ nghĩ đến sản nghiệp của mình, lại đã quên, ông ta có thể thăng quan bốn cấp trong vòng bảy năm, tất cả đều là nhờ Tô gia lót đường vì con gái mình.
Tô tướng quân tuy rằng cả đời thanh liêm, mang binh đánh thắng vô số trận, cuối cùng ngã xuống trên chiến trường.
Diệp phu nhân lạnh lùng nhìn bóng lưng Diệp Thừa Trạch, nghĩ thầm năm đó nếu không phải nhờ Tô gia, ngươi cũng chưa chắc có thể giữ được gia nghiệp của Diệp gia nhà ngươi.
Năm đó Diệp lão gia thương yêu con thứ, ngươi thân là con trai trưởng lại không được chào đón, nếu không có công danh, lại cưới được con gái Đại tướng quân, chưa chắc ngươi có thể tranh giành gia sản được với thứ đệ của ngươi.
Tiền đồ hôm nay của ngươi, trở thành mệnh quan triều đình xong liền lập tức đạp đổ mọi ân tình của Tô gia.
Không, ngươi còn xấu tính hơn cả vậy, hết thảy kế hoạch của ngươi đều là để lợi dụng quan hệ của nhà họ Tô nhằm đạt thành mục đích của mình.
Ngay từ đầu ngươi đã không nghĩ tới chuyện sẽ cùng ta sống bên nhau trọn đời, nếu chướng mắt công danh ăn bám có được, cần gì phải cố gắng ăn bám?
Diệp phu nhân hít sâu một hơi, nàng cũng chỉ đang thay Phỉ Nhi lấy lại thứ vốn nên thuộc về nó mà thôi.
Hết thảy chỉ là thừa dịp Diệp Thừa Trạch còn chưa tỉnh táo kịp, thừa dịp ông ta còn đang chột dạ mà rèn sắt khi còn nóng, nếu không nàng thật sự không nắm chắc lắm.
Cũng may chuyện này rất thuận lợi. Có lẽ là vì muốn hơn thua với nàng, cũng có thể là vì muốn thể hiện ra thực lực của Diệp gia với nàng mà ngay buổi chiều hôm ấy, Diệp Thừa Trạch đã đưa khế thư tới cho nàng.
Còn có một chuyện quan trọng nhất, chính là thực lực nhà mẹ đẻ Tô gia vẫn còn đó, Tô lão thái phi và Lạc Thân Vương chính là hoàng tộc thật sự, Tô gia cũng được coi là hoàng thân quốc thích.
Ý nghĩ của ông ta Diệp phu nhân cũng hiểu được, dẫu sao Phỉ Nhi cũng là huyết nhục của Diệp gia nhà hắn, số tiền này cũng sẽ không chạy ra ngoài được.
Hơn nữa Diệp Thừa Trạch hiện tại dốc hết sức lực vào quan trường, ước gì sớm thoát khỏi danh tiếng con buôn.
Lại nói, chuyện nàng đang làm cũng coi như chuyện tốt, nếu như đưa mấy thứ này cho Diệp Kỳ Sâm, đó mới thật sự là phù sa chảy ra ruộng ngoài.
Diệp Phỉ Nhiên còn chưa đầy tháng, đã trở thành người có tài sản lên tới mấy chục vạn lượng vì tranh cãi giữa mẫu thân và phụ thân, cuộc đời nằm chơi chơi cũng thắng vô số kẻ hóa ra cũng chỉ thế này.
Chỉ là mấy ngày nay không có dưa gì ngon cả, đều là một hai quả dưa nhỏ, ngay cả trong hoàng cung cũng rất yên tĩnh, xem ra chắc là do thời tiết quá lạnh, mắt thấy sắp sang đông, tất cả mọi người đều không muốn gây chuyện.
Cũng may những quả dưa nhỏ này cũng đủ để cậu nuôi sống chính mình, một ngày ba bình sữa, uống cho tai thính mắt sáng.
Cậu là một bé con chưa đầy tháng, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, thậm chí còn nghe thấy người gác cổng nghị luận chuyện Tần Uyển Hề và Diệp Thừa Trạch.
Đảo mắt đã tới tiệc đầy tháng của Diệp Phỉ Nhiên. Hôm nay khách quý tới đông nghịt, chớ nói là Tô lão thái phi và Lạc Thân Vương, ngay cả Thục phi nương nương cũng phái cung nữ Nhạn Thư bên người tới chúc mừng đầy tháng cho Diệp Phỉ Nhiên.
Đôi mắt to của Diệp Phỉ Nhiên chớp chớp, các nữ quyến thấy cậu liền khen: "Thật là thần kỳ, Diệp phu nhân chín năm mới có một đứa con, đứa bé này thật sự là nhân trung long phượng. Đứa nhỏ này sinh ra đáng yêu như vậy, tương lai tất thành châu báu."
"Ai, nói không phải chứ, chúng ta đã nhìn thấy rất nhiều em bé đầy tháng rồi, nhưng Diệp tiểu thiếu gia thật sự là đẹp nhất trong tất cả các đứa nhỏ."
"Nhìn đôi mắt to này xem, thằng bé nhìn có vẻ như hiểu thật hay sao ý, ôi Diệp phu nhân thật sự là may mắn quá đi!"
Diệp phu nhân dần dần bị lạc trong từng tiếng khen ngợi, hóa thân thành mẹ bỉm sữa, nghĩ thầm đúng vậy đúng vậy, cùng vàng cục bạc này của ta không chỉ đáng yêu, mà còn là tiểu quý nhân của Tô gia chúng ta đấy.
Diệp Kỳ Sâm cũng đến thăm Diệp Phỉ Nhiên, sau một tháng, cuối cùng hắn cũng chịu tới gặp Diệp phu nhân.
Còn lấy ra chữ Phúc do chính hắn viết, đặt vào bên cạnh Diệp Phỉ Nhiên, nói nhỏ: "Thẩm thẩm, đây là quà đầy tháng Sâm Nhi tặng cho tiểu đệ đệ."
Diệp phu nhân không muốn so đo với một đứa bé sáu tuổi, chỉ nói: "Sâm Nhi có lòng, thẩm thẩm thay tiểu đệ cảm ơn con."
Diệp Kỳ Sâm nhìn qua rất vui vẻ, nói: "Thẩm thẩm khách sao quá, sau này Sâm Nhi sẽ yêu thương đệ đệ thật nhiều."
Diệp Phỉ Nhiên ở một bên châm chọc: [Ha ha, ngươi không hại ta ta đã đốt hương cảm ơn rồi. Trong chữ phúc này của ngươi sẽ không trộn lẫn cái gì không thể cho người khác biết đó chứ? Mau lấy ra đi, ta cũng không muốn đồ của ngươi.]
Diệp phu nhân nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Kỳ Sâm, đoán nhất định hắn không nghe được tiếng lòng của Phỉ Nhi.
Chẳng những hắn không nghe được, mà tất cả các nữ quyến đang ngồi đây đều không nghe được.
Nàng đoán, cái hệ thống này của Phỉ Nhi nhất định là có cơ chế gì đó, bởi vì lần trước từ hôn cho Đại Oánh rõ ràng tất cả mọi người đều nghe được.
Không, cũng không phải tất cả mọi người đều nghe được, Y Hồng và Ỷ Thúy bên cạnh nàng không nghe thấy.
Nghĩ đến lời Dật Trần đại sư nói, Diệp phu nhân lại an tâm hơn.
Nói vậy thì hệ thống của Phỉ Nhi tự có biện pháp bảo vệ nó. Những người làm trưởng bối như bọn họ quan tâm thái quá rồi.
Diệp phu nhân suy nghĩ một chút, phân phó Y Hồng: "Ngươi đi đóng khung chữ của thiếu gia Kỳ Sâm lại đi. À đúng rồi, Cơ tiên sinh đóng khung rất giỏi, ngươi đưa chữ này đến chỗ Cơ tiên sinh đi!"
Y Hồng theo phu nhân lâu như vậy, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của phu nhân, liền đáp: "Vâng, nô tỳ đi làm ngay."
Diệp Kỳ Sâm thấy Diệp phu nhân để ý chữ viết của mình như thế, trên mặt cũng mang theo ý cười, lại nói: "Thẩm thẩm, cháu có một tin tức tốt, gần đây cháu được Tứ hoàng tử điện hạ để mắt, muốn vào cung làm thư đồng cho ngài ấy."
Lỗ tai Diệp Phỉ Nhiên dựng thẳng lên, bắt đầu lẩm bẩm: [Hử? Hắn vào cung làm thư đồng nhanh thế? Khoan đã, nếu ta nhớ không lầm, hình như ta có nhị biểu ca cũng đang ở trong cung làm thư đồng rất lâu rồi nhỉ?]
Tô tướng quân tổng cộng có ba đứa con, trưởng nữ Tô Đại Oánh, trưởng tử Tô Dư Lan, và thứ tử Tô Dư Tịch.
Trưởng tử Tô Dư Lan hiện giờ ở thư viện Hàn Thần đọc sách, vẫn chưa vào Quốc Tử Giám, đó là bởi vì y là môn sinh mà đại nho* Mật tiên sinh của thư viện Hàn Thần đắc ý.
(*Đại nho: Bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao.)
Còn về Tô Dư Lan, đây chính là tài tử mà mọi người trong kinh đều khen ngợi.
Thi Hương, thi Hội liên tiếp trúng hạng hai, chỉ thiếu một kỳ thi Đình nữa, người người đều cảm thấy y sẽ trúng tam nguyên.
Đáng tiếc, kết quả cũng không như ý, muốn trách chỉ trách người có tâm cố ý hại.
Diệp phu nhân nghe được tiếng lòng của con trai bèn nói: "Ừ, đây là tin tức tốt. Vừa khéo biểu ca Dư Tịch cũng ở trong cung làm thư đồng. Ngươi đến đó nhất định phải học tập biểu ca thật tốt, không nên phụ bạc ân trạch của hoàng gia."
Trên mặt Diệp Kỳ Sâm tuy rằng vẫn khiêm tốn, nhưng trong lòng lại có chút khinh thường, nghĩ thầm Diệp gia các ngươi chẳng qua chỉ cho ta một nơi để ở. Với tài học của ta, cần gì phải học tập hắn?
Ý nghĩ của hắn vừa vặn bị Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa trúng: [Ha? Không nghĩ tới hệ thống ăn dưa của mình ngay cả hoạt động tâm lý của nam chính bé nhỏ cũng có thể ăn được? A ha ha ha buồn cười quá, ngươi có tài học cái khỉ khô gì! Những gì ngươi học chẳng qua là đã được tích lũy qua ba mươi năm, những tài học này đặt ở trên người một người trưởng thành ba mươi tuổi không tính là gì. Nhưng đặt ở trên người một đứa trẻ sáu tuổi đúng là rất tài giỏi. Chỉ có điều...]
Diệp Phỉ Nhiên có chút kỳ quái, tiểu nam chính này tuy sống lại nhưng cũng không được tái tạo một chỉ số thông minh mới.
Trong truyện gốc, hắn có duyên với mọi người vô cùng. Tất cả mọi người đều yêu hắn, ai cũng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, ngay cả Hoàng thượng thấy cũng phải khen ngợi vài câu.
Điều này thật khó hiểu, chẳng lẽ trên người hắn có cái gì không giống?
Bởi vì những người có cảm nhận tốt về hắn, toàn bộ đều là nhân vật trung tâm quyền lực, hoặc là có trợ giúp đối với sự nghiệp của hắn.
Hắn dựa vào những quý nhân này mà một đường thăng cấp đánh quái, đánh tới vị trí dưới một người trên vạn người - nhiếp chính vương.
Mặc dù Tứ hoàng tử tài hoa và nhân phẩm tốt nhất trong tất cả các hoàng tử, nhưng bởi vì hắn ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, càng không có khả năng trị quốc nên mới giao tất cả các sự vụ lớn nhỏ trong triều cho nam chính.
Điều này cũng dẫn đến việc sau này nam chính thành kẻ có quyền khuynh triều chính, uy hiếp hoàng đế phong vương khác họ cho hắn.
Đúng vậy, trong nguyên tác dùng hai chữ ‘uy hiếp’ này.
Nếu Hoàng đế có thể cam chịu vì hắn, còn cần phải uy hiếp phong hắn thành vương khác họ sao?
Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa hăng hái dạt dào,càng ngày càng cảm thấy hứng thú với mớ dưa trong tương lại, hận không thể nhổ tận gốc rễ kéo hết toàn bộ số dưa này ra.
Đời người nên tìm chút niềm vui, cuộc sống mới muôn màu muôn vẻ.
Diệp Kỳ Sâm chúc mừng Diệp phu nhân xong liền trở về thiên viện của mình, vừa nghĩ tới mình sắp được vào cung làm thư đồng, khóe môi hắn không nhịn được nhếch lên.
Diệp Phỉ Nhiên gì đó, Diệp phu nhân gì đó, bọn họ cũng chỉ là những nhân vật nhỏ trên con đường nhân sinh của hắn mà thôi.
Tương lai hắn phải làm đại sự, cũng không cần bận tâm những chuyện được mất nhất thời.
Tại hậu viện, Tô lão thái phi dưới sự dìu đỡ của Lạc Thân Vương rốt cục đã tới, nàng vừa thấy Diệp phu nhân đã cười hiền lành: "Vân Nhi ơi là Vân Nhi, ta nhớ ngươi vô cùng. Chỉ trách biểu đệ ngươi, nói gì nó cũng không cho ta sang thăm ngươi."
Tô lão thái phi trời sinh một thân sang quý, là muội muội ruột thịt của Tô đại tướng quân, tất nhiên là phải khác với nữ nhi những nhà khác, hai đầu lông mày lộ vẻ oai hùng hiên ngang.
Lạc Thân Vương ngược lại là người tao nhã, y bất đắc dĩ nói: "Mẫu phi ngài đừng nói nữa, vừa vào thu ngài đã nhiễm phong hàn. Nếu con cho ngài tới đây, lỡ như lây bệnh cho Tiểu Phỉ Nhiên, vậy con lại có lỗi."
Diệp phu nhân có chút đau lòng: "Cô mẫu bị bệnh? Sao không phái người tới nói một tiếng?"
Tô lão thái phi kéo tay nàng nói: "Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, chỉ là là nhiễm chút phong hàn thôi, không phải bây giờ đã tốt rồi sao? Chỉ là biểu đệ của ngươi chuyện bé xé ra to, cũng trách ta già rồi, không còn được như xưa. Nhớ năm đó..."
Lạc Thân Vương vừa nghe lão mẫu thân lại muốn nhớ lại quá khứ, lập tức ngăn lại: "Mẫu phi, người dừng lại đi! Lại muốn kể chuyện ngày xưa muốn đi chinh chiến sa trường với đại cữu cữu chứ gì? Cứ nói là không dứt được, con nghe muốn nổi kén trên lỗ tai."
Tô lão thái phi không vui: "Ngươi nhìn xem, nó còn chê ta phiền."
Diệp phu nhân nhịn không được cười khẽ, dịu dàng an ủi: "Vương gia chỉ nói đùa với ngài thôi, ngài đừng để trong lòng nhé?"
Tô lão thái phi chỉ lo nói chuyện phiếm cùng Diệp phu nhân, lại quên dưới đất còn các phu nhân kinh thành đang quỳ đầy đất, liền phất tay nói với các nàng: "Mọi người cũng đừng câu nệ, muốn ngồi cứ ngồi, muốn nói cứ nói. Không cần bởi vì ta ở đây mà cảm thấy ngượng ngùng. Các ngươi biết ta mà, ta thích náo nhiệt."
Sau khi Diệp Phỉ Nhiên uống sữa tai thính mắt tinh xong, động tĩnh bên ngoài đều có thể nghe rất rõ ràng, nghĩ thầm lão thái phi này thật đúng là dễ ở chung, một chút cũng không có dáng vẻ của quý phi của hoàng đế.
Đương kim hoàng thượng hiếu thuận, mặc dù thái hậu không còn, nhưng vẫn kính yêu vị lão thái phi này như mẫu thân.
Cũng bởi vì mẫu phi của hoàng đế mất sớm, lão thái phi gần như tự tay nuôi lớn hắn.
Lão thái phi và Lạc Thân Vương là người tốt, chỉ là...
[Lão thái phi ơi, con dâu tương lai của ngài lúc này đã cùng Nam Cung Cường gặp mặt, các ngươi thật sự không cân nhắc đến chuyện đi bắt gian sao?]
Nghe được tiếng lòng này, mọi người đều ngẩn ra, nhất là Hạ phu nhân cũng đến đây tham gia tiệc đầy tháng của Diệp gia, lúc này sắc mặt khó coi hẳn lên.