Cốt truyện đi đến đây, Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa cuối cùng đã hiểu được.
Lập tức bên tai truyền đến một âm thanh nhắc nhở: “Chúc mừng kí chủ mở khóa thành công tuyến ăn dưa đầu tiên: Bí ẩn về thân thế của nam chính, khen thưởng là 30 đồng dưa.”
Khi nghe được khen thưởng tận 30 đồng dưa, Diệp Phỉ Nhiên liền vui vẻ.
Cậu vui tươi hớn hở nhìn cái TV nhỏ cuối cùng cũng được bật lên, tự hỏi món ăn tinh thần này có đáng hay không?
Nghĩ đến cảnh cậu ngày ngày vất vả ăn dưa để nuôi sống bản thân, nằm đây ăn không ngồi rồi khiến lòng cậu không khỏi run lên.
Đồng dưa là đồ chó, tiêu hết thì ông đây lại kiếm, hừ!
Cùng với tiếng tiền vang lên lạch cạch, Diệp Phỉ Nhiên tiêu sạch bách 30 đồng dưa vất vả tích góp được.
Chiếc TV nhỏ lập tức lóe lên trước mắt cậu, một hình ảnh rõ nét hiện ra. Người trong bức ảnh đó không ai khác chính là Tần Uyển Hề, biểu muội của mẫu thân.
Trở lại phòng, Tần Uyển Hề khóc không ngừng, ả lẩm bẩm nhắc mãi:
“Nếu năm đó ta không làm như vậy thì đời này chỉ sợ sẽ chẳng thể nào hồi kinh. Vốn định nương vào Sâm Nhi cùng nhau lừa gạt Thừa lang, ngày sau sinh thêm đứa nữa cũng có thể giữ mạng. Nhưng ai mà có ngờ được, sau khi mang thai đứa nhỏ kia ta lại bị thương, mất đi khả năng sinh sản. Chỉ là mình đã coi Sâm Nhi như con ruột, hy vọng nó không phụ mình.”
“Ta đã chăm sóc nó rất tỉ mỉ trước khi nó hai tuổi, tại Thừa lang một hai đòi dẫn nó hồi kinh, ta chỉ đành phải theo chàng ấy trở về.”
“Không được…… nếu cứ như vậy, khi Sâm Nhi lớn thêm chút nữa sợ là nó sẽ không nhận mình nữa. Mình phải nghĩ cách nắm được trái tim của Sâm Nhi, có con trai bảo mệnh mới có thể sống sót được trong căn phủ trạch to lớn này.”
Diệp Phỉ Nhiên càn hưng phấn hơn khi nhìn thấy hình ảnh trên TV nhỏ, mặc dù không thể xem phim điện ảnh, nhưng ăn dưa tại chỗ chẳng phải càng thú vị hơn sao?
Ai mà chả có tâm tính hóng hớt, xem TV ăn dưa so với đọc chữ ăn dưa thú vị hơn nhiều.
Hơn nữa cái TV nhỏ này hình như có thể chỉnh tần số, cậu chuyển kênh, trên TV nhỏ liền xuất hiện một hình ảnh khác. Là hậu cung được canh gác nghiêm ngặt.
Diệp Phi Nhiên mới chỉ nhìn thấy hậu cung trong phim, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hậu cung thực sự.
So với tưởng tượng của cậu thì nhỏ hơn chút, nhưng thật sự là trang trí vô cùng xa hoa
Đặc biệt là Vĩnh Ninh cung của Hoàng Hậu, lộng lẫy đến mức lóe mù mắt người, so với Thừa Càn cung của Hoàng Đế còn sang trọng rực rỡ hơn nhiều.
Đó là bởi vì nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu là phủ Kính Quốc Công - công thần khai quốc, mà Kính Quốc Công lại nắm hết thảy Hộ Bộ, tất cả tiền bạc của cải trên dưới cả nước đều phải qua tay ông.
*Hộ bộ: 1 trong 6 bộ có từ thời Tần - chuyên quản lý tài sản vật chất.
Diệp Phỉ Nhiên không tin vị công thần khai quốc này sau này sẽ không th.am nh.ũng.
Nhưng trong hậu cung cũng không có dưa gì để ăn, lang thang hồi lâu, cậu nhìn thấy một cung nữ nhỏ vụng trộm với một thị vệ trẻ tuổi. Nhưng thật ra tiền dưa không ít nha, tận 3 đồng.
Những quả dưa trong hậu cung quả thực có giá trị hơn bên ngoài. Ngay cả tiểu cung nữ vụng trộm cũng tận 3 đồng dưa.
Thị vệ này còn rất thủ lễ, hai người chỉ ngồi trên bậc thềm, ngắm trăng sao, trò chuyện về thơ ca, triết lý nhân sinh.
Diệp Phi Nhiên cảm thấy tiểu cung nữ này nhất định đọc rất nhiều sách, nếu không nàng sẽ không hiểu được nhiều đạo lý như vậy.
Sau khi xem một lúc, Diệp Phi Nhiên lại chuyển kênh trở lại, thôi vẫn nên xem biểu muội của mẫu thân vậy!
Biểu muội mới nãy đã nói mãi cả nửa ngày mà Diệp Phỉ Nhiên cũng chưa hiểu được rốt cuộc là ả tính làm cách gì để kéo Diệp Kỳ Sâm về phía mình nữa. Chẳng lẽ tính trực tiếp nói rõ với mẹ cậu luôn à?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao mấy chuyện xảy ra sau khi cậu được sinh ra lại khác với tác phẩm gốc mà cậu đọc quá vậy?
Chẳng lẽ là do hiệu ứng cánh bướm của mình mà đã làm cốt truyện nguyên tác thay đổi ư?
Muốn nói về mấy vấn đề này còn phải nói từ lúc mẫu thân làm vỡ chén canh độc kia.
Thôi thôi, não mình còn chưa phát triển. Dù sao cũng là chuyện tốt, thà ngoan ngoãn ăn dưa nuôi bản thân còn hơn.
Cậu nhặt thêm vài miếng dưa nữa, có điều chúng đều là tuyến cung đình.
Một người là đại thái giám cư.ỡng b.ức ép tiểu cung nữ bên cạnh Thục phi quan hệ với hắn, một người là ngự tiền thị vệ yêu thầm một tiểu đáp ứng mới vào cung, còn có một cung nữ già nua gần 70 nhưng vẫn chưa xuất cung, điên điên khùng khùng trốn ở hoán y cục*, thế nhưng chưa bị đuổi ra bao giờ.
*hoán y cục: nơi giặt đồ cho vua
Dưa này tuy không lớn nhưng ăn xong cũng có giá tận mười mấy đồng dưa.
Gần đây sức ăn của cậu tăng lên rất nhiều, một ngày ít nhất cũng 3 bình sữa. Với tuyến này thì ít nhất cậu cũng có thể no bụng.
Diệp Phỉ Nhiên hóng hớt đến khi chẳng còn hứng muốn tắt TV nhỏ đi, dù sao nếu có dưa mới thì hệ thống sẽ tự động dâng lên cho cậu ăn thôi.
Sau đó cuối cùng cậu cũng nhìn thấy biểu muội kia có động tĩnh, cậu cũng hiểu được biểu muội đây là muốn làm gì:
[Biểu muội của mẫu thân muốn gặp ông cha tồi của mình vào tiệc đầy tháng, còn lên kế hoạch để mẫu thân đi bắt gian? Cố ý vạch trần chuyện ngoại tình của bọn họ, buộc ông cha cặn bã phải thừa nhận quan hệ của 2 người? Cũng có thể hiểu được, có điều nàng ta làm thế dù có muốn vào cửa cũng chỉ có thể làm thiếp thất mà thôi.]
Diệp phu nhân nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng lập tức nhếch môi.
Quả nhiên Tần Uyển Hề không nhịn được nữa rồi, có điều chuyện này đối với nàng cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Diệp phu nhân suy tư, nghĩ thầm nếu Tần thị muốn vào cửa vậy thì mình sẽ thành toàn cho ả vậy. E rằng chỉ có nàng là nương tử hiền huệ đức hạnh nhất kinh đô này rồi?
Chẳng những nạp thiếp cho phu quân mà còn hoan hỉ đón vợ lẽ vào cửa nữa.
Diệp Phỉ Nhiên không biết mẫu thân mình lúc này đang chuẩn bị một ván cờ lớn trong khi cậu còn đang uống sữa ăn dưa vui vẻ kiếm tiền dưa.
[Diệp Kỳ Sâm bị thư viện Hàn Thần xóa tên? Ồ hố, hóa ra là lớp học vỡ lòng của Quốc Tử Giám đã di dời đến ngoại ô phía Tây, những hộ có liên quan đều bị xóa tên.]
Không phải anh là nam chính sao? Sao buff của nam chính mất hiệu lực rồi?
Tâm trạng Diệp phu nhân lập tức tốt lên khi nghe được tin này, nàng không muốn may áo cưới cho người khác*. Diệp Kỳ Sâm còn chưa thành thục nên nàng không cho nó vào nữa, thế mà đứa nhỏ này cả nửa tháng rồi cũng chẳng đến thăm nàng.
Nếu hắn thật sự là người lương thiện, cha mẹ có lỗi không trách con cháu, Diệp phu nhân làm đến nước này cũng sẽ không động chạm gì đến hắn.
Hiện giờ xem ra, chỉ sợ đứa nhỏ này cũng là một người ích kỷ.
Nghĩ cũng mắc cười, nàng vốn nghĩ rằng chỉ có mình là nuôi con dùm người ta, ai ngờ Diệp Thừa Trạch cũng nuôi con dùm kẻ khác giống mình.
Biểu muội thân yêu của ngươi không biết nhặt đâu ra một đứa trẻ hoang vứt cho ngươi nuôi dưỡng, thế mà ngươi cũng hào phóng nhận thật.
Có điều, chỉ sợ là Diệp Thừa Trạch sẽ vì chuyện này mà gây phiền toái cho mình.
Diệp phu nhân thầm tính kế trong lòng.
Quả nhiên, hôm trước Diệp Kỳ Sâm vừa mới bị thư viện Hàn Thần xóa tên, hôm sau Diệp Thừa Trạch liền tới tìm nàng.
Nàng vẫn còn trong giai đoạn ở cữ thế mà Diệp Thừa Trạch nửa tháng nay chỉ đến thăm nàng có 3 lần.
Diệp Thừa Trạch mặt lộ vẻ không vui hỏi Diệp phu nhân: “Phu nhân, chuyện kia của Kỳ Sâm là sao vậy? Sao nó lại bị thư viện Hàn Thần xóa mất tên? ”
Diệp phu nhân cười khẽ:
“Lão gia hỏi câu này không cảm thấy buồn cười sao? Ta còn đang ở cữ, ngay cả cửa cũng chưa từng ra vậy mà chàng lại chạy tới đây chất vấn ta tại sao cháu trai quý giá của chàng bị thư viện Hàn Thần xóa tên. Ta thấy hay là chính chàng tự đi hỏi cháu trai bảo bối của mình thì hơn? Có phải là nó đã làm gì phạm vào nội quy của thư viện mới khiến phu tử viện Hàn Thần kiêng kị nên trực tiếp xóa tên nó hay không?”
Diệp Thừa Trạch biết mình đang gây rối vô cớ, sắc mặt hơi hoãn lại, nói: “...Ý ta không phải vậy, ta chỉ muốn nàng giúp ta hỏi đại tẩu nàng một chút coi chuyện này có phải là có hiểu lầm gì hay không thôi?”
Diệp phu nhân ôm đứa nhỏ mới sinh vào lòng, vẻ mặt không nóng chẳng lạnh: “Phu quân, ta mới sinh Phỉ Nhi có 10 ngày. Chàng liền lấy chuyện như thế làm phiền ta, chàng đúng là một phu quân tốt”
Diệp Thừa Trạch tự biết đuối lý, vốn dĩ Diệp Kỳ Sâm được đến Quốc Tử Giám học lớp vỡ lòng là nhờ vào quan hệ nhà mẹ đẻ của Diệp phu nhân, vừa bị xóa tên mà mình lại còn muốn đến tìm phu nhân nói cho ra lẽ. Chuyện này đúng là vô lý.
Diệp phu nhân vẫn âm dương quái khí nói: “Có điều ta cũng chưa thấy chàng để bụng Phỉ Nhi như thế bao giờ nhỉ phu quân? Phỉ Nhi sinh được nửa tháng rồi, chàng tới thăm nó mấy lần? Diệp Kỳ Sâm quá lắm cũng chỉ là cháu trai chàng thôi, chàng lại đối xử với con của đường huynh tốt hơn con nhà mình, ta cũng chẳng biết phải nói sao nữa.”
Diệp Thừa Trạch chột dạ, lại sợ Diệp phu nhân biết được chân tướng sự tình, chỉ đành cúi người cười nịnh nọt: “Phu nhân nói gì thế, sao ta có thể không suy nghĩ gì cho Phỉ Nhi nhà chúng ta được chứ?”
Diệp phu nhân nói: “Phu quân nói xem, chàng sẽ làm gì cho Phỉ Nhi?”
Diệp Thừa Trạch dừng một chút, khí thế giảm đi ngay: “Phỉ Nhi còn nhỏ, chưa đến lúc học lớp vỡ lòng…”
Diệp phu nhân cường thế hơn: “Đúng thật, lúc Diệp Kỳ Sâm hai tuổi phu quân đã bắt đầu mở đường cho nó rồi. Mời thầy về nhà dạy cho nó, thậm chí đến tối phu quân còn tự dỗ nó ngủ mà. Ta cũng không rõ, rốt cuộc Diệp Kỳ Sâm là con chàng hay Phỉ Nhi mới là con chàng?”
Diệp Thừa Trạch không nói nên lời, chỉ có thể hùng hổ nói: “Sao phu nhân lại nói vậy? Đương nhiên Phỉ Nhi mới là đích trưởng tử của Diệp phủ ta rồi!”
Diệp phu nhân tiếp tục hùng hổ doạ người: “Vậy tại sao phu quân chỉ nghĩ cho Kỳ Sâm mà không nghĩ cho Phỉ Nhi của ta?”
Diệp Thừa Trạch cứ ‘ta ta ta’ cả nửa ngày, cuối cùng cũng xuống nước nói: “Vậy ý của phu nhân thế nào?”
Diệp phu nhân cười lạnh: “Phu quân, không phải ta nghĩ nhiều, chỉ là cách cư xử của phu quân khiến ta không thể không nghĩ nhiều mà thôi. Nếu phu quân đã nói Phỉ Nhi là đích trưởng tử duy nhất của Diệp phủ, vậy không bằng giao phường tơ lụa thành Bắc và trang viên ở thành Tây cho Phỉ Nhi đứng tên đi! Đương nhiên, nếu phu quân có ý khác thì ta cũng không nhiều lời.”
Có lẽ Diệp Thừa Trạch đã quen với thái độ đoan trang của Diệp phu nhân, lần đầu tiên bị nàng chiếm thế thượng phong lúc cãi nhau nên nhất thời ngây ngốc.
Ông ta giảo biện nói: “Ta có thể có ý gì khác? Phỉ Nhi là đích trưởng tử duy nhất của Diệp phủ ta, điều đó là đương nhiên mà!’
Diệp phu nhân nói: “Một khi đã vậy, gia tài của Diệp phủ đưa cho đích trưởng tử của Diệp phủ thì có gì không đúng? Phu quân sao lại do dự, sao lại không muốn?”
Diệp Thừa Trạch ấp a ấp úng: “Ta…Ta không có do dự…Cũng không phải không muốn, chỉ… chỉ là… chỉ là Phỉ Nhi còn nhỏ…”
Diệp phu nhân trừng mắt nhìn ông ta, ngắt lời: “Chỉ là cái gì? Chỉ là…ở trong lòng phu quân, Kỳ Sâm vẫn tốt hơn sao?”
Diệp Thừa Trạch nổi giận: “Không phải! Không phải chỉ là phường tơ lụa và trang viên thôi sao? Cho con ta thì có cái gì mà do dự chứ? Phỉ Nhi dù sao cũng là con ta, có cho thì cũng có sao! Ta sẽ sai người soạn chứng thư!”
Nói xong Diệp Thừa Trạch hừ lạnh, xoay người rời khỏi phòng của Diệp phu nhân.
Ngay khi gió lạnh thổi qua, ông ta lập tức bình tĩnh lại, nhưng ông ta cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không phải ông ta tới tìm phu nhân để hỏi tội sao?
Tại sao lại trở thành phu nhân chất vấn ngược lại ông ta rồi?
Hơn nữa phường tơ lụa và trang viên, còn có 3 căn tiền trang lúc trước đã cho… Suy đi ngẫm lại, số tiền đó gần bằng ba phần thu nhập của Diệp gia rồi.
Lúc này Diệp Thừa Trạch hối hận rồi, sau vừa rồi ông ta lại chẳng ngần ngại gì mà cho đi chứ?