Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 7

Lúc nhìn thấy cái tên này, Diệp Phỉ Nhiên thiếu chút nữa cười phun sữa ra yếm.

Nếu như gặp phải loại tình huống này vào ngày thường, Diệp phu nhân khẳng định sẽ lo lắng đi mời nhũ mẫu lại xem, nhưng nàng kết hợp với dưa mình vừa mới nghe được, khóe môi co rúm hắng giọng, nghĩ thầm tiểu tử thúi này, ngươi có biết cái dưa ngươi đang cười nhạo là của biểu cữu nhà ngươi không !

Diệp Phỉ Nhiên vẫn còn đang châm chọc trong lòng: [Hạ cô nương này nghĩ gì vậy? Chỉ bằng cái tên này cũng biết cha mẹ hắn thiếu văn hóa rồi. Ngươi nói chuyện yêu đương cùng người như vậy, cô nương ngươi có phải ăn nhiều sơn hào hải vị quá nên mới muốn gặm bánh ngô à?]

Diệp phu nhân và Tô phu nhân đã nghẹn cười chỉ thiếu điều muốn ngất đi, đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Tô phu nhân nhịn không được khen: "Tiểu muội, muội thật sự đã sinh được một cục cưng rồi, về sau không cần lo lắng cuộc sống đơn điệu."

Diệp phu nhân cũng nói: "Phải, Phỉ Nhi thật sự không giống với tưởng tượng của ta, đứa nhỏ này rất thú vị. "

Cười thì cười, hai người giờ phút này đều lo lắng vô cùng.

Lạc Thân Vương là đứa bé được bọn họ nhìn từ khi còn bé đến lúc lớn lên, là một đứa nhỏ cực kỳ ôn hậu, tiên đế cưng chiều nó, đất phong cũng được thiết lập ở gần kinh thành. 

Vương phi được chọn là đích nữ của Trường Viễn Hầu, dòng dõi không kém, tài năng cũng rất tốt, bộ dáng đoan trang, chỉ có điều tính tình hơi phản nghịch.

Diệp phu nhân lôi kéo Tô phu nhân ra gian ngoài, nhỏ giọng thương lượng với nàng: "Tiệc đầy tháng của Phỉ Nhi tổ chức vào mùng mười tháng sau, đến lúc đó ta mời lão thái phi và Lạc Thân Vương điện hạ tới. Bên Hạ gia, còn cần trưởng tẩu tự mình đi một chuyến. Từ khi Diệp gia suy thoái, Hạ gia vẫn không để chúng ta vào mắt. Nhưng nếu trưởng tẩu tự mình đi, chắc hẳn Hạ Hầu gia vẫn sẽ nể mặt."

Tô gia cũng có tước vị, Tô phu nhân được xem như gả cho người có địa vị thấp hơn gia đình nàng.

Tô phu nhân gật đầu: "Được được được, chuyện này ta tự mình đi làm."

Nói xong Tô phu nhân thở dài: "Muội nói xem có phải ngày thường chúng ta sống mơ hồ quá không, bề ngoài nhìn như bình tĩnh an bình, ai có thể nghĩ đến, sau lưng có nhiều chuyện phiền phức như thế?"

Nếu không phải Diệp Phỉ Nhiên ra đời, e rằng Tô gia đã bắt đầu xui xẻo rồi.

Vốn dĩ trong truyện gốc, cái chết của Diệp phu nhân Tô Hạo Vân cũng chính là mở màn cho sự diệt vong của Tô gia.

Diệp phu nhân tìm được đường sống trong chỗ chết chỉ có một cảm xúc duy nhất, nói: "Trời không diệt Tô gia ta, nói không chừng phía sau còn có đại loạn gì nữa. Trưởng tẩu nhất định phải cẩn thận, đợi tới khi mọi chuyện yên bình thì buông lỏng cảnh giác cũng không muộn."

Tô phu nhân gật đầu, cũng biết chuyện mấy ngày nay mình phát hiện không phải chuyện đùa, tự nhiên sẽ cực kỳ để ý.

Mà Diệp Phỉ Nhiên sở dĩ nói cái tên Nam Cung Cường này quen tai, bởi vì người này chính là người đoạt công danh của Tô đại biểu ca.

Gia đình nhà Nam Cung Cường cũng là quan lớn triều đình tam phẩm, nếu là cưới một cô nương môn đăng hộ đối cũng xem như cường cường liên hợp.

Đương nhiên, nếu như Trường Viễn Hầu cố ý, tự nguyện để cho con gái gả thấp xuống cũng coi như là câu chuyện được người người ca tụng.

Đáng tiếc, Trường Viễn Hầu toàn tâm toàn ý muốn cho con gái gả vào hoàng gia. Sau khi bỏ lỡ đợt đại tuyển tú mới chú ý đến Lạc Thân Vương.

Lạc Thân Vương trời sinh tính tình không thích triều đình, chỉ thích du sơn ngoạn thủy, tuy là thân vương, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với chuyện dân gian.

Chẳng qua y cũng không nhàn rỗi, mỗi lần nơi nào có thiên tai, Lạc Thân Vương đều sẽ tự mình xin lệnh chạy đi cứu trợ thiên tai.

Hoàng đế rất coi trọng y, phong thưởng rất nhiều đến Lạc Thân Vương phủ.

Lão thái phi tuổi tác đã cao, hoàng đế cũng đặc biệt cho bà xuất cung ở cùng con trai, như vậy cuộc sống tuổi già của lão thái phi cũng có thể ấm áp một chút.

Hoàng đế là một hoàng đế tốt, chỉ là không có tài năng lớn, xem như hạng người đức tài bình thường, cũng giữ được cơ nghiệp lớn như Đại Ninh triều.

Nam Cung Cường trêu chọc đích nữ Hầu phủ nhà người ta, vừa thấy Trường Viễn Hầu phủ muốn nghị thân với Lạc Thân Vương liền lập tức phủi mông rời đi.

Kỳ thật dưa này ăn đến đây còn chưa tính là hết, bởi vì còn có một phần là màu xám.

Diệp Phỉ Nhiên phát hiện, phàm là dưa lớn, đều không cho cậu ăn hết, ăn một nửa là đã được cho vài đồng dưa.

Lúc Diệp phu nhân trở về nghe tiếng lòng của con trai, lại thấy cậu đang lẩm nhẩm: "Hạ Tích Nhiễm gả cho Lạc Thân Vương vẫn nhớ mãi không quên tên cặn bã kia, vậy mà lại lặng lẽ ôm con đi tìm Nam Cung Cường, chỉ rõ thân thế của đứa nhỏ. Nam Cung Cường ngay từ đầu cũng không muốn nhận, sau đó không cam lòng nên liên hợp với Hạ Tích Nhiễm hãm hại Lạc Thân Vương, khiến cho Lạc Thân Vương bị hoàng thượng nghi kỵ..."

[Ai dà, sắc đẹp là tai họa, Lạc Thân Vương thật đáng thương.]

 

Nghe đến đó, Diệp phu nhân càng thêm quyết tâm tuyệt đối không thể để Hạ Tích Nhiễm tai họa này tiến vào Lạc Thân Vương phủ.

Diệp phủ mấy ngày gần đây trở nên náo nhiệt, một là Diệp Thừa Trạch thăng chức lên Hộ bộ thị lang tam phẩm, hai là Diệp phủ vui mừng vì có đích trưởng tử.

Nhiều người đến chúc mừng, trên mặt Diệp Thừa Trạch cũng có chút vui vẻ.

Chỉ là rất nhiều quà mừng đều được đưa đến viện của Diệp phu nhân, Tần Uyển Hề nhíu mày.

Cũng may còn có đứa con trai Diệp Kỳ Sâm này có thể an ủi trái tim ả một chút.

Kỳ thật nàng ta nào biết, con trai nàng ta được sống lại, có chút chuyện nên biết đã sớm biết.

Sở dĩ không nhận nàng ta, tất nhiên là có nguyên nhân.

Đáng tiếc con ruột bây giờ còn không biết mình mới là mẹ ruột của nó, nghĩ tới đây, trong lòng Tần Uyển Hề lại lửa giận ngập trời, tức giận đập nát rất nhiều chén trong phòng.

Trong phòng Diệp phu nhân, Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa vui tươi hớn hở lại phát sóng trực tiếp cho mẫu thân: [Biểu muội của mẫu thân tức giận đập đồ trong phòng, lần trước ả ta không thể đắc thủ, phỏng chừng sau này muốn lật ngược tình thế sẽ khó khăn.]

Diệp phu nhân nghĩ thầm ả ta thật đúng là gan to bằng trời, chỉ sợ bằng chút bản lĩnh này của ả, không thể nào đứng vững gót chân ở chỗ một kẻ có dã tâm ngút trời như Diệp Thừa Trạch.

[Thật đúng là giàu lên một cái thì anh em họ hàng lập tức có mặt, lão cha khốn nạn này vừa mới thăng quan, liền có họ hàng xa đến nương tựa. Người họ hàng này vậy mà lại đến để cầu quan, sao hắn dám làm thế ! Hay là lão cha khốn nạn có nhược điểm gì trong tay kẻ này?]

Radar của Diệp phu nhân lúc này tỉnh táo, Diệp Thừa Trạch người này vì thăng chức không từ thủ đoạn, không phải là thật sự có nhược điểm gì rơi vào tay người khác đó chứ?

Nghĩ tới đây, nàng liền phân phó Ỷ Thúy: "Ở tiền sảnh có một người họ hàng xa của Diệp gia tới, hẳn là tới từ Lâm Giang, ngươi đi điều tra lai lịch của hắn đi."

 

Ỷ Thúy khom người nhận mệnh đi tới tiền sảnh, quả nhiên nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo vải đứng ở chính sảnh.

Sắc mặt Diệp Thừa Trạch không vui, hiển nhiên là bị uy hiếp.

Hắn bây giờ quyền cao chức trọng, làm sao có thể bị những người thấp hèn này uy hiếp, tức giận đến nỗi muốn sai người đánh bọn họ ra ngoài.

"Năm đó ngươi ở Lâm Giang, nếu không có mẫu thân ta liên tiếp đưa cháo qua cho ngươi, ngươi làm sao còn có thể an tâm chuẩn bị thi cử?"

Lời này còn chưa nói xong, Tần Uyển Hề đi ra từ phía sau bình phong, nói: "Tỷ phu, có thể nghe Uyển Nhi nói một lời không?"

Trên mặt Diệp Thừa Trạch vẫn mang theo giận dữ, lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ quay mặt sang một bên.

Tần Uyển Hề cười yếu ớt tiến lên nói với người nọ: "Ta con tưởng là ai, thì ra là đường đệ Diệp gia, đường đệ đường xa đến, mau ngồi xuống nghỉ ngơi. "

Năm đó Tần Uyển Hề bị Diệp Thừa Trạch đưa đến Lâm Giang chờ sinh, nơi đó cách kinh thành núi cao hoàng đế xa, vốn tưởng rằng sẽ không xảy ra sơ suất gì, ai ngờ vẫn bị người có tâm bắt được nhược điểm.

Tần Uyển Hề kéo Diệp Thừa Trạch ra sau bình phong, dịu dàng rơi lệ nói: "Thừa lang, chuyện này là ta có lỗi với tỷ tỷ, ngươi tuyệt đối không thể để cho tỷ ấy biết! Nếu tỷ tỷ biết, tình cảm tỷ muội của ta và tỷ ấy sẽ không còn nữa. Năm đó nếu không có tỷ tỷ cứu giúp, hiện giờ ta đã là người phong trần. Đừng nói là làm bạn với Thừa lang, cho dù muốn thoát thân cũng khó. Chẳng qua hắn chỉ cầu một công việc an cư lạc nghiệp mà thôi, cho hắn là được. Hiện giờ Diệp gia chúng ta cũng không thiếu chút nhân mạch này mà."

Diệp Thừa Trạch thấy Tần Uyển Hề khóc như hoa lê ngậm nước, nhìn thấy mà thương, giơ tay vừa lau nước mắt cho nàng ta vừa nói: "Uyển Nhi đừng khóc, ta cũng không phải không muốn tìm nhân mạch cho hắn, chủ yếu là thái độ của hắn. Ta đường đường là mệnh quan tam phẩm triều đình, mà lại bị một hương dân hạ tiện như hắn uy hiếp sao?"

Tần Uyển Hề nhẹ nhàng lắc cánh tay Diệp Thừa Trạch, nhẹ giọng nói: "Thừa Lang, ngươi coi như là vì ta đi, Uyển Nhi thật sự không muốn mất đi tỷ tỷ. Tỷ tỷ đối xử với ta tốt như vậy, ta lại làm chuyện có lỗi với nàng ấy. Còn có Sâm Nhi, nếu tỷ tỷ biết, nàng có thể chấp nhận Sâm Nhi sao?"

Diệp Thừa Trạch vừa nghĩ tới Diệp Kỳ Sâm tuổi còn nhỏ đã biết thi từ ca phú, toàn bộ kinh thành đều lâm vào khiếp sợ, trong lòng không khỏi kiêu ngạo.

Uyển Nhi của hắn sinh cho hắn một đứa con trai thông minh như thế, còn giúp hắn thành công thăng cấp tam phẩm.

Phải biết rằng hắn từ thất phẩm viên ngoại lang đến tứ phẩm lang trung mất trọn vẹn mười năm, chức quan càng đi về phía sau càng khó thăng chức, có người thậm chí phí thời gian cả đời cũng không thể tiến thêm một bước.

Hắn lại chưa đến một năm đã nhiều lần lập kỳ công. Thậm chí cứu được cả Vinh An công chúa, trực tiếp được Hoàng Thượng thăng quan.

Tất cả những điều này là nhờ con trai hắn ban tặng, thằng bé là quý nhân có khả năng thông linh.

Năm ấy hắn đến chùa Trường Ninh, trụ trì đã đề cập với hắn, sẽ có một quý tử thông linh giáng sinh tại Diệp gia hắn, bảo hắn nhất định phải đối xử tử tế với người này.

Chẳng qua cũng sẽ có kẻ tà nịnh ngăn cản đường sống của hắn, bảo hắn phải cực kỳ cẩn thận.

Từ sự giúp đỡ của Sâm Nhi đối với hắn mấy năm nay, Sâm Nhi nhất định là quý tử theo như lời trụ trì nói.

Thôi thôi thôi, vì con trai cưng, chớ nói là một chức quan nhàn rỗi nho nhỏ, cho dù là nhiều thêm một chút tiền tài, hắn cũng nhận.

Lúc đi ra từ bình phong, Diệp Thừa Trạch liền thay đổi sắc mặt, lúc này cười nói với đường đệ Diệp Côn: "Chuyện này đường đệ đừng nóng vội, ta sắp xếp cho ngươi một chỗ ở trước. Tối đa là nửa tháng, ta nhất định sẽ sắp xếp xong việc cho ngươi. Còn nữa, chi phí ăn mặc nửa tháng này, tất cả đều sẽ do vi huynh trả.”

Diệp Côn vui vẻ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: "Vậy làm phiền đường huynh rồi!"

Sau khi đuổi Diệp Côn đi, Tần Uyển Hề cũng lặng lẽ đi theo.

Đi tới ngõ cụt, Diệp Côn từ trong góc chui ra, híp mắt nhìn Tần Uyển Hề nói: "Uyển Hề muội muội thật sự là càng ngày càng xinh đẹp."

Tần Uyển Hề nhíu mày, đè nén cả giận nói: "Ngươi lấy chức vị xong thì mau rời kinh đi! Cái nên cho ngươi đều đã cho, có một số việc ngươi tốt nhất nên giấu kín vào bụng cho ta!"

Diệp Côn cười khẽ: "Ngươi yên tâm, ta chỉ cần tiền thôi, mấy trò gian trá của các ngươi ta cũng không có hứng thú. Nếu không phải không lăn lộn nổi nữa, ta cũng không muốn tới kinh thành dán mặt vào cái mông lạnh của các ngươi. Năm đó nếu không phải ta..."

Diệp Phỉ Nhiên vừa ăn được quả dưa chứa chân tướng này, nhanh chóng lấy lại tinh thần: [Bất ngờ thế, ta biết ngay mà! Diệp Kỳ Sâm không nhận mẹ ruột quả nhiên là có lý do cả. Thì ra năm đó Tần Uyển Hề sầu muộn nên sinh con chết non. Diệp Kỳ Sâm này, rõ ràng chính là đứa trẻ vô danh bị Diệp Côn ôm tới!]

Bình Luận (0)
Comment