Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 25

Trong lòng Diệp Phỉ Nhiên lại tiếp tục tung hô mẫu thân: [Mẫu thân thật là lợi hại quá đi! Hì hì, chẳng những giành về cho ta toàn bộ tài sản, còn lấy được cho Lục hoàng tử một chức vương vị! Mẫu thân của ta là mẫu thân tốt nhất trên thế giới này!]

 

Diệp phu nhân lại lần nữa bị những lời nói của con trai dọa,rồi nhận ra mọi người xung quanh thế mà lại không có phản ứng gì, xem ra câu nói này chỉ có mình nàng nghe thấy.

 

Cái hệ thống của con trai nàng đúng là biết bảo vệ chủ, nếu như có gì bất lợi cho chủ nhân, những người không nên nghe chắc chắn sẽ không nghe thấy.

 

Diệp phu nhân lại không biết, thật ra vẫn còn một người khác nghe thấy câu nói ấy. Lục hoàng từ tận lực kéo khoé miệng đang hơi nhếch lên xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tuyệt không để cho ai khác biết được hắn có chỗ không đúng.

 

Sau khi hoàng đế đưa ra quyết định, lại mỉm cười nhìnvề phía Diệp phu nhân: “Về phần một nữ nhân trượng nghĩa như Tô cô nương đây, trẫm cũng không biết nên nói gì mới phải. Thôi đã vậy rồi thì trẫm ban thưởng vương trạch lúc trước ở đường lớn Thanh Long cho Dật vương và nghĩa mẫu - nhất phẩm cáo mệnh phu nhân Tô thị. Tô thị nhận nuôi vào thời điểm Thục quý phi lâm chung, không có quan hệ gì với Diệp đại nhân.”

 

Ẩn ý chính là, nghĩa mẫu thì vẫn là nghĩa mẫu, nhưng tra nam thì không được trở thành nghĩa phụ, đây là vinh quang cá nhân của một mình Diệp phu nhân.

 

Hoàng đế lại nói: “Tô thị có thể sống chung với Dục vương trong Dục vương phủ, tất nhiên, bởi vì cần chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của Dục vương, các người hiện tại vẫn tạm thời sống ở Diệp phủ. Diệp ái khanh, con trai của trẫm làm phiền cuộc sống của phu thê hai người, khanh không có ý kiến gì chứ?”

 

Diệp Thừa Trạch sợ cóng người, nhanh chóng quỳ xuống: “Thần vinh hạnh vô cùng, thần cũng sợ hãi vô cùng!”

 

Lúc này trong lòng ông ta đang không ngừng mắng chửi hoàng đế, nghĩ rằng, hoàng đế buộc ông ta và Lục hoàng tử lại với nhau cùng sống cùng chết, mà Hộ bộ lại nằm trong tay Kính quốc công, rõ ràng là cố ý muốn làm khó dễ ông ta đây mà?

 

Hoàng đế rất hài lòng với thái độ của ông ta, gật đầu nói: “Ừm, khanh có một vị phu nhân như thế, đáng ra phải trân trọng mới phải phép. Trẫm nghe có lời ra tiếng vào, hình như khanh vừa nạp thiếp mới vào phủ, cũng là do phu nhân ngươi lo liệu mọi việc lớn nhỏ. Có một nàng hiền thê như thế, trẫm cũng cảm thấy ngưỡng mộ!”

 

Những lời này nói ở trên triều đình, nhưng thực tế là muốn để cho hậu cung nghe thấy.

 

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên lại vang lên vào đúng lúc này: [Ối chà, hoàng đế thật đúng là biết chỉ cây dâu mắng cây hoè! Ngài ấy chẳng phải đang ám chỉ những cung phi còn mang lòng đố kị sao?]

 

Chế độ triều đình xưa cũ này, cũng có một loạt các quy luật của chính nó, rất hà khắc với nữ tử, thế nhưng không phải vì nó hà khắc với nữ tử mà chĩa con dao sắc vào mặt các nàng ấy.

 

Mặt mày Kính quốc công đỏ bừng lên, thân ông ta làm quốc trượng, nay hoàng đế nói hoàng hậu không hiền lương, chẳng phải như đang tát vào mặt ông ta sao?

 

Ông ta đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích, cũng không dám biện bạch, sợ rằng hoàng đế sẽ chỉ tội đến chỗ ông ta.

 

Sau đó hoàng đế lại tiếp tục khen Diệp phu nhân rất nhiều, ví như Tô gia biết cách dưỡng dục con cái, không chỉ có hai người con gái là Tô lão thái phi và Tô cô nương, mà còn có một người con trai tốt như Tô công tử.

 

Sau đó hoàng đế lại thuận miệng khen đến Tô Dư Tịch, nói rằng y võ nghệ cao cường, các thị vệ trong hoàng cung không có người nào vượt qua được y.

 

Buổi thượng triều ngày hôm nay coi như là cho Tô gia đủ mặt mũi.

 

Kể từ lúc bãi triều, rất nhiều quan chức trong triều đã chào hỏi Diệp phu nhân, cách Diệp phu nhân xử lý cũng xem như là tự nhiên và khéo léo.

 

Thậm chí còn có những quan chức trước kia thân thiết với nàng tiến lên bắt chuyện: “Từ lúc Tô cô nương gả cho người khác, chúng ta còn chưa có dịp gặp lại nữa, trước kia ở trường đua ngựa, dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ của Tô cô nương, đến cả nam tử cũng không sánh bằng!”

 

Diệp phu nhân mỉm cười đáp lời: “Phong thái của Chu đại nhân sau bao năm cũng không giảm chút nào, thậm chí bây giờ đã là quan lớn rồi. Không thể coi thường, đúng là không thể coi thường.”

 

Năm đó Chu đại nhân trồng cây si Diệp phu nhân, thế nhưng con người Diệp phu nhân lại là nhan khống, tên Chu đại nhân là Chu Đại Xương, người cũng như tên, lớn lên trông giống ruột già của loài heo. 

 

Mọi người “trong bóng tối” vẫn thường gọi ông ta bằng biệt danh Trư Đại Tràng, nói Trư Đại Tràng muốn theo đuổi thần tiên muội muội, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

 

Chỉ có mỗi Diệp phu nhân, vẫn luôn từ chối sự theo đuổi của ông ta, chính nàng biết rõ nàng muốn một cuộc sống như thế nào, ở thời điểm đó nàng chỉ muốn theo phụ thân rong ruổi trên chiến trường, thời niên thiếu mười lăm mười sáu tuổi, nàng vẫn chưa muốn bị gả ra ngoài.

 

Cũng may Chu đại nhân vào năm thứ hai đã cưới vợ, sinh con, thế mới khiến lòng Diệp phu nhân dễ chịu hơn chút.

 

Nàng vốn không thích phải mắc nợ gì người khác, huống chi còn là nợ tình.

 

Cảnh tượng này bị Diệp Thừa Trạch đứng cách đó không xa nhìn thấy, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt không thể che giấu được, chỉ đến khi Chu đại nhân đã rời đi, Diệp Thừa Trạch mới bước tới, giọng lạnh lùng: “Phu nhân lúc nãy uy phong biết bao nhỉ, ngay cả người làm phu quân như ta đây còn thấy hổ thẹn không bằng.”

 

Trong mắt Diệp phu nhân cũng không có độ ấm, cười chế nhạo: “Hình như phu quân đã quên rồi? Ta lớn lên giữa đám đàn ông, ứng phó mấy chuyện này có tính là gì đâu? Còn nữa, Diệp đại nhân có phải cũng đã quên? Khi quan tam phẩm gặp được nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, hình như phải chắp tay hành lễ đấy.”

 

Lúc bọn họ đang nói chuyện, một vài vị quan tam phẩm đi đến chỗ Diệp phu nhân, chắp tay hành lễ xong mới rời đi.

 

Diệp Thừa Trạch tức giận nảy lửa, không còn cách nào, chỉ có thể chắp tay hành lễ với nàng, quay người giận dữ rời đi.

 

Diệp Phỉ Nhiên nhìn thấy bóng dáng giận dỗi hùng hổ của ông cha tồi, thích chí hoan hô: [Bắt đầu không có đủ năng lực để tức giận nữa rồi phải không? Nam nhân vô dụng chính là như thế đấy!]

 

Diệp phu nhân sắp bị con trai chọc cười rồi, chỉ là trên người nàng lúc này vẫn đang mặc triều phục trang nghiêm, khiến nàng phải khống chế bản thân, lưu ý đến vẻ ngoài.

 

Lục hoàng tử lấy ra một chiếc trống bỏi từ trong phần áo trước ngực, trêu chọc Diệp Phỉ Nhiên, sức mạnh hồng hoang trong nội tâm của bé con trong người Diệp Phỉ Nhiên bạo phát, bị hắn chọc cười khanh khách.

 

Cứ cười mãi cười mãi, cuối cùng cậu không cười nổi nữa, từ phía xa, một người mang theo đoàn nghi trượng cực kỳ xa hoa chậm rãi đi về phía bọn họ.

 

Đoàn nghi trượng đỏ vàng đan xen, thật sự là quê đến mức răng của bé con cũng muốn rơi ra rồi. Vị hoàng hậu của Đại Ninh này xuất thân cao quý không phải giả, nhưng nàng ta hận không thể dát hết vàng lên người mình, là đang sợ không ai biết Kính quốc công phủ nhà nàng ta th.am nh.ũng có phải không?

 

Diệp phu nhân từ xa nhìn thấy đã kéo Lục hoàng tử cùng nhau hành lễ với hoàng hậu, thế mà Lục hoàng tử lại giả vờ làm con búp bê, đứng nguyên một chỗ không muốn động đậy.

 

Hắn ta chỉ nghiêm mặt đứng đó, nhìn như một bức tượng xinh đẹp được bàn tay của thần tiên làm ra.

 

Đoàn nghi trượng của hoàng hậu dừng lại trước mặt bọn họ, phượng liễn từ từ được hạ xuống, Diệp phu nhân tiến lên hành lễ: “Thần phụ xin thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”

 

Hoàng hậu xuống khỏi phượng liễn, đi đến trước mặt Diệp phu nhân, đáp lời: “Nghe danh hiền đức của Diệp phu nhân từ lâu, hôm nay nghe phu nhân vào cung, ta phải đến nhìn một chút.”

 

Diệp phu nhân biết người đến không mang ý tốt, vị hoàng hậu này trước nay vẫn mang tính ương ngạnh, sau này được phong làm hoàng hậu lại càng ngang ngược hơn, không xem ai ra gì, chẳng bỏ ai trong mắt.

 

Thế nhưng nàng ta lại rất coi trọng thanh danh, sợ người khác nói nàng ta có điều gì không tốt, tất cả những lễ nghĩa đều sẽ dùng ở chỗ có người “nhìn” thấy.

 

Diệp phu nhân đáp lời, không kiêu ngạo cũng không điểm nịnh, lại vừa lúc có thể làm vừa lòng hoàng hậu: “Nương nương nghe những lời này ở đâu vậy chứ? Luận về hiền đức, người trong thiên hạ này có ai bằng nương nương đâu? Khổ tâm tuyển chọn hiền phi cho hoàng thượng, lại còn sinh ra cánh tay đắc lực như Tứ hoàng tử. Chỉ bằng những điểm này, những phu nhân trong hậu trạch như ta đã không thể so sánh nổi rồi.”

 

Hoàng hậu nhẹ nhàng cười hừ một tiếng: “Đứng dậy đã rồi hãy trả lời.”

 

Diệp Phỉ Nhiên nhìn hoàng hậu, lại nhìn về phía Lục hoàng tử, rồi lại nhìn về phía mẫu thân nhỏ bé yếu đuối của cậu, trong lòng thầm thầm nghĩ chắc hoàng hậu không đến để làm khó mẫu thân cậu đâu nhỉ?

 

 

Cậu trái lo phải nghĩ, bắt đầu lục lại những chuyện đàm tiếu của hoàng hậu, xem thử dạo gần đây vị hoàng hậu này có chuyện cười nào hay không.

 

Hoàng hậu sau khi thành hôn với hoàng đế thì sinh liền bốn vị công chúa, trong đó vị Trưởng công chúa như châu như ngọc lại chịu gả thấp cho Đích trưởng tử của Tề quốc công, mặt ngoài nhìn thấy hai người cầm sắt hoà minh.

 

Nhưng trên thực tế…

 

Diệp Phỉ Nhiên vì chuyện xấu trong nhà hoàng hậu mà cảm thấy khiếp sợ: [Thế mà Trưởng công chúa lại lén lút qua lại nhiều năm với hoà thượng Xuất Thế, là đại sư huynh ở chùa Trường Ninh, đại đệ tử của đại sư trụ trì Dật Trần. Trưởng công chúa không chịu nổi sự lãnh đạm và và ơ thờ của Đích trưởng tử Tề quốc công, sau khi nếm được trái ngon ngọt chỗ hòa thượng Xuất Thế, vậy mà lại dám xúi giục hoà thượng Xuất Thế hoàn tục, muốn lén lút sinh con với hắn ta. Trước mắt… nàng ta đã đứng chờ ở sau núi Tiên Đình chùa Trường Ninh.]

 

Ôi trời ơi, chuyện xấu này cũng đáng sợ quá đi mất. 

 

Cậu vẫn cảm thấy, chuyện tình cảm nam nữ như thế này kí.ch thí.ch nhất, những chuyện tình cảm tốt nhất vẫn nên xem chuyện người khác, náo nhiệt mình hóng ngọt ngào mình ‘ỏ’, còn tức giận thì để phần người khác.

 

Dù có là loại tình cảm dị dạng như trên thì cậu cũng vui lòng xem.

 

Hoàng hậu nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, sắc mặt biến đổi một hồi lâu, cuối cùng gấp gáp trở về phượng liễn, hạ giọng ra lệnh cho chưởng sự cô cô bên cạnh: “Mau, về cải trang, chúng ta xuất cung!”

 

Diệp Phỉ Nhiên vẫn còn đắm chìm trong chuyện xấu, đột nhiên suy nghĩ không biết vì sao hoàng hậu lại rời đi?

Không phải bà ta đến làm khó dễ mẫu thân và Lục hoàng tử sao? 

Diệp phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, cũng vội vàng rời cung, phân phó Ỷ Thuý: “Ta thấy hôm nay tiết trời khá tốt, hay là đến chùa Trường Ninh thắp nén hương đi!”

Bên này sau khi hoàng hậu xuất cung, mang theo một đoàn người trực tiếp vọt tới sau núi chùa Trường Ninh, quả nhiên thấy Trưởng công chúa và một người mặc tăng bào - hoà thượng Xuất Thế đang ngồi đối diện nhau trên đình hóng gió.

Trưởng công chúa đã đổi một bộ trang phục mộc mạc, không thoa phấn son, nhưng sắc đẹp vốn đã không phải hạng thường.

Hoà thượng Xuất Thế tuy rằng là hoà thượng, thế nhưng nếu không để ý đến cái đầu không có tóc của y, thì y vẫn là một mỹ nam tử.

Y có quen biết với Trưởng công chúa qua một lần nàng ta đến cầu con. Khi ấy, Trưởng công chúa dù đã thành hôn được hai năm nhưng vẫn chưa có con, mới tới chùa Trường Ninh cầu con, đại sư trụ trì Dật Trần an bài đại đệ tử mà ông ấy hài lòng nhất đến tiếp đãi.

Cứ như vậy, hai người họ vừa gặp đã yêu, có được một ánh mắt đã tính chuyện cả đời, Trưởng công chúa phải lòng hòa thượng Xuất Thế.

Thế nhưng tình cảnh trước mắt cũng không thấy có cảm giác ngọt ngào tình cảm gì cho lắm, trong mắt hoà thượng Xuất Thế chỉ có lạnh lùng và xa cách, Trưởng công chúa thì ở một bên khóc như mưa: “Những năm gần đây của chúng ta, chẳng lẽ chàng đều không để ý đến, chẳng lẽ đều là giả hết sao?”

Hòa thượng Xuất Thế chắp một tay trước ngực, hàng chân mày nhíu chặt, mở miệng nói: “Công chúa, ngài là thiên chi kiêu nữ cao quý, Xuất Thế chẳng qua chỉ là một người đã xuất gia. Lúc trước ta nhất thời khó giữ được lòng, đã làm bậy, công chúa cứ xem như mọi chuyện như một hồi mộng xuân, đừng nghĩ tới nữa.”

Trưởng công chúa lắc đầu nguầy nguậy, rớt nước mắt không cam lòng nói: “Không, ta không chịu! Tại sao chàng bảo ta đừng nghĩ đến chàng, thì ta chắc chắn không thể nghĩ đến chàng nữa? Ta đã sớm không chịu nổi cuộc sống hôn nhân này nữa, mẫu hậu chỉ muốn lấy ta làm bàn đạp để liên hợp với Tề quốc công, góp phần củng cố thế lực trong triều đình thôi. Tề Tả kia không hề thích ta, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy ta. Cả ngày chỉ bầu bạn với mấy cục đá của hắn, trong cảm nhận của hắn, ta còn không sánh bằng mấy cục đá ấy. Xuất Thế, ta hỏi chàng một câu thôi, chàng có yêu ta không?”

Hòa thượng Xuất Thế trầm mặc, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Yêu… nhưng ta có yêu nàng thì sao? Nàng và ta thân phận cách biệt, không thể bên nhau lâu dài.”

Trưởng công chúa tiến lên giữ chặt tay y: “Ai nói không thể? Ta nguyện ý từ bỏ hết tất thảy, từ bỏ thân phận công chúa này. Ta đã mang theo đầy đủ nữ trang, ta và chàng cùng nhau ẩn cư núi rừng. Chỉ cần chàng ở bên cạnh, ta có thể đi đâu cũng được. Xuất Thế, ta chỉ chờ một câu của chàng thôi, chàng có đi cùng ta không?”

Ngay khi hòa thượng Xuất Thế đang yên lặng, hoàng hậu mang theo cung nữ đi tới, tiến lên trước mặt Vinh Hinh Trưởng công chúa, tát nàng một cái: “Ngươi, cái đồ nghịch nữ không biết xấu hổ, bất trung bất hiếu! Ta còn không biết ta đã sinh ra loại có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như ngươi!”

Vinh Hinh Trưởng công chúa bị tát đến ngơ ngẩn, lảo đảo lùi về phía sau, không thể tưởng tượng được nhìn về phía mẫu thân: “Mẫu hậu… Người, sao người lại đến đây? Là Tề Tả sao… Không, không phải hắn ta, hắn ta đã sớm biết quan hệ giữa con và Xuất Thế. Nếu là hắn ta, con thật sự lau mắt mà nhìn.”

  

Bình Luận (0)
Comment