Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 26

Diệp phu nhân ôm Diệp Phỉ Nhiên đứng ở phía đằng xa hóng hớt trò hay. Diệp Phỉ Nhiên cũng không nghĩ tới, mẫu thân của cậu chỉ dẫn cậu đến đốt hương, thế mà lại thật sự đụng phải Vinh Hinh Trưởng công chúa đang lén lút ngoại tình.

Cậu vẫn đang lục lại những chuyện xấu của Vinh Hinh Trưởng công chúa: [Thật ra trong kịch bản gốc Trưởng công chúa ngoại tình không bị hoàng hậu bắt gặp. Thế nhưng việc Trưởng công chúa trốn đi như thế này cũng không gặp điều gì tốt. Hoà thượng Xuất Thế từ nhỏ đã sống và lớn lên ở chùa Trường Ninh, bản tính cao tăng đã ăn sâu vào trong máu. Nhưng, năng lực sinh hoạt trong cuộc sống của y lại rất kém, ngoại trừ những món nữ trang mà Trưởng công chúa đem theo, bọn họ không còn cách nào khác để kiếm tiền sinh hoạt tự chủ. Lúc bọn họ muốn làm làm ăn kinh doanh, còn bị người khác lừa đảo. Cuối cùng, Trưởng công chúa phải kiếm cơm dựa vào việc bán nghệ ở tửu lầu, còn gặp phải bọn lưu manh, hoà thượng Xuất Thế đương nhiên không đánh lại bọn họ, thế nên kết cục của Trưởng công chúa đến sau cùng là một xác hai mạng, hòa thượng Xuất Thế tuẫn tình, chết theo hai mẹ con…]

Diệp Phỉ Nhiên xem xong chuyện này chỉ có thể thở dài: [Khi năng lực và tình cảm không tương xứng với nhau, tốt nhất không nên tiếp tục dây dưa nữa, làm như thế chỉ là đang hại đối phương.]

Tất cả mọi người trong đình nghe được câu nói trong lòng này của Diệp Phỉ Nhiên, đặc biệt là hòa thượng Xuất Thế. Vốn dĩ y đã không muốn đồng ý đi cùng Vinh Hinh Trưởng công chúa, nhưng y cũng biết là mình trêu chọc công chúa trước, hiện giờ đã biết rằng nếu có tiếp tục thì đoạn tình cảm này cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp, thế thì y đành trở thành người phụ tình trước thôi.

Sau khi nghe thấy lời trong lòng của Diệp Phỉ Nhiên, y cúi gập người trước công chúa, thưa rằng: “Công chúa điện hạ, đời này Xuất Thế nợ người, đời sau, Xuất Thế chắc chắn sẽ dùng thập lý hồng trang, nghênh thú người về nhà.”

Nói xoay y xoay người, đi về hướng chùa Trường Ninh, không quay đầu lại nhìn công chúa một lần nào nữa.

Lúc này, y thiếu chỉ là nợ tình, nếu như cứ tiếp tục dây dưa tiếp, chỉ sợ là đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, y cũng không trả nổi.

Hoàng hậu quát lớn, tựa như có thể vang vọng cả toà núi: “Đưa cái đứa nghịch nữ chết tiệt kia về cung!”

Diệp Phỉ Nhiên tặc lưỡi: [Kính quốc công phủ đúng là một mớ rắc rối gộp lại với nhau, sinh ra bốn nàng công chúa, chỉ sợ bốn nàng đều được dùng làm công cụ để củng cố thế lực trong triều cho Kính quốc công phủ. Hy sinh hạnh phúc của con gái để “dưỡng nuôi” lên một gia tộc quang vinh, quả thật là đáng buồn… Nhắc mới nhớ, hình như Tam công chúa vừa mới hoà thân trở về, có khác gì đâu? Chỉ sợ mối hôn sự của nàng ta với thứ tử của Kính quốc công, cũng sắp định ngày tháng rồi?]

Diệp phu nhân và Lục hoàng tử cùng nhau nghe chuyện xấu, nhìn bóng dáng đoàn người của hoàng hậu đang đi xa, nàng nghĩ thầm, con trai nàng nói cũng rất đúng.

Chuyện triều chính của nam nhân, thế nhưng lúc nào cũng đem phái nữ ra để làm vật hy sinh, xuất hiện đủ thứ nào là Hồng nhan họa thủy, nào là công chúa hoà thân.

Diệp phu nhân thật sự muốn tự cưỡi ngựa xuất chiến, đánh đuổi những cường đạo bá chiếm đó ra khỏi tường thành, không để bất cứ một người con gái nào vì “giang sơn xã tắc” mà gặp phải những chuyện như thế nữa…

Ánh mắt Lục hoàng tử cũng như đang suy tư điều gì, lòng bàn tay vì nắm lấy trường đao được điêu khắc quá chặt mà đỏ hồng lên.

Lục hoàng tử dù vẫn còn nhỏ tuổi, thế nhưng trong nội tâm dường như đã ra quyết định nào đó trọng đại.

Diệp phu nhân sau khi xem xong chuyện xấu nhà người, dẫn theo Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử đến chùa Trường Ninh thắp hương. Đầu tiên, nguyện cầu Diệp Phỉ Nhiên khỏe mạnh lớn lên, hai nguyện Lục hoàng tử nhanh chóng hồi phục.

Ở trước đại điện, hoà thượng Xuất Thế gặp được phương trượng Dật Trần.

Phương trượng Dậy Trần chỉ hỏi hoà thượng Thế Xuất một câu duy nhất: “Đã trở lại rồi sao?”

Thế Xuất đáp lời: “Đã trở lại.”

Phương trượng Dật Trần gật đầu: “Đi thôi!”

Khi hoà thượng Thế Xuất đến thiện phòng, phương trượng Dật Trần thở dài, niệm một câu phật hiệu: “Đời này duyên trần tục chưa dứt, chỉ có thể đợi kiếp sau.”

Diệp phu nhân tiến lên chào hỏi phương trượng Dật Trần, phương trượng Dật Trần hoàn lễ, nói: “Tô phu nhân, đã lâu không gặp.”

Diệp phu nhân khẽ cười: “Đại sư thích đùa, phụ nhân đã gả chồng, họ Diệp.”

Đại sư Dật Trần tạo ra một cảm giác cao thâm khó đoán, sau chỉ nhìn thoáng qua bàn tay nàng đang nắm tay Lục hoàng tử, thưa: “Xem ra, vị quý nhân kia, trước lúc lâm chung vẫn muốn gặp ngài.”

Diệp phu nhân ngoài ý muốn: “Không biết đại sư có ý gì?”

Đại sư Dật Trần nhìn Diệp Phỉ Nhiên, duỗi tay điểm lên giữa chân mày của cậu: “Càn khôn hỗn độn, yêu tà hoành hành, gian nịnh quấy phá. Thế nhưng phu nhân ngược lại, không nhiễm bụi trần, không bị khống chế. Tô phu nhân hay Diệp phu nhân đều không quan trọng, quan trọng là, ngài hiện nay đã có hai đứa con ưu tú.”

Diệp phu phân nghe hết, nhưng không hiểu, nàng cảm thấy mỗi lần nói chuyện với đại sư Dật Trần đều như lọt vào mây mù, khó thấy, khó đoán, có lẽ, đây chính là “huyền cơ” trong truyền thuyết.

Diệp Phỉ Nhiên cũng nghe không hiểu, thế nên bắt đầu lục xem chuyện của đại sư Dật Trần.

Nhưng thần kỳ làm sao, tất cả mọi người đều có thể lục được chuyện xưa, chỉ riêng đại sư Dật Trần, cậu không hề tìm thấy một chuyện nào của đại sư cả.

Nói thật, suy nghĩ của Diệp Phỉ Nhiên đối với các vị tăng nhân không mấy hữu hảo, vì có một vài người, chỉ dựa vào cái danh tăng nhân, chứ hành động thì lại không phúc đức.

Thế nhưng đại sư Dật Trần trước mặt này lại không giống như thế, ông ấy thánh thiện, là một người công chính đích thực, cũng là một người chân thành suy nghĩ, xót thương cho chúng sinh.

Chỉ là ông ấy nói xong hai câu đã rời đi, bỏ rơi lại ba mẹ con bọn họ hẵng không hiểu gì.

Diệp phu nhân chỉ có thể bế Diệp Phỉ Nhiên lên, một tay dắt Lục hoàng tử, cùng nhau xuống núi.

Lại trôi qua nhiều ngày, chuyện đàm tiếu trên kinh thành lại có thêm một hướng đi mới, xào xáo việc hoàng đế muốn tứ hôn cho Tam công chúa Tiêu Dung, đã nhìn trúng thứ tử Kính quốc công phủ.

 

Kính quốc công phủ chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tươi cười tiếp chỉ. Thế nhưng nghĩ lại một chút, Tam công chúa chính là nữ tử gả chồng lần hai, Kính quốc công sao có thể hài lòng.

Hơn nữa lại nghe nói, thứ tử của Kính quốc công tuấn mỹ nho nhã, lần thi đình này lại còn tranh giành được thành tích đứng thứ mười hai, rất biết cách làm vẻ vang cho gia tộc.

Diệp Phỉ Nhiên trên đường đi về, lục chuyện xấu một đường, vì thế, Diệp phu nhân và Lục hoàng tử ở kế bên cũng nghe chuyện xấu một đường: [Tam công chúa không muốn gả cho thứ tử của Kính quốc công, thứ tử của Kính quốc công càng không muốn cưới Tam công chúa. Thế nhưng mục đích tứ hôn của hoàng đế rất rõ ràng, hắn muốn lấy thân phận phò mã của Tam công chúa để áp chế thế lực trong triều của Kính quốc công. Từ xưa đến nay, trong tay phò mã đều là chức danh không có thực quyền. Trưởng tử của Kính quốc công hiện nay đã trở thành trọng thần trong triều, thứ tử lại có chiều hướng muốn đến Bình bộ Thanh Vân, nếu như cứ để như thế này, cả triều đình sắp trở thành thế lực một phương của Kính quốc công phủ mất. Vậy nên, nhìn giống như Tam công chúa gả thấp, nhìn như đang ban ơn trạch, nhưng thực tế là hoàng đế đang đeo gông xiềng lên cho Kính quốc công phủ.]

Hoàng đế thật ra không ngốc, chính hắn cũng nhận ra bản thân hắn đang bị Kính quốc công thao túng, hắn cũng muốn phản kích.

Diệp Phỉ Nhiên lại thấy khó khăn: ‘Tứ hoàng tử đã được nhận định sẵn sẽ trở thành Thái tử, mà Tứ hoàng tử lại xuất thân từ Kính quốc công phủ, có xoay ở như thế nào cũng không thể thoát được cái vòng lặp ấy. Hoàng thượng nếu muốn phá được cục diện này, khó, vẫn là nên tắm rửa, ngủ một giấc đi.]

Lục hoàng tử ở một bên lặng lẽ nhếch môi, đôi mắt đen sâu thẳm không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn ta chỉ dán tới bên người Diệp phu nhân, kéo lấy góc tay áo nàng, nói: “Nghĩa mẫu…”

Diệp phu nhân kinh hỉ, nhìn về phía Lục hoàng tử, hỏi: “… Lục hoàng tử, con vừa mới gọi ta sao?”

Ánh mắt Lục hoàng tử trong vắt, không rành thế sự, hắn ta gật đầu lại một lần nữa, gọi lại: “Nghĩa mẫu.”

Diệp phu nhân vui sướng, nhỏ giọt nước mắt vui mừng, một tay nàng kéo hắn ta, ôm vào lòng, vừa khóc vừa nói: “Đồng Nhi, Đồng Nhi có nghe thấy không, muội có nghe thấy không, con muội, con muội có thể nói, con muội có thể nói! Thằng bé gọi ta là nghĩa mẫu, thằng bé mở miệng gọi ta là nghĩa mẫu.”

Sau khi khóc xong, Diệp phu nhân xoa khoé mắt, hỏi: “Lục hoàng tử muốn ôm tiểu đệ đệ sao? Có phải con thích Phỉ Nhi đệ đệ không?”

Lục hoàng tử gật đầu, chớp mắt, nói rõ ràng: “Tông…Tông Nhi… thích… Phỉ Nhi đệ đệ.”

Diệp phu nhân khó nén được sự vui mừng trong mắt: “Tông Nhi thế mà lại có thể nói được một câu dài như thế, thật tốt quá, thật sự tốt quá đi mất! A… chỉ là…”

Diệp Phỉ Nhiên ngây ngốc, cậu cũng không nghĩ tới Lục Hoàng Tử đột nhiên lại có thể nói chuyện.

Trong nguyên tác, Lục hoàng tử đến cuối cùng vẫn không thể nói chuyện, chỉ biết ngây ngốc giả làm đầu gỗ.

Toàn bộ linh hồn bị giam cầm trong thân thể, không phản ứng với bất cứ ai, bất cứ điều gì với thế giới bên ngoài, giống như một cái xác không hồn xinh đẹp.

Hiện giờ vậy mà hắn ta lại có thể nói, có phải là do giải độc đan mà cậu đưa cho đã bắt đầu có tác dụng?

Diệp phu nhân lại bắt đầu lo lắng: “Lục hoàng tử có thể nói chuyện cũng chưa chắc là một chuyện tốt, nếu để cho người có lòng dạ xấu xa biết được, ắt sẽ dẫn đến họa sát thân…”

Nói xong, nàng thở dài, kéo tay Lục hoàng tử dặn dò: “Tông Nhi, việc con có thể nói chuyện, nhất định không được tiết lộ cho người khác biết. Việc này chỉ có thể để người nhà và thủ hạ tín nhiệm của con biết. Nếu không, nghĩa mẫu lo sẽ có người gây bất lợi cho con. Nếu như nghĩa mẫu không thể bảo vệ được con, nghĩa mẫu sẽ rất có lỗi với người mẫu thân đã khuất của con.” 

Lục hoàng tử vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Tông Nhi… hứa sẽ ngoan, nghĩa mẫu… người đừng lo lắng!”

Nói xong, hắn ta lại vỗ nhẹ vào mũ bàn tay của Diệp Phỉ Nhiên, nói: “Ta… cũng sẽ, bảo vệ nghĩa mẫu… bảo vệ Phỉ Nhi.”

Nước mắt Diệp phu nhân vẫn cứ tuôn rơi, chưa từng ngưng lại, nàng gật đầu thật mạnh, ôm cả Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử vào lòng.

 

Diệp Phỉ Nhiên bắt đầu kháng nghị: [A a a a a, mẫu thân, ngạt, ngạt, con sắp ngạt chết mất rồi! Mẫu thân có thể ôm nhẹ một chút được không?]

Không còn cách nào khác, Diệp phu nhân vui qúa, vốn nàng tưởng Lục hoàng tử cả đời này tưởng như si ngốc, hiện nay đã đột nhiên tốt lên rồi, sao nàng có thể không vui được.

Ôm một lúc lâu, nàng mới buông hai bé con ra, lại nghe được Lục hoàng tử hỏi: “Nghĩa mẫu, Tông Nhi, Tông Nhi muốn ôm… ôm Phỉ Nhi một cái.”

Diệp phu nhân gật đầu, đặt Diệp Phỉ Nhiên vào trong lòng Lục hoàng tử, nói: “Thằng bé hơi nặng đấy nhé, chỉ mới có bốn tháng, đã nặng hơn mười mấy cân rồi, nếu như Tông Nhi không ôm được nữa thì phải ném ra xa xa, đừng để thằng bé rớt vào chân con.”

Diệp Phỉ Nhiên: [… Mẫu thân, có thật là mẫu thân ruột thịt không đấy?]

Lục hoàng tử ôm lấy Diệp Phỉ Nhiên từ tay Diệp phu nhân, cẩn thận ôm chặt cậu vào lòng.

Nếu như hắn ta nhớ không nhầm, lần đầu tiên cậu gặp riêng hắn ta, nhét cho hắn ta ăn cái gì đó mà hắn ta không biết, kể từ đó, gông xiềng trước nay mãi trói buộc hắn ta cứ thế bị phá bỏ.

Trong mắt Tiêu Tông lúc này là trong vắt, là ngây thơ, là đơn thuần, thế nhưng nội tâm lại là khói mù vô tận. Những năm gần đây, hắn ta đã sớm nhìn rõ những người xung quanh, tất cả tâm cơ, thủ đoạn, tính kế, chính cả hắn ta cũng vì bị tính kế mà mới sa vào tình trạng hiện tại.

Hắn ôm Diệp Phỉ Nhiên, vùi cậu vào lòng hắn, đột nhiên lộ một nụ cười vô cùng đẹp đẽ. Diệp Phỉ Nhiên vốn còn đang kháng nghị, nhìn thấy nụ cười này của hắn ta, nháy mắt ngây dại.

Nụ cười kia dường như có thể hoà tan được băng sơn, làm Diệp Phỉ Nhiên dùng cả đời cũng khó lòng quên được.

Ngay sau đó, một đôi môi mềm mại hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cậu.

Nội tâm Diệp Phỉ Nhiên rốt cuộc bắt đầu sóng to gió lớn: [A a a, ngươi ngươi ngươi, hu hu hu, cái tên Tiêu Tông này, cái tật xấu vừa gặp đã hôn là học được từ đâu đấy hả? Ngươi đừng tưởng nhãi con 6 tuổi như ngươi đã mơ mộng muốn quyến rũ ta, ta đã hai mươi mấy tuổi rồi đấy nhá!]

Khoé miệng Tiêu Tông cong lên, hắn ta không ép xuống, giả vờ như chưa hề nghe thấy gì mà nói với Diệp phu nhân: “Nghĩa mẫu, Phỉ Nhi… Hình như Phỉ Nhi không vui.”

Diệp phu nhân phủ nhận: “Sao có thể chứ? Thằng bé thích con lắm, rất rất rất thích con ấy chứ.”

Diệp Phỉ Nhiên: [Mẫu thân, ngài đang nói cái gì thế hả, ngài có biết cái gì gọi là thích không?’]

Lại nói tiếp, người ta vẫn còn nhỏ mà, sao lại sử dụng chữ thích tuỳ ý như thế chứ?

Thế nhưng, khi Diệp Phỉ Nhiên nhìn thấy gương mặt trắng nõn như tuyết, đáng yêu xinh đẹp kia của Lục hoàng tử, vẫn không kìm được phát ra tiếng cảm thán từ tận đáy lòng: [Cũng đúng…! Ai bảo hắn ta đẹp như thế làm gì?] 

 

Bình Luận (0)
Comment