Như Diệp Phỉ Nhiên dự đoán, Công chúa Vinh An quả thật đã cùng Diệp Thừa Trạch đến trang viên ngoại ô của nhà họ Diệp.
Quanh khu Mai Viên đều trồng đủ loại mai, biệt viện nhà họ Diệp cũng được trang hoàng rất tinh tế, vừa vào ở, công chúa đã yêu thích ngay.
Thậm chí ở hậu viện còn có một suối nước nóng, Diệp Thừa Trạch khuyên công chúa tắm suối nước nóng để thư giãn, còn mình thì ra tiền viện chơi cờ.
Trong mắt Công chúa Vinh An lúc này đầy sự ngưỡng mộ dành cho Diệp Thừa Trạch, cảm thấy ông ta không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, là một chính nhân quân tử, cho rằng nương tử của ông ta không xứng với ông ta.
Nàng suy tư ngâm mình trong suối nước nóng, hỏi người hầu cận thân: “Đông Nhi, ngươi thấy Diệp đại nhân thế nào?”
Đông Nhi từ nhỏ đã theo hầu công chúa, hiểu rõ ý nàng, bèn đáp: “Ngài ấy là người tốt, nhưng… nghe nói ngài ấy đã có một chính thất và một thiếp thất, một đích trưởng tử và một thứ tử. Hơn nữa nghe nói Diệp phu nhân ở kinh thành có danh hiền đức, ngay cả thiếp thất cũng do nàng ấy tự mình sắp xếp.”
Công chúa Vinh An không thích nghe điều này, nói: “Ta hỏi ngươi về người thế nào, chứ không hỏi về phu nhân của ngài ấy, ngươi nói nhiều lời vô ích làm gì?”
Đông Nhi lập tức quỳ xuống, không dám nói thêm lời nào, sợ nói sai sẽ gây ra rắc rối.
Công chúa thấy Đông Nhi nhàm chán, bèn không vui nói: “Ngươi đi gọi Xuân Nhi đến đây.”
So với Đông Nhi, Xuân Nhi hiểu chuyện hơn nhiều, vừa nhìn đã biết công chúa có ý với Diệp đại nhân, lập tức hiến kế: “Công chúa điện hạ đã từng gả cho thế tử Bắc Liêu, nay đã ly hôn trở về kinh thành. Dù có tái giá, cũng không còn là thân hoàn bích…”
Nụ cười của công chúa lập tức nở trên môi, Xuân Nhi nhỏ giọng ghé tai công chúa: “Nếu công chúa thật lòng thích Diệp đại nhân, tại sao không nhân dịp ở biệt viện này, thành toàn mỹ sự?”
Công chúa Vinh An nhìn Xuân Nhi đầy cảm kích, liền khen: “Xuân Nhi, ngươi đúng là nha đầu tốt của ta. Không như Đông Nhi, suốt ngày bắt ta nghĩ đến quy củ. Khi phụ hoàng gả ta sang Bắc Liêu, ta có nghĩ đến quy củ không, kết quả là tuổi trẻ mà đã trở thành góa phụ. Ta cũng là nữ nhi, ta cũng cần được yêu thương. Con trai thứ của Kính Quốc công, nghe nói là một kẻ chỉ biết đọc sách như mọt sách. Hơn nữa, Kính Quốc công là cha ruột của hoàng hậu, ta mà gả vào phủ Kinh Quốc công, làm sao mà có ngày tốt đẹp? Dù ta có là công chúa, vào phủ Kính Quốc công, cũng chỉ là con rối bị người ta điều khiển mà thôi.”
Xuân Nhi đau lòng ôm công chúa vào lòng, thổn thức: “Nhưng công chúa, chúng ta là nữ tử, làm sao chống lại số phận? Khi đi Bắc Liêu người cũng đã chống đối, may mà thế tử Bắc Liêu còn có lòng với người, hai người cũng sống yên ổn được hai năm. Nhưng hắn lại kém cỏi, không đấu lại được anh em mình. Mẫu phi của ngài, Lương tần nương nương, cũng không được sủng ái, nhà ngoại lại không có thế lực. Xuân Nhi chỉ có thể giúp người tận hưởng niềm vui hiện tại. Chỉ cần công chúa vui vẻ, Xuân Nhi đã mãn nguyện rồi.”
Công chúa cảm động, cùng Xuân Nhi thân thiết một lúc, rồi được Xuân Nhi đỡ ra khỏi suối nước nóng.
Nàng ghé tai Xuân Nhi nói gì đó, Xuân Nhi liền che miệng cười rồi đi ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, Diệp Thừa Trạch được đưa đến trước viện suối nước nóng.
Diệp Thừa Trạch trông có chút lo lắng hỏi: “Xuân Nhi cô nương, công chúa tìm ta có việc gì?”
Xuân Nhi cười khúc khích, đáp: “Diệp đại nhân sẽ biết ngay thôi, có lẽ là có món bảo vật nào đó muốn đại nhân cùng thưởng thức.”
Diệp Thừa Trạch hiểu rõ nhưng giả vờ ngốc nghếch, làm gì có người phụ nữ nào sau khi tắm suối nước nóng lại vô duyên vô cớ mời một người đàn ông vào phòng, huống hồ còn là góa phụ vừa mất phu quân.
Cũng không có tên đàn ông đứng đắn nào, lại mời một cô gái đến nhà tắm suối nước nóng.
Sau đó mọi chuyện diễn ra tự nhiên, Công chúa Vinh An và Diệp Thừa Trạch đương nhiên có một đêm phong lưu, chỉ tội cho Tần Uyển Hề, chờ đợi Diệp Thừa Trạch suốt một đêm.
Đến khi trời sáng rõ hôm sau, Diệp Thừa Trạch mới trở về viện của Tần Uyển Hề.
Tần Uyển Hề thức suốt đêm, vừa thấy Diệp Thừa Trạch đã rơi lệ, bước tới hỏi: “Thừa lang, cả đêm chàng đi đâu? Làm Uyển nhi lo lắng muốn chết.”
Diệp Thừa Trạch đương nhiên không thể thừa nhận đã qua đêm phong lưu với Công chúa Vinh An, lại thêm cảm giác áy náy, đành dỗ dành nàng ta: “Ta chỉ là trong lòng phiền muộn, đi… đi cùng vài người bạn uống rượu suốt đêm, không phải đã trở về rồi đây sao? Vừa về là ta đến ngay với nàng, Uyển nhi đừng giận ta nữa.”
Tần Uyển Hề nhìn Diệp Thừa Trạch, hỏi: “Thật vậy không?”
Diệp Thừa Trạch nói: “Ta còn lừa nàng được sao? Ta đã có nàng, trong lòng còn chứa nổi ai khác?”
Tần Uyển Hề cuối cùng cũng mỉm cười, nghĩ thầm cũng đúng, ả đã tốn bao nhiêu tâm sức vào Diệp Thừa Trạch, không tin rằng ông ta còn để mắt đến người phụ nữ khác.
Thực tế là, Tần Uyển Hề đã đánh giá quá cao bản thân, chính xác hơn là đánh giá thấp sự lăng nhăng của đàn ông.
Trong mắt kẻ trăng hoa, mãi mãi là người mới tốt hơn người cũ.
Diệp Phỉ Nhiên sáng sớm đã ăn dưa một cách vui vẻ, lẩm bẩm khiến Diệp phu nhân không thể ngủ ngon.
Nàng đành trở mình ôm cục cưng vào lòng, nhưng thấy cậu đang vừa ăn dưa vừa ngậm ti giả mà Lục hoàng tử làm cho.
Cái ti giả này được làm rất tinh xảo, nhìn kỹ còn thấy có hoa văn mây lành.
Diệp phu nhân vừa định xem kỹ, đã thấy Diệp Phỉ Nhiên ngậm chặt lấy.
Vẻ mặt đáng yêu đó khiến Diệp phu nhân không kìm lòng được hôn hai cái.
Diệp Phỉ Nhiên bất ngờ bị mẫu thân hôn cho mặt đầy nước miếng, liền phàn nàn: [Các người ai cũng vậy, đừng hôn nữa mà!]
Diệp phu nhân nghĩ thầm, cứ muốn hôn đấy, ai bảo con trai ta đáng yêu thế làm gì.
Khi hai người đang tận hưởng khoảnh khắc ấm áp, ở bên ngoài, Ý Hồng đến báo: “Phu nhân, Lục hoàng tử đợi bên ngoài đã lâu, có cho ngài ấy vào không?”
Diệp phu nhân lập tức đứng dậy thay y phục: "Cho đứa nhỏ vào đi! Sau này không cần báo lại, cứ để nó vào, đều là con của ta, không thể thiên vị được."
Vả lại, Lục hoàng tử mới chỉ sáu tuổi, đang ở giai đoạn cần mẫu thân.
Chỉ là con trai lớn rồi thì không thể quá thân thiết với nữ trưởng bối, đến khi Phỉ Nhi lớn đến năm, sáu tuổi, cũng phải đuổi ra ngoài thôi.
Diệp Phỉ Nhiên nghe thấy Lục hoàng tử đến, liền lật mình bò dậy, cười tươi làm cái n.úm v.ú giả rơi khỏi miệng.
Lục hoàng tử nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ lấy, nhưng không đưa ngay lại cho cậu mà lấy ra một chiếc khăn sạch, tỉ mỉ lau sạch rồi gói lại.
Diệp phu nhân thấy thế bật cười: "Con cẩn thận quá, cần gì phải sạch như thế. Thằng bé này cứ ném lung tung, nhặt lên lại ngậm tiếp."
Lục hoàng tử vẫn còn lắp bắp: "Nghĩa mẫu… vẫn phải… chú ý nhiều, Phỉ Nhi… còn nhỏ… dễ bệnh."
Diệp phu nhân gật đầu: "Con nói đúng. À, hôm nay ta đã mời một thầy dạy cho con, từ nay sẽ dạy con đọc sách viết chữ. Nam nhi chí ở bốn phương, tuy rằng bây giờ chúng ta chưa thể bộc lộ tài năng trước thiên hạ. Nhưng…"
Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Nhưng người có tài bụng lớn như người mang bầu, sớm muộn gì cũng lộ ra.]
Diệp phu nhân:……
Lục hoàng tử:……
Khuôn mặt lạnh lùng của đứa trẻ cố nén cười, sao thằng bé này buồn cười thế nhì?
Diệp Phỉ Nhiên lại lật mình nằm xuống, giơ cao đôi chân bắt đầu cào chân: [Gần đây tình cảnh nhà họ Tô không tệ, đại biểu ca thi đỗ trạng nguyên, đại cữu cữu thăng làm tướng quân tam phẩm. Vậy là nhà họ Tô không bị diệt rồi?]
Diệp Phu nhân vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đã nghe Diệp Phỉ Nhiên thở dài: [Xem ra vẫn là vui mừng quá sớm, cây lớn đón gió, phủ Kính Quốc công sẽ ra tay với nhà họ Tô. Để ta xem lần này là ai… ôi, lại là Lạc Thân Vương! Biểu thúc đẹp trai thế, sao lại hại biểu thúc!]
Diệp phu nhân lập tức căng thẳng, nhưng tâm sự của Diệp Phỉ Nhiên lại dừng lại, hóa ra nửa sau của câu chuyện vẫn bị một màu xám che phủ.
Mà vùng màu màu xám không thể hóng dưa nên tiếng lòng của theo đó mà không nghe được.
Diệp phu nhân không thể yên tâm, dù là nhà họ Tô, Tô lão thái phi hay Lạc Thân Vương, đều là những người thân thiết với nàng.
Ban đầu Diệp Thừa Trạch cũng là người nàng muốn đối đãi chân thành, nhưng từ khi con trai vạch trần sự thật, nàng không còn chút tình cảm nào với tên đàn ông đó!
Nhưng vì không có cảnh báo từ con trai, Diệp phu nhân cũng không lo lắng quá nhiều, mọi khó khăn đều sẽ vượt qua được.
Diệp Thừa Trạch được Tần Uyển Hề hầu hạ, chuẩn bị lên triều, trong khi phủ tướng quân nhà họ Tô rộn ràng tiếng pháo và hoa tươi, cờ trống cùng tiếng nhạc tưng bừng.
Tin vui liên tiếp báo về, phần thưởng của hoàng thượng cũng lần lượt được gửi tới.
Không chỉ thăng chức cho Tô tướng quân Tô Hạo Thanh, mà còn phong cho Tô phu nhân danh hiệu cáo mệnh thục nhân.
Triều Đại Ninh này có chế độ phong tước tương tự triều Minh, phu nhân là từ nhất phẩm đến nhị phẩm, tam phẩm là thục nhân, tứ phẩm là cung nhân, ngũ phẩm là nghi nhân.
Nhưng không phải phu nhân của quan viên nào cũng được phong tước, ở triều Đại Ninh, đó là ân điển của hoàng thượng.
Tô phu nhân nhìn thánh chỉ phong tước, khóe miệng cười không ngớt, đều là nhờ công lao của phu quân và con trai.
Diệp Phu nhân biết nhà mẹ đẻ có tin vui, liền dẫn Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử đến chúc mừng, vừa ra cửa đã thấy Tô Dư Lan đang đội đóa hoa đỏ, cưỡi bạch mã, trong lòng ôm một bó hoa mai đủ màu.
Vừa thấy Diệp phu nhân y liền cười tươi, chào từ xa: "Cô mẫu! Dật Vương điện hạ! Biểu đệ Phỉ Nhiên!"
Diệp Phỉ Nhiên không ngờ mình mới bốn tháng mà đại biểu ca đã chào mình, liền nhe miệng cười không răng vẫy tay.
Đồng thời, tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vang lên trong tai người thân: [Mùa đông mà đi tìm hoa, quả thật tiêu điều, ba người họ tìm cả buổi sáng chỉ được từng này hoa mai.]
Tô Dư Lan hơi đỏ mặt, biết sao được, mùa đông tìm được hoa mai đã là tốt lắm rồi.
Chỉ có ba người bọn họ vào vườn mai ngoại ô tìm hái.
Trên đường đi còn gặp phượng giá của Tam công chúa, từ xa nhìn thấy ba tài tử trẻ tuổi, không kìm được so sánh với Diệp Thừa Trạch tối qua.
Mặt nàng tràn đầy sắc xuân nghĩ: “Ngày xưa Thừa lang cũng phong quang như vậy sao?”
Không biết rằng năm xưa trong cuộc thi, Diệp Thừa Trạch chỉ đứng thứ hai mươi ba, không có cơ hội tham gia tiệc Thám Hoa.
Diệp Phu nhân thấy họ thu hoạch ít ỏi, bèn nói: "Trong vườn ngoại ô nhà họ Diệp có suối nước nóng, bên cạnh hồ nước nóng là nhà kính trồng nhiều loại hoa quý. Nếu Lan nhi có thời gian, dẫn hai người bạn cùng khoa đến đó hái đi!"
Tô Dư Lan nghe thấy vậy, lập tức gọi bạn: ''Các huynh đệ, ta dẫn các ngươi đi tìm hoa!''
Thế là ba tài tử như ba con ngựa hoang thoát cương, ầm ầm kéo nhau ra ngoại ô.
Diệp Phỉ Nhiên cười như một ông cụ non, nghĩ thầm: [Tuổi trẻ thật tốt, nhìn họ chơi vui vẻ chưa kìa!]
Diệp Phu nhân:...
Lục hoàng tử thở dài khó phát hiện, lấy khăn từ trong ngực ra, lau nước miếng trên khóe miệng cậu.
Khi nói mấy lời này, ngươi không thể lau sạch nước miếng trước được sao?
Diệp Phỉ Nhiên: ... Suýt nữa quên mất, ta mới bốn tháng, sau này còn nhiều cơ hội của tuổi trẻ mà.