Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 29

Một nhóm người và Diệp phu nhân cùng bước vào Tô phủ, quản gia nhà họ Tô vừa thấy đại tiểu thư trở về thì lập tức sai người ra tiếp đón.

Tô phu nhân đích thân ra đón, vừa thấy nàng thì vui mừng kéo tay nàng: “Muội muội tốt, cuối cùng muội cũng tới rồi, tỷ chuẩn bị kêu lão Quách đi đón muội đấy.”

Diệp phu nhân cũng cười đến tận mang tai: “Làm sao còn cần đón nữa, Tô gia chúng ta có chuyện vui, đương nhiên muội phải tới rồi. Muội còn chưa chúc mừng trưởng tẩu, lần này Hoàng thượng phong cáo mệnh cho tỷ, sau nay nữ tử Tô gia chúng ta có thể hãnh diện ở kinh thành rồi.”

Sự xấu hổ không giấu được trên mặt Tô phu nhân: “Đừng nói như vậy, sao ta có thể so sánh với nhất phẩm tạo mệnh phu nhân như muội muội chứ?”

Diệp phu nhân nói: “Muội chỉ là nhờ vào phước của Dật Thân Vương thôi, nếu không phải là Dật Thân Vương thì muội cũng chỉ là tam phẩm tiểu quan phu nhân, thậm chí ngay cả phong thưởng của Hoàng thượng cũng không có.”

Lúc này Diệp phu nhân đang nắm tay Lục hoàng tử, phía sau là ba vị đại chưởng sự quan nữ của Thục phi khi còn sống, bên cạnh là hai võ tỳ của Diệp phu nhân.

Tô phu nhân lập tức hành lễ với Lục hoàng tử: “Bái kiến Dật Thân Vương.”

Lục hoàng tử vẫn như một con búp bê xinh đẹp được điêu khắc bằng băng ngọc, không có chút phản ứng nào với hành lễ của Tô phu nhân.

Diệp phu nhân cười với Lục hoàng tử, nói: “Tông nhi, con nói, miễn lễ.”

Ánh mắt của Lục hoàng tử cuối cùng cũng trở nên ấm áp hơn một chút, cắn môi nói: “Miễn… Lễ…”

Trong mắt Tô phu nhân tràn đầy sự vui mừng và ngạc nhiên: “Thật kỳ diệu, quả nhiên muội muội có thể biến sự mục nát thành thần kỳ, Lục hoàng tử vẫn luôn không nói chuyện, thế mà hôm nay lại biết nói.”

Lúc này Diệp phu nhân đang quan sát vẻ mặt của mấy tỳ nữ phía sau Lục hoàng tử, vành mắt Nhạn Thư ửng đỏ, trong ánh mắt của Thị Thư và Thanh Thư cũng tràn đầy sự vui mừng.

Trong viện có nhiều người, Diệp phu nhân nói: “Trưởng tẩu, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi!”

Tô phu nhân gật đầu rồi dẫn Diệp phu nhân vào trong phòng. Nàng vừa bước vào phòng thì nhìn thấy Tô tướng quân và mấy tên võ tướng đang tụ tập cùng bàn bạc chuyện gì đó.

Tô gia là võ tướng thế gia, không có nội quy hay quy định của văn quan gia, thế nên các thành viên trong nhà có thể tụ tập cùng một chỗ nói chuyện.

Thấy Tô phu nhân và Diệp phu nhân đến, Tô tướng quân vẫy vẫy tay chào bọn họ: “Phu nhân, tiểu muội, các ngươi đến đúng lúc đấy.”

Diệp phu nhân nhận thấy bầu không khí giữa bọn họ, lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Vẻ mặt Tô tướng quân nghiêm nghị: “Cha con nhà Nam Cung trong quá trình thẩm vấn đã tự sát, bọn họ đã uống thuốc độc tự sát. Người cai ngục chịu trách nhiệm trông coi phòng giam cũng đã treo cổ tự tử. Nó lại trở thành một vụ án không manh mối.”

Diệp Phỉ Nhiên đang được Diệp phu nhân ôm trong lòng, radar hóng dưa bắt đầu hoạt động, nhưng quả dưa này hoàn toàn tối đen, cho thấy không thể hóng được quả dưa này.

Bây giờ Tô gia bọn họ vẫn đang suy tàn, nếu như động phải thứ không nên động, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Tô tướng quân được thăng quan, quan lớn tam phẩm như nở mày nở mặt, nhưng hiện tại Đại Ninh đã bị Kính Quốc công kiểm soát, tất cả quan viên đều làm việc cho ông ta, đừng nói là tam phẩm, mà ngay cả quan lớn nhất phẩm cũng không dám chống lại ông ta.

Diệp Phỉ Nhiên thở dài: [Nước ở đây quá sâu! Thằng nhóc con như ta vẫn nên nằm ngoan uống sữa thôi!]

Sau khi nghe thấy tiếng lòng của con trai, Diệp phu nhân biết được mức độ phức tạp của chuyện này, nàng thấp giọng nói với Tô tướng quân: “Đại ca, việc này kết thúc ở đây, Hoàng thượng cũng sẽ không truy cứu nữa. Hiện giờ triều chính, quân quyền hay tài quyền, tất cả đều nằm trong tay Kính Quốc công. Lúc trước, Hoàng thượng không thể buông bỏ nhiều quyền lực để dùng người, nhưng bây giờ muốn lấy lại thì đã quá khó khăn. Việc này tạm thời không thể nóng vội, chúng ta nên im lặng và chờ đợi thời cơ.”

Trước kia Tô tướng quân là một người đơn độc dũng cảm, nhưng từ khi suýt mất hơn vạn tính mạng của quân Tô gia vì chuyện quân đội, Tô tướng quân đã phải khéo léo hơn trong cách ứng xử.

Y chậm rãi gật đầu: “Tiểu muội nói đúng, ít nhất cũng đã xử lý được một Nam Cung thế gia, triều thần cũng đã ít đi một con ếch nhái.”

Nhưng người thượng vị tiếp theo chắc chắn vẫn là người của Kính Quốc công phủ, điều đó còn phải tùy vào quyết định của Hoàng thượng.

Đã gần giữa trưa, nhóm Tam Đỉnh Giáp đi hái hoa ở thôn trang ngoại ô của Diệp gia cuối cùng cũng trở lại. Lần này Tam Đỉnh Giáp đều là thế hệ trẻ tuổi, rất có cảm giác phấn chấn của thiếu niên.

Chỉ có điều ba vị thiếu niên trở về với vẻ mặt bí ẩn.

Diệp phu nhân nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, kêu lên: “Chưa tìm đủ hoa sao? Nếu không đủ, Tô gia chúng ta vẫn còn một thôn trang…”

Tô Dư Lan tức giận nói: “Không phải, cô mẫu, đúng là… tức quá!”

Diệp phu nhân nhìn hai đồng khoa phía sau y, biết bọn họ đều đã nhìn thấy thì khẽ cười: “Tức không chịu nổi thì cũng phải nhịn. Có một số việc không phải cứ tức giận là có thể giải quyết được. Hiện tại, các ngươi mới vào triều đường, có nhiều chuyện nghe nhìn không quen. Chẳng lẽ mỗi một thứ như vậy đều định tức giận sao? Nếu có năng lực thay đổi thì hãy thay đổi, không có năng lực thay đổi thì phải khiêm tốn, chờ đợi thời cơ.”

Ba thiếu niên cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi đồng thời hành lễ với Diệp phu nhân.

Tô Dư Lan nói: “Hôm nay cô mẫu dạy cho chúng con một bài học, chúng con đều đã hiểu!”

Ba người này đều không phải người thích khua môi múa mép, nhưng các tiến sĩ đi cùng thì khó nói.

Bọn họ tụ tập thành các nhóm ba đến năm người, lặng lẽ nói về cảnh tượng thấy được trong trang viên của Diệp gia hôm nay: “Công chúa Vinh An thật sự sống trong trang viên ở ngoại ô của Diệp gia, không phải công chúa Vinh An được ban hôn với nhị công tử của Kính Quốc công sao?”

Cách đó không xa, nhị công tử của Kính quốc công đang uống rượu giải sầu, chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình xanh mướt.

Diệp phu nhân cũng nghe thấy bọn họ bàn luận và nhìn thấy được phản ứng của nhị công tử, nàng thầm nghĩ nhị công tử của Kính Quốc công thật ra cũng lịch sự, không có thói quen ăn chơi trác táng.

 

Chỉ là sinh ra trong Kính Quốc Công phủ, chắc hẳn tam quan cũng lệch lạc nhỉ?

Hơn nữa Hoàng thượng còn muốn ban hôn với tam công chúa, bây giờ tam công chúa lại ở cùng Diệp Thừa Trạch.

Từ khi sinh ra bé con khiến nàng có thể nghe được tiếng lòng của con, tam quan của Diệp phu nhân thật sự càng ngày càng sụp đổ. Mặc dù bầu không khí ở triều Đại Ninh cũng không quá khép kín, nhưng hai người này cũng đang chơi quá lớn rồi phải không?

Diệp Phỉ Nhiên cũng đang ăn dưa của nhị công tử, hơi ngạc nhiên: [Vị nhị công tử này cũng muốn làm gì đó cho sự nghiệp, nhưng chí hướng của y không phải trên triều đình, mà là ở… Ôi, tâm của y hướng tới giáo dục. Y rất nhiệt tình phát triển giáo dục bắt buộc ở nông thôn cùng với Cơ tiên sinh, thường cùng Cơ tiên sinh ra ngoại ô dạy bọn nhỏ học.]

Sau khi nghe tiếng lòng của con trai, Diệp phu nhân cũng nhìn Vương nhị công tử với cặp mắt khác xưa.

Ngược lại, tre xấu mọc măng tốt, trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy mà có thể hình thành tính cách này, đúng là không dễ dàng.

Hôm nay, Hoàng thượng ban yến tiệc Trâm Hoa Các, hội Tam Đỉnh Giáp liên tiếp vài ngày mở tiệc chiêu đãi, mấy ngày nay Tô Dư Lan cũng bận rộn không trông coi nhà cửa.

Diệp phu nhân đưa Diệp Phỉ Nhiên đến sống ở nhà mẹ đẻ, thậm chí trực tiếp ở lại mà không thèm báo cho Diệp Thừa Trạch một tiếng.

Diệp Thừa Trạch trở về không thấy Diệp Phỉ Nhiên đâu, chỉ hỏi một câu rồi cưỡi ngựa ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.

Tần Uyển Hề cũng bực bội, trước đây lão gia không phải là người thích chạy ra ngoài, khi không có việc gì thì chỉ chăm sóc hoa cỏ trong viện, hiện giờ xảy ra chuyện gì vậy?

Trực giác của nữ nhân đương nhiên là chính xác nhất, ả phái người lặng lẽ đi theo Diệp Thừa Trạch vài ngày, cuối cùng cũng nhận được tin tức.

Hoá ra Diệp Thừa Trạch đã giấu một nữ nhân ở thôn trang ngoại ô, mấy ngày nay ngày nào ông ta cũng chạy ra thôn trang để cùng tuyên dâm giữa ban ngày với nữ nhân kia.

Tần Uyển Hề tức giận đập vỡ mấy cái chén, thầm nghĩ rằng đàn ông đúng là không biết đủ, có được mình còn chưa đủ, rốt cuộc phải tìm một nữ nhân như thế nào?

Sau khi nghe ngóng, Tần Uyển Hề lại cảm thấy nhẹ nhõm khi biết đó là công chúa Vinh An.

Công chúa Vinh An là ai, đó chính là con gái của Hoàng thượng.

Cưới được con gái của Hoàng thượng quả thật tiền đồ rộng mở, sẽ được phong làm Phụ Mã Đô Uý, tuy là tước vị nhất phẩm, nhưng lại chỉ là một chiếc gối thêu hoa vô dụng.

Từ xưa đến nay, trên tay phò mã không có thực quyền và còn phải dựa vào công chúa.

Dựa trên sự hiểu biết của ả về Diệp Thừa Trạch, ông ta và vị Công chúa này dây dưa, chẳng qua chỉ để lấy được gì đó từ Công chúa chứ không phải muốn cưới nàng ta.

Điều mà Diệp Thừa Trạch muốn chính là nắm giữ triều quyền, chứ không phải trốn dưới váy của công chúa và làm phò mã nở mặt nở mày.

Nhưng từ trước tới nay, ả không cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra, suy đi tính lại, ả phân phó cho nhũ mẫu vẫn làm việc bẩn cho ả, nói: “Bà bà mù, gần đây trên thôn trang có một vị khách quý, lúc bà lên thôn trang quản sự thì phải chăm sóc cho tốt. Vị khách quý kia có thân phận đặc biệt, không thích hợp mang thai, bà nhất định phải thay nàng ấy phòng tránh cẩn thận.”

Ở Diệp phủ, có một Diệp Kỳ Sâm là đủ rồi, Diệp Phỉ Nhiên đã sống lâu, ả không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.

 

Diệp Phỉ Nhiên thích ăn dưa của Tần Uyển Hề, nữ nhân này khá khôn vặt, nhưng sự khôn vặt của ả không hề xứng với dã tâm của ả.

Trước đây, vì lợi ích của bản thân mà có thể hạ độc một người vừa mới sinh xong, bây giờ ả cũng có thể vì địa vị của mình, hạ thuốc tránh thai cho một công chúa.

Diệp Phỉ Nhiên cảm thán: [Công chúa cần gì phải làm thế chứ? Nếu bị cuốn vào tranh chấp của Diệp gia, khó có thể bình an vô sự!]

Vốn Diệp Phỉ Nhiên rất đồng tình với công chúa Vinh An, nhưng sau những gì mà nàng đã làm khiến cho Diệp Phỉ Nhiên hoàn toàn không đồng tình nổi nữa.

Chuyện này nói sau, mấy ngày nay Tô gia đông khách, tiểu bằng hữu ồn ào ríu rít cũng trở về, đó chính là nhị công tử nhà họ Tô, Tô Dư Tịch.

Tô Dư Tịch mới mười hai tuổi, nhưng đã cao lớn vô cùng, một đứa trẻ mười hai tuổi thời cổ đại có thể cao một mét bảy, điều này rất khó thấy.

Mọi người nhìn thấy Tô Dư Tịch đều nói: “Đây không phải là tiểu Tô đại tướng quân sao? Trông như tạc cùng một khuôn với Tô lão tướng quân vậy.”

Lần đầu tiên Diệp Phỉ Nhiên nhìn thấy Tô Dư Tịch, cậu đã cảm thấy người này rất tuấn tú. Không giống với vẻ đẹp lạnh lùng xa cách của Lục hoàng tử, y nam tính từ trong xương lộ ra, y là một đại nam tử tươi sáng và vui vẻ.

Tính cách cũng cởi mở giống như tướng mạo của y, vừa nhìn thấy Diệp Phỉ Nhiên thì lập tức ôm rồi ném lên không trung, Diệp phu nhân ở bên cạnh bị dọa đến mức phải hét lên: “Tiểu tổ tông của ta ơi, mau đặt xuống cho ta đi, con không biết nặng nhẹ lại làm cho biểu đệ ngã bây giờ.”

Tô phu nhân cũng sợ hãi, mắng: “Nghịch ngợm thế không biết, thằng bé mới bốn tháng tuổi, sao con ném như vậy được chứ?”

Diệp Phỉ Nhiên bị Tô Dư Tịch ném một lúc, đầu óc choáng váng, hai mắt quay cuồng, sau khi được giải cứu thì chỉ muốn nằm sấp trong vòng tay của Lục hoàng tử tìm kiếm sự an ủi.

Lục hoàng tử vẫn còn là một đứa trẻ sáu tuổi, miễn cưỡng có thể ôm cậu, may là không ném cậu xuống đất mà còn kiên nhẫn vỗ lưng cậu.

Diệp Phỉ Nhiên gào thét trong lòng: [Doạ chết ông đây rồi, nhị biểu ca của ta quả nhiên mạnh mẽ. Có bản lĩnh như vậy thì tại sao phải ở bên cạnh Tứ hoàng tử chứ? Tòng quân đánh giặc chiến đấu cống hiến mới là chí hướng tốt mà một nam nhi nên có!]

Tô Dư Tịch như có điều suy nghĩ, y và Tứ hoàng tử cùng nhau lớn lên, bảy tuổi y đã trở thành thư đồng cho hắn ta, cùng nhau đọc sách tập võ, hai người không có chuyện gì giấu giếm nhau.

Nhưng gần đây không biết Tứ hoàng tử đang bị yểm bùa gì, đã ba ngày nay hắn ta phớt lờ y, suốt ngày chơi với một đứa nhỏ sáu tuổi.

Đứa nhỏ kia văn hay chữ tốt, Tứ hoàng tử cũng là người có tài hoa xuất chúng nhất trong số các hoàng tử, lúc đó tứ hoàng tử cũng rất thán phục.

Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa của nhị biểu ca, lúc này mới biết rằng nhị biểu ca không còn được lòng Tứ hoàng tử nữa.

Thất sủng nhưng lại không hoàn toàn thất sủng, mặc dù sau lưng tứ hoàng tử rất tin tưởng Diệp Kỳ Sâm, nhưng hắn ta lại không để cho Tô Dư Tịch rời đi, giữ lại bên mình làm chưởng ấn, không rõ trong lòng vị Hoàng tử này đang nghĩ gì.

Thật ra tình huống hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu, nửa tháng sau, nam chính trẻ tuổi sẽ thật sự được Tứ hoàng tử tán thưởng ở Tử Trúc Viên. Tứ hoàng tử trượt chân rơi xuống hồ băng, nam chính sẽ liều chết nhảy xuống hồ băng cứu người lên.

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vang lên bên tai Tô Dư Tịch: [Ngày hôm đó, lẽ ra nhị biểu ca đi cùng Tứ hoàng tử trong chuyến du ngoạn trên hồ, nhưng lại bị  Diệp Kỳ Sâm ngăn cản. Thực ra, Nhị biểu ca mới là ân nhân cứu mạng của Tứ hoàng tử, hai người cũng nhờ vậy mà… Hả? Không đúng, cốt truyện này không đúng? Chẳng phải điều này khác xa với cốt truyện ban đầu sao? Vì sự việc của Diệp Kỳ Sâm, nhị biểu ca bị Tứ hoàng tử xa lánh còn Diệp Kỳ Sâm lại ngày càng được Tứ hoàng tử coi trọng. Nam chính sống lại và một lần nữa nắm bắt cơ hội. Nhưng đây không phải là công lao ăn cắp được từ nhị biểu ca sao? Diệp Kỳ Sâm này có thể tóm cổ lông cừu của cả Tô gia chúng ta đúng không?] 

Bình Luận (0)
Comment