Nhị biểu ca có vẻ bối rối, y cẩn thận lắng nghe tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, vẻ mặt từ không thể tưởng tượng nổi cho đến hiểu rõ.
Hoá ra là thế, sở dĩ Diệp Kỳ Sâm trưởng thành điềm tĩnh không giống một đứa trẻ mới sáu tuổi, hóa ra là vì hắn ta sống lại với ký ức của kiếp trước. Nhị biểu ca bế lấy Diệp Phỉ Nhiên từ tay Diệp phu nhân, y cúi đầu hôn lên trán Diệp Phỉ Nhiên một cái.
Diệp Phỉ Nhiên ngơ ngác, tự hỏi tại sao cách thể hiện tình cảm của mấy người lại giống nhau như vậy?
Nhưng kỳ lạ thay, đối với nụ hôn của mọi người, cậu lại khá bài xích, chỉ có nụ hôn của Lục hoàng tử là không. Không phải vì các biểu ca của cậu không đẹp bằng, mẫu thân lại càng xinh đẹp và còn lộ ra chút khí phách anh hùng, hơn nữa người mẫu thân thơm ngát mềm mại, nằm trong vòng tay của nàng đặc biệt có cảm giác an toàn.
Nhưng cậu thật sự thích Lục hoàng tử, dáng vẻ đáng yêu của cơ thể sáu tuổi này, khí chất lạnh lùng như núi băng nhỏ, giọng điệu vừa lên tiếng cũng rất dễ thương.
Ôi, Lục hoàng tử đáng yêu quá, thằng nhóc ta yêu luôn rồi.
Diệp Phỉ Nhiên không biết, sau khi Tô Dư Tịch nghe được tiếng lòng của cậu thì thoải mái với sự lạnh nhạt của Tứ hoàng tử mấy ngày nay.
Y đã cảm thấy Diệp Kỳ Sâm kia cứ sao sao từ sớm, nhưng Tứ hoàng tử đang yên đang lành lại nghe lời thằng nhóc kia, trước đây Tứ hoàng tử không như vậy.
Trước kia hắn ta không hề có hứng thú với cuộc tranh giành ngai vàng, nhưng bây giờ lại đột nhiên có hứng thú với vị trí đó sau khi nghe lời một đứa trẻ tên Diệp Kỳ Sâm.
Đương nhiên, cho dù Tứ hoàng tử quyết định thế nào, y cũng sẽ âm thầm ủng hộ, nhưng nếu việc Tứ hoàng tử làm không phải là điều ngài ấy mong muốn, thì y sẽ không đồng ý với bất kỳ giá nào.
Lúc này Tô Dư Tịch còn chưa biết rằng quan hệ giữa y và Tứ hoàng tử Tiêu Hằng đã không còn là cấp trên và cấp dưới, mà là trúc mã trúc mã, y thật sự coi người này là tri kỷ.
Tô phu nhân dẫn theo một quý nữ từ bên ngoài đi vào, quay đầu hỏi Tô Dư Tịch: “Đại ca con đâu? Tại sao lại không thấy ai?”
Tô Dư Tịch ôm Diệp Phỉ Nhiên trong lòng, đáp: “Con không thấy, bây giờ đại ca là trạng nguyên, mấy tháng nay huynh ấy không thể yên tĩnh được, chắc chắn lại có người mời ăn.”
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tô Đại Oánh: “Con biết câu hỏi này. Lan Ca Nhi bị biểu thúc gọi đi rồi, nói là giới thiệu vài bằng hữu cho làm quen.”
Diệp Phỉ Nhiên nhìn về phía đại biểu tỷ, nàng mặc áo ngắn màu đỏ, hình như cưỡi ngựa trở về.
Lần trước sau khi nghị thân thất bại, nàng cũng mất đi hứng thú với chuyện lập gia đình. Nàng chạy tới quân doanh Ngũ Cô Nương để học cách cưỡi ngựa với các tỷ muội. Sau khi học một thời gian, khá hiệu quả.
Diệp Phỉ Nhiên ngậm n.úm v.ú, nghĩ thầm lẽ ra phải như vậy, triều Đại Ninh cũng không phải đặc biệt bảo thủ, dưới sự dẫn dắt của Tô lão thái phi, các cô nương cũng có thể lựa chọn con đường của riêng mình.
Cho dù tự nhận là xuất thân từ văn quan thanh lưu thế gia, dù luôn miệng nói về tam tòng tứ đức, nhưng lại bôi nhọ Tô lão thái phi.
Tô phu nhân rít lên, vỗ nhẹ mu bàn tay cô nương bên cạnh: “Đứa nhỏ này, mỗi ngày không ở nhà, không thấy bóng người. Tề cô nương đừng trách, để Đại Oánh cùng ngươi đi dạo quanh nhà nhé. Ta sẽ bảo nó nhận lỗi với ngươi lúc tối nó trở về.”
Nữ tử được gọi là Tề cô nương hơi xấu hổ gật gật đầu rồi cùng Tô Đại Oánh đi ra ngoài.
Diệp phu nhân nhìn bóng lưng Tề cô nương hỏi: “Đây là… Muốn nghị hôn cho Lan ca nhi sao?”
Ánh mắt Tô phu nhân bất đắc dĩ lại kiêu ngạo: “Cánh cửa sắp bị đạp hỏng rồi, vị Tề cô nương này là cháu gái ruột của thừa tướng, ta cảm thấy nhân phẩm và tướng mạo rất tốt. Chỉ là gia cảnh hơi cao, tục ngữ nói cưới thấp gả cao. Đương nhiên là nếu Lan Nhi thích thì ta sẽ không có ý kiến gì.”
Diệp Phỉ Nhiên vừa nghe mở khóa nhân vật mới, cậu lập tức hóng dưa mới, tiếng lòng của thằng nhóc lại vang lên: [Lão thừa tướng sắp nghỉ hưu thật sự là một vị quan tốt, không phải là người của phủ Kính quốc công. Đúng là… Cả một đời liêm chính, nhưng tuổi già thì khó mà giữ được. Huống chi Tề cô nương có ý với đại biểu ca, nhưng đại biểu ca thì không có hứng thú gì với Tề cô nương. Nếu ép buộc hai người phải đến với nhau, e rằng bọn họ sẽ trở thành oan gia.]
Diệp phu nhân và Tô phu nhân đều im lặng, sau một lúc lâu, Diệp phu nhân mới nói: “Trưởng tẩu, con cháu có phúc của con cháu. Muội thấy, chúng ta không cần quá quan tâm đâu, cứ để chúng nó tự giải quyết đi!”
Tô phu nhân gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Chỉ là tỷ thấy hơi đáng tiếc thôi, Lan nhi cũng không còn nhỏ nữa, tỷ muốn bế cháu trai.”
Diệp phu nhân không nói nên lời: “Trưởng tẩu, hiện tại Phỉ Nhi mới bốn tháng tuổi, tỷ đã muốn bế cháu trai rồi, tỷ không thể chờ muội sao?”
Diệp Phỉ Nhiên đang hái mấy quả dưa mới ăn, nói: [Mẫu thân ơi, con mới bốn tháng tuổi, người có thể đừng nghĩ về cháu trai sớm như vậy không?]
Một lúc sau, Tô Dư Lan say khướt được đích thân Lạc Thân Vương đưa về.
Tô phu nhân và Diệp phu nhân nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng lại phàn nàn: “Vương gia tốt của ta ơi, sao người lại bắt nó uống nhiều như vậy? Không biết nó không thể uống rượu sao?”
Lạc Thân Vương lần đầu tiên đến Tô gia kể từ sự việc Hạ công nương lần trước, y vui tươi hớn hở nói: “Đây là bữa tiệc của Trạng nguyên, nếu nó không uống thì ai uống chứ? Hơn nữa, nam tử hán uống một tí rượu thì có làm sao? Trưởng tẩu và trưởng tỷ đừng coi nó là trẻ con nữa, ngày khác Hoàng thượng ban chức quan cho nó, sẽ còn nhiều dịp như vậy.”
Diệp phu nhân nói: “Ngươi chỉ nói nhảm thôi, Hoàng thượng đã ra lệnh cấm quan viên không được uống rượu mua vui. Ngươi thân là Thân Vương, sao lại khuyến khích việc này này?”
Lạc Thân Vương cười vui vẻ: “Trường tỷ đừng giận, Hoàng thượng cấm uống rượu mua vui, nhưng không cấm tiệc tư nhân. Chúng ta đều là đám đại lão gia ăn uống, chỉ uống rượu chứ tuyệt đối không mua vui.”
Diệp phu nhân bị Lạc Thân Vương làm cho tức cười: “Ngươi nhìn ngươi xem, cả ngày không làm gì đàng hoàng, ngay cả việc Hoàng thượng giao cho cũng không làm, thậm chí còn không làm gương được cho tiểu bối, suốt ngày chỉ biết đưa bọn chúng đi chơi đùa uống rượu. Trông có giống Thân Vương không?”
Lạc Thân Vương mặc cho biểu tỷ trách mắng, quay người ôm lấy Lục hoàng tử ngây thơ đang nạo gỗ ở bên cạnh, hỏi tiểu tử sáu tuổi đáng yêu kia: “Tông nhi, ngươi nói xem chúng ta có dáng vẻ của Thân Vương không? Để ta nói cho ngươi biết, có hay không không quan trọng, quan trọng là có có hay không. Chẳng phải chúng ta không muốn giết vua nữa, nhưng chúng ta vẫn được phong làm vương đấy sao?”
Nói xong y nở nụ cười điên cuồng, cả người nồng nặc mùi rượu không giấu được.
Tô phu nhân nói: “Tiểu muội, muội tranh cãi với một kẻ say rượu làm gì? Nhanh tới đây, đỡ hai tổ tông này xuống cho uống canh giải rượu. Sau đó lau người cho bọn họ, để bọn họ ngủ trong Noãn Các, có chuyện gì thì để ngày mai tỉnh rượu rồi nói sau!”
Diệp phu nhân cười khẽ: “Một người không có lễ độ, một người thì nghe lời. Hai người này cũng khá đấy. May mà là cậu cháu, nếu là biểu huynh muội, chỉ sợ là muốn đến vương phủ làm vương phi.”
Luân thường thời cổ đại rất thần kỳ, đường huynh muội không thể thành thân, nhưng biểu huynh muội thì có thể, thậm chí còn có cữu cữu cưới cháu gái.
Sau khi Lữ Trĩ triều Hán lên nắm quyền và ép con trai mình phải cưới cháu gái ruột của mình làm hoàng hậu, lúc đó Tiểu Trương Yên mới mười hai tuổi, không biết chuyện nam nữ là gì.
Tô phu nhân nói: “Đừng nói, đúng là thái hậu có đề cập qua chuyện muốn để cho Đại Oánh gả vào phủ Lạc Thân Vương. Kết quả là cả Vương gia và Đại Oánh đều sợ tái mặt, bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, vẫn luôn là cậu cháu. Tuy nói là cậu cháu nhưng mối quan hệ tình thân này được ưu tiên hơn. Hôn sự này phần lớn là không thành.”
Hơn nữa Tô phu nhân cảm thấy Lạc Thân Vương không phải người phu quân tốt, tiểu biểu đệ này không tệ, nhưng suốt ngày mơ hồ không nghiêm chỉnh, không có dáng vẻ của Vương gia.
Nàng cũng không hy vọng Đại Oánh quyền thế bao nhiêu, nếu không trước đó cũng sẽ không nghị hôn với công tử nhà thị lang, mấy đứa con này nàng chỉ cần chúng bình an thuận lợi là được.
Điều này cũng giống với suy nghĩ của Diệp phu nhân, chỉ cần bọn nhỏ cả đời khỏe mạnh bình an, thì công danh lợi lộc chỉ là dệt hoa trên gấm.
Diệp Phỉ Nhiên nhìn cái này cái kia, cảm thấy người nhà họ Tô thật thân thiết.
Họ tốt bụng và ngay thẳng, đúng là một gia đình tốt! Không thể có kết cục như vậy!
Đáng tiếc cậu vẫn còn là một đứa trẻ, không thể bảo vệ bọn họ, chờ đến khi cậu trưởng thành, cậu chắc chắn sẽ không để cho bọn họ xảy ra chuyện gì!
Hy vọng mọi người có thể ở lại thêm một chút nữa, đợi cậu lớn lên!
Lục hoàng tử đang khắc gỗ nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, không khỏi cong môi, vẫy vẫy tay với Nhạn Thư đang đứng cách đó không xa.
Nhạn Thư vẫn đang đắm chìm trong niềm vui khi chủ tử biết nói, nhìn thấy chủ tử vẫy tay với mình thì vui vẻ bước tới hỏi: “Điện hạ, ngài có gì phân phó sao?”
Lục hoàng tử nhẹ giọng nói với Nhạn Thư: “Lấy… Một bát nước mật ong.”
Nhạn Thư mạnh mẽ gật đầu, xoay người đi lấy nước mật ong.
Lúc trở về vành mắt vẫn đỏ, trong lòng thầm nghĩ: Nếu chủ tử biết điện hạ có thể nói, chắc chắn sẽ rất vui nhỉ?
Chủ tử trên trời có linh, nhất định phải phù hộ Lục hoàng tử càng ngày càng khỏe mạnh.
Lục hoàng tử cầm lấy bát nước mật ong, đi tới trước mặt Diệp Phỉ Nhiên, Diệp Phỉ Nhiên còn chưa biết ngồi, nửa dựa vào ghế nôi.
Diệp Phỉ Nhiên vẫn đang ăn một quả dưa mới, thấy Lục hoàng tử đi tới thì thầm nghĩ: [Hả? Tiểu mỹ nhân tới đây, có chuyện gì tìm ta sao?]
Lục hoàng tử cầm thìa, chậm rãi múc một muỗng rồi đưa đến trước mặt Diệp Phỉ Nhiên.
Diệp Phỉ Nhiên trừng mắt nhìn Lục hoàng tử, thầm nói: [Ôi, tiểu mỹ nhân muốn đút nước cho mình, phải uống thật nhiều mới được.]
Vừa nói, cậu vừa há miệng ngậm lấy thìa nước mật ong Lục hoàng tử đút tới, vị ngọt lan tỏa trong miệng, Diệp Phỉ Nhiên hài lòng hừ một tiếng: [Ngọt quá, còn thêm mật ong sao? Lục hoàng tử thật ân cần, còn biết chăm sóc tốt cho em bé.]
Lục hoàng tử buồn cười, lấy một cái khăn lụa từ trong ngực ra lau khóe môi cho Diệp Phỉ Nhiên, nghĩ thầm là do môi ngươi nứt nẻ nên ta mới cho ngươi uống chút nước.
Bây giờ cậu chưa biết nói mà đã ồn ào như vậy, có phải đến khi cậu biết nói thì sẽ luyên thuyên từ sáng đến tối không ngớt không?
Lục hoàng tử nhịn không được nghĩ tới dáng vẻ lải nhải của Diệp Phỉ Nhiên, khoé môi cong lên, đứa bé này đúng là khiến hắn ta vô cùng yêu thích, không những là ân nhân cứu mạng mà còn là quý nhân trong cuộc đời hắn ta.
Hắn ta múc thêm một muỗng nước mật ong cho Diệp Phỉ Nhiên, sau khi nhắm mắt lại mới hạ quyết tâm, hắn ta không thể đợi thêm được nữa, ít nhất phải đào thải độc tố trong cơ thể và hồi phục gân mạch rối loạn trước.
Vốn là một thiên tài võ thuật, nhưng lại bị một chuỗi tràng hạt trói buộc nhiều năm, hiện tại thì bị tiểu tử kia kiểm soát. Mặc dù linh hồn chưa thể thích ứng được, nhưng ít nhất hắn ta đã có thể điều khiển hầu hết các chức năng, không còn chỉ là một cái xác không hồn chỉ biết ăn uống và đi vệ sinh.
Mấy ngày nay, Diệp phu nhân ở lại Tô gia, những người trong Tô gia đều là người đã ra quân, thế nên vô cùng an toàn.
Nếu có nơi nào ở kinh thành an toàn hơn Tô gia, thì chắc chỉ có hoàng cung.
Vì thế mấy ngày nay, Lục hoàng tử bắt đầu ngồi thiền trong bóng đêm, điều chỉnh hơi thở mấy ngày, rốt cuộc hắn ta có thể thành công vận khí.
Chỉ cần thiền định thêm một vài ngày nữa, hắn ta có thể tu luyện công pháp trên chuỗi Phật châu.
Chuỗi Phật châu kia vốn là di vật quan trọng mà mẫu phi để lại cho hắn ta, nhưng đã bị người nào đó tẩm độc phong thần, nó sẽ giam giữ ba hồn bảy phách của đứa trẻ, khiến nó biến thành một cái xác không hồn.
Những năm gần đây, Tiêu Tông có thể nghe và nhìn tất cả mọi chuyện đã xảy ra, nhưng hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu phi đi vào con đường chết.
Điều duy nhất hắn ta có thể làm là không ngừng rèn luyện những chuyển động tinh tế của ngón tay. Sau hai năm tập luyện, cuối cùng hắn ta có thể điêu khắc chuỗi Phật châu kia một cách dễ dàng.
Thấy Diệp Phỉ Nhiên ngơ ngác, Lục hoàng tử nhíu mày hỏi: “Không… Không uống nữa sao?”
Diệp Phỉ Nhiên ợ hơi, thầm nói: [Tiểu ca ca, ngươi cho ta uống nửa bát nước mật ong, hiện tại ta không muốn uống nữa mà chỉ muốn đi tiểu thôi!]
Lục hoàng tử nhịn không được cười một tiếng, thay vì nhờ người khác giúp đỡ, hắn ta cầm cái bô bên cạnh rồi nhẹ nhàng kéo tã của cậu ra, nhỏ giọng nói: “Muốn đi tiểu à?”
Diệp Phỉ Nhiên: …
[Ngươi có thể đừng như thế được không? Việc tiểu trước mặt một tiểu ca ca xinh đẹp như vậy, quả là một thách thức lớn!]
Lục hoàng tử thấy cậu không đi tiểu thì thở dài, xùy xùy dụ đứa nhỏ: “Xùy~~~”
Bùm, Diệp Phỉ Nhiên cảm giác mặt mũi đời này của mình đều bị ném đi rồi, tuy rằng cậu chỉ mới bốn tháng tuổi, nhưng trên đời này không còn gì khiến cậu lưu luyến nữa.
Hắc Bạch Vô Thường, các ngươi thương xót để cho ta xuyên không một lần nữa được không QAQ~
Lục hoàng tử thấy cậu yên lặng thì muốn ngẩng đầu lên hỏi xem có phải cậu cảm thấy không thoải mái hay không, sau đó lại nghe thấy tiếng lòng tủi thân của nhóc con vang lên:
[... Không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa…]
Lục hoàng tử chỉ cảm thấy mỗi ngày ở chung với đứa nhỏ này là mỗi ngày phải luyện kỹ năng nhịn cười.
Lúc Diệp phu nhân đi tới, đúng lúc thấy tình hình như thế bèn ngăn cản Y Hồng và Ỷ Thuý muốn bước tới giúp đỡ.
Trong lòng nàng kêu lên kinh ngạc, đường đường là Dật Thân Vương, tuy rằng trước đây là một hoàng tử ngốc nghếch, nhưng không phải từ nhỏ đã ngốc nghếch. Năm bốn tuổi, không biết vì sao hắn ta mới trở nên ngốc nghếch, nhưng sâu trong xương tủy vẫn là một hoàng tử xa cách kiêu ngạo, hơn nữa hắn ta cũng từng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thái tử trong lòng Hoàng đế.
Lúc này, hắn ta đang cho cục cưng của nàng đi tiểu… Điều này khiến nàng không biết nên diễn tả thế nào.
Diệp phu nhân hắng giọng, bước tới nói: “Tông nhi, hay là… Hay là để nghĩa mẫu làm cho?”
Lục hoàng tử hẳn là đã nghe thấy bọn họ đến, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi Diệp Phỉ Nhiên xong thì mới từ từ nói:
“Không… Không cần, con… Con làm… Được rồi nghĩa mẫu. Con… Thích… Chăm sóc Phỉ Nhi, bé con… Không phiền phức.”
Diệp phu nhân cũng không biết mình bị làm sao, lúc này sống mũi cay cay muốn bật khóc.
Diệp Phỉ Nhiên m.út mạnh n.úm v.ú giả hai lần, tiếng lòng rung trời: [Mọi người ngắm đủ chưa? Con chít của lão tử đẹp mắt không?]