Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 31

Nín cười mãi, rốt cục Diệp phu nhân không thể nhịn được nữa, vừa quấn tã cho Diệp Phỉ Nhiên, vừa cười rồi bế cậu lên.

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên mang theo tiếng khóc nức nở: [Một đám muội muội xinh đẹp và một tiểu ca ca xinh đẹp, đều nhìn thấy hết của ta rồi, các ngươi quá đáng lắm!]

Diệp phu nhân cũng bội phục Lục hoàng tử thật, sao đứa nhỏ này nhịn cười được chứ.

Tiếng lòng Diệp Phỉ Nhiên vẫn còn vỡ vụn: [Tiểu gia ta tuổi già khó giữ được… Không đúng, là ăn bữa hôm lo bữa mai! Các ngươi cười cái gì, cười cái rắm á, mông tiểu gia buồn cười vậy à?]

Lục hoàng tử cuối cùng cũng nhịn không được, xoay người bước nhanh về phòng mình, cắm đầu trong chăn cười tới nỗi trời đất mù mịt.

Sao lại đáng yêu thế chứ, sao lại khiến người ta yêu thích như vậy?

Cười xong, ánh mắt Lục hoàng tử lại trở nên lạnh lẽo.

Hiện tại, Đại Ninh lỗ chỗ khắp nơi, phủ Kính quốc công trông như hổ lang, nhưng cũng chỉ là khởi đầu cho sự suy tàn của Đại Ninh.

Trong mắt Kính quốc công chỉ có lợi ích trước mắt, không để dân chúng và giang sơn Đại Ninh vào mắt, từng người được nuôi đến não đầy ruột béo, lúc người Bắc Liêu đến, lại chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Đến nỗi …

Lục hoàng tử khép hờ mắt, nhưng hắn ta vừa nhắm mắt lại, lập tức hiện lên cảnh tượng máu tươi đầy mắt và chân tay bị cụt, không có quân đội Tô gia giống như không có linh hồn, vừa thấy quân Liêu như chuột thấy mèo, lại để cho quân Ngũ cô nương lên ngăn cản.

Ngoài quân Ngũ cô nương, còn có Tô lão thái phi có chút chán nản, nhưng quân Ngũ cô nương chỉ có vài nghìn người, làm sao có thể chống chọi được với mười vạn kỵ binh của Bắc Liêu?

Lục hoàng tử ngồi xếp bằng trên giường, thời gian của hắn không còn nhiều, hắn phải nắm chắc thời gian khôi phục cơ thể, nếu không Đại Ninh nhất định sẽ giẫm lên vết xe đổ.

Dòng khí vận hành quanh thân, hắn ta dùng lực lớn hơn bình thường để hạn chế đánh vào đạo cấm chế kia, cuối cùng thả lỏng tấn công đạo cấm chế một chút. 

Nhưng cũng vì hắn ta làm bừa, dẫn đến khí huyết hỗn loạn, phun ra ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Diệp phu nhân thấy Lục hoàng tử lâu quá không về, lúc đến kiểm tra tình hình mới phát hiện, Nhạn Thư cũng chẳng quấy rầy hắn ta điêu khắc gỗ, lại không phát hiện tiểu chủ tử bị thương.

Diệp phu nhân thấy Lục hoàng tử bị thương bất thường, lập tức dặn dò Nhạn Thư: “Đừng làm ồn, các ngươi trông coi ở cửa, gọi Y Hồng đến giúp ta.”

Rất nhanh, Y Hồng lập tức được gọi tới, Diệp phu nhân dặn dò nàng: “Ngươi âm thầm gọi Cơ tiên sinh đến đây, đi cửa Tây, sẽ có người dẫn vào.”

Y Hồng gật đầu, không cần nói nhiều cũng biết phải làm gì.

Nàng cố gắng càng nhanh càng tốt, chưa đến nửa chén trà thì Cơ tiên sinh đã tới.

Cơ tiên sinh bắt mạch, lại thở phào nhẹ nhõm: “Thân thể vốn bị giam cầm của đứa nhỏ này đã thả lỏng đôi chút, đây là chuyện tốt.”

Diệp phu nhân cũng nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Đứa nhỏ này vừa nôn ra máu, chuyện không lớn chứ?”

Cơ tiên sinh suy nghĩ một chút, nói: “Ta kê thuốc bổ cho Lục hoàng tử, hẳn là dùng sức quá mạnh nên mới như vậy. Ngài ấy vừa bình phục, đừng để ngài ấy làm chuyện hao tổn quá nhiều sức lực. Cũng cần thời gian để tĩnh dưỡng thân thể, nếu nóng lòng, sẽ trở nên sắp thành lại bại.”

Diệp phu nhân gật đầu, cẩn thận nhìn mặt mũi Lục hoàng tử, luôn cảm thấy trên người đứa nhỏ này có bí mật.

Lại lo lắng nhìn nhóc con nhà mình, mà thôi, nhà mình còn có đứa nhỏ cứ thần thần bí bí lảm nhảm hệ thống gì đó, còn có thể trách con nhà người ta có bí mật sao?

Dù sao bí mật nhiều cũng không sao cả, nuôi một nhóc con thần kinh cũng là nuôi, nuôi hai nhóc con thần kinh cũng là nuôi, thôi thì cứ để chúng yên đi!

Diệp Phỉ Nhiên chớp đôi mắt to nhìn Lục hoàng tử, lo lắng vươn bàn tay mập mạp giúp hắn ta lau vết máu bên khóe môi, tiếng lòng cũng lộ ra phiền muộn: [Sao lại hộc máu rồi? Để ta xem ngươi bị sao được không? …Ôi, không thấy gì cả, một mảng đen kịt. Bây giờ ta vẫn còn quá yếu, sao không hóng được chuyện gì thế này...]

Cậu cảm thấy tuyến dưa nhất định phải được mở khóa theo cơ chế nào đó, những chuyện cậu từng hóng, chủ yếu là đã phát sinh hoặc sắp phát sinh.

Nếu chưa bắt đầu lên kế hoạch, thậm chí còn đang ấp ủ, cũng sẽ không mở khóa cho cậu.

Dù sao thế giới này thay đổi quá lớn, một quyết định không giống nhau sẽ làm cho hướng đi của thế giới bị lệch quỹ đạo rất nhiều.

Hiện tại, cậu cũng chỉ biết, vì Lục hoàng tử muốn phá tan cấm chế nào đó nên thúc đẩy sức mạnh bị phong ấn trong cơ thể, nhưng cấm chế này quá mạnh, tuy mình đã giúp hắn ta giải độc, nhưng thân thể Lục hoàng tử vẫn không có cách nào đột phá.

Diệp Phỉ Nhiên chợt cảm thấy, rất có khả năng Lục hoàng tử đần độn này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Thật sự chỉ vì Liễu thị kết giao với Vương thị mà động tay động chân đến phật châu của Thục phi nương nương sao?

Độc Phong Thần cũng không phải thứ mà người bình thường có thể tiếp xúc, nhà Liễu Hân An cũng chỉ là gia đình bình dân, từ đâu mà có được độc Phong Thần?

Dù là Hoàng hậu cho, nói thế cũng không phải, theo nguyên tác, độc Phong Thần này đến từ ngoài biên giới lãnh thổ.

 

Vương thị một tay che trời vùng Trung Nguyên ở Đại Ninh, lại chẳng mạnh đến mức có thể khống chế ngoài biên giới lãnh thổ, để bọn họ giao năng lực trấn áp lãnh thổ.

Diệp Phỉ Nhiên nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu hoàng tử, lại càng lộ vẻ tuấn mỹ, lần đầu tiên ý thức được mình xuyên qua giống như bị Hắc Bạch Vô Thường hãm hại.

Cậu mơ hồ nhận ra động nước ngầm của triều Đại Ninh bắt đầu dậy sóng, dường như có một ván cờ lớn hơn đang ẩn núp sau đống dưa hẵng còn phủ một màu đen kịt kia.

Nhưng cậu có thể làm gì đây?

Cậu chỉ là một đứa trẻ bốn tháng tuổi thôi!

Vậy nên cậu trở mình, vểnh mông, nằm sấp vào lòng Lục hoàng tử rồi ngủ thiếp đi.

Lạc Thân Vương và Tô Dư Lan bên cạnh cũng ngủ quên cả trời đất, biểu cữu với cháu ngoại cũng không coi ai là người ngoài, một người đè đùi người kia, một người đè khuỷu tay người nọ. 

Ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào, mới trong cơn đau đầu say rượu từ từ tỉnh dậy.

Lạc Thân Vương đạp cháu ngoại một cước, oang oang nói: “Cháu trai, tỉnh táo chưa?”

Tô Dư Lan nằm trên giường, buồn bực nói: “Vương gia, đừng nhúc nhích, để ta từ từ…”

Lạc Thân Vương ngẩng đầu, rít lên: “Ngươi dịch ra chỗ khác, đừng đè ta.”

Hôm qua, Tô Dư Lan bị chuốc say, lần đầu tiên trong đời say như vậy luôn, khó trách mẫu thân luôn nói Lạc Thân Vương lúc nào cũng phiêu du thiên hạ không giữ gìn hình tượng tí nào, bởi vậy mới chuốc chính cháu mình chẳng nương tay.

Y thật sự lười động đậy, khoát tay nói: “Không được, ta muốn nằm trên giường ba ngày, không muốn nhúc nhích.”

Lạc Thân Vương cạn lời: “Tiểu tử ngươi có cần thiết tới mức đó không? Chẳng phải chỉ là say rượu thôi sao? Ai không biết còn tưởng ngươi phá thân.”

Tô Dư Lan: “...”

Từ nhỏ y đã quy củ, không giống đệ tử Tô gia thích chơi gươm múa kiếm, nhưng là một mầm non học giỏi.

Học lục nghệ của bậc quân tử, nói chuyện có thể thống lễ nghi, ngay cả nói chuyện cũng là vô lễ chớ nói, ai ngờ biểu cữu chỉ nói một câu làm y bó tay rồi.

Tô Dư Lan nghẹn cả nửa ngày mới nói: “Vương gia, từ nhỏ tính tình ngài đã vậy rồi à?”

Lạc Thân Vương hiếm khi nói được lời đứng đắn: “Thật ra cũng không phải, ta dù sao cũng xuất thân từ nhà Tô, tuy thích dùng võ phục người, nhưng Tô gia chúng ta lại không phải dạng ăn chơi trác táng!”

Tô Dư Lan buồn bưc: “Vậy giờ ngài làm sao…”

Lạc Thân Vương thở dài, đáp: “Ngươi biết vì sao đương triều không lập Thái hậu, vì sao khi Tiên Hoàng hậu qua đời, Tiên Đế vẫn một mực chưa lập Hoàng hậu không?”

Tô Dư Lan tất nhiên có nghe qua, gật đầu: “Ta biết, bởi vì Tô lão thái phi hiểu rõ đại nghĩa. Bà biết Thái tử được Tiên Đế nhìn trúng là đương kim hoàng đế, mà đích tử do Tiên Hoàng hậu sinh lại chết yểu. Tiên Đế vẫn muốn lập bà làm hậu, nhưng nếu lập bà làm hậu…”

Lạc Thân Vương nói tiếp: “Nếu lập bà làm hậu, vậy ta chính là đích tử duy nhất của triều Đại Ninh, nếu như vậy, ngươi biết hậu quả là gì không?”

Tô Dư Lan đương nhiên hiểu được, lúc Lạc Thân Vương được sinh ra, đương kim hoàng đế đã được lập làm Thái tử.

Thái tử không phải đích tử, nếu lúc ấy Tô lão thái phi được lập làm Hoàng hậu, vậy cuộc chiến tranh giành ngôi vị Thái tử chắc chắn sẽ mở màn.

Dù Tô gia không có lòng này, cũng sẽ bị ép phải nhúng tay vào, sẽ có một đám người lấy danh ủng hộ đích tử muốn đoạt công hầu vua.

Tô Dư Lan nói: “Vậy nên Vương gia vẫn luôn lấy bề ngoài công tử bột ăn chơi trác táng, là lo lắng còn có người chưa từ bỏ ý định, muốn dùng thứ này làm lung lay đến quốc gia sao?”

Ai ngờ Lạc Thân Vương không trả lời Tô Dư Lan, mà hắng giọng: “Cháu trai à! Ta khuyên ngươi nên biến ra khỏi người ta.”

Tô Dư Lan cũng bướng bỉnh: “Ta không dậy nổi! Ai bảo ngài chuốc ta thành ra thế này!”

Lạc Thân Vương khốn khổ: “Ngươi… thật sự không dậy nổi?”

Tô Dư Lan lắc đầu: “Không dậy nổi.”

Ai ngờ lúc y lắc đầu, Lạc Thân Vương không nhịn được cong chân, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy ta nói cho ngươi biết một chuyện.”

Tô Dư Lan hữu khí vô lực hỏi: “Hả? Chuyện gì?”

Lạc Thân Vương đáp: “... Ngươi đè vào trứng ta.”

Tô Dư Lan bị dọa bật dậy như lò xo, mặt đỏ tới tận mang tai, hét lên: “Vương gia! Ngài có hiểu cái gì gọi là lễ nghi liêm sỉ không?”

Nói xong bèn xoay người chạy ra khỏi Noãn các, không thèm quay đầu lại.

Lạc Thân Vương ngồi dậy, không biết nói gì: “Ngươi đè vào trứng ta trước, còn không cho ta nói à? Cái này liên quan gì đến lễ nghi liêm sỉ chứ? Da mặt cháu ngoại cũng mỏng quá rồi.”

Nói xong lại duỗi người, tiếp tục nằm ngủ.

Tô Dư Lan vừa ra khỏi cửa thì đụng phải Diệp phu nhân mới sắc thuốc xong đang bưng đến, y vội vàng hành lễ rồi chạy tới thư phòng của mình.

Vẻ mặt Diệp phu nhân khó hiểu, lẩm bẩm: “Mặt đỏ thế? Tối hôm qua bị cảm à?”

Nói xong nàng cũng không nghĩ nhiều, lập tức bưng chén thuốc đi tới bên cạnh Noãn Các, thấy Lục hoàng tử đã tỉnh, còn Diệp Phỉ Nhiên đang nhìn hắn ta, nói linh tinh: “Ô ô oa oa~~ y a~~”

Tiếng lòng lại nói là: [Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, đỡ hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái không? Có đau đầu không?]

Hai âm thanh này hợp chung một chỗ, giống như hai bản hòa tấu khiến Diệp phu nhân rất đau đầu.

Nàng bước đến đỡ Lục hoàng tử dậy, hỏi: “Sao rồi? Con còn khó chịu không?”

Lục hoàng tử lắc đầu, đáp: “Nghĩa mẫu, con… Tối qua con…”

Diệp phu nhân thổi thổi thuốc, xua tay: “Chuyện tối hôm qua là do ta chăm sóc con không tốt, làm con bị thương hộc máu. Ta đã bảo Cơ tiên sinh đến xem qua, nói cơ thể con không có gì đáng ngại, chỉ dùng sức hơi nhiều nên thân thể yếu ớt. Chuyện này không phải một sớm một chiều là có thể khỏi, không nên nhất thời nóng vội. Ta sắc cho con chút thuốc bổ, uống đi, khi nào khỏe rồi, đi làm chuyện con muốn cũng chẳng muộn.”

Lục hoàng tử hiển nhiên nghe ra ý tứ trong lời Diệp phu nhân, hắn ta nghĩ lại, Diệp phu nhân có một đứa con trai, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng lòng nhóc ấy mà vẫn điềm tĩnh như thế, điểm đó không giống như người thường, hẳn là nàng sẽ không để trong lòng.

Hắn ta đứng dậy, vừa định hành lễ với Diệp phu nhân thì bị nàng ngăn lại: “Con còn đang bị thương, không cần câu nệ tiểu tiết. Theo ta thấy, Tông nhi và Phỉ nhi đều là con ngoan của ta. Chỉ cần các con lớn lên bình an khỏe mạnh, đối với một mẫu thân như ta mà nói, đấy là một chuyện may mắn lớn lao.”

Nói rồi nàng đưa chén thuốc tới trước mặt Lục hoàng tử: “Trước tiên ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó ngủ một giấc, dưỡng thương cho tốt rồi nói sau!”

Lục hoàng tử gật đầu, nhận lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch, chẳng có chút nũng nịu của trẻ con.

 

Uống thuốc xong, hắn ta mơ màng ngủ thẳng đến giữa trưa, lúc tỉnh lại đã thấy Diệp Phỉ Nhiên đang dựa bên cạnh mình chơi tượng gỗ.

Mấy ngày nay, Lục hoàng tử làm khá nhiều tượng gỗ cho cậu, Diệp Phỉ Nhiên sắp chơi không nổi rồi.

Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy rất thần kỳ, tay nghề của Lục hoàng tử rất ổn, dù là người bình thường cũng chẳng điêu khắc được tượng gỗ tinh xảo đến vậy, hắn ta lại điêu khắc đơn giản như gấp giấy.

Nhất là con đại bàng kia, trông tựa như sắp vỗ cánh muốn bay, là tác phẩm Diệp Phỉ Nhiên thích nhất.

Lục hoàng tử ngồi dậy, ôm Diệp Phỉ Nhiên vào lòng, cọ cằm lên đỉnh đầu cậu.

Trên người đứa trẻ mềm mại tràn ngập mùi sữa, Lục hoàng tử cảm thấy rất dễ ngửi, Diệp Phỉ Nhiên lại đầy đặn hơn một đứa nhỏ bốn tháng tuổi bình thường, ôm rất thoải mái.

Ngoài miệng Diệp Phỉ Nhiên kháng cự: [Úi úi, tiểu mỹ nhân, ngươi ôm nhẹ một chút~!]

Trong lòng lại rất hưởng thụ, cảm giác được mỹ nhân lạnh lùng ôm vào lòng thật sướng.

Nhạn Thư thấy chủ tử nhà mình đã tỉnh, lập tức phân phó hai thị nữ khác bưng cơm trưa tới, Lục hoàng tử ăn một ít, cảm giác sức lực đã phục hồi không ít.

Lúc đưa tay sờ bụng dưới, đã loáng thoáng có dòng khí chảy trôi.

Tốt lắm, nỗ lực lần này không uổng phí, nhưng cũng chẳng khôi phục khí lực được nhiều, độc Phong Thần này đúng là quá mạnh.

Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử ở trên giường chơi cả buổi chiều, Tô lão thái phi lại gửi thiệp mời tới cho bọn họ, bảo là biển hoa ở Mai Sơn đã nở rộ, mời các phu nhân và quý nữ trong cung cùng đi thưởng thức bữa tiệc.

Diệp phu nhân hiểu rõ mưu tính của Tô lão thái phi, Hoàng thượng có ý ban hôn cho Tam Công chúa và Vương Nhị công tử, bữa tiệc này là một cuộc xem mắt.

Nếu là trước kia, Diệp phu nhân sẽ cảm thấy bình thường, nhưng vừa nghĩ tới quan hệ giữa Tam Công chúa và Diệp Thừa Trạch, nàng không nhịn được cười giễu cợt: “Hôn sự giữa Tam Công chúa và Vương Nhị công tử này, sợ rằng nhất định sẽ trở thành một trò hề.”

Hôm nay mọi chuyện đều ổn, dù có mềm lòng cũng không thể nhẫn tâm với con cái.

Nhưng mà, thái độ của công chúa Vinh An lại làm Diệp phu nhân bất ngờ.

Diệp phu nhân vốn tưởng rằng công chúa Vinh An sẽ từ chối hôn sự này, ai ngờ nàng ta lại thẳng thắn nhận thư mời của Tô lão thái phi, cũng đồng ý gặp Vương Nhị công tử một lần.

Điều này lại khiến Tần Uyển Hề vui đến phát rồ, lại khiến Diệp phu nhân hơi khó hiểu.

May mà tiếng lòng của con trai vang lên đúng lúc giúp Diệp phu nhân giải thích nghi hoặc: [Công chúa Vinh An tự biết bản thân không đấu lại vận mệnh nên đưa ra một điều kiện với Hoàng đế. Nói rằng, sau khi kết hôn, chỉ ở phủ công chúa, không vào Vương gia. Nếu Vương Nhị nguyện ý, cũng có thể ở phủ công chúa với nàng. Nếu không nguyện ý, có thể thỉnh thoảng đến đây với danh nghĩa phu thê.]

Trong lòng Diệp Phỉ Nhiên rơi giọt lệ đồng cảm với Vương Nhị, cưới một công chúa quả thực giống như cưới một tổ tông, hơn nữa, công chúa Vinh An làm vậy là để tiếp tục mối quan hệ với Diệp Thừa Trạch.

Cô nương này trái lại còn khá cởi mở, thông minh hơn chút so với Tần Uyển Hề, không có đầu óc yêu đương để hy vọng vào một tên đàn ông.

Nhưng mà trong lòng công chúa càng hiểu rõ, chỉ một Diệp Thừa Trạch là tòng tam phẩm, sao có thể chống lại Hoàng đế và phủ Kính quốc công?

Hơn nữa, nàng vui vẻ đồng ý đi xem mắt, cũng bởi vì Mai Sơn gần biệt viện Diệp gia, mỗi khi nhớ tới mấy ngày sung sướng ở biệt viện Diệp gia, công chúa lại cảm thấy khao khát muốn đến.

Hóng chuyện đến đây, Diệp Phỉ Nhiên nhịn không được mà bật cười: [Công chúa xem lão cha tồi tệ là công cụ hình người đấy à? Vậy cũng tốt, lão cha khốn nạn cảm thấy bản thân mị lực vô biên, ai ngờ người khác chỉ coi hắn là một kẻ giống đực.]

Chẳng mấy chốc đã đến ngày yến tiệc ở Mai Sơn, Diệp phu nhân định dẫn Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử đi cùng. 

Bình Luận (0)
Comment