Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 32

Sau một thời gian dài không trở về Diệp gia, Diệp phu nhân mới quay lại trước một ngày khi buổi tiệc ở Mai Viên diễn ra.

Diệp Thừa Trạch nhìn thấy nàng bèn buông lời châm chọc: “Phu nhân đã quên bản thân mình là người của Diệp gia rồi sao? Về nhà mẹ đẻ ở đến tận nửa tháng, đúng là khó tìm được phu nhân nhà nào như nàng đấy.”

Diệp phu nhân cũng không chịu thua mà đáp trả: “Trí nhớ của phu quân vẫn còn tốt đấy chứ? Ta còn nhớ, trước đây ta về nhà ngoại chưa đến ba ngày là chàng đã đến đón ta về. Còn bây giờ đã gần nửa tháng, phu quân cũng chẳng buồn bận tâm. Cũng đúng thôi, giờ chàng có mỹ thiếp kề cạnh, phu quân có lẽ đã sớm quên đi người vợ tào khang này rồi.”

Tần Uyển Hề đứng đối diện nhìn thấy cảnh này thì ấm ức vô cùng. Suốt nửa tháng nay, nàng ta không hề được gặp lão gia. Hiếm lắm mới có một, hai ngày lão gia ở nhà nhưng dù nàng có làm gì thì cũng vẫn không gặp được.

Nam nhân sau khi có người phụ nữ khác, quả nhiên sẽ đối xử không tốt với người bên gối. Cái này gọi là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm lại không bằng người không với tới được.

Diệp Thừa Trạch mới từ Mai Viên về, trong lòng vẫn còn thấy áy náy nên khi nghe Diệp phu nhân nói vậy cũng không muốn tranh cãi với nàng.

Lúc này tâm trạng của ông ta đang rất tốt, quả nhiên công chúa không giống với những cô gái bình thường, từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, nên càng thêm mềm mại yêu kiều.

Mặc dù tính tình hơi nóng nảy, nhưng thân hình lại rất mê người.

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên truyền đến tai mẫu thân: [Thế mà ông ta cũng kiêu ngạo cho được, bị người ta dùng như một cái gậy tự sướng hình người mà còn dám kiêu ngạo?!]

Diệp phu nhân bối rối, “gậy tự sướng hình người” là cái gì vậy?

Không quan trọng, nếu đã dùng để mô tả về Diệp Thừa Trạch thì chắc chắn không phải từ ngữ tốt đẹp gì cho cam.

Tần Uyển Hề hờn dỗi nhìn Diệp Thừa Trạch, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, thoạt nhìn cũng biết nàng ta đã bị bỏ rơi không ít lần.

Diệp Phỉ Nhiên cười giễu: [Vị biểu muội này của mẫu thân cũng không đơn giản chút nào. Công chúa dù đã làm chuyện đó với lão cha khốn nạn của ta lâu đến như vậy, cũng không có con. Nàng ta đã hạ thuốc tránh thai vào đồ ăn của công chúa, cũng không biết cơ thể của công chúa còn chịu đựng được không?]

Diệp phu nhân sững sờ khi nghe những lời này, nàng không ngờ Tần Uyển Hề lại có thể to gan và thâm độc đến vậy.

Lúc trước mình đối xử với ả ta tốt như vậy còn suýt nữa chết trong tay ả, nói gì đến một cô gái xa lạ ngáng đường của ả chứ.

Dù có là công chúa chức cao vọng trọng thì nàng ta vẫn dám ra tay.

Diệp phu nhân suy nghĩ một lúc, nói: "Ta thấy Tần di nương ở trong phủ cũng chẳng vui vẻ gì, ngày mai Tô lão thái phi sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu tại Mai Sơn. Tất cả các quý nữ trong kinh đều sẽ tham dự. Nếu ngươi không bận việc gì thì ngày mai đi cùng với ta đi?”

Tần Uyển Hề nghe vậy, lập tức phấn khích, hỏi: "Tỷ tỷ thật lòng muốn đưa ta đi cùng sao?”

Diệp phu nhân mỉm cười: "Dĩ nhiên rồi, Tần di nương có muốn đi không?”

Tần Uyển Hề gật đầu đáp: "Muốn, đương nhiên Uyển Nhi muốn đi cùng tỷ tỷ rồi. Tỷ tỷ không biết đâu, những ngày qua Uyển Nhi thường tự trách mình, lo sợ tỷ tỷ sẽ trách ta, nên không dám đến làm phiền trước mặt tỷ tỷ. Hôm nay tỷ tỷ mời, Uyển Nhi rất vui."

Diệp Thừa Trạch lại nhăn nhó mi mày: “Chỉ là một buổi tiệc tư nhân mà Tô Lão thái phi tổ chức, có gì đặc biệt mà tham dự? Đã là nữ tử, tốt nhất vẫn nên ở nhà giúp đỡ chồng dạy bảo con cái.”

Tần Uyển Hề im lặng, nội tâm tức giận. Ả biết Diệp Thừa Trạch không muốn ả  tham dự vì lý do gì, nhưng cũng không thể phát tác.

Diệp phu nhân không bận tâm, cười nói với Diệp Thừa Trạch: “Phu quân có lẽ không biết, ngày mai không phải tiệc thông thường. Hoàng thượng đã quyết định hứa hôn Tam công chúa với Nhị công tử Vương Kỳ phủ Quốc Công, bữa tiệc ngày mai là để hai người họ gặp gỡ. Tam công chúa độc thân, còn Vương nhị công tử chưa có gia đình, cũng có thể gọi là xứng đôi vừa lứa. Đáng tiếc là Vương nhị công tử nghe bảo vừa mới có chút công danh, tuy là làm phò mã cũng có thể có tước vị, nhưng không thể đạt được vị trí cao trong triều đình. À, dù sao cũng không cần phải lo chuyện của phủ Kính Quốc Công, dù sao cũng có Đại công tử nắm giữ rồi.”

Vương đại công tử Vương Trình cũng nghiêm túc như cha hắn Kính Quốc Công, cũng coi như hợp ý Kính Quốc Công.

Nghe thấy lời của Diệp phu nhân, sắc mặt Diệp Thừa Trạch lập tức trắng bệch.

Những ngày qua ông ta ở cạnh công chúa, nói không sinh tình cảm là giả. Dẫu sao cũng là nam nhân, cảm thấy sau khi phát sinh quan hệ với nữ nhân thì nữ nhân này đã là của mình.

Chỉ là không biết công chúa đã sớm có người kết đôi. Hoàng đế còn chỉ định Kính Quốc Công phủ cho nàng.

Nếu ông ta vẫn muốn ở dưới trướng Kính Quốc Công, thì cần kiềm chế tức giận và không làm rõ mối quan hệ giữa họ, nếu để Kính Quốc Công phát hiện, chắc chắn ông ta sẽ chết rất khó coi.

Hơn nữa, nếu Kính Quốc Công biết ông ta đã cho con trai lão đội nón xanh thì cái chức Hộ Bộ thị lang này sợ cũng khó giữ.

Diệp Thừa Trạch nghĩ thầm, mối quan hệ mỏng manh giữa ông ta và công chúa, sợ là phải chấm dứt tại đây.

Chẳng qua ông ta lên giường với công chúa Vinh An cũng không chỉ vì nữ nhi tình trường. Ông ta tiếp cận công chua Vinh An tất nhiên là vì bảy chỗ cọc ngầm ở Bắc Liêu kia.

Những ngày này, ông ta đã thám thính được rất nhiều tin tức từ chỗ công chúa Vinh An, một trong số đó chính là phương thức liên lạc bí mật của Bắc Liêu.

Diệp Phỉ Nhiên vừa hay hóng được chuyện này: [Lão cha khốn nạn biết được phương thức liên lạc bí mật của Bắc Liêu, có lẽ mấy hôm nữa sẽ đi trộm bản đồ trong phòng mẫu thân.]

Mấy ngày nay Diệp phu nhân cố ý không ở Diệp gia, chính là tạo cơ hội cho bọn họ, bản đồ thủ thành kia sợ là đã sớm ở trong tay Diệp Thừa Trạch.

Rốt cuộc Diệp Thừa Trạch hận Tô gia cỡ nào mà muốn tận diệt như vậy?

Thôi, ông ta muốn làm gì thì làm, chỉ là để xem ông ta có thể gánh vác nổi hậu quả hay không.

Diệp phu nhân không quan tâm đến đôi cẩu nam nữ này, tùy ý để Tần Uyển Hề biểu diễn kỹ năng thảo mai, một tay ôm Diệp Phỉ Nhiên, một tay dẫn Lục hoàng tử về hậu viện.

 

Từ khi mang thai, nàng đã không còn làm chuyện phu thê với Diệp Thừa Trạch như trước, giờ nàng cứ nghĩ đến những chuyện ông ta làm lại càng cảm thấy chán ghét ông ta hơn bao giờ hết.

Chỉ là trước mắt nàng phải cẩn thận lên kế hoạch từng bước. Vì chỉ cần bước sai một bước, Tô gia và Lục hoàng tử đều có thể vạn kiếp bất phục.

Cũng may có con trai bảo bối của nàng nhắc nhở khắp nơi, Tô gia mới không dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.

Hôm nay Tô gia lại truyền đến tin tức tốt, Tô Dư Lan được Hoàng đế phong làm thị độc** chính lục phẩm, là người có chức quan cao nhất trong tất cả tiến sĩ khoa cử năm nay.

**thị độc: chức quan trong việc Hàn lâm; giữ việc đọc sách cho vua.

Bình thường tiến sĩ đều từ bát phẩm hoặc cửu phẩm đi lên, có thể lập tức được phong làm chính lục phẩm, có thể thấy được hoàng đế rất thưởng thức năng lực của Tô Dư Lan.

Tô Dư Lan cũng không chịu thua kém, ngày đầu tiên lên triều đã trả lời câu hỏi của thánh thượng rất tốt, nhận được lời khen ngợi từ Hoàng đế, lúc bấy giờ lại thưởng y một nghiên mực, làm cho Lạc Thân Vương hâm mộ muốn chết.

Trở về liền chua xót nằm trên giường hậm hực: "Nghiên mực này ta tìm hoàng huynh đòi nhiều lần, lần nào lão cũng nói cho ta là phung phí của trời. Chậc chậc, cháu trai, có nghe thấy không, ai lấy nghiên mực này người đó chính là phung phí của trời."

Tô Dư Lan:...

Biểu cữu à, Hoàng thượng nói là cho ngươi mới gọi là phung phí của trời, cho ta đó gọi là phát huy tác dụng.

Tô lão thái phi tức giận nói: "Ngươi còn đòi so với Lan nhi, người ta là Trạng Nguyên, ngươi là...... kẻ ăn chơi trác táng của đương triều.”

Lạc Thân Vương nghe xong, cao giọng cười: "Không ngờ bổn vương lại còn nổi danh bên ngoài cơ à!"

Tô lão thái phi cực kỳ tức giận: "Đây có phải là thanh danh tốt gì đâu?"

Lạc Thân Vương lắc lư hai cái chân dài, nghiêng người dựa vào đầu giường, chỉ vào trời tuyết bên ngoài, nói: "Mẫu thân, hôm nay trời không đẹp, tuyết rơi rồi. Con nghĩ tiệc thưởng mai của ngài có lẽ sẽ không có nhiều người đến đâu?"

Nói xong y tiện tay rút trường kiếm bên hông ra, ném vỏ kiếm lên giường, phi thân nhảy ra khỏi cửa sổ, dáng người mạnh mẽ múa kiếm.

Tô lão thái phi nhìn con trai mà thở dài, đứa con trai này của bà kỳ thật văn thành võ tựu, lúc tiên đế còn sống đã từng khen nó, nhưng nó lại một mực cẩn thận từng li từng tí vụng về cất giấu, sợ một chút tài hoa của mình bị người ngoài phát hiện.

Có một thời gian, hầu như nó đều phải ở trong thanh lâu, mỗi lần nhắc tới việc này, tiên đế đều tức giận đập bàn.

Chỉ có Tô lão thái phi hiểu, con trai bà phải chịu bao nhiêu ấm ức.

Hiện giờ nó đã hai mươi mấy tuổi, ngay cả chuyện kết hôn cũng không dễ nói, sao không khiến lão thái phi thương tâm đây?

Ngay khi Tô lão thái phi đang suy nghĩ, Diệp phu nhân ôm Diệp Phỉ Nhiên đi vào, vừa vào liền cười gọi: "Cô mẫu?"

Tô lão thái phi phục hồi tinh thần, lập tức nở nụ cười, bà vẫy vẫy tay với Diệp Phỉ Nhiên, nhận lấy đứa bé từ trong lòng Diệp phu nhân, lúc này thán phục nói: "Ngươi mời nhũ mẫu ở đâu vậy? Thằng bé ăn tốt uống tốt đấy chứ!"

Diệp Phỉ Nhiên bốn tháng, đã mười lăm mười sáu cân, lớn hơn một vòng so với những bé con bốn tháng bình thường ở thời cổ đại.

Lục hoàng tử ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Diệp phu nhân, vòng phật châu trên cổ tỏa ra mùi thơm, giống như hương sen trước Phật.

Ban đầu Diệp phu nhân tưởng là nhũ mẫu có sữa tốt, nhưng nghe con trai tâm sự trong những ngày qua, mới biết đây không phải công lao của nhũ mẫu, mà là nhờ hệ thống của thằng nhóc.

Nàng không biết giải thích sao với Lão thái phi, chỉ nói: “Đứa nhỏ này sinh ra đã tự mang theo khẩu phần lương thực, tự nhiên lớn hơn so với những đứa trẻ khác. Cô mẫu, ngài vừa mới nghĩ gì vậy?”

Diệp phu nhân cũng nhớ đến chuyện của Hạ Tích Nhiễm, hỏi: “Vương gia gần đây có tìm kiếm Vương phi mới không?”

Tô Lão thái phi lắc đầu: “Vốn định nhân dịp yến hội hôm nay để xem mắt, nhưng hôm nay tuyết lớn, không biết có bao nhiêu người đến.”

Diệp phu nhân nói: “Cô mẫu yên tâm, yến hội của ngài, chắc chắn người đến không ít.”

Diệp Phỉ Nhiên lúc này đang nghe ngóng: [Quả thật không ít, họ nghe nói đây là buổi gặp mặt của Tam công chúa và Vương nhị công tử, ai cũng rất háo hức. Quả nhiên trên thế giới này, dù ở thời đại nào, ai cũng thích hóng hớt chuyện nhà người ta!]

Tô Lão thái phi bật cười, ôm thằng cháu vàng ngọc vào lòng: “Phân phó nhà bếp, bảo họ chuẩn bị yến tiệc ở phòng sưởi.”

 

Mai Sơn có một nơi là hành cung của Hoàng gia, hàng năm các nương nương trong cung đều đến đây thưởng mai, cho nên phòng sưởi được làm rất tốt, có thể phục vụ hơn trăm người cùng lúc ăn tiệc.

Hôm nay Tô Lão thái phi cho Tam công chúa đủ mặt mũi, biết đây là cách Hoàng đế ngăn chặn triều đình, hy sinh hạnh phúc của con gái để đổi lấy việc Kính Quốc Công phế bỏ một đứa con trai.

Phương pháp này nhìn có vẻ thực hiện được, nhưng thực ra cũng không phải là cách hay, quả thật có chút vô nhân đạo.

Lúc này, tỳ nữ của Tô Lão thái phi đến báo: “Thái phi nương nương, công chúa Vinh An đã đến, đang chờ ngoài cửa.”

Tô Lão thái phi giao Diệp Phỉ Nhiên cho Diệp phu nhân, dặn: “Bảo nàng ta đến phòng khách chờ ta!”

Tỳ nữ vâng dạ, Tô Lão thái phi liền gọi Diệp phu nhân: “Đi thôi! Cùng ta đi xem vị Tam công chúa này.”

Tam công chúa đã đợi trong phòng , hôm nay nàng cố ý ăn mặc kỹ lưỡng, phối hợp màu vàng trứng muối và màu đỏ của cây lựu, vừa xinh đẹp mà vẫn giữ được vẻ quý phái.

Vừa thấy Tô Lão thái phi, nàng liền đứng dậy uyển chuyển hành lễ: “Tôn nữ kính chào tổ mẫu Lão thái phi.”

Hoàng đế do Tô Lão thái phi nuôi lớn, mặc dù Tô Lão thái phi từ chối được tôn là Thái hậu, nhưng Hoàng đế vẫn gọi bà là mẫu phi, vì thế các công chúa và hoàng tử đều bị Hoàng đế ra lệnh gọi bà là tổ mẫu.

Tô Lão thái phi hiền hòa đỡ nàng lên, nói: “Dung Dung không cần đa lễ, mau để tổ mẫu nhìn xem nào... Thật sự càng ngày càng xinh đẹp.”

Công chúa Vinh An lễ phép, khom người nói với vẻ e lệ: “Tổ mẫu, người quá lời rồi, Dung Dung rất xấu hổ.”

Nàng ngẩng đầu lên, thấy Diệp phu nhân đang bế Diệp Phỉ Nhiên trong tay, nét mặt hơi khựng lại, sau đó giả vờ không biết, hỏi: “Tổ mẫu, vị này là?”

Tô Lão thái phi giới thiệu: “À, đây là cháu gái của ta, Tô Hạo Vân, hiện là thê tử của Diệp Thừa Trạch, Hộ Bộ thị lang. Vài ngày trước, nàng vừa được Hoàng Thượng phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Dựa theo bối phận, ngươi hẳn nên gọi nàng một tiếng cô cô.”

Công chúa Vinh An sững sờ tại chỗ, mặc dù đã nghe nói về Tô Hạo Vân và từng gặp nàng từ xa, cũng biết người này là cháu gái của Tô lão thái phi, nhưng hôm nay gặp trực tiếp, nàng ta mới nhận ra sự khác biệt. 

Tô Hạo Vân thật sự rất xinh đẹp, khiến nàng ta cảm thấy ghen tị. Tuy nhiên, khi nghĩ đến tuổi tác của Tô Hạo Vân, nàng ta liền an tâm hơn. Nghe nói khi người này kết hôn, chín năm vẫn chưa có con, bây giờ mới có một mụn con, có lẽ đã gần ba mươi tuổi. Trong khi đó, công chúa Vinh An mới vừa mười tám, đang tuổi xuân thì, chẳng có người đàn ông nào không yêu kiều hoa mà lại yêu vợ già cả.

Công chúa Vinh An tiến lên, cười nói: “Hóa ra là cô cô, cô cô là bề trên, Vinh An cúi đầu trước người.”

Diệp phu nhân đột nhiên cảm thấy hứng thú với công chúa Vinh An. Tiếng ‘cô cô’ từ miệng nàng ta thật sự làm Diệp phu nhân bất ngờ, bèn mở miệng nói: “Công chúa không cần khách sáo, ngài là thân thể vàng ngọc, sao có thể gọi ta là cô cô, chi bằng gọi ta là Diệp phu nhân đi!”

Công chúa Vinh An tức giận trong lòng, nghĩ thầm: Ngươi là Diệp phu nhân, vậy ta là gì? Diệp Thừa Trạch yêu ta nhiều hơn yêu ngươi biết bao nhiêu lần!

Hừ, đã thế ta càng gọi ngươi là cô cô, để ngươi biết ngươi đã già.

Tuy nhiên, nàng ta vẫn giả vờ khách sáo: “Ngài đã là cháu gái của tổ mẫu, dĩ nhiên chính là cô cô của Dung Dung. Cô cô không nên khách sáo với Dung Dung, thân làm vãn bối, tự nhiên phải biết cấp bậc lễ nghĩa mới đúng.”

Tô Lão thái phi nhìn thấy không khí căng thẳng, nghi ngờ nhưng không nói gì, chỉ bảo: “Nếu nàng ấy đã muốn gọi, ngươi cứ nhận đi! Dù sao cũng là tiểu bối, gọi một tiếng cô cô cũng không tổn hại gì.”

Diệp phu nhân gật đầu cười nhẹ: “Đúng vậy, cô mẫu nói rất đúng. À, đúng rồi, hôm nay dượng của ngươi cũng đến, ta sẽ giới thiệu cho các ngươi làm quen.”

Mặt công chúa Vinh An tái đi, trái tim tức giận đập mạnh, thầm mắng trong lòng: ngươi bảo ai là dượng của ta cơ?

Diệp Thừa Trạch không phải dượng của ta, chàng ấy là...

Diệp Phỉ Nhiên cuối cùng không nhịn được cười thầm trong lòng: [Công chúa Vinh An tự đào hố cho mình nhảy vào, cảm giác ngủ với dượng của mình chắc thích lắm nhỉ?]

Nghe thấy tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, Tô lão thái phi kinh ngạc, lúc này mới quay đầu nhìn về phía cháu gái. Diệp phu nhân dùng ánh mắt ra hiệu bà đừng nói gì, nhẹ nhàng vỗ tay lão thái phi để trấn an.

 

Bình Luận (0)
Comment