Diệp phu nhân là người thông minh, biết cô gái trẻ này đang ghen, quả nhiên tuổi còn nhỏ, chưa đủ khôn ngoan, dù hiểu biết nhưng cũng khó tránh khỏi lụy tình.
Tô lão thái phi vốn rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này, khi nghe được sự thật, bà cũng không còn thấy vui nữa, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, sợ làm tổn thương cháu gái, chỉ nói: “Ta đi xem Nhị công tử Kính quốc công đã đến chưa. Trong phòng khách có nhiều điểm tâm và sách mà trong cung không có đấy, Dung Nhi cứ ở đây đợi một lát nhé.”
Vinh An công chúa khom người hành lễ với thái phi, nói: “Vâng.”
Khi vào nội viện, thái hậu không giấu nổi sự tức giận, quay sang hỏi Diệp phu nhân: “Chuyện này xảy ra từ khi nào?”
Diệp phu nhân sợ làm Diệp Phỉ Nhiên sợ, bèn giao Diệp Phỉ Nhiên cho Lục hoàng tử, dặn dò: “Con mang đệ đệ đi vào phòng sưởi chơi nhé, đừng chạy lung tung, nhớ chưa nào?”
Lục hoàng tử đón lấy Diệp Phỉ Nhiên, gật đầu, ôm đứa bé đi vào phòng sưởi.
Diệp Phỉ Nhiên ngậm n.úm v.ú giả, vẻ mặt mơ hồ, nghĩ sao đột nhiên lão thái phi lại nổi giận?
Cảm nhận được sự ấm áp từ Lục hoàng tử, cậu ngẩng đầu nhìn chàng trai đẹp như băng sơn, m.út n.úm v.ú giả chụt chụt, tiếng lòng vang lên: [Nhìn từ góc độ này, tiểu ca ca thật đẹp , ha ha ~]
Lục hoàng tử suýt nữa làm rơi đứa bé, đành phải ôm chặt hơn.
Nhạn Thư ở bên cạnh thấy vậy thì muốn nhận lấy đứa bé, nhưng bị Lục hoàng tử từ chối: “Không cần... Ta... Ta có thể... làm được!”
Diệp Phỉ Nhiên che mặt, nghĩ thầm tiểu ca ca này khi nào mới khỏi đây, nhưng không khỏi cũng không sao, nói chuyện như vậy nghe vẫn rất đáng yêu.
Nghe tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, Lục hoàng tử quyết định sau này ít nói chuyện hơn, hắn ta cũng chẳng hiểu sao, mỗi khi nói chuyện lại không thể nói lưu loát được, hẳn là vì cấm chế chưa phá vỡ hẳn.
Trong phòng sưởi ở hậu viện, Tô lão thái phi rơi nước mắt: “Chuyện lớn như vậy, sao ngươi lại giấu diếm ta? Ta nghĩ Diệp Thừa Trạch chỉ nạp thiếp thôi, có thêm con thứ cũng chẳng sao. Chỉ cần có ta và Đường Nhi, chúng ta có thể bảo vệ ngươi. Nhưng giờ hắn dính vào Vinh An, mà Vinh An lại là người hoàng đế muốn gả cho Kính Quốc Công phủ... Chuyện này... Chuyện này cần suy nghĩ kỹ!”
Diệp phu nhân đã bình tĩnh, ngược lại còn an ủi lão thái phi: “Cô mẫu, từ lâu tta đã không còn tình cảm gì với Diệp Thừa Trạch. Dù ông ta không trực tiếp hại ta, nhưng việc cho ta uống thuốc tránh thai cũng là do ông ta ngầm đồng ý cho Tần thị làm. Bây giờ Tần thị vào cửa, ngài nghĩ ta còn có thể sống yên ổn với ông ta sao?”
Tô lão thái phi hỏi: “Vân Nhi có kế hoạch gì?”
Diệp phu nhân kiên định trả lời: “Tất nhiên là hoà ly, nhưng không thể để Diệp Thừa Trạch dễ dàng thoát thân.”
Tô lão thái phi trầm ngâm, một lúc sau mới nói: “Nữ tử hoà ly khó như lên trời, nếu hắn không buông, ngươi sẽ phải chịu khổ cả đời. Nếu ta và Tô Gia còn mạnh, ngươi sẽ an toàn, nhưng nếu ...”
Theo tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, tương lai của Tô Gia thật đáng lo!
Diệp phu nhân khẽ cười: “Cô mẫu nghĩ rằng, nữ tử rời khỏi nam nhân sẽ không sống nổi sao? Từ khi biết ông ta và Tần Uyển Hề có quan hệ, ta đã bắt đầu lên kế hoạch. Hiện nay, phần lớn tài sản của Diệp gia đều nằm trong tay ta. Dù có hoà ly, ta cũng muốn Diệp Thừa Trạch phải trả giá, không thể để hắn được yên ổn!”
Tô lão thái phi không nhịn được khen ngợi: “Đây mới là con gái của Tô Gia, sao có thể dễ dàng để người ta bắt nạt? Nhưng chuyện này, Vân Nhi dự định làm thế nào?”
Diệp phu nhân rơi lệ, quỳ trước mặt Tô lão thái phi: “Cô mẫu, có thể người sẽ thất vọng về con.”
Tô lão thái phi tiến lên đỡ nàng, lúc này cũng hiểu rõ ý đồ của cháu gái, bà thở dài: "Nếu ngươi muốn làm thì cứ làm đi! Chuyện ở chỗ Hoàng thượng, ta sẽ lo liệu. Lại nói, triều đình có việc nên làm và việc không nên làm. Nếu việc gả công chúa có thể kiềm chế phủ Kính Quốc Công, thì triều đình đâu cần phải phức tạp như vậy?"
Giữa cô cháu không cần nói nhiều, đều ngầm hiểu ý nhau.
Lúc này, các quý nữ trong kinh thành đã lục tục đến, con gái các quan lớn nhất phẩm, quận chúa, vương phi, thậm chí cả Dư quý phi cũng đến.
Những người này thực sự rất nể mặt Tô lão thái phi, dù tuyết lớn cũng muốn đến tham gia tiệc rượu này.
Đặc biệt là Dư quý phi, lần này mang theo Tứ hoàng tử và hai thư đồng được sủng ái nhất, một là Tô Dư Tịch, một là Diệp Kỳ Sâm.
Diệp Phỉ Nhiên nhìn Diệp Kỳ Sâm mà cảm thấy khó chịu, nam chính sống lại quả nhiên không tầm thường, đi đến đâu cũng được chú ý.
Chỉ là Tô Dư Tịch đang nhỏ giọng cười nói cùng Tứ hoàng tử, không biết đang bàn chuyện gì.
Tứ hoàng tử trông nhã nhặn tuấn tú, tính tình rất tốt, nét mặt có nét giống Hoàng đế.
Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Tứ hoàng tử này thực sự rất tài hoa, thuận miệng có thể làm thơ, vẽ tranh cũng được Phục tiên sinh khen ngợi. Nhưng làm Hoàng đế thì không phải chỉ có tài hoa là đủ. Không có thủ đoạn lôi đình, làm sao chấn nhiếp được những kẻ quỷ quyệt?]
Cậu nhớ trong nguyên tác, Tứ hoàng tử sau khi lên ngôi trở thành con rối của Diệp Kỳ Sâm, còn Diệp Kỳ Sâm thì cùng một phe với phủ Kính Quốc Công.
Trong tiểu thuyết, sau khi Diệp Kỳ Sâm được phong làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương thì câu chuyện kết thúc, không biết Đại Ninh dưới sự quản lý của Tứ hoàng tử sẽ trở thành thế nào.
Cậu cảm thấy sẽ không tốt, trong sách cũng đề cập qua, Đại Ninh bị đe dọa bởi Bắc Liêu và Đông Di, hai bên này rất có khả năng liên hợp lại đối phó Đại Ninh.
Khi đó quân Tô Gia đã bị Diệp Kỳ Sâm diệt trừ sạch, chỉ còn lại vài ngàn quân Ngũ cô nương không đáng kể.
Nếu chiến tranh xảy ra, sợ rằng Đại Ninh sẽ không chịu nổi một kích.
Liên quan tới tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, Lục hoàng tử cũng rất tán thành, đời trước hắn ta mười hai tuổi bị vó ngựa dẫm đạp, chết dưới độc phong thần.
Đây là kết cục tuyên bố với bên ngoài, kỳ thật khi đó hắn ta không chết, mà là được bộ hạ cũ của Tô gia cứu, cũng lặng lẽ đưa đi thâm sơn dưỡng thương.
Bởi vì hắn ta trúng độc phong thần, lại bởi vì bị ngựa đạp mà hoàn toàn thay đổi, trên thế giới này không còn ai có thể nhận ra hắn ta.
Ngược lại bởi vì vậy, hắn ta được bộ hạ cũ của Tô gia mang theo chu du khắp Đại Ninh, cũng nhìn quen sinh tử đau khổ, cũng chứng kiến Đại Ninh rơi vào tay giặc.
Nhìn Tứ ca trước mắt vẫn đang độ thiếu niên, lúc này người này cũng coi như khí phách hăng hái, được vạn người kính ngưỡng, ai mà nghĩ được tương lai người ủng hộ hắn nhất lại vì cầu mạng sống mà dâng đầu của hắn lên sau khi bị đại binh bao vây?
Nếu không phải bên cạnh hắn có một ngự tiền hộ vệ Tô Dư Tịch bỏ mạng giành cho hắn một con đường sống, sợ là ngay cả một cái xác trọn vẹn hắn cũng không giữ được.
Lục hoàng tử nhắm mắt lại, tiếng kêu khóc của dân chúng và tàn chi trong vũng máu lần nữa xuất hiện trong đầu, khi hắn ta mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đã trở nên kiên định.
Về phần Diệp Phỉ Nhiên lại hoàn toàn khác, cậu vui vẻ ăn dưa, nhìn đâu cũng thấy chuyện để hóng, tất cả đều là đồng dưa sáng loáng!
[Phu nhân của thượng thư lặng lẽ cho đệ đệ nhà mẹ một mảnh đất, bị Thượng Thư đại nhân phát hiện, buộc phu nhân nạp nha hoàn thiếp thân cho lão làm tiểu thiếp.]
[Đệ đệ ruột của Công bộ thị lang muốn mua một chức quan, lúc gã uống say vỗ ngực cam đoan có thể làm được, giờ đang rầu không biết từ chối thế nào.]
[Thị độc đại nhân ở viện Hàn Lâm đè lên trứng của vương gia, chuyện này khiến y nghĩ ngợi vài ngày, mỗi lần nghĩ đến là mặt mũi đỏ hết cả lên... Khoan đã, Thị độc ở viện Hàn Lâm... Đó không phải đại biểu ca ta sao? Y đè trứng của ai cơ?]
Quay đầu nhìn thấy Lạc Thân Vương xách kiếm đi đến một nơi hẻo lánh, Tô Dư Lan vội vàng né.
Diệp Phỉ Nhiên:...
Da mặt mỏng như vậy sao?
Lục hoàng tử ở bên cạnh mặt mày tối sầm, nghĩ thầm may mà tiếng lòng của tiểu gia này chỉ có người nhà mới nghe được, nếu không thật đúng là ai cũng xấu hổ.
Lục hoàng tử đột nhiên nhận ra một việc: tại sao mình lại được xem là người nhà?
Hắn ta cảm thấy bên tai hơi nóng lên, cảm giác càng thêm yêu thích Tô Gia và Diệp Phỉ Nhiên.
Cũng may trời đẹp lên, tuyết rơi cả buổi sáng, đến trưa trời nắng, ánh nắng chiếu lên những đóa hồng mai, nhìn từ xa núi non trùng điệp tuyết phủ, thật sự rất đẹp.
Diệp Phỉ Nhiên vùi trong lòng mẫu thân, bên ngoài mặc áo lông chồn mềm mại, ánh nắng chiếu lên gương mặt mềm mụp của cậu, lần đầu cảm nhận được vẻ đẹp tự nhiên tráng lệ của cổ đại.
Cách đó không xa có người kêu: “Vương nhị công tử tới.” Diệp Phỉ Nhiên nhìn theo ánh mắt mọi người, thấy Vương nhị công tử trong bộ cẩm bào màu trắng, quả thật tuấn tú, rõ ràng là cố ý ăn mặc để ra mắt.
Kính Quốc Công còn dặn dò: “Hoàng Thượng đã muốn gả Tam công chúa cho ngươi, ngươi cũng không nên từ chối. Kính Quốc Công phủ như cây lớn đón gió, chúng ta phải biết lựa chọn. Nhưng ngươi không cần lo lắng, chỉ cần Tứ hoàng tử lên ngôi, lúc đó Kính Quốc Công phủ của chúng ta muốn làm gì thì làm nấy.”
Vương Kỳ chỉ mỉm cười trào phúng, nói: “Cuộc đời của ta đều do phụ thân làm chủ, phụ thân muốn ta làm gì thì ta làm theo thôi.”
Kính Quốc Công giận dữ đập chén, nói y ngỗ nghịch bất hiếu, không bằng một phần mười của anh trai y. Vương Kỳ không phản bác, chỉ mặc bộ y quan mà mẫu thân chuẩn bị, đến dự buổi tiệc ra mắt này.
Tô Lão thái phi đã chờ sẵn, thấy y tới thì tiến lên hiền hòa chào hỏi: “Đây là Kỳ nhi sao?”
Vương Kỳ tiến lên hành lễ: “Vương Kỳ, cung chúc Lão thái phi an khang.”
Tô Lão thái phi gật đầu: “Mau đứng lên, Dung Nhi đã đợi ở phòng khách, ngươi theo ta đến gặp nàng ấy đi.”
Vương Kỳ đáp lời, cung kính theo sau Tô Lão thái phi đến phòng khách gặp công chúa Vinh An.
Các phu nhân quý nữ chờ bên ngoài, đều khen ngợi Vương Kỳ: “Không ngờ Kính quốc công cây già có mầm non, con trai nào cũng tuấn tú thế này!”
Quý nữ bên cạnh cười vang, có thể là bị hình dung "cây già có mầm non” chọc cười.
Có người nói: “Các ngươi không biết à? Nghe nói vị Nhị công tử này tuy là con của chính thê, nhưng kỳ thực không phải do chính thê sinh ra.”
Diệp Phỉ Nhiên nghe chuyện mà hứng thú, lại bắt đầu tò mò về Vương Kỳ, quả nhiên phát hiện: [Ồ, thì ra mẹ ruột của Vương Kỳ là một hoa khôi nổi tiếng ở Kinh thành, bảo sao trúc xấu ra măng tốt, không ngờ là măng tốt lại từ gốc mẹ. Hoa khôi này vốn bán nghệ không bán thân, lại bị Kính Quốc Công cư.ỡng b.ức. Sinh hạ Vương Kỳ xong buồn bực mà chết nên bị đưa cho mẹ cả nuôi dưỡng. Vương Nhị cũng thật đáng thương, tài mạo đều theo mẹ. Không những biết làm thơ, võ văn tinh thông, mà còn giỏi cầm kỳ thi họa, thi đậu tiến sĩ, vốn có thể làm quan. Nhưng đời người có lúc hên, lúc xui, mọi chuyện chưa thể kết luận, vẫn còn chưa định đoạt gì cả!]
Lục hoàng tử nghe được tâm sự của Diệp Phỉ Nhiên, thở dài, nói với Nhạn Thư bên cạnh: “Mang một bát nước đường mạch nha đến.”
Nhạn Thư đáp lời, nhanh chóng mang đến, Diệp phu nhân mới nhận ra môi Diệp Phỉ Nhiên lại bị khô. Có lẽ vì Diệp Phỉ Nhiên thường xuyên uống sữa bột, mà sữa bột dễ gây nóng trong người, nên môi cậu thường bị khô, Lục hoàng tử lo lắng cậu sẽ bị nóng trong.
Trong những ngày tháng tối tăm chữa lành vết thương, quân Tô Gia luôn che chở hắn ta, không để hắn ta chịu bất kỳ tổn thương nào. Cuộc đời này, hắn ta một là cứu quốc, hai là báo ân, ba là thành toàn một xíu tình cảm cá nhân của mình.
Lục hoàng tử cầm chén nước, dùng thìa đút cho Diệp Phỉ Nhiên uống một ngụm, dịu dàng nói: “Uống nhiều nước, sẽ không bị nóng trong người.” Diệp Phỉ Nhiên uống ngụm nước ngọt, cười với Lục hoàng tử, ngọt hơn cả chè.
Giờ này, buổi ra mắt trong phòng khách có chút xấu hổ. Vương Kỳ vốn là người ít nói, công chúa Vinh An lại không có tình cảm với y.
Mặc dù phải gặp Vương Kỳ ngoài ý muốn, nhưng không ngờ y lại là một nam tử có tướng mạo tú mỹ, nhưng một nam tử xinh đẹp như cô nương thì có gì tốt?
Trái lo phải nghĩ, cảm thấy vẫn thích Diệp Thừa Trạch hơn, người đàn ông này thành thục trầm ổn, cũng không ngang ngược như thế tử Bắc Liêu.
Nghĩ đến đây, Tam công chúa hết kiên nhẫn, đứng lên nói: "Nhị công tử, chuyện hôn sự này cứ như vậy đi, ta nghĩ chúng ta không cần nói chuyện thêm. Phụ hoàng sẽ hạ thánh chỉ tứ hôn, đến lúc đó chúng ta tổ chức đại hôn là xong. Chúng ta đều không chịu nổi, cần gì phải giả vờ cho người ngoài nhìn? Ta khó chịu, muốn ra ngoài một chút, Nhị công tử không cần đi theo."
Vương Kỳ đứng dậy hành lễ: "Công chúa cứ tự nhiên."
Công chúa Vinh An nhìn Vương Kỳ mà tức giận, y cứ mềm yếu thế thôi. Nghĩ đến suối nước nóng Hải Đường ở biệt viện Diệp Phủ, nàng ta dự định đi qua xem một chút.
Ai ngờ vừa mở cửa nội viện, nàng bị người từ phía sau ôm lấy, mặt cũng bị một cái cằm có râu thô ráp cọ vào. Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người người đàn ông, tâm trạng của công chúa Vinh An khá hơn, nàng xoay người ngẩng đầu nhìn, vui mừng nói: "Diệp đại nhân? Sao chàng lại tới đây?"
Diệp Thừa Trạch oán trách: "Tiệc ra mắt của nàng, toàn Kinh thành đều biết, làm sao ta có thể yên tâm chờ ở kinh thành?"
Công chúa Vinh An cười khẽ: "Đại nhân ghen à?"
Diệp Thừa Trạch ôm eo công chúa, thấp giọng nói bên tai nàng: "Nàng nói thử xem?"
Trong Mai Viên, Diệp phu nhân ôm Diệp Phỉ Nhiên, radar ăn dưa của Diệp Phi Nhiên vang lên: [A a a, lão cha khốn nạn đã tới! Lá gan của lão lớn thật, lúc này mà cũng dám tới gặp riêng công chúa!]
Diệp phu nhân mỉm cười, nghĩ thầm liệu có phải lại muốn ta trình diễn một lần bắt gian? Nhưng nhớ lại sự việc lần trước, Diệp phu nhân không muốn làm rùm beng, nhiều lần đều là do nàng chủ động, sao có thể không khiến người ta nghi ngờ?
Nàng suy nghĩ rồi vẫy tay gọi Y Hồng, nhẹ giọng nói gì đó vào tai nàng ta. Y Hồng gật đầu, quay người rời khỏi Mai Viên, hướng về phía biệt viện Diệp gia.