Những phụ nhân đến dự tiệc đều mong chờ muốn nhìn công chúa và phò mã tương lai ra mắt, ai ngờ mãi không thấy bóng dáng hai người này đâu.
Cuối cùng, phò mã đã xuất hiện, nhưng chỉ có một mình y, vừa đến đã đi tìm tiến sĩ đồng khoa tán gẫu.
Những tiến sĩ này cũng biết nhìn sắc mặt người khác, không ai dám nói lời chúc mừng, đặc biệt là những người hôm đó cùng đi đến biệt viện Diệp gia, mặt ai cũng âm trầm.
Một công chúa góa phụ ở biệt viện Diệp gia, lại là biệt viện suối nước nóng, khó tránh không khiến người ta nghi ngờ.
Gần đây, kinh thành có tin đồn, mọi người đều biết, nên tất cả đều rất đồng tình với vị đồng khoa này.
Ai ngờ Vương Kỳ lại không hề buồn bã, y vẫn bình thản trao đổi với Tô Dư Lan và những người khác, không quan tâm đến sự khác biệt về chức quan.
Đặc biệt là Tô Dư Lan, trực tiếp được phong làm lục phẩm thị độc, điểm xuất phát cao hơn so với những tiến sĩ bình thường nhiều.
Vương Kỳ rất ngưỡng mộ Tô Dư Lan, nhưng chỉ nói: "Nghe nói Tô huynh có kiến giải về trường dạy vỡ lòng? Ta có mở một trường học miễn phí ở ngoại ô kinh thành, đang cần một bộ sách vỡ lòng. Nếu Tô huynh hứng thú, có thể nghiên cứu cùng ta không?"
Tô Dư Lan hiện là thị độc của viện Hàn Lâm, chức trách chính là phát hành kinh thư, hơn nữa còn có thể giảng dạy cho các hoàng tử về kinh sử, cũng giỏi dạy vỡ lòng.
Mặc dù Tô Dư Lan không có cảm tình với người Vương gia, nhưng vị nhị công tử này lại không khiến y cảm thấy khó chịu.
Ngược lại, người này rất tâm huyết với trường học miễn phí, có chung chí hướng với Cơ tiên sinh, thậm chí liên kết với Cơ tiên sinh mở trường dạy vỡ lòng cho nữ, làm Tô Dư Lan phải nhìn y với con mắt khác.
Tô Dư Lan chắp tay: "Dĩ nhiên là rất sẵn lòng, ta có một bộ sách vỡ lòng rất phù hợp cho trẻ con. Ngày mai ta sẽ sai người giao cho Nhị công tử."
Vương Kỳ vui vẻ nói: “Thế thì hay quá, nhưng xin huynh giao cho Cơ tiên sinh ở ngõ Hạnh Lâm. Cha ta không cho phép ta làm những việc này, ta thường nhờ Cơ tiên sinh giúp đỡ. Thực ra, chính Cơ tiên sinh mới là người đề xuất mở trường học miễn phí.”
Tô Dư Lan biết cô mẫu có mối quan hệ tốt với Cơ tiên sinh, bèn đồng ý ngay, nói: “Vậy ngày mai ta sẽ giao sách cho Cơ tiên sinh.”
Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên bên ngoài có người hô to: “Cháy! Cháy! Mau tới cứu! Biệt viện bên cạnh đang cháy!”
Các quý phụ Kinh thành đang ăn uống tiệc rượu đều ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy cách đó không xa có một biệt viện đang bốc khói đen cuồn cuộn, rõ ràng là đang cháy.
Tô phu nhân lo lắng, vội chạy đi tìm Diệp phu nhân, nắm tay nàng nói: “Muội muội, đó không phải là biệt viện của Diệp gia sao?”
Diệp phu nhân ôm Diệp Phỉ Nhiên trong lòng, nói: “Không thể nào, sao lại cháy? Nhanh, ai có gia đinh tôi tớ, mau tới giúp một tay!”
Tô Lão thái phi nghe vậy cũng vội vàng chạy ra, nhìn khói đen rồi lo lắng nói: “Mau, cứu hỏa như cứu mạng, mọi người mau đến giúp đỡ.”
Có Tô Lão thái phi lên tiếng, tất cả mọi người bắt đầu hành động, Lạc Thân Vương dẫn đầu một nhóm người chạy đi xách nước.
Khi đến trước cửa Diệp gia, họ phát hiện cửa lớn đóng chặt, đẩy mãi không ra, mấy gia đinh hợp lực cũng không đẩy được.
Lạc Thân Vương hỏi: “Sao vậy? Sao không vào được?”
Đám quý phụ Kinh thành thích hóng hớt, biệt viện Diệp gia bị cháy cũng là một chuyện thú vị, cho các phụ nhân giải trí.
Tất cả mọi người đổ xô đến cửa Diệp gia, nhao nhao bàn tán: “Diệp gia thật nhiều chuyện, lần trước có một việc vui, lần này lại cháy biệt viện.”
“Nghe nói biệt viện Diệp gia tốn không ít tiền xây lên, Diệp gia từng là phú thương số một Kinh thành, bên trong biệt viện còn nuôi chim hiếm, nghe nói còn có suối nước nóng.”
“Thật sao? Diệp phu nhân có phúc ghê, gả vào gia đình phú quý, nhưng Diệp đại nhân lại là người phong lưu.”
“Ha ha, đó gọi là có phúc sao? Gả cho con trai thương nhân, tưởng rằng con trai thương nhân sẽ kiêng kị uy danh của Tô Đại tướng quân, nhưng vẫn lăng nhăng bên ngoài.”
“Chỉ trách Tô Gia xuống dốc, nếu không phải Tô Lão thái phi vẫn còn, chứ không còn ai còn xem trọng Tô Gia?”
“Không thể nói vậy, Diệp phu nhân vừa được phong làm nhất phẩm cáo mệnh, chúng ta gặp nàng còn phải hành lễ.”
“Chỉ là, cáo mệnh có phải chuyện tốt? Đừng quên, nàng ta được phong cáo mệnh chỉ vì Lục hoàng tử thôi. Vừa rồi các ngươi có thấy không? Lục hoàng tử tuấn tú nhưng không nói được câu nào, đứng đó như tượng đá. Nếu hắn luôn như thế, cũng không sao. Nhưng nếu hắn...”
Người nói dừng lại, người nào biết thì biết, người nào hiểu thì hiểu.
Thấy lửa ở biệt viện Diệp gia cháy ngày càng lớn, cuối cùng Lạc Thân Vương đành ra tay, hô to: “Tất cả tránh ra!”
Gia đinh lập tức nhường đường, Lạc Thân Vương chạy tới, bay lên một cước, đạp cửa biệt viện Diệp Phủ vỡ toang.
Diệp Phỉ Nhiên hoan hô kịch liệt: [Vương gia uy vũ! Vương gia ngầu quá! Vương gia khí phách!]
Lục hoàng tử cười khẽ, nghĩ thầm thì ra ngươi thích loại uy vũ này.
Lạc Thân Vương cũng đang đùa , nếu ai muốn đạp cửa, cứ gọi ta, ta là người chuyên nghiệp.
Diệp Phỉ Nhiên: [Ừm, chuyên nghiệp, phục vụ đạp cửa chuyên nghiệp!]
Cửa vỡ toang, chỉ thấy dưới đất có hai nha hoàn, đúng là Xuân Nhi và Đông Nhi bên cạnh Tam công chúa.
Lạc Thân Vương lập tức sai người đỡ Xuân Nhi và Đông Nhi dậy, định hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Bị dội một bầu nước lạnh, Xuân Nhi và Đông Nhi tỉnh lại, những người khác thì đi cứu hỏa.
Nghe chuyện, các phụ nhân kéo tới xem. Xuân Nhi và Đông Nhi ngất ở biệt viện Diệp gia, khiến lòng hiếu kỳ của mọi người bùng lên.
Đông Nhi vừa tỉnh, còn hơi mơ màng, nhưng khi đối mặt với Lạc Thân Vương tra hỏi, nàng chỉ lắc đầu, nói không nhớ rõ.
Xuân Nhi thì không như vậy, khi nhìn thấy chính viện đang bốc cháy dữ dội, nàng không kịp lựa lời, lớn tiếng hét: “Mau, đi cứu hỏa, công chúa điện hạ còn ở suối nước nóng!”
Các phụ nhân nghe xong, như mèo ngửi mùi cá tanh, cả đám nhanh chóng chạy về phía chính viện, đâu còn quan tâm đến lửa có đang cháy lớn hay không!
Vừa chạy vừa nghe họ bàn tán: “Nhưng thật khó hiểu, Tam công chúa không phải đang ở Mai Viên gặp Vương nhị công tử sao? Tại sao lại đến biệt viện Diệp Phủ tắm suối nước nóng?”
“Một công chúa ở góa, lại đến tắm suối nước nóng ở biệt viện của người đã có thê tử, chuyện này thật không ra thể thống gì!”
"Chẳng lẽ các ngươi đã quên những tin đồn trước đây về Tam công chúa sao?”
“Tin đồn vẫn là tin đồn, ai biết thật giả thế nào? Trước đây có mấy tin đồn là sự thật?”
“Ta nói, không có lửa làm sao có khói, những tin đồn kia có khi chưa chắc đã là giả!”
Đông Nhi và Xuân Nhi vội vàng chạy vào chính viện, không ngờ cửa chính viện cũng bị khóa, Lạc Thân Vương không có cách nào, đành phải phá cửa xông vào.
May mắn thay, lửa chỉ cháy ở một gian phòng nhỏ, toàn bộ gian phòng bị cháy rụi, chính phòng cũng bị cháy quá nửa.
Nhưng kỳ lạ là, cửa chính phòng bị khóa từ bên ngoài, Lạc Thân Vương biết chuyện không đơn giản, nhưng không nói gì, chỉ đá tung cửa.
Cửa bị đá văng, quả nhiên thấy Tam công chúa cùng một nam nhân bị hun khói ho sặc sụa, tóc tai bù xù, toàn thân ướt đẫm đứng chờ ở cửa, muốn ra nhưng không được, trông rất chật vật.
Diệp phu nhân ôm Diệp Phỉ Nhiên, nhận ra Diệp Thừa Trạch, kinh ngạc cau mày: “Phu quân? Không phải ngươi nói hôm nay trong triều có việc, phải đi có việc nửa ngày sao? Sao lại ở trong biệt viện?”
Nàng quay đầu lại, thấy Tam công chua toàn thân ướt đẫm, bị hun khói đen thui, nàng làm bộ không nhận ra, chỉ chỉ: “Hay lắm! Có một Tần Uyển Hề còn chưa đủ, không ngờ ngươi còn nuôi một nữ nhân khác trong biệt viện? Không phải là sắp có con luôn rồi chứ?”
Các phụ nhân trợn mắt: “Ái chà ~!!!”
Đông Nhi và Xuân Nhi sợ run người, trước mặt nhiều phu nhân như vậy, các nàng tiến lên cũng không đúng, không lên cũng không phải.
Công chúa đã không chịu nổi, giữa mùa đông, toàn thân ướt đẫm lại bị gió lạnh thổi, hắt xì hai cái thật to.
Nàng ta dứt khoát không giả bộ nữa, chỉ vào hai cung nữ nói: “Hai người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lấy chăn bông áo choàng cho ta!”
Đông Nhi và Xuân Nhi lúc này mới phản ứng, cầm áo choàng và chăn bông bao lấy Tam công chúa, công chúa mới ấm hơn một chút.
Diệp phu nhân làm bộ kinh ngạc, trừng to mắt nhìn Diệp Thừa Trạch, tiến lên chất vấn: “Công chúa Vinh An? Sao lại là ngươi?”
Công chúa Vinh An giờ đã bát mẻ không sợ nứt, ngược lại chuyện này ai cũng biết, cùng lắm thì chết một lần, nàng ta cũng không muốn sống nửa đời sau trong thiệt thòi.
Lúc này nàng ta hất cằm: “Là ta thì sao? Ngươi định làm gì?”
Diệp phu nhân ôm ngực, cố nhịn không khóc, chỉ vào Diệp Thừa Trạch: “Đây chính là dượng của ngươi! Sao ngươi có thể dan díu với ông ta?”
Công chúa Vinh An cười lạnh: “Dượng gì? Ngươi nghĩ ta gọi ngươi một tiếng cô cô, ngươi thật sự là cô cô của ta sao? Ta yêu Diệp đại nhân, Diệp đại nhân cũng yêu ta, chúng ta đôi bên có tình, chuyện này có gì sai?”
Diệp phu nhân bị tiểu nha đầu này chọc cho tức cười, nói: “Vậy ngươi có biết hắn đã có vợ, có con? Có biết Hoàng Thượng định gả ngươi cho Vương nhị công tử, hôm nay còn là ngày các ngươi ra mắt?”
Công chúa Vinh An đáp: “Biết, nhưng ông ấy có từng hỏi ta có nguyện ý không? Ép ta gả cho Vương nhị công tử, thật sự coi là ta không biết tại sao à? Trong mắt phụ hoàng, có khi nào từng coi ta là con gái không? Đi Bắc Liêu hòa thân đáng lẽ là nhị công chúa, nhưng vì mẫu thân nàng ta là hoàng hậu, nên ta mới phải đi thay! Bây giờ, ta lại phải hy sinh hạnh phúc cả đời vì triều đình, ép gả cho người chưa từng gặp mặt. Được, ta đồng ý, ta bằng lòng. Ta vốn là công cụ hòa thân của phụ hoàng, ta không oán giận! Ông trời không có mắt! Giờ các ngươi biết hết rồi đấy. Ta muốn hỏi Vương nhị công tử, một cô công chúa từng có một đời chồng đã chết, lại còn cẩu thả cùng người khác, ngươi còn nguyện ý cưới sao?”
Trong đám người, Vương nhị công tử đang cầm thùng nước hơi mơ hồ, ý định ban đầu của y là muốn thỏa mãn tâm nguyện của phụ thân, làm một con rối phò mã, thoát ly khỏi Vương gia, tiếp tục sự nghiệp dạy học.
Ít ra lúc đó y còn có cái cớ để không phải trở về Vương gia, chuyên tâm sự nghiệp. Ai ngờ công chúa lại oán hận đến vậy, y cũng không phải người không biết thông cảm, nếu công chúa không muốn, y cũng không cưỡng cầu.
Vương Kỳ lấy lại tinh thần, thưa: “Công chúa đã có người trong lòng, Vương Kỳ sẽ xin Hoàng thượng từ hôn.”
Công chúa Vinh An cười lạnh: “Ngươi cũng hiểu chuyện nhỉ, có phải ta nên cảm ơn ngươi không? Không, ta nên cảm ơn trận hỏa hoạn này mới phải! Nếu không phải nhờ trận hoả hoạn này, ta cũng không có cách nào thoát khỏi tình cảnh này. Cố hết sức tìm con đường cho riêng mình, chứ không phải trơ mắt nhìn tuổi già của mình chôn vùi tại đây!”
Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vang lên trong đám người: [Chẳng qua ngươi dựa dẫm không đúng người! Hắn đã có vợ có con, ngươi muốn làm tiểu thiếp sao?]
Công chúa Vinh An vô thức trả lời: “Ta đường đường là công chúa, ai dám để ta làm tiểu thiếp? Nếu Tô cô cô không chê, thì làm bình thê cũng được.”
Diệp phu nhân tức giận đến mức bật cười: “Ngươi muốn làm bình thê của Diệp Thừa Trạch?”
Công chúa Vinh An cãi: “Không, ta là chính thất, ngươi làm bình thê!”
Trong lòng Diệp phu nhân buồn cười không thôi, nghĩ Tam công chúa không hổ là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã được người bên cạnh chiều hư, thật sự nghĩ là mình muốn gì được nấy sao?
Bề ngoài nàng lại giả vờ tức giận, chỉ vào Diệp Thừa Trạch: “Phu quân, ngươi nói đi, ngươi có ý định này không?”
Diệp Thừa Trạch tự nhiên có ý nghĩ riêng, chuyện này xảy ra quá đột ngột, ông ta không kịp trở tay.
Thật ra ông ta cũng buồn bực, sao cả hai lần vụng trộm đều bị Tô Hạo Vân bắt được, lại còn ở trước mắt bao người, chẳng lẽ nàng ta cho người theo dõi ông ta?
Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm, lão cha khốn nạn xem ra cũng không ngu, biết mẫu thân rõ hành tung của hắn như lòng bàn tay.
Diệp Thừa Trạch không muốn làm lớn chuyện, tiến lên hành lễ với Tô Lão thái phi, nói: “Thái phi nương nương, việc này có liên quan đến Hoàng gia, ngài xem chúng ta có nên đóng cửa tự giải quyết không?”
Trong lòng các phụ nhân ngứa ngáy, tại sao lại như vậy, lần trước cũng chỉ hóng được một nửa câu chuyện, lần này cũng vậy!
Nhưng cũng chỉ đành như vậy, Tô Lão thái phi biết, chuyện này đến đây cần đóng cửa giải quyết.
Tuy nhiên, bà còn có chút tư tâm, bèn nhìn về phía cháu gái, hỏi: “Vân Nhi, ngươi thấy sao?”
Tô Hạo Vân nhìn ra đám người ngoài cửa, dường như lần này không muốn mở cửa, nàng ra cửa lớn tiếng bảo: “Ở đây, ta, Tô Hạo Vân thề. Nạp thiếp, được, nhưng bình thê thì không có khả năng! Nếu Diệp Thừa Trạch thực sự muốn cưới công chúa, vậy ta, Tô Hạo Vân, chỉ có thể hoà ly với hắn. Chuyện này, ta tuyệt đối không nhượng bộ, dù có phải đến gặp Hoàng Thượng, ta cũng không nhượng bộ!”
Nói xong, nàng ôm Diệp Phỉ Nhiên, dẫn Lục hoàng tử, không thèm nhìn Diệp Thừa Trạch và Tam công chúa lấy một cái, phân phó Y Hồng và Ỷ Thúy lên xe ngựa xuống núi.
Tam công chúa cũng hiếm khi sôi máu một lần, nàng ta cảm thấy mình đang chống lại số phận bất công, tin rằng mình không sai.
Nàng ta hô lên về hướng xe ngựa: “Nếu đã như vậy, cô cô cứ chờ bị đuổi ra đi! Hôm nay ta sẽ gặp phụ hoàng, dù có chết, ta cũng muốn cưới Thừa lang!"
Tần Uyển Hề ẩn trong đám người tức muốn thổ huyết, mắt ả như muốn nứt ra, ngực phập phồng, nhìn thấy cảnh Tam công chúa và Diệp Thừa Trạch chật vật, nghĩ thầm ta nịnh bợ suốt bảy năm, chẳng lẽ lại để người khác hưởng thành quả?
Tần Uyển Hề cầm một nhánh mai, nhành mai lập tức bị bẻ gãy.
Chuyện này, không thể dễ dàng kết thúc như vậy được!
Ngươi muốn cưới Diệp Thừa Trạch, không dễ thế đâu!
Ta cũng muốn xem, ngươi có thể trả được cái giá lớn đến mức nào!