Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 35

Trên đường trở về, tâm trạng Diệp phu nhân cũng chẳng thoải mái, thậm chí còn có chút nặng nề. 

Nàng không lưu luyến cuộc hôn nhân mười năm này, ngược lại, nàng đã nỗ lực mười năm, chỉ cảm thấy mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác, sớm thoát khỏi biển khổ là điều nàng mong mỏi nhất. 

Chính vì thế, nàng lo lắng nếu đi sai một bước trong kế hoạch này, nàng và con trai không những không thể thoát thân mà còn rước thêm phiền toái. 

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên lại đang nhỏ giọng an ủi nàng: [Mẫu thân chắc chắn rất khổ sở. Một người đàn ông như vậy, ai gặp phải cũng xui xẻo. Nhưng chuyện này cũng chưa hẳn là xấu, công chúa không thể để ông ta hoàn toàn tự do, cũng không để ông ta được nhiều mỹ nhân vây quanh. Nếu cưới công chúa, sau này hậu cung của ông ta xem chừng sẽ náo nhiệt lắm. Mẫu thân cứ chờ xem kịch vui, ác nhân tự có ác báo, công chúa nhảy vào hố lửa, cũng sẽ không có quả ngon để ăn.]

Nàng ta uống canh tránh thai đã lâu, canh này uống lâu sẽ gây hại, sợ là đời này cũng không thể sinh con. 

Diệp phu nhân cũng bị Tần thị hại, phải mất chín năm mới sinh được một mụn con. 

Nghe lời con nói, tâm trạng Diệp phu nhân hơi dịu lại, lại nghe Lục hoàng tử nói: “Nghĩa mẫu... Về sau, có Tông Nhi... Bảo vệ người…Người... Đừng... Khổ sở, Tông Nhi... Nhất định sẽ... Cố gắng... Lớn lên.”

Lục hoàng tử nói chuyện rất vất vả, vẫn cố gắng an ủi nàng. 

Nhìn con trai trong lòng, lại nhìn đứa con trai khác bên người, nước mắt không kìm được, ôm bọn nhỏ vào lòng khóc. 

Sau này, mỗi lần nhớ lại, Tô Hạo Vân đều cảm thấy quãng thời gian này là tối tăm nhất. 

Nhưng cuộc sống vẫn còn ánh sáng, có con trai, có con nuôi, còn có Tô Gia làm hậu thuẫn. 

Diệp phu nhân định về Tô Gia, nhưng nghĩ tới tài sản của mình đều là của Diệp gia, nếu không quay về kiểm soát, chẳng phải là để Tần Uyển Hề hưởng lợi sao? 

Chiếc vòng phỉ thúy lần trước kia đã được trả lại, nhưng nếu ả ta lợi dụng mình hòa ly làm ra hành động gì khác, như vậy quả thật rất buồn nôn. 

Thứ thuộc về nàng, nàng nhất định phải lấy lại toàn bộ về Tô Gia! 

Diệp phu nhân trở lại Diệp Phủ, đầu tiên là đến xem ngăn tủ đựng của hồi môn, phát hiện ra nhiều đồ đã mất. 

Nàng giả vờ như không biết, chỉ cười lạnh, phân phó Y Hồng khóa cửa viện, nàng không muốn thấy Diệp Thừa Trạch. 

Lúc này Diệp Thừa Trạch vẫn chưa về, Tô Lão thái phi giải tán nhóm quý nữ Kinh thành, rồi vội vàng ngồi xe ngựa trở về phủ Lạc Thân Vương. 

Công chúa toàn thân ướt lạnh, Xuân Nhi và Đông Nhi mang ra ba chậu than mới khiến nàng ta ấm lên một chút, nhưng vẫn bị cảm lạnh, hắt xì liên tục không ngừng.

Nàng nhìn Diệp Thừa Trạch vẫn luôn bên cạnh nãy giờ, vui mừng cười: “Ta biết Thừa Lang có tình có nghĩa, cảm ơn chàng vẫn luôn một mực ở cùng ta.” 

Trong lòng Diệp Thừa Trạch kỳ thật đang âm thầm ói máu, ông ta cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt tới ông ta, nếu làm không tốt thì con đường làm quan sẽ bị phá hủy. 

Chẳng qua điều quan trọng trước mắt chính là dỗ vị công chúa này cho tốt đã. 

Nếu như đường làm quan bị hủy, ít nhất còn có công chúa ở bên, dù là trở thành một kẻ không quyền không tước vị, thì vẫn có thể trải đường cho con mình. 

Diệp Kỳ Sâm nhờ người đưa tin tới, nói nó đã lấy được lòng tin của Tứ hoàng tử, tin nó một lòng một ý phụ tá Tứ hoàng tử, cũng giữ gìn được mối quan hệ tốt với Kính Quốc Công. 

Nhìn cục diện này, ông ta không biết mình có thể khống chế được không. 

Chỉ là căn cứ vào những phân tích của ông ta, điều này đối với Kính Quốc Công phủ mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu, Kính Quốc Công cũng không muốn cho con trai cưới công chúa, mà mình lúc này lại thò một chân vào, như vậy ý định của hoàng thượng chẳng phải sẽ tan vỡ sao? 

Trong lòng Diệp Thừa Trạch tính toán, ngoài mặt vẫn ân cần hỏi han công chúa: “Dung Nhi nói gì vậy? Giữa ta và công chúa, cần gì phải nói lời cảm ơn? Lại nói, là ta hại công chúa thành ra như vậy, ta cũng nên phụ trách cho tương lai của công chúa.” 

Ánh mắt công chúa Vinh An rốt cuộc cũng có chút ánh sáng, nàng ta giữ chặt tay Diệp Thừa Trạch hỏi: “Thừa Lang thật sự nguyện ý phụ trách cho tương lai của ta? Chàng... Bằng lòng cưới ta sao?” 

Diệp Thừa Trạch nghĩ ngợi: "Ta cực kỳ nguyện ý, chỉ là hoàng thượng... sợ là sẽ không đồng ý. Hơn nữa ta phá hủy đại kế của hoàng thượng, chỉ e hoàng thượng muốn giáng chức ta, tài sản của Diệp gia ta cũng bị phu nhân nắm trong tay. Cuộc sống về sau, chỉ sợ công chúa điện hạ phải chịu thiệt thòi.” 

Công chúa Vinh An hừ lạnh: “Cái gì mà công chúa điện hạ, ta ở chỗ phụ hoàng đâu được coi là công chúa, rõ ràng chỉ là tiện nộ tùy tiện ban thưởng.” 

Diệp Thừa Trạch vội vàng ngăn cản: “Công chúa tuyệt đối không thể hạ thấp bản thân như thế, người là lá ngọc cành vàng, là Diệp mỗ ta không xứng với công chúa.” 

Công chúa Vinh An nói: “Có câu nói này của Thừa Lang, ta đã cảm thấy đủ. Thừa Lang, ngươi yên tâm, chỗ bên phụ hoàng cứ giao cho ta...” 

Chuyện liên quan tới công chúa Vinh An, đêm vừa buông xuống Tô Lão thái phi đã vào cung, một năm một mười kể lại cho Hoàng đế. 

Hoàng đế nghe xong nổi trận lôi đình, không đơn giản là chuyện của công chúa Vinh An, mà còn vì nàng đã phá hủy gia đình của Tô Hạo Vân. 

Tô Lão thái phi ngồi đó bất động như núi, đây là lần đầu tiên bà mang chuyện gia đình đến nói với Hoàng đế, dù sao việc này có liên quan tới Tam công chúa, cũng là việc liên quan tới triều chính. 

 

Tô Lão thái phi thở dài, mở miệng: “Hoàng thượng, năm đó ta giã từ sự nghiệp khi vẫn đang trên đỉnh cao, là vì để lại cho ngươi một triều đình sạch sẽ, có thể tự mình khống chế tốt. Nếu ta biết, sau này ngươi phải đối mặt chính là bầy lang hổ sói kia, chắc chắn ta sẽ không lui sớm đến vậy. Nhưng bây giờ ta đã lớn tuổi, cũng không muốn dính vào chuyện triều đình, chỉ muốn nương nhờ hưởng phúc con cháu. Mắt thấy hôn sự của Đường Nhi cũng không có tin gì tốt, cũng may còn có cháu gái ở bên gối tận hiếu. Bây giờ nhìn nó phải chịu tủi nhục như vậy, thân làm cô mẫu, ta quả thật không nhìn nổi.” 

Lão thái phi quả nhiên là Lão thái phi, bên trong một câu ẩn giấu bảy tám ý tứ, khiến hoàng đế cũng không nhìn thấu. 

Nhưng hoàng đế là một vị hoàng đế tốt, hắn hiếu thuận đôn hậu, vẫn luôn coi Lão thái phi như mẹ ruột mình, lập tức tiến lên đỡ lấy bà, nói: “Mẫu phi nhất định đừng vì chuyện này mà tức giận, sẽ gây hại cho thân thể. Nếu ngài có mệnh hệ gì, nhi tử chết ngàn lần cũng khó mà thoát tội.” 

Lão thái phi biết hoàng đế hiếu thuận, bèn khoát tay nói: “Mà thôi, đây là chuyện của tiểu bối bọn họ, theo lý ta không nên nhúng tay. Hạo Vân là cháu gái của ta, Vinh An cũng là cháu gái của ta. Chuyện này, Hoàng Thượng dự định xử lý như thế nào?” 

Hoàng đế cũng trong tình thế khó xử, đáp: “Ta muốn nghe ý kiến của mẫu phi.” 

Tô Lão thái phi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Từ xưa nữ tử thân bất do kỷ, không bằng ngươi cũng nghe một chút ý kiến của Vinh An! Nàng hòa thân từ Bắc Liêu trở về, vốn đã rất thiệt thòi. Ngươi lại hứa hôn nàng cho phủ Kính Quốc Công, một người con gái lại phải làm dâu hai nhà. Nếu ta là nàng, trong lòng cũng sẽ có ý kiến. Chỉ là, đường do nàng chọn, nếu đi không tốt, cũng không oán trách người khác.” 

Ý của Tô Lão thái phi nói rất rõ ràng, bà muốn thành toàn cho ý của công chúa Vinh An. 

Hoàng đế khó hiểu: “Chẳng lẽ, mẫu phi nhẫn tâm để Tô cô nương chịu thiệt thòi?” 

Tô Lão thái phi cười cười: “Hoàng thượng nếu không ngại thì hỏi ý của Hạo Vân một chút, người là quân chủ nhân từ, đương nhiên sẽ không ép buộc người khác. Nếu như đôi bên đều có ý riêng, không bằng cứ tuân theo ý nguyện của các nàng.” 

Hoàng đế gật đầu, xem ra chuyện này, trong lòng lão thái phi đã có định đoạt.

Đêm đó, Diệp Thừa Trạch bất chấp bão tuyết trở về Diệp gia, thấy không thể vào viện của Diệp phu nhân, đành phải đến chỗ Tần Uyển Hề.

Tần Uyển Hề đỏ hoe mắt vì khóc, gương mặt xinh đẹp ấy khiến Diệp Thừa Trạch không khỏi đau lòng. Ông ta ôm ả vào lòng, dịu dàng an ủi: “Ta với công chúa Vinh An cũng không phải như nàng nghĩ. Ta đối với nàng là chân thành, còn với công chúa chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.”

Lời này của ông ta là thật, mục đích tiếp cận công chúa Vinh An ban đầu vốn không phải như bây giờ. 

Mọi chuyện đều là do kế gian của Tô Hạo Vân.

Trận hỏa hoạn kỳ quái đó, Xuân Nhi và Đông Nhi đều bị đánh ngất, nhất định là do hai ả nô tỳ biết võ của Tô Hạo Vân làm!

Tần Uyển Hề nằm trong lòng Diệp Thừa Trạch rưng rưng lắc đầu: “Lão gia ưa thích ai, muốn nạp ai, Uyển Nhi tất nhiên không ngăn cản. Chỉ mong trong lòng lão gia vẫn có chỗ cho Uyển Nhi. Nếu mỗi tháng có thể đến viện của Uyển Nhi nghỉ ngơi hai lần, như vậy thiếp cũng đủ hài lòng rồi.”

Một người phụ nữ hiểu lòng người như vậy, nào có nam nhân nào mà  không đau lòng?

Diệp Thừa Trạch trong lòng mềm nhũn, an ủi: “Ta biết nàng tủi thân, nhưng nhẫn nhịn một chút, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.”

Tần Uyển Hề gật gật đầu, trong lòng có dự định khác: “Lão gia, Uyển Nhi là nữ tử, kiến thức ít ỏi, nhưng Uyển Nhi toàn tâm toàn ý nghĩ cho lão gia. Nếu lão gia thực sự cưới công chúa, dù được phong tước vị, nhưng đó chỉ là danh hiệu, không có thực quyền. Lão gia có thật lòng muốn cưới công chúa, để rồi làm chức quan nhàn tản vô dụng không?”

Đương nhiên Diệp Thừa Trạch không muốn, ông ta suy nghĩ rồi nói: “Chuyện này quả thật khó giải quyết, nhưng Uyển Nhi yên tâm, không phải tất cả phò mã đều không được làm quan. Triều trước, phò mã của Trưởng công chúa chính là Tiết đại tướng quân, con của họ còn được phong hầu. Ta nghĩ chuyện này không phải không có cách giải quyết.”

Ngay lúc đó, Diệp Phỉ Nhiên đang ăn dưa cũng phải bật cười: [Là dòng dõi Kính quốc công, ông nghĩ Hoàng đế sẽ gả công chúa cho ông mà không tính đến việc tước chức quan của ông ư? Chẳng lẽ còn chờ ông đến đào góc tường nhà hắn chắc?]

Diệp phu nhân cũng cười lạnh trong lòng, ngươi nghĩ mọi chuyện tốt đều là của ngươi?

Tần Uyển Hề cũng nghĩ như vậy, ả ôm cổ Diệp Thừa Trạch, nhỏ giọng: “Kỳ thật... chuyện này không phải không thể giải quyết.”

Diệp Thừa Trạch hỏi: “A? Uyển Nhi nghĩ thế nào?”

Tần Uyển Hề nói: “Nếu công chúa bằng lòng từ bỏ thân phận công chúa, lấy thân phận thứ dân gả cho lão gia, lão gia chẳng phải có thể làm quan trong triều sao?”

Diệp Thừa Trạch giật mình, rồi vui mừng nói: “Uyển Nhi thật là hiền thê, không những cam tâm làm thiếp, còn luôn lo nghĩ cho ta.  Chẳng qua... ta không biết nên nói sao cho phải.”

Diệp Phỉ Nhiên thở dài: [Thấy không Tam công chúa, đây là người mà ngươi coi trọng đấy. Ngươi bị vậy cũng là đáng đời. Có một số việc, không tự mình trải qua, sẽ không nhớ lâu được.]

Mặt khác, Tam công chúa đúng là người bị hại, nhưng nàng ta cũng không có tam quan đúng đắn gì.

Diệp phu nhân lười bận tâm đến tranh chấp hậu viện của Diệp Thừa Trạch, hai người phụ nữ này tuyệt đối không thể cùng nhau sống yên ổn.

Tần Uyển Hề chỉ nghĩ nếu công chúa từ bỏ thân phận để trở thành thường dân thì sẽ ngang hàng với mình. Nhưng lại không biết rằng, dù công chúa có từ bỏ thân phận thì vẫn có một người mẹ là phi tần. 

Hơn nữa, nghe nói Lương Phi hiện đang mang thai, nếu sinh hạ hoàng tử, Lương Tần sẽ được phong làm Lương Phi, công chúa lại càng thêm quý giá, làm sao có thể xem trọng một thiếp thất nhỏ bé như ả.

Nói thẳng ra, công chúa là con gái ruột của Hoàng đế. Dù từ bỏ thân phận, Hoàng đế sao có thể để người khác ức hiếp con gái mình? 

Chính vì suy nghĩ này của Tần Uyển Hề mà thuyết phục được Diệp Thừa Trạch, nhưng Diệp Thừa Trạch lại không biết mở miệng nói như nào với công chúa.

Theo lý mà nói, Diệp phu nhân ra mặt là thích hợp nhất, chấp nhận nàng ta làm bình thê rồi thuyết phục nàng từ bỏ thân phận công chúa.

Nhưng Diệp phu nhân chắc chắn sẽ không làm như vậy, nên Tần Uyển Hề đành tiếp nhận việc đi thuyết phục công chúa.

Diệp Phỉ Nhiên nghe chuyện này, chỉ muốn nói: [Biểu muội của mẫu thân thật là kẻ tài cao gan lớn, nói thử xem ả đang có mưu đồ gì đây?]

Nếu thật sự có mưu đồ, ả ta hẳn là luyến tiếc phú quý của gia quyến nhà tòng tam phẩm.

Ả thật sự đã trải qua cảnh bị xét nhà và nô dịch, thời gian đó ả không muốn trải qua một lần nữa, chỉ khi vào Diệp Phủ, ả mới có được cuộc sống yên bình.

Hơn nữa, tuy Diệp Thừa Trạch cặn bã nhưng lại dễ dụ, lại có đứa con trai Diệp Kỳ Sâm ở đây, một ngày nào đó ả sẽ có được thứ mà mình muốn.

Về trò cười của Diệp gia, đã khiến những quyền quý ở Kinh thành bàn tán trong nhiều ngày, cả triều văn võ cũng bắt đầu thảo luận, Hoàng đế cũng không thể ngồi yên, đích thân giải trừ hôn ước giữa Vương Kỳ và công chúa Vinh An.

Điều này làm Kính Quốc Công vui mừng khôn xiết, vì con ông ta lại một lần nữa đảm nhận vị trí then chốt trong triều đình. 

 

Để dập tắt cuộc náo loạn này, Hoàng đế phải đích thân tự xử lý, gọi công chúa Vinh An, Diệp phu nhân và Diệp Thừa Trạch cùng tới. 

Diệp Thừa Trạch nhận lỗi, chỉ nói do tình thế ép buộc, khó kìm lòng nổi, xin Hoàng thượng hãy xử phạt ông ta bằng cách tước bỏ chức vụ.

Tam công chúa đâu nỡ để ông ta chịu thiệt, khóc lóc quỳ trước mặt Hoàng đế: “Phụ hoàng, đây đều là lỗi của nữ nhi, nếu không phải nhờ trận đại hỏa đó, nữ nhi đã cắt đứt với hắn. Ai biết sẽ xảy ra chuyện này, chúng ta chỉ bị ép phải công khai những chuyện không nên này. Là nữ nhi dụ dỗ hắn, phụ hoàng muốn phạt thì hãy phạt nữ nhi. Dù sao nửa đời sau của nữ nhi cũng đã bị hủy, không bằng để nữ nhi chết trước mặt phụ hoàng!”

Nói rồi nàng ta định lao vào cột, may mắn có Lương Tần ngăn lại, ôm chặt lấy con gái.

Lương Tần bụng bầu tám chín tháng vẫn quỳ xuống cầu xin: “Hoàng Thượng, Dung Nhi hòa thân vì nước, vì hiếu. Sao người lại bắt nàng gả cho người không thương? Nếu có chuyện bất trắc, thần… thần thiếp cũng không muốn sống nữa!”

Hoàng đế bất đắc dĩ, hỏi: “Dung Nhi, con là công chúa, từ nhỏ sống trong nhung lụa. Nếu không có gì bất ngờ, đời này con sẽ không phải chịu khổ. Con đã nhận được nhiều như vậy, thì phải trả giá. Nhìn đại tỷ và nhị tỷ của con xem, có ai được gả cho người mình thương?”

Nhị công chúa tránh được hòa thân, nhưng lại phải gả cho người tàn tật, nào có chuyện được vừa lòng đẹp ý.

Đại công chúa lại càng không phải nói, là lựa chọn để củng cố thế lực của Kính Quốc Công.

Lương Tần không đành lòng nhìn con gái chịu khổ, quỳ trước mặt Hoàng đế: “Hoàng Thượng, Dung Nhi đã hòa thân một lần, ngài không thể để nàng đau lòng lần nữa. Một nữ hai gả đã là kiêng kỵ, lại hai lần vì triều đình. Dung Nhi là con gái ruột của ngài, ngài nỡ lòng nào để nó bị người người khinh rẻ?”

Hoàng đế nhìn bụng Lương Tần, cuối cùng mềm lòng, ra lệnh thái giám đỡ nàng ta lên.

Sau đó, hắn nhìn sang Diệp phu nhân vẫn luôn bình tĩnh, thờ ơ hỏi: “Thôi vậy. Tô cô nương, ngươi là người bị hại, ngươi có chủ ý gì không?”

Diệp phu nhân đang ôm Diệp Phỉ Nhiên, nghĩ thầm. Cuối cùng cũng đến lượt mình?

Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó mở lời: “Hoàng Thượng, trời cao luôn giúp người hoàn thành nguyện vọng, thần phụ nguyện thoái vị nhường chức.”

Hoàng đế ngạc nhiên: “Ý của Tô cô nương là?”

Diệp phu nhân nói: “Thần phụ muốn hòa ly với Diệp Thừa Trạch, chúc hắn và Tam công chúa sống đến răng long đầu bạc.”

Bình Luận (0)
Comment