Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 36

Mặc dù hôm đó Diệp phu nhân từng nói như vậy trước mặt các quý nữ, nhưng Diệp Thừa Trạch lại không tin Diệp phu nhân sẽ làm thế. 
 
Đầu tiên là vì trưởng tử Diệp Phỉ Nhiên, thứ hai là vì chuyện hoà ly đối với nữ tử thời này mà nói là cũng chẳng phải chuyện tốt. 
 
Nhìn quanh, những nữ tử đã hoà ly có mấy ai tái giá được như ý nguyện?
 
Hoàng đế không nhìn Diệp Thừa Trạch, chỉ hỏi Diệp phu nhân: “Trẫm nghĩ Tô cô nương hẳn là có ý định riêng, không chỉ đơn giản là chuyện hoà ly đúng không?”
 
Diệp phu nhân cười nhẹ: “Hoàng Thượng nhìn thấu lòng người, thần phụ thực sự có ý định của riêng mình. Thần phụ gả cho Diệp Thừa Trạch mười năm, sinh hạ trưởng tử Diệp Phỉ Nhiên. Nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương thần phụ, thần phụ sẵn lòng chấp nhận hắn nạp thiếp, nhưng không thể tưởng tượng được việc sống dưới một mái nhà với công chúa, thậm chí còn phải sống thấp hơn công chúa trong hậu trạch. Hoàng Thượng, thần phụ là con gái tướng quân, ngài hiểu rõ tính cách của người Tô gia. Nếu không phải Diệp Thừa Trạch hứa với thần phụ sẽ không nạp thiếp, thần phụ đã không gả cho một thương nhân như hắn. Bây giờ hắn bội bạc, thần phụ yêu cầu hoà ly cũng là điều hợp lý.”
 
Hoàng đế gật đầu, dứt khoát hỏi: “Tô cô nương, mời nói điều kiện! Chuyện này trẫm chỉ làm người hòa giải, sẽ không quyết định thay các ngươi.”
 
Diệp phu nhân nghĩ thầm đây là cơ hội tốt, nói thẳng: “Rất đơn giản, thần phụ mang Phỉ Nhi đi, tài sản thuộc về Phỉ Nhi thần phụ cũng muốn mang theo.”
 
Diệp Thừa Trạch kinh hãi, lập tức phản đối: “Ngươi muốn lấy hết tài sản của Diệp gia sao?”
 
Diệp phu nhân cười lạnh: “Nói lấy hết là sao? Phỉ Nhi chẳng phải là trưởng tử của Diệp gia sao? Những tài sản này vốn là của Diệp gia, đứa bé lớn lên thừa kế cũng là truyền thống của Diệp gia. Lại nói, ta cũng suy nghĩ vì Phỉ Nhi thôi. Nếu sau này công chúa vào cửa, sinh ra con trai trưởng, Phỉ Nhi có thể sẽ không được như bây giờ.”
 
Hoàng đế hiểu rõ, ừ một tiếng, lại hỏi Diệp phu nhân: “Nếu điều kiện này khó thực hiện thì sao?”
 
Diệp phu nhân cười khẽ: “Mong Hoàng Thượng tha thứ thần phụ bất kính, người Tô gia thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành. Thần phụ không tìm cái chết, chỉ nguyện xuất gia làm ni cô, cuối đời sống trong thanh đăng cổ phật.”
 
Hoàng đế lại nhìn về phía công chúa Vinh An: “Dung Nhi, ý con thế nào?”
 
Công chúa Vinh An hiện tại yêu say đắm Diệp Thừa Trạch, chỉ thấy ông ta là người tốt nhất thế gian này, không ai có thể sánh bằng.
 
Lập tức cười lạnh: “Chỉ là chút vật ngoài thân mà thôi, nếu nàng ta muốn, thì cho nàng đi!”
 
Tiểu công chúa từ nhỏ không phải lo lắng về tiền bạc, nàng từ cái ăn cái mặc đều là tốt nhất, hoàng đế cũng không thiên vị đứa con nào, con của chính cung và phi tần đều đối xử như nhau.
 
Lúc này, hoàng đế nghiêm túc suy nghĩ lại, có phải mình đã quá yêu chiều các con không?
 
Diệp Phỉ Nhiên thở dài, nghĩ mỗi người đều có số phận riêng, cho dù sống trong cùng một hoàn cảnh, thì không phải đứa bé nào cũng lớn lên một cách tốt đẹp.
 
Chỉ mong sau khi tiểu công chúa trải qua đả kích này, có thể tỉnh ngộ mà sống tốt hơn!
 
Trong lòng Diệp Thừa Trạch mắng thầm, đây là gia sản ba đời Diệp gia tích góp, làm sao có thể nói cho đi là cho đi?
 
Hoàng đế với Tô Lão thái phi đã thảo luận qua, bà đề nghị lắng nghe ý kiến chung, giờ Hoàng đế đã nghe, trong lòng đã hiểu rõ.
 
Lúc này, hắn mới nhìn về phía Diệp Thừa Trạch: “Ngươi ức hiếp khinh rẻ con gái ta, chuyện này ta nên phạt ngươi. Nhưng luật Đại Ninh chưa có tiền lệ vì tình riêng mà xử phạt quan viên, nên hôm nay ta chỉ làm người ngoài cuộc chủ trì việc này. Diệp đại nhân, ngươi biết ý nghĩ của hai nữ nhân, chọn thế nào là tùy ngươi. Nếu ngươi còn tình cảm với Tô cô nương, ta sẽ đưa Dung Nhi về hậu cung quản chặt. Nếu ngươi chọn Dung Nhi, hãy đồng ý điều kiện của Tô cô nương, hoà ly với nàng. Ngươi không thể vừa muốn cái này lại muốn cái kia. Nếu ngươi cưới công chúa, con đường quan lộ của ngươi sẽ dừng ở đây. Trẫm sẽ phong ngươi làm Phò mã Đô úy, cho tước vị nhất phẩm, coi như vinh quang cho tổ tiên. Hy vọng sau khi ngươi cưới công chúa, đừng thay đổi thất thường, hãy đối xử tốt với con bé. Chuyện trước khi cưới, trẫm không tính toán. Nếu sau này kết hôn lần nữa, nhất định phải chú ý thân phận của mình.”
 
Áp lực lập tức đè nặng lên Diệp Thừa Trạch, ông ta biết mình đang bị đẩy vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nếu muốn tiếp tục con đường quan lộ, ông ta phải chịu trách nhiệm với tội danh ép buộc công chúa, nếu muốn thăng tiến thì ông ta phải có thành tựu to lớn mới được. 
 
Hơn nữa, gia đình Lương Tần tuy không quá mạnh, nhưng vẫn là quan lớn trong triều đình, việc ông ta bị chèn ép là điều không thể tránh khỏi.
 
Nhưng nếu ông ta chọn công chúa, Diệp gia sẽ mất đi phần lớn gia sản, đó là gia sản mà ba đời tổ tiên để lại, làm sao ông ta có thể dễ dàng từ bỏ được?
 
Diệp phu nhân biết Diệp Thừa Trạch đang nghĩ gì, nhưng như Hoàng Thượng nói, không thể có cả hai, dù muốn công chúa hay tiền tài, còn phải xem tham vọng của Diệp Thừa Trạch lớn đến đâu. 
 
Dù chỉ trong vài phút, nhưng Diệp Thừa Trạch đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định lựa chọn công chúa.
 
Dù không có quyền lực thật sự, thì tước vị vẫn là tước vị. Nếu có con trai trưởng, con của công chúa chắc chắn sẽ được phong hầu, lúc đó có thể đi vào con đường làm quan.
 
Còn Kỳ Sâm, nếu được hưởng danh nghĩa của công chúa, trong tương lai đứa bé này nhất định sẽ sáng lạn.
 
Xét về lâu dài mà nói, cưới công chúa vẫn có lợi hơn.
 
Vừa định mở miệng, ông ta đã thấy công chúa quỳ trước mặt Hoàng đế, nước mắt đầm đìa thưa: “Phụ hoàng, xin thứ cho con bất hiếu. Ngài từng nói, sinh ra trong hoàng tộc, phải đặt thiên hạ bách tính lên hàng đầu, giữ yên ổn cho gia quốc. Vì vậy con đi hòa thân, giúp vững chắc triều đình, không được oán hận. Thân phận công chúa quả thật là vinh quang, nhưng với con nó lại như gông xiềng không thể tháo bỏ. Con cầu xin phụ hoàng tứ hôn, và... tước đi phong hào công chúa của con, lấy thân phận thường dân gả cho Thừa Lang làm vợ.”
 
Lúc này, không chỉ Hoàng đế và Lương Tần kinh ngạc, mà cả Diệp Phỉ Nhiên và Diệp phu nhân cũng không khỏi sững sờ. Họ không ngờ công chúa Vinh An thực sự từ bỏ thân phận vì Diệp Thừa Trạch.
 
Nàng ta khóc không khỏi khiến người ta xúc động, ngay cả Diệp Thừa Trạch cũng cảm thấy đau lòng.
 
Công chúa nói tiếp: “Chỉ cần từ bỏ phong hào công chúa, Thừa Lang có thể tiếp tục làm quan, vì phụ hoàng mà xuất lực, thực hiện lý tưởng của mình. Nữ nhi chỉ là một nữ tử, có phong hào công chúa hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có thể giúp phu quân dạy bảo con cái, giúp phu quân lập công trong triều đình, đời này của nữ nhi đã đủ mãn nguyện.”
 
  
Diệp phu nhân nửa ngày mới hoàn hồn, nghĩ thầm công chúa điện hạ, ngươi cần gì phải khổ như vậy chứ? 
 
Dù năm đó ta gả cho Diệp Thừa Trạch, cũng là có lý do riêng, không phải vì nam nhân này, mà là vì sự an ổn trong cuộc sống.
 
Nhìn lại hậu trạch của ông ta, chỉ riêng Tần Uyển Hề đã đủ khiến ngươi mệt mỏi, hơn nữa ngươi có thể có con hay không cũng là một vấn đề lớn. 
 
Ngay cả ta, cũng phải liều mình chín năm dưỡng thân mới có thể có được một cái thai.
 
Nhưng Diệp phu nhân cũng không muốn nhắc nhở hay khuyên bảo nàng ta, việc này phải chính nàng ta tự mình trải qua mới biết được con đường bản thân đã chọn sẽ có dạng gì!
 
Hoàng đế im lặng hồi lâu, nhưng có vẻ đã có suy tính riêng, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Vinh An, con thật sự muốn từ bỏ thân phận công chúa, gả cho Diệp Thừa Trạch?”
 
Công chúa Vinh An kiên định gật đầu, đáp: “Vâng, xin phụ hoàng chấp thuận.”
 
Lương Tần sững sờ, nhất thời cũng không biết phải khuyên con gái thế nào. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, thân phận công chúa sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ ngay được.
 
Chưa kịp ngăn cản, Hoàng đế đã đồng ý: “Được, nếu con đã khăng khăng như vậy, trẫm sẽ không can ngăn. Ngày sau dù con có nghèo khổ hay bị ức hiếp, cũng đừng quay lại trách phụ hoàng.”
 
Công chúa Vinh An ngẩng cao đầu, kiên định mà bướng bỉnh: “Phụ hoàng yên tâm, nữ nhi sẽ không đổi ý. Con tin tưởng lựa chọn của mình là đúng, hắn sẽ tốt với con, cũng là chỗ dựa cả đời của con. Kính mong phụ hoàng và mẫu phi bảo trọng thân thể, nữ nhi không ở bên, mọi người phải tự chăm sóc bản thân nhiều hơn.”
 
Từ đó trở đi, chuyện của công chúa Vinh An và Diệp Thừa Trạch xem như kết thúc.
 
Chuyện cũng đã đến nước này, Diệp Thừa Trạch cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải chọn công chúa, cũng viết đơn hoà ly tại chỗ và ghi rõ số gia sản giao lại cho Diệp Phỉ Nhiên.
 
Nhìn chung, ngoài Diệp phu nhân, tất cả đều trầm mặc quỷ dị.
 
Ngay cả Diệp Phỉ Nhiên cũng im lặng như gà, vì lần trước khi cậu ăn dưa, Tần Uyển Hề đi thuyết phục công chúa từ bỏ thân phận để biến nàng thành công cụ giúp Diệp Thừa Trạch thành quan nhàn tản. Nhưng lại bị hai tì nữ bên cạnh công chúa vả miệng.
 
Tần Uyển Hề giận mà không dám nói gì, dù bị vả miệng cũng chỉ có thể nhẫn nhục và tiếp tục thuyết phục bằng những lời lẽ khôn khéo.
 
Nói cái gì mà: “Đại trượng phu chí tại ngàn dặm, làm sao có thể trốn dưới váy nữ nhân? Nếu vậy, hắn đã không phải là Diệp Thừa Trạch mà ngươi yêu thích. Công chúa cũng là cô gái hiểu rõ lý lẽ, chắc hẳn sẽ vì phu quân mà hy sinh bản thân mình.”
 
Diệp Phỉ Nhiên khâm phục Tần Uyển Hề, không đi làm đa cấp thật là uổng phí tài năng. 
 
Quyết định này của công chúa làm Diệp Phỉ Nhiên mở rộng tầm mắt, nữ tử thời cổ đại bị áp bức quá kinh khủng, đến mức chẳng thèm cân nhắc xem nếu từ bỏ thân phận công chúa sẽ gặp phải chuyện gì.
 
Nếu Diệp Thừa Trạch không đáng tin, liệu nàng ta có khả năng ngăn cản những cơn sóng giữ, ít nhất là toàn thân an toàn mà lui ra, bảo vệ được bản thân và con cái đến cuối đời như Diệp phu nhân?
 
Cứ như vậy mà đâm đầu vào, không phân biệt bên trong là đúng hay sai, nếu không tự mình chuốc lấy hậu quả chỉ sợ đời này cũng không tỉnh ngộ được.
 
Trên đường trở về, Diệp phu nhân gặp Tô lão thái phi và Lạc Thân Vương. Hai người đứng chờ nàng ở cổng cung. Diệp phu nhân vốn nghĩ mình đủ mạnh mẽ, nhưng khi thấy Tô lão thái phi, nàng cuối cùng cũng không kiềm chế được, khóc òa trong lòng bà: “Cô mẫu...”
 
Lão thái phi ôm chặt cháu gái, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thở dài: “Khi ngươi xuất giá, ta đã nói qua, nếu không hạnh phúc thì hãy trở lại với cô mẫu. Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ làm chủ cho ngươi. không cần phải nhẫn nhịn, nếu không thể chịu đựng thì đừng thỏa hiệp. Ngày đó, phụ thân ngươi còn sống, cô mẫu cũng còn trẻ. Mười năm trôi qua, phụ thân ngươi đã hy sinh nơi chiến trường, cô mẫu cũng đã già. May mắn là Vân Nhi đã trưởng thành. Quyết định này của ngươi, cô mẫu vừa mừng cũng vừa đau lòng. Về sau, Vân Nhi đã nghĩ mình sẽ sống thế nào chưa?”
 
Diệp phu nhân lau khô nước mắt, cười nói: “Cô mẫu, đừng lo lắng cho ta. Phượng Hoàng trỗi dậy từ tro tàn, bây giờ ta cũng coi như tái sinh. Ta còn có Phỉ Nhi và Tông Nhi, còn gì phải lo lắng nữa? Về phần từ giờ sống thế nào, thì kể từ hôm nay, ta chỉ sống vì bản thân và hai đứa con. Trên đời này sẽ không còn Diệp phu nhân, chỉ có Tô Hạo Vân.”
 
Lão thái phi gật đầu: “Tốt, vậy ta cùng ngươi về Diệp gia một chuyến, thu dọn một chút đồ đạc, mang những gì cần thiết về.”
 
Kết quả vừa tới cửa Diệp gia, lại gặp đoàn người của Tô Gia. Tô Hạo Thanh, Tô phu nhân, Tô Dư Lan và Tô Dư Tịch đều có mặt. Diệp Thừa Trạch cũng vừa đến trước cửa phủ, nhìn thấy tình hình này, trong lòng có chút bất an.
 
Tô Hạo Thanh thích đánh người, khi còn trẻ ông ta đã từng bị Tô Hạo Thanh đánh nhiều lần. Hiện tại ông ta đã là người có quan có chức, nếu Tô Hạo Thanh dám động thủ, ông ta cũng không cần khách sáo.
 
Bất ngờ là, Tô Hạo Thanh lại rất khách khí, còn chủ động tiến lên chào hỏi: “Diệp đại nhân, ta đến đón biểu muội về nhà. Lo Diệp gia không đủ người, ta mang theo người hầu của mình đến giúp thu dọn. Chuyện này Tô Gia sẽ tự lo liệu, không làm phiền Diệp đại nhân. À, Phỉ Nhi còn nhỏ, chúng ta cũng sẽ chăm sóc nó cẩn thận. Nếu Diệp đại nhân muốn gặp Phỉ Nhi, hãy báo trước để chúng ta mở cửa, nếu không ta sợ hạ nhân không hiểu chuyện lại không mở cửa cho đại nhân.”
 
  
Diệp Thừa Trạch tức giận chửi thầm trong lòng, nhưng thấy Tô phủ nhiều người không thể đối đầu, đành im lặng phất tay áo quay về phủ.
 
Tần Uyển Hề đã đợi ở cửa, thấy ông ta về liền hỏi: “Lão gia, mọi việc thế nào rồi?”
 
Diệp Thừa Trạch lạnh lùng đáp: “Ta và Tô thị đã hoà ly, ngươi hài lòng chưa?”
 
Trong lòng Tần Uyển Hề mừng rỡ, nhưng lại lo lắng, ả vừa tiễn hổ lại đón lang. Nhưng cũng không sao, dù là công chúa, ả cũng có cách đối phó.
 
Hai người đi đến chỗ rẽ, Diệp Thừa Trạch bất ngờ ôm lấy Tần Uyển Hề hôn lên. 
 
Tần Uyển Hề bối rối, nghe Diệp Thừa Trạch hỏi: “Uyển Nhi, làm sao nàng thuyết phục được Vinh An từ bỏ thân phận công chúa?”
 
Tần Uyển Hề cũng ngạc nhiên, nhớ lại hôm đó, hai bên mặt ả đã sưng lên, lực tay của hai cung nữ của Vinh An là Xuân Nhi và Đông Nhi quả thực rất mạnh.
 
Dưới tình cảnh này, ả ta cũng chỉ đỏ mặt nói: “Thiếp... Thiếp chỉ dùng tình cảm đả động công chúa, giải thích lý lẽ để thuyết phục, khiến nàng lấy lão gia làm ưu tiên mà thôi. Phải biết rằng, lão gia mới là chỗ dựa của nữ tử chúng ta, phu quân là người cho chúng ta sống yên bình, an ổn. Chỉ khi lão gia còn khỏe thì chúng ta mới có thể sống tự tại. Công chúa chắc cũng hiểu điều đó đi?”
 
Diệp Thừa Trạch vui mừng ôm Tần Uyển Hề vào phòng, không quan tâm đến bây giờ là ban ngày hay ban đêm, ra sức yêu thương ả hết mình.
 
Tô Hạo Vân sợ ngây người, ông ta không sợ nàng sẽ mang Diệp gia to lớn như vậy dời đi hết sao?
 
Việc chuyển nhà cũng khá đơn giản, Tô Hạo Vân sau khi biết Diệp Thừa Trạch và Tần Uyển Hề làm chuyện xấu liền bắt đầu chuẩn bị cho việc hoà ly, cho nên tất cả gia sản đều được sắp xếp vào một chỗ và lập danh sách. Dựa theo danh sách đó mà chuyển ra khỏi kho.
 
Có quản gia ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Diệp Thừa Trạch cũng không lo lắng Tô Hạo Vân sẽ lấy thêm thứ gì. Nhưng ông ta hình như đã quên, trước đó ông ta đã chuyển hơn phân nửa tài sản của Diệp gia cho Diệp Phỉ Nhiên. Sau khi chuyển hết tài sản, trong kho chỉ còn lại vài món đồ sứ không có giá trị và một số đồ vật không quan trọng.
 
Quản gia nhìn nhà kho trống trơn mà nước mắt rơi, miệng lẩm bẩm: "Thật có lỗi với lão thái gia, thật có lỗi với lão thái gia!"
 
Diệp gia, thương gia hàng đầu Kinh thành, bây giờ chỉ còn là danh hão, bỏ thương nghiệp để vào quan trường thì vinh quang thật.
 
Nhưng mà, hơn phân nửa gia tài của Diệp gia đã mất, chỉ còn lại một ít hạng mục nhỏ không kiếm được tiền và vài mảnh đất cằn cỗi, làm sao có thể so được với trước đây?
 
Thậm chí căn biệt viện suối nước nóng cũng đã cho vợ cũ, vợ cũ cũng không chê.
 
Tô Hạo Vân đương nhiên không chê, nàng thậm chí còn học được từ ý kiến của con trai, mở cửa suối nước nóng của Diệp gia đón khách, đặt tên là suối nước nóng Phỉ Vân, mỗi ngày cung cấp dịch vụ suối nước nóng cao cấp giá chỉ năm lượng bạc cho khách quý.
 
Ngay ngày mở cửa đầu tiên đã bán được mấy ngàn vé vào cửa, một nhóm quý nữ trong kinh thành rủ nhau đi ngâm nước nóng, lịch hẹn đã kín đến tháng sau.
 
Chủ yếu là nhờ công chúa Vinh An, nàng quảng bá rất tốt, ngay cả công chúa cũng không cưỡng lại được mà yêu đương vụng trộm trong đấy, vậy các quý nữ trong kinh thành tại sao không muốn thử?
 
Diệp Phỉ Nhiên cũng không ngờ, chỉ một ý tưởng nhỏ của mình lại mang về hơn vạn lượng bạc lợi nhuận cho gia đình.
 
Lúc này họ đã chuyển về Tô Gia, Tô phu nhân cố ý sửa sang lại Đông viện cho họ ở, Lục hoàng tử cũng ở đó cùng.
 
Lúc này hắn ta đang khắc một con rắn, Diệp Phỉ Nhiên nhìn thấy mà bị dọa: [Mẹ ơi, tiểu mỹ nhân sao lại chơi thứ này? Dọa chết ta rồi.]
 
Lục hoàng tử mỉm cười, thu lại dao khắc và con rắn gỗ, rút khăn lụa từ trong ngực ra lau nước miếng cho cậu.
 
Diệp Phỉ Nhiên cười với hắn ta: [Cảm ơn tiểu ca ca, tiểu ca ca thật tốt.]
 
Lục hoàng tử bất đắc dĩ, đung đưa nôi, lại nghe Diệp Phỉ Nhiên tiếp tục nói: [Lương Tần nương nương sinh tiểu Hoàng tử? Không tệ, hậu cung cuối cùng cũng có hoàng tử. Lương Tần mẫu bằng tử quý, được phong làm Lương Phi, từ đó hậu cung có tứ phi tề tựu. Chờ chút, Thục Phi nương nương hình như không còn ở đây…]
 
Hiền lương thục đức bốn phi là bốn cung thủ vị, thêm Dư quý phi, cùng một vị trí là phó hậu.
 
Diệp Phỉ Nhiên mở to mắt nhìn Lục hoàng tử, thở dài: [Tông Nhi đừng buồn, về sau ca ca thương ngươi, có được không? Mẹ ta cũng là mẹ ngươi, như vậy chúng ta đều có mẹ.]
 
Lục hoàng tử Tiêu Tông bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nhưng vẫn nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cậu, không kiềm chế được mà hôn lên má cậu một cái.
 
Ừ, mềm nhũn, cảm giác hôn cũng được. 

Bình Luận (0)
Comment