Diệp Phỉ Nhiên bị hôn mà trong mắt thấy toàn bong bóng màu hồng, trong lòng nghĩ thầm tuy Lục hoàng tử là một người lạnh lùng, nhưng bờ môi lại rất mềm mại.
Tuy vậy, bờ môi này cũng hơi lạnh lùng như con người hắn ta vậy, chẳng lẽ đây là cái gọi là vẻ đẹp thanh cao thoát tục sao?
Lục hoàng tử hôn xong, lại nhéo nhéo má cậu, bày ra dáng vẻ lưu luyến không rời. Diệp Phỉ Nhiên bị nhéo má không những không giận, mà còn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên cười ngọt ngào với hắn ta, phát ra tiếng cười khúc khích.
Tô Hạo Vân vừa đi tới ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười của con trai, vén màn cửa bước vào thì quả nhiên nhìn thấy cảnh hai người đang vui vẻ bên nhau, nàng bật cười: “Hai người các con đúng là huynh đệ tốt, đến cả huynh đệ ruột thịt cũng không thân thiết được bằng hai đứa đâu.”
Diệp Phỉ Nhiên vừa lầm bầm gì đó vừa với tay ra để mẫu thân ôm, Tô Hạo Vân cưng chiều ôm lấy con trai, nàng cũng dựa vào cảm giác trong lòng mà ước lượng một chút rồi chậm rãi nói: “Lại mập lên rồi, sao tiểu tử con chỉ mới ăn một chút đã lại tăng cân rồi vậy?”
Gần đây Diệp Phỉ Nhiên bắt đầu ăn dặm, chỉ là ăn thêm một ít ngũ cốc, bột gạo hay các món tương tự thôi. Tuy cậu ăn không nhiều, nhưng chiều cao và cân nặng lại tăng liên tục.
Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm, đồ ăn dặm thời cổ đại vẫn còn đơn giản thật, nhưng mà ta có bột ngũ cốc và thanh ăn dặm cho trẻ nhé!
Nhưng những món đó đắt lắm, mỗi lần đều phải cố gắng nghe chuyện đàm tiếu cả nửa ngày, mới đủ tiền để đổi lấy lương thực cho một ngày.
Cuộc sống này thật vất vả, vừa ra đời đã phải tự làm việc nuôi mình rồi.
Lục hoàng tử cực kỳ lễ phép đứng dậy chào Tô Hạo Vân: “Nghĩa mẫu.”
Hắn ta bất ngờ phát hiện, khi chỉ nói hai chữ, mình không bị cà lăm, vì thế hắn ta vui vẻ quyết định sau này sẽ cố gắng ít nói lại.
Tô Hạo Vân mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, hết bận rộn làm rõ những công việc làm ăn từ Diệp gia, lại phải xử lý một số kẻ hai lòng.
Ngày hôm sau nàng gọi những người quản sự lại một chỗ để thông báo một lượt, nàng nói: “Nguyện ý ở lại, tăng hai phần lương, nhưng nếu có ý hai lòng, ta khuyên các ngươi nên sớm rời đi. Tiểu thiếu gia cũng là đích trưởng tử duy nhất của Diệp gia, trung thành với nó không khác gì các ngươi trung thành với Diệp lão thái gia. Diệp Thừa Trạch bây giờ quyền cao chức trọng, từ lâu đã không còn để ý đến những chuyện làm ăn này. Nếu các ngươi vẫn chỉ muốn trung thành với hắn, ta cũng có thể giúp một tay, dẫn các ngươi sang bên đó làm quản sự.”
Những người quản sự này cũng không ngốc, từ khi Diệp lão thái gia qua đời, Diệp Thừa Trạch nào còn quan tâm đến mấy chuyện làm ăn này. Ngày thường đều do tổng quản sự quản lý, những năm gần đây mặc dù vẫn có lợi nhuận, nhưng đều là nhờ nền tảng đã có từ trước, sự sầm uất đã không còn như xưa.
Trái lại khi Diệp phu nhân tiếp quản, nàng lại một lần nữa sắp xếp ổn thỏa, bây giờ lại còn được tăng thêm hai phần lương, bọn họ tất nhiên càng vui vẻ trung thành với Diệp phu nhân.
Nhưng Diệp phu nhân lại không cho họ gọi nàng là Diệp phu nhân nữa, muốn họ gọi là Tô cô nương, có lẽ đã hòa li rồi, cho nên bây giờ nàng là đại tiểu thư của Tô Gia. Hơn nữa, Tô Hạo Vân bây giờ mới hai mươi tám, xứng đáng được gọi là cô nương.
Cổ nhân kết hôn sớm, cũng có chỗ tốt.
Diệp Phỉ Nhiên mấy ngày nay không được gần mẫu thân, cậu ôm cổ Tô Hạo Vân, rúc đầu vào vai nàng.
Cậu bây giờ chỉ là đứa trẻ, không muốn rời xa mẫu thân là bản năng bẩm sinh, hơn nữa Tô Hạo Vân mang lại cho cậu cảm giác an toàn mà kiếp trước chưa từng có.
Tô Hạo Vân vỗ nhẹ Diệp Phỉ Nhiên, nói với Lục hoàng tử: “Tông Nhi, Cơ tiên sinh đã tới, con hãy theo nàng học chữ đi. Cơ tiên sinh là một người bạn tốt của nghĩa mẫu, nàng rất đáng tin, học vấn của nàng cũng rất uyên thâm. Nàng chính là sư muội đồng môn của Phục tiên sinh đấy. Nếu không phải vì trong lòng còn có đại nghĩa, có lẽ bây giờ nàng đã ở thư viện Hàn Thần dạy học rồi. Thư viện Hàn Thần dẫu cho nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng không phải ai cũng có thể đến đó học chữ được. Nàng một lòng muốn mở trường dạy học miễn phí, vốn cũng không muốn đến đây dạy cho con... Tóm lại, con cứ học hành cho thật tốt đi.”
Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vang lên: [Ài, hóa ra là mẫu thân đã góp một ngàn lượng cho trường học miễn phí của nàng. Cơ tiên sinh: Ta vốn không muốn dạy Tiêu Tông, nhưng vì nghĩa mẫu của người ta cho ta quá nhiều rồi nên đành vậy.]
Tô Hạo Vân:...
Lục hoàng tử:...
Tiểu tử thối, suốt ngày chỉ biết đi đưa chuyện về người khác thôi.
Tô Hạo Vân hắng giọng, xoa đầu Lục hoàng tử: “Thêm nữa, đọc nhiều sách cũng không có gì là không tốt cả.”
Lục hoàng tử lại cúi người nói với Tô Hạo Vân: “Đa tạ, nghĩa mẫu.”
Tô Gia đã chuẩn bị cho Lục hoàng tử một chỗ yên tĩnh trong đình viện, nói là nơi để Lục hoàng tử an dưỡng, Cơ tiên sinh mỗi lần dạy học đều sẽ tới đó.
Lính gác Tô Gia cũng rất có chừng mực, chỉ tuần tra ở bên ngoài, đảm bảo bất khả xâm phạm.
Mỗi lần lên lớp, cái nôi của Diệp Phỉ Nhiên cũng được đẩy tới bên cạnh Lục hoàng tử, cậu không khóc không quấy, lúc nào cũng nghe rất chăm chú.
Ban đầu Lục hoàng tử cảm thấy những gì mình học trước đây đã đủ rồi, nhưng sau khi nghe Cơ tiên sinh giảng, thật sự học được thêm rất nhiều, quả đúng là một người thầy tốt.
Diệp Phỉ Nhiên cũng nghe rất chăm chú, cậu vốn cho rằng cổ đại chỉ dạy kinh, sử, tử, tập, ai ngờ Cơ tiên sinh giảng toán học lại vô cùng tinh diệu, bao nhiêu đề toán đều rất hay.
Nàng còn đưa ra ví dụ ứng dụng, tỉ như một khối ruộng hình thù kỳ lạ nào đó.
Diệp Phỉ Nhiên ban đầu còn tưởng rằng chỉ là nơi quỷ ma nào đó thôi, nhưng nghe rồi mới biết, hóa ra đó là một nơi có hình dáng rất kỳ lạ, yêu cầu tính được diện tích của nơi đó.
Là một người học văn, việc thi cử của Diệp Phỉ Nhiên luôn rất thuận lợi, nhưng loại đề tư duy logic này lại làm cho cậu rất đau đầu.
Ai mà ngờ Lục hoàng tử lại học rất nhanh, Cơ tiên sinh chỉ mới giảng phần đầu, hắn ta đã cho ra kết quả, khiến Cơ tiên sinh đánh giá hắn ta rất cao.
Chỉ mới học vài ngày, nàng đã nhận Lục hoàng tử làm đệ tử thân truyền, muốn truyền dạy hết những gì mình biết cho hắn ta.
Tô Hạo Vân vui mừng đến mức lại mang thêm một ngàn lượng bạc đến tặng cho trường học của Cơ tiên sinh, chứng tỏ hiện giờ nàng rất giàu, tiêu một ngàn lượng mà không hề chớp mắt. Sau vài ngày yên bình, Tết sắp đến rồi nhưng chuyện đàm tiếu xung quanh Diệp Phỉ Nhiên lại không có dấu hiệu ít đi.
Sáng sớm hôm nay, cậu vừa nhận được tin tức công chúa muốn tổ chức đại hôn cùng Diệp Thừa Trạch: [Công chúa Vinh An từ bỏ phong hiệu, lấy thân phận thứ dân để gả cho Diệp Thừa Trạch. Hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày hai mươi tám tháng Chạp. Lương Phi vừa sinh con, vẫn đang ở cữ, không thể tham gia hôn lễ của công chúa, nên phái nhũ mẫu đến thay. Hoàng đế cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, phong Tiêu Dung làm tam phẩm mệnh phụ phu nhân. Diệp Thừa Trạch chỉ là tòng tam phẩm, nhưng lần này Hoàng đế đã vì con gái mà lo lắng hết lòng, quả thật là tình cha như núi!]
Hiện tại, cậu đã hiểu vì sao vị hoàng đế này không thể kiểm soát được đám người xấu rồi. Hắn quá đôn hậu, nhân từ, yêu dân như con, nhưng lại quá mềm lòng. Dù là ai thì hắn cũng không thể nào đối xử tàn nhẫn với họ được, vì lẽ đó phủ Kính Quốc Công mới phát triển mạnh mẽ, gần như đã thâu tóm cả hoàng quyền.
Tuy vậy, lễ cưới của công chúa lại rất vắng vẻ, chỉ có gia quyến của một vài quan viên thân cận của Diệp Thừa Trạch tham dự, hầu như không có ai đến chúc mừng.
Điều này là do chuyện của công chúa Vinh An đã gây quá nhiều ồn ào, ám muội, khiến các chính thất phu nhân lo ngại và e dè.
Hiện tại, Tô Hạo Vân trở thành người nhận được sự đồng tình của các quý phụ trong kinh thành, người ta đều nói công chúa đã ép chính thất từ chức, để tiểu tam lên thay, khiến cho câu “tiểu tam” vô tình phát ra từ tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên trở thành một đại từ chỉ công chúa.
Còn lưu truyền một câu nói: "Tra nam về với tiểu tam, chúc cho họ thiên trường địa cửu, đừng ra đường làm hại người khác nữa." Dù vậy, công chúa Vinh An vẫn không cảm thấy hối hận, ngược lại nàng ta cảm thấy cả thế giới càng phản đối quyết định của nàng, thì nàng ta càng phải hạnh phúc cho bọn họ xem!
Đại tỷ gả đi thì bị ghẻ lạnh, Nhị tỷ lại gả cho một kẻ tàn phế, còn nàng thì được gả cho người mình yêu, có gì sai đâu? Vì vậy, công chúa vẫn quyết tâm trở thành chính thê của Diệp Thừa Trạch. Lương Phi thương con gái, tặng cho nàng rất nhiều của hồi môn, lấp đầy kho của Diệp phủ.
Diệp Phỉ Nhiên đã nghe đủ loại chuyện về hậu viện của Diệp gia, vui vẻ nhận mười đồng dưa, đổi lấy một bịch bột ngũ cốc cho trẻ em, bắt đầu ăn uống vui vẻ. Tiếp theo là chuyện năm mới, không khí đón Tết trong thời cổ đại nồng đượm, triều đình cho phép nghỉ ngơi hai mươi ngày, cho quan viên về sớm làm việc cúng bái tổ tiên.
Đến đây lại phải nhắc tới hệ thống ngày nghỉ rất đáng ngưỡng mộ của triều Đại Ninh. Chỉ những ngày lễ theo luật định như Tịch Điền, Lễ Thụ Y, Lễ Tế Tự, vân vân, tổng cộng lại có khoảng hơn 50 ngày tất cả. Ngoài ra, mỗi tháng còn có kỳ nghỉ tuần, về cơ bản là cứ năm ngày nghỉ một ngày, mỗi tháng nghỉ ít nhất sáu ngày. Dù không có kỳ nghỉ cuối tuần, nhưng mọi người đều không quá bận rộn, cũng giống như kỳ nghỉ Tết này vậy, nói nghỉ hai mươi ngày thì là nghỉ đúng hai mươi ngày.
Ngoại trừ những người không thể nghỉ, như gác thành hay quản ngục, tất cả quan viên đều được nghỉ ngơi. Điều này khiến Diệp Phỉ Nhiên rất hài lòng, không cần làm việc cật lực từ sáng đến tối, ai cũng đều có thể ung dung tự tại mà sống.
Nghỉ lễ rồi nên Tô phủ cũng trở nên náo nhiệt, ngoài những người bận rộn về nhà chơi mấy ngày như Tô Dư Tịch, tất cả đều quây quần bên Diệp Phỉ Nhiên.
Cũng phải, trong nhà chỉ có một đứa nhỏ là cậu, không chơi với cậu thì chơi với ai?
Chơi cùng Lục Hoàng Tử sao?
Xin lỗi nhé, không ai dám đâu.
Vì thế Diệp Phỉ Nhiên hết bị người này ôm lại đến người khác hôn, quà cáp cứ nhận hết món này lại sang món khác, so với lúc còn ở Diệp gia thì cậu được yêu thương hơn gấp nhiều lần.
Lục hoàng tử cũng nhận được rất nhiều quà, đều là những món mà trẻ con sáu bảy tuổi sẽ thích, nhưng hắn ta không hứng thú lắm, bèn đưa hết cho Diệp Phỉ Nhiên.
Thậm chí hắn ta còn tự tay làm cho cậu một cái giá để đồ, dùng để chứa đủ loại đồ chơi nhỏ của cậu.
Sau đó lại phát hiện cái giá không hạ xuống được, lại làm cho cậu một cái rương lớn, đến lúc này hắn ta cuối cùng đã có thể yên tâm.
Khi Tô Dư Tịch về còn mang bánh ngọt cực kỳ đẹp từ trong cung về theo, đáng tiếc Diệp Phỉ Nhiên chỉ mới có bốn tháng rưỡi, cơ bản không ăn được, chỉ có thể thèm chảy nước miếng.
Trong tiếng lòng còn đang liên tục âm thầm phản đối: [Lúc nào ta mới có thể lớn lên, sao lâu như vậy rồi mà mới bốn tháng rưỡi, ít nhất mọc cho ta hai cái răng đi mà.]
Lục hoàng tử nghe cậu lảm nhảm, bất đắc dĩ phân phó Nhạn Thư: "Lấy...... Một cái chén... nhỏ."
Nhạn Thư vâng một tiếng, rồi mang đến cho hắn ta một cái chén nhỏ, Lục hoàng tử chọn một miếng điểm tâm mềm xốp chỉ cần cho vào miệng sẽ tan ngay ra, ngâm vào nước ấm, ngâm đến khi mềm nhũn mới dùng thìa nhỏ múc từng muỗng cho Diệp Phỉ Nhiên ăn.
Tuy rằng bánh ngọt mất đi độ xốp, nhưng không thể không nói hương vị được người làm điểm tâm cung đình chế biến ra thật tuyệt vời, hương thơm ngọt ngào ăn cực kỳ ngon.
Bé con ham ăn vặt được ăn bánh ngọt xong, vui vẻ quơ chân múa tay vui sướng, trong miệng nói lung tung những lời người ta nghe không hiểu, vừa nhìn đã biết tương lai sẽ là một người lắm lời.
Tô Dư Tịch cười trêu ghẹo: "Biểu đệ đừng nóng vội, muốn ăn đồ ăn ngon thì có gì khó đâu chứ? Sau này, mỗi tháng về nhà ta đều sẽ mang đồ ngon về cho đệ. Trong tẩm điện của Tứ hoàng tử mỗi ngày đều có rất nhiều bánh ngọt, lúc ăn cơm tối đều sẽ mang đến chia cho đám đồng học chúng ta. Ta giữ tất cả cho đệ, đến lúc đó đệ và Lục hoàng tử từ mà ăn."
Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Vậy không phải sẽ quá hạn sử dụng sao?]
Tô Dư Tịch giả vờ như không nghe thấy gì, nói tiếp: "Đáng tiếc ta chỉ có thể ở nhà một ngày, ngày mai sẽ đi du ngoạn cùng Tứ hoàng tử ở Đông Hồ. Bên phía Đông Hồ đã đóng băng rồi, Tứ hoàng tử đam mê chơi băng. Năm ngoái ta cùng hắn học một mùa đông, rốt cục cũng luyện được mấy trò. Năm nay hắn đã muốn đến đó từ lâu, tiếc là tiên sinh cho nhiều bài tập quá, chỉ có thể đợi đến kỳ nghỉ đông này.”
Lần trước Tô Dư Tịch về nhà, nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên thì y đã biết biểu đệ của mình là một người không tầm thường.
Hiện tại cô mẫu có thể thành công hòa li rời khỏi Diệp gia, cũng là nhờ có tiểu biểu đệ này.
Ngày mai y phải cùng Tứ hoàng tử du hồ, nếu như Tứ hoàng tử thật sự gặp chuyện không may, vậy y nhất định phải bảo vệ hắn.
Diệp Phỉ Nhiên không chọn nghe chuyện của Tứ hoàng tử, nhất quyết chọn nghe chuyện của Tô Dư Tịch, tiếng lòng không ngừng vang lên: [Nhị biểu ca lần này đi chơi bên hồ lẽ ra sẽ lập hai đại công, một là cứu Tứ hoàng tử không đuối nước ở hồ băng. Hai là khi Tứ hoàng tử bệnh nặng phát sốt, Nhị biểu ca sẽ cởi sạch quần áo của mình để sưởi ấm cho Tứ hoàng tử khi ở trong chùa miếu. Nhưng hai công lao này, tất cả đều bị Diệp Kỳ Sâm cướp mất. Diệp Kỳ Sâm bây giờ mới bảy tuổi, có thể xả thân cứu hoàng tử mười ba tuổi, có thể không khiến hắn cảm động sao? Cũng bởi vì hai chuyện này, Tứ hoàng tử giận Nhị biểu ca rất lâu. Không cho y vào điện của mình, cũng không cho y tới gần mình… Sao nghe cứ như vợ chồng son giận dỗi nhau vậy?]
Tô Dư Tịch sắc mặt ửng đỏ, nghĩ thầm nếu quả thật là như vậy, vậy y quả thật phải cẩn thận hơn một chút.
Y đã sớm nhận ra Diệp Kỳ Sâm có điểm bất thường. Mặc dù văn chương của tên đó thường xuyên được tiên sinh khích lệ, còn nói mình phải học tập theo, nhưng một người tập võ như y thì làm sao học bằng được như Diệp Kỳ Sâm đây?
Nghe xong những lời nói của biểu đệ, Tô Dư Tịch cúi chào thật sâu, rồi quay người rời khỏi phòng của Lục hoàng tử.
Nhưng sau khi y đi, tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên lại truyền đến: [Chờ một chút... Kịch bản này phát triển kiểu gì mà Nhị biểu ca lại ôm Tứ hoàng tử vào lòng, giọng nói dịu dàng dỗ dành: Điện hạ đừng lo, mọi việc đã có ta, ta sẽ không để ngài chịu bất kỳ tổn thương hay uất ức nào. Trừ khi ta không có ở đây, trừ phi họ bước qua xác ta, nếu không, ai cũng không thể làm tổn thương ngài dù chỉ một chút.]
Diệp Phỉ Nhiên mặt mũi đỏ bừng, nghĩ thầm liệu cậu có nhớ nhầm nguyên tác không?
Diệp Kỳ Sâm nhà ngươi mà cũng có thể khiến hoàng tử phải vì ngươi mà cam tâm chịu đựng, đã có được con cưng là Tứ hoàng vậy rồi mà vẫn có thể bao nuôi mỹ nữ để nàng ta sinh con dưỡng cái.
Chỗ này không đúng, chắc chắn có vấn đề.
Nếu hắn là đồng tính luyến ái, vậy Tứ hoàng tử chưa đủ sao?
Nếu hắn là song tính luyến ái, vậy việc hắn tiếp xúc với Tứ hoàng tử cũng có vấn đề.
Hắn có phải đã học từ Diệp Thừa Trạch cách biến người yêu mình thành con rối để đạt mục đích nào đó không?
Diệp Phỉ Nhiên càng nghĩ càng kinh hãi đến mức không thể tiếp tục nghe chuyện được nữa.
Nếu không phải Lục hoàng tử đánh thức, thì có lẽ cậu vẫn đắm chìm trong sự kinh hãi mà kịch bản mới mang lại.
Trong lòng cậu run rẩy: [Chẳng lẽ... Nhị biểu ca của ta mới là nam chính trong tiểu thuyết này, Diệp Kỳ Sâm sau khi sống lại không chỉ đoạt công lao của Tô Gia, mà còn đoạt luôn thân phận nam chính của Nhị biểu ca? Thì ra là vậy, thì ra là vậy, thì ra đây mới là sự thật!]