Hiểu rõ kịch bản đến đây, Diệp Phỉ Nhiên tức đến mức hộc máu.
Tô Gia thật là đáng thương, cả gia tộc cứ từng bước bị xâm chiếm, ngay cả Nhị biểu ca cũng trở thành thái giám!
Hơn nữa, Tứ hoàng tử cũng có chút kỳ lạ, theo biểu hiện của hắn, có lẽ hắn yêu Nhị biểu ca?
Nhưng tại sao hắn lại hạ lệnh thiến Nhị biểu ca, chẳng lẽ là vì không yêu được mà sinh hận sao?
Cậu cảm thấy có điều kỳ lạ, chắc chắn trên người Tứ hoàng tử cũng có vấn đề, không biết có phải bị tên nam chính kia hạ thủ đoạn gì không.
Trên kẻ này chắc chắn có khả năng đặc biệt gì đó mà cậu chưa biết rõ, nói không chừng là khả năng điều khiển tâm trí người khác đấy!
Nếu vậy thì cũng hợp lý, bằng không sao có thể giải thích việc Tứ hoàng tử sao lại có hành động điên rồ như vậy đối với Diệp Kỳ Sâm?
Nếu như nói về tài năng, Nhị biểu ca của cậu trong nguyên tác mới mười ba tuổi đã là Võ Trạng Nguyên, nhân tài như y chẳng phải là trăm năm có một sao?
Cậu hiện tại rất hy vọng chuyện này không xảy ra, bởi vì theo kịch bản, sau khi cậu xuyên không đến thì tất cả những chuyện đó đều không xảy ra.
Vậy chẳng lẽ chuyện của Nhị biểu ca và Tứ hoàng tử có thể không xảy ra vì hiệu cánh bướm mà mình gây ra sao?
Thấy Diệp Phỉ Nhiên buồn rầu không vui, Dật thân vương trong bộ trang phục mới đón năm mới đến xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Phỉ Nhi muốn... đến... hậu viện ngắm... tuyết không!"
Hai mắt Diệp Phỉ Nhiên sáng lên, trong lòng cậu reo vang: [Ôi, ca ca có thể nói liên tiếp ba từ, giỏi lắm, rất có tiến bộ đó nha!]
Lục hoàng tử bất đắc dĩ cười nhẹ, bế cậu lên, đi về phía hậu viện.
Diệp Phỉ Nhiên bất giác nhận ra, mặc dù Lục hoàng tử nhìn qua yếu ớt, nhưng thực chất lại rất khỏe, hắn ta cao chưa tới một mét hai, nặng khoảng hai ba mươi cân, vậy mà vẫn có thể bế một đứa nhóc nặng gần mười cân như cậu một cách dễ dàng.
Không chỉ có thể bế, mà còn bế lên rất nhẹ nhàng, rõ ràng người này cũng có thiên phú võ nghệ.
Sắp tới, Lục hoàng tử sẽ tròn bảy tuổi, lúc đó chắc chắn hắn ta sẽ trưởng thành hơn, chỉ là trước mặt người khác hắn ta vẫn giả vờ ngây ngô.
Diệp Phỉ Nhiên đưa tay ôm cổ Lục hoàng tử, miệng nhỏ mấp máy như muốn nói, lời trong lòng lại truyền ra: [Oa, đẹp quá! Giăng đèn kết hoa, không khí Tết thật tuyệt vời.]
Người xưa cực kỳ chú trọng cảm giác nghi thức, cửa hiên còn dán câu đối xuân, tất cả đều do Đại biểu ca viết. Đại biểu tỷ mặc bộ đồ lộng lẫy nhất, đang xách theo đèn lồng đỏ, chơi đùa cùng nha hoàn trong sân. Khi thấy Diệp Phỉ Nhiên đến, nàng tiến lại gần cười nói: "Phỉ Nhi đến rồi à, Phỉ Nhi của chúng ta lại lớn hơn chút rồi. Nhà ai có đệ đệ đáng yêu như vậy, ôi, hóa ra là nhà ta!"
Đại biểu tỷ tràn đầy tình thương của mẹ, lần trước nghị thân không thành, giờ nàng đã mười chín tuổi, nhưng nhà họ Tô vẫn không vội.
Thời Đại Ninh, con gái mười lăm mười sáu tuổi đã bắt đầu nghị thân, đến mười bảy mười tám thì đã một nách hai con rồi.
Tô phu nhân đã nghĩ thông suốt, nếu Đại Oánh muốn đến kỵ xạ doanh thì cứ đi thoải mái. Dẫu sao dù em chồng có thông minh sáng sủa bao nhiêu, hôn nhân vẫn có thể rơi vào kết cục này.
Chỉ cần Đại Oánh không cảm thấy tiếc nuối, thì người làm cha mẹ như họ cũng không có gì phải tiếc nuối.
Diệp Phỉ Nhiên không chịu nổi lời nói sến sẩm đến buồn nôn của đại biểu tỷ, trong lòng cậu nghĩ: [Đại biểu tỷ, giọng của tỷ mà sống ở thế kỷ hai mươi mốt chắc sẽ là một diễn viên lồng tiếng.]
Theo những thông tin Diệp Phỉ Nhiên thỉnh thoảng tiết lộ, nhà họ Tô đều hiểu cậu đến từ một quốc gia gọi là “Thế Kỷ Hai Mươi Mốt”, mặc dù họ không biết quốc gia đó ở đâu, nhưng lại tưởng tượng đó là một chốn hòa bình thịnh vượng.
Ban đầu Diệp Phỉ Nhiên rất ngạc nhiên, tại triều Đại Ninh, mọi người phân cấp chiếu theo tuổi tác, không phân biệt nam nữ, tại sao nhà họ Tô lại có đại biểu ca và đại biểu tỷ?
Về sau mới biết, đại biểu ca và đại biểu tỷ là một cặp song sinh long phụng, cả hai không ai chịu làm lão nhị, nên đều được gọi là lão đại.
Chỉ từ chuyện này cũng thấy cha mẹ Tô rất dân chủ, biết tôn trọng ý kiến con cái.
Đại biểu tỷ còn tiếp tục đùa với Diệp Phỉ Nhiên: "Phỉ Nhi, đệ nhìn xem đây là gì? Đây là đèn lồng tỷ tự tay làm, có đẹp không? Tặng cho Phỉ Nhi nhé? Trên này còn có hình con giáp tuổi của Phỉ Nhi, Phỉ Nhi là con thỏ nhỏ phải không nào?"
Diệp Phỉ Nhiên cảm động muốn khóc: [Thì ra đây là đèn lồng biểu tỷ tự tay làm cho mình, cảm động quá huhuhu ~! Biểu tỷ tốt quá đi à!]
Lục hoàng tử cau mày, ánh mắt lấp lánh, không rõ trong đầu đang nghĩ gì.
Diệp Phỉ Nhiên nhận lấy đèn lồng thỏ từ biểu tỷ, bàn tay mới bốn tháng tuổi của cậu đã có thể cầm chắc đèn lồng để mang đi chơi rồi.
Cách đó không xa, đại biểu ca mặc một thân cẩm bào màu đỏ, đang đi cùng Lạc thân vương, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Đôi tai thông minh tinh tường của Diệp Phỉ Nhiên vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ, Lạc thân vương nói: “Ta cảm thấy mùng sáu là ngày thích hợp, qua mùng năm tháng Giêng là được rồi, mùng sáu là thời điểm thích hợp để xử lý các loại nghi thức.”
Đại biểu ca nói: “Nhưng mùng sáu là lễ mừng thọ 60 của Lão thái phi, cử hành diễn võ vào ngày này, vậy sinh nhật của Lão thái phi phải làm sao đây?”
Lạc thân vương cầm kiếm trong tay, vừa vung vẩy thanh kiếm vừa vui vẻ nói: “Cháu trai ngươi không biết sao? Cô nãi nãi của ngươi rất thích không khí náo nhiệt, thích nhất là xem cảnh múa đao duyệt binh. Ngươi tin hay không thì tùy, ngày diễn võ hôm đó, bà ấy còn có thể biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung cho ngươi xem nữa là!”
Đại biểu ca ngăn lại: “Không được đâu! Lão thái phi đã sáu mươi tuổi, ngài để bà ấy cưỡi ngựa bắn tên, cơ thể bà ấy làm sao mà chịu nổi?”
Lạc thân vương nhắc nhở: “Lời này ngươi tuyệt đối đừng nói trước mặt cô nãi nãi, bà ấy ghét nhất là nghe người khác nói sức khỏe của bà ấy không tốt.”
Đại biểu ca che miệng, nhìn quanh xác nhận: “Cũng may, cô nãi nãi đang ở tiền viện nói chuyện với cô mẫu, lời này ngàn vạn cũng không được nói với lại với bà ấy đâu đấy!”
Lạc thân vương tra kiếm vào vỏ, trêu chọc: “Ngươi xem ngươi kìa, sao lại có thể bày ra cái bộ dạng sợ trước sợ sau như thế hả, từ khi nào mà nhà họ Tô này lại sinh ra loại binh sĩ như ngươi thế?”
Đại biểu ca mặt đỏ bừng, phản bác: “Nhà họ Tô cũng không có loại công tử quần là áo lượt như ngươi!”
Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Sao lại thành chuyện cãi vã giữa oan gia rồi thế, chi bằng các người quan tâm đến Tô Lão thái phi nhiều hơn đi? Nhà họ Tô đông lắm, dạng binh sĩ nào cũng có. Chỉ là ngày mùng sáu hội diễu võ của Ngũ Nương Quân, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn.]
Đám người im lặng lắng nghe, họ biết mỗi lần Diệp Phỉ Nhiên dự đoán đều rất chuẩn, nên tất cả đều tập trung chú ý.
Nhưng lần này sự việc nghiêm trọng hơn những gì họ tưởng, Diệp Phỉ Nhiên im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:[Trong ngày diễu võ, Tô lão thái phi sẽ bị ngã khi cưỡi ngựa bắn cung, nguyên nhân là do cọc buộc ngựa bị đổi thành cao hơn nửa thước. Ngựa bị vấp cọc, Tô Lão thái phi rớt xuống, đâm vào mũi nhọn của cọc, mất mạng tại chỗ.]
Trong viện im lặng như tờ, nhất là Lạc thân vương, sống lưng lạnh toát, một lúc lâu sau cũng không thấy phản ứng gì.
Cuối cùng, Tô Dư Lan kéo Lạc thân vương vào phòng, nghiêm túc nói: “Vương gia, đã biết chuyện này, chúng ta phải tránh cho không nó xảy ra. Lão thái phi sẽ không sao, chỉ cần còn có binh sĩ của Tô Gia ở đây thì Lão thái phi chắc chắn sẽ không bị ngã ngựa.”
Lạc thân vương thở hắt ra một hơi, kéo Tô Dư Lan vào lòng, ôm chặt lấy y, giọng rất trầm nhưng không dấu được sự run rẩy: “Ai dám động tới mẫu thân ta, ta sẽ cho hắn chết theo!”
Nói xong, người nọ nghiến răng, như đang muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
Tô Dư Lan lần đầu tiên nhìn thấy Lạc thân vương như vậy. Từ trước đến nay trong mắt người khác, đây là kẻ bất cần đời, phóng đãng ngả ngớn, là một công tử ăn chơi chính hiệu.
Nhưng người này cũng là một người tốt tính, dễ gần, dù là thứ dân hay kẻ hành khất thì người này đều có thể cùng họ trò chuyện vài ba câu.
Có lẽ do từ khi còn nhỏ, Lạc thân vương đã sống trong môi trường như vậy, nên đã tạo cho mình một lớp vỏ bọc, che đậy con người thật của mình.
Tô Dư Lan thở dài, bất đắc dĩ đưa tay ôm người nọ, vỗ nhẹ lưng y, một lúc sau mới làm cho Lạc thân vương bình tĩnh lại.
Diệp Phỉ Nhiên Vẫn đang còn ở trong đình viện hóng chuyện: [Sau khi mất mẹ, Lạc thân vương ngày ngày uống rượu tiêu sầu, cũng giống như Tô Dư Lan, dần mất đi công danh địa vị. Có điều Tô Dư Lan thì lại khác trước, y không buông thả bản thân mà đến trường học miễn phí của Cơ tiên sinh làm thầy giáo dạy học ở đó. Lạc thân vương thì lờ đờ, mỗi ngày đều đến trước trường học của y. Khi nằm lúc lại ngồi, hầu hết thời gian hắn đều ngồi trên cây. Tô Dư Lan thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với hắn, cho hắn một ít thức ăn, hai người cứ thế yên bình sống qua ngày."
Nghe xong chuyện này, Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Hai người tốt như vậy, sao lại trở thành thế chứ.
Nhưng có vẻ hiện tại mọi chuyện không giống như trước lắm?
Vì sao những gì đáng ra phải xảy ra trong câu chuyện lại không xảy ra, mà lại phát triển theo hướng tích cực hơn?
Giống như từ khi mẫu thân cậu thoát chết, mọi thứ đều đang tiến triển tốt lên, dường như có một lực lượng vô hình nào đó đẩy câu chuyện theo hướng tích cực vậy.
Không, Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy, câu chuyện trước kia là sai lầm, bây giờ mới là đúng.
Làm gì có kiểu nam chính công nào vừa yêu nam chính thụ vừa nuôi tình nhân bên ngoài, như vậy là sai trái, là hoang đường!
Hơn nữa Diệp Kỳ Sâm đâu có giống một kẻ đồng tính luyến ái, hắn giống một kẻ đào hoa hơn!
Vì câu chuyện này của Diệp Phỉ Nhiên, không khí Tết bỗng chốc trở nên u ám.
Mọi người không ai nói gì, cũng không kể cho Tô Lão thái phi, chỉ có Lạc thân vương và Tô Dư Lan lặng lẽ chuẩn bị điều gì đó.
Sau lễ tế tổ mùng hai Tết, Tô Dư Tịch lại theo Tứ hoàng tử quay lại Đông Hồ chơi trượt băng, trước khi đi, y dặn dò huynh trưởng phải bảo vệ tốt người nhà, Tô Gia nhờ cậy hết vào huynh.
Tô Dư Lan vỗ ngực cam đoan: "Dù ta là người đọc sách, nhưng cũng có thể gánh vác được, ngươi yên tâm làm bạn với Tứ hoàng tử, việc trong nhà cứ giao cho ta!"
Nhị ca gật đầu, rồi quay người cưỡi ngựa hướng về Đông Hồ.
Diệp Phỉ Nhiên nhìn theo bóng lưng nhị biểu ca, thầm nghĩ: [Lần này, Diệp Kỳ Sâm chắc sẽ không lại cướp công lao của nhị biểu ca đâu nhỉ?]
Hi vọng nhị biểu ca không nhân từ nương tay, Diệp Kỳ Sâm là kẻ đã sống lại, hắn biết nhiều manh mối, hơn nữa hắn đã sống lại đến đây ba năm rồi, đã chuẩn bị trước từng ấy thời gian, hi vọng Nhị ca không phải chịu thiệt.
Tô Dư Tịch lại không lo lắng về những điều mà Diệp Phỉ Nhiên lo lắng, vì y vốn là người tập võ, tính cách cũng có phần dũng mãnh giống Tô Lão tướng quân.
Nếu y thống lĩnh được tam quân, quân đội của Tô Gia nhất định sẽ mạnh như hổ thêm cánh, nhưng Tô Gia lúc này đã là đối tượng bị Vương gia kiêng kỵ, nên đang bị chèn ép không ít.
Nhị biểu ca có thể vào cung làm thư đồng là nhờ Tứ hoàng tử thích tài võ nghệ của y. Đừng nói đến việc nhập ngũ, bây giờ Tô Dư Tịch thậm chí còn không thể rời khỏi cung.
Diệp Phỉ Nhiên bất bình thay cho Nhị biểu ca, rõ ràng y là tướng tài, sau này lại phải trở thành thái giám, mà tất cả đều là do Diệp Kỳ Sâm hại.
Lúc này Diệp Kỳ Sâm đang chững chạc đường hoàng vẽ ra cho Tứ hoàng tử xem một bức tranh hệ thống bánh xe nước mới, cấu trúc tinh xảo, guồng nước trên đó cũng cải tiến nhiều so với hiện tại.
Tứ hoàng tử thấy rất thích, khen ngợi: "Diệp tiểu công tử dù nhỏ tuổi, nhưng lại rất có tài. Với bản vẽ này, bách tính sẽ có thể tăng gia sản xuất và nâng cao thu nhập. Ta sẽ hiến kế cho phụ hoàng, phát triển loại bánh xe nước này."
Diệp Phỉ Nhiên khinh thường cười thầm: [Đây là bản vẽ đã trải qua rất nhiều cải tiến của hai mươi năm sau, tất nhiên tốt hơn nhiều so với hiện tại. Chỉ là cái bánh xe nước này vẫn cần sức người. Nếu là ta, ta sẽ dùng sức gió và dòng nước tự nhiên. Cối xay nước sử dụng sức người thôi mà cũng dám khoe khoang. Tiếc là hiện tại ta vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa thể vẽ ra được cái bánh xe nước kia. Bằng không, ta sẽ cho ngươi thấy sự khác biệt!]
Ta đường đường là con người của những tiến bộ vượt bậc trong khoa học kỹ thuật ở thế kỷ 21, làm sao có thể thua được mấy thứ đồ chơi chỉ mới được cải tiến qua hai mươi năm này của ngươi.
Nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, Lục hoàng tử suy nghĩ, một chiếc bánh xe nước như thế nào mới có thể mượn lực dòng nước tự nhiên và sức gió dẫn đường?
Lục hoàng tử cứ suy nghĩ mãi, rồi quyết định tự mình thử làm một cái bánh xe nước trước, để xem có thể làm ra một cái bánh xe nước dùng sức nước và gió để dẫn nước như lời Diệp Phỉ Nhiên nói hay không.
Khi này, Tô Dư Tịch đã về tới Đông Hồ, Tứ hoàng tử Tiêu Hằng thấy y về bèn cười tươi, chào hỏi: "Dư Tịch, ngươi mau đến xem này. Kỳ Sâm đã thiết kế được một bánh xe nước kiểu mới, tiết kiệm nhân lực, chỉ cần ba người vận hành thôi. Bánh xe nước này nếu phát triển với số lượng lớn, có thể giải quyết nhu cầu tưới tiêu."
Tô Dư Tịch nhìn qua, vì có ấn tượng xấu với Diệp Kỳ Sâm nên khó giữ thái độ tốt.
Y là người tập võ, cảm xúc đều hiện rõ trên mặt.
Nhưng y không nói thêm gì, chỉ đáp: "Điện hạ, chúng ta đến Đông Hồ để luyện trượt băng mà? Hôm nay ta mang đến một trò chơi mới gọi là khúc côn cầu, là ta mới nghĩ ra. Quy tắc và chiến lược ta đã vẽ sẵn, điện hạ có muốn xem không?"
Tứ hoàng tử nhớ ra mục đích ban đầu là đến luyện trượt băng, sao lại để bị Diệp Kỳ Sâm dẫn dắt đi nghiên cứu bánh xe nước rồi?
Trước đây hắn chưa từng hứng thú với vấn đề này nhưng gần đây lại bắt đầu nghiên cứu nhiều hơn. Dù thấy kỳ lạ, nhưng hắn lại nghĩ đó không phải gì chuyện xấu nên cũng không để tâm lắm. Nghe Tô Dư Tịch nói có trò chơi mới, bèn vui vẻ nói: "Mau cho ta xem, là trò chơi gì đi."
Trò chơi này Tô Dư Tịch học từ tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, y không chỉ vẽ ra quy tắc của khúc côn cầu, mà còn lợi dụng mấy ngày qua để làm hai cặp giày trượt mới.
Giày trượt băng trước đây làm từ gỗ, dưới đáy khảm một miếng sắt, trượt khá ổn định nhưng rất chậm.
Tô Dư Tịch lấy ra đôi giày trượt mới, tự hào nói với Tứ hoàng tử: "Điện hạ, ngài đoán xem đây là gì?"
Tứ hoàng tử vừa nhìn thấy đôi giày trượt băng, ánh mắt liền sáng lên: “Giày trượt băng mới? Dư Tịch, cái này là ngươi làm sao?”
Tô Dư Tịch gật đầu: “Cái này gọi là băng đao, đáy càng mỏng, tiếp xúc với mặt băng càng ít, trượt càng nhanh.”
Chiếc băng đao này không sắc bén, Tô Dư Tịch đã cân nhắc đến sự an toàn của Tứ hoàng tử, sợ hắn không kiểm soát được. Ngược lại với đôi giày của y, y trượt băng rất giỏi, lại còn biết võ công, có thể kiểm soát tốc độ rất tốt.
Tứ hoàng tử nhận giày trượt băng thì muốn thử ngay, một nhóm người hầu nhanh chóng đi tới giúp hắn đổi giày.
Diệp Kỳ Sâm thấy Tô Dư Tịch vừa trở về, toàn bộ sự chú ý đã bị y cướp mất, nên sắc mặt trở nên rất khó coi.
Khi Tứ hoàng tử chuẩn bị thử băng đao, Diệp Kỳ Sâm thở dài, giả vờ nói: “Tô nhị công tử, ngươi không thấy việc này không ổn sao?”
Kỳ thực Tô Dư Tịch không muốn quan tâm đến kẻ này, nhưng cũng không muốn thể hiện quá rõ ràng, chỉ nói: “Thế sao? Diệp công tử cảm thấy cái gì không ổn?”
Diệp Kỳ Sâm đứng chắp tay, dù mới bảy tuổi nhưng điệu bộ lại trông như đã hai mươi bảy, ngữ khí trưởng thành nói: “Tứ điện hạ là ứng cử viên cho ngôi vị Thái tử, mà ngươi suốt ngày lôi kéo ngài ấy tham gia vào những trò tiêu khiển vô bổ này, không ổn ở đó đấy.”
Tô Dư Tịch cười khẩy, hỏi: “Ngươi có biết tại sao Hoàng Thượng hàng năm đều đưa Tứ điện hạ đến Đông Hồ luyện tập trượt băng không?”
Điều này là bí mật hoàng gia, Diệp Kỳ Sâm thực sự cũng không biết, bèn hỏi lại: “Vì sao?”
Tô Dư Tịch nói: “Tứ điện hạ từ nhỏ đã yếu ớt, rất sợ lạnh. Quý phi nương nương muốn nuôi hắn trong nhà ấm, nhưng Hoàng Thượng hàng năm khi tham gia chuyến săn mùa đông đều dẫn ngài ấy đến đây, để rèn luyện cho sức khỏe của ngày ấy ngày một tốt hơn. Hoàng Thượng cho rằng, cái giá lạnh là cách rèn luyện nam tử tốt nhất. Hơn nữa Tứ hoàng tử có duyên với băng tuyết, trong suốt bốn mùa, chỉ có mùa đông là ngài ấy chưa từng bị bệnh. Vì vậy, Hoàng Thượng mới muốn ngài ấy tiếp xúc nhiều với băng tuyết, luyện tập trên băng để tăng cường sức khỏe. Nếu ngươi chỉ muốn ngài ấy ngồi trong thư phòng đọc sách, thì thân thể của ngài ấy sẽ yếu đi. Cơ thể có khỏe mạnh thì mới có thể làm nên việc lớn.”
Nói xong, hắn quay người, không muốn tiếp tục nói chuyện với Diệp Kỳ Sâm nữa, y đi thay giày trượt băng rồi chuẩn bị cho Tứ hoàng tử xem thử những kỹ thuật mà y đã khổ luyện khi ở nhà.
Trong lòng y, Tứ hoàng tử không chỉ là bạn từ thuở nhỏ, mà còn vừa là chủ tử, vừa là người bạn tri kỷ cùng chung chí hướng.
Y nghe được tiếng lòng của biểu đệ xong, trong lòng cũng tự có khúc mắc, y không hiểu được tại sao một người bạn thân thiết đến vậy lại thiến mình như thế.
Nhưng y lại là kiểu người sẽ truy vấn đến cùng, y muốn biết tường tận mọi chuyện từ đầu đến cuối là như thế nào.
Tô Dư Tịch vừa mới xoay người đi đã bị Diệp Kỳ Sâm gọi lại, nói: “Tô nhị công tử đợi chút, vừa rồi Tứ điện hạ nói lạnh, bảo ta đi ấy giúp ngài cái áo khoác lông chồn. Nhưng áo khoác này luôn do ngươi cầm, ta không biết để ở đâu, ngươi có thể đi lấy giúp ta không?”