Chuyện đàm tiếu cực lớn này khiến những người có mặt ở đây đều choáng váng, bởi vì bọn họ vẫn không nghĩ ra, tại sao hoàng hậu phải làm vậy.
Rõ ràng Dư quý phi là người của phủ Kính quốc công, Tứ hoàng tử cũng chỉ có thể được phủ Kính quốc công nâng đỡ, nhưng tại sao hoàng hậu lại muốn loại bỏ niềm hy vọng duy nhất này?
Những lời tiếp theo của Diệp Phỉ Nhiên, khiến mọi người chợt tỉnh ngộ: [Mấy năm gần đây, Dư quý phi vì chuyện của Tứ hoàng tử, đã có nhiều bất mãn với phủ Kính quốc công, thậm chí có lúc còn bất đồng quan điểm. Dư thị vốn chính là con rể của Kính quốc công, Dư quý phi cũng là con gái của Vương thị, cô cô của hoàng hậu. Cô cô gả vào Dư gia, sinh hạ Dư quý phi, Dư quý phi lại sinh hạ Tứ hoàng tử. Nếu Tứ hoàng tử lên làm hoàng đế, vị trí cầm quyền sẽ rơi vào tay Dư gia. Nhà ngoại của hoàng đế khác với các hoàng tử bình thường, Vương thị lo lắng Dư thị sẽ trở nên hùng mạnh, đặc biệt là Hoàng hậu ghen ghét đến ngứa răng, nhưng lại không thể không nâng đỡ. Sở dĩ ra tay với Tứ hoàng tử là vì gần đây bà ta đã tìm được một phương pháp sinh con kỳ diệu, cái thai đảm bảo sẽ là con trai. Nhưng lại vì thân thể không tốt, nên nghĩ cách chuốc say hoàng đế, để cung nữ bên cạnh đóng giả thành bà ta thị tẩm, sau đó giả vờ mang thai, nếu sinh hạ hoàng tử, như vậy Tứ hoàng tử sẽ trở nên vô dụng. Hiện giờ cung nữ kia đã mang thai, được giấu trong màn giường của Hoàng hậu, sau khi được thái y chẩn đoán nhiều lần, xác định là thai nam…]
Tin tức như sét đánh giữa trời quang, làm mọi người trở tay không kịp.
Diệp Phỉ Nhiên nghĩ, khó trách Hoàng hậu gấp không chờ nổi mà ra tay, hóa ra là đã có một kế hoạch hoàn mỹ.
Nhưng cốt truyện này không phù hợp với diễn biến gốc của tiểu thuyết, Diệp Phỉ Nhiên suy đoán, đứa bé này có khả năng không được sinh ra.
Hoặc cũng có thể đã được sinh ra, nhưng lại có vấn đề gì đó, không được công bố ra bên ngoài, cho nên Tứ hoàng tử vẫn là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí thái tử.
Nhưng khi nghe thấy tin tức này Tứ hoàng tử đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh, lời tiếp theo là gì hắn đều nghe không lọt, vội kéo Tô Dư Tịch quay người rời đi.
Mà không biết rằng sau khi họ vừa đi, Diệp Phỉ Nhiên liền nghi hoặc: [Từ từ, chuyện đàm tiếu này có dấu đỏ…… Chẳng lẽ là chuyện giả? Cũng có khả năng này, hoàng đế cũng không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ lại không phân biệt được người ngủ cùng ông ta có phải hoàng hậu hay không? Tóm lại việc say rượu chỉ là cái cớ để hai người lấy ra làm bậy mà thôi.]
Chuyện đàm tiếu này thật giả khó phân, Diệp Phỉ Nhiên quyết định theo dõi một thời gian, đánh dấu lại chuyện đàm tiếu này, chờ sau này mở khóa lại đến xem thử.
Hai người rời đi vừa rồi, lúc này đã đến viện của Tô Dư Tịch, vành mắt Tứ hoàng tử đỏ hoe, hắn hỏi Tô Dư Tịch: “Việc ta sinh ra, đối với họ mà nói, thật sự chỉ là một công cụ thôi sao?”
Tô Dư Tịch thở dài: “Điện hạ, mỗi người sinh ra đều có trách nhiệm của riêng mình. Chỉ là ngài sinh ra trong hoàng thất, gánh nặng trên người cũng sẽ nặng thêm chút.”
Tứ hoàng tử cười khổ: “Nhưng cũng không phải không thể thay thế được, chẳng phải mẫu hậu đã bắt đầu tìm kiếm người mới rồi sao?”
Tô Dư Tịch hỏi: “Điện hạ nghĩ thế nào?”
Tứ hoàng tử trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Thật ra ta cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Bọn họ không cần giết ta, ta nguyện ý chủ động nhường chỗ cho người mới. Vốn dĩ ngôi vị hoàng đế này, ta cũng không muốn làm.”
Tô Dư Tịch hiểu ý hắn, liền gật đầu nói: “Nhưng có một số việc, không phải ngài từ bỏ thì có thể thoát khỏi. Đừng quên, bên cạnh ngài còn có Diệp Kỳ Sâm. Ngài đối với nó có một loại tín nhiệm không thể giải thích được, tình nguyện ở trước mặt hoàng đế thỉnh công cho nó, chứng tỏ nó có chỗ nào đó không tầm thường.”
Tứ hoàng tử cũng ý thức được, cảm thấy hình như Đại Ninh đang bị một lực lượng vô hình nào đó lôi kéo, bị cuốn theo phương hướng không thể cứu vãn.
Tô Dư Tịch giữ chặt hắn: “Lần này ta tới tìm ngài, cũng không phải cho ngài nghe điều này. Ta nghĩ, biểu đệ của ta hẳn là sẽ có cách giúp ngài không bị ảnh hưởng bởi ý nghĩ của Diệp Kỳ Sâm.”
Tứ hoàng tử khó hiểu: “Biểu đệ của ngươi? Vừa rồi…… đứa bé kia? Đứa nhỏ đó hình như…… Ừm…… Tại sao ta không thể nói nên lời?”
Tứ hoàng tử cũng ý thức được Diệp Phỉ Nhiên có chỗ khác với người thường, hắn giống như bị trói buộc bởi quy tắc nào đó, cho dù trong lòng mọi người đều biết bí mật của Diệp Phỉ Nhiên, nhưng miễn là quy tắc không cho phép, bọn họ sẽ không thể nào tiết lộ cho bất kỳ ai.
Tô Dư Tịch có thâm ý khác nhìn hắn gật gật đầu, kéo hắn đến hậu viện nơi Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử đang chơi đùa, từ xa đã nhìn thấy Lục hoàng tử đang dùng thỏ cơ quan dỗ Diệp Phỉ Nhiên cười khanh khách không ngừng.
Ai có thể nghĩ đến, một đứa trẻ nhỏ con như vậy, trên người lại chứa đựng năng lượng lớn đến vậy?
Diệp Phỉ Nhiên thấy Tứ hoàng tử đến, nội tâm thở dài: [Xem ra đồng tiền dưa của ta lại không giữ nổi nữa rồi, một viên phá uế đan giá 300 đồng dưa, còn đắt hơn so với viên đã cứu Lục hoàng tử!]
Nhưng cũng dễ hiểu, Tứ hoàng tử không bị Cổ Đồng Tử khống chế, là điểm mấu chốt đưa cốt truyện về nguyên bản, cũng có thể là chốt an toàn để cứu Tô gia.
Nghĩ đến đây, cậu không còn đau lòng cho đồng tiền dưa nữa, mua viên phá uế đan kia, rồi dùng trên người Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử nháy mắt cảm giác toàn thân lạnh lẽo, những thứ vô hình bên người khiến hắn không thể khống chế được, đột nhiên biến mất.
Sự thưởng thức và thiên vị không thể giải thích được đối với Diệp Kỳ Sâm, lúc này cũng biến mất không một dấu vết.
Diệp Phỉ Nhiên hài lòng nhìn kiệt tác của mình, cười khanh khách, tiếng lòng truyền đến: [Hy vọng gông xiềng của bọn họ có thể bớt đi, đường tương lai còn dài, có lẽ bọn họ có thể phá tan gông cùm xiềng xích của vận mệnh, cuối cùng đến được với nhau?]
Những lời nói khó hiểu này làm Tứ hoàng tử và Tô Dư Tịch đều cảm thấy kỳ quái.
Chỉ có Lục hoàng tử vẫn luôn bên cạnh Diệp Phỉ Nhiên là hiểu được, vì có ký ức sống lại, hắn ta có thể nhìn thấy rõ ràng kết cục của Tứ hoàng tử và Tô Dư Tịch ở đời trước.
Mặc dù Tô Dư Tịch trải qua bao gian khổ, nhưng thứ y nhận được sau khi hồi kinh lại là thi thể của vị tứ ca này, cũng may còn toàn thây.
Chỉ hy vọng đời này bọn họ sẽ tốt hơn, đừng giống như đời trước, nhìn như thành toàn cho nhau, kỳ thật cũng không chân chính ở bên nhau.
Diệp Phỉ Nhiên vẫn còn lẩm bẩm bên tai hắn ta: [Giống như trở lại trước ngày giải phóng ghê, làm người tốt thật không dễ dàng! A a a, ta muốn tiếp tục đến ruộng dưa kiếm đồng tiền dưa! Cũng may tuyến hoàng cung mở khóa thêm không ít dưa, để ta xem tuyến Hoàng hậu này còn có dưa gì có thể ăn không.]
Nhưng chuyện đàm tiếu lớn không thể nào tuôn ra trong ngày một ngày ngày hai, cậu nhìn trái nhìn phải, cũng chỉ thấy được lai lịch thánh dược mà Hoàng Hậu dùng để mang thai.
Là một vu sư mặc đồ đen, nhưng phần lớn người làm loại chuyện này, cơ bản đều là vu sư hoặc bà đồng.
Diệp Phỉ Nhiên nhìn đồng tiền dưa của mình chỉ còn hai chữ số, quyết định nhắm mắt mặc kệ mọi thứ, cùng lắm thì mấy ngày này cậu sẽ sống dựa vào thức ăn được mẫu thân cung cấp.
Nhưng cũng may mấy ngày nay lo lắng của cậu cũng không trở thành sự thật, bởi vì chuyện của Diệp gia thật sự quá đẹp.
Chỉ mới mấy ngày, Tần Uyển Hề đã cãi nhau với Tiêu Dung mấy lần, khóc như hoa lê giữa cơn mưa phùn chất vấn nàng ta: “Ngươi dựa vào đâu mà giữ lão gia trong viện của ngươi, không cho phép ta gặp chàng? Ta tuy là thiếp thất, nhưng ta cũng là nữ nhân của chàng ấy”
Tiêu Dung không quen tính tình này của ả, lập tức mắng ả ta một trận: “Tiện thiếp chính là tiện thiếp, ở chỗ này còn giả vờ nhu nhược. Thu hồi chiêu trò hồ ly tinh mà ngươi diễn đi, ở Đại Ninh của ta, thiếp cũng chỉ cao hơn một bậc so với nô tỳ, cho dù ta tùy ý bán ngươi đi, cũng chẳng có ai nói gì.”
Tần Uyển Hề lại lấy Diệp Kỳ Sâm ra nói: “Ngươi dám bán ta đi? Được thôi! Vậy hỏi đại thiếu gia xem có đồng ý không!”
Lời này đã khiến Tiêu Dung tức giận, sai Xuân Nhi Đông Nhi vả miệng ả, cãi nhau thì cãi nhau, lôi con cái vào nói là có ý gì?
Tần Uyển Hề đúng là cố ý, biết rằng chuyện vẫn luôn không thể mang thai là kiêng kị của Tiêu Dung, trong lòng cũng biết rõ, đời này Tiêu Dung cũng không sinh được con.
Bởi vì có tiền lệ của Tô Hạo Vân, lượng thuốc ả hạ cho Tiêu Dung đã tăng lên gấp đôi.
Tuy rằng không chết người, nhưng đời này nàng ta cũng đừng hòng nghĩ đến việc có con.
Hóng xong chuyện đàm tiếu này, Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng, nghĩ thầm người phụ nữ này đủ độc ác, Tiêu Dung cũng không phải đèn đã cạn dầu, Diệp Thừa Trạch hiện tại sợ là đầu đang kêu ong ong nhỉ?
Ngày trước luôn nghĩ rằng Tô Hạo Vân ở hậu trạch quá an tĩnh, hiện giờ nghĩ lại, loại an tĩnh này cũng trở thành một việc xa xỉ.
Diệp Phỉ Nhiên hài lòng nhận được mười đồng tiền dưa, lần này vậy mà lại đổi được cháo bột thịt cá tuyết, chế biến rất tươi ngon, sau khi ăn no liền ưỡn cái mông mập bắt đầu ngủ trưa.
Lục hoàng tử đang vận công bên cạnh nhìn cái mông to trắng trẻo của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, cầm một cái chăn nhỏ đắp lên cho cậu.
Rất nhanh đã đến ngày mồng sáu tháng Giêng, sinh nhật của Tô lão thái phi.
Lão thái phi là đích nữ của phủ đại tướng quân, thân phận cao quý hiển hách, ngày sinh nhật cũng cực kỳ tốt, sinh vào mồng sáu tháng Giêng.
Có thầy bói đoán mệnh nói, thiên kim phủ tướng quân có mệnh quý nhân, có thể trở thành chủ nhân hậu cung, đại tướng quân nghe xong chỉ cho là nói giỡn, ai ngờ sau này con gái lại thật sự vào cung.
Tuy rằng không phải chức vị hoàng hậu, nhưng cũng thật sự cai quản lục cung.
Hôm nay Tô lão thái phi dậy rất sớm, Lạc Thân Vương còn tới sớm hơn, y mặc trang phục chỉnh tề đi vào sân, cung kính chúc thọ: “Nhi tử chúc mừng đại thọ sáu mươi của mẫu thân, chúc mẫu thân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
Hôm nay lão thái phi vui lắm, ngồi trên ghế chờ Lạc Thân Vương bái thọ xong, lập tức vui vẻ mở miệng: “Phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn, nương không cầu. Chỉ hy vọng đời này ngươi có thể sớm thành thân, để ta có cháu ôm là được.”
Lạc Thân Vương đứng dậy, tiến lên đỡ lão thái phi, nói: “Nương, chuyện này còn phải tùy duyên. Hơn nữa nếu người muốn ôm cháu, vậy con đem Phỉ Nhi lại đây cho người ôm không phải được rồi sao? Tiểu tử kia trắng trẻo mập mạp, chính là cháu trai hàng thật giá thật.”
Lão thái phi chỉ chỉ cái trán y, tức giận: “Ngươi đó ngươi đó, chỉ biết càn quấy với ta!”
Lạc Thân Vương đỡ lão thái phi ra khỏi phòng ngủ, Tô Hạo Vân và Tô Hạo Thanh đã chờ ở bên ngoài, cùng chờ ở bên ngoài còn có mấy đứa cháu, Tô Dư Tịch cũng cố ý xin phép Tứ hoàng tử cho nghỉ để đến mừng thọ cô nãi nãi.
Tô Hạo Vân và Tô Hạo Thanh chúc thọ cô mẫu đầu tiên, sau đó đến đám cháu khấu đầu với lão thái phi, Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử bị ném qua một bên nhìn.
Chỉ là tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vẫn luôn không ngừng nghỉ: [Lão thái phi mặt mày hồng hào, đâu giống lão phu nhân sáu mươi tuổi? Theo ta thấy, xem tướng mạo này của bà, có thể sống ít nhất đến chín chín tuổi. Ai nha, cả gia đình này, nhìn ấm áp ghê. Nếu ta có thể chạy, nhất định cũng phải chúc thọ lão thái phi. Không phải vì thích khấu đầu, chủ yếu là muốn có cảm giác tham gia.]
Nghe Diệp Phỉ Nhiên lảm nhảm xong, khóe môi của mọi người đều ngậm ý cười, Tô lão thái phi còn lấy ra một hồng bao lớn, đưa tới trước người Diệp Phỉ Nhiên: “Trong đám con cháu, chỉ có một nhóc con này, hôm nay các ngươi phải nhường hồng bao lớn cho đệ đệ.”
Các biểu ca biểu tỷ đương nhiên không có ý kiến, ai cũng thích cưng chiều tiểu biểu đệ hay lảm nhảm này.
Sau khi nhận hồng bao, Diệp Phỉ Nhiên ôm hồng bao lớn vào ngực, vẻ mặt tham tiền tiếp tục lảm nhảm: [Ui ui ui, có tiền, lão thái phi thật hào phóng! Nhiều tiền quá chời, nên mua cái gì nhở? Đáng tiếc ta còn quá nhỏ, không thể đi dạo phố, nếu không nhất định phải mua mấy bộ trang phục đẹp để mặc.]
Mặt mọi người đen sì, chỉ cảm thấy trong nhà có thêm mỗi một nhãi con thôi mà cứ như thêm một vạn con vịt.
Lục hoàng tử cũng nhận được một hồng bao dày, chẳng qua vừa nhận tiền đến tay hắn ta liền đưa ngay cho Diệp Phỉ Nhiên.
Diệp Phỉ Nhiên ôm hai cái hồng bao càng mừng rơn, nghĩ thầm tiền nhiều như vậy, ta nên để ở đâu được đây?
Cậu được Tô Hạo Vân bế lên, thuận tay nhét hồng bao vào trong lòng cậu, quay đầu nói với lão thái phi: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, giờ cô mẫu có đến doanh trại Ngũ Cô Nương cùng chúng ta không? Hôm nay Đại Oánh muốn biểu diễn cho ngài xem tài nghệ bắn cung mà nó học được mấy ngày nay xem có tốt hay không, ngài có thể chỉ điểm cho con bé.”
Tô Đại Oánh xấu hổ cười cười, cô mẫu và cô nãi nãi đều là nữ trung hào kiệt của Tô gia, chỉ có nàng nhu nhược yếu ớt, sao có thể nói lời này?
Lục hoàng tử cũng rất có hứng thú với thực lục của quân Tô gia, trong mắt cũng lộ ra vài phần nóng lòng muốn thử.
Quân Ngũ Cô Nương không thua gì quân tổng bộ của Tô gia, thậm chí chỉ hơn chứ không kém, con cháu danh môn trong kinh thành thậm chí còn tặc lưỡi khi nhắc tới quân Ngũ Cô Nương, nói các nàng đều là hổ cái.
Các cô nương mừng rỡ làm hổ cái, còn tốt hơn so với làm phu nhân đấu tới đấu lui trong hậu trạch.
Nhắc tới quân Ngũ Cô Nương, Diệp Phỉ Nhiên còn nghe được một chuyện đàm tiếu, cũng là chuyện đàm tiếu hoàn chỉnh thứ nhất sau khi cậu xuyên qua, không ngờ vẫn còn tiếp.
Hạ Tích Nhiễm gia nhập quân Ngũ Cô Nương huấn luyện mấy tháng, hiện giờ đã nhận chức ở Tuần Phòng Doanh, thân là đích nữ của hầu phủ, lão hầu gia sẵn sàng lót đường cho tiền đồ của con gái, cho nên chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, Hạ Tích Nhiễm đã thăng chức thành tuần kiểm sử thất phẩm.
Chức trách của kiểm sử đó là tuyển quân canh gác biên cương và duy trì trật tự trong nước, Hạ Tích Nhiễm phụ trách tuần tra duy trì an ninh bên trong kinh thành, khu vực nàng phụ trách là Đông thành doanh.
Hôm nay nàng vốn dĩ cũng chuẩn bị một tiết mục cưỡi ngựa bắn cung cho lão thái phi, sáng sớm liền mang theo một đội tỷ muội đi tuần tra sớm, dự định tuần tra xong rồi trở về mừng thọ lão thái phi.
Kết quả vừa tuần tra được một nửa, thì nghe được tin trong ngõ nhỏ có người kêu cứu, lại có tên bại hoại nào đó khinh bạc cô nương nhà lành, lập tức bị nàng tóm được.
Ai ngờ nhìn kỹ lại mới biết, hóa ra là người quen, chính là Nam Cung Cường người đã dùng tập thơ của người khác lừa gạt tình cảm của nàng năm đó.
Sau khi Nam Cung gia bị tịch thu tài sản, Nam Cung Cường dựa vào mối quan hệ cũ của bậc cha chú mới miễn cưỡng giữ lại mạng nhỏ cho mình, nhưng đã sớm không có nơi đặt chân ở kinh thành, sống trong khu nhà chung lớn.
Ỷ vào có tí nhan sắc, gã thường xuyên đến Khoái Ý Lâu lừa ăn lừa uống, lừa tiền các cô nương.
Có lẽ các cô nương ở Khoái Ý Lâu đã nhận ra bản tính thật của gã, sau vài lần không thể lừa ăn lừa uống được của các nàng, Nam Cung Cường lại theo dõi những cô gái nhu nhược, sau vài lần đánh cướp thành công, vậy mà gã nổi lên ý cướp tiền cướp sắc.
Lúc Hạ Tích Nhiễm bắt gã, cô nương kia thiếu chút nữa đã bị gã làm nhục, gã bị Hạ Tích Nhiễm đá mạnh vào đũng quần, khinh miệt chất vấn: “Nam Cung Cường, ngươi dù sao cũng từng là thế gia đại tộc, hiện giờ vì sống tạm bợ, ngay cả một điểm mấu chốt cũng không có sao?”
Nam Cung Cường thấy nàng, chỉ nói biết vậy chẳng làm: “Tích Nhiễm, nàng hãy cứu ta, ta không phải cố ý muốn gạt các nàng ấy. Ta chỉ muốn sống thôi, nhưng ta không có chức vụ nghề nghiệp để kiếm sống, chỉ có thể tìm các nàng ấy mượn ít tiền.”
Hạ Tích Nhiễm hỏi gã: “Ồ, cướp của là để sống, vậy ngươi làm bẩn sự trong sạch của các nàng là vì cái gì?”
Dù gã không nói gì, Hạ Tích Nhiễm cũng hiểu rõ, nguyên nhân đương nhiên là vì được tống tiền lâu ngày, nếu không liền mang chuyện này truyền ra ngoài.
Nam Cung Cường vẫn còn biện hộ: “Ta cũng chỉ là…… Khinh bạc một chút, cũng không thật sự làm gì cả, ai biết lá gan của các nàng nhỏ như vậy……”
Nhìn Nam Cung Cường mặt xám mày tro, đáng khinh, hạ lưu trước mặt, Hạ Tích Nhiễm chỉ cảm thấy mắt mình năm đó chắc chắn bị mù, nếu không vì sao lại coi trọng loại người này được.
Hiện giờ nàng đang ở doanh trại Ngũ Cô Nương, cứ như đã được tái sinh, nhưng những cái khổ mà nàng đã từng chịu, có thể nói cho ai nghe?
Mà tất cả những cái khổ này, đều do người trước mặt này ban tặng.
Hạ Tích Nhiễm nhắm mắt lại, hạ lệnh: “Nam Cung Cường đánh cướp những cô gái nhu nhược, làm bẩn sự trong sạch của các nàng ấy, ban cung hình, áp giải vào Đại Lý Tự, chọn ngày xin đại nhân thẩm tra xử lý.”
Nói xong liền kẹp bụng ngựa, không bao giờ muốn nhìn thấy gã đàn ông khiến nàng buồn nôn thêm lần nữa.
Diệp Phỉ Nhiên nghe xong câu chuyện đàm tiếu này, giơ ngón cái với Hạ Tích Nhiễm: [Tự tay cắt bỏ kẻ khinh nhục mình, cũng coi như là cuộc trả thù vĩ đại.]
Đại Ninh đối đãi với những phạm nhân cưỡng gian này vẫn luôn dùng cung hình, trực tiếp tịch thu công cụ gây án của bọn chúng.
Cho nên năm đó nhị ca bị vu oan cư.ỡng hi.ếp con gái nhà lành, cũng bị phán cung hình.
Lúc Diệp Phỉ Nhiên nghe xong chuyện này, đoàn người cũng đã đến doanh trại Ngũ Cô Nương, tiếng ầm ĩ đồng nhịp của các cô nương vang tận trời xanh: “Cung chúc đại thọ của lão thái phi, phúc lộc vui mừng, trường sinh vô cực!”
Từ ngữ chúc thọ của người xưa vô cùng đẹp đẽ, hay hơn một câu “happy birthday” của phương tây.
Lão thái phi nhô đầu ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy loan giá của hoàng đế từ xa, đang chậm rãi đi về phía mình, hắn vậy mà lại tự mình xuất cung đến mừng thọ lão thái phi.