Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 42

Mọi người đều đồng loạt xuống xe ngựa. 

Ngoại trừ Tô lão thái phi, tất cả đều quỳ xuống, cung kính nghênh đón thánh giá.

Tình trạng của hoàng đế giờ đã khá hơn nhiều, không còn hồn bay phách lạc như lúc Thục phi vừa mới qua đời.

Hoàng đế kêu người hạ kiệu rồng, chỉnh lại tay áo, tiến lên quỳ trước mặt Tô lão thái phi: "Nhi tử chúc thọ mẫu phi, chúc mẫu phi tuổi xuân an yên, gặp mặt luôn tươi cười."

Tô lão thái phi nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hoàng đế, trách móc: "Đã làm hoàng đế rồi, mỗi năm còn đến chúc thọ ta, thật không ra thể thống gì."

Hoàng đế đứng dậy, cười nói với Tô lão thái phi: "Bách thiện hiếu vi tiên, chữ hiếu làm đầu, mẫu phi nuôi trẫm khôn lớn không dễ dàng gì, chút lễ quỳ này, chỉ cần trẫm còn đi được, nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua."

Diệp Phỉ Nhiên ở bên cạnh thấy vậy, cảm thấy thật hiếm có, hoàng đế tuy không phải con ruột của Tô lão thái phi, nhưng lại có tấm lòng hiếu thuận và nhớ ơn đến vậy.

Khó trách người đời đều nói hoàng đế nhân hậu thuần lương, rất hiếu thuận, từ cách hành xử với Tô thái lão phi đã đủ để chứng minh đều này.

Lạc Thân Vương tiến lên hành lễ với hoàng đế: "Thần đệ bái kiến hoàng huynh."

Hoàng đế hờ hững đỡ vai Lạc Thân Vương, hỏi: "Cảnh Đường đã chuẩn bị quà mừng cho mẫu phi chưa?"

Lạc Thân Vương tự đắc: "Tất nhiên là rồi, buổi tiệc thọ hôm nay, chính là món quà tốt nhất thần đệ dành tặng mẫu phi."

Hoàng đế cũng lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gấm, kính cẩn trao cho Tô lão thái phi: "Trẫm tìm được một viên minh châu Nam Dương, đặc biệt dành tặng mẫu phi trong ngày sinh nhật. Mẫu phi xem, có thích không?"

Tô lão thái phi nhận lấy chiếc hộp gấm, mở ra, nhìn thấy một viên minh châu đang phát sáng to bằng quả trứng gà, dù là ban ngày cũng có thể thấy được ánh sáng ấm áp của nó.

Tô lão thái phi lập tức vui vẻ gật đầu nói: "Hoàng đế thật có lòng, ta rất thích, nhưng sau này đừng phí tâm đến những việc như thế này nữa, chỉ cần có tấm lòng hiếu thuận này của hoàng đế là ta đã mãn nguyện rồi."

Hoàng đế lại đỡ lấy Tô thái phi, giọng hơi nũng nịu: "Trẫm tuy là hoàng đế, nhưng cũng là do mẫu phi từ nhỏ nuôi dạy lớn khôn. Tấm lòng của mẫu phi đối với trẫm, dẫu có chết vạn lần cũng không đền báo hết được."

Tấm lòng hiếu thảo này cũng không phải vô cớ, lòng người đều là thịt mà ra, Tô lão thái phi năm xưa một mình lẻn vào doanh trại địch để cứu Hoàng quý phi và hoàng đế khi còn nhỏ.

Hoàng quý phi không chịu được nhục nhã, đâm đầu vào tường tự tử, Tô lão thái phi chỉ đành cứu hoàng đế đang còn là đứa trẻ ra khỏi trại địch.

Sau đó thái phi được lão hoàng đế chọn vào cung, cũng chăm sóc hoàng đế trưởng thành an toàn, giúp đỡ hoàng đế lên ngôi, biến quân nhà họ Tô trở thành chỗ dựa vững chắc, sau khi hoàng đế lên ngôi cũng không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào.

Trên đời này, nếu không có Tô lão thái phi, cũng sẽ không có hoàng đế bây giờ.

Nhưng lòng nghĩa khí của người nhà họ Tô quá nặng, sống quá chính trực, khiến Tô gia nhiều lần rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Hoàng đế chúc thọ Tô lão thái phi xong, quay lại gọi Lục hoàng tử, nhưng Lục hoàng tử lại nhìn hắn với ánh mắt vô định trống rỗng, không thèm để ý đến hắn.

Hoàng đế không giận, bước lên ôm lấy hắn ta: "Tông nhi, con có nhớ phụ hoàng không? Trẫm biết con hiểu lời phụ hoàng, chỉ là không thể biểu đạt. Đôi mắt của con nói cho trẫm biết, con nhớ trẫm, con cũng... nhớ mẫu phi của con."

Lục hoàng tử cúi đầu, trong tình thế nguy nan của Đại Ninh bây giờ, hắn ta không thể bày tỏ bất kỳ nỗi nhớ nào với phụ hoàng mình.

Tiếng lòng Diệp Phỉ Nhiên vang lên bên cạnh: [Xem kìa, làm hoàng đế có gì tốt? Phải vì thiên hạ, vì nước nhà. Vì cái này vì cái kia, chỉ là không thể vì bản thân, vì người mình yêu, vì con cái, ép mình thành kẻ cô đơn. Còn không thể trở mặt với người mình ghét, rốt cuộc còn phải dựa vào họ. Càng không thể xử lý kẻ thù, dù biết có chuyện xảy ra cũng có lý do bên trong. Ta thấy làm hoàng đế, thật sự không đáng.]

Hoàng đế ôm Lục hoàng tử, ngơ ngác một chút, nhưng tiếng lòng này, không phải lần đầu hắn nghe thấy.

Đứa nhỏ Tô gia này không phải người thường, tại thời điểm Thục phi mất, hắn đã sớm nhận ra. Nhưng lại không nghĩ tới đứa nhỏ này thích lảm nhảm đến vậy.

Nghe xong những lời này, hắn cũng không tức giận. Chỉ là cảm thấy hơi lạ, bởi trên thế gian này chỉ sợ có mình cậu dám ở trước mặt hoàng đế nói những lời như vậy.

Nhưng mà cũng tốt, gặp được người như vậy cũng là cơ duyên may mắn của Tông nhi. 

 

Gặp được người như vậy, phải chăng điều đó có nghĩa là, con của hắn sẽ có cách cứu được?

Có điều, hoàng đế vẫn không biết, Diệp Phỉ Nhiên đã cứu tận hai đứa con của hắn.

Hoàng đế phất tay với mọi người: "Chư vị khanh gia bình thân! Cùng trẫm vào trại xem võ nghệ, cùng mừng thọ Tô lão thái phi."

Mọi người đồng thanh hô: "Hoàng thượng vạn tuế."

Một đoàn người rầm rộ tiến vào trại quân Ngũ cô nương.

Diệp Phỉ Nhiên được nhị ca đẩy đi, bên cạnh là đại ca và Lạc Thân Vương, đại biểu tỷ không có ở đây, chắc là đi chuẩn bị màn biểu diễn võ nghệ mừng thọ Tô lão thái phi.

Trong trại quân Ngũ cô nương toàn là nữ tử, biểu diễn võ nghệ tất nhiên cũng là tiết mục mừng thọ của các nàng dành cho Tô lão thái phi.

Hoàng đế và Tô lão thái phi vừa ngồi, thì màn trình diễn mở đầu độc đáo đã bắt đầu, một đội hình oai phong lẫm liệt dương những dải lụa đỏ, tạo thành một chữ "thọ" lớn.

Hoàng đế nhìn khí thế của quân Ngũ cô nương, lập tức khen ngợi: "Nữ tử không thua kém nam nhân! Đây chắc hẳn đều là những nữ tử xuất sắc đã được chọn lọc."

Tô lão thái phi lại lắc đầu: "Thật ra không phải vậy, quân của quân Ngũ cô nương không từ chối bất kỳ ai, thậm chí cả những người mù, điếc, tàn tật cũng có. Không phải là chọn lọc kỹ càng, thậm chí một số người còn có thể lực không bằng người bình thường. Nhưng sau nhiều năm huấn luyện và học tập, ai dám nói họ không bằng người thường?"

 Hoàng đế gật đầu: "Mẫu phi nói đúng, điều này quả thật khiến trẫm có hơi bất ngờ."

Tô lão thái phi chỉ vào một cô gái đứng bên cạnh đang cầm hộp thuốc, nói:

“Đó là quân y, tên gọi Manh Hà. Sinh ra đã không nhìn thấy gì, là một người mù. Nhưng lại nghiên cứu rất sâu về kinh lạc con người, y lý, dược học. Còn bên kia, cô gái đó bẩm sinh bị tàn tật, nhưng lại rất khéo tay, tự làm chân giả bằng đồng và sắt. Từ đó trong quân đội, bất cứ ai bị thương cần làm chân tay giả đều tìm đến nàng ấy. Còn bên kia nữa, nàng ta sinh ra đã không nghe được, lại xấu xí vô cùng, bị cha mẹ bỏ rơi từ khi mới sinh. Nhưng nàng ta rất mạnh mẽ, nấu ăn rất giỏi, quân đội ngàn người hành quân, chỉ cần một mình nàng ta là có thể nấu ba bữa cơm nóng hổi. Hoàng thượng, hôm nay người đã có cái nhìn khác về quân Ngũ cô nương của ta chưa?”

Hoàng đế thở dài, đáp: “Thật vậy, lời của mẫu phi khiến trẫm tự thấy xấu hổ. Trước đây trẫm chỉ biết quân Ngũ cô nương là tâm huyết của mẫu phi, muốn để lại cho những nữ tử một con đường khác. Hôm nay trẫm mới thấy mình quá thiển cận. Nữ tử không phải sinh ra chỉ để sống trong hậu cung, họ cũng có thể lập nên công lao sự nghiệp.”

Tô lão thái phi nghe hoàng đế nói vậy, liền cười: “Hoàng thượng nghĩ được như vậy, ta cũng thấy an lòng. Nữ tử đọc sách luyện võ, chưa chắc đã thua kém nam tử. Chỉ là họ thiếu đi một nền tảng để thể hiện tài năng, nên chỉ có thể đấu đá trong hậu cung.”

Lúc này tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vang lên: [Tư tưởng của lão thái phi thật sự rất tiến bộ, ở thời đại này mà có thể nghĩ được như vậy, đủ thấy tấm lòng rộng mở của người. Mạnh Tử cũng từng nói, sự khác biệt giữa nam và nữ, như sự lớn nhỏ của tài năng, không phải là do giới tính sinh ra. Nghĩa là, sự khác biệt giữa nam và nữ không phải do giới tính mang lại, mà là do giới hạn của tài năng và khả năng. Thậm chí một nhà tư tưởng lớn như vậy cũng đồng ý rằng, nam nữ sinh ra vốn bình đẳng.]

Hoàng đế và Tô lão thái phi đều nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, họ hiểu rằng, đây không phải là điều mà một đứa trẻ nên hiểu.

Hoàng đế càng chắc chắn hơn rằng, Diệp Phỉ Nhiên sẽ là cơ hội của Lục hoàng tử, chỉ là không biết cơ hội này có thể đi xa đến đâu.

Có lẽ số mệnh của hoàng đế quá mạnh, Diệp Phỉ Nhiên khó có thể đoán trước được, chỉ có thể dựa vào tình tiết của nguyên tác mà gợi ý: [Nhưng hoàng đế cũng thật sự là một vị hoàng đế tốt, dù còn nhiều thiếu sót, nhưng lại thật sự nhân từ và thuần hậu. Chỉ là... tiếc thay, mệnh quá ngắn…]

Tô lão thái phi ngay lập tức cảm thấy lo lắng, khóe môi hoàng đế lại cong lên, bản thân hắn cho rằng sống ngắn chưa hẳn là điều xấu, sinh tử có mệnh, phú quý tại trời.

Đi sớm cũng tốt, có thể sớm gặp lại Đồng nhi dưới kia.

Chỉ là giang sơn Đại Ninh này, sợ rằng mình đi sớm, Hằng nhi sẽ không thể gánh vác nổi, chỉ sợ nó sẽ bị phủ Kính Quốc Công khống chế hoàn toàn, sau đó trở thành con rối.

Hoàng đế đang nghĩ ngợi, tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên lại vang lên: [Ơ? Nói không chừng có thể có sự chuyển biến nè? Dù sao... hình như mọi thứ không diễn ra như trong kịch bản viết. Hoàng đế rất tốt, ta cũng không muốn ngài ấy chết sớm. Nhưng tình thế hiện tại cần một người để phá vỡ. Tứ hoàng tử Tiêu Hằng không được, ai có thể đây?]

Diệp Phỉ Nhiên tiếp tục suy nghĩ, hoàng đế lại nghe ra được nhiều thông tin quan trọng, điều quan trọng nhất là, đứa bé này nói Tứ hoàng tử Tiêu Hằng không được.

Nhưng trong số các con của hoàng đế, người tài giỏi nhất đã là Tiêu Hằng, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt Đại Ninh sao?

Trong lúc hoàng đế cúi đầu suy nghĩ, Tô lão thái phi đã rời chỗ ngồi, đi thay một bộ trang phục ngắn gọn gàng, chuẩn bị cưỡi ngựa cùng các cô nương luyện tập một phen.

Hoàng đế lúc này mới hoàn hồn, lập tức bước tới chỗ Tô lão thái phi, vẫy tay nói: “Mẫu phi, người vẫn nên cẩn thận, chú ý an toàn nhé!”

Lạc Thân Vương đã cưỡi một con ngựa chiến oai phong, mặc áo giáp mềm, cười khẽ: “Hoàng huynh, huynh cũng không lạ gì tính cách của mẫu phi. Người khác nói gì cũng được, chỉ là không thể nói bà ấy không được. Hôm nay nếu không cho người diễn võ, huynh nghĩ buổi mừng thọ ngày hôm nay có thể qua được không?”

Tô lão thái phi lườm Lạc Thân Vương: “Chỉ có con nhiều lời, ta vì ngày hôm nay mà khổ công chuẩn bị hơn nửa tháng. Hôm nay ta sẽ cho các con thấy thế nào là nữ tướng nhà họ Tô chân chính, tuyệt kỹ bách bộ xuyên dương của ta, không phải chỉ để nhìn cho đẹp!”

Nói rồi Tô lão thái phi nhảy lên ngựa, không có vẻ gì là một bà lão sáu mươi tuổi, rõ ràng là một nữ tướng quân thân hình nhanh nhẹn!

Diệp Phỉ Nhiên nắm chặt tay, lo lắng nhìn Tô lão thái phi, lúc này họ đã đi xa, chỉ có Lục hoàng tử nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên: [Phải làm sao đây? Lão thái phi chuẩn bị diễn tuyệt kỹ bách bộ xuyên dương, có gặp chuyện gì không nhỉ?]

Lục hoàng tử thở dài, đẩy xe nôi của Diệp Phỉ Nhiên xuống khán đài, biết cậu lo lắng, liền nghĩ đến việc đưa cậu lại gần hơn để xem tình hình thế nào.

Quả nhiên, nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, người nhà họ Tô có thể nói là chuẩn bị kỹ lưỡng, không chỉ hai đứa trẻ lên sân, Lạc Thân Vương cũng lên, ngay cả Tô Hạo Vân đã lâu không cầm đao múa kiếm cũng lên ngựa.

Tô thái phi thấy vậy, có chút ngạc nhiên: “Các ngươi định làm gì vậy?”

Tô Hạo Vân cười nói: “Cô mẫu, nữ tướng nhà họ Tô không chỉ có mình người, đừng quên, ta cũng từng theo cha và ca ca chinh chiến sa trường. Tuyệt kỹ bách bộ xuyên dương, ta từ nhỏ đã luyện thành thục. Hôm nay ta muốn cùng cô mẫu thi thố, xem ai mới là người giỏi nhất tuyệt kỹ bách bộ xuyên dương của nhà họ Tô.”

Điều này khiến Tô lão thái phi trỗi dậy lòng hiếu thắng, thúc ngựa nói: “Được! Mang cung tên của ta tới! Ai thua phải nộp phạt!”

 Tô Hạo Vân cười hỏi: “Cô mẫu định cược gì?”

Tô lão thái phi nghĩ ngợi, đáp: “Ta mới có được một viên dạ minh châu, nếu con thắng ta, viên minh châu đó sẽ thuộc về Phỉ Nhi!”

Diệp Phỉ Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu: [Ơ? Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại nhắc đến ta? Sao đột nhiên lại tặng ta viên minh châu?]

Tô Hạo Vân mỉm cười: "Được, nếu cô mẫu thắng, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở phía nam thành sẽ là quà lễ mừng thọ của cô mẫu!"

Xung quanh vang lên những tiếng reo hò cổ vũ, ngay cả hoàng đế cũng phấn khích muốn tham gia, nhưng lại không thể vì từ nhỏ hắn đã chuyên tâm học văn, cùng những năm qua bận rộn công việc, sức khỏe không còn được như trước, chỉ có thể đứng bên cạnh xem góp vui.

Thái giám thân cận hiểu ý, lập tức mang đến một chiếc ghế cho hoàng đế ngồi, Diệp Phỉ Nhiên và Lục Hoàng tử đứng cách đó không xa.

Khi tiếng trống vang lên, Tô Thái phi nhanh nhẹn cưỡi ngựa tiến về phía trước. Trường bắn có tổng cộng hai mươi mục tiêu, trong đó năm mục tiêu di động, mười mục tiêu cố định và năm mục tiêu chướng ngại.

Kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của Tô lão thái phi quả thật vô cùng tốt, dù ngựa chạy chậm nhưng mỗi một mũi tên đều trúng hồng tâm.

Tô Hạo Vân cũng không kém cạnh, rút ba mũi tên cùng lúc, cúi người xuống gần như sát lưng ngựa, bắn trúng ba mục tiêu cố định, tất cả đều trúng hồng tâm!

Tất cả khán giả đều reo hò, nghĩ đây mới chân chính là nữ tướng nhà họ Tô, thật quá tài giỏi!

Các công tử nhà họ Tô không tham gia, chỉ cưỡi ngựa bên cạnh bảo hộ và đưa tên. Lạc Thân Vương trao tên cho mẫu phi, trong tay Tô lão thái phi đã có năm mũi tên.

Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Trời ơi, có phải bà định bắn năm mũi tên cùng lúc không?]

Thực tế chứng minh cậu nghĩ nhiều rồi, Tô lão thái phi chỉ bắn năm mũi tên vào năm hướng khác nhau, tất cả đều trúng mục tiêu di động.

Hoàng đế không kiềm được mà khen ngợi: "Mẫu phi quả là càng già càng dẻo dai, phong thái không giảm chút nào!"

Thái giám cũng hùa theo nịnh nọt: "Tô lão thái phi quả là nữ tướng trường thọ, với sức khỏe như thế này chắc chắn sẽ sống lâu như cây tùng không già ở Nam Sơn!"

Hoàng đế nghe vậy liền vui vẻ, nghĩ thấy đúng thật, người nhà họ Tô hàng ngày luyện võ, nếu không chết trận thì chắc chắn sống rất trường thọ.

Trận đấu giữa Thái phi và Tô Hạo Vân đã bước vào giai đoạn cuối, cưỡi ngựa vượt chướng ngại là bài thi đặc biệt của trại cưỡi ngựa bắn cung nhà họ Tô.

Ngựa phải nhảy qua các chướng ngại vật đã định sẵn, trong khi nhảy cũng phải bắn trúng năm mục tiêu ẩn giấu.

Điều này không chỉ thử thách kỹ năng cưỡi ngựa và bắn cung, mà còn đòi hỏi tầm nhìn sắc bén khác thường.

Trong thời gian một phút ngắn ngủi phải tìm đủ năm mục tiêu ẩn giấu và bắn trúng hồng tâm, không phải ai ai cũng làm được.

Nhưng Tô lão thái phi và Tô Hạo Vân, hai nữ tướng nhà họ Tô, đều đồng thời bắn trúng mục tiêu ẩn giấu đầu tiên khi ngựa vượt qua chướng ngại vật đầu tiên.

Diệp Phỉ Nhiên và Lục Hoàng tử đều ngỡ ngàng, thiện xạ không hổ danh là tuyệt kỹ của nhà họ Tô, danh tiếng nữ tướng của Thái phi và Tô Hạo Vân cũng không phải chỉ là hư danh.

Cả hai đều bị cuốn vào cảnh tượng này, gần như quên mất việc liên quan đến Tô lão thái phi.

Cho đến khi Tô Hạo Vân thành công vượt qua chướng ngại cuối cùng, bắn trúng mục tiêu ẩn giấu cuối cùng, cùng lúc đó, Tô lão thái phi bắn một mũi tên trúng hồng tâm, ngựa nhảy qua hàng rào cản ngựa.

Ngay khi ngựa nhảy qua hàng rào, vó ngựa lại bị chặn lại bởi hàng rào cản ngựa, tiếng hí dài vang lên, mà Tô lão thái phi cũng từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Ngay phía trên hàng rào cản ngựa, là những mũi kim loại nhọn hoắt sắc bén được bố trí để tiêu diệt kẻ địch.

Bình Luận (0)
Comment