Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 43

Giờ khắc này trái tim Diệp Phỉ Nhiên đã vọt lên tận cổ họng, cả nhà họ Tô càng sốt ruột hơn, nhanh chóng phi ngựa tới chỗ Tô lão thái phi ngã ngựa.

Ngay cả hoàng đế cũng đứng bật dậy, lo lắng chạy về phía Tô lão thái phi.

Thế nhưng, Lục Hoàng tử chỉ hờ hững liếc qua một cái, rồi nói với Diệp Phỉ Nhiên: "Đừng... lo, Lạc Thân Vương... và Tô tướng quân đã… ở gần đó... trấn thủ rồi."

Diệp Phỉ Nhiên ngạc nhiên trước sự tiến bộ trong lời nói của Lục Hoàng tử, giờ đây hắn ta đã có thể nói liền năm từ.

Nghe hắn nói Lạc Thân Vương và Tô tướng quân đang canh giữ bên cạnh, Diệp Phỉ Nhiên cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra họ cố tình thả mồi để câu cá, muốn bắt lấy kẻ hại Tô lão thái phi, hẳn là đã tra ra gì đó?

Nhưng có lẽ khiến họ phải thất vọng rồi, những kẻ này miệng kín như bưng, nếu có thể tra ra được gì, chắc chắn cậu đã biết rồi.

Trong chớp mắt, Tô Hạo Thanh và Lạc Thân Vương đồng loạt phi thân tới, phía sau họ có mười mấy cận vệ nhanh chóng theo sau. Hai người một trái một phải đỡ lấy Tô lão thái phi, những người còn lại thậm chí còn nâng cả con chiến mã lên.

Ừm, không chỉ Tô lão thái phi không thể bị thương, mà con ngựa Phi Tinh mà bà yêu quý nhất cũng không thể bị thương.

Diệp Phỉ Nhiên không nhịn được vỗ tay, lòng thầm khen: [Tốt! Giỏi lắm! Quân Tô gia quả nhiên không hổ danh là quân Tô gia, được huấn luyện bài bản như vậy!]

Ngay sau đó, vài người áp giải hai kẻ mặc trang phục lính hậu cần của quân Tô Gia lên phía trước, quỳ xuống trước mặt Tô lão thái phi.

Tô lão thái phi vẫn còn kinh hồn bạt vía, nhìn cây giáo cản nhọn hoắt kia, nếu không nhờ con trai và cháu trai, có lẽ bà đã bị cây giáo đó đâm xuyên qua ngực bụng, không thể sống sót.

Hoàng đế lúc này cũng đã tới, thấy cảnh tượng như vậy, hắn lập tức nổi trận lôi đình: "Chuyện gì thế này? Giáo cản dùng trong diễn tập sao lại là thật? Trên đó còn gắn lưỡi nhọn nữa? Còn nữa, giáo cản này cao hơn bình thường mấy tấc, các ngươi bố trí sân bãi kiểu gì vậy, sao lại cẩu thả như thế?"

Lạc Thân Vương đứng bên cạnh cười lạnh: "Là cẩu thả, hay có ý đồ gì khác, xin hoàng huynh định đoạt."

Hoàng đế tất nhiên cũng hiểu, có người muốn hại Tô lão thái phi, hắn giận dữ đá mạnh một cái vào giáo cản, hạ lệnh: "Truyền lệnh Đại Lý Tự khanh, điều tra kỹ việc này! Không, trẫm muốn tự mình thẩm vấn vụ này. Đưa nghi phạm lên, trẫm muốn hỏi xem, rốt cuộc là ai đứng sau lưng giật dây!"

Hai tên lính hậu cần của quân Tô Gia bị áp giải lên, Tô Hạo Thanh lập tức nhận ra biểu hiện khác thường của chúng, nhanh chóng tiến lễ giữ chặt cằm chúng, nhưng vẫn chậm một bước, lúc này miệng chúng đã trào ra máu đen, tự sát ngay trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế nhíu mày, trầm giọng: "Là tử sĩ sao? Mau khám nghiệm tử thi, xem có manh mối gì không."

Thông thường những tử sĩ khi làm nhiệm vụ đều ngậm sẵn thuốc độc, nhiệm vụ thất bại sẽ cắn vỡ thuốc độc tự sát.

Ám sát Tô lão thái phi là chuyện cơ mật, không được phép mắc sai lầm, huống chi là ám sát ngay trước mặt hoàng đế, sao có thể cho bọn chũng cơ hội sống sót?

Dù nhiệm vụ thành công, hai người này cũng không thể sống.

Diệp Phỉ Nhiên nhìn đám binh lính hỗn loạn phía dưới, hoàng đế ra lệnh Cho Ngũ Cô Nương giới nghiêm, đồng thời phái một đội ám vệ trăm người bảo vệ Tô lão thái phi, còn mời Thái y viện đến chữa trị cho bà.

Cuối cùng, tìm ra bốn thi thể, tình trạng chết giống hệt hai kẻ giả làm lính hậu cần quân Tô gia trước đó.

Hoàng đế và Lạc Thân Vương bận rộn trước sau, Tô lão thái phi cuối cùng cũng không chịu nổi, nói: "Thôi được rồi, hai người mau nghỉ ngơi đi! Những người này đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cử sáu tử sĩ tới giết một lão bà như ta, họ rất coi trọng ta. Nếu các người thực sự tra ra được gì, vậy thì bao nhiêu năm nuôi dưỡng tử sĩ của họ coi như uổng phí chắc?"

Hoàng đế càng nghĩ càng giận, lập tức ra lệnh: "Truyền chỉ, từ hôm nay, ngoài quân đội triều đình, không ai được phép nuôi dưỡng tử sĩ! Ai vi phạm, giết không tha!"

Đại thái giám vội vàng soạn chỉ truyền lệnh, khi trở lại đã lấm lem bụi đất, biết rằng trong hoàng thành sẽ xảy ra một phen binh đao.

Theo ông biết, bất kể là văn thần hay võ tướng, trong nhà ít nhiều đều nuôi dưỡng vài tử sĩ.

Thời buổi này, mạng sống của dân thường là rẻ mạt nhất, mấy chục lượng bạc là mua được một thanh niên trai tráng, mười mấy lượng bạc là mua được một đứa trẻ, họ nuôi nó từ nhỏ, lớn lên chỉ để phục vụ chủ nhân.

Diệp Phỉ Nhiên thầm tán dương quyết định của hoàng đế: [Mạng sống của tử sĩ cũng là mạng, con cái nhà ai chẳng do cha mẹ sinh ra? Có thể có lính đặc nhiệm, nhưng không thể không coi trọng mạng sống của lính đặc nhiệm, sự an toàn của họ vẫn là trên hết.]

 Lục Hoàng tử lại ghi nhớ một từ mới: lính đặc nhiệm.

Chắc hẳn đây cũng là thứ ở nơi Diệp Phỉ Nhiên từng sống, một nơi lý tưởng.

Hôm nay, quân Ngũ cô nương bị giới nghiêm cả doanh, đến cả hoàng đế cũng bận rộn đến khuya mới trở về, nhưng cũng không thu được kết quả gì.

Tuy nhiên, hoàng đế cố tình thể hiện rõ ràng, để mọi người đều biết rằng người hắn coi trọng nhất chính là Tô lão thái phi và chỗ dựa duy nhất của Tô gia cũng chỉ có Tô lão thái phi.

Diệp Phỉ Nhiên có thể tưởng tượng được, nếu hôm nay Tô lão thái phi không còn, những người kia ra tay với Tô gia và Lạc Thân Vương, chắc chắn sẽ không nương tay.

Hơn nữa, nếu hôm nay Tô lão thái phi chết, hoàng đế cũng sẽ chịu đả kích chí mạng, cái chết của Thục phi đã là nỗi đau khó gánh vác, hai đòn liên tiếp như vậy, sức khỏe của hoàng đế không biết liệu có chịu đựng nổi không.

Dù hôm nay Tô lão thái phi được con trai và cháu trai cứu sống, nhưng trên đường trở về, hoàng đế vẫn không kìm được mà ho liên tục.

Diệp Phỉ Nhiên ở trong hệ thống ăn dưa nhìn thấy tuyến dưa mới mở khóa, liền thở dài: [Hoàng đế hình như biết ai định ra tay với Tô lão thái phi, trực tiếp chạy tới Vĩnh Ninh Cung để truy hỏi tội.]

Vào trong Vĩnh Ninh Cung, hoàng hậu mặc áo ngủ thêu hoa văn bằng chỉ vàng, thoải mái hay không không quan trọng, quan trọng là phải thể hiện lên được sự phú quý.

Khi hắn đến, hoàng hậu vốn đã ngủ vội vàng khoác lên bộ áo ngủ, đứng dậy nghênh đón.

Vốn tưởng rằng hoàng đế đến để ôn lại chuyện tình cảm phu thê, ai ngờ hoàng đế vừa vào đã tức giận nói: "Vương thị, bình thường trẫm nhẫn nhịn nàng chưa đủ sao? Ban ân cho nhà nàng chưa đủ nhiều sao? Hiện giờ phủ Kính Quốc Công các người quyền khuynh triều dã, một tay che trời, hại ái phi của trẫm chưa đủ, còn muốn động đến mẫu phi của trẫm?"

Hoàng đế biết rằng mình nói những lời này có hơi quá lời, từ trước tới nay buộc tội phải có chứng cứ, hắn không có chứng cứ phủ Kính Quốc Công liên quan đến cái chết của Thục phi và việc Tô lão thái phi bị ám hại.

Hôm nay hoàng đế quá tức giận, nhưng hắn thực sự có ý muốn chấn chỉnh hoàng hậu, nhân cơ hội này đến Vĩnh Ninh Cung để gây khó dễ.

Hoàng hậu biết hắn đến để xả giận, lập tức tỏ thái độ không vui: "Hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Tô lão thái phi thế nào? Cái chết của Thục phi liên quan gì đến thần thiếp? Nàng ta vì chuyện của nhi tử mà nghĩ quẩn, chẳng lẽ là do thần thiếp ép nàng ta nghĩ quẩn sao? Hơn nữa, phủ Kính Quốc Công vì hoàng thượng tận tâm tận lực, mà lại bị nói là một tay che trời, hoàng thượng nói vậy có quá đáng không?"

Hoàng đế cười lạnh: "Vương thị, bây giờ ngay cả giả vờ nàng cũng lười giả vờ rồi sao? Nàng nghĩ rằng những thủ đoạn nhỏ của nàng đã thành công, sau này sẽ có hoàng đế tương lai che chở cho nàng, không cần nhìn sắc mặt của trẫm, phủ Kính Quốc Công các người cuối cùng đã hoàn toàn nắm được một con rối trong tay đúng không?"

Lòng ả ta chùng xuống, ngẩng đầu nhìn hoàng đế với ánh mắt nghi ngờ: "Lời này của hoàng thượng, thần thiếp không hiểu. Thần thiếp chỉ có bốn đứa con gái, ai sẽ che chở cho thần thiếp?"

Hoàng đế cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, ra lệnh: "Người đâu, đưa lên đây!"

Rất nhanh, một hàng ám vệ đưa một nữ nhân trong trang phục cung nữ bước ra, cung nữ mặc quần áo rộng thùng thình, không nhìn thấy phần bụng bầu, nhưng chính là cung nữ đang mang thai kia.

Ả ta kinh ngạc, lắp bắp nói không nên lời, trên đầu vang lên tiếng chất vấn của hoàng đế: "Hoàng hậu, nàng nên giải thích với trẫm chứ? Nếu hôm nay trẫm không về muộn, có phải nàng sẽ để thái y nói với trẫm rằng nàng có thai đúng không? Nàng thực sự nghĩ rằng, ngày hôm đó trẫm uống say, là say không biết gì sao? Nàng không biết rằng, đàn ông khi thật sự say thì không thể làm được chuyện gì sao? Đúng, trẫm không đụng đến người phụ nữ mà nàng chuẩn bị. Nhưng tại sao, nàng ta lại có thai? Hay là nàng tự hỏi nàng ta, đứa con trong bụng là của ai!"

Hoàng hậu kinh hoàng, nhận ra chuyện gì đã xảy ra, lập tức ngã khuỵu xuống, sau đó vội vàng tiến lên ôm chân hoàng đế cầu xin: "Hoàng thượng, chuyện này thần thiếp không biết, thần thiếp thực sự không biết gì cả!"

Hoàng đế cười lạnh hỏi lại: "Không biết? Nữ tử này không phải do nàng chọn sao? Nàng còn dám nói với trẫm là không biết?"

Hoàng hậu lắc đầu, nước mắt rơi lã chã: "Đúng, nhưng thần thiếp chỉ muốn nàng ta sinh cho hoàng thượng một đứa con trai, sinh ra cũng chỉ là con của hoàng thượng. Nhưng... nhưng thần thiếp không biết, đêm đó hoàng thượng không động đến nàng ta, cũng không biết đứa con trong bụng là của ai... Thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối không có ý định làm nhục huyết mạch hoàng gia!"

Hoàng đế nhắm mắt lại, nói: "Nếu hôm đó trẫm không tỉnh táo, chuyện này đã bị các ngươi che mắt rồi. Với khả năng của phủ Kính Quốc Công, muốn hỗ trợ con trai của hoàng hậu làm thái tử, có khó không? Nàng nói nàng không có ý định làm nhục huyết mạch hoàng gia, nhưng việc nàng làm lại là làm nhục huyết mạch hoàng gia! Từ hôm nay, nàng không cần giữ phượng ấn nữa. Ở lại Vĩnh Ninh Cung cấm túc suy ngẫm, giao phượng ấn cho Dư Quý phi, để nàng ấy thay nàng chủ trì công việc trong cung!"

Nói xong, hoàng đế đẩy mạnh hoàng hậu đang ôm chân mình, không nhìn lấy một cái, quay lưng rời khỏi Vĩnh Ninh Cung.

Nhưng hoàng đế không đưa cung nữ mang thai đi, mà để nàng ta lại Vĩnh Ninh Cung.

Sau khi hoàng đế rời đi, hoàng hậu nhìn cung nữ bằng ánh mắt đầy oán hận, cung nữ theo bản năng ôm bụng, vừa lùi lại vừa nói: "Hoàng hậu nương nương... chuyện này, không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ cũng là... bất đắc dĩ."

"Bất đắc dĩ?" Hoàng hậu cười như điên, nắm chặt cằm của cung nữ, hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta nghe, ngươi bất đắc dĩ thế nào? Đứa con trong bụng ngươi, là của tên nô tài nào! Ồ, chẳng lẽ là của thị vệ hậu cung?"

Cung nữ bị bóp nghẹt thở, run rẩy, lắc đầu, nói đứt quãng: "Không... không phải, đứa con này... cũng là huyết mạch hoàng gia."

Hoàng hậu nới lỏng tay hơn, hỏi: "Ừm? Cũng là huyết mạch hoàng gia?"

Cung nữ biết, hôm nay mình không thể sống sót, chuyện này thất bại, dù có ra khỏi cung, vị gia kia cũng không tha cho mình.

Nàng ta dứt khoát khai ra hết: "Hoàng hậu nương nương còn nhớ thái tử bị phế không? Kế hoạch sinh con là do quân sư của ngài ấy bày ra, nô tỳ chỉ là con cờ được chọn. Ngài ấy biết nương nương cần một đứa con trai, ngài ấy cũng cần con mình thừa kế ngai vàng. Nương nương, nô tỳ khuyên nương nương một câu, hoàng thượng thông minh hơn các người nghĩ. Ngài ấy chỉ là quá nhân hậu, mềm lòng, nhiều việc đã chọn sai. Lựa chọn sai lầm lớn nhất là để nhà Kính Quốc Công lớn mạnh, từ đó ngài ấy không còn tự mình kiểm soát được triều đình nữa."

Có lẽ sắp chết nên con người thường nói lời thật lòng, những lời nói bất khuất của cung nữ đã hoàn toàn chọc tức hoàng hậu.

Hoàng hậu đá mạnh vào bụng cung nữ, cung nữ kêu lên đau đớn, váy áo nhanh chóng nhuốm đầy máu.

Nàng ta đau đớn cười với hoàng hậu, nói: "Nương nương, số phận không có con trai thì đừng cầu con, làm việc ác sẽ gặp báo ứng. Bốn công chúa không tốt sao? Họ đáng yêu biết bao! Nô tỳ muốn có con còn chưa có tư cách..."

 

Nói xong nàng ta từ từ nhắm mắt, không biết là đã chết hay chỉ ngất đi.

Hoàng hậu hét lên ra lệnh kéo cung nữ đi, cuối cùng cũng bộc phát hết những nỗi bất mãn và oán hận trong lòng.

Tại sao, tại sao, tại sao Dư Quý phi có thể thay thế ta?

Chỉ vì nàng ta sinh con trai sao?

Chỉ vì nàng ta sinh con trai sao?

Lúc này, Diệp Phỉ Nhiên ở Tô gia, đang hóng chuyện ở Vĩnh Ninh Cung, vô cùng kinh ngạc: [Hóa ra đây mới thực sự là cung đấu, hoàng hậu thật tàn bạo, nhưng cũng chỉ có hoàng hậu mới có năng lực này! Còn phế thái tử mà cung nữ kia nhắc đến, cũng là một kẻ gan to mật lớn. Dám lợi dụng lòng ham muốn có con của hoàng hậu, thực hiện một kế hoạch lớn như đổi hoàng tử. Nếu không phải hoàng đế cảnh giác, thì huyết thống hoàng gia thật sự đã bị đổi tráo rồi.]

Sau sự việc này, hoàng đế đã thay toàn bộ các thái giám trực hầu, mỗi lần thân mật bên giường đều phải có một thái giám đứng bên cạnh, ghi lại toàn bộ trải nghiệm của hoàng đế.

Hàng ngày, hắn cho người đến Vĩnh Ninh Cung chấn chỉnh hoàng hậu, nhất định phải để Dư quý phi đứng ngoài cửa nghe thấy mới chịu thôi.

Diệp Phỉ Nhiên biết, hoàng đế làm vậy cũng chỉ là trút giận, phủ Kính Quốc Công mười mấy năm nay đã cắm rễ sâu rộng ở tiền triều, nay đại tướng quân là con rể út của Kính Quốc Công, ba bộ quan trọng là Binh Bộ, Hộ Bộ và Lại Bộ đều do gã nắm giữ.

Tức là, quyền quân, quyền tài chính, quyền bổ nhiệm quan lại, vì cuộc bao vây mười mấy năm trước, hoàng đế phải buông bỏ tất cả.

Dù hoàng hậu phạm tội tày trời như vậy, hoàng đế cũng không thể phế bỏ, vì hoàng hậu là đích nữ của Kính Quốc Công, là quân cờ quan trọng nhất để duy trì quyền lực và địa vị của phủ Kính Quốc Công.

Thế nhưng, phế thái tử lại bị hoàng đế tìm ra, xử trảm giữa chợ.

Ban đầu phế thái tử bị giáng làm dân thường, coi như hoàng đế đã nhân từ. Khi tranh đoạt ngôi vị, hai mẹ con hoàng đế bị vây khốn ở Bắc Liêu, cũng bởi vì đảng phế thái tử muốn loại bỏ mối họa ngầm.

Hoàng đế nhớ đến phế thái tử còn nhỏ tuổi, chuyện đó không phải do gã chủ đạo, mà là do người bên cạnh gã và ngoại tộc bày kế, nên tha cho một mạng.

Ai ngờ gã lại có thể tìm ra sơ hở ở hoàng hậu.

Diệp Phỉ Nhiên cảm thán: [Người xưa ngu muội, tin vào thứ gọi là 'thuốc sinh con trai', thế gian này làm gì có thuốc sinh con trai. Ngay cả trong miếu Quan Âm cầu con, cũng có đường hầm bí mật giúp phụ nữ có thai. Chỉ cần phế thái tử sinh nhiều con, thế nào cũng có một đứa là con trai, lúc đó nếu cung nữ sinh con gái, tìm người lặng lẽ đổi là xong. Nhưng với chuyện này, hoàng hậu chắc chắn sẽ càng căm ghét Dư quý phi hơn.]

Cậu đoán rằng, hoàng đế làm vậy chắc chắn có dụng ý sâu xa: [Dư thị vốn đã không ưa Vương thị, hoàng đế làm vậy là cố tình chia rẽ họ.]

Nhưng sau sự việc ám sát Tô lão thái phi thất bại và việc hoàng hậu bị cấm túc, phủ Kính Quốc Công đã im ắng một thời gian.

Diệp Phỉ Nhiên ăn xong loạt dưa này, điểm dưa từ hai con số đã tăng trở lại ba con số, cậu keo kiệt đổi lấy một hộp dầu cá cho bé, trí tuệ không thể thiếu!

Ngẩng đầu lên, thấy Lục hoàng tử đang nhìn mình đầy yêu thương, cậu rất hào phóng lấy một viên dầu cá nhét vào miệng Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử nuốt ực một cái, không biết là gì, chỉ cảm thấy ăn xong tinh thần sảng khoái, đầu óc tỉnh táo hẳn lên.

Sau sự việc của Tô lão thái phi, phủ Lạc Thân Vương canh gác nghiêm ngặt gấp mười lần, người qua đường cũng phải kiểm tra.

Tô lão thái phi lại cho rằng họ chuyện bé xé ra to, đã biết ai làm thì cứ nhắm vào chúng mà điều tra.

Nhưng Tô lão thái phi nhường quyền cho hoàng đế mười mấy năm, quân Tô gia cũng không còn lại nhiều, thực sự không thể chống lại phủ Kính quốc công, chỉ có thể âm thầm quan sát biến động và từng bước phá hoại.

Kỳ nghỉ năm sắp hết, quan viên triều đình phải trở lại làm việc, Diệp Phỉ Nhiên cuối cùng cũng tròn năm tháng, có thể ngồi theo quy luật phát triển của trẻ con.

Nhìn góc nhìn đột nhiên thay đổi, Diệp Phỉ Nhiên còn hơi không quen, nhưng khá mới lạ vì góc nhìn này hóng chuyện thuận lợi hơn.

Vừa ngậm n.úm v.ú mới do Lục hoàng tử làm, vừa tiếp tục hóng chuyện, ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, Diệp Phỉ Nhiên hóng đến chuyện nhà mình: [Ôi mẹ, hôm nay lão cha khốn nạn định tố cáo hai mật thám Bắc Liêu trước mặt hoàng đế, còn tố cáo Tô gia tư thông với Bắc Liêu, dâng lên cho hoàng đế bản đồ phòng thủ kinh thành từ tay người Bắc Liêu!] 

Bình Luận (0)
Comment