Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 44

Như Diệp Phỉ Nhiên đã nói, quả thật Diệp Thừa Trạch sẽ phải đối phó với hai nơi, một là cơ sở ngầm của Bắc Liêu và hai là Tô gia.

Ngày trước, ông ta dẫn người bất ngờ tấn công vào hai cơ sở ngầm của Bắc Liêu. Đúng như lời con trai cưng Diệp Kỳ Sâm của ông ta, từ trong cơ sở ngầm đó đã bắt được bốn mật thám cùng một số thông tin cơ mật mà chúng đã thám thính được.

Dù không phải là những thông tin trọng yếu, nhưng ai cũng biết chuyện Bắc Liêu luôn nhăm nhe Đại Ninh, trong nhiều năm qua đã chiếm đoạt không ít lãnh thổ của Đại Ninh.

Nếu để bọn họ đánh cắp được thông tin cơ mật thì hậu họa khôn lường.

Ông ta đã chiếm được cơ sở ngầm của Bắc Liêu, cũng giống với việc đã ngăn chặn được chuyện các tài liệu cơ mật bị tiết lộ, đó là một công lao to lớn.

Sáng hôm nay, ngay khi vào triều, Diệp Thừa Trạch là người đầu tiên dâng tấu lên hoàng đế: “Gần đây, thần nhận thấy có điều bất thường tại cửa hàng của tổ nghiệp, không ngờ lại phát hiện ra vài tên mật thám của Bắc Liêu. Do tình hình lúc đó cấp bách, thần lo rằng cơ mật của Đại Ninh sẽ rơi vào tay mật thám Bắc Liêu, nên đã tự mình dẫn theo vài gã đầy tớ trong nhà đi bắt giữ bọn chúng. Thần cũng thu được một số tình báo mà bọn chúng đã thu thập được từ Đại Ninh ta, hôm nay xin mang tất cả đến đây trình lên để Hoàng Thượng xem qua.”

Hoàng đế nghe xong, lập tức vui mừng khôn xiết: “Ôi kìa? Diệp ái khanh lại lập được công lớn rồi sao? Mau mang vật chứng lên đây, để trẫm xem qua.”

Diệp Thừa Trạch vâng lời, ra hiệu cho gia đinh của Diệp phủ đang đứng bên ngoài khiêng vào một rương đồ. Phần lớn là những công văn không mấy quan trọng, trong đó có hai tài liệu quan trọng, nhưng cũng chỉ là những tấu trình quân tình đã qua.

Hoàng đế lệnh cho đại thái giám mang lên cho mình xem qua một, sau đó chậm rãi gật đầu: "Quả thật, những thứ này đều là tình báo quan trọng của Đại Ninh, dẫu cho đều đã cũ rồi, nhưng việc chúng có thể rơi vào tay mật thám Bắc Liêu chứng tỏ rằng chúng đã ở Đại Ninh ta sắp đặt xong một mạng lưới cơ sở ngầm. Diệp ái khanh, khanh có bắt được mật thám luôn không? Áp giải bọn chúng đến đây được chứ?"

Diệp Thừa Trạch vui vẻ đáp: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần đã bắt được tất cả chúng rồi, hiện tại đều đang giam ở ngoài cung đợi lệnh."

Hoàng đế rất hài lòng, khoát tay ra lệnh: "Thế thì còn chờ gì nữa? Mau dẫn chúng vào, trẫm muốn đích thân thẩm vấn chúng!"

Chẳng bao lâu sau, bốn tên mật thám Bắc Liêu bị dẫn vào. Bề ngoài chúng trông như dân thường của Đại Ninh, tất cả đều đang mặc quần áo của thứ dân.

Hoàng đế hỏi: "Đã xác minh thân phận của chúng chưa?"

Diệp Thừa Trạch đáp: "Khởi bẩm, đã xác minh cả rồi. Gót chân của chúng đều có khắc ký hiệu của mật thám Bắc Liêu, thần cũng đã kiểm tra qua cả ám ngữ của chúng nữa. Đây chắc chắn là mật thám của Bắc Liêu."

Hoàng đế gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám mật thám, trầm giọng hỏi: "Kẻ đứng sau các ngươi là ai? Nếu các ngươi khai ra trẫm sẽ rộng lượng, không để các ngươi phải chịu đau khổ, nói không chừng trẫm có thể xem xét đưa các ngươi trở về Bắc Liêu nếu như thông tin các ngươi cung cấp có giá trị."

Một mật thám Bắc Liêu cố gắng giãy giụa, nhổ ra tấm vải bịt miệng, phun ra một câu đầy khinh bỉ: "Hừ, cẩu hoàng đế, @#¥%……"

Mọi người: …

Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Tên mật thám này dám mắng hoàng đế, còn nói bằng tiếng Bắc Liêu rằng dù chết cũng không phản bội Đại Liêu Khả Hãn.]

Lục hoàng tử đang đứng một bên nghe lén: …Nhóc này còn giúp mọi người dịch lại nữa.

Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm, hệ thống này tốt thật chứ, lại còn có cả phụ đề dịch tiếng Bắc Liêu, đúng là một cái hệ thống chu đáo mà.

Hoàng đế có thể nghe hiểu được một ít tiếng Bắc Liêu, nên khi nghe vậy hắn cười lạnh nói: "Ngươi trung thành thật đấy, nhưng ngươi có từng nghĩ, Khả Hãn mà ngươi luôn nhất mực trung thành ấy, có thật sự xứng đáng với lòng trung thành đó hay không? Thế tử của các ngươi đã bị huynh đệ của hắn hành hình, dẫu vậy nhiều thế lực vẫn muốn tranh đấu giành quyền lực. Hôm nay là tam hoàng tử lên ngôi, ngày mai lại đến thất hoàng tử, ai mà biết được vị hoàng tử nào sẽ thắng được ngôi vương kia chứ?"

Thông tin này như chọc vào nỗi đau trong lòng của tên mật thám Bắc Liêu, gã mặt đỏ tía tai trừng mắt nhìn Hoàng đế nhưng cũng không nói gì thêm.

Hoàng đế biết rằng, chỉ trên triều thì không thể khai thác thêm gì từ chúng, hắn khoát tay: "Đưa chúng vào nhà giam của Đại Lý Tự đi, để Đại Lý Tự Khanh từ từ thẩm tra xử lý."

Đối với những tay mật thám thế này, Hoàng đế đều sẽ để cho ám vệ của mình ra tay xử lý, cũng may, trong tay hắn vẫn nắm giữ hơn một vạn ám vệ, vẫn chưa đến mức hoàn toàn mù quáng.

Sau khi mật thám Bắc Liêu bị dẫn đi, hoàng đế hết lời khen ngợi Diệp Thừa Trạch: "Diệp đại nhân quả thực rất nhạy bén, đúng là tấm gương cho các quan lại trong triều noi theo. Khanh lập được công lớn như vậy, trẫm rất vui. Xem ra Dung Nhi đã không chọn sai, khanh đúng là một người rất đáng tin cậy."

Diệp Thừa Trạch như mở cờ trong bụng, vội vàng quỳ xuống: "Được Hoàng Thượng tán thưởng, thân là triều thần, thần xin nguyện vì Hoàng Thượng mà cả đời cúc cung tận tụy. Vi thần dưới danh nghĩa trượng phu của Dung Nhi chắc chắn cũng sẽ đối xử thật tốt với nàng."

Hoàng đế gật đầu, nói: "Diệp đại nhân lập công lớn như vậy, chắc chắn là phải ban thưởng cho khanh. Để trẫm nghĩ xem nên thưởng cho khanh cái gì đây."

Diệp Thừa Trạch vô cùng kích động, ngoài miệng nói rằng không mong được ban thưởng mà chỉ mong được báo đáp quốc gia, nhưng trong lòng lại đang mong chờ được thăng chức.

Bắt được mật thám là chuyện lớn, với đại công này, sao mà hắn có thể ngang hàng với đám người bình thường kia được.

Nhưng hắn vẫn còn một việc quan trọng hơn phải làm. Nếu không lật đổ Tô gia, thì cả đời này hắn vẫn sẽ mãi mang tiếng là kẻ vong ân bội nghĩa.

Hắn quỳ im lặng, giống như có chuyện muốn nói nhưng lại không dám mở lời.

Hoàng đế thấy thế bèn hỏi: "Diệp ái khanh, sao thế? Ngươi còn điều gì muốn bẩm báo sao?"

 

Diệp Thừa Trạch khẽ hắng giọng, giọng nói có phần hơi nghẹn lại: "Thần có chuyện này, không biết có nên nói hay không."

Hoàng đế hỏi: "Chuyện gì vậy? Có việc gì khanh cứ nói, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi."

Diệp Thừa Trạch dập đầu xuống đất, nói lớn: "Thần muốn tố giác quân thần Tô gia thông đồng với địch b.án nư.ớc, bán thông tin quan trọng cho Bắc Liêu!"

Văn võ bá quan trong triều nghe vậy bỗng xôn xao: "Tô gia thông đồng với địch bá.n nư.ớc? Sao có thể như vậy được chứ? Tô gia lâu nay vẫn luôn nổi tiếng trung quân ái quốc!"

"Ta cũng không tin, Tô gia từng là nhà mẹ vợ của Diệp đại nhân, tuy đã hòa ly, nhưng cuối cùng Tô phu nhân lại đưa đích tử của Diệp gia đi mất, Diệp đại nhân sẽ không tìm cớ báo thù chứ?"

"Chắc chắn phải có hiểu lầm gì ở đây..."

Cảnh bá quan xôn xao cũng bị Diệp Phỉ Nhiên đang nghe chuyện nhìn thấy được hết: [Xem ra có không ít người đứng về phía Diệp gia, nhưng nếu vào lúc này mà lão cha khốn nạn dám tố giác Tô gia, thì phủ Kính quốc công sẽ không để yên đâu, chắc chắn sẽ làm to chuyện đó nha?]

Quả nhiên, Kính quốc công lập tức đứng dậy: "Hoàng Thượng, đây không phải chuyện nhỏ, chi bằng triệu Tô tướng quân lên để đối chất?"

Hoàng đế nghe xong cũng chỉ thấy hoang đường nhưng Diệp Thừa Trạch sẽ không nói điều gì mà không có căn cứ, vậy nên việc triệu Tô tướng quân vào cung cũng hợp lý, để y tự mình chứng minh sự trong sạch của Tô gia.

Hoàng đế phất tay: "Triệu Tô tướng quân vào triều! Nếu có hiểu lầm, hắn cũng sẽ giải thích rõ ràng."

Hoàng đế không tin Tô Hạo Thanh sẽ phản quốc, dù con hắn có phản quốc, Tô Hạo Thanh cũng không bao giờ làm vậy. Đó cũng chính là linh hồn của quân thần Tô Gia.

Nếu ngay đến cả quân thần Tô Gia cũng không tin được, thì hắn thật sự không biết trên đời này còn gì đáng tin nữa.

Diệp Phỉ Nhiên vừa hóng chuyện vừa cười giễu cợt: [Cha ta phải hận Tô gia đến mức nào mới có thể rắp tâm khiến cả Tô gia phải tuyệt diệt kia chứ? Hoàng đế nói muốn cho cữu cữu cơ hội chứng minh sự trong sạch, xem ra ông ta cũng không tin Tô gia phản quốc. Trong nguyên tác, cữu cữu bị giáng xuống làm kẻ gác cổng, hẳn cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi, cũng không biết tiếp theo còn xảy ra thêm chuyện gì nữa. Hầy…]

Tô Hạo Vân vừa vào cửa đã nghe con trai lẩm bẩm, ngay lập tức nắm được tình hình.

Xem ra sắp tới Tô gia sẽ gặp nhiều gian truân, biến đổi bất ngờ, cứ cái này lại tiếp nối cái kia.

Nhưng không sao, chuyện gì cũng có cách hóa giải. Chỉ cần có con trai bảo bối ở đây, những khó khăn sắp tới cũng chỉ như thử thách giúp cho Tô gia ngày một lớn mạnh mà thôi.

Trong triều, Tô Hạo Thanh nhanh chóng được triệu vào điện. Y đi vội nên trên người còn mặc khôi giáp, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ đang rất  bận nhưng phải bỏ dở việc để đến đây.

Y quỳ một gối, hành lễ với hoàng đế: “Mạt tướng tham kiến Hoàng Thượng, không biết Hoàng Thượng triệu kiến mạt tướng có chuyện gì?”

Tô Hạo Thanh có vẻ ngoài oai hùng, cao lớn, nhìn là biết người chuyên hành võ, cơ bắp rắn chắc dẫu có ẩn dưới lớp khôi giáp thì vẫn có thể phát huy được uy lực của mình.

Hoàng đế mở lời: “Tô tướng quân miễn lễ, hôm nay có một chuyện, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, ngươi hãy giải thích rõ với Diệp đại nhân đi.”

Tô Hạo Thanh nhìn Diệp Thừa Trạch với ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Diệp đại nhân tìm ta có việc gì sao? Ha ha, ngài kỳ lạ thật đấy, từ khi muội muội ta hoà ly với Diệp đại nhân, ngài không hề đến thăm muội ấy hay con trai dù chỉ một lần, thế mà hôm nay lại có hứng lên triều tìm ta. Nếu có chuyện cần nói, chẳng phải nên đến thẳng nhà ta để nói sao?”

Chỉ một câu nói mà đã vạch trần bộ mặt vô tình của Diệp Thừa Trạch, đích tử của Diệp gia, Diệp Phỉ Nhiên, mới năm tháng tuổi, nhưng kẻ làm cha như ông ta lại chưa từng đến thăm. Đó không phải nhẫn tâm vô tình thì là gì?

Diệp Thừa Trạch bị Tô Hạo Thanh làm khó, nhưng ông ta vẫn không nghĩ mình sai. Ông ta tin rằng con trai sớm muộn cũng sẽ về bên mình. Chỉ cần Tô gia sụp đổ, Tô Hạo Vân không nuôi nổi con, cuối cùng sẽ cầu xin ông ta mang đứa trẻ trở về.

Diệp Thừa Trạch hừ lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt không lộ ra phản ứng trước câu hỏi của Tô Hạo Thanh, chỉ nói: “Tô tướng quân, hôm nay chúng ta không bàn chuyện nhà, chỉ bàn chuyện nước.”

Tô Hạo Thanh thờ ơ gật đầu, ngạc nhiên nói: “Nhưng vẫn lạ thay, ngươi là văn thần, ta là võ tướng, giữa chúng ta có chuyện nước gì đáng nói? Từ trước đến nay, võ tướng chúng ta chỉ làm việc với Binh Bộ, chưa từng thấy Hộ Bộ các ngươi bàn về chuyện nước nhà đâu?”

Lời nói này mang hàm ý mỉa mai, ám chỉ Diệp Thừa Trạch đang bao biện và xen vào việc không phải của mình.

Diệp Thừa Trạch mỗi lần đối diện với Tô Hạo Thanh đều tức đến mặt mũi trắng bệch, hai tay run run nắm chặt, nhưng không có cách nào khác. Cái tên võ tướng này thô bỉ vô lễ, thường dùng sức mạnh để áp đảo người khác.

Diệp Phỉ Nhiên nghe được đoạn này, cười ngã trên giường, lòng nghĩ: [Cữu cữu uy vũ, cữu cữu khí phách, cữu cữu chỉnh chết lão đi! Không ngờ cữu cữu dù là võ tướng, nhưng khi chỉnh người khác cũng không thua kém ai ha ha ha!]

Lục hoàng tử lắc đầu bất đắc dĩ, ra hiệu cho Nhạn Thư phía sau: “Mang khóa đồng của ta tới.”

Diệp Phỉ Nhiên vẫn đang tập trung vào việc hóng hớt, không để ý đến hành động của Lục hoàng tử, cậu đang muốn biết liệu Diệp Thừa Trạch lần này có thể thành công thực hiện được mưu đồ hay không. Những lần trước cốt truyện không xảy ra chuyện đã định, liệu lần này Tô gia có thể hóa hiểm thành an?

 

Nếu thật sự là như vậy, có phải Tô gia đang được quý nhân trợ giúp không?

Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy cũng ổn, vì người nhà họ Tô đều là người tốt. Nếu có quý nhân trợ giúp, cậu phải cảm ơn vị quý nhân đó thật lòng.

Cứ thế này thì có nghĩa là, cậu có thể làm tiểu thiếu gia suốt đời được mọi người yêu thương và chiều chuộng.

Nghĩ đến đây, cậu lại nhớ đến chuyện hôm trước Tô lão thái phi tặng cho cậu một viên dạ minh châu, một món quà hoàng đế đã bỏ số tiền lớn để tìm kiếm từ Nam Dương làm quà mừng thọ cho bà, nhưng bà lại tặng cho cậu.

 

Khi gửi đến còn dặn, dạ minh châu tất nhiên phải tặng cho hòn ngọc quý của Tô gia, bảo mọi người không nên ghen, nên nhường nhịn cho cậu một chút.

Biểu ca biểu tỷ của cậu làm sao mà ghen ghét cho được, từng người bọn họ cũng đều muốn đem những thứ tốt nhất đến cho Diệp Phỉ Nhiên.

Nếu không phải nhờ tiểu biểu đệ này, họ bây giờ có lẽ đều bị hãm hại đến xương cốt cũng chẳng còn.

Trong triều, Hoàng đế lo lắng Diệp Thừa Trạch và đại cữu ca nóng nảy của hắn đánh nhau, vội vàng làm người hòa giải: “Thôi, hai vị khanh gia, tạm gác lại ân oán cá nhân đi đã. Hôm nay Diệp ái khanh đã tiêu diệt được hai cơ sở ngầm của Bắc Liêu, tìm ra nhiều tin tức quân cơ quan trọng của triều ta từ tay chúng. Diệp ái khanh, chi bằng ngươi cứ nói rõ với Tô tướng quân, rốt cuộc là có uẩn khúc gì đi!”

Tô Hạo Thanh hừ lạnh đứng một bên, hoàn toàn không để Diệp Thừa Trạch vào mắt.

Trước đây, lúc Diệp Thừa Trạch và y cùng cấp, y đã chẳng coi Diệp Thừa Trạch ra gì, giờ đây Tô tướng quân đã là chính tam phẩm, Diệp Thừa Trạch vẫn chỉ là từ tam phẩm, y càng không thèm để người nọ vào mắt.

Điều này làm Diệp Thừa Trạch phát cáu, thấy Tô Hạo Thanh kiêu ngạo nhìn mình, ông ta càng quyết tâm hôm nay phải làm cho Tô gia thân bại danh liệt!

Ngay lập tức, ông ta mở bật cái rương đang được đặt giữa triều, lấy ra một cuộn tấu chương ném đến trước mặt Tô Hạo Thanh: “Tô tướng quân, đây là cái gì, lẽ nào ngài dám nói mình không nhận ra thứ này sao? Trên này có ký tên và ấn tín của quân thần Tô gia!”

Tô Hạo Thanh tiến lên hai bước, cầm lấy cuộn tấu chương, làm bộ khó hiểu mở ra xem, ngay lập tức y kinh ngạc nhìn Diệp Thừa Trạch: “...Thứ này, Diệp đại nhân từ đâu mà có?”

Diệp Thừa Trạch nhếch miệng cười lạnh: “Bây giờ Tô tướng quân đã biết sợ rồi sao? Thứ này tất nhiên là lấy được từ tay mật thám Bắc Liêu rồi! Tô gia quân các ngươi luôn miệng nói trung quân ái quốc, sống chết vì bách tính của Đại Ninh, trung quân ái quốc của các ngươi là như thế này sao? Đem cả bản đồ phòng thủ của kinh thành Đại Ninh bán cho mật thám Bắc Liêu?”

Bá quan trong triều nghe xong ngay lập tức trở nên náo động, ai nấy đều xôn xao không tin vào tai mình.

Tô Hạo Thanh lại lần nữa mở cuộn tấu chương ra, hỏi Diệp Thừa Trạch: “Diệp đại nhân dám khẳng định thứ này là ngươi đã tự tay lục soát ra được và cũng đã tự mình nghiệm chứng qua thứ này rồi?”

Diệp Thừa Trạch nói: “Tất nhiên là ta đã kiểm tra qua rồi, nếu không sao dám mang lên triều để nói? Theo lý thì Tô gia các ngươi cũng có quan hệ họ hàng với Diệp gia ta. Nhưng trước xã tắc thì không có thân tộc, ta cũng không thể không vì đại nghĩa diệt thân!”

Tô Hạo Thanh bị ông ta chọc cười: “Hay cho thứ gọi là vì đại nghĩa diệt thân! Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần kính mong vạn tuế gia có thể phạt Diệp Thừa Trạch tội đại bất kính.”

Hoàng đế khó hiểu hỏi lại: “Sao lại thế? Tô tướng quân hãy nói rõ ta nghe?”

Tô Hạo Thanh lại mở ra cuộn tấu chương trên tay, xác định không có vấn đề gì, mới tiến lên nói: “Vậy mời Hoàng Thượng tự mình kiểm tra thứ mà Diệp đại nhân nói là bản đồ phòng thủ kinh thành của Đại Ninh!”

Đại thái giám tiến lên, nhận lấy cuộn tấu chương, giao cho hoàng đế.

Hoàng đế tò mò, mở ra, ai ngờ chỉ vừa nhìn qua, mặt hắn đã tái xanh, tức giận ném cuộn tấu chương xuống, ném thẳng vào mặt Diệp Thừa Trạch, rồi chỉ thẳng vào mặt ông ta mà quát: "Được lắm Diệp Thừa Trạch, ngươi…ngươi, ngươi, ngươi…”

Hoàng đế tức giận không nói nên lời, hắn ném tấu chương của bá quan văn võ xuống đất rồi đùng đùng đứng dậy, phất tay áo rời khỏi triều đường. 

Bình Luận (0)
Comment