Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 45

Chúng văn võ bá quan đều ngơ ngác hết cả, ai nấy cũng nháo nhào không hiểu vì sao Hoàng đế lại nói như vậy, tại sao đang yên đang lành lại nổi trận lôi đình như thế?
 
Ngay đến Diệp Thừa Trạch cũng cảm thấy rất kỳ lạ, kể cả Hoàng đế có thiên vị Tô gia, nhưng cũng không thể thiên vị một cách trắng trợn như thế chứ?
 
Có một quan viên tiến lên nhặt quyển tấu chương kia, sau đó liền bị những thứ trong quyển tấu chương ấy làm cho bỏng mắt, vẻ mặt của ông ta lập tức nhăn nhó hết cả lại, lập tức ném quyển tấu chương đi, quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn thêm.
 
Lại có một quan viên khác bước lên nhìn thoáng qua, chỉ vừa liếc qua ông ta đã xuýt xoa một tiếng, châm chọc nói: “Diệp đại nhân, sở thích của ngài đúng là đặc sắc đấy! Ta tự nhận mình kiến thức uyên thâm, học rộng biết nhiều, thế nhưng loại người giống như Diệp đại nhân, ta thật sự chưa từng gặp qua.”
 
Nói xong, ông ta cười ha hả, trên mặt viết đầy hai chữ khinh thường. Ông ta tùy tiện ném quyển tấu chương xuống đất, lộ ra tất tần tật những gì được biết trong tấu chương.
 
Mọi người nhanh chóng tiến đến vây quanh quyển tấu chương, mấy tiếng như “cái này” hay “thứ kia” vang lên không dứt.
 
Diệp Thừa Trạch cũng bước lên nhìn, hay lắm, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái đã khiến linh hồn nhỏ bé của ông ta bị dọa muốn thăng thiên.
 
Ông ta vội vàng nhặt quyển tấu chương lên, nhìn thấy trên tấu chương vẽ một bức xuân cung đồ*, lại còn lấy bản thân ông ta làm nhân vật chính thì tức giận đến mức run rẩy cả người, muốn đập nát, hủy hoại bức xuân cung đồ ấy.
 
(*Tranh sếch)
Bên cạnh ông ta lúc này lại truyền đến giọng nói châm chọc của Tô Hạo Thanh: “Chậc, chậc, chậc, Diệp Thừa Trạch, ngươi có biết vì sao trước kia ta vẫn luôn chướng mắt ngươi không? Bởi vì ngươi vốn đã thân mật cùng cô nương của Lý gia nhưng lại đột nhiên đến trêu chọc muội muội ta. Cô nương của Lý gia cũng là người coi trọng thanh danh, không muốn so đo với ngươi, chỉ lặng lẽ gả cho người khác. Lúc ta biết được chuyện này, ngươi và muội muội của ta đã thành thân rồi, thế nên ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn giấu chuyện này đi. Nhưng ông đây không bỏ qua được chuyện này, việc sinh hoạt riêng tư ngươi đúng là không dám nhận trách nhiệm gì cả! Vốn tưởng rằng ngươi chỉ có mỗi một chút khuyết điểm đó, lại niệm tình ngươi đối xử với muội muội ta không tệ, ta mới nhiều lần xin phụ thân trải đường sẵn cho ngươi, tìm các mối quan hệ cho ngươi kết giao. Thế nhưng, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi làm ra chuyện gì đây? Muội muội ta có đắc tội ngươi ở chỗ nào, có thiếu nợ ngươi sao, mà lại khiến ngươi muốn hãm hại Tô gia đến mức này?”
 
Âm thanh của y bị đè thấp đến cùng cực, người khác không thể nào nghe thấy, nhưng Diệp Thừa Trạch lại nghe như sấm đánh bên tai.
 
Ông ta nắm chặt quyển tấu chương muốn nhàu nát kia trong tay, chặt đến nỗi tay ông ta nổi lên từng dây gân xanh, ông ta quay đầu, lạnh lùng cười với Tô Hạo Thanh: “Ngươi rất đắc chí sao? Ngươi cho rằng ngươi tráo được một bức bản đồ thủ thành thì lần này Tô gia các ngươi đã thắng rồi? Ta quét sạch hai cứ điểm thu thập tình báo của Bắc Liêu, cho dù có chút vấn đề với bức bản đồ thủ thành, nhưng suy cho cùng ta vẫn lập được công lớn! Đến lúc Hoàng thượng luận công ban thưởng, ta chắc chắn cũng sẽ cùng ngồi chung mâm chính tam phẩm với Tô Hạo Thanh ngươi!”
 
Tô Hạo Thanh à một tiếng, hỏi ngược lại: “Thế cơ à? Được lắm, vậy ngươi cứ chờ xem!”
 
Trong lòng Diệp Thừa Trạch bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, ông ta đứng nhìn theo bóng dáng Tô Hạo Thanh rời đi, không màng các ánh mắt châm chọc của mọi người trong triều, đuổi theo sau Tô Hạo Thanh.
 
Tô Hạo Thanh nhìn thấy ông ta đuổi kịp, bèn hỏi: “Diệp đại nhân còn có việc gì khác sao? Bây giờ ta còn phải đi tố khổ với Hoàng thượng, Tô gia nhà chúng ta chịu ấm ức lớn như thế, không thể cứ vậy bỏ qua được.”
 
Diệp Thừa Trạch nói: “Ngươi muốn trả đũa ta sao? Đừng quên, ta lập được công lớn, ngươi không thể bôi nhọ ta trước mặt Hoàng thượng được đâu!”
 
Thật ra trong lòng Diệp Thừa Trạch lúc này rất hoảng loạn, ông ta cũng muốn đến chỗ Hoàng thượng thỉnh tội, phủi sạch tội lỗi dính dáng đến chuyện xuân cung đồ, đổ cho Tô gia tự biên tự diễn chuyện đó.
 
Ai ngờ cả hai người đều đồng thời đến Ngự Thư Phòng, thế nhưng Hoàng thượng không chấp nhận cho Diệp Thừa Trạch yết kiến, chỉ để Tô Hạo Thanh vào trong.
 
Tô Hạo Thanh khinh thường nhìn lướt qua Diệp Thừa Trạch, quay người đi vào Ngự Thư Phòng, y vừa vào cửa đã bắt đầu quỳ xuống đất khóc lóc, kể lể: “Bẩm Hoàng thượng, thần oan uổng quá, thần thật sự oan uổng quá, nỗi khuất nhục này dày vò thần như sắp chết!”
 
Nói xong, y còn gắng gượng rơi hai giọt nước mắt cá sấu. Diệp Phỉ Nhiên ở một bên hóng chuyện, vừa nhìn đã biết đây đã là “đỉnh cao” của kỹ thuật diễn của vị đại cữu cữu này rồi.
 
Ai có thể nghĩ đến vị đại cữu cữu ngày thường vẫn luôn cương trực công chính, ngay lúc này lại có thể khai phá ra tiềm năng “trà xanh” trong người, có thể thấy được, con người bị đặt dưới “áp lực” cực lớn thì việc gì cũng có thể làm được.
 
Hoàng thượng cũng biết Tô Hạo Thanh chịu oan uổng, bước đến đỡ y đứng dậy, nói: “Tô tướng quân xin hãy yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho Tô gia.”
 
Ai mà biết được một khi Tô Hạo Thanh đã khóc thì không cản nổi nữa, tựa như muốn kể ra hết những khốn khổ mà Tô gia phải chịu đựng trong những năm nay: “Thần biết, Hoàng thượng có ân trọng như núi với Tô gia. Nhưng mà, việc này cũng không thể ngăn chặn được những lời đàm tiếu của những người ngoài kia. Bọn họ cứ ngươi một câu, ta một câu, miệng đời xói bạc mòn vàng, Tô gia cũng khó lòng thanh minh. Trước đây thì Tô Gia bị hàm oan tự nuôi quân binh, bây giờ lại còn muốn ép Tô gia vào tội tư thông với địch, b.án n.ư.ớc cầu vinh! Thần… không bằng thần chết đi cho rồi!”
 
Hoàng thượng thấy Tô Hạo Thanh khóc thảm như thế, lập tức cảm thấy có chút đau lòng, dù sao y cũng là cháu trai của Tô lão thái phi, trước đó không lâu vừa mới xảy ra việc Tô lão thái phi bị ám sát, bây giờ lại đến việc Tô gia bị hãm hại.
 
Về phía Diệp Thừa Trạch tuy rằng vẫn chưa phải là người của Kính quốc công, nhưng hiện tại ông ta đang làm việc ở Hộ bộ, cũng xem như đã có nửa người dưới trướng Kính quốc công rồi.
 
Ông ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia, thậm chí còn hoà Ly với Tô Hạo Vân, tuy rằng người ông ta cưới là con gái của Hoàng đế… Nhưng đạo đức cá nhân của ông ta có vấn đề, đến việc sinh hoạt cá nhân ông ta cũng không biết tự kiềm chế, để Tiêu Dung gả cho ông ta, thật sự như đẩy nàng sa vào hố lửa.
 
Thế nhưng ý con gái đã quyết, thậm chí đòi sống đòi chết phải gả bằng được cho ông ta, bây giờ ván đã đóng thuyền, người phụ thân như hắn đây cũng không nói thêm được gì nữa.
 
Thật ra vốn dĩ hắn cũng muốn ra tay giúp đỡ, muốn tìm cách lấy lại thể diện cho con gái mình, chứng minh rằng lựa chọn của nàng không sai.
 
Nhưng giờ đây hắn không biết nên bênh Diệp Thừa Trạch thế nào, ông ta xác thật đã phạm phải sai lầm đáng trách, chỉ có thể nói: “Diệp Thừa Trạch dám bôi nhọ trọng thần triều đình, tội đáng muôn trách, không thể tha thứ được. Thế nhưng niệm tình ông ta lập công lớn cho triều đình, cứ phạt ông ta về nhà “nghỉ ngơi” nửa tháng, lại phạt thêm nửa năm bổng lộc, thế đi!”
 
Vẻ mặt Tô Hạo Thanh lại nghiêm túc hơn: “Bẩm Hoàng thượng, tội lỗi của Diệp Thừa Trạch đâu phải chỉ có những điều này?”
 
Hoàng đế hỏi: “Hả? Thế Diệp đại nhân còn có chỗ nào sai lầm?”
 
  
Tô Hạo Thanh ngay lập tức lôi ra một phong thư từ trong ngực áo ra, cung kính dâng lên, nói: “Kính mong Hoàng thượng xem xét, đây là mật hàm được thu từ cứ điểm thu thập tình báo lớn của Bắc Liêu về những chuyện trong nội triều Đại Ninh. Nếu như tin tức này được tiết lộ ra ngoài, vậy thì Đại Ninh ta, xong đời rồi.”
 
Hoàng thượng vội vàng nhận phong thư kia, chỉ thấy trên tờ giấy chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng lại chỉ rõ ràng hết các hướng bày binh bố trận từ Tiết đại tướng quân của Bắc Liêu.
 
Lòng Hoàng thượng trĩu nặng, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hạo Thanh: “Đây… Chuyện này là sao?”
 
Tô Hạo Thanh nghiêm túc bẩm báo: “Không giấu gì Hoàng thượng, vào tháng trước thần đã trà trộn được vào hai cứ điểm thu thập tình báo mà Diệp Thừa Trạch vừa mới tra ra gần đây, chỉ là bởi vì bức mật hàm này mà không thể nào không âm thầm hành động. Thần chờ đợi bọn họ liên lạc với kẻ đứng sau, nhằm bắt gọn một lần. Khi ấy chỉ còn một ngày nữa thôi thì bọn họ đã liên hệ với kẻ đứng sau kia, nhưng lại bị Diệp đại nhân đem người đến phá hủy hai cứ điểm ấy. Thật ra thần đã sớm biết, trong hai cứ điểm kia cũng không có điều gì quan trọng, điều quan trọng chính là phong mật hàm này đây. Nếu như không tóm được kẻ nắm quyền phía sau bọn chúng, thì mãi mãi không biết được phong mật hàm này có bị truyền ra ngoài hay chưa. Nhưng đúng lúc này Diệp đại nhân lại đến gây rối loạn, thần không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng một đêm cố gắng xử lý sạch sẽ năm cứ điểm còn lại, mãi cho đến khi lục soát ra được phong mật hàm này thì mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Có thể thấy, cái người đứng sau kia vẫn chưa kịp gặp mặt bọn họ để bàn bạc, thế nên phong mật hàm vẫn còn ở trong tay bọn họ. Nhưng cũng chính vì điều đó mà thần bỏ lỡ một cơ hội đào ra người đứng phía đằng sau kia ở Bắc Liêu. Vị kia vốn là một hắc báo tiếng tăm lừng lẫy, một khi bắt được, sẽ bảo đảm trong ba năm kế tiếp, Đại Ninh ta sẽ không có mạng lưới thu thập tình báo nào của Bắc Liêu ở kinh thành nữa. Nhưng công sức thần khổ cực theo dõi bảy cứ điểm này hơn cả tháng trời, cứ thế bị Diệp đại nhân nhẹ nhàng phá hỏng. Thanh danh của Tô gia trước mặt thần chẳng đáng là gì, thần Tô Hạo Thanh có thể vì bá tánh Đại Ninh mà liều chết… Nhưng, ông ta hủy hoại cơ hội bắt được con “sâu mọt” kia, thần thực sự rất hận…”
 
Nói xong, y quay đầu đi, cảm tưởng như thể, y hận không thể cắn Diệp Thừa Trạch một cái.
 
Bởi vì tất cả những sự chuẩn bị cực khổ của y, bị một Diệp Thừa Trạch tham luyến đại công phá hư. Một người là thật sự suy tư cho triều đình, một người chỉ chăm chăm nghĩ ngợi cho đường thăng quan tiến chức của bản thân. Giữa hai người ai trung ai gian, Hoàng thượng liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được.
 
Nghe xong những lời này của Tô Hạo Thanh, Hoàng thượng cuối cùng cũng thực sự nổi giận, dùng sức đẩy bàn, đứng phắt dậy: “Hay cho một Diệp Thừa Trạch, nói ông ta ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng cũng không ngoa đâu! Một việc trọng đại như thế, lại chỉ vì ông ta muốn tư lợi cá nhân mà bị hủy hoại! Thật là đáng trách, cực kỳ đáng trách!”
 
Tô Hạo Thanh không bắt được hắc báo, chính y cũng cảm thấy rất đáng tiếc, y thân là quân nhân, chức trách của quân nhân chính là bảo vệ quốc gia.
 
Vậy nên, khi nói về chuyện của mật thám Bắc Liêu, dù so với ai thì y cũng nghiêm túc hơn nhiều.
 
Lúc trước muội muội nói chuyện này với y, y đã âm thầm phái người đi tra xét rồi, quả nhiên, chuyện chuyên sâu thì phải giao cho người chuyên nghiệp đi làm.
 
Diệp Thừa Trạch tra xét biết bao lâu cũng vẫn không tra được căn cốt của sự việc, chỉ vừa tới tay Tô Hạo Thanh chưa bao lâu, y đã có thể đào ra được tất cả bảy cứ điểm mật thám.
 
Hơn nữa, y còn rất nhanh đã tra ra được nơi nào có “cá lớn”, nơi nào chỉ toàn “tép riu”, sau đó cứ thế tiện tay để lộ ra manh mối cho Diệp Thừa Trạch về hai cứ điểm không có gì quá quan trọng đó.
 
Nếu như không có sự chỉ đường của Tô Hạo Thanh, chỗ mà Diệp Thừa Trạch moi ra được có lẽ cũng chẳng có thứ gì đáng giá.
 
Tô Hạo Thanh thở dài nói: “Cũng may, thần vẫn có thể thành công tìm được bức mật thư này, mới không dẫn đến sai lầm lớn hơn. Nhưng thưa hoàng thượng, việc này, không thể có thêm sai sót nào khác nữa. Hoàng thượng, thần vẫn còn theo dõi sát sao một đầu mối mật thám khác, nếu như lần này vẫn còn có người gây rối, cứ tiếp tục hỏng mất năm lần bảy lượt như thế này, chẳng những thần không bắt được người nắm giữ phía sau, mà sẽ lại bị người có lòng riêng tìm đến đòi công danh hư ảo. Vì giang sơn xã tắc, xin Hoàng thượng thi hành một số chính sách ứng phó việc này ạ.”
 
Hoàng đế lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời y, gật đầu nói: “Tô tướng quân nói rất đúng, chuyện này, trẫm sẽ cẩn thận suy xét.”
 
Diệp Phỉ Nhiên ở một bên hóng xong chuyện này, lập tức cảm thấy phục vị đại cữu cữu này của cậu sát đất. Trong nguyên tác, Diệp Kỳ Sâm cũng tiết lộ việc này cho Diệp Thừa Trạch, ông ta dùng hơn nửa năm mới có thể thăm dò ra toàn bộ bảy cứ điểm mật thám, cuối cùng đến khi xử lý, cũng vẫn chỉ bắt được một số “con tôm con tép” không đáng kể, cũng không ngăn được phong mật thư kia bị truyền ra ngoài.
 
Cứ như vậy, bức mật thư kia đã được truyền tới tay của quân Bắc Liêu.
 
Mà Diệp Thừa Trạch dựa vào việc tra ra bảy cứ điểm mật thám này, đổi lấy một chức quan hàm chính tam phẩm, rồi cứ thế thuận lợi thăng quan tiến chức.
 
Sau đó, lại còn được dựa vào việc con trai của ông ta là Diệp Kỳ Sâm, thế là ông ta cứ thế từng bước ngồi vững vào chiếc ghế Vệ quốc công, có thể nói là tiền đồ trải dài vô tận.
 
Giờ đây Diệp Thừa Trạch làm ra chuyện lầm lỡ lớn như thế, không biết Hoàng đế sẽ dạy dỗ ông ta thế nào.
 
Diệp Thừa Trạch quay về Diệp phủ, ông ta nhìn quanh gặp cái gì cũng thấy không vừa mắt, cứ vậy, ông ta \vô duyên vô cớ tức giận đá đổ một chậu hoa mà Tiêu Dung thích nhất.
 
Tiêu Dung cũng không muốn chiều theo cái tính nết đó của ông ta, vừa bước ra đã nói ông ta xa xả: “Ngươi gặp chuyện bực tức ở đâu mà về đây trút giận? Có cáu có giận gì thì đi sang chỗ Tần Uyển Hề bên kia mà ph.át ti.ết, đừng có chạy đến viện ta đá bên này đạp bên kia. Ta có chọc gì đến ngươi chưa, hay ta thiếu nợ ngươi cái gì?”
 
Diệp Thừa Trạch lần đầu tiên cãi lại: “Ngươi không thiếu gì ta hết, là ta mắc nợ ngươi, được chưa? Thôi được rồi, ta không chọc nổi ngươi. Như ý ngươi muốn, bây giờ ta đi, vừa lòng ngươi chưa?”
 
Nói xong ông ta đã quay người bước đi, quả nhiên là sang chỗ Tần Uyển Hề.
 
Trên mặt Tiêu Dung đầy vẻ nghi hoặc, nàng hỏi Đông Nhi: “Hắn đến chỗ ta tức giận cái gì chứ? Uống lộn thuốc rồi à?”
 
Đông Nhi thông minh dường như đã đoán ra được một chút chuyện: “Có lẽ là do hôm nay thượng triều đã chịu thiệt thòi rồi, chẳng phải lần trước Diệp đại nhân đã nói rằng, ngày hôm nay thượng triều sẽ lấy được một công danh lớn cho phu nhân sao? Có khi là đã có chuyện ngoài ý muốn chăng?”
 
Tiêu Dung ngẫm nghĩ, nhưng cũng không để trong lòng: “Hứ, trên triều đình xảy ra việc ngoài ý muốn lại chạy đến chỗ này ph.át ti.ết, làm như ta là cái bao cát cho hắn trút giận không bằng ấy?”
 
Đông Nhi rất biết cách đổi chủ đề: “Phu nhân đừng tức giận, hôm nay Lương phi nương nương tặng không ít điểm tâm qua cho người, trong đó còn có cả bánh hạt dẻ mà phu nhân thích ăn nhất, phu nhân có muốn đi nếm thử chút không?”
 
  
Dù sao cũng là nhi nữ thân sinh nên cuối cùng Lương phi vẫn không thể bỏ mặc nàng mà không quan tâm đến, cứ cách vài ngày nương nương sẽ lại sai người mang chút đồ đến tiếp tế cho nàng.
 
Nghĩ đến mẫu thân, tâm tình của Tiêu Dung tốt hơn một chút, nàng gật đầu nói: “Cũng được, để ta qua nếm thử một chút.”
 
Nhưng khi nhìn thấy những món ăn đó, Tiêu Dung lại chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào, ngược lại còn cảm thấy hơi buồn nôn, nàng lập tức vừa bất ngờ vừa vui vẻ nói: “Đông Nhi, ngươi nói xem, có phải ta có thai rồi không?”
 
Đông Nhi quan sát sắc mặt của chủ tử nàng, có chút không chắc chắn. Kể từ khi Tiêu Dung gả vào Diệp gia, sắc mặt đã vàng như nến, khi thì lại tái nhợt, trông không có huyết sắc.
 
Xuân Nhi lại rất cao hứng: “Nhất định là đã có thai rồi, nô tỳ xin chúc mừng phu nhân!”
 
Đông Nhi nhắc nhở Xuân Nhi: “Có phải có thai thật hay không thì vẫn cần mời đại phu đến khám trước, sau khi xác định rõ thì vui mừng cũng không muộn.”
 
Tiêu Dung lại cảm thấy Đông Nhi rất biết cách khiến người khác mất hứng, nói: “Mấy ngày nay lão gia vẫn luôn ở phòng của ta, nếu đã như vậy rồi mà còn không có thai được nữa thì có quỷ mới tin. Xuân Nhi, ngươi đi gọi lão gia về lại bên này đi, xem như nể tình mấy ngày nay hắn nỗ lực như thế, hôm nay ta tha thứ cho hắn vậy.”
 
Xuân Nhi vô cùng vui vẻ rời đi, nhưng khi quay về lại rất buồn bã, nói: “Tôi tớ bên cạnh lão gia nói lão gia đã có việc ra ngoài rồi ạ, là việc liên quan đến tiểu thiếu gia.”
 
Tiêu Dung lại bị chọc giận, bắt đầu la hét ầm ĩ náo loạn hết cả, rồi bỗng nhiên cảm xúc nàng xuống dốc rất nhanh, thế mà lại khóc nức nở một lúc lâu.
 
Đông Nhi và Xuân Nhi chưa từng thấy chủ tử của mình như thế bao giờ, không dám khuyên nhủ gì, chỉ có cách ở bên cạnh bầu bạn, sợ nàng trong lúc này làm ra chuyện gì gây tổn hại đến bản thân.
 
Lúc trời đã tối thì Diệp Thừa Trạch mới trở về, Tiêu Dung sau khi p.hát ti.ết thì đã đi ngủ, khi nàng vừa dậy lại muốn Xuân Nhi lần nữa chạy đi gọi Diệp Thừa Trạch, nhưng khi nàng ngồi dậy thì lại cảm giác có gì đó không đúng.
 
Nàng nhanh chóng cởi y phục kiểm tra, chỉ thấy trên nội y có máu huyết hơi đen lại, là dấu hiệu cho thấy nguyệt san sắp đến.
 
Tiêu Dung hoàn toàn thất vọng, nàng thất hồn lạc phách thở dài, khoát tay nói: “Đi nói với Diệp Thừa Trạch, bảo ông ta mấy ngày tới không cần đến viện của ta nữa.”
 
Xuân Nhi có chút không cam tâm: “Vậy chẳng phải là để cho ả tiện nhân Tần Uyển Hề kia được hưởng lợi rồi sao?”
 
Đông Nhi đưa mắt ra hiệu cho Xuân Nhi, Xuân Nhi chỉ có thể ngậm miệng không nói nữa.
 
Diệp Phỉ Nhiên ở một bên hóng chuyện hậu viện của Diệp gia mà thầm cảm thán, quả nhiên vẫn là chuyện hậu viện thú vị hơn. Ngay khi cậu muốn rời khỏi hậu viện của Diệp gia, thì thánh chỉ đã tới.
 
Giờ này, đại cữu cữu còn chưa về đến phủ mà thánh chỉ đã được truyền đến Diệp gia rồi. Không biết lần này, Diệp Thừa Trạch công lớn bù tội nhỏ, hay là tội lớn trừ đi công đây?
 
Cũng không biết Hoàng đế xử lý việc ông ta bôi nhọ Tô gia, phá hỏng kế hoạch của quân thần Tô gia như thế nào?
 
Nghĩ vậy, ngón tay đang muốn lướt qua của Diệp Phỉ Nhiên ngừng lại, tiếp tục dõi theo chuyện này.
 
Người truyền chỉ là Hồ công công, ông ta vừa khoát cây phát trần vừa cất lời nói với Diệp Thừa Trạch: “Diệp đại nhân tiếp chỉ.”
 
Thật ra trong lòng Diệp Thừa Trạch vẫn nắm chắc vài phần, ông ta tin tưởng Hoàng đế dẫu sao cũng sẽ thưởng phạt công minh, dù cho chính ông ta có trách lầm Tô gia, thế nhưng chỉ cần ông ta giải thích rõ ràng thì mọi chuyện đã không sao rồi.
 
Có điều, ông ta không nghĩ tới thánh chỉ sẽ đến sớm như thế, cũng không biết Hoàng đế lần này sẽ thăng quan, hay ban thưởng điều gì tương tự cho ông ta nữa.
 
Dù sao ông ta cũng mới được thăng quan lên tòng tứ phẩm, mới chưa đến nửa năm lại được thăng quan thì có vẻ cũng không hợp lý lắm.
 
Nghĩ vậy, Diệp Thừa Trạch tươi cười rạng rỡ quỳ xuống: “Thần, Diệp Thừa Trạch tiếp chỉ.” 

Bình Luận (0)
Comment