Diệp Phỉ Nhiên ôm hộp bách bảo trong lòng, ánh mắt tò mò nhìn ra bên ngoài.
Thấy cậu tò mò, Lục hoàng tử bế cậu lên xe đẩy, đẩy cậu ra sân trước xem chuyện vui.
Người đến truyền chiếu chỉ lại là Hồ công công, Hồ công công đã truyền chiếu chỉ hai lần trong chuyến công du nên khối lượng công việc khá nặng nề.
Khác với sự nghiêm túc khi đến Diệp trạch, vẻ mặt Hồ công công tươi cười khi nhìn thấy Tô tướng quân, mở miệng nói: “Trước hết chúng ta xin chúc mừng Tô tướng quân được thăng quan.”
Tô tướng quân không hiểu, hỏi: “Thăng quan? Chuyện này… Hoàng thượng lại muốn thăng quan cho ta sao?”
Hồ công công kinh ngạc nói: “Này, tướng quân đại nhân của ta, sao vẻ mặt của ngài có vẻ không vui thế? Thăng quan không phải là một chuyện tốt sao?”
Tô tướng quân cũng không muốn giải thích nhiều, đối với người khác, thăng quan có thể nói là một chuyện tốt, nhưng đối với Tô gia thì đó chưa chắc đã là chuyện tốt.
Nhưng cho dù là như thế nào, thì tin thăng quan cũng là tin tốt khiến cho tinh thần phấn chấn, y lập tức quỳ xuống, cung kính nói: “Thần, Tô Hạo Thanh tiếp chỉ.”
Hồ công công mở thánh chỉ và đọc: “Bởi vì Tô Hạo Thanh đã nhổ tận gốc cọc ngầm Bắc Liêu, cứu Đại Ninh ta rơi vào tư tưởng ngoại bang, có công lớn, đặc biệt thăng làm Đại tướng quân trấn quân nhị phẩm.”
Ánh mắt Diệp Phỉ Nhiên lập tức sáng lên, Tô tướng quân cũng vô cùng bất ngờ, Đại Ninh thiết lập quan võ có một đại tướng quân nhất phẩm, một đại tướng quân phiêu kỵ nhất phẩm, một đại tướng quân phụ quốc chính nhị phẩm, một đại tướng quân trấn quân nhị phẩm.
Phía dưới có mấy tướng quân chính tam phẩm, tuy y chỉ thăng một cấp, nhưng đây chính là sự nhảy vọt về chất.
Y vốn tưởng rằng Hoàng thượng chỉ thăng cho y từ đại tướng quân chính tam phẩm hạ Hoài Hoá lên đại tướng quân chính tam phẩm thượng Hoài Hóa, ai ngờ lại trực tiếp nhảy hai cấp, thăng lên đại tướng quân trấn quân nhị phẩm.
Ngoài ra đại tướng quân phụ quốc chính nhị phẩm đang bỏ trống, đại tướng quân phiêu kỵ nhất phẩm đã có tuổi, trên thực tế Tô Hạo Thanh là người thứ hai trở thành võ tướng ở Đại Ninh.
Ngoài đại tướng quân tiết quý nhất phẩm thì đại tướng quân trấn quân dưới tình huống đặc thù có thể dựa vào lang phù để điều ba quân, là đại tướng quân có thực quyền chân chính.
Nói cách khác, ngoại trừ mấy vạn quân Tô gia của riêng Tô gia, Tô Hạo Thanh còn có thêm chức quyền thống lĩnh ba quân.
Quyết định này đã khiến cho triều đình và dân chúng khiếp sợ, tất cả mọi người đều không hiểu được ý định của Hoàng Đế.
Tiếng lòng Diệp Phỉ Nhiên cũng nghe có vẻ nghi ngờ: [Hoàng thượng bị sao thế? Đột nhiên lại phong đại cữu cữu làm đại tướng quân trấn quân, chẳng lẽ ông ấy bắt đầu muốn đối phó với Kính Quốc Công phủ? Kính Quốc Công phủ cây to rễ sâu, nâng Tô gia lên để chống lại Vương gia, chậc chậc chậc, đây không phải chuyện tốt đối với Tô gia!]
Tất cả người của Tô gia bao gồm cả Lục hoàng tử đều nghe thấy tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, nhưng đây là hoàng mệnh, người Tô gia không thể không tuân theo.
Tô Hạo Thanh đứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ Hồ công công trao cho, đáp lời: “Thần Tô Hạo Thanh tiếp chỉ, nhất định sẽ tuân theo hoàng mệnh.”
Sau khi nhận xong, Tô Hạo Thanh tiến lên hỏi Hồ công công: “Công công, Hoàng thượng liên tiếp thăng quan cho ta ba lần trong vòng nửa năm, việc này…”
Tô Hạo Vân ở phía sau không nói nên lời, đại ca nàng cái gì cũng tốt, chỉ có điều y quá chính trực. Lúc này nàng lập tức tiến lên, móc từ trong ngực ra một túi bạc nhét vào tay Hồ công công, cười nói: “Đúng vậy, Hồ công công, ngài là hồng nhân nhất đẳng bên cạnh Hoàng thượng, chắc hẳn ngài biết một số nội tình phải không?”
Hồ công công cười híp mắt nhận lấy túi bạc Tô Hạo Vân đưa cho, nhìn thoáng qua Tô tướng quân nói: “Ta cũng chỉ có thể nhắc nhẹ một câu, nói nhiều thì sẽ làm hỏng đại sự của Vạn tuế gia. Sáng sớm hôm nay, Vạn tuế gia vội vàng phái chuyển thư khiển trách cấp bách vượt tám trăm dặm cho đại tướng quân tiết quý. Khi tuyến phòng thủ bị lộ, Vạn tuế gia nổi trận lôi đình, Tiết Quý đại tướng quân sợ rằng sẽ bị treo cổ. Nhưng trước mắt nhìn toàn bộ triều dã, trong số đại tướng quân tam phẩm thì ngoại trừ Tô đại tướng quân ra thì gần như tất cả đều là người của Kính quốc công phủ. Hoàng thượng có tâm đề bạt một người lên, để tránh tái phạm sai lầm như Tiết Quý, sẽ không có người nào dùng được. Tuy nhiên Hoàng thượng thật sự sợ, hiện giờ Kính quốc công phủ một tay che trời, không có bất kỳ người nào có thể cân bằng. Chuyện này… Ôi chao, ta lỡ lời rồi… Tóm lại Tô tướng quân phải có sự chuẩn bị, hiện tại Đại Ninh nhìn như gió êm biển lặng, nhưng sợ là sắp gặp phải một hồi gió tanh mưa máu.”
Nói xong ông ta hành lễ với Tô tướng quân, sờ sờ túi bạc nặng trịch trên tay thầm nghĩ, vẫn là Tô phu nhân biết làm việc. Với số tiền này, ông ta có thể mua được một căn nhà lớn hơn ở ngoài cung.
Ông ta nghĩ cũng cảm thấy kỳ lạ, vốn tưởng rằng Tô gia không chống đỡ nổi trong hai năm dưới sự bao vây toàn diện của Kính Quốc Công phủ.
Nghe nói mấy ngày trước lão thái phi xảy ra chuyện, nếu vị thái phi kia gặp chuyện không may thì lần này Tô gia lại bị hãm hại thành công, vậy thì chờ đợi Tô gia không phải là liên tiếp thăng ba cấp, mà là Diệp gia lật ngược tình thế.
Diệp Phỉ Nhiên biết rõ điều này nhất, trong nguyên tác cữu cữu của cậu là người bị giáng ba cấp liên tiếp. Hơn nữa, còn là từ Vân Huy tướng quân tam phẩm xuống tuần phòng doanh thủ tướng ngũ phẩm.
Hiện tại cũng chỉ là để Diệp Thừa Trạch nếm trải nỗi đau khổ của Tô gia trong nguyên tác, Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy đây đã là thoải mái cho ông ta rồi.
Tô Hạo Thanh nhận thánh chỉ với vẻ mặt khá phức tạp, nhưng Tô Hạo Vân lại hết sức lạc quan, tiến lên hỏi: “Đại ca sao vậy? Liên tiếp thăng hai cấp mà vẫn không vui sao? Trong vòng nửa năm liên tục thăng ba cấp, đây là vinh quang gia thân ở Đại Ninh.”
Tô Hạo Thanh đau đầu nói: “Muội muội, muội đừng giễu cợt ta, muội không nghe thấy Hồ công công nói sao? Tô gia chúng ta xem như bị Hoàng thượng đưa lên tầm ngắm.”
Bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhận ra mọi việc mà Kính Quốc Công làm đều là để diệt trừ hậu duệ của Tô gia.
Tô Hạo Vân lại nói: “Đây cũng chẳng phải chuyện gì xấu, ca ca đừng quên, chúng ta vốn là cái gai trong mắt Vương thị. Cho dù Tô gia khiêm tốn, cứ lùi rồi lại lùi, ca ca cũng đã lùi xuống võ tướng ngũ phẩm rồi chậm rãi đi lên rồi, vậy thì Kính Quốc Công phủ có từng buông tha cho chúng ta không. Nếu không phải… Thì sợ bây giờ mộ của Tô gia chúng ta đã sâu đến đầu gối rồi. Hôm nay được nâng lên cũng tốt, chỉ cần Tô gia chúng ta có chuyện gì, vậy thì chắc chắn là do Kính Quốc Công phủ, vẫn có thể khiến cho bọn họ e dè hơn một chút.”
Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vang lên: [Mẫu thân nói rất đúng, người khác sẽ không buông tha nhượng bộ chỉ vì mình yếu đuối, chỉ khi mình có thực quyền mạnh mẽ thì mới có tư cách nói chuyện. Cứ ra thế gian này mà xem, có ai đồng tình với kẻ yếu không? Không phải đều là ai mạnh thì có lý à.]
Sau khi nghe được tiếng lòng của cậu thì hai huynh muội đều im lặng, có lẽ nhận thức của bọn họ trước đó đã sai.
Tô gia quá chính nghĩa, mặc dù bọn họ có lý do để làm như vậy, nhưng một là để trả lại quân quyền cho Hoàng Đế, hai là để Hoàng Đế thoải mái thể hiện tham vọng của mình.
Nhưng xem xét tình hình trước mắt, cho dù Tô gia có rút lui thì cũng sẽ có hổ sói khác xen vào thế cục. Vậy chẳng thà Tô gia, hiện thân của chính nghĩa cứ giữ ở đó, ít nhất vẫn là chỗ dựa của Hoàng Đế.
Lục hoàng tử đẩy xe đẩy của Diệp Phỉ Nhiên lên, hai người tiếp tục về phòng đếm tiền.
Chớp mắt tháng Giêng đã trôi qua, đã đến tháng Hai, Diệp Phỉ Nhiên gần sáu tháng tuổi, đến lúc nên cạo đầu.
Từ thời xưa, Trung Quốc đã có thói quen cạo đầu vào ngày hai tháng Hai. Diệp Phỉ Nhiên bị mẫu thân cạo trọc đầu, có nghĩa là toàn bộ tóc xung quanh đều bị cạo hết. Trên đầu cậu chỉ còn một lọn tóc trên trán, trông giống đứa bé mặc yếm màu đỏ.
Từ lúc bắt đầu cạo đầu, tiếng lòng của cậu liên tục gào thét: [Không phải chứ không phải chứ! Mẫu thân học tay nghề từ thầy Tony từ khi nào thế? Mỗi lần cắt tóc đều phải chuẩn bị tinh thần cả nửa ngày, mẫu thân ơi nên kiềm chế một chút, đừng cắt quá nhiều tóc của con nhé QAQ~]
Tay Tô Hạo Vân run lên vì phải nhịn cười, sau một lúc vất vả lắm mới cạo xong, vừa soi gương, Diệp Phỉ Nhiên đã bật khóc: [Sao nương lại cạo đầu con thành hồng hài nhi thế này? Aaa kiểu này quá xấu, nương có phải là nương ruột của con không vậy! Con không muốn làm hồng hài nhi, chẳng thà nương nhéo con hai cái đi~!]
Nhưng Diệp Phỉ Nhiên cũng biết, sau tám chín tuổi thì mới để chỏm*, ở tuổi này của bọn họ được gọi là tóc trái đào, trẻ em ở độ tuổi này đều giống cậu, thường cạo đầu như vậy.
*Tóc để chỏm: thời xưa những người vị thành niên búi tóc, mượn chỉ những người còn nhỏ.
Lục hoàng tử bảy tuổi thì khác, tuổi còn nhỏ nhưng tóc quan đã buộc nửa đầu để phân biệt giữa hoàng tử và những đứa trẻ bình thường.
Ở Đại Ninh, thông thường văn nhân sẽ tóc quan buộc nửa, trong khi võ tướng thì buộc hết lên để thuận tiện cho việc cầm đao kiếm.
Tô Hạo Vân phớt lờ tiếng la hét của con trai, nàng cũng chỉnh lại tóc cho Lục hoàng tử. Mái tóc của Lục hoàng tử đen tuyền và dày mượt, người ta hay nói tóc từ ti.nh d.ị.ch, nếu là vậy thì chắc hẳn sau này Lục hoàng tử lớn lên, chức năng thận hẳn là rất tốt.
Lúc này Lục hoàng tử còn chưa biết mình còn nhỏ nhưng đã bị Diệp Phỉ Nhiên dán nhãn.
Bất kể thế nào, Tô Hạo Thanh thăng quan cũng là chuyện vui, Tô Hạo Vân và Tô phu nhân vui mừng hớn hở bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng cho y.
Vốn dĩ Tô Hạo Thanh muốn khiêm tốn, nhưng Tô Hạo Vân cảm thấy nếu Hoàng thượng đã muốn nâng Tô gia bọn họ lên, vậy thì bọn họ cần gì phải khiêm tốn?
Theo lời của Diệp Phỉ Nhiên: [Hãy kiêu ngạo, ra vẻ và vui mừng, để người khác không thể không biết rằng cữu cữu mình đã được thăng ba cấp liên tiếp trong vòng nửa năm!]
Cậu muốn cho toàn bộ kinh thành biết rằng Tô gia trỗi dậy, hơn nữa còn muốn thẳng thắn đối đầu với Vương gia!
Tin tức này khiến Kính Quốc Công vô cùng tức giận, lúc này lập tức sai trưởng tử Vương Trinh của mình vào cung một chuyến. Lúc Vương Trinh đi, thì tình cờ chạm trán Dư quý phi và đại thái giám đến răn dạy hoàng hậu.
Những lời dạy bảo kia từng câu từng chữ như đâm thẳng vào lòng, đừng nói hoàng hậu nghe xong khó chịu, Vương Trinh nghe xong cũng chịu không nổi.
Dư quý phi khó xử, lúc này tiến lên phía trước giải thích với Vương Trinh: “Vương Trinh biểu huynh, chuyện này ta cũng bất đắc dĩ, mệnh lệnh của bệ hạ ta thật sự không thể không tuân theo. Huynh thay ta giải thích cho biểu tỷ, để tỷ ấy đừng trách ta.”
Vương Trinh nhìn thoáng qua Dư quý phi, ngoài mặt không nói ý xấu gì, chỉ nói: “Biểu muội nghĩ nhiều rồi, trưởng tỷ có thể chỉ nhất thời khó chịu thôi, sau khi chuyện này trôi qua thì hai tỷ muội có thể nói chuyện lại, ta tin muội ấy sẽ hiểu.”
Dư quý phi gật đầu, không còn cách nào đành phải quay về cung Hàm Nghi của mình, ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng, nên ả ta lập tức viết một bức thư gửi về nhà, để nữ quan thân cận của mình đưa về.
Vương Trinh nhìn hoàng hậu tóc tai bù xù thì vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách cứ nói: “Vương Hi ơi là Vương Hi, người nhìn lại bộ dạng của người bây giờ xem? Người vào cung là để ghen tuông với các hậu phi khác sao? Vương gia và Dư gia vốn như cây liền cành. Chỉ cần có Tứ hoàng tử ở đây, sao phải lo Vương gia không hưng thịnh? Chuyện trước đó phụ thân cũng nói không được làm, vậy mà người cố tình không nghe! Hôm nay Hoàng thượng chỉ cấm túc người chứ chưa tước bỏ phong hào Hoàng hậu của người, chỉ cần người lấy lòng Hoàng thượng, chắc chắn Hoàng thượng có thể bỏ lệnh cấm túc của người. Chỉ cần Tứ hoàng tử đăng cơ làm đế, nữ nhi Vương gia chúng ta vẫn có thể vào cung làm hậu! Mọi chuyện đều phải lấy danh dự của Vương gia làm chủ, rốt cuộc người có hiểu không?”
Ánh mắt của hoàng hậu liếc qua Vương Trinh, cười khẩy nói: “Chẳng qua ta cũng chỉ là một công cụ mà phụ thân đưa vào cung mà thôi, nếu không sinh được con trai thì sẽ cảm thấy ta vô dụng và sẽ đưa một người mới vào. Nếu không phải do ta ngăn cản, thì chỉ sợ các ngươi không chỉ đưa Dư thị mà còn cả tam muội vào, đúng không?”
Thấy mình không thuyết phục được nàng ta, Vương Trinh tức giận nói: “Trưởng tỷ, sao tỷ càng ngày càng hồ đồ vậy? Người có biết rằng hiện tại thánh thượng đã thăng liên tiếp ba cấp cho Tô Hạo Thanh và bây giờ hắn ta đã là đại tướng quân trấn quân nhị phẩm rồi không. Năm đó thế lực Tô gia ngập trời như thế nào, Vương gia chúng ta bị Tô gia chèn ép ra sao, người đã quên hết rồi ư? Chẳng lẽ người muốn trở lại khi còn bé, Vương gia chỉ có một tước vị, ngay cả nhập sĩ cũng khó khăn? Lúc đó, đừng nói đến cung viện xa xỉ nhất của tỷ tỷ, mà ngay cả việc muốn ăn một con gà quay thì cũng phải cân nhắc đủ điều. Có lẽ ngay cả trưởng tỷ cũng không muốn Vương gia rơi vào kết cục đó đúng chứ?”
Vương hoàng hậu khá ngạc nhiên, cau mày nói: “Không phải đại tướng quân hiện tại là Tiết Quý sao? Hắn ta bất tài thế? Tại sao lại để cho Tô gia lợi dụng sơ hở này?”
Vương Trinh thấy trưởng tỷ không phải hoàn toàn hết thuốc chữa, lập tức tận tình khuyên bảo: “Không biết Tô Hạo Thanh lấy được tin tức ở đâu, bảy cọc ngầm ở Bắc Liêu bị lộ ra. Hắn ta một tay đánh bay sự kiêu ngạo của Diệp Thừa Trạch, khiến cho gã bị giáng ba cấp liên tiếp và một lần nữa lấy được sự tín nhiệm của Hoàng thượng, thăng quan lên nhị phẩm. Hành động này có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn, tinh thần chiến đấu của Tô gia tăng lên rất nhiều. Hơn nữa nhiệm vụ trước đây của chúng ta thất bại, tình thế bây giờ vô cùng bị động. Trưởng tỷ, nếu như người không tỉnh táo lại thì Vương gia chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Cuối cùng Vương hoàng hậu hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Ta biết rồi, ngươi chuyển lời cho phụ thân, trong lòng ta hiểu rõ.”
Vương Trinh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chào Vương hoàng hậu, trở lại Vương gia. Hắn lại thương lượng với phụ thân Kính Quốc Công làm thế nào để khiến cho Tô gia sụp đổ lần nữa.
Tuy rằng Kính quốc công không muốn đi bước kia, nhưng do Tô gia ép buộc bọn họ, ông ta đành phải cắn răng nói: “Chuyện đã tới nước này, chúng ta chỉ có thể thực hiện chiêu đó. Trinh nhi, chuyện này con đi làm, nhất định phải xử lý gọn gàng sạch sẽ!”
Vương Trinh biết chiêu đó trong lời phụ thân nói là gì, hắn cũng nghiêm túc gật đầu: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành chuyện này!”
Diệp Phỉ Nhiên đang ăn dưa thì bị bầu không khí của Vương gia làm cho sợ hãi, thầm nói: [Vương gia lại muốn ra chiêu lớn gì đây? A a a mẫu thân và cữu cữu nhất định phải thật cẩn thận, có lẽ Vương gia lại muốn hãm hại chúng ta!]
Tuy rằng những chuyện xấu trước đó đều không xảy ra, nhưng lần nào Diệp Phỉ Nhiên cũng không nhịn được mà lo lắng cho mọi người rất lâu, lẩm bẩm mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại.
Lục hoàng tử đang luyện công bên cạnh thở dài thầm nghĩ, đám sâu mọt Kính Quốc Công này, có lẽ sẽ phải vất vả một thời gian.
Hắn ta tiến lên vỗ về Diệp Phỉ Nhiên, kiên nhẫn dỗ dành cậu, mấy ngày nay Diệp Phỉ Nhiên đều ngủ trong phòng Lục hoàng tử, tình cảm của hai đứa càng ngày càng tốt.
Đôi khi hắn ta luyện công, Diệp Phỉ Nhiên tò mò vài câu trong lòng, nhưng hiện tại hắn ta hoàn toàn không đề phòng cậu.
Tuy rằng Tô gia vẫn đang chưa ổn định, nhưng hắn ta tin rằng Tô gia chắc chắn có thể vượt qua khó khăn.
Nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, Tô Hạo Vân cũng trao đổi với Tô Hạo Thanh, tuy nhiên bọn họ không biết được Vương gia muốn làm gì, thế nên chỉ có thể tăng cường đề phòng ở một số khía cạnh nào đó.
Mặt khác, trong Vĩnh Ninh Cung của Vương hoàng hậu lại chào đón một vị khách chưa bao giờ dám công khai đến thăm.