Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 48

Hân An Liễu Thị vốn là đồng hương của Thục phi Trương Mẫn Đồng, chẳng qua ngoài mặt ả có quan hệ thân thiết với Thục phi, trên thực tế đã sớm thành tay sai của Vương Thị.

Hiện giờ Thục phi đã chết, ả lập tức không kiêng dè gì nữa, bắt đầu trắng trợn tiến vào Vĩnh Ninh cung.

Hoàng hậu thấy ả đến, lập tức để cung nữ rửa mặt cho ả lần nữa, lần đầu tiên bước ra khỏi bức rèm sau nửa tháng.

Liễu Thị thấy nàng ta thì nhanh chóng lau nước mắt, hành lễ nói: “Hoàng hậu nương nương, mỗi khi nhớ tới người còn chịu khổ ở Vĩnh Ninh cung, cả đêm thần thiếp không thể chợp mắt, hận không thể chịu khổ thay người. Thần thiếp đã đến ba lần, rốt cuộc hôm nay đã có thể gặp được dung nhan của người. Trông người… đã tiều tụy đi rất nhiều.”

Hoàng hậu nhìn ả, lạnh lùng cười nói: “Không phải ngươi cũng đến cười nhạo ta à?”

Liễu Thị đáp: “Lúc thần thiếp vào cung đã nói, nô tỳ là quân cờ Vương đại nhân đưa tới cho người. Miễn là người cần, có thể lợi dụng nô tỳ bất cứ lúc nào.”

Hoàng hậu thở dài một hơi, khoát tay nói: “Ngồi đi!”

Sau khi ngồi xuống, Liễu Thị nở nụ cười, nói: “Thần thiếp biết Hoàng hậu nương nương đang lo lắng cái gì, cũng biết dạo gần đây nương nương vì chuyện này mà ăn không trôi. Nương nương yên tâm, lần này thần thiếp tới đây, chính là để giải trừ mối lo của người sau này.”

Tuy trên mặt Hoàng hậu bôi son phấn rất dày, nhưng vẫn không giấu được vẻ tiều tụy của nàng ta, vừa nghe Liễu Thị nói vậy, nàng ta lập tức hỏi: “Ồ? Ngươi có biện pháp gì? À, phải rồi. Bổn cung muốn cảm ơn ngươi vì chuyện lần trước của Thục phi. Chủ ý của ngươi rất hay, giúp Vương Thị loại bỏ mối họa lớn nhất.”

Liễu Thị cười nói: “Nương nương, người đang nói gì thế? Thần thiếp sống vì Vương gia, chết vì Vương gia, chỉ cần có thể san sẻ giúp nương nương, cả đời thần thiếp đã thỏa mãn rồi.”

Thực ra Hoàng hậu cũng không rõ lần này Liễu Thị muốn làm gì, từ trước đến nay, ả ta vào cung cũng không tranh sủng, vẫn luôn làm việc vì nàng ta.

Ả ta nói là vì báo ân Vương gia, nhưng nàng ta cũng không biết từ khi nào mà  Hân An Liễu Thị xa xôi này lại mang ân nghĩa gì với Vương gia.

Nhưng không quan trọng, chỉ cần ả ta có ích, Hoàng hậu sẽ vui vẻ dùng ả, nàng ta hỏi: “Ngươi nói thử xem, diệt trừ mối họa mà bổn cung lo lắng về sau như thế nào?”

Liễu Thị nhẹ giọng nói: “Nương nương, người hãy ghé tai lại đây.”

Hoàng hậu ghé lại bên Liễu Thị, ả ta nói câu gì đó bên tai nàng ta, Hoàng hậu dường như có chút do dự: “Cái này…”

Liễu Thị cười nói: “Hoàng hậu nương nương, người đừng lo, thần thiếp sẽ một mình gánh chịu chuyện này, sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với nương nương. Nếu sự việc bại lộ, thần thiếp xin tự thắt lụa trắng, tuyệt đối không liên lụy chút nào đến nương nương.”

Cuối cùng, Hoàng hậu vẫn gật đầu: “Làm sạch sẽ chút, Hân An Liễu Thị các ngươi sẽ tự vinh quang vô hạn.”

Liễu Thị quỳ hai gối xuống đất, vui mừng nói: “Thần thiếp thay cha và huynh tạ ơn ân huệ của Hoàng hậu nương nương.”

Đến khi Liễu Thị rời đi, Hoàng hậu mới khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hân An Liễu Thị xuất thân từ nhà nghèo, quả nhiên vì trèo cao mà cái gì cũng có thể làm được. Biết nhan sắc mình bình thường nên ắt hẳn không lọt vào được mắt xanh của Hoàng thượng, chắc cũng chỉ có thể dựa vào cách này để Liễu Thị thăng chức nhanh chóng. Người đâu, báo với phụ thân, chăm sóc cho Liễu Thị ở Tân An đi.”

Cung nữ thân cận rời đi, rốt cục Hoàng hậu tỉnh táo lại lần nữa, sau khi trang điểm xong, quyết định không thể đắm chìm vào cảm xúc không cam lòng.

Sau khi Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa trong cung Hoàng hậu xong, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, tức giận siết chặt tay thành nắm đấm nhỏ: [Tức chết ta, tức chết ta rồi, ta biết ngay Hân An Liễu Thị này đang tác oai tác quái. Ả ta ỷ vào bản thân là đồng hương với Thục phi nương nương, vừa vào cung đã lập tức đến bái kiến Thục phi nương nương. Bề ngoài thì kết giao với nàng, diễn kịch tình tỷ muội sâu đậm. Làm sao ngờ được ả ta lại hại Lục hoàng tử, Thục phi nương nương qua đời cũng do ả ta hại. Sao lòng dạ nữ nhân này lại rắn rết như thế, chẳng lẽ chỉ vì để Hân An Liễu Thị đi ra từ nơi rừng núi hẻo lánh như Tân An à?]

Lục Hoàng tử đang viết chữ ở bên cạnh, nghe Diệp Phỉ Nhiên nói vậy thì cũng không bất ngờ gì.

Kiếp trước hắn ta được Hân An Liễu Thị nhận nuôi, ngoài mặt thì đối xử với hắn ta như con đẻ, nhưng thực tế chỉ nuông chiều độc trên người hắn ta.

Uống độc Phong Thần, thế gian này không có bất kỳ thuốc hay châm cứu nào có thể chữa, cho dù có thì cũng chỉ giảm bớt bệnh trạng thôi.

Độc Phong Thần phát tác chín năm, dù là thần tiên Đại La đến thì cũng không cứu được.

Nhưng người tính không bằng trời tính, năm thứ tám hắn ta trúng độc Phong Thần, cũng chính là năm hắn ta mười hai tuổi thì bị kéo đến bãi săn để săn bắn.

Họa là chỗ dựa của phúc, mà phúc cũng là chỗ dựa của họa, Lục Hoàng Tử đặt bút xuống, tiến lên bế Diệp Phỉ Nhiên vào lòng, cũng đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nhóc con, nhẹ giọng dỗ dành cậu: “Phỉ Nhi gặp ác mộng sao… hả? Phỉ Nhi đừng sợ, ca ca bảo vệ… đệ.”

Diệp Phỉ Nhiên vươn hai bàn tay nhỏ ôm Lục Hoàng tử, vừa khóc vừa gọi: “Ca… Ca…”

Lục Hoàng tử ngạc nhiên nhìn cậu, vẻ mặt khó tin nói: “Phỉ Nhi… biết nói rồi à? Còn gọi… ca ca nữa?”

Tô Hạo Vân nghe được tiếng động, vội vàng tiến vào xem, lại nghe con trai gọi: “Ca… Ca.”

Nàng kinh ngạc nhìn con trai mình, đột nhiên lại có chút chua xót, bởi vì tiếng đầu tiên mà con trai gọi không phải mẫu thân, mà là ca ca.

Có trách thì trách nàng làm mẫu thân mà gần đây luôn bận tới bận lui, nghĩ tới nghĩ lui, người ở cạnh con yêu nhiều nhất lại là Lục Hoàng tử, khó trách tiếng gọi đầu tiên cậu học được chính là ca ca.

Lục Hoàng tử còn đang giải thích với Tô Hạo Vân: “Nghĩa mẫu, vừa nãy Phỉ Nhi khóc… con chỉ… đang dỗ đệ ấy. Không ngờ, đệ ấy lại học được… gọi ca ca, Phỉ Nhi mới sáu tháng, đã biết…nói, thật sự là một đứa trẻ… thông minh.”

Tô Hạo Vân lại kinh ngạc với tốc độ tiến bộ nhanh chóng của Lục Hoàng tử, từ khi thằng bé học nói được thì mới chỉ trôi qua vài tháng ngắn ngủi, vậy mà đã tiến bộ đến mức có thể nói một đoạn dài như vậy.

Diệp Phỉ Nhiên cũng rất kinh ngạc, thế nhưng cậu chưa đến sáu tháng, còn chưa thể kiềm chế ổn định chính xác đầu lưỡi của mình, chỉ có thể gọi hai tiếng ca ca.

Tô Hạo Vân xoa đầu đứa này, lại xoa đầu đứa kia, vui vẻ nở nụ cười: “Các con giỏi lắm, Phỉ Nhi và Tông Nhi đều rất giỏi, vi nương mừng thay cho các con.”

 

Diệp Phỉ Nhiên lại không vui: [Tại sao người xấu có thể trèo cao, người tốt lại phải ăn bám, người xấu có thể sống lâu trăm tuổi, người tốt lại chết sớm như vậy?]

Diệp Phỉ Nhiên khịt khịt mũi, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Hoàng tử và Tô Hạo Vân, trong lòng tràn đầy đáng tiếc với Thục phi, cùng đồng tình với người bị tính kế trong tương lai không biết là ai.

Vương gia chỉ trích quá điên cuồng, trưởng nữ là Hoàng hậu cũng không yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhắm vào Tô gia.

Tô Hạo Vân bế con trai đung đưa, nghĩ nghĩ nói: “Tô gia chúng ta là người tốt, ắt có trời phù hộ, càng có quý nhân giúp đỡ, ta tin hai con cũng sẽ thuận lợi bình an.”

Diệp Phỉ Nhiên lập tức hiểu ra: [Aaa, thì ra Tô gia chúng ta thật sự có quý nhân giúp đỡ, tốt quá! Muốn biết quý nhân giúp đỡ Tô gia nhiều vậy là ai ghê.]

Lục Hoàng tử và Tô Hạo Vân buồn cười, nghĩ thầm ngươi chính là quý nhân nhỏ của Tô gia chúng ta đó!

Diệp Phỉ Nhiên lại hoàn toàn yên tâm, nếu đã có quý nhân, vậy cậu cũng không cần quan tâm nữa, có thể tiếp tục nằm ngửa ăn dưa xem kịch rồi.

Để ta xem gần đây Kinh Thành có dưa lớn gì để ăn không, quả nhiên đã thấy được dưa mới, vị trí Hộ bộ Thị lang trống, đương nhiên Kính quốc công sẽ không ngồi yên hay không để ý tới.

Hoàng đế thấy không thể lại để cho quan viên liên quan trong Kinh Thành ngồi lên vị trí này, Lại bộ cũng biết ý định của Hoàng đế, lập tức muốn điều Thị lang mới bên ngoài đi nhậm chức.

Kết quả chọn trái chọn phải, lại chọn được Liễu Thanh Nhân, đồng tri của tri phủ Hân An, vốn là hàng ngũ phẩm, lại có nhiều công lao và thành tích lớn nhỏ, tạm thời được đề bạt đến Kinh Thành.

Tuy được điều đến làm hàng từ tứ phẩm, nhưng trong thời điểm đặc biệt, lại có thể lấy phẩm cấp thấp đảm nhiệm chức quan cao.

Quan địa phương là ngũ phẩm, nhắc tới còn không bằng quan lục phẩm ở Kinh Thành, lần này lập tức thăng lên từ tứ phẩm, có thể nói Hân An Liễu Thị giống như một con chim đại bàng ngày càng vút cao với gió lớn.

Liễu Thị đạt được mong muốn, từ nơi hoang vu hẻo lánh đến Kinh Thành giàu chảy mỡ này, hay là công việc béo bở như Hộ bộ làm cho ai mà không mừng rỡ như điên chứ?

Nhưng Diệp Phỉ Nhiên lại thấy dưa của Liễu Thị chỉ kéo dài đến phía trước một chút, điều này nói rõ tiệc vui chóng tàn của Liễu Thị sao?

Không biết là ai mà có thể khiến Liễu Thị hạ màn trong thời gian ngắn như vậy.

Diệp Phỉ Nhiên lười ăn dưa còn chưa sáng rõ, trước mắt còn một chuyện quan trọng, đó chính là Nhị ca cũng phải đi khoa thi.

Đại Ninh thiết lập hai khoa, kỳ thi mùa xuân và kỳ thi mùa thu, kỳ thi mùa thu là thi khoa văn, tất nhiên kỳ thi mùa xuân là thi khoa võ.

Mấy ngày nay, Nhị ca rất nhiệt huyết, Tứ Hoàng tử cho y lấy danh nghĩa cá nhân để báo thi khoa cử võ, y một đường qua năm cửa ải, chém sáu tướng, từ cưỡi ngựa bắn cung, đến thương, đao, kiếm, kích, võ thuật, quyền đấu, mười tám loại binh khí, đúng là đều tinh thông mọi thứ.

Bản thân y cũng đã là cử nhân võ, năm gần mười ba tuổi thì tham gia khoa cử võ, cho đến nay, Tô Dư Tịch đã tiến vào ba mươi vị trí đầu.

Có câu “Tiên y nộ mã thiếu niên lang”, những lời này dùng cho Tô Dư Tịch thì lại không còn gì thích hợp bằng, mấy ngày nay y không ở trong cung, mỗi ngày đều về nhà.

Khoa cử Đại Ninh quy định, mỗi lần thắng một ván sẽ được một củ ấu làm bằng bạc làm vật lưu niệm cho những chông gai đã trải qua.

Tô Dư Tịch đánh tổng cộng bảy trận, trận nào cũng thắng, nhận được bảy củ ấu bằng bạc.

Khi y về thì lập tức đưa tất cả củ ấu bạc cho Diệp Phỉ Nhiên, cũng chỉ vào bảy củ ấu bạc, nói: “Thấy không, biểu đệ, đây là củ ấu, làm từ bạc, sau khi nung chảy có thể làm thành tiền để tiêu, chắc đệ rất thích nhỉ?”

Diệp Phỉ Nhiên: [Sao vậy ta? Chuyện ta thích tiền đều bị toàn bộ người Tô gia biết hết rồi à? Sao tất cả đều tới đưa tiền cho ta thế? Hì hì, ngược lại cũng không phải chuyện xấu.]

Tô Dư Tịch nghe tiếng lòng của biểu đệ nhỏ, khóe môi ngậm ý cười, lại nói: “Chắc chắn lần này ta có thể giành được một Võ Trạng Nguyên trở về, ta định dùng Võ Trạng Nguyên này đổi lấy một ân điển. Có một số việc nhưng bỏ lỡ, nhưng sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”

Tiếng lòng Diệp Phỉ Nhiên nói: [Được rồi, khắp nơi đều có ý chí nam nhi. Tuy trong nguyên tác ngươi cũng chỉ bất đắc dĩ, có phủ Kính quốc công phong kín đường của ngươi, chỉ có thể lùi lại mà cầu làm cận vệ bên người Hoàng đế. Nhưng lúc này lúc khác, hiện giờ Tô gia chúng ta đứng lên chống đối, lúc này ngươi không hành động thì khi nào mới hành động?]

Mỗi lần Tô Dư Tịch nghe biểu đệ nhỏ nói đều buồn cười, lúc này y tiến lên muốn hôn má cậu, lại bị Lục Hoàng tử ngăn cản: “Nghe nói Tô… Nhị ca có võ công cao cường, sức khỏe ta… từ nhỏ đã khác với người… thường, Tô nhị ca có muốn… tỷ thí với ta không?”

Tô Dư Tịch bất ngờ nhìn Lục Hoàng tử, kinh ngạc nói: “Dật Vương điện hạ? Bây giờ ngài đã nói chuyện lưu loát như vậy rồi sao? Ấy… Ài, tại hạ thất lễ, điện hạ đừng trách.”

 Lục Hoàng tử gật đầu nhẹ: “Đều là người nhà… mình, Tô Nhị ca hà tất… phải khách sáo như thế…”

Tô Dư Tịch gật đầu, y biết những ngày qua, Lục Hoàng tử vẫn luôn đứng trung bình tấn và vận công, lúc đầu y nghĩ Lục Hoàng tử chỉ đang luyện chút kiến thức cơ bản, không nghĩ tới vậy mà lại muốn thách đấu với y.

Y có chút khó khăn nói: “Điện hạ muốn mài giũa với ta? Cái đó… Từ nhỏ ta đã tập võ, lại lớn hơn điện hạ sáu tuổi, có phải quá không công bằng với người rồi không?”

Lục Hoàng tử cười khẽ: “Không có gì là… không công bằng, thời gian… này, coi như ta có thể… luyện công phu. Tô Nhị ca đừng… hạ thủ lưu tình với ta, ta chỉ… muốn thử xem, cơ thể của ta… có hồi phục hay chưa.”

Nghe thấy hai người nói chuyện, ánh mắt Diệp Phỉ Nhiên sáng rực nhìn về phía Lục Hoàng tử, lo lắng nghĩ: [Ôi trời ơi, tiểu mỹ nhân ngươi kiềm chế chút đi, Nhị ca ta chính là ứng cử viên Võ Trạng Nguyên đấy! Bây giờ ngươi mới bảy tuổi, thách đấu Nhị ca ta như vậy, tuyệt đối đừng để bản thân bị thương!]

Tô Dư Tịch cũng nghĩ vậy, chắp tay hành lễ với Lục Hoàng tử: “Vậy chúng ta đến giới hạn thì dừng, mời Lục Hoàng tử, chúng ta qua sân luyện võ ở hậu viện.”

Tô gia là tướng môn, sao có thể không có sân luyện võ, nội viện có sân luyện võ nhỏ, hậu viện còn có một sân luyện võ rất to.

Lục hoàng tử gật nhẹ đầu với Tô Dư Tịch, đẩy Diệp Phỉ Nhiên lên sân luyện võ ở hậu viện.

Tô Dư Tịch nhìn cảnh tượng này chỉ cảm thấy kinh ngạc, tại sao biểu đệ nhỏ vẫn luôn ở cùng với Lục Hoàng tử vậy?

Mà Lục Hoàng tử lại còn chăm sóc biểu đệ nhỏ muốn gì được nấy như thế?

Tô Dư Tịch không thường xuyên về nhà nên không biết, hiện giờ Lục Hoàng tử và Diệp Phỉ Nhiên, hai huynh đệ này đã thành một cặp sinh đôi, dù không có Tô Hạo Vân ở đây, cũng có thể sinh hoạt vô cùng tự do.

Tô Hạo Vân bận rộn xử lý chuyện làm ăn vừa mới tiếp nhận, những ngày qua, dưới sự quản lý của nàng, lợi nhuận từ tơ lụa vải vóc và ngân hàng tư nhân đã tăng lên một phần ba.

Sơn trang suối nước nóng ở thành Nam lại càng ghê gớm hơn, bởi vì Tô lão thái phi thỉnh thoảng sẽ đến một chuyến nên lại có thêm một chỗ trên bảng chữ vàng, trở thành một trong những nơi kinh điển mà các quý nữ danh môn thường hẹn trước nhất.

Hơn nữa suối nước nóng bên kia chính là căn cứ trồng rau mùa đông tự nhiên, dù là mùa đông thì cũng có thể ăn rau xanh, càng lộ vẻ cao cấp hơn.

Phải biết rằng ở cổ đại, mùa đông rất khan hiếm rau xanh.

Mọi người cùng nhau đi tới sân luyện võ, Diệp Phỉ Nhiên cũng chỉ muốn xem náo nhiệt, thấy hai người bày ra tư thế, cậu lập tức vung bàn tay nhỏ lên rồi bắt đầu cổ vũ cho bọn họ.

Thế nhưng bây giờ cậu căn bản không thể khống chế được đầu lưỡi, chỉ có thể hắng giọng hô: “Ca ca! Ca ca! Ca ca! Ca ca! Ca ca! Ca ca! Ca ca!”

Người không biết còn tưởng sau sân có một con gà, kêu cục tác muốn đẻ trứng.

Tô Dư Tịch và Lục Hoàng tử hành lễ với nhau, ngay sau đó thấy Tô Dư Tịch tiến lên một bước dài, muốn hạn chế Lục Hoàng tử thấp hơn mình một nửa.

Lại thấy Lục Hoàng tử nhẹ nhàng nghiêng người, dễ dàng tránh được.

Tô Dư Tịch khen một câu: “Không tệ! Thân pháp Dật Vương điện hạ thật lợi hại!”

Vì vậy y cũng hơi nghiêm túc hơn, thu lực lại rồi tấn công một chiêu tới Lục Hoàng tử, ai ngờ một chưởng này hạ xuống, Lục Hoàng tử chẳng những không trách mà còn tiếp được.

Chưa hết, tiếp theo, Tô Dư Tịch cảm nhận được một lượng sức lực trước nay chưa từng có, lại bức lui y mấy trượng.

Tô Dư Tịch kinh ngạc đến ngây người, Diệp Phỉ Nhiên càng kinh ngạc hơn, âm thanh vẫn luôn cười khanh khách chợt dừng lại, mãi lâu sau, tiếng lòng mới phát ra một câu: [Cái này… Sao lại thế này?] 

Bình Luận (0)
Comment