Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 49

Lần này không chỉ Diệp Phỉ Nhiên, mà ngay cả Tô Dư Tịch cũng bị làm cho kinh ngạc mãi mới bình tĩnh lại được.

Y vung vạt áo thật mạnh, dùng sức buộc chặt vào thắt lưng, thái độ rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc, y nói với Lục hoàng tử Tiêu Tông: "Đến đây!"

Tiêu Tông gật đầu đồng ý, điều mà hắn ta muốn chính là, Tô Dư Tịch sẽ dùng toàn bộ sức lực ứng phó, bây giờ hắn ta còn chưa dùng hết sức lực của mình, nếu có thể đối đầu được với Tô Dư Tịch thì có thể chứng minh rằng sức lực sau này của hắn ta sẽ sâu không lường được.

Kiếp trước, hắn ta một mình ứng phó với hơn một ngàn binh mã, tuy rằng đã bảo vệ được tòa thành nhưng lại vì kiệt sức mà mất mạng.

Trong truyền thuyết kể lại rằng hắn ta một người có thể đối đầu với hàng ngàn binh mã, cái này quả thật là có chút khoa trương, bởi vì hắn ta chỉ ngăn cản hơn một ngàn người, chủ yếu là kéo dài thời gian đợi quân lính Tô gia tới tiếp ứng mà thôi.

Khi đó, Tô Dư Tịch đã dùng chính số gia sản của y để tiếp ứng cho quân Tô gia, y đã mang toàn bộ của cải trong ngoài Tô gia ra, tất cả đều bị bán đi để đổi lấy tiền, số tiền đó được dùng để nuôi sống không quá một vạn quân lính, tướng sĩ còn sót lại của Tô gia.

Toàn bộ người Tô gia đều đã không còn, Tô Dư Tịch cảm thấy y giữ lại đống gia sản kia cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng dùng để chăm sóc cho các huynh đệ khi về già.

Tiêu Tông gật đầu, hắn ta bày ra tư thế phòng ngự, đúng lúc này, Tô Dư Tịch bất ngờ xông tới tấn công, ngược lại Tiêu Tông không hề né tránh, hắn ta mạnh mẽ ngăn lại đòn tấn công của y.

Hai người cứ như vậy mà đánh ra ý chí chiến đấu, họ đánh qua đánh lại so với nhau từng chiêu thức.

Diệp Phỉ Nhiên trợn tròn mắt, trong lòng lầm bầm: [Mẹ kiếp, Lục hoàng tử này thật là mạnh, quá là mạnh mẽ đi! Nhị ca của ta cũng thật lợi hại, nhị ca quả không hổ là Võ Trạng Nguyên, Lục hoàng tử dĩ nhiên cũng không hề rơi vào thế hạ phong một chút nào. Nhưng hắn ta chỉ mới bảy tuổi! Còn nhỏ hơn nhị ca ta tận sáu tuổi!]

Tô Dư Tịch đánh vô cùng nhiệt huyết, hai người cùng nhau phi lên nóc nhà, khóe môi Tô Dư Tịch chứa đầy ý cười, lớn tiếng nói: "Thật thống khoái! Điện hạ, chúng ta tiếp tục!”

Tiêu Tông khẽ hừ một tiếng, sau đó liền phi thân xuống dưới, hắn ta cầm lấy một cây quân côn, xem ra dự định sẽ sử dụng thứ này làm vũ khí.

Tô Dư Tịch cũng nhẹ nhàng nhảy xuống theo, y cũng chọn một cây chùy sao băng, sau đó hai người cứ như vậy tiếp tục so chiêu với nhau.

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vẫn liên miên không dứt: [Chỉ với kỹ thuật võ nghệ này của Lục hoàng tử, nếu như không bị trúng phải cái gọi là độc phong thần, hắn chẳng phải là ứng cử viên tốt nhất cho ngôi vị Thái tử hay sao? Đừng nói đến Tứ hoàng tử, từ xưa đến nay có mấy người văn võ song toàn như vậy chứ? Lạc thân vương miễn cưỡng có thể được coi là một nhân tài, đó là bởi vì y được di truyền võ nghệ của Tô lão thái phi, văn của tiên đế. Lục hoàng tử đây chẳng phải được gọi là con cưng của trời sao? Nhưng trong nguyên tác, hắn lại không may bị người khác hại đến kết cục như vậy, ta quả thật có chút hoài nghi, hắn bị hại thành như vậy không thể nào chỉ do một cuộc đảo chính ở cung điện gây ra.]

Kỳ thật ngay từ đầu cậu đã hoài nghi, độc phong thần này được ví khó lấy như lên trời, loại độc dược kinh khủng như vậy, một Liễu Hân An thấp kém kia làm sao mà có được?

Lúc trước, Liễu thị lấy được sự tin tưởng của Thục phi nương nương, mỗi ngày ả ta đến cung của nàng hỏi han ân cần, biểu hiện ra bộ dáng trung thành, thật thà.

Nhưng thực ra, trong thâm tâm ả ta luôn có những mưu kế và suy nghĩ của riêng mình.

Khi đó, Liễu thị chỉ là quý nhân nhỏ bé, nếu như nói là ả ta nịnh nọt Thục phi, ả ta là vì muốn nhận nuôi Lục hoàng tử, lại mượn danh nghĩa là dưỡng mẫu của Lục hoàng tử mà được sắc phong lên làm tần, điều đó phải nói là ả ta vô cùng thông suốt.

Nhưng ả ta lại hạ độc phong thần với Lục hoàng tử, vậy thì những điều này không phải một quý nhân như ả có thể làm được.

Diệp Phỉ Nhiên như đang suy nghĩ điều gì đó, rốt cuộc Liễu Hân An này có lai lịch như thế nào?

Nhưng mà Liễu thị đã sớm vào kinh, nếu có cái gì đó mờ ám thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra chút dấu vết.

Ngay thời điểm Diệp Phỉ Nhiên còn đang ngẩn người, Tô Dư Tịch và Lục hoàng tử đã đánh xong, điều khiến Tô Dư Tịch bất ngờ nhất chính là, bản thân y vậy mà lại thua nửa bước.

Khuôn mặt y hiện lên vẻ không thể tin được, nhìn về hướng của Tiêu Tông, ngay sau đó y liền lui về phía sau ba bước, quỳ hai gối trước mặt hắn ta, cúi đầu tay ôm quyền, nói: “Từ nay trở đi, ta nguyện đi theo Lục hoàng tử, tùy ngài phân phó bất kỳ điều gì, Tô Dư Tịch ta tuyệt đối không chối từ.”

Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Hả? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Có phải ta đã bỏ lỡ cái gì rồi không?]

Tiêu Tông tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn ta lại có dáng vẻ uy nghiêm, hắn ta tiến lên đỡ Tô Dư Tịch dậy, mở miệng nói: “Tô nhị ca, ngươi nói……..có vẻ hơi nghiêm túc quá rồi, chỉ là thi đấu võ thuật mà thôi……… ngươi cũng đừng để trong lòng……”

Tô Dư Tịch nói: "Không không, một thân võ công này của điện hạ, đừng nói là bảy tuổi, cho dù là mười bảy tuổi, hai mươi bảy tuổi, thì vẫn có nhiều người cả đời cũng không thể đạt đến trình độ này được. Ngài là người có thiên phú, không chỉ là có thiên phú không thôi đâu, ngài chính là người sinh ra để tập võ! Người tập võ đều là những người thẳng thắn, cho nên ta muốn nói thật với ngài, Tô Dư Tịch ta cả đời này chưa từng khuất phục trước bất kỳ kẻ nào, bọn họ vẫn luôn khen ta là Tiểu Võ Thần, có phong thái giống như tổ phụ ta. Nhưng trong lòng ta lại rất khinh thường, tổ phụ của ta quả thật sự có tài chỉ huy rất tốt, nhưng võ nghệ của ông ấy khiến ta không dám gật bừa. Hôm nay, ta cùng Lục hoàng tử đấu một trận như này, Tô Dư Tịch ta cam chịu và khuất phục! Từ nay trở đi, điện hạ chính là người duy nhất mà Tô Dư Tịch ta khuất phục!"

Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm: [Nhị ca thật là hiệp nghĩa, can đảm, phục chính là phục. Không giống một số người, tuy bề ngoài thì phục nhưng trong lòng lại luôn ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi.]

Đời trước, Tiêu Tông qua lại không ít lần với Tô Dư Tịch, hắn ta tất nhiên biết thái độ làm người của y, liền nói: "Được... Được, ta... hiểu rồi. Vậy sau này... chúng ta thường xuyên luyện võ... tập trung vào đối thủ. Nếu có đối thủ mạnh... mạnh hơn, võ công của mình... cũng có thể càng trở nên….tốt hơn... một chút!"

Diệp Phỉ Nhiên rất thích nghe Tiêu Tông nói chuyện, vẻ ngoài nghiêm túc, xinh đẹp, nhưng lại nói năng lộn xộn, ai mà lại không thích bé lắp bắp cơ chứ?

Tô Dư Tịch cười khẽ: "Đúng vậy, điện hạ, sau này ta chắc chắn sẽ thường xuyên đến tìm ngài luận võ.”

Những lời này không phải nói dối, mấy ngày nay Tô Dư Tịch thi xong liền đi tìm Lục hoàng tử, hai người ít nhất phải đánh với nhau nửa canh giờ mới thôi.

Ngay cả Tô Hạo Vân cũng biết chuyện này, nàng sợ đứa con thứ hai nhà mình sẽ đánh Lục hoàng tử bị thương mất, nhưng khi quan sát hai lần nàng mới phát hiện ra, thằng thứ hai nhà mình vậy mà không đánh lại Lục hoàng tử, ngược lại y còn bị Lục hoàng tử đá hai phát rơi từ trên mái nhà xuống.

 

Diệp Phỉ Nhiên bị dọa sợ đến mức phải che mặt lại, Tô Dư Tịch lại là kiểu càng đánh càng hăng, y phi thân lên nóc nhà, tiếp tục đánh với Tiêu Tông.

Thế nhưng, Diệp Phỉ Nhiên nghiến răng nghiến lợi, đau đến mức mơ hồ, ngồi trên xe đẩy hồi lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần, có chút hoang mang: [Đánh nhau thì có gì thú vị cơ chứ? Cái mông của nhị biểu ca chắc sắp vỡ thành mười tám mảnh rồi đi?]

Tô Hạo Vân thấy con nuôi không bị chịu thiệt thòi, nàng liền không quản bọn họ nữa, còn quay sang nhéo má con ruột, dặn dò một câu: "Đói bụng thì nhớ phải gọi ca ca, còn có ba đại tỷ tỷ đều ở phía sau nữa.”

Nhạn Thư, Thị Thư cùng với Thanh Thư đồng thời hành lễ với nàng, sau đó tiếp tục ở một bên hầu hạ.

Ba cung nữ này quả thực rất trung thành, đặc biệt là Nhan Thư, nàng ấy là người luôn hết lòng bảo vệ Lục hoàng tử, hạn chế tối đa những tin tức về sự hồi phục của hắn ta.

Mỗi lần tiếp xúc với người Tô gia, nàng ấy đều cung kính tiến lên nhắc nhở, chuyện Lục hoàng tử đang phục hồi không thể bị truyền ra ngoài, nếu không chuyện đó đối với Lục hoàng tử và Tô gia đều có thể gây ra họa sát thân.

Những người Tô gia tất nhiên cũng sẽ hiểu được điều đó, bên ngoài thì họ tỏ ra Lục hoàng tử bị ngốc nghếch, nhưng bên trong, họ vẫn luôn coi Lục hoàng tử là một đứa trẻ hoàn toàn bình thường.

Lục hoàng tử cong khóe môi, tiến lên hỏi Diệp Phỉ Nhiên: "Ca ca có lợi hại không?”

Diệp Phỉ Nhiên dùng sức gật đầu, Tô Dư Tịch đứng bên cạnh cũng không chịu thua thiệt, hỏi: "Nhị biểu ca của đệ có lợi hại không?"

Diệp Phỉ Nhiên cũng dùng sức gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: [Vẫn là Lục hoàng tử lợi hại hơn một chút, hắn chỉ mới bảy tuổi, còn nhị biểu ca đã mười ba rồi!]

Nhị ca:...... Quả nhiên, người lợi hại sẽ được trẻ con thích hơn!

Diệp Phỉ Nhiên giơ hai cánh tay ra, Lục hoàng tử tiến tới ôm cậu lên xoay một vòng.

Lúc này, Diệp Phỉ Nhiên rốt cuộc cũng đã biết được sức Lục hoàng tử lớn đến nhường nào, hắn ta vậy mà có thể nhấc một đứa trẻ hơn mười cân lên một cách nhẹ nhàng như vậy, quả nhiên người trời sinh luyện võ.

Diệp Phỉ Nhiên ôm cổ Lục hoàng tử, hôn lên má hắn một cái, thầm nghĩ, lần này ta đã lớn rồi, rốt cuộc cũng có thể hôn ngươi, trước kia vẫn luôn là ngươi hôn ta, lần này chúng ta coi như là hòa nhau.

Lục hoàng tử bất đắc dĩ, nói với Diệp Phỉ Nhiên: "Nhóc con... không được như vậy, tùy tiện hôn người khác…..như vậy không tốt lắm.”

Tô Dư Tịch đứng bên cạnh, cảm thấy có chút kỳ lạ, còn tưởng rằng có chuyện gì đó, vừa rồi y muốn hôn Phỉ Nhi, liền bị Lục hoàng tử ngăn lại, chẳng lẽ hắn ta không muốn cho người khác hôn biểu đệ hay sao?

Hắn ta lại còn dùng lý do đó để đánh y một trận?

Tô Dư Tịch lắc lắc đầu, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, dù sao Phỉ Nhi mới chỉ có sáu tháng tuổi, cho dù tâm trí có trưởng thành hơn người bình thường, thì vẫn chỉ là một đứa nhóc con!

Tuy nhiên, sau khi trải qua cuộc tỷ thí giữa Tô Dư Tịch và Lục hoàng tử, quan hệ của hai người cũng trở nên thân thiết hơn không ít, vừa trở về liền gọi một tiếng điện hạ.

Thoáng cái đã vào tháng ba, đầu xuân này Diệp Phỉ Nhiên đã tròn bảy tháng, rốt cuộc thì cậu cũng có thể tự di chuyển vài bước, cũng không cần phải bị bế đến chỗ nào liền nằm ở đó đợi nữa, cậu đã tự có thể di chuyển sang chỗ khác.

Từ khi cậu bắt đầu học bò, toàn bộ người Tô gia đều phát hiện đứa cháu ngoại này giống như khỉ có chân, cứ nhảy lên rồi lại nhảy xuống còn không đủ, cậu còn bò khắp sân trước sân sau không ai có thể ngăn lại được.

Tô Hạo Vân vô cùng bất đắc dĩ, còn đặt cho cậu cái biệt danh là Hầu Tiểu Tử.

Diệp Phỉ Nhiên cũng bất chấp hình tượng, cậu từ nhỏ hiếu động, để cậu ở trên giường nằm hơn nửa năm, thật vất vả mới có thể đi lại lại không được dùng sức làm bộ một chút?

Lục hoàng tử biết cậu thích náo nhiệt, vì vậy, hắn ta thường xuyên ôm cậu ngồi trên nóc nhà ngắm nhìn dòng người tới lui dưới đường.

Xa xa một đám người đang đi về phía bên này, Lục hoàng tử tò mò nhìn qua, Diệp Phỉ Nhiên cũng đã hóng được chuyện: [Là người của Liễu Hân An, sau khi chuyển đi hơn một tháng, rốt cuộc cũng đến kinh thành. Tân An là một nơi xa xôi hẻo lánh, có thể đến được kinh thành đã coi như là may mắn của họ rồi... Xem ra, gia đình nhà Liễu Hân An không có gì phải xấu hổ. Tổ tiên nhà họ hành nghề y, vì có công chữa trị cho tiên hoàng gặp nạn nên được bổ nhiệm làm một vị y sĩ cấp thấp. Tuy nhiên, vì Tân An quá xa cũng không ai muốn đến đó, nên vị y sĩ cấp thấp này đã từng bước được thăng chức ở Tân An lên chức chính ngũ phẩm tri phủ đồng tri. Sở dĩ người của Liễu gia ở lại Tân An là vì ở đó có nhiều dược liệu, trong đó có nhiều đông trùng hạ thảo quý hiếm, sen tuyết và nấm linh chi cái gì cần có đều có cả.]

Diệp Phỉ Nhiên nhìn đoàn người kia, trầm ngâm suy tư: [Xem ra Hân An Liễu thị cũng không phải là người có công lớn gì. Nếu quả thật là loại người như thế, vậy chỉ cần xin tiên đế phong quan ở kinh thành, hoặc là vào cung làm thái y là được rồi không phải sao?]

Ngay lúc hai người đều đang lặng lẽ quan sát đoàn người Liễu thị, phía sau xe ngựa đột nhiên rơi xuống một cái rương lớn, một rương dược liệu rơi đầy đất.

 Liễu đại nhân đang cưỡi ngựa phía trước nhanh chóng tự mình xuống ngựa, cẩn thận nhặt từng dược liệu vào, dặn dò: "Đây đều là thuốc tốt, hiếm có, dành rất nhiều thời gian để đưa vào cung, được tiểu muội ta mang cho Lục hoàng tử.”

Liễu gia từng có giao hảo với người của Trương gia, bởi vì Trương gia cũng xuất thân từ Tân An, là con phượng hoàng duy nhất thoát ra khỏi vùng nông thôn xa xôi, hẻo lánh đó.

Liễu đại nhân nói muốn đem những thứ thuốc quý báu này cho Lục hoàng tử. Phải chăng điều này có nghĩa là y cũng không biết muội muội của mình đã làm hại Thục phi, cũng không biết rằng chức vụ chính thức của bọn họ là do Liễu quý nhân chiếm được một cách mờ ám ?

Nếu quả thật là như vậy, Liễu quý nhân này rốt cuộc muốn làm gì?

Lục hoàng tử cũng có chút đăm chiêu, không biết Liễu thị có vai trò gì trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị này.

Trong sân, Tô Hạo Vân thấy Lục hoàng tử và Diệp Phỉ Nhiên lại ở trên nóc nhà, bất đắc dĩ gọi: "Hai đứa cẩn thận bị trúng gió, mau xuống đây nhanh lên. Ta làm cho các con mấy bộ quần áo mới, mau tới thử xem có vừa người hay không.”

Diệp Phỉ Nhiên vui tươi hớn hở nhìn xuống, thò đầu ra gọi một tiếng: "Mẫu...... Mẫu thân!”

Được bảy tháng tuổi, cuối cùng lưỡi của cậu cũng có thể uốn cong được. Mặc dù tiếng gọi mẫu thân rất ngọng nhưng Tô Hạo Vân lại cảm thấy rất vui vẻ.

Nàng đỏ mắt nhìn về phía con trai lớn nhà mình, sụt sịt nói: "Ôi, Phỉ Nhi ngoan, mau xuống đây, mẫu thân ôm một cái nào.”

Lục hoàng tử ôm lấy Diệp Phỉ Nhiên, nhẹ nhàng bay từ trên nóc nhà xuống.

Lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, Tô Hạo Vân còn kinh ngạc. Nhưng dần dần thấy nhiều cũng thành quen, quả nhiên nhà mình có hai đứa con đều không phải người thường.

Tô Hạo Vân ôm chặt con trai vào trong lòng, nói: "Phỉ Nhi, con gọi thêm một tiếng có được không?”

Diệp Phỉ Nhiên lè lưỡi: "Mẫu thân!”

Tô Hạo Vân vui vẻ ôm lấy cậu đi dạo một vòng, một tay ôm Diệp Phỉ Nhiên, một tay dắt Lục hoàng tử, nói: "Ngày mai, Tô gia sẽ tổ chức tiệc thăng chức, quan viên gia quyến có quyền lực ở kinh thành đều sẽ đến. Ta và bá mẫu của các con sẽ tổ chức thật tốt, ngày mai chúng ta có thể vui vẻ một chút rồi.”

Nói xong Tô Hạo Vân còn cười một tiếng, tiếp tục nói: "Đúng rồi, ta còn phát thiệp mời cho Diệp gia, gọi hai người của nhà đó đến dự tiệc. Đã lâu không gặp biểu muội, không biết ả ta hiện tại như thế nào? Còn có vị tam công chúa tự mình đoạt lấy tước vị kia, không biết có hối hận hay không?”

Diệp Phỉ Nhiên nhìn ra được, mẫu thân cậu quả thực đang vui vẻ muốn chết, Diệp Thừa Trạch cặn bã, Tô Hạo Vân đối với ông ta cũng không còn một chút cũng lưu luyến nào cả.

Nhưng nhìn ông ta phải chịu cảnh gà bay chó sủa, quả thật cũng có một chút tư vị khác lạ.

Lần này tiệc thăng chức của Tô gia được tổ chức rất trang trọng, cao sang đến mức có phần không phù hợp với lối sống bình thường của Tô gia.

Tô lão thái phi cũng không phản đối. Sau chuyện lần trước, bà chẳng những không có thâm cư thiển xuất, mà còn tham gia nhiều hoạt động lớn nhỏ ở kinh thành một cách cởi mở hơn.

Chỉ là mỗi lần bà ra ngoài thì phía sau lại luôn có một đám người đi theo, đây đều là những việc mà hoàng đế đã lo liệu, hắn lo lắng Tô lão thái phi sẽ lại xảy ra chuyện gì không hay.

Tô gia ở kinh thành cũng bị bàn tán không ít, Diệp Phỉ Nhiên cũng hóng được chuyện xấu ở những gia tộc đó không ít, đặc biệt là người của Kính Quốc Công, bọn họ đều đang chờ Tô gia bị phủ Kính Quốc Công bắt thóp.

Những người ở trung lập thì chỉ muốn xem náo nhiệt, duy chỉ có một số ít người thật lòng vui mừng cho Tô gia, trong đó có vị thiếu phó của Thái tử mà lần trước Diệp Phỉ Nhiên hóng được chuyện xấu của hắn nhưng không vạch trần bí mật đó ra.

Kỳ thật bí mật của hắn cũng không có gì ghê gớm, chẳng phải là hắn có người yêu đồng giới thôi sao, điều này ở Đại Ninh cũng không thể tính là tội lớn.

Chỉ là hắn không muốn lấy chính thê, hết lần này đến lần khác muốn lấy người yêu đồng giới kia làm chính thê. Những điều này chắc chắn sẽ khiến hắn bị mọi người bàn tán không ít.

Diệp Phỉ Nhiên vui vẻ, hớn hở hóng chuyện, sau đó cậu liền phát hiện hôm nay thiếu phó của thái tử còn dẫn người yêu đồng giới của mình đến, cậu liền lập tức mở chiếc TV nhỏ lên, quả đúng như đã dự đoán, cậu nhìn thấy một mỹ nhân.

Kết quả khi cậu quay đầu lại, nhìn thấy một vị khách không ngờ tới, cậu có chút nghi hoặc hỏi: [Người của Hân An Liễu thị sao lại có thể đến Tô gia tham gia yến tiệc? Chẳng lẽ là do mẫu thân mời đến?]

Bình Luận (0)
Comment