Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 50

Người đứng đầu hiện tại của Liễu gia chính là Liễu Hạnh Lâm, ca ca của Liễu quý nhân, từ tên của người này có thể thấy rằng Liễu gia này đời đời hành y.

E rằng, ngay cả Liễu Hạnh Lâm cũng không ngờ được, bản thân đường đường là con cháu thế gia mà giờ đây chỉ là tên quan tứ phẩm giữ chức hộ bộ ở kinh thành.

Hắn luôn cho rằng nếu muội muội được sủng ái thì bản thân cũng sẽ được thăng quan tiến chức, nhưng không biết tại sao, sau khi đến để đưa cuốn sổ, tin tức nhận được lại là muội muội từ chối gặp người nhà.

Muội muội của hắn được người nhà nuông chiều từ bé, một mình vào kinh tham gia tuyển tú, ai ngờ lại được chọn trúng đã thế còn được phong làm quý nhân.

Người trong nhà đều mừng cho nàng ta, trong ba năm này gửi cho nàng vô số phong thư, phái người vào kinh thăm hỏi nhưng đều bị từ chối.

Lần này vất vả lắm mới có chút tin tức về nàng nhưng thật không ngờ tin tức lần này lại lớn như vậy.

Người vui vẻ nhất phải kể đến đệ đệ của Liễu Hạnh Lâm là Liễu Huyền Hồ, hắn nhìn suối nước nóng của Tô gia ở trang viên Nam Thành mà cảm thán: “Đại ca, quan ở kinh thành đúng thật là khác biệt mà! Huynh nhìn xem cổng lớn khí phái như vậy, lại xem thử cái xe ngựa xa hoa này. Nghe nói trong này còn có suối nước nóng, huynh biết suối nước nóng là cái gì không?”

Ai ngờ Liễu Hạnh Lâm thật sự giảng cho y tác dụng dược lí của suối nước nóng: “Suối nước nóng à, nó có thể trị chứng phong thấp do nhiễm hàn khí, tiêu trừ mệt mỏi, nâng cao tinh thần, ngâm trong đó có thể mang rất nhiều lợi ích cho cơ thể.”

Liễu Huyền Hồ không kiên nhẫn nói: “Huynh đang nói cái gì vậy? Bây giờ huynh đã là quan tứ phẩm ở kinh thành rồi, không phải lang trung ở nơi vùng núi xa xôi hẻo lánh kia nữa. Quan ở kinh thành phải có dáng vẻ khí chất, làm sao có thể vừa mở miệng đã toàn những kiến thức y lý như này chứ!”

Liễu Hạnh Lâm tay cầm thiếp mời, nhỏ giọng nói: “Đệ đừng có ồn ào trước cửa phủ nhà người khác, hôm nay chúng ta không mời mà tới đã rất bất lễ rồi.”

Liễu Huyền Học vội đáp: “Ca, ta biết rồi, bây giờ chúng ta ở đây cách kinh thành cũng không quá xa, huynh lại là quan tứ phẩm đó. Huynh nhìn xem những người đến đến đi đi ở đây đều có những người lục phẩm ngũ phẩm. Tô gia này cũng thật ngang ngược mà, chẳng lẽ tất cả những quan chức kinh thành đều được mời đến đây sao?”

Liễu Hạnh Lâm nói: “Chúng ta mới đến đây, không biết nơi này nông sâu thế nào nên đừng tự tin thái quá. Lại nói, ta chỉ là quan tòng tứ phẩm, tòng tứ phẩm và tứ phẩm chênh lệch không phải ít đâu.”

Lúc này, Tô Hạo Vân bước ra từ trong sơn trang Phi Vân, đúng lúc thấy Liễu Hạnh Lâm liền hỏi: “Ngài chính là vị Liễu đại nhân đến đưa thiếp mời sao?”

Liễu Hạnh Lâm đáp: “Chính là tại hạ, ngài chính là Tô phu nhân sao? Bái kiến Tô phu nhân.”

Tô Hạo Vân gật đầu đáp lễ, nhận lấy thiếp từ tay hắn rồi nói: “Liễu đại nhân chớ trách, bởi đại nhân vừa đến kinh thành nhậm chức nên quản gia của chúng ta lúc phát thiệp mời đã phát thiếu của ngài rồi.”

Liễu Hạnh Lâm tỏ thái độ cung kính đáp: “Tô phu nhân đừng nói vậy, chúng ta vốn thật là hôm qua mới tới. Chỉ vì có chuyện quan trọng nên đành đến quấy rầy.”

Tô Hạo Vân dặn dò Y Hồng: “Trước tiên, ngươi dẫn người của Liễu đại nhân đến tiền viện sắp xếp chỗ nghỉ cho họ, ta còn phải đi đón tiếp Lão thái phi và Lạc Thân Vương.”

Nói rồi nàng lại quay đầu nhìn Liễu Hạnh Lâm: “Thật thất lễ, xin đại nhân lượng thứ.”

Liễu Hạnh Lâm đáp: “Tô phu nhân có việc bận hãy đi làm trước, lúc sau ta sẽ phái người mời ngài đến.”

Tô Hạo Vân gật đầu, Y Hồng liền dẫn Liễu Hạnh Lâm về gian phòng nhỏ phía đông ở tiền viện, lại phát hiện Liễu gia còn mang đến đây hai cái rương lớn, bên trong nặng trịch, người không biết còn tưởng rằng họ đến Tô gia để tặng lễ.

Đây cũng là lý do Tô Hạo Vân sắp xếp họ đến đông phòng, những vị quý nhân khác đều ở hậu viện của biệt viện suối nước nóng, không ít người tán dương Tô phu nhân lòng dạ rộng lượng. Chồng trước ở chỗ này tư tình với tình nhân, nàng ta lại vui mừng hớn hở đem nơi này kinh doanh phát đạt, biến thành nơi tụ tập của các quý nhân.

Mãi đến khi theo Y Hồng đi xa, Liễu Huyền Học mới cất tiếng nói: “Đại ca, sao huynh khách khí với vị phu nhân đó như vậy? Đó cùng lắm cũng chỉ là một phụ nhân thôi mà?”

Liễu Hạnh Lâm cau mày nói: "Không cho đệ nói bậy, đây chính là đại tiểu thư của Tô gia, được hoàng thượng đích thân phong là Cáo Mệnh phu nhân. Bây giờ cũng là dưỡng mẫu của lục hoàng tử. Lúc trước Trương gia có ân đối với Liễu gia chúng ta, bây giờ Thục Phi tạ thế, chúng ta phải đến thăm con trai của nàng ấy. "

Liễu Huyền Hồ kinh ngạc nói: "Ta còn nghĩ cứ quái lạ làm sao, rõ ràng chỉ là một phụ nhân sao có thể được phong làm nhất phẩm phu nhân, còn cao hơn huynh tận vài bậc."

Liễu Hạnh Lâm hận rèn sắt không thành thép nói: "Ta đã nói với đệ nhiều lần phải học tập thật tốt, đệ xem đệ bây giờ, một chút phong vị cũng không có."

Liễu Huyền Hồ lại hết sức xem thường đáp: "Đọc sách thì có ích gì? Liễu gia chúng ta cũng không đọc sách bao giờ, bây giờ không phải vẫn một bước lên mây sao? Lúc ở Tân An, huynh không phải cũng từ bát phẩm lên tòng tứ phẩm hay sao? Đệ thông minh giống huynh, nhất định cũng không thể kém huynh!"

Diệp Phỉ Nhiên ở hậu viện hóng chuyện, lúc đến Liễu gia, trong lòng cậu không khỏi trầm mặc: [Con trai cả của Liễu gia nhìn còn giống người, nhưng sao con trai thứ của Liễu gia lại như một tên ngốc vậy? Quả nhiên mỗi nhà đều có tổ tiên đời thứ hai, ai cũng trốn không thoát.]

Lục hoàng tử và Tô Dư Tịch đang ở một bên thảo luận về chiêu thức mới của bọn họ, sau khi nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, họ liền đồng loạt nhìn về phía cậu.

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên tiếp tục được truyền tới: [Từ xưa tới nay, công danh đều là do thi cử mà có được. Liễu gia có được ân sủng lớn là do lão gia tử của Liễu gia đã cứu sống tiên đế một mạng. Lúc trước, khi tiên đế đi tới Tân An, bởi vì chưa biết tình hình địa hình bên đó mà không may gặp phải chướng ngại, đoàn người toàn bộ đều bị ngất xỉu trong hang núi. May thay, họ lại gặp được người của Liễu gia đang lên núi hái thuốc, lúc này họ mới cứu được hơn mười mấy mạng người này. Lại còn gặp phải quan tri huyện của trấn Liễu Lâm vô năng bất tài, ngay cả vụ trộm cắp nhỏ cũng muốn lôi nạn nhân ra kết án chém đầu. Nếu không phải lão gia tử của Liễu gia trượng nghĩa đứng ra bênh vực lẽ phải, còn nói muốn đến chỗ Tri phủ đại nhân tố cáo hành vi của gã, vì vậy vị quan tri huyện kia liền muốn tiền trảm hậu tấu. Ôi, quả nhiên là vùng khỉ ho cò gáy sinh ra những con người điêu toa.]

 [Người ta nói con trai cả của lão gia tử Liễu gia là một học giả, Hoàng đế còn đích thân kiểm tra tài năng và học vấn của hắn, lúc đó hắn cũng đã có công danh tú tài, lại bởi vì tình huống đặc thù, hắn liền được đặc cách để nhận chức, còn được phong cho huyện thừa bát phẩm, để cho hắn tạm thời quản lý công vụ của huyện Liễu Lâm. Không ngờ lại không có quan chức nào chịu đến vùng núi xa xôi này nên việc quản lý vẫn tiếp tục như vậy. Lại bởi vì hắn làm việc quả thật rất tốt cho nên cũng được thăng chức lên làm Tri phủ Đồng Tri ngũ phẩm. Dù sao có danh xưng là đệ tử của hoàng đế, nên việc thăng chức quả thật rất thuận lợi.]

Nói như vậy, Liễu gia cũng khá là may mắn, nếu không cũng không thể nào từ một lang trung gia thế bình thường, lại có thể thăng chức lên làm đại thần trong triều đình.

Nghe xong chuyện của Liễu gia, Lục hoàng tử và Tô Dư Tịch đại khái cũng đã hiểu được nguyên nhân vì sao Liễu thị lại nóng lòng trèo cao như vậy.

Loại phi tần sinh ra trong gia đình ở vùng núi xa xôi, nếu như không bám víu tìm chỗ dựa thì chắc chắn sẽ trở thành hòn đá kê chân cho người khác. Hoặc là sẽ trở thành người vô danh mà sống trong hậu cung cho đến cuối đời.

Có thể lúc ở ngoài cung, ả ta cũng giống như Liễu Hạnh Lâm, là một cô nương mộc mạc và đơn thuần, nhưng sau khi vào trong cung, ả ta giống như tiến vào một cái vại chứa thuốc nhuộm lớn, không thể không bị cuốn theo.

[Không đúng!] Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên đột nhiên nói thêm: [Ba năm trước ả ta mới được tiến vào cung, ba năm trước ả ta cũng bắt đầu hạ độc Lục hoàng tử. Vừa vào cung, ả ta đã nhắm đến Thục phi trong cung mà đầu độc, mục đích cũng quá rõ ràng rồi đi? Không thể nào là do sau khi vào cung, ả ta bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, mà đây giống như đã lên kế hoạch từ trước rồi nhỉ?]

Đây chỉ có thể coi là những tình tiết nhỏ trong câu chuyện, hơn nữa… nó còn rất dài, còn dài hơn cả dưa trong cung, loáng thoáng ẩn giấu trong một đống hỗn độn.

Diệp Phỉ Nhiên giật mình, cảm thấy những tình tiết này có thể mới là cốt truyện chính của toàn bộ câu chuyện, ít nhất cũng là những yếu tố quan trọng.

Lục hoàng tử cùng Tô Dư Tịch thấy cậu đang ngẩn người, họ biết chắc chắn là cậu đã biết chuyện gì đó quan trọng.

Tô Dư Tịch nghĩ ngợi một lúc, sau đó liền xoay người đi ra khỏi phòng, tìm được đại ca của mình, nói với y: "Ca, Liễu gia này có vấn đề, ca có thể điều tra một chút hay không?"

Tô Dư Lan lập tức hiểu ra: "Có phải là ở chỗ biểu đệ hay không...... Ừ, ta hiểu, ta sẽ đi sắp xếp.”

Liễu gia, Liễu quý nhân, Hoàng hậu, Thục quý phi, sẽ có lúc tất cả chân tướng của chuyện này được tiết lộ.

Diệp Phỉ Nhiên rất không hài lòng về chuyện này, cậu ghét nhất việc chỉ hóng được một nửa câu chuyện, chính vì như vậy, cậu liền muốn tìm ra những tình tiết khác để có thể hóng hoàn chỉnh câu chuyện.

Quả nhiên, vừa nhìn xung quanh cậu đã hóng được một chuyện mới, đó là cháu gái Thừa tướng Tề Huệ Như, lúc trước nói là muốn kết thân với Tô Dư Lan.

Đáng tiếc, Tô Dư Lan lại không có tâm tư này, chuyện này liền bị gác lại sang một bên, nhưng Tề Huệ Như đã đến tuổi thành thân, cô đã mười chín tuổi, nếu không thành thân thì sẽ thành cô nương già.

Vì thế mà sau đó liền được phu nhân của Quan Nội Hầu mai mối, nàng liền kết thân với cháu trai của Quan Nội Hầu, rất nhanh đã định hôn ước.

Người cháu này tuy rằng không phải quan trong kinh thành, nhưng lại là quận vương ở một địa phương khác, nhưng danh phận quận vương cũng không phải là người của hoàng thất, mà là một vị phiên vương.

Đại Ninh cũng có tình huống "Chia đất phong cho phiên vương, bảo vệ hoàng thất". Nói chung là những vị phiên vương như vậy sẽ có quyền lực về quân sự và có trách nhiệm trấn giữ một vùng đất, thường là đất biên giới.

Người cháu trai mà phu nhân của Quan Nội Hầu mai mối cho nàng, chính là Bồng Lai Vương được phong ở biên giới phía đông.

Lúc trước Diệp Phỉ Nhiên từng nói, Thừa tướng đại nhân tuổi đã cao, mạng khó được đảm bảo, không phải bởi vì cái gì khác, mà chính là do vị Bồng Lai Vương này.

Tề Huệ Như đã được định hôn ước với Bồng Lai Vương, đây vốn cũng coi như là một cuộc hôn nhân cao quý, Tề gia từ trên xuống dưới đều vui mừng, cho rằng cháu gái Thừa tướng tìm được một lang quân như ý.

Đây chính là phiên vương, gả đi chính là Bồng Lai vương phi, vinh hạnh cỡ nào cơ chứ.

Tề Huệ Như cũng được các quý nữ trên dưới kinh thành ngưỡng mộ, nàng ta vậy mà lại có thể làm vương phi, tuy không thể so với việc vào cung làm hoàng phi, nhưng dù sao vương phi cũng chỉ có một, còn hoàng phi thì có thể có rất nhiều.

Hơn nữa, Bồng Lai là một nơi giàu có và đông đúc, hàng năm số trân châu, bảo thạch được cống nạp vào cung nhiều không đếm xuể, hôn sự tốt như vậy đi đâu tìm đây?

Nhưng vấn đề chính là, mối hôn sự tốt như vậy, sau khi Tô Huệ Như gả đi, nàng đương nhiên sẽ phải tổ chức hôn lễ ở Bồng Lai, nàng cũng sẽ mời toàn bộ nhà họ Tề đến đó.

Kết quả Tề gia qua đó, cứ như vậy mà trở thành người ủng hộ Bồng Lai Vương tạo phản.

Sau khi tạo phản, Bồng Lai vương thành lập Bồng Lai quốc, tự phong mình là Bồng Lai hoàng, Tề Huệ Như cũng lên làm Bồng Lai hoàng hậu. Tề lão thừa tướng vì không muốn cùng hắn thông đồng làm loạn, cho nên đã xin từ quan, trở về nông thôn mà sống trong nhà tranh nhỏ, sau cùng, ông lại vì nghèo khó mà chết cóng ở bên giếng múc nước.

 

Bồng Lai vương tạo phản cũng bị quân của Đại Ninh tiêu diệt, Bồng Lai vương bị phán chém ngang lưng, đây là hình phạt nặng nhất cho đại tội ở Đại Ninh.

Đây cũng chỉ là một tình tiết nhỏ trong một đống tình tiết của cốt truyện mà Diệp Phỉ Nhiên hóng được, nhìn như không có quan hệ quá lớn với cốt truyện chính, nhưng cậu đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nhỏ: [Mặc dù Bồng Lai vương là phiên vương, nhưng hắn là cháu ruột của tiên đế, coi như hắn cũng là con cháu hoàng thất, hơn nữa hàng năm đều có một lượng lớn bảo vật được cống nạp cho triều đình. Bồng Lai vương vẫn là tiểu đệ ngưỡng mộ hoàng đế, đầu xuân hàng năm cũng sẽ tới thăm hoàng đế một lần, tại sao có thể nói tạo phản là tạo phản được chứ?]

Sau khi biết được tin tức này, Tô Hạo Thanh cũng trầm ngâm suy nghĩ, Tề lão thừa tướng và Tô lão gia tử là bạn cũ, y cũng không muốn nhìn thấy Tề lão thừa tướng rơi vào kết cục như vậy.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo: "Quý thái phi đến, Lạc thân vương đến.”

Tô lão thái phi vốn là phi tần do tiên đế sắc phong, danh hiệu của bà thật ra là Quý thái phi, chỉ là mọi người lại quen gọi bà thành lão thái phi.

Tô Hạo Thanh nhanh chóng đứng dậy nghênh giá, lão thái phi không thèm để ý đến y, trực tiếp đi tới trước mặt Diệp Phỉ Nhiên, vừa đi vừa nói: "Ai da, cháu ngoan của ta, cô nãi nãi rất nhớ ngươi, mau đến đây để cho cô nãi nãi ôm một cái nào! Ôi, Phỉ Nhi của ta lại tăng cân rồi, không tệ không tệ, bảo bối của Tô gia chúng ta vẫn nên trắng trẻo, mũm mĩm.”

Diệp Phỉ Nhiên trắng trẻo mập mạp:...Cô nãi nãi, người cũng không thể quá béo được.

Diệp Phỉ Nhiên bảy tháng tuổi thông minh hơn những đứa trẻ khác, hiện tại cậu đã bắt đầu tập nói, ôm cổ Tô lão thái phi kêu một tiếng: "Nãi... Nãi..."

Tô lão thái phi vui vẻ vừa hôn vừa ôm, bà chỉ những người trẻ tuổi đang ngồi xung quanh mà nói: "Các ngươi có thấy không? Thấy không? Một đám không làm cho người khác bớt lo lắng, làm hại ta hiện tại chỉ có mỗi bảo bối như Phỉ Nhi để bế. Ta thấy Phỉ Nhi hiểu chuyện hơn các ngươi, lúc này mới bảy tháng đã biết gọi nãi nãi rồi, các ngươi, một đám ngu ngốc này phải học hỏi một chút cho ai gia!"

Phế vật trong nửa năm liên tục thăng chức từ tam phẩm lên nhị phẩm:...

Tô Dư Lan vừa mới đỗ đạt Trạng Nguyên, hiện tại mới thăng chức lên từ ngũ phẩm:...

Tô Dư Tịch sắp đạt được Võ Trạng Nguyên:...

Con cưng của trời Lạc thân vương:...

Đám phế vật đồng loạt lên tiếng: "Vâng, lão thái phi, chúng ta nhất định sẽ học hỏi thật tốt.”

Những tiếng cười khoái trí của Diệp Phỉ Nhiên vang lên: [Ha ha ha, lão thái phi thật đáng yêu, lão thái phi phải sống lâu trăm tuổi, con cũng sẽ mãi mãi yêu người.]

Tiểu tử dẻo miệng này quả nhiên khiến người khác yêu thích, ngay cả khóe môi Lục hoàng tử cũng không nhịn được mà khẽ cong lên.

Núi băng nhỏ ngày thường không có biểu cảm gì, cũng chỉ có khi nhắc tới Diệp Phỉ Nhiên, hoặc là nghe Diệp Phỉ Nhiên đùa giỡn mới có tinh thần hơn một chút.

Trong chính viện, trên dưới Tô gia đều vui vẻ hòa thuận, Tô lão thái phi lại nhân cơ hội thúc giục ba đứa nhỏ kết hôn.

Trong đó, Tô Đại Oánh làm bộ không nghe thấy, Tô Dư Lan quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, Lạc thân vương lại càng tàn nhẫn hơn, y ôm eo Tô Dư Lan nói: "Nếu không ngươi gả cho ta đi? Cháu gái họ chê ta là công tử bột, ta lại cảm thấy cháu họ cũng không tồi.”

Tô lão thái phi nghe xong liền tức giận, bà cầm cây trượng Ngọc Như Ý trong tay muốn đánh cho con trai mấy phát, nhưng lại bị Lạc thân vương tránh được hai ba phát.

Lạc thân vương cợt nhả nói: "Mẫu phi, người kiềm chế một chút, đã lớn tuổi đừng có khom lưng.”

Lời này của y khiến cho Tô lão thái phi cực kỳ tức giận, chỉ vào con trai mà mắng: "Ngươi xem, ngươi nhìn lại ngươi xem, còn ra thể thống gì cơ chứ? Ngươi nói xem còn ra thể thống gì đây?”

Tô Hạo Vân cười lớn, đỡ lấy bà mà nói: "Cô mẫu, người hao tâm phí lời với y làm gì? Đừng tức giận.”

Trong lúc mọi người đều đang cười đùa thì Ỷ Thúy lại tới báo: "Phu nhân, Tần thị đã tới, đang ở tiền viện đợi cầu kiến!”

  

Bình Luận (0)
Comment