Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 51

Diệp Phỉ Nhiên tò mò quay đầu nhìn về phía Ỷ Thúy, trong lòng nghi hoặc: [Biểu muội này của mẫu thân sao lại đến vào lúc này, không biết là định làm gì đây?]
 
Không chỉ Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy kỳ lạ, mà Tô Hạo Vân cũng thấy khó hiểu. Nàng khẽ cười một tiếng, có hơi không nói nên lời: “Được, vậy để nàng ta chờ ở bên ngoài tiểu viện đi!” 
 
Hôm nay, khách khứa Tô thị rất đông, toàn bộ đều do Tô Hạo Vân và Tô phu nhân lo liệu, tiếp đãi hai vị Vương phi, hai phu nhân quốc công và nhiều phu nhân hầu tước khác.
 
Ngoài những người có quan hệ thân thiết với phủ Kính quốc công, hầu như tất cả các quan lại quý tộc trong kinh thành đều đã đến.
 
Thể diện của người khác có thể không quan tâm, nhưng thể diện của Tô lão thái phi thì phải tôn trọng hết mực.
 
Hơn nữa, gần đây hoàng đế liên tục gửi đồ tới phủ Lạc Thân Vương, từ đồ ăn, đồ mặc đến những thứ dùng hàng ngày, không thiếu thứ gì, chỉ sợ lão thái phi có gì không vui.
 
Hoàng đế thổi gió về đâu, những vương công đại thần cũng phải bay theo đó, thậm chí còn có tin đồn phủ Kính quốc công sẽ thất sủng, Tô gia mới là những người được lòng hoàng thượng sắp tới. 
 
Nhưng làm sao có thể như vậy được? Phủ Kính quốc công đang nắm giữ ba bộ quan trọng là Lại Bộ, Binh Bộ và Hộ bộ, còn những bộ khác thì chẳng qua là phủ Kính quốc công không muốn kiểm soát mà thôi, vì so với ba bộ này, những bộ kia không đặc biệt quan trọng lắm.
 
Cho đến khi bận rộn tiếp đón khách khứa ở hậu viện xong xuôi, Tô Hạo Vân mới nhớ ra người Hân An Liễu thị vẫn đang đợi ở tiền viện.
 
Nàng vội vã đến tiền viện, mới phát hiện người Liễu thị đã rời đi, chỉ để lại hai chiếc rương lớn. Nàng mở rương ra xem, bên trong đầy những dược liệu quý hiếm.
 
Toàn là linh chi, nhân sâm núi lâu năm, đông trùng hạ thảo, tuyết liên và những loại dược liệu quý hiếm khác.
 
Liễu Hạnh Lâm còn để lại cho nàng một bức thư, bên trong là một đơn thuốc, kết hợp với những dược liệu này có thể chữa bệnh mất hồn của Lục hoàng tử.
 
Tô Hạo Vân lại thấy kỳ lạ, Liễu Quý nhân hại Thục quý phi, người Liễu thị lại đến làm người tốt, gia đình này có phải chưa thống nhất ý kiến không?
 
Nàng nghĩ một lát, rồi bảo Ỷ Thúy: “Ngươi đi lấy một phần quà đáp lễ gửi đến Liễu thị, nói hôm nay khách khứa quá đông, không thể tiếp đón chu đáo được, mong họ đừng trách tội.”
 
Ỷ Thúy vâng lời đi làm việc, lại nhắc nhở Tô Hạo Vân: “Phu nhân, Tần thị đã thúc giục mấy lần rồi, nói nhất định phải gặp người.” 
 
Tô Hạo Vân khẽ cười: “Nàng ta nôn nóng quá đấy, được rồi, ta sẽ đi gặp nàng ta ngay.” 
 
Bên này Tô Hạo Vân đi đến tiểu viện, bên kia Liễu thị đã xuống núi quay về phủ ở kinh thành.
 
Trên đường đi, Liễu Huyền Hồ liên tục phàn nàn: “Tô thị thật là quá đáng, chúng ta mang lễ vật nặng nề như vậy đến thăm, họ lại ném chúng ta ở tiền viện mà không thèm đoái hoài. Đây chẳng phải cố ý để chúng ta chịu thiệt sao?” 
 
Liễu Hạnh Lâm suy nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ là có lý do gì đó làm chậm trễ, hơn nữa chúng ta không có thiệp mời mà tự đến, chủ nhà vốn đã không kịp tiếp đón. Không thấy bên ngoài toàn là xe ngựa của vương công đại thần sao? Không có thời gian tiếp đón chúng ta cũng là bình thường.” 
 
Liễu Huyền Hồ cười lạnh: “Hừ, dù sao thì đệ cũng thấy Tô gia không phải người tốt. Ca, ca cứ chờ xem, sớm muộn gì đệ cũng sẽ trở thành một trong những vương công đại thần đó, để Tô thị không còn cơ hội coi thường người khác.” 
 
Thực ra Tô Hạo Vân không hề cố ý gạt bọn Liễu thị sang một bên, một là vì thực sự quá bận rộn, hai là vì chuyện của Trương Mẫn Đồng, trong lòng nàng vẫn còn có chút khúc mắc.
 
Liễu quý nhân hại Thục quý phi là sự thật, nàng tất nhiên không có nghĩa vụ tươi cười chào đón Liễu thị.
 
Vì vậy nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ xoay người đi đến tiểu viện, quả nhiên thấy Tần Uyển Hề đang ngẩn người chờ ở đó.
 
Vừa thấy Tô Hạo Vân, Tần Uyển Hề lập tức quỳ phịch xuống, khóc lóc: “Tỷ tỷ, muội sai rồi, muội thật sự sai rồi, tỷ có thể tha thứ cho muội được không?” 
 
Tô Hạo Vân không nhịn được bật cười: “Thật là kỳ lạ, mọi thứ ngươi có ở Diệp gia chẳng phải đều như ý muốn sao? Giờ sao lại khóc lóc? Hơn nữa, giờ ta đã hoà ly với Diệp Thừa Trạch, ngươi tìm ta cũng vô ích thôi!” 
 
Tần Uyển Hề ngẩng đầu lên, Tô Hạo Vân đã bị gương mặt sưng húp của ả làm cho kinh ngạc, nhíu mày: “Ồ, ngươi sao vậy? Bị Diệp Thừa Trạch đánh à?” 
 
Tần Uyển Hề lắc đầu: “Lão gia không đánh muội, là... Tiêu Dung, Tiêu Dung ỷ vào xuất thân công chúa của mình, mỗi ngày đều kiêu ngạo hống hách trong viện, không coi muội là người. May nhờ con trai muội thi đỗ tú tài ở viện, trở thành tú tài trẻ nhất ở kinh thành. Nhưng ai ngờ Tiêu Dung lòng đầy đố kỵ, nàng... nàng lại muốn...”
 
Chưa nói hết câu, Tần Uyển Hề đã che mặt khóc nức nở, vừa khóc vừa nhăn nhó vì đau, có thể thấy gương mặt ả thực sự bị đánh rất đau.
 
Tô Hạo Vân không ngờ lại có chuyện như vậy để hóng, liền hỏi: “Ồ? Nàng muốn làm gì?” 
 
Tần Uyển Hề khóc lóc kể lể: “Nàng muốn ghi tên Kỳ Sâm dưới danh nghĩa của nàng, nói muốn nhận nuôi Kỳ Sâm làm đích tử. Nếu Kỳ Sâm thuộc về nàng, vậy nửa đời còn lại của muội sẽ ra sao? Kỳ Sâm là con ruột của muội mà! Tiêu Dung thật quá đáng, nàng không sinh được con nên đến cướp Kỳ Sâm của muội, thật đáng hận!” 
 
Trong hoa sảnh, Diệp Phỉ Nhiên đang chơi đùa và ngắm hoa cùng Lục Hoàng Tử cũng nghe được chuyện của Tần Uyển Hề, bật cười ra tiếng: [Ngươi nói xem ngươi có đáng đời không? Đuổi mẫu thân ta đi, lại đến một Tiêu Dung, nàng không giống như mẫu thân ta là người hiền lành vậy đâu. Ngươi cũng rất tuyệt tình, khiến Tiêu Dung không thể sinh con, còn nghĩ như vậy thì có thể ngồi vững. Ai ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tiêu Dung muốn cướp Diệp Kỳ Sâm làm đích tử luôn, Diệp Kỳ Sâm vốn được nuôi dưới danh nghĩa mẫu thân ta, không có chút tình cảm nào với ngươi. Hơn nữa hắn là nam chính sống lại, làm sao có thể lưu luyến gì với ngươi - một thứ mẫu thân không chút giá trị? Lần này không cần nói, Diệp Kỳ Sâm chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý.] 
 
Như Diệp Phỉ Nhiên đã nghĩ, khi Diệp Kỳ Sâm biết Tiêu Dung muốn nhận nuôi mình, hắn không chút do dự mà đồng ý ngay.
 
Hắn thậm chí còn đi khuyên Tần Uyển Hề: “Đại trượng phu nên lấy thiên hạ làm trọng, thân phận thứ tử này khiến con đi lại bên ngoài rất bất tiện. Di nương hãy suy nghĩ thoáng lên, chỉ cần di nương còn ở Diệp gia, phụ thân vẫn sẽ đối đãi tốt với di nương.” 
 
Nhưng Tần Uyển Hề không cam lòng, ả cảm thấy đứa con trai này là do ả tinh mắt nhận về, sau khi nhận về đã đỗ đầu trong kỳ thi viện, đây đều là kết quả của sự nuôi dưỡng tận tâm của ả!
 
Ai ngờ ruộng hoang không ai cày, cày rồi lại có người tranh, ả quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết: “Tỷ tỷ biết rõ muội mà, muội không muốn tranh giành với ai, nhưng Tiêu Dung thật quá đáng, nàng đến cướp nhi con muội. Muội ở kinh thành đã không còn thân thích, chỉ có tỷ tỷ là người thân duy nhất của muội. Muội biết không nên đến làm phiền tỷ tỷ, nhưng muội thực sự không còn cách nào khác, ngoài tỷ tỷ ra muội không biết ai sẽ giúp muội.” 
 
 Tô Hạo Vân cũng mở mang tầm mắt, không ngờ trên đời này lại có người trơ trẽn như vậy. 
 
Tuy nhiên nàng cũng cảm thấy hứng thú, tiến lên hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi? Thật kỳ lạ, ngươi muốn ta giúp thế nào?” 
 
Tần Uyển Hề ngẩng đầu, nắm lấy tay Tô Hạo Vân nói: “Tỷ tỷ, nữ nhân sớm muộn gì cũng phải gả chồng, tỷ tỷ lòng cao chí lớn, nhất định sẽ lấy được một người chồng tốt. Muội nghe nói... nghe nói... nghe nói Phúc Khang Vương vừa mất vợ, đang tìm một người phụ nữ đức tài song toàn làm chính thất. Tỷ tỷ cũng không cần giấu muội, muội biết, Phúc Khang Vương đã phái bà mối đến nói chuyện. Đó là Phúc Khang Vương đấy, bao nhiêu tiểu thư danh giá tranh nhau muốn vào nhà hắn. Nghe nói Quận chúa Ngọc Nhi của Thụy Vương đã mơ tưởng hắn từ lâu nhưng Phúc Khang Vương lại để mắt đến tỷ tỷ...” 
 
Những lời này làm Tô Hạo Vân rối như tơ vò, nàng nhíu mày nói: “Ngươi vừa nói gì? Phúc Khang Vương muốn cưới ta? Ai đồn thế?” 
 
Tần Uyển Hề nói: “Sao có thể là đồn đại được? Phúc Khang Vương tự mình thừa nhận, việc này còn giả được sao? À, có thể bà mối trên đường đến đây bị trì hoãn, nhưng chuyện này mười phần thì chín phần là thật. Chỉ cần tỷ tỷ đồng ý, vô số vinh hoa phú quý đang chờ tỷ tỷ, thật khiến muội ngưỡng mộ mà.” 
 
Dù nói Tô Hạo Vân là cáo mệnh phu nhân nhất phẩm do hoàng đế ban, nhưng ở Đại Ninh, trong bảng xếp hạng của mệnh phụ, cáo mệnh phu nhân nhất phẩm phải xếp sau Vương phi. 
 
Lần lượt là Thân Vương phi, Quận Vương phi, Quốc công phu nhân, Hầu phu nhân, Bá phu nhân, rồi mới đến cáo mệnh nhất phẩm phu nhân. 
 
Những người trước đều là công thần thế gia có tước vị, còn Tô Hạo Vân chỉ dựa vào ánh sáng của Lục Hoàng Tử mà được phong làm cáo mệnh nhất phẩm. 
 
Phúc Khang Vương là Quận Vương hoàng thân, đất phong ở Hiến Quận phía tây Kinh thành, nên còn được gọi là Hiến Vương. 
 
Một bước từ phu nhân nhất phẩm, trực tiếp trở thành Quận Vương phi, sao mà không khiến người ta ngưỡng mộ? 
 
Nhưng Tô Hạo Vân lại không nghĩ vậy, Tần Uyển Hề từ trước đến nay luôn có toan tính riêng, nàng không nghĩ người phụ nữ này đến để chúc mừng mình. 
 
 Huống chi, nàng cũng không nói muốn làm Quận Vương phi, đừng nói là Quận Vương phi, dù là Thân Vương phi hay Hoàng quý phi nàng cũng không ham. 
 
Nếu nàng thực sự có ý định này, chỉ dựa vào vinh quang của Tô gia năm đó, muốn đưa con gái vào cung chẳng phải chỉ là chuyện trong một câu nói thôi sao. 
 
Tô Hạo Vân chỉ muốn sống tự do tự tại, như mây trắng hạc trời, chỉ muốn đơn giản nuôi con lớn khôn, không muốn vừa ra khỏi một hố lửa, lại nhảy vào một hố lửa khác. 
 
Nhưng Tô Hạo Vân vẫn thăm dò: "Chuyện này, ngươi làm sao mà biết được?" 
 
Sắc mặt của Tần Uyển Hề thay đổi một chút, sau đó cười nói: "Là... lão gia và mấy vị quan viên có quan hệ tốt, nghe các phu nhân của họ nói. Tỷ tỷ không biết, lão gia bây giờ rất hối hận, nói không nên nhất thời tức giận mà hoà ly với tỷ. So với tỷ tỷ, Tiêu Dung thật sự chẳng đáng giá gì cả! Còn nữa... còn nữa, Phỉ Nhi là cốt nhục của Diệp gia, lão gia luôn muốn đón nó về phủ. Phỉ Nhi dù sao cũng là đích tử của Diệp gia, nếu tỷ tỷ thực sự trở thành Vương phi, chẳng lẽ lại mang theo cốt nhục của Diệp gia bên mình sao..." 
 
Nghe đến đây, Tô Hạo Vân cuối cùng cũng hiểu được Tần Uyển Hề đang toan tính điều gì, nàng cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy nên, ngươi muốn Phỉ Nhi quay về Diệp gia để bị nhận nuôi dưới danh nghĩa của Tiêu Dung chứ gì. Dù sao ta đã tái giá, không thể quan tâm đến đứa con này nữa. Mà ngươi có thể mẫu bằng tử quý, tiếp tục ở lại Diệp gia làm quý thiếp của ngươi, phải không?" 
 
Tần Uyển Hề bị vạch trần tâm tư, sắc mặt xanh xao nhưng vẫn gượng cười: "Tỷ tỷ nói muội ích kỷ cũng được, nói muội nhu nhược cũng được. Nhưng muội làm vậy cũng là vì nghĩ cho tỷ tỷ mà thôi! Đó là... Vương phi của một phủ Quận Vương! Lãnh địa của Hiến Vương không xa, tỷ tỷ muốn quay lại lúc nào mà chẳng được. Hơn nữa, Phỉ Nhi là đích tử của Diệp gia, trở về Diệp gia cũng là lẽ đương nhiên, về rồi vẫn là đích tử, không thiếu bất kỳ gia sản nào, thậm chí nếu được nhận nuôi dưới danh nghĩa công chúa có khi còn nhận được tước vị. Những ngày tốt đẹp đang ở trước mắt, ai cũng biết nên chọn cái gì. Tỷ tỷ đừng hồ đồ, bỏ lỡ cơ hội tốt để vào phủ Quận Vương!" 
 
Nghe lời Tần Uyển Hề nói, Tô Hạo Vân chỉ cảm thấy người phụ nữ này thực sự có kỹ năng tẩy não rất điêu luyện.
 
Lúc trước đã xé rách mặt nhau thành như vậy, giờ đây ả ta còn dám mặt dày đến tìm mình, tâm lý này không phải người bình thường có thể làm được. 
 
Dĩ nhiên, nếu tâm lý ả ta yếu kém, cũng không thể làm ra chuyện gian dâm với Diệp Thừa Trạch. 
 
Hơn nữa cái danh Vương phi này, nàng không nghĩ đó là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, không biết bên trong còn chứa những cạm bẫy gì. 
 
Tô Hạo Vân lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Tần Uyển Hề, ngươi khi tính toán ta, nên nghĩ xem cái đao này có thể quay ngược đâm vào chính ngươi hay không. Đừng quên, ta và Diệp Thừa Trạch hoà ly là do một tay ngươi thúc đẩy. Chỉ là ngươi không ngờ, dù ta và Diệp Thừa Trạch hoà ly, hắn cũng không nâng ngươi lên làm chính thất, mà cưới công chúa Vinh An, đúng không? À, hắn có thể cưới công chúa Vinh An, cũng do ngươi lập đại công rồi đấy. Tất cả những điều này, chẳng phải do ngươi tự chuốc lấy hay sao? Còn về phần Phỉ Nhi..." 
 
Nàng nói bên tai Tần Uyển Hề: "Phỉ Nhi đời này phải lớn lên bên cạnh ta, không ai có thể động vào nó! Còn nữa, Tần Uyển Hề, đừng tưởng rằng ta không biết những trò bẩn thỉu ngươi làm. Ta không vạch trần ngươi, chỉ muốn xem ngươi ở Diệp gia có thể làm được bao nhiêu chuyện vui thôi. Nói đến ta còn phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã gây chuyện để ta thuận lợi hoà ly với Diệp Thừa Trạch! Còn về những chuyện khác..." 
 
Tô Hạo Vân gằn từng chữ một: "Ngươi! Đừng! Mơ! Tới! Gần!" 
 
Nói xong nàng đứng dậy, xoay người đi ra ngoài, không quay đầu lại: "Ta không tiễn ngươi nữa, hôm nay Tô thị có nhiều khách quý, ta cũng không có thời gian xem ngươi diễn trò." 
 
Tần Uyển Hề sụp ngồi xuống đất, oán hận mà đấm vào mặt đất, nhưng lại không có cách nào đối phó với Tô Hạo Vân. 
 
Diệp Phỉ Nhiên hóng chuyện của Tần Uyển Hề, phát hiện sự thật dường như không giống như ả nói, Tiêu Dung đúng là muốn có một đứa con, nhưng chuyện để ghi danh Diệp Kỳ Sâm dưới danh nghĩa của Tiêu Dung cũng không phải do Tiêu Dung đề xuất, mà là Diệp Kỳ Sâm đề nghị. 
 
Diệp Thừa Trạch coi trọng đứa con này, dù sao bảy tuổi đã đạt giải nhất kỳ thi viện, danh tiếng con thứ lan ra ngoài thật không hay. 
 
Còn vết thương trên mặt ả cũng không phải do Tiêu Dung đánh, chỉ cần ả không gây chuyện, Tiêu Dung cũng không thèm đếm xỉa đến ả ta. 
 
Chỉ là khi Tiêu Dung và Diệp Thừa Trạch bàn bạc, ả tình cờ nghe được, bèn lên kế cho Diệp Thừa Trạch: "Phỉ Nhi là cốt nhục của Diệp gia, hơn nữa trong tay nó còn có hai phần ba tài sản của Diệp gia. Nếu nó có thể quay về Diệp gia, ghi dưới danh nghĩa của phu nhân, bất luận là đối với Diệp gia hay phu nhân đều là một chuyện tốt." 
 
Diệp Thừa Trạch cũng thấy kế này rất hay, nhưng lại lo lắng nói: "Chỉ sợ Tô Hạo Vân không thả người. Hơn nữa lúc trước ta giao Phỉ Nhi cho nàng ta nuôi trước mặt hoàng thượng, chúng ta lật lọng, chỉ sợ nàng ta sẽ làm ầm lên trước mặt hoàng thượng." 
 
Tần Uyển Hề đã nghĩ ra kế sách: "Lão gia không phải nói, Phúc Khang Quận Vương đang tìm Vương phi sao? Lão gia thấy tỷ tỷ thích hợp không?" 
 
Thế là mới có chuyện ngày hôm nay, Tần Uyển Hề đến nhà, trong lòng ả nghĩ, ai cũng sẽ không từ chối cơ hội trở thành Phúc Khang Quận Vương phi. 
 
Nếu không phải vì xuất thân thấp kém, ả ta cũng muốn đi, nhưng Phúc Khang Quận Vương làm sao có thể cưới một người xuất thân hèn mọn như ả ta. 
 
Nhưng ả vẫn không từ bỏ, đó là Vương phi đấy, dẫu sao mấy hôm nữa bà mối cũng sẽ đến nhà, ả ta không tin Tô Hạo Vân không động lòng. 

Bình Luận (0)
Comment