Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 58

Việc khống chế Dư thị không phải là điều dễ dàng, đây là thông tin mà Vương Hoàng hậu luôn phản hồi về phủ Kính Quốc công. 
 
Điều này không chỉ biểu hiện ở Dư quý phi, mà cả huynh đệ Dư thị và phủ Kính Quốc công cũng có nhiều chuyện không thống nhất chính kiến. 
 
Hơn nữa, có một việc rất tế nhị, phụ thân của Dư quý phi, Dư Thiên Ân, là đệ tử của Tề lão thừa tướng. Mặc dù ông luôn đứng về phía phủ Kính Quốc công trong thái độ chính trị, nhưng lại luôn phản đối việc Vương gia lôi kéo Tề gia vào cuộc. 
 
Dư Thiên  Ân chỉ có một điều kiện, năm sau khi Tề lão thừa tướng nghỉ hưu, ông muốn giúp thầy của mình rời khỏi triều đình một cách hoàn mỹ, coi đó là việc duy nhất ông làm được cho ân sư. 
 
Những năm qua vì tranh giành quyền lực, vì kết hôn với đích nữ của phủ Kính Quốc công, ông đã phải làm một số việc trái với lời răn của ân sư. Nhưng ông vẫn giữ nguyên tắc, đó là ai cũng có thể giết, nhưng không thể giết Tề lão thừa tướng.
 
Tuy nhiên, Tề lão thừa tướng từ lâu đã đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với ông, thậm chí trong nguyên tác, sau khi lão Thừa tướng gặp chuyện, chỉ sống một mình ở vùng núi ngoại ô. Dù Dư Thiên Ân nhiều lần đến thăm, nhưng người thầy già cứng đầu luôn quay vào nhà đóng cửa lại.
 
Ông đành để lại gạo tiền ngoài sân, nhưng khi quay lại thì chúng đã bị người thầy già vứt hết, đây có lẽ là cốt cách của văn nhân.
 
Những ngày gần đây, Dư Thiên Ân nhận được thư từ con gái, cũng luôn lo lắng không yên. Ông đã nhiều lần đến tìm người kia, cũng chính là Kính Quốc Công, nhưng mỗi lần đều bị đối phương lảng tránh. 
 
Người kia nói: "Hai tỷ muội chỉ là cãi vã, không có gì to tát. Chăm sóc tốt Tứ hoàng tử là được, chúng ta vẫn nên đoàn kết lại." 
 
Dư Thiên Ân nghĩ thầm người chịu ấm ức không phải là con gái ngươi nên ngươi chắc chắn không xót. Ngay từ nhỏ, con gái ta đã mạnh mẽ, sau khi vào cung, không biết đã chịu bao nhiêu uất ức, toàn là do Hoàng hậu nhà ngươi gây ra.
 
Nhưng ông cũng không nói được gì, vì trong những người ép Du nhi vào cung, bản thân ông cũng có phần. 
 
Lòng tham không đáy, ai cũng muốn giành được công phù tá kia.
 
Hỗ trợ một Hoàng đế lên ngôi, trong vòng trăm năm có thể không lo bị thất thế. 
 
Dư Thiên Ân thở dài: "Thôi, con đường này đâu phải dễ đi? Dù sao cũng đã đến bước này, còn có thể rút lui sao? Ngươi trả lời thư cho tiểu thư, mọi việc đều phải nhẫn nhịn. Chỉ cần Tứ hoàng tử trở thành Thái tử, con đường sau này sẽ dễ đi hơn."
 
Tuy nhiên, Dư Thiên Ân đã đánh giá thấp sự xấu xa của lòng người, Dư gia cũng chỉ là con cờ của Vương gia để củng cố quyền lực mà thôi.
 
Ở phủ Tô gia, khi nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, Tô Dư Tịch kinh ngạc tột độ, như rơi vào hầm băng giữa ngày đông lạnh giá.
 
Ngày mai, y sẽ lên đường đến Đồng Tử doanh, nhưng hôm nay lại nghe được tin tức như vậy, làm sao y yên lòng nổi?
 
Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vẫn tiếp tục: 
 
[Loại trà Thất Diệp đó cũng đến từ những vùng đất ngoại vực, tuy không độc hại như độc phong thần, nhưng là loại độc cực mạnh nhắm vào phụ nữ. Nó khiến người ta trở nên cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ trong thời gian ngắn, từ vài tháng đến vài năm. Nhưng vẻ đẹp đó duy trì không lâu, khi hết thời kỳ nở hoa, người trúng độc sẽ lão hóa với tốc độ gấp mấy lần. Không quá ba năm, Dư quý phi sẽ chết một cách thảm khốc... hình dạng như cành khô lá rụng, khuôn mặt như vỏ cây khô cằn...]
 
Diệp Phỉ Nhiên không thể tiếp tục nghĩ nữa. Vương hoàng hậu cũng là phụ nữ, sao lại có thể tham lam quyền lực đến vậy, chỉ vì ngôi vị Thái hậu mà nhẫn tâm hạ độc Dư quý phi đến mức này?
 
Tô Dư Tịch cũng không thể nghe tiếp, y quay người rời khỏi gian phòng, đến sân diễn võ phía sau để trút giận. Không ngờ Lục Hoàng tử cũng theo ra, vừa bước ra bèn khoanh tay hỏi: "Nhị... biểu ca nghĩ sao?"
 
Tô Dư Tịch bình tĩnh lại, mở miệng đáp: "Ta không biết, theo lý mà nói, ta không nên cứu Dư quý phi, ta nên để bọn họ đấu đá lẫn nhau. Dư thị và Vương thị, đều đang tính toán Tô gia chúng ta, hận không thể gi.ết ch.ết chúng ta. Dù ta có chơi thân với Tứ hoàng tử, cũng không thể đặt tình bạn này lên trên gia tộc. Ta..."
 
Lục Hoàng tử nói: "Ngươi không nhẫn tâm... đúng không?"
 
Tô Dư Tịch đấm vào ngực mình, nói: "Ta không nhẫn tâm, nhưng vậy thì sao? Kết cục của Tô gia, Phỉ Nhi đã nói không chỉ một lần, lần nào cũng được chứng thực. Nếu không phải chúng ta cố gắng tránh né, bây giờ Tô gia không biết đã bị bọn họ làm cho ra sao rồi."
 
Lục Hoàng tử im lặng một lúc, rồi nói: "Ý kiến của ta là... cứu bà ta!"
 
Tô Dư Tịch hơi ngạc nhiên nhìn Lục Hoàng tử, hỏi: "Tại sao? Bà ta... cũng từng là đồng loã hại ngài và Thục phi nương nương. Mặc dù bà ta có thể không trực tiếp ra tay, nhưng chắc chắn biết rõ."
 
Lục Hoàng tử gật đầu: "Ta... biết, họ muốn lập Tứ ca... thì phải trừ bỏ ta. Nhưng... nếu chúng ta muốn trừ bỏ phủ Kính Quốc công, thì phải cứu Dư quý phi."
 
Tô Dư Tịch đã hiểu ra phần nào, hỏi: "Ý của Điện hạ là, tiếp tục ly gián quan hệ giữa Vương thị và Dư thị?"
 
 Lục Hoàng tử gật đầu: "Chúng ta... vẫn chưa lớn mạnh, dù biểu ca có đi... đến Đồng Tử Doanh, để trưởng thành vẫn cần nhiều. .. thời gian. Vì vậy, chúng ta phải đấu trí!"
 
Kẻ thù dù là kẻ thù, nhưng nếu biết cách sử dụng, cũng có thể trở thành một con dao đắc lực.
 
Lục Hoàng tử lại nhìn Tô Dư Tịch: "Hơn nữa, nếu ngươi... cứu mẫu thân của hắn, hắn chắc chắn... sẽ biết ơn! Tương lai, có lẽ các ngươi... sẽ có kết cục khác."
 
Tô Dư Tịch ậm ừ, không hiểu Lục Hoàng tử nói vậy là có ý gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, chuẩn bị vào cung một chuyến trong đêm.
 
Ánh mắt Lục Hoàng tử sâu thẳm, không biết trong lòng đang nghĩ gì, nhưng giờ đây hắn ta đã cảm thấy có thể kiểm soát được số phận của mình.
 
Diệp Phỉ Nhiên không biết từ lúc nào đã bò ra ngoài, ôm lấy chân hắn ta, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn hắn ta, nhe ra bốn chiếc răng nhỏ gọi to: "Ca ca, ca ca! Ca ca... bế!!!"
 
Khóe môi Lục Hoàng tử không thể không nhếch lên, cúi người bế cậu lên, hỏi: "Phỉ Nhi... sao lại ra đây?"
 
Diệp Phỉ Nhiên trả lời trong lòng: [Không phải ngươi và nhị biểu ca mãi không quay lại, không biết hai người ra ngoài làm gì, ta lo lắng các ngươi lại đánh nhau. Ban đêm đánh nhau, không nhìn rõ, lỡ đánh trúng thì sao?]
 
Lục Hoàng tử nghĩ, đôi khi để rèn luyện khả năng nhìn trong bóng tối, mọi người sẽ chọn đối kháng vào buổi tối.
 
Hắn ta bế Diệp Phỉ Nhiên, nhìn lên bầu trời đầy sao, hỏi: "Phỉ Nhi... muốn lên mái nhà không?"
 
Diệp Phỉ Nhiên gật đầu: "Có!"
 
---
 
Lục hoàng tử nhẹ nhàng nhảy lên, ôm lấy Diệp Phỉ Nhiên bay lên nóc nhà. Hai người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, chỉ cảm thấy thiên không rộng lớn vô cùng.
  
Trước đây Diệp Phỉ Nhiên không thể thấy cảnh vật thế này. Trong thành phố hiện đại đầy sắt thép và bê tông, ngay cả bầu trời cũng bị phủ một lớp màn mờ ảo, rất hiếm khi thấy được bầu trời đầy sao đẹp như vậy.
 
Hiện tại, cậu ngẩng đầu lên, một ngôi sao băng bất ngờ xẹt qua, cậu lập tức bắt đầu cầu nguyện: [Wow, sao băng! Xin phù hộ cho Tô gia và Lục hoàng tử bình an thuận lợi, phù hộ cho ta suốt đời được làm tiểu thiếu gia hi hi hi~]
 
Nằm dài ăn uống chờ chết, ai mà không thích cơ chứ?
 
Lục hoàng tử lại không nhịn được mà mỉm cười, ở bên cậu, ngay cả tâm trạng cũng có thể bình ổn lại.
 
Vì ước mơ muốn nằm dài ăn uống chờ chết của nhóc con, Lục hoàng tử cảm thấy mình không thể chờ đợi thêm nữa. Mặc dù hắn ta chỉ mới bảy tuổi, nhưng hắn ta sở hữu ký ức của kiếp trước, từ một góc độ nào đó mà nói, hắn ta và Diệp Phỉ Nhiên coi như bạn đồng trang lứa.
 
Đêm đã khuya, sao trời ít dần, Diệp Phỉ Nhiên nằm trên đùi Tiêu Tông ngủ thiếp đi.
 
Tô Dư Tịch thì vội vàng nhập cung trong đêm, nhưng lúc này cửa cung đã khóa, ngoài quan viên ngũ phẩm trở lên, không có tình huống đặc biệt, sau khi cửa cung khóa thì không được tự ý ra vào hoàng cung.
 
Nhưng y còn có một phương pháp bí mật, bèn đi đến cửa Tây Bắc của hoàng cung, đốt một quả pháo hoa màu xanh.
 
Pháo hoa màu xanh là ước định giữa y và Tứ hoàng tử. Nếu thấy pháo hoa màu xanh, tức là có chuyện gấp, yêu cầu hắn bỏ lại tất cả công việc để đến gặp ngay.
 
Vốn dĩ Tứ hoàng tử đêm nay đã không ngủ được, Tô Dư Tịch trong điện tấu trình gì hắn đã biết, biết ngày mai y sẽ rời kinh thành, đến Đồng Tử Doanh ở ngoại ô phía tây nhận chức.
 
Mặc dù Đồng Tử Doanh không xa kinh thành, chỉ cần cưỡi ngựa một giờ là tới, nhưng cũng là dấu chấm hết cho những ngày tháng có thể tiếp tục ở cùng nhau sớm tối.
 
Đêm nay hắn bảo tiểu Phúc tử thân cận chuẩn bị vài món ăn và rượu nhắm, một mình nằm uống rượu giải sầu.
 
Đột nhiên thấy pháo hoa màu xanh nở rộ ngoài cửa sổ, không sai, họ chọn cửa Tây Bắc vì cửa sổ sau phòng ngủ của Tứ hoàng tử hướng về phía đó, mà Tứ hoàng tử lại rất thích viết chữ, vẽ tranh hoặc thưởng trà đối diện cửa sổ. 
 
Thấy pháo hoa màu xanh này, biểu cảm của Tiêu Hằng lập tức thay đổi, ngay lập tức đứng dậy chạy về hướng cửa Tây Bắc.
 
Vì chạy quá nhanh, trên người chỉ mặc áo trong, tiểu Phúc tử cầm áo ngoài chạy theo sau, vừa chạy vừa gọi: "Tứ điện hạ, ngài chạy chậm thôi! Ngài phải mặc áo vào đã! Đầu xuân hẵng còn lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm!"
 
Tứ hoàng tử không để ý đến người nọ, chạy một mạch đến cửa Tây Bắc, lấy lệnh bài ra lệnh: "Mở cửa cung, bản điện có việc cần ra ngoài."
 
Thị vệ sợ Tứ hoàng tử chạy loạn, tiểu Phúc tử bèn nháy mắt với họ, biết Tứ hoàng tử và nhị công tử Tô gia có ước định, họ chắc chỉ nói chuyện bên ngoài một lúc thôi.
 
Bạn bè với nhau, luôn phải có một cuộc chia tay thật tốt.
 
Tiểu Phúc tử mới mười hai tuổi, đơn thuần nghĩ Tứ hoàng tử và nhị thiếu gia Tô gia là bạn tốt.
 
Cửa cung vừa mở, Tứ hoàng tử đã vội vàng chạy ra, từ xa đã thấy Tô Dư Tịch dưới gốc cây.
 
Mười ba tuổi, Tô Dư Tịch đã trưởng thành, dáng người cao lớn, còn Tứ hoàng tử cùng tuổi lại thấp hơn hẳn một cái đầu.
 
Tô Dư Tịch vẫy tay với Tiêu Hằng: "Điện hạ, bên này."
 
Tiêu Hằng vui mừng chạy đến trước mặt y, kéo lấy tay y: "Dư Tịch, ngươi đến để từ biệt ta sao? Thực ra ngày mai ta định tự mình đến cổng thành tiễn ngươi, ta còn chuẩn bị nhiều đồ ngon cho ngươi, đến doanh trại chắc không có mà ăn. Dư Tịch, sao ngươi không nói gì? Vừa nãy thấy pháo hoa xanh của ngươi, ta vui mừng quá đỗi, không ngờ ngươi vẫn nhớ ước định của chúng ta! Ta hạnh phúc quá!"
 
Tô Dư Tịch thầm thở dài trong lòng, Tứ hoàng tử tính tình đơn thuần lại chính trực, hoàn toàn không thích hợp với chốn triều đình đầy mưu mô. Đừng nói đến làm hoàng đế, hắn còn không thích hợp làm quan, làm hoàng đế chỉ có thể bị người khác thao túng.
 
Tiêu Hằng thấy y không nói, lại hỏi: "Dư Tịch, ngươi làm sao vậy? Sao không nói gì?"
 
Cuối cùng Tô Dư Tịch mở miệng: "Tứ hoàng tử, có chuyện này ta muốn nói với người, nhưng người phải bình tĩnh, đừng vội làm kinh động đến người khác. Hiện tại, người chỉ cần nhắc nhở Quý phi nương nương, cũng nói với bà rằng bây giờ không làm gì là tốt nhất."
 
Tiêu Hằng ngẩn người, hỏi: "Dư Tịch... ngươi đang nói gì vậy? Có phải mẫu phi của ta... đã xảy ra chuyện gì không?"
 

Bình Luận (0)
Comment