Ban đầu còn tưởng chờ hắn sẽ là cảnh đẹp có hoa có gió, nhưng hóa ra lại là một mạch nước ngầm vẫn luôn bị ẩn giấu.
Tứ hoàng tử không thể tin vào mắt mình, nhìn Tô Dư Tịch, hỏi: "Ngươi... ngươi nói rằng, mẫu hậu muốn hại mẫu phi? Tại sao bà ấy lại làm vậy? Ngoại tổ mẫu của ta là muội muội ruột của Kính Quốc Công, cũng là thân cô của mẫu hậu. Tại sao bà ấy lại muốn hại biểu muội của mình?"
Tô Dư Tịch tất nhiên biết Tứ hoàng tử là người đơn giản, hơn nữa còn rất tin tưởng vào thiện ý của thế giới này.
Nhưng thế giới này không phải cứ làm điều thiện là sẽ nhận được phúc báo, vì vậy y nhắc nhở: "Tứ hoàng tử đừng quên, trước đây Hoàng hậu nương nương vì tranh giành ngôi vị Thái tử mà đã từng từ bỏ điện hạ. Nếu không phải Hoàng thượng tinh ý, vạch trần lời nói dối tày đình ấy, thì việc đó có lẽ đã thành. Một khi việc đã thành, Tứ hoàng tử có biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì không?"
Tứ hoàng tử chậm rãi gật đầu, tất nhiên hắn hiểu, nếu hắn mãi mãi đứng ngoài cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử thì dù hắn có cảm thấy đó là điều tốt, nhưng đối với mẫu phi và Dư thị mà nói thì đó lại là một thảm họa.
Hơn nữa, với lòng dạ của Hoàng hậu, liệu bà ta có để cho họ sống tiếp hay không vẫn còn là một câu hỏi lớn.
Tô Dư Tịch thấy hắn gật đầu, bèn nói tiếp: "Vì vậy, Tứ hoàng tử nhất định phải cẩn thận từng chút một, đặc biệt phải cẩn thận với Liễu quý nhân bên cạnh Hoàng hậu. Ả ta... dù ta bây giờ không thể nói rõ là vì lý do gì, nhưng Tứ hoàng tử nhất định phải nhắc nhở quý phi nương nương, đồ của Liễu quý nhân cho, ngàn vạn lần không được đụng vào!"
Tứ hoàng tử đã hiểu, thời gian gấp rút, hắn không thể nói chuyện thêm với Tô Dư Tịch, nghĩ đến việc mẫu phi đã cầm trà Thất Diệp về cung, hắn lo lắng chạy thẳng về tẩm cung của Dư quý phi.
Tô Dư Tịch cũng không nán lại lâu, có thể đến để nhắc nhở Tứ hoàng tử, đã là điều tốt nhất hắn có thể làm cho người bạn này.
Nếu hắn xảy ra chuyện, Tô Dư Tịch sẽ dốc toàn lực để cứu hắn, nhưng nếu Tô gia gặp chuyện, hắn sẽ từ bỏ tất cả để cho người Tô gia được bình an vô sự.
Tứ hoàng tử chạy vội về tẩm cung của Dư quý phi, vừa vào cung viện đã ngửi thấy hương thơm lan tỏa khắp điện, biết ngay đó là hương vị tỏa ra từ trà Thất Diệp.
Tim hắn như bị bóp nghẹt, lo lắng mẫu phi đã uống phải thứ trà đó.
Bất chấp sự cản trở của các cung nữ, hắn xông thẳng vào phòng ngủ của Dư quý phi, nhìn thấy mẫu phi đang cầm chén trà Thất Diệp, Tứ hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự cảnh giác trong lòng vẫn chưa nguôi, hắn giả vờ giận dữ nói: "Mẫu phi thật có nhã hứng, nghe nói là người đã đề nghị với phụ hoàng cho ta đi học ở Thư Viện Hàn Thần?"
Các cung nữ vội vàng chạy vào, đứng chắn trước mặt Tứ hoàng tử, cung nữ dẫn đầu nói: "Điện hạ, nương nương mệt rồi, người không thể vào làm phiền nương nương được!"
Dư quý phi thấy vậy lập tức ngăn lại: "Được rồi, các ngươi lui ra đi! Ta có chuyện cần nói với Tứ điện hạ, không có việc gì thì đừng vào làm phiền."
Mấy cung nữ hành lễ rồi lui ra khỏi phòng ngủ của Dư quý phi.
Thấy các cung nữ đã rời đi, Dư quý phi định vừa uống trà vừa trò chuyện với con trai, nhưng Tứ hoàng tử đã đánh đổ chén trà xuống đất.
Dư quý phi tức giận, nói: "Ngươi điên rồi sao? Mẫu phi cho ngươi đi học ở Thư Viện Hàn Thần cũng là vì muốn tốt cho ngươi! Ngươi nhìn lại mình đi, suốt ngày chỉ biết chơi bời với đám bạn, có học hành nghiêm túc hay không ngươi tự biết! Đúng lúc phụ hoàng gần đây khỏe mạnh, ta chỉ xin người cho ngươi đi học ở Thư Viện Hàn Thần nửa năm. Chỉ nửa năm, mỗi tháng ngươi vẫn có thể về hai lần, có gì mà phải giận dỗi?"
Tứ hoàng tử quỳ xuống, nói: "Mẫu phi, hài nhi biết người đưa con đi là vì muốn tốt cho con. Gần đây trong cung sóng gió nổi lên, cận vệ riêng lại bị điều đến Đồng Tử Doanh. Người lo lắng trong cung có người muốn hại con, mới đưa ra quyết định này. Hài nhi không ngốc, làm sao không hiểu nỗi khổ tâm của người?"
Dư quý phi sững sờ, thở dài, tiến lên đỡ Tứ hoàng tử: "Nếu con đã hiểu rồi, vậy còn chạy đến đây nổi nóng làm gì?"
Tứ hoàng tử chỉ vào vết trà đổ trên đất, nói: "Là vì cái này, không thể uống!"
Dư quý phi ngừng lại, ngửi thấy mùi thơm ngát trong phòng, hỏi: "...Hằng nhi, con nghe được chuyện gì sao?"
Tứ hoàng tử nghĩ đến con vẹt trong phòng Dư quý phi, bèn đứng dậy, lấy con vẹt ra khỏi lồng, nhét một lá trà vào miệng nó.
Ngay lập tức, con vẹt trở nên hoạt bát hơn, nói chuyện líu lo không ngừng.
Nhưng sau khoảng một nửa chén trà, con vẹt đột nhiên rơi từ trên giá sắt xuống.
Dư quý phi sợ hãi lùi lại một bước, hỏi: "Chuyện... chuyện gì thế này?"
Tứ hoàng tử kể lại sự thật cho Dư quý phi: "Trà này có độc, nhưng con người uống vào thì sẽ không nhanh chóng có những dấu hiệu rõ ràng như vậy. Hoàng hậu nương nương có phải đã nói với người rằng, trà này làm đẹp da, uống mỗi ngày rất tốt cho sức khỏe không? Mẫu phi uống một hai ngày, có thể không thấy gì. Trong thời gian ngắn đúng là làm đẹp da, nhưng lâu dần, tinh thần sẽ bị nó hút cạn. Giống như con vẹt này, không còn đủ năng lượng để duy trì sự sống nữa. Nhưng nó cũng giống như cây thuốc phiện, khiến cho người uống xong sẽ luôn nghĩ về nó. Vì vậy người sẽ tiếp tục uống, tinh thần sẽ tiếp tục bị tiêu hao, cuối cùng... cuối cùng chỉ còn lại là một cái xác khô..."
Dư quý phi sợ hãi ngồi phịch xuống giường, cơn giận dữ bùng lên, thở hổn hển nói: "Hoàng hậu... Hoàng hậu bà ta... sao lại đối xử với ta như vậy?"
Nói rồi bà định cầm hộp trà Thất Diệp đi tìm Hoàng hậu đối chất.
Nhưng Tứ hoàng tử đã ngăn lại: "Mẫu phi, khi Hoàng hậu đưa trà Thất Diệp cho người, có nói là của bà ta muốn tặng cho người không?"
Dư quý phi lắc đầu: "Không, không phải, bà ta nói là của Liễu thị... Liễu thị..."
Ngay lập tức, Dư quý phi hiểu ra, cười lạnh: "Được lắm, quả là Hoàng hậu, làm việc gì cũng sẽ không để lại dấu vết. Cứ như thế này, bà ta có thể hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm. Dù có xảy ra chuyện thì tội lỗi cũng sẽ do Liễu thị gánh hết. Liễu thị, Liễu thị, ta suýt nữa đã quên, ngày xưa mẹ con Thục Phi cũng vì Liễu thị mà..."
Bà tự biết mình lỡ lời, lập tức im bặt, nhưng Tứ hoàng tử đã nhận ra điều quan trọng, hỏi lại: "Mẫu phi, chuyện của Thục Phi nương nương và Lục đệ cũng liên quan đến Hoàng hậu và Liễu thị sao?"
Dư quý phi tiến lên bịt miệng Tứ hoàng tử, cẩn thận nói: “Chuyện này con tuyệt đối không được nói lung tung, tính mạng của mẹ con chúng ta đã nằm trong tay hoàng hậu rồi. Mẫu phi không ngờ, bà ta lại nhẫn tâm ra tay với ta như vậy. Từ lần trước ta đã nhìn ra rồi, bà ta không cam tâm chịu thua ta, cũng không cam tâm ngang hàng với ta, bà ta chỉ muốn nắm giữ quyền lực tối cao. Nếu ta chết, Hằng nhi lại là thái tử, bà ta sẽ là mẫu hậu duy nhất. Bà ta tính toán từng bước kỹ lưỡng như vậy, cuối cùng ngay cả huyết mạch thân cận như cô cô ruột cũng không tha, thậm chí còn muốn lấy mạng của ta sao?”
Tứ hoàng tử đau khổ nói: “Mẫu phi, đó là một mạng người, đó là Lục đệ của ta, người... người sao lại...”
Dư quý phi oán giận nói: “Ngươi nghĩ mẫu phi muốn vậy sao? Ngươi nghĩ mẫu phi có thể ngăn cản được sao? Từ khi ta bị ép từ hôn với Thích công tử, từ khi bị ép vào cung sinh ra ngươi, ngươi nghĩ ta còn có sự lựa chọn sao? Ta chỉ có thể làm tay sai cho hoàng hậu, chỉ có thể làm con dao của bà ta. Chỉ có thể biết rõ bà ta muốn gì, mà vẫn phải giả vờ không biết mà phối hợp với bà ta! Đi đến bước này, ta đã không còn đường lui rồi.”
Tứ hoàng tử tiến lên nắm tay bà, nói: “Ai nói không có đường lui? Mẫu phi, có đường lui mà!”
Dư quý phi bất lực nhìn con trai, hỏi: “Có đường lui? Đường lui ở đâu? Con nói cho mẫu phi biết đi?”
Tứ hoàng tử nói: “Nếu không có đường lui, con đã không biết mẫu phi bị tính kế, kế hoạch của hoàng hậu đã thành công. Chúng ta cũng sẽ như Thục quý phi, bị ép khiến mẫu tử phải cách biệt âm dương.”
Mắt của Dư quý phi bỗng sáng lên, bà ta gấp gáp nhìn con trai, hỏi: “Đúng, đúng, đúng! Hằng nhi, là ai đã nói cho con biết chuyện này? Hắn có mục đích gì?”
Tứ hoàng tử giật tay mẫu phi ra, có chút không vui nói: “Hắn không có mục đích gì, chỉ nhắn con nói lại với mẫu phi, không thể tin hoàng hậu nữa, đặc biệt phải cẩn thận với Liễu quý nhân. Độc trong tay ả ta không ai giải được, tuyệt đối không được chạm vào đồ của ả. Còn nữa... chúng ta phải tránh xa phủ Kính quốc công. Nếu không, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy nữa.”
Nước mắt của Dư quý phi cứ thế tuôn rơi, bà ta biết, tiếp tục hợp tác với hoàng hậu là đùa với lửa.
Hiện tại bà đã hạ mình như thế, không muốn tranh giành bất cứ thứ gì nữa, thậm chí còn sẵn sàng chia sẻ con trai với Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu vẫn không chịu buông tha.
Cuối cùng, Dư quý phi hít một hơi thật sâu, nói: “Hằng nhi, mẫu phi đã đoán được là ai báo tin cho con. Ngày mai con thay mẫu phi gửi một bức thư cho người đó, rồi gửi một bức thư cho ngoại tổ của con. Hằng nhi yên tâm, mẫu phi sẽ không sao, sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, cũng sẽ bảo vệ con. Ngày mai con gửi thư xong, hãy an tâm đến Thư Viện Hàn Thần, chuyện trong cung không cần bận tâm nữa.”
Tiêu Hằng biết, có những việc, thật sự cần mẫu phi hắn tự làm.
Có điều phận làm con, hắn vẫn không tài nào yên tâm được, suy nghĩ một chút lại nói: “Người trong cung của mẫu phi, ít nhất có ba người là do hoàng hậu cài vào. Sau này mẫu phi nói chuyện làm việc gì cũng phải tuyệt đối cẩn thận.”
Dư quý phi gật đầu, mẫu tử hai người không nói thêm gì nữa.
Con chim vừa ngất xỉu lúc nãy giờ đã tỉnh lại, vỗ cánh bay về chỗ của nó, có điều tâm trạng của nó có vẻ rất bồn chồn, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Đêm nay đối với Dư quý phi và Tiêu Hằng, định sẵn là một đêm khó ngủ.
Diệp Phỉ Nhiên ngủ rất ngon, ôm lấy đùi của Tiêu Tông, giống như một con gấu túi nhỏ.
Trong miệng gấu túi nhỏ còn ngậm một cái ti giả bằng gỗ mềm, không biết có phải đang mơ không, khóe miệng cười tươi, lâu lâu lại còn chép miệng nuốt nước miếng.
Tiêu Tông: ...
Hắn lấy khăn tay lau cho cậu, thầm nghĩ có phải nhóc lại mơ thấy đang được ăn đồ ngon gì không?
Tiêu Tông lại vận công cả đêm, gần sáng mới tranh thủ ngủ được hai canh giờ.
Hắn ta bẩm sinh ngủ ít, mỗi ngày ngủ hai đến ba canh giờ là có thể xem như đã nghỉ ngơi đủ rồi, nhưng hai đến ba canh giờ này hắn lại ngủ rất sâu.
Cho nên khi hắn tỉnh dậy, thì Diệp Phỉ Nhiên vẫn chưa dậy, chỉ là cậu đã đổi sang ôm bên đùi còn lại.
Tiêu Tông:. ..
Hắn ta khẽ cử động chân, ngay lập tức có một cảm giác tê buốt từ chân truyền đến, hóa ra là bị cậu ôm đến tê dại mất rồi.
Nhưng con heo nhỏ này lại vẫn chưa có dấu hiệu sẽ thức dậy, thậm chí khi cảm nhận được cử động của hắn ta thì hai cánh tay nhỏ và hai cái chân mập mạp lại càng ôm chặt hơn.
Tiêu Tông không còn cách nào, đành tiếp tục giữ nguyên tư thế ấy mà nằm lại.
Nhạn Thư thấy vậy bèn đặt thêm một cái gối sau lưng cho hắn ta, còn mang tác phẩm điêu khắc dở đến cho hắn ta làm tiếp.
Lần này hắn ta điêu khắc một con thỏ, chỉ là con thỏ này đang nằm ngủ, còn mông lại chổng lên trời.
Biểu cảm của con thỏ này ngốc nghếch đáng yêu, trông giống hệt Diệp Phỉ Nhiên khi ngủ.
Con thỏ này còn mặc một chiếc yếm đỏ dễ thương, trên trán còn có một lọn tóc, thấy vậy Nhạn Thư không nhịn được cười: “Điện hạ điêu khắc tiểu thiếu gia Phỉ Nhiên à.”
Lục hoàng tử lập tức ra hiệu im lặng, thấy bảo bối vẫn đang ngủ chổng mông, không hề bị tiếng ồn đánh thức mới nhỏ giọng nói: “Mỗi tháng... đều... không giống nhau, tháng này lại... lớn hơn chút rồi. Có lẽ... đến tháng sau, là biết đi rồi.”
Nhạn Thư gật đầu lia lịa, thấy Lục hoàng tử giờ đây nói cười vui vẻ, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Lúc này, Diệp Phỉ Nhiên cuối cùng cũng trở mình, ngáp một cái rồi ngồi dậy, dụi mắt nhìn thấy lục hoàng tử, lại ôm lấy đùi hắn ta, còn dụi dụi vào chân hắn ta, r.ên rỉ một tiếng gọi: “Ca ca.”
Lục hoàng tử cười nhẹ: “Phỉ Nhi tỉnh rồi?”
Diệp Phỉ Nhiên ôm đùi lục hoàng tử gật đầu, thầm nghĩ: [Tỉnh rồi... Ôi, ngủ ngon quá, ngủ vẫn là tốt nhất.]
Lục hoàng tử nói: “Có muốn... ngủ thêm một chút không?”
Diệp Phỉ Nhiên lắc đầu, thầm nghĩ: [Không ngủ nữa, ngủ thêm sẽ thành heo nhỏ mất, đói quá... ăn gì bây giờ?]
Lục hoàng tử nghe vậy bèn dặn Nhạn Thư: “Nhà bếp có nấu hoành thánh nhỏ không? Mang cho Phỉ Nhi một bát, bây giờ có thể ăn đồ mềm rồi.”
Mắt Diệp Phỉ Nhiên lập tức sáng lên, cậu ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tan biến, thầm nghĩ: [Ớ? Có thể ăn hoành thánh rồi sao? A a a, cuối cùng có thể ăn đồ của loài người rồi! Mặc dù trong hệ thống có nhiều đồ ăn vặt như vậy, nhưng đồ ăn vặt vẫn chỉ là đồ ăn vặt thôi!]
Nhạn Thư vâng một tiếng, một lát sau đã mang hoành thánh đến.
Lục hoàng tử nhận lấy bát hoành thánh, dùng muỗng múc một viên hoành thánh nhỏ, vừa vặn cho em bé ăn, đưa đến trước mặt Diệp Phỉ Nhiên: “A~”
Diệp Phỉ Nhiên há miệng, một viên hoành thánh nhỏ trượt vào miệng, nuốt một cái, còn chưa kịp nhai đã trôi xuống cổ, thầm nghĩ: [Ôi trời, mượt mà như vậy sao? Nhưng mà ta còn chưa kịp nếm thấy mùi vị gì... nhân gì vậy nhỉ?]
Nói xong, viên hoành thánh khác lại đến bên miệng cậu, lần này Diệp Phi Nhiên bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm hơn.
Nhân bánh rất thơm, chắc là từ thịt băm, rau hẹ và thịt móng ngựa. Nói thật nếu thêm chút rong biển, cắt vài sợi trứng gà và một nhúm tôm khô vào nước súp, hương vị chắc chắn sẽ tuyệt hơn nữa.
Lục hoàng tử vừa nghe vừa ghi nhớ kỹ càng lại, đảm bảo lần sau sẽ cho cậu ăn được những miếng hoành thánh ngon hơn.
Chỉ là rong biển rất hiếm, cần phải tới cửa hàng hải sản để lấy hàng. Ngày mai hắn tq phải đích thân căn dặn nhà bếp mới được.
Diệp Phỉ Nhiên ăn hết cả chục chiếc hoành thánh nhỏ cỡ ngón tay cái, lại uống thêm nửa bát nước súp hoành thánh, cuối cùng mới thoả mãn vỗ bụng: [No rồi, no rồi! Ừm, vẫn là đồ ăn bình thường ngon hơn! Đúng rồi, hôm nay nhị biểu ca đi phải không? Ta có cần đi tiễn không nhỉ?]