Lục Hoàng tử nghĩ thầm ngươi còn nhớ đến chuyện này à?
Nhị biểu ca của ngươi đã rời thành rồi, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp đấy.
Hắn ta nhìn qua ánh nắng xuân rực rỡ ngoài cửa sổ, rồi quay sang hỏi Nhạn Thư: “Nhị biểu thiếu gia... giờ này đã đi đến đâu rồi?”
Nhạn Thư đáp: “Có lẽ đang đợi Tứ Điện hạ ở cửa thành.”
Chuyện hôm qua, Tô Dư Tịch không biết tình hình của Tứ hoàng tử ra sao, hai người vẫn cần gặp mặt để y yên tâm.
Lục Hoàng tử suy nghĩ một chút, rồi lại ra lệnh cho Nhạn Thư: “Hôm nay trời đẹp, ta... đi tiễn Nhị biểu ca.”
Nhạn Thư nghe lệnh, sai người hầu đi chuẩn bị xe ngựa.
Diệp Phỉ Nhiên thì vui vẻ: [Thật tốt, người hiểu ta nhất chính là Tông ca ca, ta vừa mới định nói muốn làm gì thì huynh ấy đã giúp ta làm rồi, thật là một người ca ca tốt, biết thấu hiểu lòng người.]
Một tiếng "ca ca tốt" làm Lục Hoàng tử không kìm được nở nụ cười, nghĩ thầm tiểu tử này hiện tại nói chuyện không khéo léo chút nào, đợi khi nhóc này có thể nói chuyện được rồi, chắc chắn phải bắt nhóc gọi thêm vài tiếng "ca ca tốt".
Chỉ là tiếng "ca ca tốt" này, đã trở thành điều khiến Tiêu Tông nhung nhớ suốt đời, nhiều năm sau, nếu không bảo cậu gọi vài tiếng bên tai mình, chắc chắn không thể thỏa mãn được hắn ta.
Tất nhiên, đó là chuyện của sau này, lúc này Lục Hoàng tử chỉ có suy nghĩ đơn thuần, hắn ta chỉ đền đáp ơn cứu mạng của quân thần Tô gia thông qua việc chăm sóc Diệp Phỉ Nhiên.
Ai bảo hiện tại quân Tô gia còn có người nhà Tô gia che chở, chưa cần sự giúp đỡ nào của hắn ta chứ?
Lục Hoàng tử bế Diệp Phỉ Nhiên lên, rồi thay một bộ trang phục cưỡi ngựa, dẫn theo ba thị nữ thân cận cùng ra ngoài.
Hiếm khi trời đẹp như vậy, tất nhiên phải cưỡi ngựa, Diệp Phỉ Nhiên lần đầu được người khác bế trên lưng ngựa, đôi mắt tò mò to tròn nhìn ngắm khắp nơi.
Đường phố đông đúc, bách tính ở kinh thành sống sung túc, thương nhân khá nhiều, thỉnh thoảng còn thấy nhiều người Tây Vực, Diệp Phỉ Nhiên nhận ra đó là người Châu Âu.
Phong cảnh văn hóa Đại Ninh quả nhiên giống với những gì cậu biết về Đại Tống, chỉ là cởi mở hơn một chút, không có tư tưởng lễ nghi quá nghiêm khắc.
Trên phố, có rất nhiều cô nương, phu nhân các gia đình đi lại nhưng chỉ có một số ít tiểu thư khuê các che mặt, tuân theo nghi lễ phiền phức.
Hiện giờ đang là tháng Tư, gió xuân ấm áp, hoa nở rực rỡ, bướm bay lượn lờ, cảnh đẹp này khiến Diệp Phỉ Nhiên say mê, trong lòng thầm cảm thán: [Cảnh dòng nước chảy qua dưới cây cầu nhỏ, cảnh tường hồng ngói đen của cổ đại thật đẹp, thẩm mỹ của người xưa luôn tinh tế như vậy, tại sao kiến trúc của chúng ta càng phát triển lại càng tệ đi thế nhỉ?]
Nghĩ đến những tòa nhà biểu trưng cho sự hiện đại hóa lại nhìn như những cái quần cộc mặc với áo len, cậu chỉ muốn che mặt, thiết kế xấu như vậy mà các ngươi không thấy xấu hổ chút nào sao?
Lục Hoàng tử chỉ vào một quầy hàng không xa: “Phi Nhi, bên kia có... người bán đồ chơi làm bằng đường, muốn... ăn không?”
Lục Hoàng tử đeo khăn che mặt, giọng nói cũng đè thấp để tránh bị nhận ra.
Diệp Phỉ Nhiên nhìn những đồ chơi làm bằng đường tinh xảo kia, gật đầu, lòng thầm nghĩ: [Wow, đồ chơi bằng đường! Nghệ nhân cổ đại thật tài giỏi! Mau lấy cho ta một cái thử đi!]
Lục Hoàng tử chỉ vào quầy bán đồ chơi bằng đường, Nhạn Thư bèn đi mua một con thỏ mang về. Diệp Phỉ Nhiên nhận lấy, mở miệng dùng bốn cái răng sữa bắt đầu cắn.
Ừm, sao nhỉ, không ngọt lắm, nhưng thơm phức.
Suốt chặng đường, Diệp Phỉ Nhiên nghe tiếng rao bán bên đường, ngắm cảnh xuân của kinh thành, có thể nói là gió xuân thổi qua khiến lòng người mê đắm.
Cửa thành Tây ở cuối đường Bạch Hổ, chỗ này ít người hơn, chỉ có một số ít người bán hàng từ ngoài thành đến và lác đác một vài ngôi nhà.
Đường phố rộng rãi, từ xa họ đã thấy Tô Dư Tịch và Tứ hoàng tử đang cưỡi ngựa, trò chuyện gì đó.
Tô Dư Tịch hỏi Tứ hoàng tử: “Chuyện tối qua thế nào rồi?”
Tứ hoàng tử đáp: “Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mẫu phi ta nhờ cữu cữu chế ra loại trà tương tự trà Thất Diệp, mỗi ngày đều uống trước mặt tai mắt của Hoàng hậu. Đó chỉ là thánh phẩm làm đẹp, không hại gì cho cơ thể. Trà Thất Diệp thật... ta đã mang tới đây, Dư Tịch muốn xem không?”
Nói xong Tứ hoàng tử lấy từ trong ngực ra một túi thơm, bên trong thoang thoảng mùi hương, chính là trà Thất Diệp.
Tô Dư Tịch nhận lấy trà Thất Diệp, gật đầu: “Ta sẽ đưa nó cho cô mẫu của ta, bà ấy biết một tiên sinh rất lợi hại, chắc chắn hiểu rõ loại độc này.”
Tứ hoàng tử gật đầu, trong mắt có chút lưu luyến: “Lần này chúng ta chia tay, không biết bao lâu mới gặp lại. Ta hôm nay cũng phải lên đường, đến Thư Viện Hàn Thần, chỉ có thể về kinh mỗi nửa tháng một lần.”
Tô Dư Tịch nghĩ một lúc, nói: “Vậy chúng ta viết thư qua lại đi! Đến lúc đó có thể hẹn nhau cùng về kinh thành.”
Tứ hoàng tử hai mắt sáng ngời: “Thật sự có thể sao?”
Tô Dư Tịch nói: “Tại sao không thể? Điện hạ, chúng ta là bạn tốt mà.”
Tứ hoàng tử hơi cay mũi, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng y cũng thừa nhận họ là bạn tốt.
Tứ hoàng tử nói: “Chuyện của mẫu phi, thật sự cảm ơn ngươi.”
Tô Dư Tịch đứng ngược nắng xuân, mặc một chiếc áo choàng đỏ rực, oai phong vô cùng, còn rực rỡ hơn cả nắng xuân, y nhìn Tứ hoàng tử nói: “Nếu điện hạ còn nói khách sáo, thì ta sẽ...”
Nói rồi y lấy từ trong ngực ra một chiếc túi gấm: “Sẽ không tặng món quà này cho ngươi.”
Tứ hoàng tử kinh ngạc: “Ngươi còn chuẩn bị quà cho ta? Từ khi nào vậy?”
Tô Dư Tịch đưa túi gấm cho Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử mở ra, thấy bên trong là một cây sáo ngọc bích, tua rua làm bằng đá quý xanh lam, rất tinh xảo đẹp mắt.
Tứ hoàng tử cầm sáo ngọc lên, thổi một khúc, tiếng sáo du dương, kết hợp với cảnh sắc này, trong lòng Diệp Phỉ Nhiên ngân nga một bài hát: [Ngoài trạm dừng, bên đường cổ, cỏ thơm xanh ngát nối liền trời. Trong gió chiều khẽ lay cành liễu rủ còn vương lại tiếng sáo du dương, hoàng hôn treo lại trên những ngọn núi xa xăm..]
Đây là bài hát tiễn biệt mà ai cũng thích, rất phù hợp với không khí hiện tại.
Lục Hoàng tử khẽ cười, nghĩ thầm bài hát này thật hay, giọng của nhóc con cũng cực kỳ dễ nghe.
Ai ngờ Tô Dư Tịch bắt đầu phá đám: “Điện hạ, lần trước ngươi tặng ta thanh trường kiếm, chuôi kiếm gắn đá hồng từ vành mũ của ngươi. Cây sáo này cũng có đá quý màu xanh lam ta lấy ra từ thắt lưng của ta.”
Diệp Phỉ Nhiên:... Nhị ca, có phải ngươi dị ứng với sự lãng mạn không?
Lúc này nói gì mà mũ với chả thắt lưng, không thể tận hưởng chút không khí tuyệt vời hiện tại sao?
Nhưng Tứ hoàng tử không nghĩ đây là phá đám, ngược lại còn vu.ốt ve viên đá quý trên cây sáo, ánh mắt mơ màng, nhẹ nhàng ừ một tiếng nói: “Được, ta sẽ trân trọng nó, nhất định sẽ luôn mang theo bên mình.”
Diệp Phỉ Nhiên trong lòng bắt đầu châm chọc: [Chậc chậc chậc, đây chính là tín vật định tình đấy sao? Cổ nhân các ngươi thật là lợi hại, nhỏ như vậy đã bắt đầu yêu sớm rồi! Nhưng hình như triều đại này có không ít người mười hai mười ba tuổi đã thành hôn, cũng không tính là yêu sớm... Không giống thời của chúng ta, tuổi kết hôn hợp pháp phải đủ hai mươi tuổi, không những vậy còn có rất nhiều thanh niên chọn kết hôn muộn nữa]
Tiêu Tông nghe thấy mà mờ mịt, trong lòng thầm nghĩ tuổi thọ trung bình của dân chúng Đại Ninh chưa đến năm mươi tuổi, hai mươi tuổi mới kết hôn, sao có thể sinh sôi phát triển được?
Hai mươi tuổi thì có khi hắn ta đã con bế con bồng rồi ấy chứ.
Nhưng khi nghĩ đến Lạc hoàng thúc sắp ba mươi tuổi vẫn chưa thành hôn của hắn ta, thì lại lập tức lắc đầu, có một số người cho dù có nâng tuổi kết hôn lên ba mươi tuổi, cũng chưa chắc sẽ kết hôn.
Hai người không xuất hiện quấy rầy Tiêu Hằng và Tô Dư Tịch chia tay, chỉ đứng từ xa nhìn bọn họ, cho đến khi Tiêu Hằng đã đi xa thì Lục hoàng tử mới thúc ngựa tiến lên phía trước, vẫy tay với Tô Dư Tịch.
Tô Dư Tịch hành lễ với hắn ta: “Dật vương điện hạ, ồ, mang theo cả tiểu biểu đệ của ta đến sao? Phỉ Nhi hôm nay mặc đồ đẹp lắm! Tay cầm con thỏ kẹo cũng xinh, chỉ là sao ăn kiểu gì mà để dính đầy lên mặt thế kia?”
Diệp Phỉ Nhiên hoảng sợ bắt đầu lau miệng, Lục hoàng tử bất đắc dĩ, lấy khăn tay lau sạch mặt giúp cậu, rồi nói với Tô Dư Tịch: “Nhị biểu ca, ta… có việc tìm ngươi.”
Tô Dư Tịch gật đầu, làm động tác mời, hai con ngựa cùng đi vào rừng núi bên cạnh.
Diệp Phỉ Nhiên được Nhạn Thư đón lấy, được đại cung nữ khéo tay tết một vòng hoa đào đội lên đầu, đáng yêu đến mức người ta không rời mắt được, khách qua đường không ai không dừng lại khen ngợi một câu.
Chỉ là ánh mắt cậu luôn nhìn về phía rừng núi bên cạnh, nghĩ thầm Nhị biểu ca và Lục hoàng tử đang mưu tính gì, tại sao không mang cậu theo?
Chờ đã, không lẽ hai người bọn họ đang đi tiểu đó chứ ha ha ha ha!
Nghĩ đến đây, Diệp Phỉ Nhiên cười thành tiếng, khách qua đường còn tưởng cậu nhóc này đang làm duyên, mọi người càng đùa giỡn vui vẻ hơn.
Trong rừng núi, Tô Dư Tịch hỏi: “Điện hạ tìm ta có việc gì?”
Lục hoàng tử nói: “Đồng Tử Doanh không... thuộc về quân Tô gia, nhị biểu ca đi chuyến này... có thể không an toàn cho ngươi.”
Tô Dư Tịch lại cười: “Mỗi người trong quân Tô gia không phải đều liế.m máu trên lưỡi dao sao? Chỉ là Đồng Tử Doanh thôi mà, nếu ngay cả cái này ta cũng không vượt qua được, còn có tư cách gì trở thành người của Tô gia?”
Lục hoàng tử gật đầu, đây chính là lý do hắn ta luôn khâm phục người Tô gia, nhưng hắn ta vẫn nhắc nhở một câu: “Kính Quốc công phủ gần đây... liên tiếp gặp trở ngại, chuyện trước đây kích động... hai vị Quận Vương mưu phản, không biết lúc nào... sẽ nổ ra. Ta nghĩ... có một người, nhất định sẽ không... bỏ qua cơ hội này. Có lẽ, chúng ta có thể bày một cái bẫy.”
Tô Dư Tịch nheo mắt nhìn Lục hoàng tử, ngẩn ngơ một lúc mới mở miệng nói: “Điện hạ, ngài nói là bày một cái bẫy? Ngài định làm thế nào?”
Tô Dư Tịch vô thức dùng ngài, bởi vì y biết, Lục hoàng tử mới bảy tuổi, một đứa trẻ bảy tuổi nói muốn bày một cái bẫy?
Không, chờ đã, Lục hoàng tử trúng độc Phong Thần ba năm, đến Tô gia đã lập tức giải được độc, không chỉ biểu hiện ra khả năng tập võ khác thường, mà ngay cả phong cách nói chuyện làm việc bây giờ cũng khôn ngoan hơn nhiều so với một đứa trẻ bình thường.
Đây có thể là do hắn ta trúng độc Phong Thần, cũng có thể... trong nhà đã có một Ngôn Linh Tử, cũng có khả năng lại xuất hiện thêm một tiểu thần đồng nữa.
Nghĩ vậy, Tô Dư Tịch lập tức ý thức được gì đó, mở miệng nói: “Điện hạ, Đại Ninh... có phải sắp xảy ra vấn đề gì không?”
Hai người bất giác đi đến đỉnh núi nhỏ, ngọn núi nhỏ này không cao, nhưng vừa vặn có thể nhìn bao quát một phần kinh thành, Lục hoàng tử nói: “Mưa bão sắp ập đến Đại Ninh. Nhị biểu ca, ngươi có nguyện ý cùng ta chung sức bảo vệ cho xã tắc?”
Tô Dư Tịch xuống ngựa, trang trọng quỳ xuống trước Lục hoàng tử, cung kính nói: “Ta Tô Dư Tịch, nguyện vì dân chúng Đại Ninh, cúi mình tận tụy đến chết mới thôi.”
Quân thần Tô gia luôn cống hiến hết mình vì dân chúng Đại Ninh, chưa bao giờ nói vì vua, vì thần tử, càng chưa bao giờ nói vì Tô gia.
Tiêu Tông cũng xuống ngựa đỡ y lên, nói: “Chuyện này tạm thời... chỉ có chúng ta biết, cũng đừng nói cho... Phỉ Nhi. Phỉ Nhi muốn làm tiểu thiếu gia cả đời, vậy thì... để chúng ta nhận lấy những nỗi đau khổ này. Hãy để đệ ấy được làm một... tiểu thiếu gia... vui vẻ một đời.”
Tô Dư Tịch nhìn về phía xe ngựa và đám người dưới núi, một lúc sau mới nói: “Ta còn nghĩ những ngày tươi đẹp của Tô gia đã đến, nhưng xem ra, khổ nạn mới chỉ bắt đầu.”
Tiêu Tông nói: “Không chỉ là... khổ nạn, một bước sai... có thể thành vạn kiếp bất phục. Nhưng chúng ta... không còn cách nào khác, chỉ có thể dốc hết sức mình.”
Xa xa những dãy núi trùng điệp như những đợt sóng nhấp nhô, cũng như những con rồng rắn không ngừng chuyển động, báo hiệu giông bão sắp đến.
Khi Tô Dư Tịch và Lục hoàng tử trở lại, Diệp Phỉ Nhiên đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cũng không trách được, hiện giờ cậu vẫn là đứa trẻ chưa đầy tám tháng tuổi, tinh thần nhiều nhất cũng chỉ tập trung được nửa giờ, sau đó lại phải ngủ nửa giờ.
Tiêu Tông bế Diệp Phỉ Nhiên từ tay Nhạn Thư, bé con ngủ rất say, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy, ngược lại dường như do cảm nhận được vòng tay thoải mái hơn, nên đã trực tiếp vùi đầu vào lòng hắn ta.
Tiêu Tông không cưỡi ngựa nữa, mà chọn ngồi xe ngựa, Vốn dĩ còn muốn dẫn cậu đi xem xiếc trên cầu Thiên Kiều trên đường về, nhưng giờ thì không xem được gì nữa rồi.
Mà lúc này trong hoàng cung, Dư quý phi kể từ khi biết hoàng hậu muốn hại mình đã không còn tình cảm tỷ muội như xưa.
Một chút tình tỷ muội đó, cũng chỉ là mong muốn đơn phương của bản thân bà mà thôi.
Bà đặc biệt giữ lại một ít trà Thất Diệp, mỗi ngày đều ban cho cung nữ do hoàng hậu phái đến một ít, bà muốn xem thử trà Thất Diệp này rốt cuộc có gì lạ kỳ.
Còn phần trà Thất Diệp được mang ra khỏi cung, đã được giao đến tay Tô Hạo Vân, Tô Hạo Vân lại mời Cơ tiên sinh đến để nàng xem thử đây là loại độc gì.
Cơ tiên sinh chỉ chạm vào một chút, lập tức đi rửa tay, dặn dò Tô Hạo Vân: “Phu nhân, vật này không thể chạm vào, các ngươi chưa ai chạm vào nó chứ?”
Tô Hạo Vân lắc đầu, hỏi: “Đây chẳng qua chỉ là một ít lá trà, mà không thể chạm vào sao?”
Cơ tiên sinh đáp: “Đây không phải là lá trà, tuy hình dạng giống loại trà Thất Diệp hiếm gặp, nhưng không phải là lá trà, thậm chí nó còn không phải là thực vật. Mà là một loại trùng, Trung Nguyên chúng ta không có, là một loại cổ trùng đến từ dị vực. Có người dùng trùng chế thành hình trà Thất Diệp, nếu dùng nước pha thành trà sẽ già đi nhanh chóng, cuối cùng biến thành một cỗ thây khô.”
Dù từng trải qua nhiều chuyện trên đời, Tô Hạo Vân vẫn bị loại trà Thất Diệp này làm cho kinh hãi, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Hoàng hậu, nàng bỗng nhiên cảm thấy Tần Uyển Hề trước mặt Hoàng hậu thật chẳng khác nào cống rãnh sóng sánh với đại dương.
Tô Hạo Vân hỏi: “Loại trà này có cách nào giải không?”
Cơ tiên sinh lắc đầu: “Độc có thể giải, nhưng cổ thì khó hơn. Chỉ có gi.ết ch.ết được mẫu trùng, cổ độc mới tự rút. Nhưng… những tổn hại do độc gây ra cho cơ thể thì không có cách nào có thể hồi phục được.”