Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 61

Tô Hạo Vân nghe xong thì kinh hồn bạt vía. Loại độc quái ác như vậy, rốt cuộc xuất phát từ tay thần thánh phương nào?
Về vùng đất xa xôi kia Tô Hạo Vân cũng đã từng được nghe qua, nàng hỏi Cơ tiên sinh: “Nếu không tiếp tục dùng cổ độc này, liệu nó có ngừng ăn mòn sinh mệnh không?”
Cơ tiên sinh gật đầu: “Cổ độc tuy mạnh, nhưng cần phải dùng hàng ngày mới có thể đạt hiệu quả bị mẫu trùng khống chế. Nếu không, chỉ làm cơ thể cảm thấy khó chịu một chút thôi.”
 
Như Cơ tiên sinh đã nói, không lâu sau, trong cung liền truyền đến tin Dư quý phi bệnh nặng, nghe nói là bị nôn mửa, ăn uống đều cảm thấy không ngon miệng, cơ thể gầy đi rất nhiều.
 
Tứ hoàng tử vội vàng từ Thư Viện Hàn Thần trở về, lại mắng mẫu thân mình một trận: “Con đã nói với người rồi, thứ đó không thể chạm vào, không thể chạm vào được, người còn cố tình giữ lại làm gì? Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt! Lúc này báo thù là việc nhỏ, mất mạng là việc lớn! Người như vậy thì con ở ngoài kia một mình làm sao mà an tâm cho đặng?”
 
Dư quý phi sắc mặt vàng như nến, bà nâng chăn lên, ngồi dậy, nói: “Ai bảo ngươi trở về? Những chuyện dơ bẩn trong cung này, bổn cung không muốn ngươi dính líu vào, nên mới đưa ngươi ra ngoài cung học. Ngươi không phải muốn kết bạn với tiểu tử nhà họ Tô kia sao? Vậy ngươi cứ đi, Tô ca ca cứ vài ngày sẽ ghé Thư Viện Hàn Thần, ngươi hãy đi kết thân với họ đi. Tô gia hiện tại được Hoàng thượng trọng dụng, sau này người đối đầu được với phủ Kính Quốc Công chỉ có thể là Tô gia.”
 
Thì ra Dư quý phi chỉ là giả bệnh để hóa giải nghi ngờ của Hoàng Hậu, làm cho bọn họ nghĩ rằng bà ta không chịu nổi độc dược nên mới ốm yếu thế này.
 
Tứ hoàng tử kinh ngạc nhìn Dư quý phi, Dư quý phi vẫy tay, nói: “Thôi, ngươi trở về cũng tốt, làm cho bọn họ càng thêm tin tưởng không nghi ngờ. Hai cung nữ mà Hoàng Hậu cài vào đây, ta cũng mượn cớ họ làm sai mà đuổi đi rồi. Nếu ta không làm vậy, mẹ con chúng ta sẽ mãi phải sống dưới sự giám sát của ả, nhất cử nhất động đều bị nghe lén, cuộc sống như vậy ta đã chịu đủ rồi.”
 
Tứ hoàng tử hiểu ra sự tình bèn nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi mẫu phi, là con đã hiểu lầm người.”
 
Dư quý phi vỗ vai hắn: “Ngươi trời sinh tính tình lương thiện, không phải đối thủ của đám người đó, nên ta mới muốn đưa ngươi ra khỏi cung. Sắp tới, mẫu phi phải làm một chuyện, ngươi chắc chắn sẽ không muốn thấy. Ngươi không muốn thấy thì thôi, có những chuyện phải để chính tay người làm mẫu thân này dọn đường cho ngươi. Chỉ cần có thể bảo vệ ngươi, chỉ cần ngươi sống tốt, mẫu phi không còn mong gì hơn. Thậm chí… vị trí Thái Tử, không cần cũng được!”
 
Chuyện đến nước này, Dư quý phi chỉ còn nghĩ đến việc giữ mạng, cũng chỉ còn muốn con trai mình đời này được bình an.
 
Bà ta biết mình đấu không lại Hoàng hậu, nhưng nếu đấu không lại, thì cùng lắm thì là cá chết lưới rách thôi.
 
Tứ hoàng tử rũ mắt, hắn cảm thấy mình thế đơn lực mỏng, không có cách bảo vệ được mẫu thân, thậm chí đến bản thân hắn còn không tự bảo vệ được.
 
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám hô: “Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
 
Dư quý phi lập tức nhét đồ vào miệng, vội vàng nằm trở lại trên giường, đồng thời cũng ám thị cho Tứ hoàng tử ngồi bên mép giường.
 
Tứ hoàng tử lập tức hiểu ý, vận công làm cho hai mắt đỏ hoe như sắp khóc, nắm tay Dư quý phi, trên mặt đầy vẻ bi thương.
 
Thấy Hoàng đế cùng Hoàng hậu vào, hắn lập tức đứng dậy, hành lễ, nhưng bị Hoàng hậu ngăn lại: “Tứ hoàng tử mau miễn lễ! Mẫu phi ngươi thế nào rồi?
 
 Nói rồi ả ta bước nhanh đến trước mặt Dư quý phi, giả vờ đau lòng nắm tay nàng: “Muội muội tốt của ta, sao đang yên đang lành mà lại lâm bệnh thế này?”
 
Dư quý phi sắc mặt trắng bệch, bị Hoàng hậu lay nhẹ thôi đã không thở nổi, cơ thể dường như đã gầy sọp đi.
 
Hoàng đế cũng tiến lên, nhẹ giọng nói: “Hoàng Hậu, Dư quý phi đã ốm đến thế này rồi, ngươi đừng làm phiền nàng nữa, mau truyền thái y đến khám cho nàng đi.”
 
Hoàng hậu thấy Dư quý phi đúng là đã lâm bệnh nặng, cũng không hoài nghi nữa, nhanh chóng đứng dậy gọi thái y đến chẩn bệnh cho bà ta.
 
Thái y tiến lên bắt mạch cho Dư quý phi, một lúc sau mới lo lắng nói: “Nếu không điều dưỡng tốt, sợ rằng… thời gian không còn nhiều.”
 
Tứ hoàng tử lập tức khiếp sợ, nôn nóng đẩy thái y ngã xuống đất, lần đầu tiên hắn trở nên điên cuồng mắng người như vậy: “Lang băm! Mẫu phi ta còn trẻ, sao thời gian lại không còn nhiều? Ngươi không chữa được bệnh thì cứ nói không chữa được! Ta sẽ tự mình ra ngoài cung tìm đại phu tốt nhất về đây!”
 
Hoàng hậu khuyên nhủ: “Tứ hoàng tử đừng nóng giận, thái y cũng chỉ nói sự thật, tình trạng của mẫu phi ngươi đang thật sự không tốt.”
 
Hoàng đế cũng cảm thấy hết nói nổi, nghĩ thầm Hoàng hậu ngươi biết thế nào là lựa lời mà nói không thế, rồi giơ tay ngăn nàng ta lại: “Con trẻ trong lòng sốt ruột, trẫm cũng hiểu được. Hằng Nhi ngươi yên tâm, phụ hoàng sẽ tìm đại phu tốt nhất thiên hạ về đây, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho mẫu phi ngươi.”
 
Tứ hoàng tử quỳ trước mặt hoàng đế, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Phụ hoàng, việc này có thể giao cho con làm không? Nhi thần chỉ muốn vì mẫu phi tận hiếu, không muốn chỉ đứng bên cạnh trơ mắt nhìn.”
 
Hoàng đế gật đầu: “Phụ hoàng hiểu tâm hiếu của ngươi, trẫm đồng ý!”
 
Tứ hoàng tử cảm tạ Hoàng đế sau đó lập tức quay sang đút thuốc cho Dư quý phi, Hoàng đế và Hoàng Hậu cũng đành rời khỏi tẩm cung của Dư quý phi.
 
Sau khi Hoàng hậu và Hoàng đế tách ra, Hoàng hậu mới hừ lạnh: “Còn dám diễn cảnh mẫu tử tình thâm cơ đấy! Nếu ta cũng lâm bệnh nặng như vậy, e là Tứ hoàng tử cũng chẳng có lòng được thế đâu.”
 
Đại cung nữ bên cạnh cười theo: “Nương nương nói sai rồi, công sinh đâu bằng công dưỡng. Ngài xem Hoàng Thượng và Tô lão thái phi kìa, chẳng phải chính là đang hiếu kính với dưỡng mẫu của mình sao?”
 
Hoàng hậu nghĩ thầm cũng đúng, hoàng đế không phải con ruột của Tô lão thái phi, nhưng hiếu nghĩa của hắn thì không ai sánh bằng.
 
Nhưng Hoàng hậu quên rằng, Tô lão thái phi đã đơn thương độc mã cứu hoàng đế về từ doanh trại của Bắc Liêu khi hắn còn nhỏ, rồi dưỡng dục từ khi hắn mới lên sáu đến tận khi trưởng thành, không những thế còn vượt qua muôn vàn khó khăn đưa hắn lên ngôi vị hoàng đế, sau khi hắn lên ngôi lại lặng lẽ lui về phía sau ẩn mình.
 
Tô lão thái phi đối với hoàng đế là tốt từ trong tâm, đó là điều đáng giá. Nhưng còn cách ả đối xử với Tứ hoàng tử thì sao?
 
Một lòng rắp tâm muốn hại chết mẫu phi của hắn, thì sao hắn có thể đối xử tốt với ngươi đây?
 
Thấy Hoàng đế và Hoàng hậu đều đã đi rồi, Tứ hoàng tử suy sụp ngồi xuống đất, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Khó trách mẫu phi không cho ta ở lại trong cung, làm việc này thật sự rất đau khổ.”
 
Dư quý phi đau lòng ngồi dậy, phun dược châu ra khỏi miệng, thở dài đỡ con trai dậy: “Ngày mai ngươi hãy mau trở về Thư Viện Hàn Thần đi, đừng có ở đây uống vũng nước đục này làm gì. Lấy đâu ra đại phu tốt hơn cơ chứ, những đại phu tốt nhất trong thiên hạ đã ở trong cung cả rồi.”
 
Tứ hoàng tử kiến quyết nói: “Không! Mẫu phi đang trong tình trạng thế này, con sao có thể nói đi là đi? Thân là nam tử hán, con phải bảo vệ mẫu phi! Mẫu tử chúng ta, muốn sống thì cùng sống còn muốn chết cũng phải cùng chết, con không thể trơ mắt nhìn họ ức hiếp mẫu phi như vậy được!”
 
Dư quý phi lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu và sự dựa dẫm của con trai đối với mình. Trước đây, bà ta luôn quá khắc nghiệt với Tứ hoàng tử, dẫn đến mối quan hệ giữa hai mẹ con thường xuyên căng thẳng, vừa gặp mặt đã tan rã trong không vui.
 
Giờ đây, khi nhìn thấy đứa con nguyện đứng về phía mình vô điều kiện, nước mắt bà ta không kìm được mà chảy xuống: "Con của ta... con yên tâm, mẫu phi sẽ không sao đâu. Ta phải xử lý Hoàng hậu, ta muốn Hoàng hậu phải trả giá cho những gì ả đã làm!"
 
Từ đầu đến cuối, bản thân bà ta chỉ là một công cụ trong tay hoàng hậu. Hoàng hậu bảo bà ta tiến cung, bà ta đành phải rời xa vị công tử mà mình yêu. Hoàng hậu bảo bà ta sinh hoàng tử, bà ta phải ngày qua ngày phải uống những chén thuốc giúp sinh con trai. Bây giờ, Hoàng hậu muốn bà ta chết, chẳng lẽ bà ta cũng sẽ phải chết theo ý hoàng hậu sao?
 
Diệp Phỉ Nhiên vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa đã hóng được một câu chuyện như thế, vui vẻ nhận được 200 đồng tiền dưa, đổi được một gói kẹo trẻ em đông lạnh.
 
Mỗi lần Diệp Phỉ Nhiên muốn lén ăn cái gì đều phải tránh ánh mắt của tất cả mọi người trong Tô phủ, nhưng ở chỗ của Lục hoàng tử thì thường chỉ có mình hắn ta, nên cậu không cần phải giả vờ vậy nên bèn lấy gói kẹo đông lạnh từ trong ngực áo ra và bắt đầu ăn.
 
Lục hoàng tử nhìn thấy thế thì mỉm cười, vừa lau vết bẩn trên mặt Diệp Phỉ Nhiên vừa dặn dò: "Ăn từ từ thôi, không có ai tranh với ngươi đâu."
 
Nhóc lắp bắp bây giờ đã có thể nói chuyện trôi chảy rồi, chỉ thỉnh thoảng mới vấp một chút thôi. Chỉ vừa nửa năm mà Lục hoàng tử đã tiến bộ như bay.
 
Diệp Phỉ Nhiên đã tám tháng, có thể vịn vào đồ đạc để đứng lên rồi. Cậu đang nỗ lực học đi, nhưng chân vẫn còn yếu lắm, vẫn cần phải ăn nhiều thì mới có thể nhanh chóng trưởng thành được.
 
Hai con người nhỏ bé này đều hiểu rõ những bí mật của nhau mà không nói ra, một người nắm giữ hệ thống, một người lòng mang kỳ công, cùng giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn.
 
Diệp Phỉ Nhiên ăn xong một cây kẹo đông lạnh, bất chợt nhìn thấy một loạt kẹo mới, ngay lập tức trở nên vui vẻ: [Oa, là kẹo que kìa! A hi hi, là vị dâu tây sữa bò kìa! Trời ơi, lâu lắm ta không được ăn kẹo que rồi!]
 
Diệp Phỉ Nhiên lại nhìn thoáng qua thành phần, thấy nó được làm từ sữa bột và đường tự nhiên, là sản phẩm công nghệ cao, phù hợp cho trẻ em ăn, còn có thể dùng như một cây gặm nướu.
 
Hóa ra là cây gặm nướu bằng đường, thế thì tuyệt quá, ngay lập tức cậu muốn đổi lấy một cây, thế mà tốn hẳn năm đồng dưa!
Cũng may, vì cây gặm nướu này bổ sung Vitamin D và Canxi, rất có lợi cho trẻ mới bắt đầu tập đi.
Do khi Tô Hạo Vân mang thai cơ thể suy nhược, điều này cũng do bị Tần thị hạ thuốc lâu ngày mà ra, nên khi Diệp Phỉ Nhiên mới sinh, cậu cũng có một cơ thể yếu ớt. Trong nguyên tác miêu tả, đến năm sáu tuổi mà cậu ta vẫn trông như một đứa nhóc chỉ vừa ba, bốn tuổi, trí tuệ cũng bị chậm phát triển.
Vitamin D và Canxi lúc này là hai chất rất cần thiết cho cơ thể của cậu lúc này, cũng là thứ cần thiết cho sự phát triển và lớn lên khỏe mạnh của cậu.
Thấy Diệp Phỉ Nhiên ôm cây kẹo que bắt đầu gặm, Lục hoàng tử vờ như không thấy gì, vẫn cứ ngồi bên cạnh đọc sách binh thư, vờ như đang đắm chìm trong đó.
 
Diệp Phỉ Nhiên cười khanh khách, đôi mắt cười híp thành hai đường thẳng, ánh mắt sắc sảo thoáng hiện giữa hai đường thẳng ấy, tự cho rằng mình là một chuyên gia trong việc ăn vụng. 
Cậu tự đắc: [Lục hoàng tử ngốc nghếch đúng là đáng yêu nhất, cũng chỉ có hắn mới không cáo trạng với mẫu thân việc ta ăn vụng đồ ăn vặt thôi!]
 
Lục hoàng tử trong lòng đầy những cảm giác phức tạp, nhưng ngoài mặt vẫn là một khuôn mặt lạnh lùng, dung túng tất cả hành động nhỏ của Diệp Phỉ Nhiên.
 
Tại Đồng Tử Doanh ở thành Tây, Tô Dư Tịch sau khi đến doanh trại đã bắt đầu bận rộn với việc huấn luyện, mãi sau mới phát hiện trong quà Tứ hoàng tử gửi cho mình có kèm theo một lá thư.
 
Mở lá thư ra, Tô Dư Tịch phát hiện đó là thư của Dư quý phi, y ngạc nhiên khi biết Dư quý phi muốn hợp tác với quân thần Tô gia.
 
Trong thư, Dư quý phi viết rằng bà ta biết Tô gia trung quân ái quốc, không mong quân Tô gia sẽ nâng đỡ Tứ hoàng tử thượng vị, chỉ mong hợp tác để thanh lọc triều đình. Bà ta có nhiều chứng cứ chống lại phủ Kính Quốc Công và muốn cùng quân Tô gia tiêu diệt kẻ thù chung.
   
 Tô Dư Tịch ngạc nhiên nhưng không dễ dàng tin tưởng Dư quý phi. Nếu bị kết tội cấu kết với cung phi thì Tô gia cũng không thể gánh vác nổi. Y ném lá thư vào bồn than. Tuy không gửi hồi đáp về cho Dư quý phi, nhưng đọc xong lá thư ấy, y ngay lập tức viết một lá thư khác gửi cho cô mẫu, y còn cẩn thận dặn dò người đưa tin: “Nhất định phải giao trực tiếp đến tay cô mẫu, những chuyện còn lại để cô mẫu tự quyết định là được.”
 
Võ phó cung kính tiếp nhận thư, nhanh chóng cưỡi ngựa về Tô gia.
 
Võ phó của Tô gia đều là những đứa trẻ mồ côi nghèo được Tô gia nuôi lớn, luôn tận tụy trung thành với Tô gia, tuyệt đối sẽ không phản bội Tô gia.
Tô Hạo Vân nhận được tin rất ngạc nhiên, ngay lập tức căn dặn Y Hồng: "Ngươi đi mời Cơ tiên sinh đến Thọ An Đường, đúng giờ sẽ có người tới đón nàng."
 
Y Hồng dạ một tiếng rồi nhanh chóng đi làm việc được giao.
 
Cơ tiên sinh hiện đang mở trường học miễn phí, đã tuyển nhận hơn một trăm học sinh, còn có khu nhà dành cho nữ tử đến học vỡ lòng cũng đã có hơn 20 người đến nhập học rồi.
Tô Hạo Vân nói tặng là tặng luôn vài lượng vàng, bây giờ Cơ tiên sinh thấy Tô Hạo Vân đều sẽ là hữu cầu tất ứng, cũng hết cách rồi, có trách thì cũng chỉ trách Tô Hạo Vân đã cho đi quá nhiều.
 
Tô Hạo Vân đọc xong nội dung thư, suy ngẫm: "Dư quý phi đột nhiên muốn nhờ Tô gia giúp đỡ, liệu đây có phải là cái bẫy không?"
 
Nàng lắc đầu: "Nếu bà ta đã nhận ra sự gian trá của Hoàng hậu, thì tìm kiếm cách tự cứu mình là lẽ dĩ nhiên. Nhưng nghĩ lại thì, giờ đây hầu hết quyền lực đều đã nằm trong tay phủ Kính Quốc Công, cũng chỉ có Tô gia là vẫn đứng ngoài..."
 
Tô Hạo Vân gật đầu: "Nếu là đôi bên cùng có lợi, thử một lần cũng chẳng sao."
 
Cơ tiên sinh nhận tin từ Y Hồng, ngay lập tức xách hòm thuốc đến thẳng Thọ An Đường, nơi này là chỗ tụ họp của các lang trung, người đứng sau là ai thì chẳng ai rõ, chỉ biết nơi này chủ yếu là để các du y dừng chân. Thỉnh thoảng cũng sẽ có các hoạt động giao lưu y thuật, từ đó cũng đưa ra được nhiều phương thuốc trị các chứng bệnh nan y khó chữa.
 
Cùng lúc đó, Tứ hoàng tử nhận được tin từ Tô Dư Tịch, bảo hắn đến Thọ An Đường gặp một lang trung tên Cơ tiên sinh.
 
Tứ hoàng tử lập tức mang tùy tùng đến Thọ An Đường, hôm nay Thọ An Đường đang tổ chức một hoạt động đàm luận về các chứng bệnh nan y khó chữa.
 
Cơ tiên sinh cảm thấy hứng thú, cũng chia sẻ về việc trợ giúp sản phụ khó sinh: "Nếu có thể có trợ lực từ bên trong hỗ trợ sản phụ thì có thể giảm bớt tử vong của thai nhi và sản phụ."
 
Bên cạnh có người lên tiếng: “Cơ tiên sinh nói nghe thì dễ, nhưng làm sao có thứ gì có thể hỗ trợ chuyện sinh nở từ bên trong chứ? Người có thể làm điều này, chỉ có Tần tay nhỏ, bởi vì hắn có đôi tay nhỏ nhưng lại rất khỏe. Việc sinh nở của phụ nữ từ xưa đến nay đều là chuyện thập tử nhất sinh, đỡ đẻ thật sự rất khó…”
 
Tứ hoàng tử đứng bên cạnh lắng nghe một lát, rồi tiến lên hỏi: “Xin hỏi, ai là Cơ tiên sinh? Tại hạ có việc muốn nhờ.”
 
Cùng lúc đó, Diệp Phỉ Nhiên đang ăn kẹo que nghe lén cuộc trò chuyện, thầm nghĩ: [Dụng cụ hỗ trợ sinh nở? Chẳng phải là kẹp đỡ đẻ sao? Có thể tùy chỉnh hình dạng kẹp đỡ đẻ theo nhu cầu, vào thời khắc mấu chốt có thể cứu được không ít sản phụ và thai nhi đó nha.]
  
 

Bình Luận (0)
Comment