Khi nghe được suy nghĩ của Diệp Phỉ Nhiên, Tiêu Tông có hơi đăm chiêu, nghĩ thầm đôi điều. Nếu thật sự có thể cứu mạng người, hắn ta nên nhắc nhở Cơ tiên sinh một chút.
Đúng lúc này, Diệp Phỉ Nhiên nhớ mang máng bản thân từng nhìn thấy dụng cụ forceps đỡ đẻ. Rồi cậu dần miêu tả lại về những hình dạng khác nhau của nó, vừa hay hắn ta có thể hiểu được những hình ảnh xuất hiện trong đầu cậu.
Dụng cụ forceps đỡ đẻ ra đời vào giai đoạn đầu của thế kỷ mười bảy, và nó được một bác sĩ sản khoa người châu Âu phát minh ra. Nó có hình dạng giống như dụng cụ gắp bánh ngọt, được tạo hình phù hợp với đầu của trẻ con.
Trước tiên, Tiêu Tông tưởng tượng ra vẻ bề ngoài của nó rồi thử dùng gỗ đẽo ra hai chiếc nhỏ. Hắn ta định bụng đợi đến khi Cơ tiên sinh tới thì đưa cho nàng xem, nói không chừng nàng có thể tìm ra được cảm hứng mới.
Trong Thọ An đường, Tứ hoàng tử hành lễ với Cơ tiên sinh: "Ta xem một lúc lâu, y thuật của tiên sinh khiến cho mọi người phải kính nể. Ta cũng không ngờ rằng Cơ tiên sinh vậy mà lại là một vị cô nương."
Cơ tiên sinh còn rất trẻ, nàng ấy mới chỉ hơn hai mươi tuổi. Tuy rằng trên người mặc trang phục dành cho nam, nhưng ai cũng có thể nhìn ra rằng đây là một cô nương.
Cơ tiên sinh cũng hành lễ lại: "Công tử khách sáo quá rồi, không biết công tử tìm ta để làm gì?"
Tứ hoàng tử nói thẳng: "Ta cũng không vòng vo làm gì nữa, ta tên là Tiêu Hằng, muốn mời Cơ tiên sinh vào cung một chuyến."
Cơ tiên sinh vừa nghe thấy họ Tiêu, lại nghe được tên Tiêu Hằng, lúc này mới biết hắn là ai, hành lễ với hắn.
Đây là chuyện của hoàng gia. Nàng nghe được từ Vương Kỳ rằng, sau khi Vương Kỳ hủy hôn với Tam công chúa, cha của y đã hoàn toàn bỏ mặc y, mà gần đây y thường xuyên đắm mình ở trong trường học miễn phí.
Thỉnh thoảng y dạy cho mấy đứa trẻ kinh, sử, tử, tập (sách vở thời xưa), cũng đi đưa tặng cháo và thuốc men, tiếp tế cho những người dân lưu lạc ở miếu gạch cùng với nàng.
Y cũng sẽ kể cho nàng vài câu chuyện phiếm về giới quyền quý.
Cơ tiên sinh thật ra cũng không hiểu rõ lắm. Vì từ nhỏ nàng đã được sư phụ dạy bảo rằng lo thân mình trước, yên ổn rồi mới cứu giúp thiên hạ.
Bây giờ nàng đã có một vài thành tựu trong y thuật nên muốn cho những đứa bé có xuất thân nghèo khổ giống như y và nàng có cơ hội được đọc sách, học tập.
Tiêu Hằng ngăn nàng hành lễ, nói: "Cơ tiên sinh không cần đa lễ, ta có việc muốn nhờ thì ta hành lễ với tiên sinh mới phải phép."
Cơ tiên sinh gật đầu: "Người bệnh ở đâu? Việc này không được chậm trễ, công tử hãy đưa ta đến khám trước."
Vốn là một người thầy thuốc, Cơ tiên sinh không lựa chọn người bệnh, tính tình cũng không có gì quái gở. Chỉ cần có người tìm đến muốn nàng khám bệnh, nàng sẽ khám cho người đó.
Những người giàu có sẽ trả nhiều tiền để được khám bệnh, nhưng nàng vẫn dựa theo thứ tự đến trước xếp trước, đến sau xếp sau. Dù cho người xếp trước chỉ là một người dân ăn xin lưu lạc.
Tiêu Hằng đưa tay ra mời nàng, đưa Cơ tiên sinh lên xe ngựa, đi về phía hoàng cung.
Lúc này, trong hoàng cung, Liễu quý nhân cũng đang đến Vĩnh Ninh cung của Hoàng hậu để thỉnh an, hai người nói đến chuyện Dư quý phi bị bệnh, Liễu quý nhân nói: "Người của nương nương nói gì? Dư quý phi thật sự bị bệnh sao?"
Trong lòng Hoàng hậu đầy hoài nghi: "Bản cung cũng thấy rất kỳ lạ, nhưng mà cũng không đoán được điều gì cả. Cung nữ mà bản cung sắp xếp vào trong cung của Dư quý phi cũng có triệu chứng như thế này vào hai ngày trước. Mỗi ngày hai nàng ấy đều phụ trách pha trà Thất Diệp mà đã ta tặng cho Dư quý phi. Họ nói rằng hôm đó tâm trạng của Dư quý phi tốt nên ban thưởng cho hai nàng ấy mỗi người một tách trà. Ta không nói cho các nàng ấy rằng đó là độc nên các nàng ấy cứ thế mà uống. Muội muội cũng biết, trà Thất Diệp kia có tính gây nghiện. Sau đó khi các nàng ấy pha trà cũng sẽ im lặng pha cho mình một tách. Vài ngày sau, hai người đều ngã bệnh. Dư quý phi sợ rằng sẽ lây bệnh sang cho nàng ta nên đưa các nàng ấy đến Thái y viện để dưỡng bệnh. Kết quả là mới có mấy ngày mà đã chết rồi..."
Liễu quý nhân suy nghĩ, nói: "Loại độc này thông thường không phát tác nhanh như vậy, trừ khi các nàng ấy không dựa theo lời căn dặn, mỗi ngày chỉ uống một tách. Còn một trường hợp khác là người đã bị trúng độc, cơ thể quá yếu ớt, nên mới nhanh chóng cạn kiệt sức sống. Nương nương, thi thể của hai người kia còn ở đó không? Ta muốn khám nghiệm tử thi."
Hoàng hậu nghe xong thì nơm nớp lo sợ. Tuy rằng lòng dạ bà ta độc ác, nhưng mà cũng rất kiêng kỵ người chết, ngay lập tức xua tay nói: "Thái y viện nói rằng cơ thể cạn kiệt sức sống và thiếu dinh dưỡng, không có triệu chứng trúng độc. Thi thể đã được xử lý từ sớm, thi thể của cung nữ không thể để trong cung qua đêm được."
Liễu quý nhân chỉ đành gật đầu: "Thật ra cũng không ảnh hưởng gì lắm, ngược lại có thể khiến cho Dư quý phi chết sớm. Nương nương cũng không cần phải lo lắng, độc này ngoại trừ người Liễu gia chúng ta ra thì không còn ai có thể giải được cả. Người cứ bình tĩnh, nói không chừng qua một khoảng thời gian nữa thì Dư quý phi cũng chết thôi."
Nghĩ đến đây, khóe môi của Hoàng hậu không kìm được mà nhếch lên, rồi lại giả vờ giả vịt chắp hai tay thành chữ thập: "A di đà phật, dù gì thì nàng ta cũng là biểu muội của ta, ta thật sự không nỡ lòng nào nhìn nàng ta đi đến con đường chết. Nhưng mà... Sau khi nàng ta chết, ta chắc chắn sẽ tâu lên Hoàng thượng, sẽ an táng nàng ta dưới tư cách Hoàng Quý phi."
Ngoài mặt Liễu quý nhân nịnh hót Hoàng hậu, nhưng nội tâm lại cười lạnh, nghĩ thầm rằng người thì cũng chết rồi, ngươi còn giả vờ giả vịt làm gì?
Đại Ninh có các ngươi, đúng là gặp hết bất hạnh này lại đến bất hạnh khác.
Nhưng mà may ra còn có các ngươi nên kế hoạch của chúng ta mới có thể được tiến hành từng bước một.
Còn nhà họ Liễu kia, bây giờ chỉ cần việc liên quan đến Dư quý phi bị bại lộ thì nhà họ Liễu cũng bị chôn cùng!
Liễu quý nhân nhếch môi cười, tiến lên hành lễ, nói: "Nô tì chúc mừng Hoàng hậu nương nương trước, nắm quyền thiên hạ, sống lâu muôn đời."
Cuối cùng Hoàng hậu cất cao giọng cười: "Đúng là muội muội giỏi ăn nói, muội muội yên tâm, khi ta lên làm Thái hậu, đương nhiên Liễu gia cũng sẽ được hưởng lợi. Có phải là ngươi có một người đệ đệ mà ngươi rất yêu thương đúng không? Vậy thì bản cung sẽ cho hắn ta lên làm Hình bộ Ngoại lang, đó chính là chức quan thất phẩm."
Liễu quý nhân sợ hãi nói: "Đệ đệ của ta ngu dốt, sợ rằng chuyện này không thích hợp?"
Hoàng hậu cười nói: "Có gì mà không thích hợp chứ? Liễu quý nhân có công lớn như vậy, dù sao vẫn cần khen thường dựa theo công lao chứ. Từ trước đến nay Vương thị chúng ta có công thì sẽ thưởng mà sai lầm thì phải phạt. Bây giờ Liễu quý nhân lập công lớn như vậy, sao ta lại có thể không làm gì cả được? Muội muội đừng khách sáo với bản cung, ta nhất định sẽ thăng chức quan cho Tiểu Liễu đại nhân."
Liễu Huyền Hồ cũng không ngờ rằng mình đến kinh thành một chuyến mà đã được thăng cấp từ một người dân thường lên đến Chính Thất phẩm Ngoại lang.
Cũng bởi vì gã bỗng nhiên được thay đổi thân phận, khiến cho cả người gã lâng lâng, kết thân được với một đám bạn xấu ở kinh thành. Tất cả đều là những kẻ quần là áo lượt trong giới quyền quý.
Ai cũng biết tỷ tỷ của gã là nương nương ở trong cung. Tuy rằng tỷ ấy chỉ là quý nhân, nhưng lại rất được Hoàng thượng sủng ái. Nếu không thì sao gã có thể thăng quan tiến chức nhanh như vậy được?
Nhưng ngược lại đại ca của gã sau khi tiến vào kinh thành, leo lên được tòng Tứ phẩm nhưng vẫn bị ghẻ lạnh, nhanh chóng bị Diệp Thừa Trạch gạt ra.
Thế nhưng, Liễu Hạnh Lâm không để tâm đến chuyện này. Mà hắn rất cần cù tận tụy, từ đó đến giờ hắn vẫn luôn chăm chỉ học tập kiến thức ở Hộ bộ.
Vì xưa đến giờ, hắn chưa từng tiếp xúc với những thứ đó. Do đó, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu. Tuy nhiên, mười phần đã học được bảy, tám phần nên đôi khi hắn xử lý công vụ luôn.
Thế nên lúc đối mặt với những câu hỏi của Hoàng đế ở trên triều, hắn vẫn có thể đối đáp một cách trôi chảy, và dành được sự tán thưởng của ngài ấy. Điều ấy khiến hoàng thượng cảm thấy điều động ngoại thần là một việc đúng đắn.
Mà Liễu Huyền Hồ hoàn toàn khác biệt với vị đại ca đó. Cả ngày gã chỉ biết uống rượu với kỹ nữ ở Khoái Ý lâu. Mỗi ngày còn được mấy kẻ quần là áo lượt mời mọc, ngay cả việc cũng không thèm làm, ỷ vào quan hệ nên muốn làm sao cũng được.
Hôm nay lúc Hồ công công đến tuyên chỉ, ông ta tìm hết Hình bộ lẫn Liễu gia vẫn không tìm thấy người. Do vậy, ông không còn cách nào đành nhờ đến Liễu Hạnh Lâm, để hắn đích thân đi bắt đệ đệ cùng với người hầu trong nhà.
Kết quả, cả hai phát hiện Liễu Huyền Hồ uống đến mức bất tỉnh nhân sự, say tới mức còn mời Hồ công công lại uống một chén.
Vì thế Liễu Hạnh Lâm rất tức giận, nhốt gã vào từ đường. Đó là nơi lưu giữ bài vị của tổ tiên, rồi lại bồi thường cho Hồ công công.
Hồ công công thở dài, tốt bụng nhắc nhở hắn một câu: "Liễu đại nhân à! Cây to đón gió thì càng phải làm việc một cách cẩn thận. Nếu như lệnh đệ... Vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may! Hôm nay chúng ta chưa tuyên chỉ, ngươi trực tiếp giao cho Tiểu Liễu đại nhân đi!"
Nói xong, ông ta đưa thánh chỉ cho Liễu Hạnh Lâm rồi rời đi.
Liễu Hạnh Lâm thở dài, hắn hơi hối hận vì đi vào kinh thành - nơi tửu trì nhục lâm* này. Nếu như ở Tân An, Huyền Hồ nghịch phá thì nhiều nhất chỉ là lên núi bắt chim, xuống nước tìm cá.
*tửu trì nhục lâm: chỉ nơi hoang dâm, sa hoa vô độ.
Bây giờ, đối mặt với đủ loại chuyện ở kinh thành, Huyền Hồ lại dính vào những thói hư tật xấu, ăn chơi trác táng.
Còn có Nhị muội vô cùng đáng ngờ kia của hắn, hắn đã nhiều lần suy nghĩ, muốn tìm một cơ hội tiến cung để dò hỏi. Cuối cùng thì nàng ta có năng lực như thế nào mà lại suy tính được cho huynh đệ hắn một chỗ đứng cao như vậy.
Nhưng mà không biết vì sao Nhị muội vẫn luôn từ chối gặp mặt hắn ta.
Lòng Liễu Hạnh Lâm tràn đầy băn khoăn, không biết nên làm gì bây giờ, cũng không biết vì sao lại nghĩ đến Tô Hạo Vân.
Hắn luôn cảm thấy Tô phu nhân không có ác ý với mình nên muốn xin nàng chỉ bảo, nên phá giải cục diện cam go trước mắt như thế nào.
Nghĩ vậy, hắn bảo quản gia chuẩn bị ngựa và lễ vật, đi đến Tô gia.
Lúc này, ở trong cung, Tứ Hoàng tử đã đưa Cơ tiến sinh đến Du An cung của Dư quý phi để bắt mạch cho bà ta.
Dư quý phi không tin thần y ở ngoài cung nên vẫn chưa nói tình hình thực tế cho Cơ tiên sinh, chỉ hỏi rằng: "Vị đại phu, ngươi thấy cơ thể của ta như thế nào?"
Sắc mặt của Cơ tiên sinh cũng không tốt lắm, nói chi tiết: "Tuy có hơi yếu nhưng mà cũng không đáng lo, thế nhưng... có phải nương nương từng tiếp xúc với thứ gì đó không sạch sẽ hay không?"
Lúc này sắc mặt của Dư quý phi mới nghiêm túc, hỏi: "Hả? Sao lại nói như thế?"
Cơ tiên sinh nói: "Thật sự không dám giấu diếm, mấy ngày hôm trước ta vừa mới nhận được một bao trà Thất Diệp, nhiều ngày nay ta đang nghiên cứu phương thức giải độc. Tuy rằng không có cách nào giải trừ được chất độc đã tích lũy qua nhiều năm, nhưng mà loại độc như nương nương đã tiếp xúc qua thì có thể chữa khỏi bằng vài phương thuốc."
Nghe được ba chữ trà Thất Diệp, Dư quý phi bỗng hiểu ra, vội vàng đứng dậy nói: "Có phải... có phải là đứa trẻ Tô gia kia bảo ngươi đến không? Cậu ta... cậu ta đã chấp nhận với lời đề nghị của ta rồi sao? Cao nhân, ngươi thật sự có cách giải độc trong cơ thể ta sao?"
Tuy rằng, bà ta chưa uống hết trà Thất Diệp, nhưng đã tiếp xúc mấy lần. Dẫu bà ta không tiếp tục dùng, nhưng cổ trùng trong trà Thất Diệp đã len lỏi vào trong máu thịt.
Thật ra, bà ta không mắc loại bệnh nào nghiêm trọng. Chẳng qua, ngày ngày đêm đêm bà đều muốn uống trà kia. Mà hơn nữa, ban đêm bà ta trằn trọc, chưa từng ngủ ngon giấc.
Cơ tiên sinh lùi về sau mấy bước, chắp tay nói: "Nương nương xin bình tĩnh, giải độc không phải là vấn đề, người còn phải giữ tinh thần bình tĩnh. Còn về những thứ khác... Ta chỉ được Tứ hoàng tử mời đến chữa bệnh cho người, không liên quan đến người khác. Người phải tự mình chú ý thả lỏng tâm trạng, để tránh độc tố tăng thêm, ảnh hưởng đến hiệu quả trị liệu kế tiếp."
Tứ hoàng tử nghe xong thì vui sướng một cách kỳ lạ, tiến lên hỏi: "Thật vậy chăng? Cơ tiên sinh đúng thật là thần y! Vậy mau mau giúp mẫu phi khám và chữa bệnh đi!"
Cơ tiên sinh nói: "Không nóng vội, trước tiên chuẩn bị cho ta một cái bồn tắm lớn, sau đó thì đun nước tắm dựa vào phương thuốc mà ta viết ra. Ngâm trong nước tắm nửa canh giờ rồi sau đó, ta sẽ lấy máu trên đầu ngón tay của quý phi."
Tứ hoàng tử đồng ý. Hắn nhanh chóng căn dặn cung nữ vốn từ nhà mẹ đẻ của Dư quý phi đi chuẩn bị nấu nước, sau đó hắn cầm phương thuốc, tự mình đến Thái y viện lấy thuốc.
Thế là cái cảnh bận rộn ở đây được một người giám sát do Hoàng Hậu sắp xếp đứng ở ngoài cửa cung báo lại cho bà ta. Hoàng hậu nghe xong bèn cười lạnh một tiếng: "Loại đại phu gì mà có thể giải được độc của Liễu quý nhân? Nếu thật sự có đại phu như vậy thì trước kia Trương Thục phi cũng sẽ không chết sớm như thế. Ôi, ta thấy bọn họ cũng chỉ bận rộn vô ích mà thôi, chờ chết đi thì hơn."
Nhưng mà suy đi nghĩ lại, bà ta vẫn không yên tâm lắm, hỏi Liễu quý nhân: "Ngươi chắc chắn là loại độc này trừ người của Liễu gia ra thì không còn người nào có thể giải chứ?"
Liễu quý nhân trả lời: "Đương nhiên, nhiều thế hệ nhà họ Liễu ở Tân An, đó chính là nơi mà độc trùng hoành hành. Nếu không, với năng lực của người trong Liễu gia, sao lại phải ở tại Tân An, là vì bọn họ muốn nghiên cứu kỹ về loại y thuật này. Đáng tiếc là cho tới bây giờ, Liễu thị cũng không còn người kế thừa. Người ưu tú nhất thì..."
Ả ta không nói tiếp câu, chỉ bình tĩnh cười cười, chậm rãi đứng dậy nói: "Hoàng hậu nương nương đừng lo lắng, cho dù Dư quý phi không chết được thì cũng chỉ có thể sống dở chết dở. Ả ta sống không quá được ba năm, cuối cùng thì cũng không chịu đựng được quá năm năm đâu. Nương nương có gì phải sợ một con ma ốm chứ? Người chỉ cần tạo dựng mối quan hệ với ả ta và Tứ hoàng tử cho thật tốt, khiến cho ả ta biết rằng bọn họ chỉ có thể dựa vào người. Người ban ân thì bọn họ đương nhiên sẽ cảm động và ghi nhớ, Tứ hoàng tử lấy được chỗ tốt từ người thì tất nhiên cũng sẽ đứng về phía người."
Hoàng hậu vừa lòng, gật đầu: "Được, tốt lắm, bản cung sẽ thưởng lớn."
Khoảng thời gian này, Liễu quý nhân được Hoàng hậu ban cho không ít thứ, ả ta vờ như không quá để tâm, chỉ một lòng suy tính lợi ích cho Liễu gia.
Trong Du An cung, Dư quý phi đã ngâm nước tắm xong, vươn ngón tay xanh xao ra, đặt lên tay Cơ tiến sinh.
Cơ tiên sinh lấy một bình ngọc đặt lên trên ghế cao để hứng dòng máu đen chảy ra từ đầu ngón tay của Dư quý phi.
Theo sau tiếng kêu rên của Dư quý phi, một con cổ trùng kích thước như đầu kim chui vào trong bình ngọc.
Sau khi con cổ trùng cuối cùng rơi vào trong bình, Cơ tiến sinh ngay lập tức dùng nút chai đậy chặt bình ngọc lại. Dường như ở trong đó có những sinh vật sống đang ngọ nguậy.
Dư quý phi nhìn bình ngọc, trong lòng run sợ, hỏi: "Tiên sinh, độc tố trong cơ thể ta... có thể chữa khỏi được không?"
Cơ tiên sinh đặt bình ngọc vào hộp thuốc, trả lời: "Nương nương yên tâm, từ nay trở đi, cứ cách bảy ngày, ta sẽ đến lấy máu trên đầu ngón tay của người một lần, cho đến khi không còn cổ trùng chảy ra nữa thì mới thôi."
Cuối cùng thì Dư quý phi mới coi trọng vị Cơ tiên sinh này, liếc mắt một cái, không kìm nén được mà hỏi: "Y thuật của tiên sinh xuất sắc như vậy, vì sao lại không đến nhậm chức ở Thái y viện?"
Cơ tiên sinh mỉm cười, từ chối nói: "Gia sư đã để lại lời trăn trối, cả đời này không được vào Thái y viện, tuy rằng ta không biết là vì sao, nhưng nếu đó là mệnh lệnh của sư phụ thì đương nhiên ta phải tuân theo."
Dư quý phi chợt tò mò, hỏi: "Hả? Không biết sư phụ của tiên sinh là người ở đâu? Dư gia của ta ở kinh thành cũng coi như là có thế lực, ắt hẳn là đã từng nghe qua tên của vị thần y cao nhân kia."
Cơ tiên sinh không giấu diếm, trả lời: "Gia sư tên là Liễu Như My, không nổi tiếng ở kinh thành. Hơn nữa bà ấy đã qua đời khi ta mới mười ba tuổi, chỉ để lại cho ta một đống sách y học. Nương nương người hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi! Sau khi lấy máu xong thì phải nghỉ ngơi ít nhất ba đến sáu canh giờ, tại hạ xin từ biệt."
Diệp Phỉ Nhiên đương nhiên hóng được chuyện Cơ tiên sinh giải cổ cho Dư quý phi, cậu bỗng nảy sinh hứng thú với sư phụ của Cơ tiên sinh.
Bởi vì cái tên rất êm tai nên trong lòng cậu lẩm bẩm: [Liễu Như My, liễu diệp loan loan như nga mi, nghe cái là biết đây là tên của một người đẹp rồi!]
Lục hoàng tử ở bên cạnh không nhịn được mà nuốt nước miếng, nghĩ thầm, tên nhóc biến thái này, cả ngày chỉ quan tâm đến người đẹp!