Diệp Phỉ Nhiên tiếp tục nghĩ thầm: [Phù dung như diện, liễu như mi*, người xưa hình dung về người đẹp đúng thật là tao nhã, nhưng mà không tưởng tượng ra được người đẹp như thế nào mới xứng với cái tên này. Cơ mà... trước mắt có thể thấy được, tiểu ca ca Tiêu Tông của ta vẫn là người đẹp mắt nhất. Trên thế giới này chắc là không có người nào đẹp hơn hắn nhỉ? Mới bé như vậy mà đã mỹ miều như thế thì lớn lên chắc còn đẹp hơn nữa ha?]
*Phù dung như diện, liễu như mi: Khuôn mặt như phù dung, lông mày như lá liễu.
Tiêu Tông vốn càng nghe càng nhíu chặt mày, sau khi biết Diệp Phỉ Nhiên nghĩ như vậy thì trong nháy mắt, mặt mày hắn ta giãn ra.
Thật ra, hắn ta không có cảm xúc gì với vẻ bề ngoài của mình. Vì trải qua một đời rồi mà ở trong miệng của người khác, hắn ta vẫn chỉ là một tên ngốc, một người ngu muội. Chỉ khi đến quân doanh của Tô gia mới có người gọi hắn ta là tiểu ca anh tuấn.
Không ai dám nói ra thân phận thật sự của hắn ta, sợ rằng hắn ta lại bị hãm hại.
Còn về dáng vẻ sau khi hắn ta trưởng thành thì Tiêu Tông bắt đầu suy nghĩ một cách cẩn thận. Hắn ta ở cùng một chỗ với quân lính Tô gia quanh năm, trên mặt thường xuyên bôi đen đi để che giấu hành tung của chính mình một cách tốt nhất.
Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên có người khen ngợi hắn ta, chẳng lẽ vẻ ngoài của hắn ta thật sự không tệ lắm sao?
Vì thế hắn ta lấy gương đồng ra, đánh giá một cách kỹ càng, nhìn trái nhìn phải rồi mà vẫn chưa nhìn ra, hắn ta không có một khái niệm gì về vẻ bề ngoài xấu hay đẹp.
Nhưng mà nếu nhóc con đã cảm thấy đẹp, vậy thì...
Tiêu Tông suy nghĩ, dặn dò Nhạn Thư: "Có bộ quần áo nào... đẹp đẹp chút không? Ta... ta... ta..."
Vậy mà hắn ta lại hơi ngượng ngùng. Một đại nam nhân lại đỏm dáng như vậy chỉ vì muốn được người khác khen một câu đẹp. Nói ra thì sẽ ra thể thống gì nữa?
Nhạn Thư suy nghĩ, trả lời: "Điện hạ muốn đi ra ngoài dạo chơi trong tiết thanh minh sao? Có có, ngày hôm trước Hoàng thượng mới sai người đưa trang phục mùa xuân đến cho các điện hạ, đồ rất đẹp đẽ lộng lẫy. Nhưng mà ngày thường điện hạ thích mặc võ phục, nô tỳ đã bảo người cất trước rồi, để nô tì đi tìm cho điện hạ mặc thử."
Diệp Phỉ Nhiên đang hóng chuyện ngẩng đầu lên, ra-đa khe khẽ quay: [Gì cơ? Tiểu ca ca xinh đẹp định mặc quần áo đẹp sao? Mau cho ta xem thử với!]
Tiêu Tông âm thầm giải thích: "Mấy ngày nay thời tiết... không tệ, Phỉ Nhi ở nhà có buồn không? Có muốn đi ra ngoài dạo chơi trong tiết thanh minh không?"
Diệp Phỉ Nhiên gật đầu như giã tỏi, nói thầm trong lòng: [Phải đi chơi trong tiết thanh minh chứ! Trời ơi, ca ca ngươi là thần tiên ca ca sao, sao ngươi biết ta ở nhà buồn sắp chết thế? Đây là tháng tư của nhân gian, nếu không ra ngoài đi dạo thì đúng là lãng phí thời gian!]
Khóe môi của Tiêu Tông nhếch lên, nghĩ thầm rằng thật đúng là chó ngáp phải ruồi.
Lúc Nhạn Thư cầm quần áo đến, Tiêu Tông chọn mãi mới chọn được một bộ không quá khoa trương.
Hắn ta cảm thấy rằng, thẩm mỹ của phụ hoàng có vẻ khá quê mùa. Mấy thứ lòe loẹt này là gì đây?
Cũng may, trong số đó vẫn còn một bộ trông trang nhã phóng khoáng, chỉ là áo lót màu xanh lơ nhìn tạm được nhưng lại thêu lên hoa văn chỉ vàng.
May mà hoa văn kia là hoa văn chìm, nhìn có vẻ không đến mức quê mùa lỗi thời.
Hắn ta đi ra phía sau bình phong thay quần áo, lúc đi ra hãy còn nhìn đi nhìn lại mãi đến khi Diệp Phỉ Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người giống như tiểu tiên đồng bước ra từ tranh vẽ thì hắn ta mới đi hẳn ra ngoài.
Diệp Phỉ Nhiên thầm cảm thán trong lòng: [Ôi mẹ ơi, đây là thần tiên từ trên trời bay xuống sao? Ôi chao, ngươi mà mặc như vậy đi chơi thì sẽ bị bọn buôn người bắt cóc đó!... Trời, cũng không đúng, ca của ta có võ công vô địch thiên hạ, có bọn buôn người nào dám trêu chọc đến hắn được chứ?]
Tiêu Tông bị cậu nói đến mức hơi ngượng ngùng, vành tai đỏ lên, hắn ta hắng giọng, nói: "Bộ quần áo này... hơi chật, chắc là ta... sẽ thay nó vậy!"
Diệp Phỉ Nhiên kêu lên: [Đừng, đừng mà! Ngàn lần vạn lần đừng thay mà! Thay làm gì chứ? Mặc đẹp như vậy! Ngươi hãy mặc đi mà!]
Tiêu Tông đang định quay người đi về phía bình phong, bỗng dừng chân lại, đành phải xoay người lại dặn dò Nhạn Thư: "Sau này những bộ quần áo như vậy... đổi thành kiểu võ thuật hết đi!"
Như vậy có thể thỏa mãn được thẩm mỹ của đứa bé kia, cũng có thể thỏa mãn được nhu cầu tập võ của hắn ta.
Nhạn Thư gật đầu: "Vâng, thưa điện hạ, nô tỳ nhất định sẽ thay đổi thật tốt."
Quần áo mà thiếu gia quý tộc mặc không thích hợp để tập võ. Cho nên Vương gia thường sẽ không mặc, chỉ mặc một chiếc áo choàng màu trắng thuần, khi luyện võ vừa đẹp lại hiên ngang.
Quần áo mà những thiếu gia đó mặc, hoặc là bước không lộ chân, hoặc là có một cái túi lớn. Tuy đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng không phù hợp cho người tập võ mặc.
Nhạn Thư biết Vương gia nhà mình mặc mấy bộ quần áo này rất đẹp. Nàng ấy phải nghĩ ra một cách để làm cho những bộ quần áo này vừa đẹp lại vừa thực dụng.
Buổi chiều, tam đại cung nữ vẫn không hề rảnh rỗi, hào hứng bắt đầu chuẩn bị những món ăn cho Tiểu vương gia muốn ra ngoài chơi tiết thanh minh vào ngày mai.
Tiểu vương gia còn nói muốn đi dã ngoại với tiểu thiếu gia. Mà các nàng ấy chưa từng đi dã ngoại nên ngày mai cũng muốn đi trải nghiệm một chút.
Diệp Phỉ Nhiên đã bắt đầu mong đợi rồi. Cậu phải ăn thịt nướng, phải ăn cá nướng, và phải ăn cả cá sống... À cái đó thì không thể ăn được...
Khóc mất, khi nào thì mới có thể lớn lên, khi nào thì mới có thể ăn uống một cách thoải mái đây hic hic hic…
Đến buổi chiều, Cơ tiên sinh đã trở lại, lặng lẽ đeo hòm thuốc đi đến Tô phủ.
Lục hoàng tử cũng rất tò mò về cổ trùng trong truyền thuyết nên đã bế Diệp Phỉ Nhiên cùng đến phòng tiếp đãi Cơ tiên sinh với Tô Hạo Vân.
Bọn họ vừa đi vào phòng thì đã thấy một bình ngọc bán trong suốt trên tay Cơ tiên sinh, bên trong ngập tràn những con cổ trùng rất nhỏ đang lúc nhúc, nhìn qua chi chít đến mức đáng sợ.
Tiếng lòng Diệp Phỉ Nhiên ồn ào kêu lên: [Mẹ ơi, dọa ta đây sợ mất hồn mất vía!]
Lục hoàng tử nhíu mày nhìn về phía bình ngọc, trầm giọng nói: "Đây là cổ trùng."
Tô Hạo Vân rất bất ngờ, nhìn về phía Lục hoàng tử, hỏi: "Hả? Điện hạ biết về cổ trùng sao?"
Lục hoàng tử cũng không nói thật, chỉ nói: "Ừm... đã từng thấy trong sách."
Cơ tiên sinh gật đầu: "Đây đúng thật là cổ trùng, vẫn còn sống, nhưng sau khi nó rời khỏi ký chủ thì cũng không sống được lâu. Trước mắt thì bọn nó ăn hết máu mới chết."
Cổ trùng lấy máu làm thức ăn, đồng thời cũng giải phóng ra máu thừa sau khi đã tiêu hóa, trong máu thừa có một loại chất có thể k.ích thí.ch ra tất cả tiềm năng để ký sinh trong cơ thể của người.
Cho nên ban đầu, có một số người bị cổ trùng ký sinh sẽ có những biểu hiện giả như càng ngày càng đẹp, làn da càng ngày càng mịn, tinh thần càng ngày càng tốt.
Mãi cho đến khi những biểu hiện giả này lên đến đỉnh điểm, khiến cho làn da của người bị ký sinh trông vô cùng mịn màng, vẻ bề ngoài cũng xinh đẹp một cách thần kỳ, dáng người yêu kiều mềm mại, tóc đen như gấm vóc thì người đó sẽ bắt đầu tụt dốc không phanh.
Không chỉ già đi với tốc độ mắt thường có thể trông thấy mà vẻ bề ngoài và thể chất cũng sẽ càng ngày càng sa sút. Đến lúc đó, có thần tiên đến cũng khó mà cứu chữa được.
Tô Hạo Vân quan sát những con cổ trùng này, hỏi: "Tiên sinh mang chúng nó đến đây để làm gì?"
Cơ tiên sinh nói: "Ta muốn thử xem có thể tìm thấy được mẫu trùng hay không. Thứ này hại người một cách tàn ác, nếu giữ lại, không biết chừng sẽ có càng nhiều người bị hại hơn. Tử trùng có cảm ứng với mẫu trùng, ta muốn nhìn xem có thể dùng tử trùng để tìm ra mẫu trùng hay không."
Tô Hạo Vân gật đầu: "Mẫu trùng cách rất xa sao?"
Cơ tiên sinh lắc đầu: "Khoảng cách cảm ứng của chúng nó xa nhất là mười cây, nếu vượt quá mười cây thì mất đi tác dụng. Vậy nên mẫu trùng chắc chắn là ở trong kinh thành."
Sau khi Lục hoàng tử nghe xong thì hơi đăm chiêu, điều này làm cho hắn ta cảm thấy rất bất ngờ. Hắn ta vẫn muốn điều tra rõ ràng, cuối cùng thì ai đã từng bước xâm chiếm Đại Ninh, lại còn chắp tay dâng lên cho người Liêu.
Nói không chừng có thể tìm được một số manh mối liên quan từ chủ của mẫu trùng này?
Tô Hạo Vân cảm thấy rất hứng thú với mẫu trùng này, nói thẳng: "Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ dùng người của ta."
Cơ tiên sinh từ chối, nói: "Không cần thế, bây giờ người của chúng ta đã đủ dùng. Gần đây Vương công tử hỗ trợ cho ta, trong tay hắn cũng có không ít thân binh."
Tô Hạo Vân nhíu mày: "Vương công tử? Vương Kỳ sao?"
Cơ tiên sinh gật đầu: "Đúng thế, nhưng mà hắn không giống với những người khác trong phủ Kính quốc công, ta tin tưởng hắn và Kính quốc công không phải là cùng một loại người."
Tô Hạo Vân từng gặp Vương Kỳ, vị kia suýt chút nữa đã cưới Tam công chúa, lại còn là người trẻ từng bị Diệp Thừa Trạch ngáng đường.
Nàng gặp thoáng qua, chỉ nhớ rõ đó là một công tử có vẻ bề ngoài vô cùng thanh tú, cũng rất có tài, nhưng duyên số lại không tốt.
Nàng không can thiệp vào việc giao lưu gặp gỡ bạn bè của Cơ tiên sinh, dù sao thì người ta cũng có những suy nghĩ riêng mà.
Nàng lại trao đổi với Cơ tiên sinh về bài học của Lục hoàng tử rồi sai người tiễn Cơ tiên sinh ra khỏi phủ.
Lục hoàng tử lặng lẽ đi theo ra ngoài, mãi đến khi Cơ tiên sinh đi đến ngõ nhỏ thì mới từ từ quay người lại cười với Lục hoàng tử: "Điện hạ, vì sao ngài lại đi theo ta? Vì ngài cảm thấy hứng thú với cổ trùng trên tay ta hay sao? Trẻ nhỏ không thể chơi với sâu, cẩn thận bị sâu cắn."
Lục hoàng tử lấy một cái kìm gỗ từ trong lồng ng.ực ra, đặt lên tay Cơ tiên sinh.
Cơ tiên sinh khó hiểu, hỏi: "Điện hạ, đây là cái gì?"
Lục hoàng tử: "Ta nghe... Tứ ca nói rằng thầy muốn tìm một vật để hỗ trợ đỡ đẻ. Vật này... phù hợp với đầu của thai nhi, có lẽ có thể... làm đồ để đỡ đẻ. Nhưng mà ta làm vội làm vàng nên phải nhờ thầy thay đổi một chút."
Ban đầu Cơ tiên sinh cảm thấy nghi hoặc, sau đó cẩn thận quan sát cái kìm kia, cuối cùng mới thay đổi nét mặt, mừng như điên, nói: "Đúng! Đúng như thế! Đúng là như vậy ! Dật vương điện hạ, ngài đúng thật là thiên tài!"
Lục hoàng tử xua tay: "Chưa đến mức là thiên tài đâu, đây là vật mà người khác đưa cho ta, có thể giúp đỡ thầy là có thể tạo phúc cho dân chúng, mục đích của ta cũng đạt được."
Cơ tiên sinh đánh giá đồ vật kia một cách tỉ mỉ, lẩm bẩm: "Đúng thật là cần thay đổi một chút, nếu làm dài hơn một tí, nói không chừng có thể giúp ích cho những trường hợp khó sinh. Nhưng mà..."
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lục hoàng tử, hỏi: "Điện hạ theo ta từ Tô phủ đến ngõ nhỏ Hạnh Lâm, ta không tin là ngài chỉ đưa cho ta một cái kìm vậy thôi. Nếu điện ta muốn đưa cho ta thì khi nào mà đưa chẳng được? Ngài muốn tránh người của Tô gia vì có việc khác muốn nói với ta đúng chứ?"
Cơ tiên sinh học rộng tài cao, trong khoảng thời gian dạy dỗ Lục hoàng tử cũng biết được rằng đứa bé này không phải là một đứa bé bình thường. Dù nhìn bề ngoài đã thấy được đứa trẻ này thông minh từ sớm, nhưng nàng còn cảm thấy được đứa bé này chắc chắn còn có những lớp lang sâu sắc hơn.
Lục hoàng tử hành lễ với nàng: "Thầy thật thông minh, đúng là không có gì... qua mắt được người. Ta... muốn cùng điều tra... chuyện mẫu trùng với ngài, ta cảm thấy chuyện mẫu trùng này... không đơn giản như vậy."
Cơ tiên sinh suy nghĩ, lại nhìn cái kìm trên tay, chầm chậm gật đầu: "Ừm, dựa vào việc ngài giúp ta giải quyết vấn đề phức tạp nhất từ trước đến nay đối với ta, ta đồng ý cho ngài cùng điều tra chuyện mẫu trùng. Nhưng mà... dù sao thì thân phận của ngài rất đặc biệt, quan hệ giữa ngài với phủ Kính quốc công lại tế nhị, chuyện này đương nhiên không thể làm phiền Vương Kỳ được nữa. Ngài có người làm được việc không, cho người làm thầy đây mượn dùng vài ngày trước?"
Lục hoàng tử suy nghĩ, gật đầu, nói: "Đương nhiên là có."
Hắn ta là Dật Vương, đương nhiên có tư cách chọn thân binh, nhưng mà hắn ta còn quá nhỏ tuổi nên Hoàng đế tạm thời chưa sắp xếp cho hắn ta.
Thông thường thân vương nhỏ tuổi tuyển thân binh thì sẽ chọn ra từ Đồng Tử Doanh, lúc này Lục hoàng tử suy nghĩ, chẳng phải hắn ta vẫn chưa có thân binh sao?
Nhưng mà hắn ta nên nói với Hoàng đế về việc vì sao mình lại cần những thân binh này như thế nào đây?