Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 64

Thời tiết hôm nay rất tốt, Lục hoàng tử mặc một bộ quần áo màu trắng đúng theo thẩm mỹ của Diệp Phỉ Nhiên. 

Hắn ta phát hiện ra rằng, chỉ cần mình mặc quần áo đẹp một chút thì trong lòng đứa bé kia sẽ ồn ào la hét một lúc lâu. Thậm chí, có đôi khi hắn ta có thể nhìn thấy nhóc ấy chả.y nước miếng. 

Đương nhiên, việc ch.ảy nước miếng là chuyện bẩm sinh của trẻ em. Mà cậu chỉ cố ý nghịch ngợm một xíu, nhưng như vậy vẫn rất đáng yêu. 

Diệp Phỉ Nhiên tám tháng tuổi cuối cùng cũng có thể đứng thẳng chân. Nhưng cậu vẫn chưa thể bước đi được, may là Lục hoàng tử đã chuẩn bị từ trước, làm cho cậu một chiếc xe tập đi. 

Diệp Phỉ Nhiên nhìn thấy chiếc xe tập đi kia thì hơi ghét bỏ. Cậu không ghét bỏ cách điêu khắc của Lục hoàng tử, mà là cậu ghét bỏ chính mình. Bản thân là một linh hồn hơn hai mươi tuổi, vậy mà còn phải dùng xe tập đi sao?

Lục hoàng tử nhìn ra được suy nghĩ của cậu, khuyên nhủ: "Phỉ Nhi không thích sao? Cũng không sao cả, ca ca sẽ ôm ngươi, ngươi muốn đi đâu... cũng được!"

Diệp Phỉ Nhiên vươn hai cánh tay nhỏ ra, nói thầm trong đầu: [Tốt quá, ca ca, so với việc ngồi trên xe tập đi thì cưỡi lên người ngươi còn tốt hơn.]

Lục hoàng tử: ...

Đứa bé này nói cái gì vậy chứ, ta là ngựa sao?

Nhưng mà hắn ta giống như bị mê hoặc nên cưng chiều cậu, ôm lấy cậu, để cậu cưỡi lên cổ mình. 

Trong lòng hắn ta còn rất đồng tình: Đúng thế, Phỉ Nhi nói rất đúng, ta nên linh hoạt hơn. 

Nhạn Thư đã dẫn xe ngựa đến, hai thị nữ khác cũng đang đặt đồ lên xe ngựa, Lục hoàng tử bế Diệp Phỉ Nhiên ngồi lên xe ngựa. 

Khung cảnh mùa xuân vô cùng xinh đẹp, ánh mặt trời chiếu vào cửa xe, Lục hoàng tử vén tấm rèm lên, mùi hoa thoang thoảng trong gió bay vào. 

Tiếng sáo mờ mờ ảo ảo truyền đến, Lục hoàng tử nhìn thoáng qua góc sáng sủa cách đó không xa, từ từ gật đầu với người nọ rồi buông tấm rèm xuống.

Diệp Phỉ Nhiên hỏi thầm: [Ca, ngươi đang nhìn gì thế? Có phải bên ngoài cửa sổ có người đẹp không?]

Lục hoàng tử:...

Chỗ nào có người đẹp cơ? Nhưng thật ra ngoài cửa sổ cũng có người dễ nhìn. 

Diệp Phỉ Nhiên vẫn ríu ra ríu rít: [Không được, ta cũng phải nhìn, người đẹp ở đâu vậy?]

Nói rồi cậu thò người ra ngoài khung cửa sổ, dáng vẻ giống như dù thế nào thì cậu cũng phải nhìn được người đẹp ở bên ngoài trông ra sao.

Lục hoàng tử bất đắc dĩ, treo rèm lên, như vậy Diệp Phỉ Nhiên mới yên tĩnh lại, suốt đường thì thầm trong lòng mãi không ngừng: [Ừm, mùa xuân đến rồi, các cô nương đều mặc quần áo lụa mỏng rất xinh đẹp. Nhưng mà mấy người đẹp đó, ôi chao... vẫn không bằng tiểu ca ca Tiêu Tông của ta.]

Tiêu Tông muốn bịt miệng cậu nhóc lại, nhưng cũng muốn nghe cậu nhắc đến hắn ta nhiều hơn. 

Hắn ta bẩm sinh đã là một người im lặng quái gở. Nay nhờ có con vẹt lớn Phỉ Nhi ở bên cạnh, thế giới bình lặng kỳ lạ của hắn ta mới trở nên náo nhiệt hơn. 

Có đôi lúc không có cậu ở bên, hắn ta cảm thấy như thiếu đi một người bên mình. 

Cũng may rằng, nghĩa mẫu là một người rộng lượng, yên tâm cho Phỉ Nhi ở bên cạnh hắn ta, chỉ điều thêm mấy võ tì bảo hộ. 

Trình độ của võ tì Tô gia quả thật rất cao. Hơn nữa, nhìn bề ngoài như mấy tiểu cô nương nhu nhược, không hề giống như người biết võ công. 

Nhưng mà người đã từng thấy Tô gia luyện tập võ nghệ đều biết rằng những tiểu cô nương Tô gia kia đánh đấm rất giỏi. 

Nơi mà bọn họ dạo chơi ở phía Nam ngoại thành. Ở đây không chỉ có rừng mai rộng lớn mà còn có cả rừng đào, rừng lê, rừng mận, đủ loại cây hoa có thể ngắm xem.

Đúng là tháng tư của nhân gian, chưa đến nơi hoa cỏ đã thơm ngát, những bông hoa đầy màu sắc đua nhau nở rộ. 

Nhất là hoa đào, hoa lê và hoa mận, tranh nhau khoe sắc, đẹp đến mức khiến con người không thể rời mắt nổi. 

Vào thời điểm này, công việc kinh doanh của sơn trang Phỉ Vân cũng đang ở thời kỳ tốt nhất, các thiên kim và phu nhân tốp ba tốp bảy đi đến dạo chơi thanh minh. Phía trước sơn trang có vài dãy xe ngựa, nhìn ra được hàng ngày đều kiếm được tiền.

Hôm nay họ không đến sơn trang Phỉ Vân mà đến một nơi núi non suối chảy ở gần sơn trang Phỉ Vân.

Đi qua hết mấy ngọn núi yên tĩnh mới đến, lúc này Diệp Phỉ Nhiên đã bị cảnh đẹp hấp dẫn, trong lòng cũng bắt đầu kinh ngạc cảm thán: [Oa, chỗ này chính là chốn bồng lai tiên cảnh ở trong truyền thuyết đó sao? Sao lại đẹp đến vậy được chứ? Hoa trong núi rực rỡ quá, nước suối trong ghê, chim hót líu lo nữa, còn có rất nhiều con thỏ nhỏ hoạt bát nữa!]

Cậu vừa dứt lời, Lục hoàng tử đã nhảy ra, bắt một con thỏ nhỏ béo ú về cho cậu. 

Tiếng cười và tiếng vỗ tay của Diệp Phỉ Nhiên vang vọng trong khe núi: [Ca ca khỏe quá đi mất! Thoáng cái đã bắt được một con thỏ nhỏ cho ta rồi! Còn là thỏ trắng nữa!]

 

 

Hơn nữa tính cách của con thỏ này rất tốt, nhìn qua trông ngốc nghếch, vừa lóng ngóng lại vừa đáng yêu. 

Con thỏ bị Diệp Phỉ Nhiên ôm vào trong ngực cũng không chạy, mà ngược lại nó ngoan ngoãn li.ếm tay cậu rồi ngẩng đầu lên ngửi hai má cậu. 

Những nha hoàn đang dựng lều cắm trại, mặt đất được trải một lớp giấy dầu dày dặn. Diệp Phỉ Nhiên đặt con thỏ nhỏ lên tấm giấy dầu, bò tới bò lui như một con thỏ nhỏ.

Lục hoàng tử nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười. Khung cảnh này đẹp đến mức tất cả mọi người không một ai nỡ lòng nào phá vỡ.

Diệp Phi Nhiên ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Lục hoàng tử, lớn tiếng gọi: “Ca! Đến đây! Chơi thỏ!"

Lục hoàng tử nhếch môi cười, tiến lên nói: "Ta đến đây, cẩn thận... kẻo ngã đấy."

Bây giờ Lục hoàng tử đã nói chuyện rất trôi chảy rồi, một câu nhiều nhất chỉ nói vấp một lần, bình thường đều có thể nói một cách thuận lợi. 

Diệp Phỉ Nhiên vẫn muốn nói chuyện với Lục hoàng tử: "Ca ca... Sờ!"

Lục hoàng tử nghe theo, đưa tay ra sờ cái đầu xù lông của con thỏ nhỏ, gật đầu ừ một tiếng: "Sờ vui ghê."

Diệp Phỉ Nhiên lại nói: "Thỏ thỏ... Lỗ tai, lớn!!"

Lục hoàng tử gật đầu: "Đúng thế, lỗ tai của thỏ thỏ rất... lớn."

Diệp Phỉ Nhiên lại nói: "Thỏ thỏ... Cái đuôi... nhỏ!!!"

Lục hoàng tử vẫn gật đầu: "Đúng thế, cái đuôi của thỏ rất... nhỏ. Phỉ Nhi lớn rồi, đã có thể nói nhiều chữ như vậy."

Diệp Phỉ Nhiên lau mồ hôi, thầm phàn nàn trong bụng: [Mệt chết cha, sao học nói lại mệt thế nhờ? Hồi trước đi học cũng chẳng mệt đến thế.]

Lục hoàng tử buồn cười, lại hỏi: "Vậy thì lông của thỏ con... có màu gì?"

Diệp Phỉ Nhiên nghiêng đầu, nghĩ trong lòng: [Đừng mà, đừng mà, ca à, từ này phát âm rất khó!]

Nhưng mà cậu vẫn phối hợp theo, nói: "Thỏ nhỏ... màu tréng!"

Lục hoàng tử bật cười thành tiếng, sửa lại cho đúng: "Là màu trắng, Phỉ Nhi nhìn miệng của ta này... Trắng!"

Diệp Phỉ Nhiên: "Tréng!"

Rồi mắng thầm trong bụng: [Trời má ơi, tréng gì mà tréng, là trắng, là trắng mà a a tên ngốc này!]

Lục hoàng tử cũng bị đứa bé này chọc cho cười đã, không kìm nén được mà kéo cậu vào lòng, nói: "Phỉ Nhi không cần gấp, từ từ sẽ nói đúng. Chữ trắng trong màu trắng, cũng là... chữ trắng trong mây trắng. Trắng... nghĩa là thuần khiết, là sạch sẽ, tốt đẹp... giống như Phỉ Nhi vậy."

Diệp Phỉ Nhiên tựa vào lồng ng.ực Lục hoàng tử, từ từ nói: "Ừm, trắng!!"

Lục hoàng tử vui mừng nhìn về phía cậu, nhéo hai má mềm mại của cậu: “Phỉ Nhi đã học được chữ trắng rồi sao? Tuyệt, tuyệt quá luôn nè!"

Vì thế cả buổi trưa, Lục hoàng tử vẫn luôn kiên nhẫn dạy Diệp Phỉ Nhiên tập nói. 

Tuy Diệp Phỉ Nhiên học rất nhanh, nhưng mà não cá vàng, học trước quên sau. 

Cậu cũng rất tức giận, nghĩ thầm rằng dù sao thì ta cũng học xong hết rồi, ngươi nghĩ là ta quên đi tất cả hả?

Xem ra vẫn không thể phá vỡ được giới hạn si.nh lý của nhân loại, nên để có thể nói nhiều thì phải luyện nói thật nhiều. 

Đến giữa trưa Nhạn Thư, Thanh Thư và Cẩm Thư dẫn mọi người chuẩn bị cơm trưa, thật ra đa số đều có sẵn, chỉ cần hâm nóng lại một lát là đã có thể ăn.

Thanh Thư và Cẩm Thư tìm được một số rau dại ở chỗ này, ném cho con thỏ béo kia ăn, con thỏ cũng không chạy mà còn ăn rất ngon miệng. 

Diệp Phỉ Nhiên ở một bên lải nhải: [Chắc là con thỏ này cũng biết mình ôm được hai cái đùi lớn.]

Một cái đùi lớn khác đi về phía cậu, hỏi: "Nếu không thì chúng ta... đặt tên cho nó đi?"

Diệp Phỉ Nhiên gật đầu: "Ừm! Ừm!"

Tiêu Tông suy nghĩ, hỏi: "Phỉ Nhi có cái tên nào... hay không?"

Diệp Phỉ Nhiên chìm vào suy tư, trong lòng suy đi tính lại: [Tên gì mới hay đây nhỉ? Nó là một con thỏ, hơn nữa còn đáng yêu như vậy, nhìn qua còn hơi quen mắt…]

Cậu đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng biết vì sao con thỏ này lại nhìn quen mắt như vậy. Đây không phải là con thỏ giận dữ du côn tên Tiện Tiện kia sao?

Vì thế cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chỉ vào con thỏ, nói với Tiêu Tông: "Tiện Tiện!"

Tiêu Tông đồng ý, gật đầu: "Kiện Kiện, ừm, được đấy, Kiện trong tráng kiện, rất hay."

Diệp Phỉ Nhiên che mặt, nói thầm trong lòng: [Là Tiện Tiện mà! Tiện trong đê tiện ấy!]

Tiêu Tông:...

Ngươi gọi một con thỏ là Tiện Tiện thì có thích hợp không hả?

Sau này, khi con thỏ được đưa đến Tô phủ, sống chung với nhau lâu dài, Tiêu Tông mới cảm thấy rằng cái tên này thật sự rất thích hợp!

Con thỏ lưu manh vui đến mức bật khóc, từ nay trở về sau nó sẽ trở thành người đứng nhất trong cuộc đời của một con thỏ.

Giữa trưa, Diệp Phỉ Nhiên ăn không ít, trẻ con tám tháng đã có thể ăn được một số đồ ăn như bánh ngọt, thịt vụn vân vân.

Nhạn Thư làm món thịt viên mềm nhũn, Diệp Phỉ Nhiên ăn mười mấy viên, có thể nói cậu là một người sành ăn thực thụ. 

Giữa khung cảnh đẹp đẽ nơi núi non trùng điệp, gió mát thổi dìu dịu, ánh nắng chan hòa chiếu xuống, thỉnh thoảng có vài bông liễu khẽ bay qua, dừng trên mái tóc của Diệp Phỉ Nhiên. 

Đứa bé kia ăn no xong bắt đầu mệt mỏi rã rời, nằm trong lều trại được mở hé một nửa, ngủ gà ngủ gật. 

Sau đó, Lục hoàng tử ngẩng đầu lên, thấy Tiện Tiện đang gặm tóc của Diệp Phỉ Nhiên. 

Lục hoàng tử:...

Con thỏ này đúng thật là đê tiện, không có việc gì thì gặm đầu của người ta làm gì?

Hắn ta gạt Tiện Tiện ra, đắp áo choàng của mình cho Diệp Phỉ Nhiên, nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ về cậu, hàng mi dài của Diệp Phỉ Nhiên chầm chậm giãn ra, nhanh chóng chìm vào giấc mơ đẹp. 

Nhạn Thư cầm chiếc chăn nhỏ đắp lên người Diệp Phỉ Nhiên, đóng lều lại, dù rằng đã đến mùa xuân nhưng mà em bé đang ngủ cũng dễ bị nhiễm gió lạnh. 

Lục hoàng tử dặn dò Nhạn Thư: "Chăm sóc nó thật tốt, ta đi... tiểu tiện một lát."

Mấy thị nữ gật đầu, có hơi lo lắng cho Lục hoàng tử ra ngoài một mình. Đây là nơi đồng quê hoang vu, nếu như gặp phải thú dữ thì sao?

Bọn họ chỉ là mấy cô nương, mà Lục hoàng tử cũng chỉ là một đứa nhóc bảy tám tuổi, đã không cho thị nữ đi tiểu tiện cùng từ sớm rồi. 

Các nàng ấy dù lo lắng thì cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Ai ngờ Lục hoàng tử vừa bước vào rừng cây được một lúc, trong rừng đã truyền đến tiếng đánh nhau. 

Nhạn Thư và các võ tì lập tức đi đến thăm dò, lại bị Lục hoàng tử ngăn lại từ xa: "Ta bảo các ngươi... chăm sóc đệ đệ cho thật tốt, không ai được lại đây!"

Nói xong, hắn ta rút ra một thanh đoản kiếm ở trong giày, tiến lên giao chiến cùng người kia. 

Người kia cao bảy thước, che mặt, tay cầm một cây đao, cất cao giọng tuyên bố: "Ngươi chính là tên nghiệp chướng do Thục phi sinh ra đúng không? Ha ha, có người đưa tiền, sai ta lấy cái mạng chó nhà ngươi! Nhìn đao của ta đây!"

  

Bình Luận (0)
Comment