Lúc này, các võ tì nghiêm túc đề phòng, để lại một vài người bảo vệ Diệp Phỉ Nhiên, mấy người còn lại tiến lên cứu Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử đang đánh nhau với kẻ xấu kia. Không ngờ võ công của đối phương rất mạnh, đấu đá lung tung khiến cho tất cả các võ tì Tô gia đều văng ra.
Nhưng mà rất kỳ lạ, người nọ không dùng binh khí, chỉ dùng chân thôi đã đá các võ tì ra rất xa.
Và tuy rất hỗn loạn, nhưng gã vẫn nói không dừng miệng: "Thằng nhóc nhỏ như củ khoai tây nhà ngươi, võ công cao nhỉ! Vậy thì sao chứ? Nhìn Thiết sa chưởng của ta đập chết ngươi đây ha ha ha!"
Lục hoàng tử:...
Đánh nhau thì cứ đánh nhau, ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì?
Hơn nữa, ngươi không biết là giọng ngươi giống thái giám trong cung lắm hay sao?
"Thái giám" lại đạp bay võ tì đang đi lên, tỏ vẻ không hứng thú với các cô nương mà chỉ muốn tìm vị tiểu vương gia này.
Nhạn Thư và Thanh Thư cũng đến, Lục hoàng tử biết không thể hiếu chiến được, hai cung nữ này biết võ.
Hắn ta nhỏ giọng nhắc nhở "thái giám": "Đừng ồn ào, mau lên đi! Chém... chém cho ta vài vết thương!"
"Thái giám" gật đầu, nói với mọi người: "Không chơi nữa, không chơi nữa, các ngươi nhiều người đánh ta như vậy, hừ, không công bằng tí nào! Lần sau khi củ khoai tây nhỏ này ở một mình, xem ta có đánh cho hắn tơi bời tan tác hay không."
Nói xong, gã đâm Lục hoàng tử một nhát, nhưng chỉ để lại trên cánh tay Lục hoàng tử một vết thương chưa đến hai cm, sau đó xoay người dùng khinh công bay đi.
Lục hoàng tử buồn bực, vết thương có tí tẹo, ta còn chưa kịp gặp phụ hoàng thì vết thương đã lành rồi!
Thế là hắn ta thừa dịp hai cung nữ kia chưa đến, lấy một con dao trong ngực ra, cứa nhẹ vào cánh tay mình.
Nhìn có vẻ đổ rất nhiều máu, nhưng thật ra chỉ là vết thương ngoài da, với cả nhìn có hơi dọa người.
Hai cung nữ vừa đến, hắn ta giả vờ hôn mê bất tỉnh, dọa cho mọi người nhanh chóng chạy xe quay về Tô phủ.
Chuyện này làm cho cả nhà Tô gia rung chuyển. Tô Hạo Vân trở lại, Tô Hạo Thanh cũng trở lại, Tô Dư Lan cũng quay về, và Tô phu nhân chạy vào cung mời thái y.
Hoàng đế nghe thấy thế cũng cải trang chạy đến xem con trai mình. Từ trên xuống dưới Tô gia nơm nớp lo sợ, họ lo lắng rằng Hoàng đế sẽ trách tội mình vì không chăm sóc cho Lục hoàng tử thật tốt.
Nhưng mà Hoàng đế không trách tội bọn họ, chỉ hỏi: "Dật vương điện hạ không đưa thân binh theo sao? Cho dù tạm thời ở lại chỗ của Tô phu nhân thì cũng phải đưa thân binh theo chứ?"
Nhạn Thư quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, nói: "Bẩm hoàng thượng, Vương gia tạm thời vẫn chưa có thân binh."
Sau khi Hoàng đế nghe xong thì nhíu mày: "Chưa bố trí thân binh sao? Binh bộ làm việc kiểu gì vậy?"
Lúc này Nhạn Thư mới thành thật khai báo: "Binh bộ nói, Tô gia có rất nhiều binh lính, bảo... bảo họ tự mình xử lý..."
Hoàng đế nổi giận: "Làm loạn! Quân của Tô gia là quân của Tô gia, thân binh là thân binh, sao có thể gộp lại thành một được? Nếu như thân vương này có thể mượn tạm quân của Tô gia thì những thân vương khác cũng được mượn tạm như thế sao? À, trẫm thật sự muốn xem, binh bộ ngay cả con đẻ của trẫm cũng khắt khe như thế, chắc là không để trẫm vào trong mắt!"
Nói xong hắn đứng dậy, định tự mình đi đến binh bộ để làm giảm quyền uy của những người đó.
Tô Hạo Vân vội vàng đi phía sau Hoàng đế, xin lỗi không ngừng: "Đều dó thần nữ không làm tròn trọng trách khiến cho Dật Vương điện hạ bị thương. Vốn tưởng rằng mười võ tì cũng đủ để bảo vệ hai đứa trẻ, không ngờ vẫn có lỗ hổng cho kẻ xấu lọt vào."
Vẻ mặt Hoàng đế u ám, nói: "Chuyện này cũng không thể trách ngươi được, do trẫm sơ sẩy, cũng do binh bộ không làm tròn nhiệm vụ. Đường đường là Dật Thân Vương mà còn không có thân binh riêng, nói ra còn nên thể thống gì nữa? Dù sao thì cũng không thể trông cậy vào các cô nương Tô gia bảo vệ thằng bé được! Nếu Tô cô nương không có việc gì thì đi theo trẫm đến binh bộ đi!"
Tô Hạo Vân đương nhiên không từ chối, thật ra trong lòng nàng đã có ý kiến từ lâu. Đường đường là Dật Thân Vương, mà chỉ có một cái phủ Dật Thân Vương trống rỗng.
Đừng nói đến thân binh, ngay cả đồ nghi trượng* cũng không có, tuy rằng bề ngoài lễ bộ tạm thời chưa đứng về phía phủ Kính quốc công, nhưng cũng đã thối nát từ lâu rồi!
*đồ nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.
Nếu lựa ra mỗi một bộ trong lục bộ thì không có cái nào sạch sẽ cả.
Cả một buổi sáng, Hoàng đế chạy từ binh bộ đến lễ bộ, từ lễ bộ đến hộ bộ, gây sức ép bắt chọn ra thân binh cho Dật Thân Vương, thực hiện đồ nghi trượng, trả lại tiền đã khất nợ từng tháng và tu sửa lại Vương phủ.
Lúc này, hắn mới hiểu được khó khăn của Tô Hạo Vân, vừa nhắc đến, trong lòng Tô Hạo Vân đã đầy bất bình: “Không phải thần nữ không làm những việc này, mà là lễ bộ lấy cớ Lục hoàng tử còn quá nhỏ nên tạm thời không cần thực hiện đồ nghi trượng. Càng không nói đến binh bộ, binh bộ còn không cho thần nữ vào cửa. Còn hộ bộ... Xin Hoàng thường xem xét, mỗi tháng thần nữ đều đến nhưng mỗi lần đều tay không đi về. Cho nên mấy tháng nay đều không đi, Tô gia cũng không thiếu số bạc đó. Chỉ là phải khiến cho Dật Thân Vương chịu oan ức, đồ vật cần phải đưa cho ngài ấy đều bị cắt xén hết."
Tô Hạo Vân không hề nói dối, nàng bận rộn nhưng lại rất quan tâm đến mấy đứa nhỏ.
Nhất là khi Dật Thân Vương vừa mới được phong vương. Dường như mỗi ngày nàng đều đi hối thúc việc này, nhưng mỗi lần đều không làm được cái gì.
Họ lấy cớ là Dật Thân Vương còn quá nhỏ, mấy thứ này tạm thời đều không dùng được, chờ đến khi đến tuổi thì cứ đặt mua một cái mới.
Tô Hạo Vân không muốn dây dưa với bọn họ vì những việc này, thêm nữa gần đây nàng kiếm được rất nhiều tiền. Đừng nói đến mức chi tiêu tối đa năm nghìn hai một tháng của Dật Thân Vương, cho dù có là năm vạn lượng thì một nghĩa mẫu như nàng cũng có thể bỏ ra được.
Thay vì bỏ thời gian ra để đi cãi cọ thì không bằng tự mình kiếm thêm nhiều tiền, mấy đứa bé cũng có thể sống thoải mái hơn.
Còn về việc Lục hoàng tử gặp chuyện, nàng vừa mới hỏi qua võ tì Tô gia đi theo, căn cứ vào lời nói của các nàng ấy, lúc này Tô Hạo Vân đã biết ai làm.
Hai đứa bé đáng ghét này, không biết lại đang thầm thì âm mưu chuyện gì. Chuyện lần này không cần phải nói cũng biết do bọn họ làm ra, những đường võ kia không thể làm giả được.
Hơn nữa, các ngươi muốn làm chuyện gì thì cứ làm đi, sao lại khiến cho Lục hoàng tử bị thương nặng như thế?
Tô Hạo Vân nhớ đến cánh tay máu me be bét kia thì lại đau lòng, chờ Tô Nhị về, nàng chắc chắn sẽ dạy dỗ đứa bé đáng ghét kia cẩn thận.
Hoàng đế nghe lời Tô Hạo Vân nói xong thì nổi giận, ngay lập tức trừng trị mấy quan viên, hoặc là giáng cấp, hoặc là xử phạt.
Hắn cũng không trách cứ Tô Hạo Vân, chỉ nói: "Nếu không có chuyện này thì ta cũng không biết Tông Nhi của ta lại phải chịu oan ức đến thế. Sau này Tô cô nương đừng giấu trẫm, cứ nói hết đi! Trẫm ban thưởng cho ngươi một lệnh bài, ngươi có thể vào cung diện thánh bất cứ lúc nào cũng được. Nếu Tông Nhi chịu bất công gì thì ngươi đều có thể đến nói với trẫm."
Nói xong, hắn gỡ miếng ngọc bội treo bên hông xuống, đặt lên tay Tô Hạo Vân.
Tô Hạo Vân lập tức quỳ xuống tạ ơn: "Thần nữ đa tạ Hoàng thượng vì đã yêu thương Lục hoàng tử, ta nhất định sẽ bảo vệ ngài ấy gấp bội."
Hoàng đế đỡ Tô Hạo Vân đứng dậy, thở dài nói: "Tông Nhi là con của trẫm, trẫm đương nhiên cũng thương thằng bé. Tô cô nương thay Đồng Nhi chăm sóc thằng bé, trẫm đã rất biết ơn rồi. Trẫm thấy khoảng thời gian này Tông Nhi đã cao lên rất nhiều, cũng béo lên, còn có sức sống hơn lúc ở trong cung. Hôm nay trẫm gọi tên của thằng bé, thằng bé còn trả lời lại, điều này nói lên rằng Tô phủ đối xử rất tốt với Tông Nhi."
Tô Hạo Vân thầm nghĩ, nếu ngài biết bây giờ thằng bé đã nói chuyện một cách lưu loát thì có ôm người của Tô gia khóc nấc lên hay không.
Nhưng mà, từ chuyện này cũng có thể thấy được rằng Hoàng đế rất quan tâm đến Lục hoàng tử, không bởi vì thằng bé ngu dại mà bỏ mặc nó. Xem như là một người phụ thân đã làm tròn trọng trách của mình.
Tô Hạo Vân cũng không ngờ rằng, hôm nay đi ra ngoài một chuyến mà đem về được mấy chục tôi tớ và ba bộ nghi trượng. Người phụ trách bên binh bộ còn đặc biệt mời nàng đi đến Đồng Tử Doanh để chọn người.
Vậy thì nàng còn khách sáo làm gì? Đầu tiên là chọn thằng cháu hai nhà mình, cũng để cho nó tự mình chọn lựa ba mươi người trong Đồng Tử Doanh.
Người trong Đồng Tử Doanh không thể vượt qua mười tám tuổi, bình thường mười lăm, mười sáu tuổi đã được chọn đến các đại quân doanh. Mấy người này vốn cũng sẽ được đưa đến các đại quân doanh nhưng lại bị Tô Dư Tịch giữ lại.
Những người có thể tham gia vào Đồng Tử Doanh đều có phong thái không tầm thường. Mới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã cao hơn ngựa, cũng không hề khác biệt với người trưởng thành.
Tô Dư Tịch cười tủm tỉm, nghĩ thầm rằng, lần này Lục hoàng tử làm không tệ, không ngờ y mới đến Đồng Tử Doanh được vài ngày đã được tuyển chọn làm thân binh.
Tư binh của thân vương Đại Ninh không thể vượt quá nghìn người, mà thân binh lại không được hơn trăm người.
Tô Dư Tịch chọn ba mươi người, mỗi người đều là người giỏi giang, y định huấn luyện bọn họ, tạo ra một đội ngũ binh lính tinh nhuệ cho Lục hoàng tử.
Mà lúc này Diệp Phỉ Nhiên vừa mới tỉnh ngủ, vẫn không rõ chuyện gì đang diễn ra. Cậu rõ ràng là đang đi dạo tiết thanh minh, vì sao vừa quay về cái thế giới đã thay đổi rồi?
Không nói đến việc Lục hoàng tử bị thương, Hoàng thượng còn đích thân đến, mẫu thân lĩnh về ba vạn lượng bạc tiền tiêu hằng tháng cho tiểu ca ca, một trăm người đứng đầy sân, căn nhà của bọn họ cũng không chứa nổi được!
Diệp Phỉ Nhiên ngồi trên giường nhỏ, trợn tròn đôi mắt ngây thơ ngọt ngào, nhìn trước nhìn sau, trong đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, nghi hoặc nói thầm trong lòng: [Ủa gì vậy? Ta còn chưa kịp hóng chuyện mà chuyện đã ập lên đầu rồi?]
Quay đầu lại nhìn Lục hoàng tử với cánh tay đang băng bó, cậu ngay lập tức đau lòng khóc nấc lên: [Ca, ngươi bị sao vậy? Sao lại để tay bị đứt thế?]
Lục hoàng tử:...
Hắn ta gắng hết sức giải thích: "Phỉ Nhi đừng khóc, cánh tay của ta... không bị đứt, chỉ bị... thương ngoài da thôi. Đại phu băng bó như vậy, nhìn hơi... dọa người, thật ra không sao cả đâu."
Diệp Phỉ Nhiên ngừng khóc, trợn to mắt, hỏi hắn ta: [Thật sao?]
Hắn ta cũng nâng cánh tay lên cho Diệp Phỉ Nhiên nhìn, Diệp Phỉ Nhiên tiến lên ngăn lại: [Đừng, đừng, ngươi cứ để yên như vậy cho ta đi! Lỡ như cho ta xem rồi lại bị thương lần nữa, không cần mạo hiểm vì để chứng minh cho ta thấy vậy đâu.]
Tô Hạo Vân bận rộn cả một ngày, lúc này trời đã tối, cuối cùng nàng mới trở lại, về nhà thì đặt mông luôn vào ghế, vừa lau mồ hôi vừa uống hết nửa bình nước, bỏ chén trà xuống, bắt đầu phàn nàn: "Trời ơi mệt chết ta! Các ngươi không thấy được vẻ mặt của người bên lục bộ đâu! Trước kia khi ta tới, còn không nhìn ta lấy một lần, hận không thể viết luôn mấy chữ hoạnh họe ta lên mặt! Lần này Hoàng thượng tự mình đến, bọn họ đều nóng lòng muốn xum xoe với ta! Một đám xấu xa y như nhau!"
Trong lòng Diệp Phỉ Nhiên cũng phụ họa theo: [Đúng thế, đều xấu xa y như nhau! Một đám thối nát, thấy gió chiều nào thì chạy theo chiều đó, thối nát từ xưa rồi! Mẫu thân đừng giận, đừng khiến bản thân bực mình.]
Tô Hạo Vân nghe lời con trai nói xong thì tâm trạng mới tốt hơn một chút, lại quay đầu nhìn về phía cánh tay của con nuôi, sắc mặt lại u ám.
Đây là lần đầu tiên nàng làm mặt lạnh với Tiêu Tông, nàng đứng dậy nhìn về phía Tiêu Tông, hỏi: "Tông Nhi, con nói thật cho nghĩa mẫu, sao cánh tay của con lại bị thương?"