Tiêu Tông đứng tại chỗ, không nói một lời nào, lại bị suy nghĩ của Diệp Phỉ Nhiên vừa mới hóng chuyện xong bán đứng hết sạch.
Chỉ nghe thấy tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên: [Ha ha, còn có chuyện gì nữa! Hắn cảm thấy mình không được tôn kính, bên cạnh ngay cả thân binh cũng không có, cho nên mới diễn khổ nhục kế với nhị biểu ca. Nhưng mà lần này hắn xem như một mũi tên trúng hai đích, vừa lấy được thể diện cho bản thân, Nhị ca cũng không cần tập luyện suốt ngày suốt đêm ở Đồng Tử Doanh nữa. Sân luyện tập của Đồng Tử Doanh là nơi chết người, tuy rằng Nhị ca có võ công cao cường, trải qua chắc chắn không sao cả, nhưng phủ Kính quốc công cũng không cho y trở về dễ dàng như vậy.]
Tiêu Tông đương nhiên cũng nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, hắn ta cũng không giải thích gì, tư thế nhận sai cũng rất nghiêm chỉnh: "Tông Nhi biết lỗi rồi, xin nghĩa mẫu trách phạt."
Tô Hạo Vân bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Trừng phạt con thì có lợi ích gì chứ? Hai đứa bé hư này quá l.ỗ m.ãng, lỡ như làm bản thân mình tổn thương thì sao bây giờ? Trước mắt con chỉ bị thương ngoài da, nếu như..."
Tiêu Tông ngắt lời nàng: "Nghĩa mẫu, sẽ không có nếu như đâu, Tông Nhi biết chừng mực, Nhị ca cũng... có chừng mực."
Tô Hạo Vân cũng biết Tiêu Tông có tài nghệ cao cường, võ công của thằng cháu hai nhà mình cũng không kém, nghĩ lại thì hai đứa sẽ không gây ra họa lớn gì.
Ngược lại nàng còn hơi tự trách, nói: "Đều do nghĩa mẫu không làm tròn trách nhiệm, không đấu lại được với những kẻ kia, còn phải để con diễn khổ nhục kế mới có thể lấy lại tất cả những thứ thân vương vốn nên có."
Tiêu Tông vội vàng nói: "Nghĩa mẫu đừng... nói như vậy. Bọn họ nhắm vào ta cũng không phải là bởi vì... nghĩa mẫu, bọn họ chỉ muốn nhắm vào ta mà thôi."
Trải qua một đời, hắn ta chính là đối tượng mà bọn họ bao vây muốn diệt trừ, sát hại, lúc đó hắn ta đã trúng độc Phong Thần nhiều năm, bọn họ vẫn rất kiêng kị một người ngu ngốc khờ dài như vậy, xem ra trên người hắn ta có thứ gì đó khiến cho bọn họ e ngại.
Một khi đã như vậy thì ta càng phải sống tốt. Sống tốt để mấy kẻ đó nhìn thật rõ, và khiến cho bọn chúng phải rơi vào trạng thái luôn nơm nớp lo sợ, cũng như để chúng biết rằng phải trả cái giá đắt với một số việc chúng đã làm.
Tô Hạo Vân từ từ gật đầu, đi đến sờ đầu Tiêu Tông: “Nghĩa mẫu đâu phải không biết nói đạo lý. Ta biết mấy người trẻ tuổi như các con muốn tạo sự nghiệp cho riêng mình. Nhưng nếu về sau lại có chuyện như vậy, ít nhất các con phải nói với nghĩa mẫu một tiếng, để ta không lo nghĩ quá nhiều.”
Nghe vậy, Tiêu Tông vừa đáp vừa gật đầu như giã tỏi: "Người yên tâm đi, nghĩa mẫu! Ta... lần sau ta nhất định sẽ nói cho người. Ta cũng sẽ bảo vệ cho... Phỉ Nhi thật tốt. Giống như bây giờ vậy, lúc chúng ta đang nói chuyện thì Phỉ Nhi đang ngủ một giấc ngon rồi."
Diệp Phỉ Nhiên:... Không phải chứ?
Các ngươi ầm ĩ như vậy mà ta lại nằm ngủ ngon ở đó sao?
Hic, Lục hoàng tử, sao ngươi lại không đưa ta đến hóng chuyện chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Phỉ Nhiên, Lục hoàng tử và Tô phu nhân nở nụ cười bất đắc dĩ. Nhất là Tiêu Tông, hắn ta nghĩ thầm, sau này mà có đứa con như thế thì bí mật gì của mình cũng không giấu được.
Nhưng mà bí mật của mình cũng không là gì trước mặt người của Tô gia.
Cả một đời, hắn ta đã được bọn họ cứu giúp, sự nhân từ và trung nghĩa của bọn họ là điều mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Tuy rằng Tô Hạo Vân tha thứ cho Tiêu Tông, nhưng cũng không thể tha cho Tô Dư Tịch một cách dễ dàng, nàng quay đầu nói chuyện này cho Tô phu nhân.
Tô phu nhân vừa nghe, nghĩ lại mà sợ, vì thế khi Tô Dư Tịch vừa về nhà đã bị lão mẫu thân nhà mình nhéo lỗ tai dạy dỗ.
Nàng biết lão Nhị thích gây rắc rối, nhưng ai mà biết được hôm nay đứa bé hư này lại gây ra tai họa lớn như thế, còn quấy rầy đến cả Hoàng thượng.
Tô phu nhân tức giận lấy thước từ trong từ đường của tổ tông ra, đánh mạnh lên mông Tô Dư Tịch.
Tô Dư Tịch vừa chạy vừa giải thích: "Mẫu thân! Người nghe con giải thích! Chuyện này không giống như người tưởng tượng đâu, nó nó nó... a a a nó có ích mà! A a a!"
Nghe thấy tiếng chém giết ở cách vách, đỉnh đầu của Diệp Phỉ Nhiên hiện lên vô số dấu chấm hỏi và dấu chấm than. Cậu nhìn về phía Tiêu Tông, hỏi thầm trong đầu: [Ca, huynh đệ tốt của ngươi bị đánh, ngươi không định giúp y sao?]
Lục hoàng tử vẫn không nhúc nhích, tiếp tục sao chép kinh sử, thậm chí còn bình thản thắp đàn hương, giống như không liên quan đến tiếng người bị đánh như heo cắt tiết ở ngoài kia.
Tính tình của Tô phu nhân cũng rất nóng nảy, đánh khoảng tầm một nén hương, bên ngoài cuối cùng mới yên tĩnh.
Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy nhị biểu ca bị đánh như vậy chắc phải nằm úp sấp ở trong phòng vài ngày, ai ngờ giây tiếp theo y đã thò đầu nhìn ra rồi chui vào phòng của cậu và Lục hoàng tử.
Sau khi tiến vào còn nhìn ra ngoài như bị giặc theo sau, lại chạy đến bên cửa sổ, hét ra ngoài cửa: "Ôi chao! Đau quá! Hu hu Lục hoàng tử ngài kiềm chế một chút!"
Diệp Phỉ Nhiên:... Nhị biểu ca, lời thoại của ca... đúng là một lời khó nói hết.
Lục hoàng tử lại buông bút xuống, nói không thành lời: "Sao? Hiệu quả... coi như không tệ nhỉ?"
Diệp Phỉ Nhiên ngờ vực, thấy nhị biểu ca của cậu cởi quần xuống, lộ ra nửa cái mông trắng bóc, lấy một miếng lót bông ra.
Diệp Phỉ Nhiên: [Oa, mông của nhị ca trắng quá!]
Tô Dư Tịch:...
Tiêu Tông:...
Tiêu Tông nhíu mày, nói với Tô Dư Tịch: "Đừng bày trò cởi quần áo trước mặt trẻ con, còn ra thể thống gì nữa?"
Tô Dư Tịch nhanh chóng kéo quần lên, cười hi hi ha ha nói: "Lục điện hạ, lúc ngài dạy người thì không được đánh người ta! Ta làm những điều này là vì ai? Ngài nói xem, ta đây là vì ai?"
Vẻ mặt của Lục hoàng tử nghiêm túc, dáng vẻ lạnh lùng không nói nhiều lời, mở miệng nói: "Đã tuyển chọn thân binh xong xuôi rồi chứ? Có... đáng tin cậy không?"
Tô Dư Tịch đáp: "Điện hạ, ngài yên tâm, thân binh mà ta tuyển chọn, tuyệt đối trung thành. Bọn họ đều được đưa đến quân doanh của Tô gia, ban đầu khi nghe nói mình sẽ trở thành thân binh của ngài thì có hơi thất vọng, nhưng khi nghe ta nói bọn họ là người dẫn đầu thì ngay lập tức vui vẻ trở lại."
Lục hoàng tử gật đầu, quân đội Tô gia là linh hồn của những người thật sự muốn tham gia quân ngũ. Cho nên đã là người của Tô gia thì ý chí chiến đấu phải thống nhất.
Tô Dư Tịch lại tò mò, y tiến lên hỏi: "Điện hạ, người chọn thân binh như thế, chẳng lẽ là bắt đầu thực hiện kế hoạch quan trọng gì sao?"
Lục hoàng tử ừ một tiếng: "Ngươi đưa vài người đến tìm Cơ tiên sinh, ngài ấy sẽ nói cho ngươi, tiếp theo phải làm gì."
Tô Dư Tịch thấy hắn ta nghiêm túc như thế thì cũng không dám chậm trễ, trả lời: "Được, ta đi đây."
Lục hoàng tử ngăn y lại: "Bây giờ ngươi đi... làm gì? Trời đã tối rồi, thầy... ngài ấy cũng đã nghỉ ngơi rồi."
Tô Dư Tịch gãi đầu, sờ lên vị trí trái tim, nói: "Bây giờ ta hơi hưng phấn, ta cảm thấy rằng mình đang làm một việc trọng đại. Này, Lục hoàng tử, ngài nói ngài có phải là tiên nhân hạ phàm không? Cuối cùng ta cũng cảm thấy được, ngài đang làm một việc hệ trọng cho Đại Ninh."
Lục hoàng tử không nói gì, bế Diệp Phỉ Nhiên lên: “Gì mà... tiên nhân hạ phàm, ta chỉ là người thường mà thôi. Đừng suy nghĩ miên man nữa, Phỉ Nhi... đói bụng, chúng ta đưa đệ ấy đi ăn cơm thôi."
Nói xong hắn ta cất bước, bước ra ngoài, đi đến nhà ăn.
Tô Dư Tịch theo sát phía sau, trong miệng lải nhải không ngừng: "Người thường sao có thể có tài năng tuyệt vời như thế chứ? Tuy rằng ta không đọc quá nhiều sách, nhưng mà Lục điện hạ, ngài không thể lừa gạt ta được, ta có thể đoán ra được đấy."
Nhị ca ồn ào quá mức khiến cho Diệp Phỉ Nhiên mệt mỏi, nghĩ thầm trong bụng: [Nhị ca, ngươi mau im miệng đi, nếu không im miệng thì canh thịt bò nguội mất đấy.]
Tô Dư Tịch:.. Đêm nay ăn canh thịt bò sao?
Thật tốt quá, ta đang muốn bồi bổ cho thật tốt đây.
Trong hoàng cung, đã nhiều ngày liền Hoàng hậu bắt gặp Tứ hoàng tử dẫn theo một lang trung tìm từ trong dân gian, dường như mỗi ngày đều ra vào Du An cung mấy lần.
Mỗi lần ra vào, Hoàng hậu đều không nghe ngóng được tin tức gì, bà ta nhìn mà lòng nóng như lửa đốt: "Cuối cùng thì người này là thần thánh phương nào? Ả ta thật sự có thể chữa khỏi cho Dư quý phi sao?"
Liễu quý nhân thề son sắt: "Người yên tâm đi, Hoàng hậu nương nương. Ta đã hỏi thăm được người này là một đại phu bình thường ở trong ngõ Hạnh Lâm. Không có bí thuật lấy máu của Liễu gia thì tuyệt đối không thể trị hết cổ độc. Hơn nữa bí thuật lấy máu vô cùng phức tạp, chẳng những cần có dụng cụ đặc biệt để cất chứa cổ trùng, còn cần một kim khâu được chế tạo đặc biệt. Trên người của người nọ không thể có được hai thứ này."
Hoàng hậu vẫn lo lắng: "Du An cung được canh gác rất nghiêm ngặt, nếu có người có thể đi vào dò thám thì tốt rồi."
Lúc này, trong Du An cung truyền ra từng tiếng gầm thét mạnh mẽ: "Nếu không chữa hết cho mẫu phi của ta thì ngươi cút đi! Lãng phí bao nhiêu thời gian của ta, ai mà ngờ ngươi là một tên lang băm? Mẫu phi của ta sao lại biến thành thế này? Ngươi muốn hại bà ấy chết sao?"
Tai mắt do Hoàng hậu sắp xếp ở đó vội vàng báo lại: "Nương nương, có tin tức, nghe Tứ hoàng tử nói, đại phu từ dân gian kia đã biến Dư quý phi thành một lão thái thái."
Vừa nghe thấy ba chữ lão thái thái, trong ánh mắt của Hoàng hậu lộ ra sự nghi hoặc, Liễu quý nhân lại nhẹ giọng cười nói: "Ta đã nói Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng rồi mà? Đây là triệu chứng ở bước cuối cùng của cổ trùng. Đáng tiếc là cơ thể của ả ta quá yếu, không được trải qua lúc phù dung sớm nở tối tàn. Nếu mà ả ta mang thai thì cái thai kia sẽ ở trong bụng ả ta cả đời."
Thai nhi là chất dinh dưỡng tốt nhất cho cổ trùng. Mà cổ trùng rất thông minh, vừa không làm thai nhi chết, cũng sẽ không để cho nó lớn lên, chỉ ăn đến khi nó dừng lớn lên, cung cấp cho cổ trùng ký sinh trong cơ thể của ký chủ những bữa ăn ngon.
Hơn nữa thai nhi còn có thể thai nghén ra một con mẫu trùng, so ra thì con mẫu trùng lúc đầu của ả ta đã rất già rồi.
Trong Du An cung, Cơ tiên sinh từ từ hành lễ với Dư quý phi: "Từ nay về sau, nương nương sẽ hoàn toàn bình phục. Điện hạ vẫn phải nghe theo lời căn dặn của tại hạ, khi nương nương ra khỏi cửa đi dạo thì cần phải đội mũ. Để phòng ngừa chuyện xấu xảy ra, tốt nhất là dán tóc bạc ở hai bên tóc mai. Lúc nãy điện hạ hét to như thế, tạm thời có thể khiến cho người ta khỏi nghi ngờ, nhưng mà chúng có thể đến xác nhận lại chuyện này."
Những thứ này là do Lục hoàng tử chỉ cho nàng.
Lục hoàng tử thông minh nhạy bén, mới nhỏ tuổi như thế mà ý xấu đã đầy bụng rồi... Nàng đúng là đã thu nhận được một đồ đệ tốt.
Từ hoàng tử cung kính hành lễ với Cơ tiến sinh: "Đại ân đại đức của tiên sinh, Tiêu Hằng trọn đời không quên."
Cơ tiên sinh khẽ dìu hắn lên, nói: "Cổ trùng này rất nguy hiểm, nếu như trên cơ thể nương nương còn có thay đổi nào khác, mong điện hạ hãy nói ngay cho tại hạ được biết."
Tứ hoàng tử nhận lời: "Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ báo cho tiên sinh biết."
Cơ tiên sinh gật đầu, xách hòm thuốc ra khỏi cung.
Diệp Phỉ Nhiên hóng chuyện xong, cảm thán: [Mẫu trùng của cổ trùng kia nguy hiểm thế, vậy mà lại được thai nghén trong bào thai của phụ nữ có mang, bảo sao lại gọi là mẫu trùng. Nhưng mà... Vì sao chỉ có người của Liễu gia mới có thể giải được cổ trùng này? Trong máu của người Liễu gia có gì đặc biệt sao?]
Diệp Phỉ Nhiên lầm bà lầm bầm, Lục hoàng tử đã xuất phát cùng với Tô Dư Tịch, chờ Cơ tiên sinh ở trước cửa ngõ nhỏ.
Ngõ Hạnh Lâm có mấy chục y quán, chỉ có y quán do Cơ tiên sinh mở ở trong ngõ nhỏ này vô cùng bí mật.
Theo lý mà nói, y quán được mở một cách bí mật như thế, ắt hẳn là không thể làm ăn được gì. Mà hiện thực đúng thật như thế. Trước cửa và sân nhà Cơ tiến sinh rất vắng vẻ, không giống như cảnh người đến kẻ đi trước cửa những y quán khác. Tuy nhiên, Cơ tiên sinh không thiếu tiền, thậm chí đôi khi còn chi tiền vô cùng hào phóng.